Lục Tổng, Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi!
Chương 88: Là vợ tôi
Hoa Cát
08/04/2022
Năm đó Lục Ngạn rời đi mà không nói tiếng nào với Lâm Huyền. Qua lời kể của Tần Hách, phải biết rằng cô đã đau khổ đến chừng nào.
Lục Ngạn ngả người dựa vào tường. Anh nhìn chằm chằm cô, làn khói từ trong miệng phả ra như che đi hình bóng nhỏ nhắn trước mặt. Thấy Lâm Huyền cứ đứng đợi ở đó mà không rời đi, Lục Ngạn bèn vứt điếu thuốc sang một bên sải bước đến bên cô.
Đèn đường chiếu rọi cả một vùng. Trong thoáng chốc, Lâm Huyền bỗng ngạc nhiên khi thấy bóng người đang đứng sau lưng mình. Cô lo sợ quay đầu lại, cả người như cứng đờ trong chốc lát.
"Để anh đưa em về." Lục Ngạn nói.
Hô hấp của Lâm Huyền mỗi ngày một dồn dập. Cô quay người đi chỗ khác, nhỏ giọng từ chối.
"Cao Huy sắp tới đây rồi."
Lục Ngạn mím môi, yên lặng đứng ở sau lưng cô không rời đi. Tâm trạng hiện tại của Lâm Huyền không ổn định, cô cũng mặc kệ không để ý đến anh.
Hai năm xa cách, dẫu cho tình cảm có sâu đậm đến đâu thì khi gặp lại cũng không thể tránh khỏi trạng thái ngượng ngùng, nhất là khi bên cạnh Lục Ngạn còn xuất hiện thêm một cô gái...
Lâm Huyền đang miên man trong suy nghĩ thì xe của Cao Huy đã dừng lại ở trước mặt. Cậu hạ cửa kính xuống, đôi mắt nhìn người đàn ông ở phía sau Lâm Huyền như không tin vào mắt mình.
Là Lục Ngạn! Hai năm không một tin tức, có nhiều lúc cậu còn tưởng rằng anh ta đã chết ở một xó xỉn nào đó.
"Lên xe."
Lâm Huyền định thần lại, cô ngồi lên xe. Khi quay đầu, ánh mắt cô bỗng chạm phải Lục Ngạn.
Không còn là ánh mắt lạnh lùng hờ hững như lúc trước, thay vào đó là sự âm trầm, còn xen lẫn chút tuyệt vọng. Lâm Huyền mím môi, cảm xúc trong lòng hỗn độn hơn bao giờ hết.
"Hai người sao vậy? Tôi tưởng khi gặp lại chị phải cảm động lắm chứ? Dù sao cũng đã lâu như vậy." Cao Huy nói.
"Tôi cũng đã từng nghĩ như vậy. Cho đến khi thật sự gặp lại anh ấy... cảm xúc của tôi... thật sự rất kì lạ." Lâm Huyền cúi đầu, giọng nói cũng trầm xuống.
"Thế thì chắc là chị không còn yêu anh ta nữa rồi. Như vậy cũng tốt, anh ta hại chị đau khổ như vậy, nên dứt khoát đặt dấu chấm hết đi." Cao Huy tự nhiên khuyên nhủ, khi nhắc đến Lục Ngạn còn bĩu môi một cái.
"Không phải. Gặp lại anh ấy, trái tim tôi vẫn đập rất nhanh. Nhưng mà hình như, Lục Ngạn... anh ấy thay đổi rồi." Lâm Huyền cắn chặt môi. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy Lục Ngạn xa lạ đến thế. Giữa hai người giống như có một tấm lá chắn vô hình mang tên thời gian, không cách nào chạm vào nhau được!
"Ồ. Vậy thì càng đơn giản, là anh ta không yêu chị nữa."
Lâm Huyền nhếch môi nhìn Cao Huy. Không hiểu sao tên nhóc này lại rất có định kiến với Lục Ngạn, hơn nữa định kiến đó còn ngày một lớn dần.
"Bỏ đi, tôi không muốn nhắc đến chuyện đó nữa." Lâm Huyền ngả người dựa vào ghế, hai mắt nhắm chặt lại.
Hiện tại cô không còn là Lâm Huyền của những năm trước nữa rồi. Thứ không có được cô cũng chẳng buồn cưỡng cầu. Cô gái cô gặp ở nhà vệ sinh có vẻ thân thiết với Lục Ngạn. Chỉ là không biết quan hệ của hai người là gì...
Lâm Huyền cố để bản thân suy nghĩ đến chuyện khác, một lát sau lại không cẩn thận ngủ quên mất.
[...]
Tại căn phòng nào đó ở khách sạn Hoa Tâm.
Lục Ngạn ngả người dựa vào ghế, tâm trạng không biết đã bay đến tầng mây xanh nào rồi.
"Làm sao vậy?" Tống Kỳ hỏi.
Tống Kỳ là con thứ hai của Tống gia, bình thường ăn chơi lêu lổng. Cậu chỉ mới quen biết Lục Ngạn chưa tới một năm nhưng cũng rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ buồn lòng này của anh.
Một người đàn ông hô mưa gọi gió trên thương trường, thật không biết là chuyện gì đã khiến anh ta đau đầu như vậy.
Lục Ngạn yên lặng không đáp.
"Lục Ngạn... Anh và cô gái lúc nãy, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Cơ Tâm Mỹ lấy hết can đảm hỏi. Lúc nãy cô có ra ngoài xem thử, phát hiện Lục Ngạn từ đằng xa nhìn Lâm Huyền không rời, sau lại đi đến bên cô ta nói gì đó.
Cô thật sự vô cùng tò mò quan hệ của hai người là gì!
Lục Ngạn nhàn nhạt nói: "Là vợ tôi."
"Hả?" Tống Kỳ há hốc mồm, như không tin nổi vào tai mình. Bình thường Lục Ngạn rất ít khi để lộ chuyện cá nhân, về quá khứ của anh ở thành phố A cũng chưa từng được nhắc tới.
"Sao nào? Ngạc nhiên lắm à?" Lục Ngạn cười cười, lại uống một ngụm rượu.
"Cậu về thành phố A không phải là muốn ly hôn với cô ta đó chứ?" Tống Kỳ nghi hoặc hỏi.
Lục Ngạn nhìn cậu bằng đôi mắt sắc bén. Cái miệng thối của tên này có thể ngưng nói ra mấy chuyện xui xẻo được không? Ly hôn? Đúng là nực cười.
"Cậu không nói không ai bảo cậu là người câm đâu!"
Lục Ngạn và Tống Kỳ tiếp tục nói chuyện cùng nhau, lại không ai để ý tới mặt của Cơ Tâm Mỹ bên cạnh đã sớm đen như đít nồi.
Lục Ngạn vậy mà là hoa đã có chậu! Lúc đầu cô ta còn tưởng quan hệ của hai người cùng lắm chỉ là bạn trai bạn gái hay tình nhân gì đó, ít ra cô vẫn sẽ có cơ hội.
Thế nhưng hai người lại là vợ chồng? Đậu xanh rau má, người ta đã đăng kí kết hôn rồi cô còn cơ hội cái đếch!
Lục Ngạn ngả người dựa vào tường. Anh nhìn chằm chằm cô, làn khói từ trong miệng phả ra như che đi hình bóng nhỏ nhắn trước mặt. Thấy Lâm Huyền cứ đứng đợi ở đó mà không rời đi, Lục Ngạn bèn vứt điếu thuốc sang một bên sải bước đến bên cô.
Đèn đường chiếu rọi cả một vùng. Trong thoáng chốc, Lâm Huyền bỗng ngạc nhiên khi thấy bóng người đang đứng sau lưng mình. Cô lo sợ quay đầu lại, cả người như cứng đờ trong chốc lát.
"Để anh đưa em về." Lục Ngạn nói.
Hô hấp của Lâm Huyền mỗi ngày một dồn dập. Cô quay người đi chỗ khác, nhỏ giọng từ chối.
"Cao Huy sắp tới đây rồi."
Lục Ngạn mím môi, yên lặng đứng ở sau lưng cô không rời đi. Tâm trạng hiện tại của Lâm Huyền không ổn định, cô cũng mặc kệ không để ý đến anh.
Hai năm xa cách, dẫu cho tình cảm có sâu đậm đến đâu thì khi gặp lại cũng không thể tránh khỏi trạng thái ngượng ngùng, nhất là khi bên cạnh Lục Ngạn còn xuất hiện thêm một cô gái...
Lâm Huyền đang miên man trong suy nghĩ thì xe của Cao Huy đã dừng lại ở trước mặt. Cậu hạ cửa kính xuống, đôi mắt nhìn người đàn ông ở phía sau Lâm Huyền như không tin vào mắt mình.
Là Lục Ngạn! Hai năm không một tin tức, có nhiều lúc cậu còn tưởng rằng anh ta đã chết ở một xó xỉn nào đó.
"Lên xe."
Lâm Huyền định thần lại, cô ngồi lên xe. Khi quay đầu, ánh mắt cô bỗng chạm phải Lục Ngạn.
Không còn là ánh mắt lạnh lùng hờ hững như lúc trước, thay vào đó là sự âm trầm, còn xen lẫn chút tuyệt vọng. Lâm Huyền mím môi, cảm xúc trong lòng hỗn độn hơn bao giờ hết.
"Hai người sao vậy? Tôi tưởng khi gặp lại chị phải cảm động lắm chứ? Dù sao cũng đã lâu như vậy." Cao Huy nói.
"Tôi cũng đã từng nghĩ như vậy. Cho đến khi thật sự gặp lại anh ấy... cảm xúc của tôi... thật sự rất kì lạ." Lâm Huyền cúi đầu, giọng nói cũng trầm xuống.
"Thế thì chắc là chị không còn yêu anh ta nữa rồi. Như vậy cũng tốt, anh ta hại chị đau khổ như vậy, nên dứt khoát đặt dấu chấm hết đi." Cao Huy tự nhiên khuyên nhủ, khi nhắc đến Lục Ngạn còn bĩu môi một cái.
"Không phải. Gặp lại anh ấy, trái tim tôi vẫn đập rất nhanh. Nhưng mà hình như, Lục Ngạn... anh ấy thay đổi rồi." Lâm Huyền cắn chặt môi. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy Lục Ngạn xa lạ đến thế. Giữa hai người giống như có một tấm lá chắn vô hình mang tên thời gian, không cách nào chạm vào nhau được!
"Ồ. Vậy thì càng đơn giản, là anh ta không yêu chị nữa."
Lâm Huyền nhếch môi nhìn Cao Huy. Không hiểu sao tên nhóc này lại rất có định kiến với Lục Ngạn, hơn nữa định kiến đó còn ngày một lớn dần.
"Bỏ đi, tôi không muốn nhắc đến chuyện đó nữa." Lâm Huyền ngả người dựa vào ghế, hai mắt nhắm chặt lại.
Hiện tại cô không còn là Lâm Huyền của những năm trước nữa rồi. Thứ không có được cô cũng chẳng buồn cưỡng cầu. Cô gái cô gặp ở nhà vệ sinh có vẻ thân thiết với Lục Ngạn. Chỉ là không biết quan hệ của hai người là gì...
Lâm Huyền cố để bản thân suy nghĩ đến chuyện khác, một lát sau lại không cẩn thận ngủ quên mất.
[...]
Tại căn phòng nào đó ở khách sạn Hoa Tâm.
Lục Ngạn ngả người dựa vào ghế, tâm trạng không biết đã bay đến tầng mây xanh nào rồi.
"Làm sao vậy?" Tống Kỳ hỏi.
Tống Kỳ là con thứ hai của Tống gia, bình thường ăn chơi lêu lổng. Cậu chỉ mới quen biết Lục Ngạn chưa tới một năm nhưng cũng rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ buồn lòng này của anh.
Một người đàn ông hô mưa gọi gió trên thương trường, thật không biết là chuyện gì đã khiến anh ta đau đầu như vậy.
Lục Ngạn yên lặng không đáp.
"Lục Ngạn... Anh và cô gái lúc nãy, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Cơ Tâm Mỹ lấy hết can đảm hỏi. Lúc nãy cô có ra ngoài xem thử, phát hiện Lục Ngạn từ đằng xa nhìn Lâm Huyền không rời, sau lại đi đến bên cô ta nói gì đó.
Cô thật sự vô cùng tò mò quan hệ của hai người là gì!
Lục Ngạn nhàn nhạt nói: "Là vợ tôi."
"Hả?" Tống Kỳ há hốc mồm, như không tin nổi vào tai mình. Bình thường Lục Ngạn rất ít khi để lộ chuyện cá nhân, về quá khứ của anh ở thành phố A cũng chưa từng được nhắc tới.
"Sao nào? Ngạc nhiên lắm à?" Lục Ngạn cười cười, lại uống một ngụm rượu.
"Cậu về thành phố A không phải là muốn ly hôn với cô ta đó chứ?" Tống Kỳ nghi hoặc hỏi.
Lục Ngạn nhìn cậu bằng đôi mắt sắc bén. Cái miệng thối của tên này có thể ngưng nói ra mấy chuyện xui xẻo được không? Ly hôn? Đúng là nực cười.
"Cậu không nói không ai bảo cậu là người câm đâu!"
Lục Ngạn và Tống Kỳ tiếp tục nói chuyện cùng nhau, lại không ai để ý tới mặt của Cơ Tâm Mỹ bên cạnh đã sớm đen như đít nồi.
Lục Ngạn vậy mà là hoa đã có chậu! Lúc đầu cô ta còn tưởng quan hệ của hai người cùng lắm chỉ là bạn trai bạn gái hay tình nhân gì đó, ít ra cô vẫn sẽ có cơ hội.
Thế nhưng hai người lại là vợ chồng? Đậu xanh rau má, người ta đã đăng kí kết hôn rồi cô còn cơ hội cái đếch!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.