Chương 11
Bạch Tiểu Dạ
17/06/2023
Edit: Cải Trắng
21.
Tôi cũng xem như là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã không có cha mẹ, có thể trở thành như ngày hôm nay đều là do một tay bà nội nuôi nấng.
Nhưng bà nội cũng không phải là người có máu mủ ruột rà gì với tôi. Bà mất chồng và con trai khi còn trẻ, sau đó cứ thế mà sống lủi thủi một mình trong cô độc.
Bà nhặt được tôi trong tình trạng được quấn tã lót vứt bên lề đường, sau đấy thì bà dựa vào việc quét rác, nhặt ve chai mà nuôi tôi lớn.
Cũng may tôi là đứa có chí cầu tiến, từ khi học tiểu học đã luôn đứng ở vị trí đầu lớp, đến khi thi đại học thì phát huy tốt hơn bạn bè cùng trang lứa, thẳng tiến vào top 10 toàn thành phố.
Tương lai của tôi vốn dĩ rạng ngời xán lạn.
Có quốc gia trợ cấp, có học bổng của nhà trường nên tôi không phải lo học phí, tất cả những gì tôi cần chỉ là học thật giỏi để cuộc sống sau khi tốt nghiệp của tôi và bà khá khẩm hơn.
Nhưng khi ấy, sức khỏe của bà nội không tốt lắm.
Bà không bị bệnh, chẳng qua là do tuổi tác đã cao, các bộ phận chức năng trên cơ thể dần suy yếu.
Tôi biết bà đã làm rất nhiều công việc để nuôi lớn tôi.
Mấy năm qua tuy cuộc sống không khá giả gì nhưng bà nội luôn cố gắng cho tôi thứ tốt nhất.
Mùa hè có kem ăn, mùa đông có hạt dẻ ngào đường.
Bà không mua được quần áo mới cho tôi thì sẽ ra ngoài mua mấy tấm vải rẻ mà đẹp, tự tay may cho tôi một chiếc váy xinh đẹp.
Từ khi còn nhỏ tôi đã biết mình được bà nhặt về.
Nhưng suốt bao nhiêu năm qua, chưa bao giờ tôi thấy tủi thân hay ấm ức, tôi đã sống một cuộc sống tràn ngập hạnh phúc bên bà nội.
Vậy mà giờ nếu đi học, tôi sẽ phải bỏ mặc bà nội ở đây một mình.
Thành phố chúng tôi sống không có đại học ở địa phương, coi như tôi chỉ học ở thành phố tuyến ba gần đấy thì cũng không thể ngày nào về chăm sóc bà nội.
Tôi đã đắn đo rất lâu, cuối cùng quyết định không học đại học, định đi tìm một chỗ làm nào đó gần nhà để làm thuê.
Nhưng bà nội nghe quyết định của tôi xong thì vô cùng tức giận.
Bà đập vỡ rất nhiều đồ vật, những món đồ thường ngày bà cẩn thận nâng niu từng chút một đều bị quăng vỡ rơi đầy đất.
Bà chỉ thẳng vào mặt tôi mắng nhiếc, mắng xong lại ôm tôi khóc nước mắt giàn dụa.
Đêm đó hai bà cháu ôm nhau khóc nức nở, như thể đang trao nhau hơi ấm cuối cùng trên thế gian.
Vậy mà ngày hôm sau bà nội lại biến mất.
Bà để lại cho tôi 20 nghìn (khoảng 65 triệu VND), và nhờ hàng xóm chuyển lời cho tôi rằng.
Bà nói bà về với bố mẹ bà rồi, nơi đó có người thân của bà, sẽ có người chăm sóc bà.
Bà dặn tôi phải cố gắng học thật giỏi, đừng nhớ bà làm gì, cuộc sống của bà rất hạnh phúc, bà hi vọng rằng tương lai sau này của tôi cũng thế.
Đây là hai câu cuối cùng bà nội để lại cho tôi.
Nghe xong, tôi nghẹn ngào khóc rất lâu, cũng từng cố gắng đi nghe ngóng tin tức về bà.
Nhưng không một ai biết bà đi đâu.
Bà biết người ít học như mình chịu rất nhiều thiệt thòi nên dù thế nào bà cũng không muốn tôi buông tha cơ hội được đi học.
Cả đời này bà sống nhờ công việc tay chân, không ai cho bà biết khi gặp tình huống này bản thân phải khuyên nhủ tôi như thế nào.
Thế nên bà chọn biến mất. Bởi vì bà biết, nếu bà còn ở đây thì tôi sẽ không chịu rời đi.
Người bà hiền từ ấy luôn sợ mình hủy hoại tương lai xán lạn của tôi.
Cho nên lúc cha mẹ Lục Từ tìm tôi, nói muốn cho Lục Từ một tương lai tốt hơn, tôi không khỏi nghĩ tới chuyện năm xưa.
22.
“Lúc đó có nói thế nào anh cũng không chịu ra nước ngoài. Em khuyên anh, đàn anh của anh khuyên anh, cha mẹ cũng khuyên anh nhưng anh không nghe lời.”
“Em hết cách, thế nên lúc cha mẹ anh tới tìm em, em chỉ nghĩ được một cách đó là khích tướng anh.”
Nói xong chuyện năm xưa, tôi mệt mỏi thở dài.
Lục Từ sầm mặt không nói. Tôi nhìn anh, dịu dàng chậm rãi nói: “Xin lỗi Lục Từ, lúc đó là em nói quá trớn, em không chê anh nghèo, chẳng qua là em…”
Tôi mấp máy môi, nhưng lời tới bên miệng lại chẳng nói được gì, thế là đành cười trừ cho qua.
Lục Từ lẳng lặng nhìn tôi. Con ngươi anh đen láy, sâu hun hút.
Anh nhẹ giọng nói: “Tại sao không một ai tin lời anh nói ban đầu là thật?”
Cả người anh toát lên vẻ mệt mỏi, bờ vai thẳng tắp sụp xuống.
Anh không nói gì thêm mà đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Tôi ngẩng đầu, im lặng nhìn anh cầm áo khoác ra cửa.
Lục Từ mở cửa nhà tôi ra, nhưng tới lúc bước chân ra ngoài lại khựng lại.
Anh nghiêng đầu, cái nghiêng chỉ đủ để tôi nhìn thấy tóc anh che đi một phần mặt.
Anh nhẹ giọng nói: “Cố Dữu, ngay từ đầu anh đã nói với mọi người rằng, anh không muốn làm sếp, anh không muốn khởi nghiệp, tất cả đều là tiếng lòng của anh.”
“Anh chỉ muốn cùng em xây dựng tổ ấm, có một cuộc sống đủ ăn đủ mặc. Như vậy không được sao?”
Anh nói liền một mạch, giọng điệu vô cùng buồn bã.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh.
Anh đi rồi. Anh nhẹ nhàng đóng cửa nhà tôi lại, không thèm quay đầu nhìn tôi lấy một cái.
21.
Tôi cũng xem như là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã không có cha mẹ, có thể trở thành như ngày hôm nay đều là do một tay bà nội nuôi nấng.
Nhưng bà nội cũng không phải là người có máu mủ ruột rà gì với tôi. Bà mất chồng và con trai khi còn trẻ, sau đó cứ thế mà sống lủi thủi một mình trong cô độc.
Bà nhặt được tôi trong tình trạng được quấn tã lót vứt bên lề đường, sau đấy thì bà dựa vào việc quét rác, nhặt ve chai mà nuôi tôi lớn.
Cũng may tôi là đứa có chí cầu tiến, từ khi học tiểu học đã luôn đứng ở vị trí đầu lớp, đến khi thi đại học thì phát huy tốt hơn bạn bè cùng trang lứa, thẳng tiến vào top 10 toàn thành phố.
Tương lai của tôi vốn dĩ rạng ngời xán lạn.
Có quốc gia trợ cấp, có học bổng của nhà trường nên tôi không phải lo học phí, tất cả những gì tôi cần chỉ là học thật giỏi để cuộc sống sau khi tốt nghiệp của tôi và bà khá khẩm hơn.
Nhưng khi ấy, sức khỏe của bà nội không tốt lắm.
Bà không bị bệnh, chẳng qua là do tuổi tác đã cao, các bộ phận chức năng trên cơ thể dần suy yếu.
Tôi biết bà đã làm rất nhiều công việc để nuôi lớn tôi.
Mấy năm qua tuy cuộc sống không khá giả gì nhưng bà nội luôn cố gắng cho tôi thứ tốt nhất.
Mùa hè có kem ăn, mùa đông có hạt dẻ ngào đường.
Bà không mua được quần áo mới cho tôi thì sẽ ra ngoài mua mấy tấm vải rẻ mà đẹp, tự tay may cho tôi một chiếc váy xinh đẹp.
Từ khi còn nhỏ tôi đã biết mình được bà nhặt về.
Nhưng suốt bao nhiêu năm qua, chưa bao giờ tôi thấy tủi thân hay ấm ức, tôi đã sống một cuộc sống tràn ngập hạnh phúc bên bà nội.
Vậy mà giờ nếu đi học, tôi sẽ phải bỏ mặc bà nội ở đây một mình.
Thành phố chúng tôi sống không có đại học ở địa phương, coi như tôi chỉ học ở thành phố tuyến ba gần đấy thì cũng không thể ngày nào về chăm sóc bà nội.
Tôi đã đắn đo rất lâu, cuối cùng quyết định không học đại học, định đi tìm một chỗ làm nào đó gần nhà để làm thuê.
Nhưng bà nội nghe quyết định của tôi xong thì vô cùng tức giận.
Bà đập vỡ rất nhiều đồ vật, những món đồ thường ngày bà cẩn thận nâng niu từng chút một đều bị quăng vỡ rơi đầy đất.
Bà chỉ thẳng vào mặt tôi mắng nhiếc, mắng xong lại ôm tôi khóc nước mắt giàn dụa.
Đêm đó hai bà cháu ôm nhau khóc nức nở, như thể đang trao nhau hơi ấm cuối cùng trên thế gian.
Vậy mà ngày hôm sau bà nội lại biến mất.
Bà để lại cho tôi 20 nghìn (khoảng 65 triệu VND), và nhờ hàng xóm chuyển lời cho tôi rằng.
Bà nói bà về với bố mẹ bà rồi, nơi đó có người thân của bà, sẽ có người chăm sóc bà.
Bà dặn tôi phải cố gắng học thật giỏi, đừng nhớ bà làm gì, cuộc sống của bà rất hạnh phúc, bà hi vọng rằng tương lai sau này của tôi cũng thế.
Đây là hai câu cuối cùng bà nội để lại cho tôi.
Nghe xong, tôi nghẹn ngào khóc rất lâu, cũng từng cố gắng đi nghe ngóng tin tức về bà.
Nhưng không một ai biết bà đi đâu.
Bà biết người ít học như mình chịu rất nhiều thiệt thòi nên dù thế nào bà cũng không muốn tôi buông tha cơ hội được đi học.
Cả đời này bà sống nhờ công việc tay chân, không ai cho bà biết khi gặp tình huống này bản thân phải khuyên nhủ tôi như thế nào.
Thế nên bà chọn biến mất. Bởi vì bà biết, nếu bà còn ở đây thì tôi sẽ không chịu rời đi.
Người bà hiền từ ấy luôn sợ mình hủy hoại tương lai xán lạn của tôi.
Cho nên lúc cha mẹ Lục Từ tìm tôi, nói muốn cho Lục Từ một tương lai tốt hơn, tôi không khỏi nghĩ tới chuyện năm xưa.
22.
“Lúc đó có nói thế nào anh cũng không chịu ra nước ngoài. Em khuyên anh, đàn anh của anh khuyên anh, cha mẹ cũng khuyên anh nhưng anh không nghe lời.”
“Em hết cách, thế nên lúc cha mẹ anh tới tìm em, em chỉ nghĩ được một cách đó là khích tướng anh.”
Nói xong chuyện năm xưa, tôi mệt mỏi thở dài.
Lục Từ sầm mặt không nói. Tôi nhìn anh, dịu dàng chậm rãi nói: “Xin lỗi Lục Từ, lúc đó là em nói quá trớn, em không chê anh nghèo, chẳng qua là em…”
Tôi mấp máy môi, nhưng lời tới bên miệng lại chẳng nói được gì, thế là đành cười trừ cho qua.
Lục Từ lẳng lặng nhìn tôi. Con ngươi anh đen láy, sâu hun hút.
Anh nhẹ giọng nói: “Tại sao không một ai tin lời anh nói ban đầu là thật?”
Cả người anh toát lên vẻ mệt mỏi, bờ vai thẳng tắp sụp xuống.
Anh không nói gì thêm mà đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Tôi ngẩng đầu, im lặng nhìn anh cầm áo khoác ra cửa.
Lục Từ mở cửa nhà tôi ra, nhưng tới lúc bước chân ra ngoài lại khựng lại.
Anh nghiêng đầu, cái nghiêng chỉ đủ để tôi nhìn thấy tóc anh che đi một phần mặt.
Anh nhẹ giọng nói: “Cố Dữu, ngay từ đầu anh đã nói với mọi người rằng, anh không muốn làm sếp, anh không muốn khởi nghiệp, tất cả đều là tiếng lòng của anh.”
“Anh chỉ muốn cùng em xây dựng tổ ấm, có một cuộc sống đủ ăn đủ mặc. Như vậy không được sao?”
Anh nói liền một mạch, giọng điệu vô cùng buồn bã.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh.
Anh đi rồi. Anh nhẹ nhàng đóng cửa nhà tôi lại, không thèm quay đầu nhìn tôi lấy một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.