Chương 13: Đại hàn(1)
Tú Bùi
05/04/2023
Mây ngậm ngùi tuyết bay bay
Làn gió khẽ liếc cành lung lay
Tuyết rơi tuyết đọng vào vai này
Nồng nàn thổn thức đến ngày mai.
*****
Vật đó được rơi ra khỏi giày Mộ Mã Duy, lại rơi ở gần chỗ Lục Thượng thư đang đứng nhất. Mọi người đều nhìn thấy rõ nó là gì. Một tấm lệnh bài được điêu khắc tỉ mỉ mang hoa văn đặc trưng của Đại Hưng, ở giữa khắc một chữ Lâm uy nghi rõ ràng đang nằm ngay ngắn vô cùng nổi bật trên nền nhà. Dường như mọi người đều tưởng mình đã nhìn lầm, trong lòng Tư Đồ Cẩn Khiêm lúc này đã thật sự dâng trào nên một cảm giác sợ hãi.
Lục Thượng thư cúi người xuống nhặt tấm lệnh bài đó lên sau đó xác định là lệnh bài thật liền nhìn về phía Tư Đồ Cẩn Khiêm. Tư Đồ Cần Khiêm không nói không rằng liền đi đến phòng giam túm lấy Mộ Mã Duy mà hỏi:
- "Nói, tại sao ngươi lại có tấm lệnh bài kia?"
Lúc này do đã quá kiệt sức lại bị Tư Đồ Cẩn Khiêm rung lắc quá mạnh mà khiến hắn liền choáng váng mà ngất đi. Thấy hắn không còn ý thức, Tư Đồ Cẩn Khiêm cũng không gắng ép nữa mà đi ra ngoài ra lệnh cho Quan Hình bộ:
- "Lập tức đi mời đại phu đến điều trị cho hắn, hắn không được phép chết. Nếu hắn mà chết ta cũng sẽ trôn ngươi theo cùng."
*****
Tô Cẩm Ninh đang ngồi đánh cờ cùng với Tô Thái sư. Cô quân đen, ông quân trắng đã đánh được một lúc vẫn chưa phân được thắng bại. Ông biết từ nãy đến giờ cháu gái vẫn luôn nhường mình nhưng ông cũng rất hưởng thụ. Đi được một nước nữa ông liền cất tiếng nói chuyện:
- "Luyện tập không tệ!"
Cô lại chặn một nước rồi mới tiếp lời:
- "Là do người dạy giỏi ạ."
Thấy cô nịnh bợ mình, ông cũng không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng đã nở hoa rồi liền ăn một quân cờ của cô:
- "Bao nhiêu năm qua, con có bao giờ thắc mắc vì sao ta lại đối xử khắt khe với con hơn so với 3 huynh tỷ muội của con không?"
Lúc này cô liền dừng lại mà ngước lên nhìn nội tổ phụ của mình, ông lão gần 60 mùa tuyết dày với 2 mắt sáng quắc, tay chân linh hoạt, đầu óc minh mẫn, tính tình nhã nhặn thoái mái, sống thanh tao tự tại, dường như không có việc gì là có thể ảnh hưởng đến ông vậy. Cô vô tư trả lời một tiếng:
- "Có ạ!"
- "Thế sao lại không hỏi?"
Ông lại hỏi, mặc dù là cháu gái ông nuôi dạy từ nhỏ nhưng cũng là đứa mà ông hao tâm tổn sức che giấu đi nhất. Có lẽ nếu người ngoài biết được sẽ cảm thấy ông thật lạ lùng. Nhưng đối với một người có thể nhìn ra được thiên mệnh của cháu gái mình như ông thì ông đã thật sự lo lắng. Mặc kệ người nhà nghĩ gì ông liền một mực giữ con bé bên cạnh để dạy dỗ cũng như để kìm hãm nó.
Tô Cẩm Ninh mỉm cười nhẹ nhàng đánh ra một quân cờ rồi trả lời:
- "Tại con nghĩ mình vẫn không nên biết thì hơn ạ?"
Sau đó ngước lên nhìn tổ phụ mình miệng vẫn giữ nguyên nụ cười đó. Lúc này ông cụ mới nhìn xuống bàn cờ, và tất nhiên quân của ông đã bị quân của cháu gái mình bao vây không còn một khẽ hở nào nữa rồi. Đúng lúc này Tô Thái phó - Tô Hoài Đức đi vào có vẻ khá gấp gáp, thấy 2 ông cháu đang ngồi chơi cờ, nói đúng hơn là thấy Tô Cẩm Ninh có ở đây nên cũng thu bớt dáng vẻ đó, bình tĩnh đi đến:
- "Thì ra phụ thân và tam nha đầu đang chơi cờ ở đây!"
Nhìn thấy phụ thân mình đến, Tô Cẩm Ninh đứng dậy hành lễ. Vì biết phụ thân có chuyện muốn nói với tổ phụ nên cô cũng không ở lại nữa mà xin phép về trước. Khi đi đến ngã rẽ đúng là cô đã nghe được loáng thoáng tiếng của phụ thân mình nói với tổ phụ là: "Có chuyện rồi ạ."
Một mình đi loanh quanh một lúc không ngờ đến khi chú ý lại thì đã thấy mình ở cuối khu phía tây của phủ rồi. Nơi đây bình thường rất ít có người đến, nhưng cô nghe nói có một vị nhũ mẫu đầu óc không được bình thường được Tô Gia niệm tình cho sống ở đây. Cô chưa từng gặp vị này bao giờ, dù gì bây giờ cũng đã đến đây nên lại có chút tò mò.
Cô liền mở cánh cửa ra rồi đi vào bên trong, thật không ngờ đằng sau cánh cửa ấy lại như là một thế giới khác vậy. Cỏ cây um tùm bao quanh còn cao hơn cả đầu người làm cho không nghĩ được đây lại là nơi có người ở. Cô men theo đường mòn nhỏ bên dưới vượt qua đám cây đi sâu vào bên trong. Thật ra đoạn đường cũng không dài nhưng do đám cây cản trở nên đi lại trở lên khó khăn hơn thôi. Vượt qua đám cây cỏ lớn thì một gian nhà nhỏ đơn sơ hiện ra trước mắt cô, xung quanh nó sạch sẽ khang trang đúng là nơi có người ở.
Cô tiến lại gần cánh cửa đang đóng, vừa định đưa tay mở ra thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong hắt ra:
- "Chủ nhân, người đã làm đi làm lại bao nhiêu lần rồi, nô đã bảo là nó ngon lắm rồi mà, người vẫn còn muốn làm lại nữa sao?"
Sau đó là tiếng của một thiếu phụ khác nhẹ nhàng cất lên:
- "Ta vẫn chưa cảm thấy ngon lắm, nhỡ làm ra con bé không muốn ăn thì sao?"
- "Tiểu thư chắc gì đã ăn được bánh này của người, người khổ thế làm gì?"
Có lẽ lời nói đó đã động chạm đến nỗi đau của người kia nên một lúc cũng không thấy người đó trả lời lại. Cô không vào mà vẫn đứng yên bên ngoài kiên nhẫn chờ, và không uổng công cô thật vì một lúc sau người đó đã đáp lại:
- "Bây giờ thấy con bé có cuộc sống tốt như vậy là ta cũng đã cảm thấy mãn nguyện rồi, ta còn đòi hỏi cái gì nữa đây?"
- "Cô ấy vốn là tiểu thư của Tô Gia, dù thế nào đi chăng nữa thì những gì cô ấy được nhận thì vẫn sẽ nhận được, người không cần phải lo lắng. Nô chỉ buồn rằng có lẽ chắc cả đời này cô ấy sẽ không biết được mẹ đẻ của mình là ai?"
- "Ta thật sự rất muốn được nhìn thấy dáng vẻ của nó, bây giờ chắc hẳn đã là một cô nương cực kỳ xinh đẹp rồi."
- "Đúng vậy, nô đã từng lén ra nhìn rồi. Tiểu thư rất xinh đẹp, còn đẹp hơn cả 2 vị nữ nhi kia của Trương thị. Nàng rất giống người."
- "Ta lại mong con bé đừng giống ta nếu không sẽ bị lộ mất."
- "Người yên tâm, nếu vì chuyện đó mà bị lộ thì đã bị lộ từ lâu rồi, với lại có vẻ Thái sư rất coi trọng nàng, từ nhỏ đã tự mình dạy dỗ nàng."
Nghe đến đây cô không khỏi choáng váng, những gì 2 người họ nói và cái người mà 2 người họ nói. Không lẽ nào...? Không thể nào? Chẳng phải những gì cô đã nghe thấy được nhiều năm trước là...là...
Cô không nhịn được nữa liền lập tức đẩy cửa ra. 2 người bên trong bị tiếng động lớn bất ngờ này làm cho giật mình, hoảng sợ nhìn ra cửa. Cô bước vào trong nhà, mắt đầu tiên là nhìn 2 người kia, đánh giá họ khoảng mấy giây sau đó liền đưa mắt đánh giá xung quanh.
Hai người kia thấy tự nhiên có một cô gái rất trẻ, rất xinh đẹp bất ngờ vào nhà họ không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Một người sau khi nhìn rõ cô thì vô cùng sửng sốt đến độ lấy 2 tay che miệng lại không nói lên lời. Còn người còn lại có vẻ không thấy biểu cảm của người bên cạnh mình nên khá bình tĩnh mà đứng dậy hỏi:
- "Cho hỏi cô nương là ai vậy?"
Lúc này cô mới dừng ánh mắt đang đánh giá mọi thứ trong nhà lại mà chậm rãi quay người lại nhìn họ trả lời:
- "Ta họ Tô, tên là Tô Cẩm Ninh."
Lời vừa dứt, người kia liền kinh ngạc đến mức đánh rơi cả chiếc đĩa nhỏ đang cầm trên tay xuống đất. Thấy phản ứng của người kia như vậy, cô càng chứng thực được suy nghĩ vừa rồi của mình. Cô tiến đến ngồi xuống bàn mà họ vừa ngồi, ngước mắt lên nhìn thẳng vào người thiếu phụ đang sững sờ đứng ở trước mặt này.
- "Sống ở Tô gia gần 16 năm vậy mà đến bây giờ mới biết được nơi này. Nếu như không phải vô tình đi nhầm đến đây thì có lẽ chắc cả đời này ta cũng không biết được mẹ đẻ của mình là ai. "
Câu nói của cô đã thành công kéo 2 người kia trở về thực tại. Người thiếu phụ xúc động rơi nước mắt ngỡ ngàng ngắm nhìn cô từ trên xuống dưới. Sau đó bà ngồi xuống nhìn cô ấp úng hỏi:
- "Con đã biết chuyện từ khi nào?"
Cô không trả lời bà ấy mà hỏi ngược lại:
- "Đến nước này rồi, người còn không định nói ra hết mọi chuyện hay sao?"
*****
Tư Đồ Cẩn Chi nhận được tin từ Tô Trì Bắc liền lập tức đến Đại Lý Tự tìm Tư Đồ Cẩn Khiêm. Lúc đến nơi thấy Tư Đồ Cẩn Khiêm vẫn đang bần thần ngồi đấy. Cậu đi thẳng ngay vào vấn đề:
- "Việc trước tiên là lập tức phái ngươi đi đến thành Tây Dương báo tin cho Lâm Dực biết rồi bảo huynh ấy nhanh chóng trở về kinh trước khi để Phụ hoàng ra lệnh bắt về. Dù là không phải huynh ấy làm đi chăng nữa nhưng việc để mất lệnh bài chỉ huy cũng đã là đại tội rồi. Phụ hoàng chắc chắn sẽ không bỏ qua, huống chi điều tra vụ án lần này còn có cả Lục Thừa tướng và Trì Bắc huynh, 2 người họ phải báo cáo tường tận tiến trình cho Phụ hoàng cho nên chúng ta sẽ chẳng thể che giấu được gì cả."
- "Ta đã cho người đi thành Tây Dương rồi."
Tư Đồ Cẩn Khiêm nghe cậu nói xong liền lên tiếng. Sau đó cậu lại nói tiếp cũng chính là điều mà cậu lo lắng:
- "Không biết Phụ hoàng sẽ giao vụ án này cho ai đây?"
Nghe thấy vậy Tư Đồ Cẩn Khiêm hết sức ngạc nhiên, không phải người phụ trách vụ án này là cậu sao?
Nhưng không để cậu kịp nói gì thì Tư Đồ Cẩn Chi đã nói trước:
- "Liên quan đến Lâm Dực và đội quân Tây Dương, huynh nghĩ Phụ hoàng vẫn sẽ để cho huynh phụ trách vụ án này nữa hay sao?"
Đúng vậy, sao cậu lại quên nghĩ đến tình huống này nhỉ? Vậy thì cho dù là ai đảm nhận đi chăng nữa thì cũng hết sức bất lợi cho bọn cậu. Tư Đồ Cẩn Chi lại nói tiếp:
- "Kẻ này muốn nhắm vào Lâm Dực và quân Tây Dương, hay nói chính xác hơn là muốn chặt đứt cánh tay này của huynh. Ngay từ đầu đám người Tây Qua kia chắc cũng chỉ là con rối của kẻ đó. Nếu bây giờ tên người Tây Qua kia mà khai ra lệnh bài là do Lâm Dực đưa cho thì cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa hết tội."
Làn gió khẽ liếc cành lung lay
Tuyết rơi tuyết đọng vào vai này
Nồng nàn thổn thức đến ngày mai.
*****
Vật đó được rơi ra khỏi giày Mộ Mã Duy, lại rơi ở gần chỗ Lục Thượng thư đang đứng nhất. Mọi người đều nhìn thấy rõ nó là gì. Một tấm lệnh bài được điêu khắc tỉ mỉ mang hoa văn đặc trưng của Đại Hưng, ở giữa khắc một chữ Lâm uy nghi rõ ràng đang nằm ngay ngắn vô cùng nổi bật trên nền nhà. Dường như mọi người đều tưởng mình đã nhìn lầm, trong lòng Tư Đồ Cẩn Khiêm lúc này đã thật sự dâng trào nên một cảm giác sợ hãi.
Lục Thượng thư cúi người xuống nhặt tấm lệnh bài đó lên sau đó xác định là lệnh bài thật liền nhìn về phía Tư Đồ Cẩn Khiêm. Tư Đồ Cần Khiêm không nói không rằng liền đi đến phòng giam túm lấy Mộ Mã Duy mà hỏi:
- "Nói, tại sao ngươi lại có tấm lệnh bài kia?"
Lúc này do đã quá kiệt sức lại bị Tư Đồ Cẩn Khiêm rung lắc quá mạnh mà khiến hắn liền choáng váng mà ngất đi. Thấy hắn không còn ý thức, Tư Đồ Cẩn Khiêm cũng không gắng ép nữa mà đi ra ngoài ra lệnh cho Quan Hình bộ:
- "Lập tức đi mời đại phu đến điều trị cho hắn, hắn không được phép chết. Nếu hắn mà chết ta cũng sẽ trôn ngươi theo cùng."
*****
Tô Cẩm Ninh đang ngồi đánh cờ cùng với Tô Thái sư. Cô quân đen, ông quân trắng đã đánh được một lúc vẫn chưa phân được thắng bại. Ông biết từ nãy đến giờ cháu gái vẫn luôn nhường mình nhưng ông cũng rất hưởng thụ. Đi được một nước nữa ông liền cất tiếng nói chuyện:
- "Luyện tập không tệ!"
Cô lại chặn một nước rồi mới tiếp lời:
- "Là do người dạy giỏi ạ."
Thấy cô nịnh bợ mình, ông cũng không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng đã nở hoa rồi liền ăn một quân cờ của cô:
- "Bao nhiêu năm qua, con có bao giờ thắc mắc vì sao ta lại đối xử khắt khe với con hơn so với 3 huynh tỷ muội của con không?"
Lúc này cô liền dừng lại mà ngước lên nhìn nội tổ phụ của mình, ông lão gần 60 mùa tuyết dày với 2 mắt sáng quắc, tay chân linh hoạt, đầu óc minh mẫn, tính tình nhã nhặn thoái mái, sống thanh tao tự tại, dường như không có việc gì là có thể ảnh hưởng đến ông vậy. Cô vô tư trả lời một tiếng:
- "Có ạ!"
- "Thế sao lại không hỏi?"
Ông lại hỏi, mặc dù là cháu gái ông nuôi dạy từ nhỏ nhưng cũng là đứa mà ông hao tâm tổn sức che giấu đi nhất. Có lẽ nếu người ngoài biết được sẽ cảm thấy ông thật lạ lùng. Nhưng đối với một người có thể nhìn ra được thiên mệnh của cháu gái mình như ông thì ông đã thật sự lo lắng. Mặc kệ người nhà nghĩ gì ông liền một mực giữ con bé bên cạnh để dạy dỗ cũng như để kìm hãm nó.
Tô Cẩm Ninh mỉm cười nhẹ nhàng đánh ra một quân cờ rồi trả lời:
- "Tại con nghĩ mình vẫn không nên biết thì hơn ạ?"
Sau đó ngước lên nhìn tổ phụ mình miệng vẫn giữ nguyên nụ cười đó. Lúc này ông cụ mới nhìn xuống bàn cờ, và tất nhiên quân của ông đã bị quân của cháu gái mình bao vây không còn một khẽ hở nào nữa rồi. Đúng lúc này Tô Thái phó - Tô Hoài Đức đi vào có vẻ khá gấp gáp, thấy 2 ông cháu đang ngồi chơi cờ, nói đúng hơn là thấy Tô Cẩm Ninh có ở đây nên cũng thu bớt dáng vẻ đó, bình tĩnh đi đến:
- "Thì ra phụ thân và tam nha đầu đang chơi cờ ở đây!"
Nhìn thấy phụ thân mình đến, Tô Cẩm Ninh đứng dậy hành lễ. Vì biết phụ thân có chuyện muốn nói với tổ phụ nên cô cũng không ở lại nữa mà xin phép về trước. Khi đi đến ngã rẽ đúng là cô đã nghe được loáng thoáng tiếng của phụ thân mình nói với tổ phụ là: "Có chuyện rồi ạ."
Một mình đi loanh quanh một lúc không ngờ đến khi chú ý lại thì đã thấy mình ở cuối khu phía tây của phủ rồi. Nơi đây bình thường rất ít có người đến, nhưng cô nghe nói có một vị nhũ mẫu đầu óc không được bình thường được Tô Gia niệm tình cho sống ở đây. Cô chưa từng gặp vị này bao giờ, dù gì bây giờ cũng đã đến đây nên lại có chút tò mò.
Cô liền mở cánh cửa ra rồi đi vào bên trong, thật không ngờ đằng sau cánh cửa ấy lại như là một thế giới khác vậy. Cỏ cây um tùm bao quanh còn cao hơn cả đầu người làm cho không nghĩ được đây lại là nơi có người ở. Cô men theo đường mòn nhỏ bên dưới vượt qua đám cây đi sâu vào bên trong. Thật ra đoạn đường cũng không dài nhưng do đám cây cản trở nên đi lại trở lên khó khăn hơn thôi. Vượt qua đám cây cỏ lớn thì một gian nhà nhỏ đơn sơ hiện ra trước mắt cô, xung quanh nó sạch sẽ khang trang đúng là nơi có người ở.
Cô tiến lại gần cánh cửa đang đóng, vừa định đưa tay mở ra thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong hắt ra:
- "Chủ nhân, người đã làm đi làm lại bao nhiêu lần rồi, nô đã bảo là nó ngon lắm rồi mà, người vẫn còn muốn làm lại nữa sao?"
Sau đó là tiếng của một thiếu phụ khác nhẹ nhàng cất lên:
- "Ta vẫn chưa cảm thấy ngon lắm, nhỡ làm ra con bé không muốn ăn thì sao?"
- "Tiểu thư chắc gì đã ăn được bánh này của người, người khổ thế làm gì?"
Có lẽ lời nói đó đã động chạm đến nỗi đau của người kia nên một lúc cũng không thấy người đó trả lời lại. Cô không vào mà vẫn đứng yên bên ngoài kiên nhẫn chờ, và không uổng công cô thật vì một lúc sau người đó đã đáp lại:
- "Bây giờ thấy con bé có cuộc sống tốt như vậy là ta cũng đã cảm thấy mãn nguyện rồi, ta còn đòi hỏi cái gì nữa đây?"
- "Cô ấy vốn là tiểu thư của Tô Gia, dù thế nào đi chăng nữa thì những gì cô ấy được nhận thì vẫn sẽ nhận được, người không cần phải lo lắng. Nô chỉ buồn rằng có lẽ chắc cả đời này cô ấy sẽ không biết được mẹ đẻ của mình là ai?"
- "Ta thật sự rất muốn được nhìn thấy dáng vẻ của nó, bây giờ chắc hẳn đã là một cô nương cực kỳ xinh đẹp rồi."
- "Đúng vậy, nô đã từng lén ra nhìn rồi. Tiểu thư rất xinh đẹp, còn đẹp hơn cả 2 vị nữ nhi kia của Trương thị. Nàng rất giống người."
- "Ta lại mong con bé đừng giống ta nếu không sẽ bị lộ mất."
- "Người yên tâm, nếu vì chuyện đó mà bị lộ thì đã bị lộ từ lâu rồi, với lại có vẻ Thái sư rất coi trọng nàng, từ nhỏ đã tự mình dạy dỗ nàng."
Nghe đến đây cô không khỏi choáng váng, những gì 2 người họ nói và cái người mà 2 người họ nói. Không lẽ nào...? Không thể nào? Chẳng phải những gì cô đã nghe thấy được nhiều năm trước là...là...
Cô không nhịn được nữa liền lập tức đẩy cửa ra. 2 người bên trong bị tiếng động lớn bất ngờ này làm cho giật mình, hoảng sợ nhìn ra cửa. Cô bước vào trong nhà, mắt đầu tiên là nhìn 2 người kia, đánh giá họ khoảng mấy giây sau đó liền đưa mắt đánh giá xung quanh.
Hai người kia thấy tự nhiên có một cô gái rất trẻ, rất xinh đẹp bất ngờ vào nhà họ không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Một người sau khi nhìn rõ cô thì vô cùng sửng sốt đến độ lấy 2 tay che miệng lại không nói lên lời. Còn người còn lại có vẻ không thấy biểu cảm của người bên cạnh mình nên khá bình tĩnh mà đứng dậy hỏi:
- "Cho hỏi cô nương là ai vậy?"
Lúc này cô mới dừng ánh mắt đang đánh giá mọi thứ trong nhà lại mà chậm rãi quay người lại nhìn họ trả lời:
- "Ta họ Tô, tên là Tô Cẩm Ninh."
Lời vừa dứt, người kia liền kinh ngạc đến mức đánh rơi cả chiếc đĩa nhỏ đang cầm trên tay xuống đất. Thấy phản ứng của người kia như vậy, cô càng chứng thực được suy nghĩ vừa rồi của mình. Cô tiến đến ngồi xuống bàn mà họ vừa ngồi, ngước mắt lên nhìn thẳng vào người thiếu phụ đang sững sờ đứng ở trước mặt này.
- "Sống ở Tô gia gần 16 năm vậy mà đến bây giờ mới biết được nơi này. Nếu như không phải vô tình đi nhầm đến đây thì có lẽ chắc cả đời này ta cũng không biết được mẹ đẻ của mình là ai. "
Câu nói của cô đã thành công kéo 2 người kia trở về thực tại. Người thiếu phụ xúc động rơi nước mắt ngỡ ngàng ngắm nhìn cô từ trên xuống dưới. Sau đó bà ngồi xuống nhìn cô ấp úng hỏi:
- "Con đã biết chuyện từ khi nào?"
Cô không trả lời bà ấy mà hỏi ngược lại:
- "Đến nước này rồi, người còn không định nói ra hết mọi chuyện hay sao?"
*****
Tư Đồ Cẩn Chi nhận được tin từ Tô Trì Bắc liền lập tức đến Đại Lý Tự tìm Tư Đồ Cẩn Khiêm. Lúc đến nơi thấy Tư Đồ Cẩn Khiêm vẫn đang bần thần ngồi đấy. Cậu đi thẳng ngay vào vấn đề:
- "Việc trước tiên là lập tức phái ngươi đi đến thành Tây Dương báo tin cho Lâm Dực biết rồi bảo huynh ấy nhanh chóng trở về kinh trước khi để Phụ hoàng ra lệnh bắt về. Dù là không phải huynh ấy làm đi chăng nữa nhưng việc để mất lệnh bài chỉ huy cũng đã là đại tội rồi. Phụ hoàng chắc chắn sẽ không bỏ qua, huống chi điều tra vụ án lần này còn có cả Lục Thừa tướng và Trì Bắc huynh, 2 người họ phải báo cáo tường tận tiến trình cho Phụ hoàng cho nên chúng ta sẽ chẳng thể che giấu được gì cả."
- "Ta đã cho người đi thành Tây Dương rồi."
Tư Đồ Cẩn Khiêm nghe cậu nói xong liền lên tiếng. Sau đó cậu lại nói tiếp cũng chính là điều mà cậu lo lắng:
- "Không biết Phụ hoàng sẽ giao vụ án này cho ai đây?"
Nghe thấy vậy Tư Đồ Cẩn Khiêm hết sức ngạc nhiên, không phải người phụ trách vụ án này là cậu sao?
Nhưng không để cậu kịp nói gì thì Tư Đồ Cẩn Chi đã nói trước:
- "Liên quan đến Lâm Dực và đội quân Tây Dương, huynh nghĩ Phụ hoàng vẫn sẽ để cho huynh phụ trách vụ án này nữa hay sao?"
Đúng vậy, sao cậu lại quên nghĩ đến tình huống này nhỉ? Vậy thì cho dù là ai đảm nhận đi chăng nữa thì cũng hết sức bất lợi cho bọn cậu. Tư Đồ Cẩn Chi lại nói tiếp:
- "Kẻ này muốn nhắm vào Lâm Dực và quân Tây Dương, hay nói chính xác hơn là muốn chặt đứt cánh tay này của huynh. Ngay từ đầu đám người Tây Qua kia chắc cũng chỉ là con rối của kẻ đó. Nếu bây giờ tên người Tây Qua kia mà khai ra lệnh bài là do Lâm Dực đưa cho thì cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa hết tội."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.