Chương 10: Đại tuyết(2)
Tú Bùi
27/03/2023
Tư Đồ Cẩn Dương tiến đến gian thứ 14 vẫn thấy người đó ngồi đấy, cậu cười cười lên tiếng:
- "Ta còn đang tự hỏi tại sao Tam ca lại có thể thần thông quảng đại trả lời được hết tất cả như thế, thì ra là có cô giúp huynh ấy."
Lúc này cậu cũng đã đi đến bên bàn ngồi xuống đồng thời cởi bỏ mặt nạ ra để trên bàn nhìn Tô Cẩm Ninh vẫn một thân nam trang mặt đeo mặt nạ trước mặt. Tô Cẩm Ninh vẫn không tháo mặt nạ ra, chỉ điềm tĩnh nói chuyện:
- "Không phải các ngài cũng đã thắng rồi đấy sao?!"
Tư Đồ Cẩn Dương cười khẩy:
- "Nếu ta đoán không nhầm thì đáp án câu cuối cùng chính là cô cho chúng ta."
Tô Cẩm Ninh lúc này mới ngước lên nhìn Tư Đồ Cẩn Dương đáp:
- "Tôi chỉ là muốn các ngài bắt buộc phải thắng thôi."
- "Ý cô là gì?" Tư Đồ Cẩn Dương bỗng chốc nghiêm túc lại hỏi cô.
- "Ngài có biết đến "Bát Bảo Lưu Ly" không?"
- "Nghe nói đây là bảo vật trấn quốc của Tây Qua?" Tư Đồ Cẩn Dương nghi hoặc trả lời.
- "Đúng vậy. Truyền thuyết kể rằng, Hoàng đế khai quốc Tây Qua là nhờ có bảo vật này mà thống trị được đại cuộc nên từ đó nó đã trở thành bảo vật trấn quốc của họ. Nhưng đến nay bỗng có một tin đồn rằng Bát Bảo Lưu Ly đã bị mất tích, một bảo vật trấn quốc mà bị mất thì ngài nói xem sẽ như thế nào? Càng trùng hợp hơn là lại có thông tin nói rằng Bát Bảo Lưu Ly lại chính là phần thưởng lớn nhất cho hội thi đối đèn ngày hôm nay của Vãn Hoa Lâu. Một vật quý giá quan trọng như vậy đến nay đã có mấy ai được nhìn thấy nó rồi chứ?"
Nghe cô kể, Tư Đồ Cẩn Dương cũng đã cảm nhận ra được cái gì đó rồi:
- " Ý cô là rất có thể tin tức Bát Bảo Lưu Ly mất tích vốn là giả, Tây Qua tung tin đồn ra thực chất là để là nhiễu loạn lòng dân. Bây giờ lại có thông tin nó ở Đại Hưng, dù không biết là thật hay giả thì đều là cái cớ hoàn hảo để Tây Qua có thể "danh chính ngôn thuận" mà vào Đại Hưng ta để tìm kiếm bảo vật."
- "Có lẽ họ đã vào thành rồi."
Nghe câu này của cô, Tư Đồ Cẩn Dương cũng đã đoán ra được ý định của cô:
- "Dù không công bố ra bên ngoài đại giải thưởng là gì nhưng với tin đồn đó thì ai cũng bán tín bán nghi. Tuy nhiên thay vì để trực tiếp vào Vãn Hoa Lâu tìm sẽ rất khó khăn vì thế nếu nó rơi vào tay người khác sẽ dễ lấy hơn rất là nhiều. Đó là lý do tại sao hôm nay cô lại để chúng ta bên này được nhận giải thưởng mục đích là dùng để nhử mồi."
*****
Lúc này ở bên ngoài trời tuyết đã rơi bay bay. Trên đường cách Vãn Hoa Lâu không quá xa, nhóm Tư Đồ Cẩn Khiêm ngoại trừ Tô Trì Bắc đã về bằng hướng khác thì 4 người đang trên đường trở về phủ của mình thì bị một nhóm người mặc áo đen bịt mặt bất ngờ tập kích. Bọn chúng gồm 10 tên thân thủ vô cùng linh hoạt và quỷ dị, thật ra mục đích của chúng chính là món đồ đang trong tay Tư Đồ Cẩn Lạc. Tư Đồ Cẩn Khiêm lên tiếng:
- "Dưới chân thiên tử mà các ngươi cũng dám lộng hành sao?"
Nhưng có vẻ như bọn chúng không coi câu nói của cậu ra cái gì mà trực tiếp lao vào. Bọn cậu cũng không thể đứng im để chịu chết được nên cũng ra tay.
Hai bên giao tranh với nhau rất kịch liệt, mặc dù 10 tên này thân thủ không tệ nhưng so với 4 người bọn cậu thì đúng là còn kém hơn rất nhiều. Bọn chúng cũng không ngờ được 4 vị công tử nhìn có vẻ xuất thân nhà giàu chỉ biết ăn chơi vô dụng thôi này không ngờ võ công lại khó ăn đến vậy. Thế là bọn chúng cứ nhắm vào Tư Đồ Cẩn Lạc - người có món đồ trên tay và cũng là người yếu nhất, nếu để ý kỹ thì sẽ thấy là nhắm vào phần thưởng mà cậu ấy vừa nhận được ở Vãn Hoa Lâu. Trong lúc sơ xuất không may phần thưởng đã bị chúng giằng co mà hất văng xuống đất rơi ra khỏi hộp là một bức hoạ. Một tên nhìn thấy đó không phải vật mình cần tìm liền kinh ngạc một chút rồi nhanh chân rút lui. Nhưng 9 tên còn lại không được may mắn như thế, chúng đã bị đánh gục. Tư Đồ Cẩn Lạc mê mê mẩn mẩn chạy lại cầm lấy bức hoạ ở dưới đất lên xem xét xem có bị hỏng không. Ba người bọn cậu ra vạch mặt từng tên ra xem thì thấy trên mũi họ đều xỏ 1 cái khuyên bạc giống y như nhau. Tư Đồ Cẩn Chi sửng sốt:
- "Là người Tây Qua."
*****
- "Việc Vãn Hoa Lâu có được Bát Bảo Lưu Ly và dùng nó làm phần thưởng không phải ai cũng biết, vốn không biết đây là tin thật hay chỉ là bên nào đó tung tin đồn nhưng chắc chắn rằng đối với những ai nghe được cái tin này thì đều sẽ có ý đồ riêng của mình. Lần này nếu thật sự người Tây Qua đã lén vào Đại Hưng thì đây cũng là một cơ hội của chúng ta. Tôi muốn lần này Chiêu Vương nhất định phải lập được công và sau đó chúng ta sẽ chặt đứt "cánh tay phải" của ngài ấy bằng chính công mà ngài ấy đã lập được này."
Nghe đến đây, Tư Đồ Cẩn Dương không khỏi nhìn Tô Cẩm Ninh một cái thật sâu. Thật sự đến cả cậu cũng không thể hiểu hết được người con gái trước mặt này. Bề ngoài rõ ràng vô hại nhưng ẩn sâu bên trong con người ấy lại là sự thông minh đến nham hiểm. Cậu bần thần hỏi:
- "Tại sao cô lại biết được những thông tin này?"
Tô Cẩm Ninh không để ý gì đến cảm xúc đột ngột thay đổi của Tư Đồ Cẩn Dương vừa rồi, chỉ trả lời:
- "Thật ra muốn biết một việc gì đó chỉ cần dụng tâm một chút là được." Sau đó cô lại nói tiếp:
- "Lần này người Tây Qua vào thành cũng coi như là giúp làm thế thân cho cái kẻ hôm nọ của ngài đấy. Đây là một cơ hội lớn, chúng ta nhất định phải nắm chắc lấy cơ hội này. "
*****
Sau khi tạm biệt Tư Đồ Cẩn Dương, Tô Cẩm Ninh liền ra về. Ra đến cửa Vãn Hoa Lâu thấy Lã Y đang cầm áo choàng và dù đứng đấy đợi cô. Thấy cô ra, cô ấy liền khoác áo lên người cô sau đó cầm dù che cho cô. Bấy giờ cô mới để ý là tuyết đã rơi rồi liền bảo với Lã Y một tiếng "về thôi". Hai người đi được một đoạn cô liền cởi mặt nạ ra để lộ ra một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần. Cô mông lung nhìn về phía trước nói chuyện với Lã Y cũng như nói với chính mình:
- "Có phải ta đã lún vào quá sâu rồi không?"
Thấy Lã Y không trả lời, cô cũng không quan tâm mà vẫn nói tiếp:
- "Chỉ vì một ơn huệ mà phải khổ sở cả một đời."
Tô Cẩm Ninh nhớ lại chuyện của mấy năm trước, khi ấy cô mới 10 tuổi. Năm đó cữu mẫu mới sinh biểu muội, cô vốn luôn bị nội tổ phụ "hạn chế" cho ra ngoài, lần đấy lại lấy cớ nhớ ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu cũng như đến thăm biểu muội mới sinh mà xin phép đi về nhà ngoại chơi mấy ngày. Ai ngờ trên đường về gặp cướp, chúng cướp hết đồ đạc tài sản còn giết hết tất cả người đi theo cô, cũng may lúc đó gặp được Tư Đồ Cẩn Dương ra tay cứu giúp nếu không thì cô cũng đã phơi thây giữa đường rồi.
Ơn cứu mạng cao tựa núi sâu tựa biển, sao có thể coi như không có gì được vì thế mà cô xin báo đáp. Chỉ cần không lấy thân, không lấy mạng để báo đáp thì việc gì cô cũng sẵn sàng làm. Cô vẫn nhớ như in lúc đó, hắn nghe cô nói vậy cũng không tỏ vẻ gì chỉ sai người đưa cô về Tô gia an toàn. Những tưởng hắn đã quên, sẽ bỏ qua cho cô vậy mà 5 năm sau hắn thật sự đã đến tìm cô và chỉ nói đúng một câu: "Ta muốn ngồi lên vị trí đó!" Câu nói đó đã phá vỡ tất cả ước nguyện của cô, đã khiến cô phải trở lên thế này đây.
*****
Ngày hôm sau trên triều, Tư Đồ Cẩn Khiêm đã báo cáo với An Cảnh Đế về việc người Tây Qua đã lẻn vào thành, nghi rằng chắc chắn có âm mưu liền xin đi điều tra và bắt hết những kẻ đã xâm nhập vào Đại Hưng. Tất nhiên là An Cảnh Đế phê duyệt rồi.
Cuối buổi chầu, mấy hoàng tử lại nán lại. Tư Đồ Cẩn Hiên nhìn Tư Đồ Cẩn Khiêm nói:
- "Thật không ngờ tối hôm qua các huynh về lại bị người Tây Qua tập kích. Bọn chúng đây là muốn giết hoàng tộc Đại Hưng chúng ta sao? Thật là coi trời bằng vung mà! Hôm qua ta cũng suýt bắt được một tên khả nghi có thể hắn cũng là người Tây Qua rồi."
Nghe Tư Đồ Cẩn Hiên nói xong, Tư Đồ Cẩn Dương không khỏi nhìn cậu ta một cái. Tư Đồ Cẩn Khiêm cũng đanh thép đáp lại:
- "Không biết mục đích của chúng là gì nhưng việc dám lẻn vào Đại Hưng và ám sát hoàng thất thì chính là đại nghịch bất đạo rồi."
Im lặng nãy giờ, Tư Đồ Cẩn Chi cũng lên tiếng:
- "Đại Hưng và Tây Qua trước giờ vẫn luôn giữ vững mối quan hệ giao hảo, dĩ hòa vi quý với nhau. Nay Tây Qua tự nhiên lại có động thái này đúng là có điều mờ ám."
- "Còn mờ ám gì nữa ạ? Chắc chắn là ăn phải gan hùm rồi nên mới dám có ý đồ bất minh đó. Từ trước đến nay Đại Hưng ta vẫn luôn vì Tây Qua nhỏ hơn lại ngoan ngoãn nên mới coi như anh em láng giềng mà bảo bọc. Bây giờ chúng lại tạo phản, không thể để yên được."
Tư Đồ Cẩn Hi bất bình nói. Đúng là trong vấn đề này mỗi người đều có một ý giải quyết riêng.
Trên đường về, Tư Đồ Cẩn Chi hỏi Tư Đồ Cẩn Khiêm một vấn đề:
- "Huynh còn nhớ sự việc tối qua không? Đám người Tây Qua phục kích chúng ta ấy, dường như chúng không phải là muốn lấy mạng chúng ta mà là nhằm vào vật trên tay của Bát đệ."
Tư Đồ Cẩn Khiêm nghe vậy liền kinh ngạc.
*****
Tô Cẩm Ninh lúc này đang ngồi ở trong phòng đọc sách, Lã Y từ ngoài cửa đi vào đưa cho cô một cuộn thư nhỏ. Cô mở ra đọc thì có chút bất ngờ: ấy vậy mà hôm qua Khánh Vương lại không hề lấy hết phần thưởng, kể cả phần thưởng lớn nhất mà chỉ lấy đi một bức họa, xem ra đám người Tây Qua đó đã bị hớ rồi. Thật không ngờ vẫn chưa xác minh được có thật sự Bát Bảo Lưu Ly đang ở Đại Hưng hay không?
Một lúc sau cô liền bảo Lã Y đi làm một việc:
- "Cho người đi tung tin đồn Bát Bảo Lưu Ly - bảo vật trấn quốc của Tây Qua đang ở Vãn Hoa Lâu của kinh thành Đại Hưng. Ta thật sự muốn xem xem nó có thật là đang ở trong tay Vãn Hoa Lâu hay không?"
- "Ta còn đang tự hỏi tại sao Tam ca lại có thể thần thông quảng đại trả lời được hết tất cả như thế, thì ra là có cô giúp huynh ấy."
Lúc này cậu cũng đã đi đến bên bàn ngồi xuống đồng thời cởi bỏ mặt nạ ra để trên bàn nhìn Tô Cẩm Ninh vẫn một thân nam trang mặt đeo mặt nạ trước mặt. Tô Cẩm Ninh vẫn không tháo mặt nạ ra, chỉ điềm tĩnh nói chuyện:
- "Không phải các ngài cũng đã thắng rồi đấy sao?!"
Tư Đồ Cẩn Dương cười khẩy:
- "Nếu ta đoán không nhầm thì đáp án câu cuối cùng chính là cô cho chúng ta."
Tô Cẩm Ninh lúc này mới ngước lên nhìn Tư Đồ Cẩn Dương đáp:
- "Tôi chỉ là muốn các ngài bắt buộc phải thắng thôi."
- "Ý cô là gì?" Tư Đồ Cẩn Dương bỗng chốc nghiêm túc lại hỏi cô.
- "Ngài có biết đến "Bát Bảo Lưu Ly" không?"
- "Nghe nói đây là bảo vật trấn quốc của Tây Qua?" Tư Đồ Cẩn Dương nghi hoặc trả lời.
- "Đúng vậy. Truyền thuyết kể rằng, Hoàng đế khai quốc Tây Qua là nhờ có bảo vật này mà thống trị được đại cuộc nên từ đó nó đã trở thành bảo vật trấn quốc của họ. Nhưng đến nay bỗng có một tin đồn rằng Bát Bảo Lưu Ly đã bị mất tích, một bảo vật trấn quốc mà bị mất thì ngài nói xem sẽ như thế nào? Càng trùng hợp hơn là lại có thông tin nói rằng Bát Bảo Lưu Ly lại chính là phần thưởng lớn nhất cho hội thi đối đèn ngày hôm nay của Vãn Hoa Lâu. Một vật quý giá quan trọng như vậy đến nay đã có mấy ai được nhìn thấy nó rồi chứ?"
Nghe cô kể, Tư Đồ Cẩn Dương cũng đã cảm nhận ra được cái gì đó rồi:
- " Ý cô là rất có thể tin tức Bát Bảo Lưu Ly mất tích vốn là giả, Tây Qua tung tin đồn ra thực chất là để là nhiễu loạn lòng dân. Bây giờ lại có thông tin nó ở Đại Hưng, dù không biết là thật hay giả thì đều là cái cớ hoàn hảo để Tây Qua có thể "danh chính ngôn thuận" mà vào Đại Hưng ta để tìm kiếm bảo vật."
- "Có lẽ họ đã vào thành rồi."
Nghe câu này của cô, Tư Đồ Cẩn Dương cũng đã đoán ra được ý định của cô:
- "Dù không công bố ra bên ngoài đại giải thưởng là gì nhưng với tin đồn đó thì ai cũng bán tín bán nghi. Tuy nhiên thay vì để trực tiếp vào Vãn Hoa Lâu tìm sẽ rất khó khăn vì thế nếu nó rơi vào tay người khác sẽ dễ lấy hơn rất là nhiều. Đó là lý do tại sao hôm nay cô lại để chúng ta bên này được nhận giải thưởng mục đích là dùng để nhử mồi."
*****
Lúc này ở bên ngoài trời tuyết đã rơi bay bay. Trên đường cách Vãn Hoa Lâu không quá xa, nhóm Tư Đồ Cẩn Khiêm ngoại trừ Tô Trì Bắc đã về bằng hướng khác thì 4 người đang trên đường trở về phủ của mình thì bị một nhóm người mặc áo đen bịt mặt bất ngờ tập kích. Bọn chúng gồm 10 tên thân thủ vô cùng linh hoạt và quỷ dị, thật ra mục đích của chúng chính là món đồ đang trong tay Tư Đồ Cẩn Lạc. Tư Đồ Cẩn Khiêm lên tiếng:
- "Dưới chân thiên tử mà các ngươi cũng dám lộng hành sao?"
Nhưng có vẻ như bọn chúng không coi câu nói của cậu ra cái gì mà trực tiếp lao vào. Bọn cậu cũng không thể đứng im để chịu chết được nên cũng ra tay.
Hai bên giao tranh với nhau rất kịch liệt, mặc dù 10 tên này thân thủ không tệ nhưng so với 4 người bọn cậu thì đúng là còn kém hơn rất nhiều. Bọn chúng cũng không ngờ được 4 vị công tử nhìn có vẻ xuất thân nhà giàu chỉ biết ăn chơi vô dụng thôi này không ngờ võ công lại khó ăn đến vậy. Thế là bọn chúng cứ nhắm vào Tư Đồ Cẩn Lạc - người có món đồ trên tay và cũng là người yếu nhất, nếu để ý kỹ thì sẽ thấy là nhắm vào phần thưởng mà cậu ấy vừa nhận được ở Vãn Hoa Lâu. Trong lúc sơ xuất không may phần thưởng đã bị chúng giằng co mà hất văng xuống đất rơi ra khỏi hộp là một bức hoạ. Một tên nhìn thấy đó không phải vật mình cần tìm liền kinh ngạc một chút rồi nhanh chân rút lui. Nhưng 9 tên còn lại không được may mắn như thế, chúng đã bị đánh gục. Tư Đồ Cẩn Lạc mê mê mẩn mẩn chạy lại cầm lấy bức hoạ ở dưới đất lên xem xét xem có bị hỏng không. Ba người bọn cậu ra vạch mặt từng tên ra xem thì thấy trên mũi họ đều xỏ 1 cái khuyên bạc giống y như nhau. Tư Đồ Cẩn Chi sửng sốt:
- "Là người Tây Qua."
*****
- "Việc Vãn Hoa Lâu có được Bát Bảo Lưu Ly và dùng nó làm phần thưởng không phải ai cũng biết, vốn không biết đây là tin thật hay chỉ là bên nào đó tung tin đồn nhưng chắc chắn rằng đối với những ai nghe được cái tin này thì đều sẽ có ý đồ riêng của mình. Lần này nếu thật sự người Tây Qua đã lén vào Đại Hưng thì đây cũng là một cơ hội của chúng ta. Tôi muốn lần này Chiêu Vương nhất định phải lập được công và sau đó chúng ta sẽ chặt đứt "cánh tay phải" của ngài ấy bằng chính công mà ngài ấy đã lập được này."
Nghe đến đây, Tư Đồ Cẩn Dương không khỏi nhìn Tô Cẩm Ninh một cái thật sâu. Thật sự đến cả cậu cũng không thể hiểu hết được người con gái trước mặt này. Bề ngoài rõ ràng vô hại nhưng ẩn sâu bên trong con người ấy lại là sự thông minh đến nham hiểm. Cậu bần thần hỏi:
- "Tại sao cô lại biết được những thông tin này?"
Tô Cẩm Ninh không để ý gì đến cảm xúc đột ngột thay đổi của Tư Đồ Cẩn Dương vừa rồi, chỉ trả lời:
- "Thật ra muốn biết một việc gì đó chỉ cần dụng tâm một chút là được." Sau đó cô lại nói tiếp:
- "Lần này người Tây Qua vào thành cũng coi như là giúp làm thế thân cho cái kẻ hôm nọ của ngài đấy. Đây là một cơ hội lớn, chúng ta nhất định phải nắm chắc lấy cơ hội này. "
*****
Sau khi tạm biệt Tư Đồ Cẩn Dương, Tô Cẩm Ninh liền ra về. Ra đến cửa Vãn Hoa Lâu thấy Lã Y đang cầm áo choàng và dù đứng đấy đợi cô. Thấy cô ra, cô ấy liền khoác áo lên người cô sau đó cầm dù che cho cô. Bấy giờ cô mới để ý là tuyết đã rơi rồi liền bảo với Lã Y một tiếng "về thôi". Hai người đi được một đoạn cô liền cởi mặt nạ ra để lộ ra một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần. Cô mông lung nhìn về phía trước nói chuyện với Lã Y cũng như nói với chính mình:
- "Có phải ta đã lún vào quá sâu rồi không?"
Thấy Lã Y không trả lời, cô cũng không quan tâm mà vẫn nói tiếp:
- "Chỉ vì một ơn huệ mà phải khổ sở cả một đời."
Tô Cẩm Ninh nhớ lại chuyện của mấy năm trước, khi ấy cô mới 10 tuổi. Năm đó cữu mẫu mới sinh biểu muội, cô vốn luôn bị nội tổ phụ "hạn chế" cho ra ngoài, lần đấy lại lấy cớ nhớ ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu cũng như đến thăm biểu muội mới sinh mà xin phép đi về nhà ngoại chơi mấy ngày. Ai ngờ trên đường về gặp cướp, chúng cướp hết đồ đạc tài sản còn giết hết tất cả người đi theo cô, cũng may lúc đó gặp được Tư Đồ Cẩn Dương ra tay cứu giúp nếu không thì cô cũng đã phơi thây giữa đường rồi.
Ơn cứu mạng cao tựa núi sâu tựa biển, sao có thể coi như không có gì được vì thế mà cô xin báo đáp. Chỉ cần không lấy thân, không lấy mạng để báo đáp thì việc gì cô cũng sẵn sàng làm. Cô vẫn nhớ như in lúc đó, hắn nghe cô nói vậy cũng không tỏ vẻ gì chỉ sai người đưa cô về Tô gia an toàn. Những tưởng hắn đã quên, sẽ bỏ qua cho cô vậy mà 5 năm sau hắn thật sự đã đến tìm cô và chỉ nói đúng một câu: "Ta muốn ngồi lên vị trí đó!" Câu nói đó đã phá vỡ tất cả ước nguyện của cô, đã khiến cô phải trở lên thế này đây.
*****
Ngày hôm sau trên triều, Tư Đồ Cẩn Khiêm đã báo cáo với An Cảnh Đế về việc người Tây Qua đã lẻn vào thành, nghi rằng chắc chắn có âm mưu liền xin đi điều tra và bắt hết những kẻ đã xâm nhập vào Đại Hưng. Tất nhiên là An Cảnh Đế phê duyệt rồi.
Cuối buổi chầu, mấy hoàng tử lại nán lại. Tư Đồ Cẩn Hiên nhìn Tư Đồ Cẩn Khiêm nói:
- "Thật không ngờ tối hôm qua các huynh về lại bị người Tây Qua tập kích. Bọn chúng đây là muốn giết hoàng tộc Đại Hưng chúng ta sao? Thật là coi trời bằng vung mà! Hôm qua ta cũng suýt bắt được một tên khả nghi có thể hắn cũng là người Tây Qua rồi."
Nghe Tư Đồ Cẩn Hiên nói xong, Tư Đồ Cẩn Dương không khỏi nhìn cậu ta một cái. Tư Đồ Cẩn Khiêm cũng đanh thép đáp lại:
- "Không biết mục đích của chúng là gì nhưng việc dám lẻn vào Đại Hưng và ám sát hoàng thất thì chính là đại nghịch bất đạo rồi."
Im lặng nãy giờ, Tư Đồ Cẩn Chi cũng lên tiếng:
- "Đại Hưng và Tây Qua trước giờ vẫn luôn giữ vững mối quan hệ giao hảo, dĩ hòa vi quý với nhau. Nay Tây Qua tự nhiên lại có động thái này đúng là có điều mờ ám."
- "Còn mờ ám gì nữa ạ? Chắc chắn là ăn phải gan hùm rồi nên mới dám có ý đồ bất minh đó. Từ trước đến nay Đại Hưng ta vẫn luôn vì Tây Qua nhỏ hơn lại ngoan ngoãn nên mới coi như anh em láng giềng mà bảo bọc. Bây giờ chúng lại tạo phản, không thể để yên được."
Tư Đồ Cẩn Hi bất bình nói. Đúng là trong vấn đề này mỗi người đều có một ý giải quyết riêng.
Trên đường về, Tư Đồ Cẩn Chi hỏi Tư Đồ Cẩn Khiêm một vấn đề:
- "Huynh còn nhớ sự việc tối qua không? Đám người Tây Qua phục kích chúng ta ấy, dường như chúng không phải là muốn lấy mạng chúng ta mà là nhằm vào vật trên tay của Bát đệ."
Tư Đồ Cẩn Khiêm nghe vậy liền kinh ngạc.
*****
Tô Cẩm Ninh lúc này đang ngồi ở trong phòng đọc sách, Lã Y từ ngoài cửa đi vào đưa cho cô một cuộn thư nhỏ. Cô mở ra đọc thì có chút bất ngờ: ấy vậy mà hôm qua Khánh Vương lại không hề lấy hết phần thưởng, kể cả phần thưởng lớn nhất mà chỉ lấy đi một bức họa, xem ra đám người Tây Qua đó đã bị hớ rồi. Thật không ngờ vẫn chưa xác minh được có thật sự Bát Bảo Lưu Ly đang ở Đại Hưng hay không?
Một lúc sau cô liền bảo Lã Y đi làm một việc:
- "Cho người đi tung tin đồn Bát Bảo Lưu Ly - bảo vật trấn quốc của Tây Qua đang ở Vãn Hoa Lâu của kinh thành Đại Hưng. Ta thật sự muốn xem xem nó có thật là đang ở trong tay Vãn Hoa Lâu hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.