Chương 54: Ánh bình minh 3
Kinh Chập
12/10/2018
Nói đến chuyện kết hôn, Đào Nhạc có chút mất mát, vẻ mặt mất mát nhìn
lên bức ảnh đang đặt ở trên bàn, trong ánh mắt hiện lên vẻ áy náy.
Lục Yên biết, trong trái tim mẹ vẫn còn vết thương do bố để lại.
Tình yêu giống như một con dao cùn, trong lúc bạn không quan tâm, nó từ từ cứa vào tay bạn, cho đến khi tay bạn bị thương chảy từng giọt máu ra, bạn mới biết, lúc đó đã quá muộn, băng bó lại thì cũng sẽ để lại dấu vết.
Người từng bị tổn thương, trong tim vẫn còn lại những vết thương dường như không bao giờ liền lại.
Lục Yên nở nụ cười, "Mẹ, mẹ của con đúng là rất dũng cảm."
Đào Nhạc hất tóc ra sau, nở nụ cười, khóe mắt có mấy nếp nhăn li ti, bộ dạng vô cùng kiêu ngạo, vô cùng xinh đẹp, "Đương nhiên, không việc gì là mẹ không làm được hết."
Lục Yên ôm lấy bà, khóc không thành tiếng.
Đào Nhạc vỗ vỗ lưng của cô, nghẹn ngào, "Con phải giỏi hơn mẹ đấy, ngoan nào."
Tối nay, những ngôi sao lấp lánh phủ kín bầu trời, dường như những vì sao đó được làm từ nước mắt.
A Bảo lăn một vòng trên sàn nhà, cái bụng to tròn dường như còn to tròn hơn trước, và thời gian cũng cứ vậy mà trôi qua.
Trong khoảng thời gian đó, Đào Nhạc có đưa Lục Yên và Ngụy Tĩnh Hàm đi ăn mấy lần, bác trai này dường như không biết dỗ trẻ con cho lắm, lần đầu tiên gặp mặt thì đã mua tặng Lục Yên một con gấu bông to bự, Đào Nhạc cũng không nói cho ông biết con gái bà là một tay chơi gắp thú cừ khôi, Lục Yên cũng vui vẻ nhận lấy.
Có một lần đi ăn, Lục Yên thấy Ngụy Tĩnh Hàm gọi cho Đào Nhạc một bát thịt cua, còn bản thân ông thì cũng không ăn nhiều, mà khi người ta mang bát thịt cua lên thì mẹ cô cũng nhận lấy vô cùng tự nhiên, dường như đã thành thói quen, phong thái khi ăn của Đào Nhạc có chút e ấp, dường như bà đã cởi bộ áo giáp đeo trên người bấy lâu nay ra.
Lục Yên quay lưng lại, bộ dạng giả vờ ăn phải ớt cay, lúc ngẩng đầu lên thì mắt có chút đỏ.
Cổ họng nóng bừng, trong lòng cũng nóng bừng.
Dù cảm thấy vui cho mẹ, nhưng trong lòng vẫn có chút buồn rầu.
.....
Lục Yên tốt nghiệp, tốt nghiệp loại xuất sắc, tác phẩm tốt nghiệp của cô được giữ lại để trưng bày ở trường, ngày tốt nghiệp, Tạ Đạo Niên đến, trong tay cầm một bó hoa lớn, Đào Nhạc và Ngụy Tĩnh Hàm cũng đến.
Mười ngón tay của cô đều bị thương, vì làm tác phẩm tốt nghiệp, ngón nào ngón đấy đều được dán băng urgo, nhìn có chút xấu xí.
Cô trang điểm, khi nở nụ cười thì xinh đẹp như đóa hoa ngày xuân, mặc áo cử nhân, tết tóc, vừa nhẹ nhàng vừa tinh xảo.
Tạ Đạo Niên ôm lấy cô, bàn tay vỗ vỗ mấy cái vào lưng cô.
Cô nở nụ cười, "Anh nghĩ em vẫn là trẻ con à?"
Tạ Đạo Niên vuốt ve những ngón tay bị thương của cô một cách tỉ mỉ, "Nhìn em như vậy anh thấy rất đau lòng."
Lục Yên nhìn anh, Tạ Đạo Niên nhìn lại cô, đột nhiên anh xoay cằm cô lại nhìn, nhìn một lúc lâu, Lục Yên nghĩ hình như trên mặt mình dính pháo hoa?
"Có chuyện gì vậy?"
"Em nghĩ thế nào, hình như em có gì đó thay đổi?"
"Nói linh tinh, em vẫn vậy mà."
Giữa những ngươi yêu nhau có một linh cảm, dù đối phương có gì đó thay đổi một chút thôi cũng có thể cảm nhận được.
Lúc này, Tạ Đạo Niên có một cảm giác, cảm giác cô đã trưởng thành, không phải là tài năng hơn trước, mà dường như đã trưởng thành hơn một chút.
Ánh mắt cô nhìn anh rất kiên định.
Lục Yên vẫn giữ vẻ mặt nghi ngờ, Tạ Đạo Niên ôm lấy eo của cô, "Không có chuyện gì, em dẫn anh đi xem tác phẩm tốt nghiệp của em đi."
Lục Yên đưa anh đến phòng triển lãm của trường, chỉ tay vào một đống đồ vải làm theo phong cách Rococo*, "Em làm cái này mất nửa năm."
(*Rococo: Kiến trúc Rococo là một phong cách nghệ thuật và thiết kế nội thất của Pháp thế kỷ 18. Các phòng thuộc phong cách Rococo thường được thiết kế thành một sản phẩm nghệ thuật tổng thể với vật dụng trang trí lộng lẫy và thanh tao, những vật phẩm điêu khắc nhỏ, những chiếc gương trang trí, thảm thêu, ngoài ra nó còn được bổ sung bởi những bước tranh tường tinh tế.)
Kiến trúc kiểu Rococo là một phong cách rất tinh tế và sang trọng, Lục Yên chọn làm cái này, độ khó rất cao.
Nhưng cô vẫn làm được.
Tạ Đạo Niên liên tục vuốt ve bàn tay của cô, đưa lên gần miệng nhẹ nhàng thổi thổi.
Có mấy nữ sinh cầm máy ảnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của cô, dáng vẻ ngượng ngùng, giọng nói cũng nhỏ nhẹ.
Một nữ sinh chụm hai tay lại, "Học tỷ, cô giáo Lâm bảo bọn em đến tìm chị, cô ấy bảo bọn em đến học hỏi chị một chút."
Lục Yên nở nụ cười, "Chị không giỏi như vậy đâu."
Cô giáo Lâm rất coi trọng cô, nhưng cô không cảm thấy mình giỏi đến mức như vậy, tất cả đều chỉ là do cô siêng năng mà thôi.
Nữ sinh đó nài nỉ, "Học tỷ, chị tiết lộ cách làm của chị đi ạ, em rất thích các tác phẩm của chị."
"Vậy à." Lục Yên cân nhắc một lúc, "Các em đi theo chị, chị sẽ giải thích cho các em một chút."
Mấy nữ sinh thấy vậy vô cùng vui vẻ, đồng thanh nói, "Cảm ơn học tỷ ạ!"
Giải thích sơ qua một lượt, sau đó tỉ mỉkể về quá trình làm như thế nào, rồi nói kinh nghiệm nên làm nó như thế nào cho đẹp, mấy em nữ sinh nghe xong hài lòng rời đi, Lục Yên cảm giác miệng hơi khô, Tạ Đạo Niên đưa cho cô một chai nước khoáng.
Anh cười nói, "Rất ra dáng* đó."
(*ra dáng: từ gốc là "有模有样" = (hán việt) hữu mô hữu dạng: thành ngữ Trung Quốc, là hình dung việc làm hay mô phỏng mà kết quả rất giống với hình mẫu nào đó hoặc đạt được chuẩn mực nào đó; có thể nói là "ra dáng". Ở đây đại ý chỉ là phân tích có cơ sở, rất có lý...)
Cô liếc mắt nhìn anh với ánh mắt quở trách, "Đã học bốn năm, đương nhiên là phải có ít kiến thức chứ."
Cảm giác được người khác hâm mộ rất là tuyệt, tác phẩm của mình được người khác thừa nhận, đó đúng là một sự cổ vũ vô cùng lớn.
Đào Nhạc đi đến, "Yên Yên, chụp cho mẹ bức ảnh."
"Vâng ạ."
Lục Yên chạy chậm đến, giơ máy ảnh lên, nhìn vào màn hình, Lục Yên nghe thấy Ngụy Tĩnh Hàm gọi Đào Nhạc là Nhạc Nhạc, ông nắm lấy tay của mẹ, cười e thẹn nhìn Đào Nhạc, trái tim Lục Yên dường như nở hoa.
Cẩn thận ngửi, là hương thơm của hoa Thất Lý Hương.
Nó lưu giữ những ký ức đẹp nhất của Lục Yên.
Ngụy Tĩnh Hàm vẫn đang cười nhìn Đào Nhạc, Lục Yên bước đến, hỏi ông:
"Bác Ngụy, để cháu chụp cho bác và mẹ cháu một bức ảnh nhé."
Khi đối mặt với Lục Yên, Ngụy Tĩnh Hàm vẫn có chút hơi mất tự nhiên, ông không biết làm thế nào để sống hòa thuận với cô bé này.
"Vậy thì phiền Tiểu Yên vậy."
Ông đứng ở bên cạnh Đào Nhạc, nhẹ nhàng ôm lấy bà.
Lục Yên ấn nút chụp, tách tách, liền có một bức ảnh được in ra.
Tạ Đạo Niên đứng ở đằng sau nhìn cô, Lục Yên đưa ảnh chụp cho Đào Nhạc, sau đó đi về phía anh, đặt một nụ hôn lên khuôn mặt anh, sau đó ấn nút chụp ảnh, tách tách, liền có một bức ảnh được in ra.
Tạ Đạo Niên lấy điện thoại ra nhìn, thấy có một vết son môi trên má, anh cười khẽ, "Vừa rồi không để ý nên mới bất ngờ bị em đánh lén."
Lục Yên đưa bức ảnh vừa chụp được cho anh nhìn, cô gái trong bức ảnh thì đang cười vui vẻ, còn Tạ Đạo Niên thì lại có vẻ mặt nửa ngốc nửa hài lòng.
"Có thể nhìn thấy được bộ dạng này của anh đúng là không dễ dàng gì a, em phải giữ gìn bức ảnh này cho thật tốt mới được."
Tạ Đạo Niên lau đi vết son môi trên má, nhân lúc cô không chú ý, cắn xuống vành tai của cô, Lục Yên định véo đùi anh, thì anh nhanh nhẹn tránh né rồi chạy đi mất.
Đào Nhạc ở bên kia thì đang chỉ tay vào một loạt tác phẩm, miệng lẩm bẩm, Ngụy Tĩnh Hàm ngẩng đầu lên nhìn Lục Yên, giơ ngón tay cái lên với cô.
Lục Yên chỉ tay vào Đào Nhạc, sau đó lại chỉ vào ông, rồi làm cử chỉ mười ngón tay lồng vào nhau.
Ngụy Tĩnh Hàm hiểu được, nói khẩu hình miệng "cảm ơn", sau đó đặt tay lên vai Đào Nhạc, chăm chú lắng nghe bà đánh giá tác phẩm của con gái.
Tất cả mọi người đều có chuyện riêng để làm, Lục Yên đứng ở một chỗ, nhìn có chút cô đơn.
Cô nhìn lại, Tạ Đạo Niên đang dựa người vào cửa, nhìn thấy cô, cơ thể ngay lập tức liền đứng thẳng lên.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng.
Trong tình yêu, quần áo cũng mang theo một chút kỷ niệm, và nó cũng là một dấu hiệu, từng đường kim mũi chỉ đều cảm thấy quen thuộc, dù tay chỉ mới đặt ở phía trên thôi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được độ ấm và sự rung động ở phía dưới.
Giống như mùi hương của hoa Thất Lý Hương ở trong ngõ hẻm, những bông hoa sen nở rộ ngày hè, và ánh sáng của bầu trời khi nhìn qua khung cửa sổ.
Lục Yên tiến lên ôm lấy anh, anh đặt một nụ hôn lên trán của cô.
Lúc này họ ôm nhau, dường như những tiếng động xung quanh đều biến mất không dấu vết.
Lục Yên biết, trong trái tim mẹ vẫn còn vết thương do bố để lại.
Tình yêu giống như một con dao cùn, trong lúc bạn không quan tâm, nó từ từ cứa vào tay bạn, cho đến khi tay bạn bị thương chảy từng giọt máu ra, bạn mới biết, lúc đó đã quá muộn, băng bó lại thì cũng sẽ để lại dấu vết.
Người từng bị tổn thương, trong tim vẫn còn lại những vết thương dường như không bao giờ liền lại.
Lục Yên nở nụ cười, "Mẹ, mẹ của con đúng là rất dũng cảm."
Đào Nhạc hất tóc ra sau, nở nụ cười, khóe mắt có mấy nếp nhăn li ti, bộ dạng vô cùng kiêu ngạo, vô cùng xinh đẹp, "Đương nhiên, không việc gì là mẹ không làm được hết."
Lục Yên ôm lấy bà, khóc không thành tiếng.
Đào Nhạc vỗ vỗ lưng của cô, nghẹn ngào, "Con phải giỏi hơn mẹ đấy, ngoan nào."
Tối nay, những ngôi sao lấp lánh phủ kín bầu trời, dường như những vì sao đó được làm từ nước mắt.
A Bảo lăn một vòng trên sàn nhà, cái bụng to tròn dường như còn to tròn hơn trước, và thời gian cũng cứ vậy mà trôi qua.
Trong khoảng thời gian đó, Đào Nhạc có đưa Lục Yên và Ngụy Tĩnh Hàm đi ăn mấy lần, bác trai này dường như không biết dỗ trẻ con cho lắm, lần đầu tiên gặp mặt thì đã mua tặng Lục Yên một con gấu bông to bự, Đào Nhạc cũng không nói cho ông biết con gái bà là một tay chơi gắp thú cừ khôi, Lục Yên cũng vui vẻ nhận lấy.
Có một lần đi ăn, Lục Yên thấy Ngụy Tĩnh Hàm gọi cho Đào Nhạc một bát thịt cua, còn bản thân ông thì cũng không ăn nhiều, mà khi người ta mang bát thịt cua lên thì mẹ cô cũng nhận lấy vô cùng tự nhiên, dường như đã thành thói quen, phong thái khi ăn của Đào Nhạc có chút e ấp, dường như bà đã cởi bộ áo giáp đeo trên người bấy lâu nay ra.
Lục Yên quay lưng lại, bộ dạng giả vờ ăn phải ớt cay, lúc ngẩng đầu lên thì mắt có chút đỏ.
Cổ họng nóng bừng, trong lòng cũng nóng bừng.
Dù cảm thấy vui cho mẹ, nhưng trong lòng vẫn có chút buồn rầu.
.....
Lục Yên tốt nghiệp, tốt nghiệp loại xuất sắc, tác phẩm tốt nghiệp của cô được giữ lại để trưng bày ở trường, ngày tốt nghiệp, Tạ Đạo Niên đến, trong tay cầm một bó hoa lớn, Đào Nhạc và Ngụy Tĩnh Hàm cũng đến.
Mười ngón tay của cô đều bị thương, vì làm tác phẩm tốt nghiệp, ngón nào ngón đấy đều được dán băng urgo, nhìn có chút xấu xí.
Cô trang điểm, khi nở nụ cười thì xinh đẹp như đóa hoa ngày xuân, mặc áo cử nhân, tết tóc, vừa nhẹ nhàng vừa tinh xảo.
Tạ Đạo Niên ôm lấy cô, bàn tay vỗ vỗ mấy cái vào lưng cô.
Cô nở nụ cười, "Anh nghĩ em vẫn là trẻ con à?"
Tạ Đạo Niên vuốt ve những ngón tay bị thương của cô một cách tỉ mỉ, "Nhìn em như vậy anh thấy rất đau lòng."
Lục Yên nhìn anh, Tạ Đạo Niên nhìn lại cô, đột nhiên anh xoay cằm cô lại nhìn, nhìn một lúc lâu, Lục Yên nghĩ hình như trên mặt mình dính pháo hoa?
"Có chuyện gì vậy?"
"Em nghĩ thế nào, hình như em có gì đó thay đổi?"
"Nói linh tinh, em vẫn vậy mà."
Giữa những ngươi yêu nhau có một linh cảm, dù đối phương có gì đó thay đổi một chút thôi cũng có thể cảm nhận được.
Lúc này, Tạ Đạo Niên có một cảm giác, cảm giác cô đã trưởng thành, không phải là tài năng hơn trước, mà dường như đã trưởng thành hơn một chút.
Ánh mắt cô nhìn anh rất kiên định.
Lục Yên vẫn giữ vẻ mặt nghi ngờ, Tạ Đạo Niên ôm lấy eo của cô, "Không có chuyện gì, em dẫn anh đi xem tác phẩm tốt nghiệp của em đi."
Lục Yên đưa anh đến phòng triển lãm của trường, chỉ tay vào một đống đồ vải làm theo phong cách Rococo*, "Em làm cái này mất nửa năm."
(*Rococo: Kiến trúc Rococo là một phong cách nghệ thuật và thiết kế nội thất của Pháp thế kỷ 18. Các phòng thuộc phong cách Rococo thường được thiết kế thành một sản phẩm nghệ thuật tổng thể với vật dụng trang trí lộng lẫy và thanh tao, những vật phẩm điêu khắc nhỏ, những chiếc gương trang trí, thảm thêu, ngoài ra nó còn được bổ sung bởi những bước tranh tường tinh tế.)
Kiến trúc kiểu Rococo là một phong cách rất tinh tế và sang trọng, Lục Yên chọn làm cái này, độ khó rất cao.
Nhưng cô vẫn làm được.
Tạ Đạo Niên liên tục vuốt ve bàn tay của cô, đưa lên gần miệng nhẹ nhàng thổi thổi.
Có mấy nữ sinh cầm máy ảnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của cô, dáng vẻ ngượng ngùng, giọng nói cũng nhỏ nhẹ.
Một nữ sinh chụm hai tay lại, "Học tỷ, cô giáo Lâm bảo bọn em đến tìm chị, cô ấy bảo bọn em đến học hỏi chị một chút."
Lục Yên nở nụ cười, "Chị không giỏi như vậy đâu."
Cô giáo Lâm rất coi trọng cô, nhưng cô không cảm thấy mình giỏi đến mức như vậy, tất cả đều chỉ là do cô siêng năng mà thôi.
Nữ sinh đó nài nỉ, "Học tỷ, chị tiết lộ cách làm của chị đi ạ, em rất thích các tác phẩm của chị."
"Vậy à." Lục Yên cân nhắc một lúc, "Các em đi theo chị, chị sẽ giải thích cho các em một chút."
Mấy nữ sinh thấy vậy vô cùng vui vẻ, đồng thanh nói, "Cảm ơn học tỷ ạ!"
Giải thích sơ qua một lượt, sau đó tỉ mỉkể về quá trình làm như thế nào, rồi nói kinh nghiệm nên làm nó như thế nào cho đẹp, mấy em nữ sinh nghe xong hài lòng rời đi, Lục Yên cảm giác miệng hơi khô, Tạ Đạo Niên đưa cho cô một chai nước khoáng.
Anh cười nói, "Rất ra dáng* đó."
(*ra dáng: từ gốc là "有模有样" = (hán việt) hữu mô hữu dạng: thành ngữ Trung Quốc, là hình dung việc làm hay mô phỏng mà kết quả rất giống với hình mẫu nào đó hoặc đạt được chuẩn mực nào đó; có thể nói là "ra dáng". Ở đây đại ý chỉ là phân tích có cơ sở, rất có lý...)
Cô liếc mắt nhìn anh với ánh mắt quở trách, "Đã học bốn năm, đương nhiên là phải có ít kiến thức chứ."
Cảm giác được người khác hâm mộ rất là tuyệt, tác phẩm của mình được người khác thừa nhận, đó đúng là một sự cổ vũ vô cùng lớn.
Đào Nhạc đi đến, "Yên Yên, chụp cho mẹ bức ảnh."
"Vâng ạ."
Lục Yên chạy chậm đến, giơ máy ảnh lên, nhìn vào màn hình, Lục Yên nghe thấy Ngụy Tĩnh Hàm gọi Đào Nhạc là Nhạc Nhạc, ông nắm lấy tay của mẹ, cười e thẹn nhìn Đào Nhạc, trái tim Lục Yên dường như nở hoa.
Cẩn thận ngửi, là hương thơm của hoa Thất Lý Hương.
Nó lưu giữ những ký ức đẹp nhất của Lục Yên.
Ngụy Tĩnh Hàm vẫn đang cười nhìn Đào Nhạc, Lục Yên bước đến, hỏi ông:
"Bác Ngụy, để cháu chụp cho bác và mẹ cháu một bức ảnh nhé."
Khi đối mặt với Lục Yên, Ngụy Tĩnh Hàm vẫn có chút hơi mất tự nhiên, ông không biết làm thế nào để sống hòa thuận với cô bé này.
"Vậy thì phiền Tiểu Yên vậy."
Ông đứng ở bên cạnh Đào Nhạc, nhẹ nhàng ôm lấy bà.
Lục Yên ấn nút chụp, tách tách, liền có một bức ảnh được in ra.
Tạ Đạo Niên đứng ở đằng sau nhìn cô, Lục Yên đưa ảnh chụp cho Đào Nhạc, sau đó đi về phía anh, đặt một nụ hôn lên khuôn mặt anh, sau đó ấn nút chụp ảnh, tách tách, liền có một bức ảnh được in ra.
Tạ Đạo Niên lấy điện thoại ra nhìn, thấy có một vết son môi trên má, anh cười khẽ, "Vừa rồi không để ý nên mới bất ngờ bị em đánh lén."
Lục Yên đưa bức ảnh vừa chụp được cho anh nhìn, cô gái trong bức ảnh thì đang cười vui vẻ, còn Tạ Đạo Niên thì lại có vẻ mặt nửa ngốc nửa hài lòng.
"Có thể nhìn thấy được bộ dạng này của anh đúng là không dễ dàng gì a, em phải giữ gìn bức ảnh này cho thật tốt mới được."
Tạ Đạo Niên lau đi vết son môi trên má, nhân lúc cô không chú ý, cắn xuống vành tai của cô, Lục Yên định véo đùi anh, thì anh nhanh nhẹn tránh né rồi chạy đi mất.
Đào Nhạc ở bên kia thì đang chỉ tay vào một loạt tác phẩm, miệng lẩm bẩm, Ngụy Tĩnh Hàm ngẩng đầu lên nhìn Lục Yên, giơ ngón tay cái lên với cô.
Lục Yên chỉ tay vào Đào Nhạc, sau đó lại chỉ vào ông, rồi làm cử chỉ mười ngón tay lồng vào nhau.
Ngụy Tĩnh Hàm hiểu được, nói khẩu hình miệng "cảm ơn", sau đó đặt tay lên vai Đào Nhạc, chăm chú lắng nghe bà đánh giá tác phẩm của con gái.
Tất cả mọi người đều có chuyện riêng để làm, Lục Yên đứng ở một chỗ, nhìn có chút cô đơn.
Cô nhìn lại, Tạ Đạo Niên đang dựa người vào cửa, nhìn thấy cô, cơ thể ngay lập tức liền đứng thẳng lên.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng.
Trong tình yêu, quần áo cũng mang theo một chút kỷ niệm, và nó cũng là một dấu hiệu, từng đường kim mũi chỉ đều cảm thấy quen thuộc, dù tay chỉ mới đặt ở phía trên thôi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được độ ấm và sự rung động ở phía dưới.
Giống như mùi hương của hoa Thất Lý Hương ở trong ngõ hẻm, những bông hoa sen nở rộ ngày hè, và ánh sáng của bầu trời khi nhìn qua khung cửa sổ.
Lục Yên tiến lên ôm lấy anh, anh đặt một nụ hôn lên trán của cô.
Lúc này họ ôm nhau, dường như những tiếng động xung quanh đều biến mất không dấu vết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.