Chương 83: Buổi tối 2
Kinh Chập
03/01/2019
Quay về với ngày thường, thân phận của hai người đã thay đổi, nhưng sở
thích trong chuyện đó vẫn không thay đổi, cho dù là trước khi kết hôn,
hay là sau khi kết hôn, chỉ cần có tình thú, thì mỗi ngày đều là một
cuộc phiêu lưu.
Cuộc phiêu lưu của tình yêu.
Ôm nhau một chút, nói câu chào buổi sáng, cùng nhau đánh răng, trao nhau một nụ hôn trước khi ra khỏi cửa, lâu ngày, sinh ra ăn ý, chỉ cần một ánh mắt, một hành động nhỏ của đối phương, người còn lại cũng biết được đối phương đang muốn gì, hay là đang nghĩ gì.
Nếu như con người sinh ra có một bộ phận bị khuyết thiếu, Tạ Đạo Niên sẽ cảm thấy rằng, Lục Yên đã lấp đầy chỗ hổng đó của mình.
Trong khoảng thời gian yêu nhau trước đây hai người đã đi du lịch ở rất nhiều nơi, nên trong khoảng thời gian nghỉ kết hôn, hai người đến Bình Đỉnh Sơn(1) chơi, chơi nhảy bungee(2), đi dã ngoại ngoài trời, buổi tối ngủ trong lều bị muỗi đốt không ngủ được, hai vợ chồng ra ngoài lều ngồi ngắm sao, ngả lưng xuống bãi cỏ, nhĩ tấn tư ma (3), quấn quýt si mê hòa quyện vào nhau.
(1) tên một thành phố trực thuộc tỉnh Hà Nam của Trung Quốc.
(2) nhảy bungee: tên một loại thể thao mạo hiểm
(3) nhĩ tấn tư ma: là một thành ngữ Trung Quốc, nó có nghĩa là vành tai và tóc mai cọ sát nhau, dùng để miêu tả những cảnh thân mật của những người đang yêu nhau.
Bầu trời đầy sao, dường như chỉ để chiếu sáng cho hai người họ.
Cuối tuần giặt ga trải giường, cô giặt bằng tay, hai người mỗi người ở một đầu, giống như kéo co, hai người vặn ngược lại nhau, vặn cho đến khi không còn thấy nước chảy mới đem ra sân phơi.
Ở những chỗ không ai thấy, có thể sống hồn nhiên như một đứa trẻ.
Lúc cùng nhau tắm rửa, cô không thành thật, ngậm tiểu Trường Canh cho đến khi nó cứng rắn lên liền bỏ chạy, anh đuổi theo cô, hai người cả người đều ướt đẫm, đang dựa sát vào nhau trên ghế sofa, Lục Yên bị làm đến mức cả người cảm thấy vô lực, anh đưa ngón tay vói vào trong miệng của cô, cô vừa liếm vừa mút nó, khiến cho ngọn lửa tình trong anh cháy ngày càng dữ dội, anh đè cô xuống ra sức dùng lực mạnh đâm vào rồi lại rút ra, hai bắp đùi của Lục Yên liên tục bị rung lắc, cuối cùng anh phun trào trong cơ thể của cô, cô thét chói tai, anh gầm nhẹ, hai người lại hoàn thành một cuộc phiêu lưu mới.
Dường như hai người lớn lên cùng nhau, cùng nhau thâm nhập sâu vào mỗi một tấc một thước của đối phương, thể xác bị tách rời, nhưng tinh thần vẫn luôn kết nối chặt chẽ với nhau.
Từ thứ hai đến thứ sáu Tạ Đạo Niên đi làm ở thành phố Cẩm, buổi tối nào hai người cũng đúng 9 giờ gọi video cho nhau, tâm sự với nhau, nói về những việc mình làm gần đây, có gì hay thì chia sẻ cho nhau, có đôi khi Lục Yên sẽ tự an ủi trước camera, anh cũng tự an ủi, cái việc tự an ủi lẫn nhau qua camera này vô cùng kích thích, khi đến cao trào, dường như có một luồng điện chạy dọc qua cả người.
Gần đây Lục Yên học được một chiêu, trước khi dùng miệng ngậm tiểu Trường Canh thì sẽ uống một ngụm nước đá, sau đó mới cúi đầu ngậm tiểu Trường Canh, bị hai loại nóng lạnh này tập kích khiến Tạ Đạo Niên đạt được khoái cảm gấp đôi, anh bắt đầu quất vào mông của Lục Yên, mỗi một cái đánh rơi xuống cô liền rên rỉ yêu kiều lên một tiếng, anh đánh nơi đó cho đến khi nó đỏ bừng bừng lên, anh mới cầm lấy thang kiếm của mình xông phi vào cánh cửa lên thiên đường, hai người làm từ trên giường cho đến dưới sàn nhà, ai cũng dục tiên dục tử*.
* dục tử dục tiên = muốn chết muốn thành tiên = cảm giác cực kỳ thoải mái, cực kỳ sung sướng như muốn chết đi.
Khi đã kết hôn rồi, hai người không kiêng nể gì cả, nghĩ đến vô số cách làm, và những cách làm đó ngày càng đi xa hơn.
Sau khi gả Lục Yên đi, Đào Nhạc liền ở cùng một chỗ với Ngụy Tĩnh Hàm, hiện tại A Bảo đi qua đi lại giữa ba nhà, ăn nhà này xong rồi lại di chuyển qua nhà tiếp theo, thức ăn ở Vân Phù Cư là ngon nhất, ngày nào Trần Lộ cũng mua thức anh hộp dành cho mèo cho nó ăn, bây giờ nó không quay về Tử Trúc Uyển nữa, chờ bao giờ ngủ dậy sẽ quay về Nhã An Hoa Viên, Lục Yên mua một cái nhà xa hoa dành cho mèo và một cái khung leo trèo ba tầng* cho nó, những ngày nó ở Nhã An Hoa Viên quá thoải mái và dễ chịu, nên thân mình ngày càng to mập.
Hai người vẫn đi làm đều đặn hàng ngày, cuộc sống vừa bình thản vừa ấm áp.
............
Trước Tết thanh minh một ngày là sinh nhật của Lục Yên.
Đào Nhạc và Ngụy Tĩnh Hàm đi du lịch, gần đây họ gửi những bức ảnh mà họ chụp ở Tây Tạng qua cho hai người xem, Tạ Vân Bằng đưa Trần Lộ về nhà mẹ đẻ, sinh nhật năm nay chỉ có hai người bọn họ.
Chiều tối thứ sáu, Tạ Đạo Niên đi từ thành phố Cẩm về, mua bánh ga tô, mới vừa bước vào cửa, Lục Yên đã nhảy lên người anh, anh khó khăn lắm mới cầm được hai mông của cô nâng lên rồi giữ thăng bằng cho hai người. Lục Yên hôn lên mặt anh, Tạ Đạo Niên bị hôn đến mức nheo cả hai mắt lại, những nụ hôn của cô liên tiếp rơi xuống môi anh, trên tai anh, trên má anh.
Lục Yên trượt xuống từ trên người anh, "Nhớ muốn chết."
"Theo anh nghĩ thì em nhớ cái bánh ga tô này thì có."
Bị nói trúng tim đen, Lục Yên nhìn đi chỗ khác, miệng huýt sáo.
Bánh ga tô được mua ở tiệm bánh Hoàng Hậu ở phía tây của thành phố Ngô, Lục Yên rất thích chiếc bánh Pandora - chiếc bánh được bán chạy nhất của tiệm bánh đó.
Cô phản bác lại: "Đâu có?" Nói xong vẫn len lén nhìn trộm chiếc bánh gato, "Vị gì vậy nhỉ? Sao thơm thế nhỉ?"
Giấu đầu hở đuôi.
Tạ Đạo Niên nhẹ nhàng bóp mũi cô, "Pandora mà em thích nhất."
Cô cầm lấy nó và công khai nhìn vào nó, nở một nụ cười như một tên trộm, "Đúng là những thứ tốt nhất đều rất đáng để chờ đợi."
"Được rồi, trước tiên ăn cơm đã."
"Ăn cơm ăn cơm."
Bốn món mặn, một món canh, sau khi mang lên bàn, A Bảo trở về từ bên ngoài, thừa dịp hai người không chú ý, nhảy lên bàn, định ra tay với đĩa cá hấp.
Tạ Đạo Niên nhanh mắt nhanh tay ôm nó xuống.
Lục Yên đặt bát đĩa xuống, "A Bảo! Em lại ăn vụng."
Đây đã là lần thứ ba, càng ngày càng làm càn.
A Bảo duỗi chân, "Meo meo~"
Tạ Đạo Niên vỗ nhẹ mấy cái lên đỉnh đầu của nó, cảm thán mà nói: "Nó nặng quá."
"Thả nó xuống đi, em đi cho nó ăn, không lát nữa nó lại dính người không chịu buông."
Tạ Đạo Niên đặt nó xuống sàn nhà, Lục Yên đi mở nắp hộp thức ăn cho nó, nó chạy nhanh như chớp đến cái bát để đồ ăn.
Ánh nắng chiều ngoài cửa sổ dần dần nhạt dần, chuyển sang màu xanh tím, sau đó lại chuyển sang màu xanh xám, và cuối cùng chỉ còn lại một dải mây khổng lồ cùng với ánh sáng vàng, và dần dần, ngay cả ánh sáng vàng đó cũng biến mất.
Đèn trên trần nhà được bật lên, ánh đèn sáng mờ mờ, hai người đang ăn cơm, Tạ Đạo Niên mở một chai rượu vang đỏ, hai vợ chồng cạn ly, nhìn nhau cười, tối nay Lục Yên có tô son, lúc uống xong thì trên miệng chiếc ly có dính lại một ít son môi màu đỏ.
Cổ áo của Tạ Đạo Niên hơi hé mở, lộ ra xương quai xanh, hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi có màu trắng đen, có một đường màu đen kéo dài từ vai xuống gấu áo, trên tay đeo một chiếc đồng hồ, nhìn tổng thể vô cùng đẹp mắt.
Trên môi anh có dính dầu, nên nhìn môi anh có chút lóng lánh.
Ánh sáng chiếu vào bên cạnh chiếc ly chân dài, nên nhìn màu sắc của lượng rượu trong ly có chút nhạt hơn, Lục Yên cắn cắn môi, giơ ly rượu vang đỏ về phía anh, Tạ Đạo Niên cũng giơ ly rượu lên, không ngờ rằng cô đan chéo tay với anh, trực tiếp uống ly rượu trên tay của anh.
Ly rượu dính một ít son môn gần ngay trước mắt, Tạ Đạo Niên ngẩn người, Lục Yên hơi lắc nhẹ ly rượu, cái chân để dưới bàn từng chút từng chút một cọ sát vào bắp chân của anh, "Anh cũng uống đi!"
Người đẹp cùng rượu vang đỏ, ánh đèn mê ly.
Cái chân từ từ đi lên, đi lên nữa, tìm kiếm và tìm kiếm, sau đó tìm được trọng điểm.
Anh khẽ dời tầm mắt, lỗ tai có chút đỏ, Lục Yên mỉm cười, tay cô vẫn đang giơ, đôi mắt sáng lấp lánh.
"Ông xã, tay em mỏi quá a ~"
Anh khẽ thở dài, từ từ đến gần chiếc ly rượu, chạm vào đúng vị trí có vết son môi của cô, uống một hụm nhỏ.
Hương vị có chút say lòng người, đôi môi khẽ mấp máy, rượu vang đỏ trượt xuống thực quản, đi xuống, đi xuống, chảy vào dạ dày.
Anh rút khăn giấy, lau đi lớp màu đỏ dính trên môi.
"Ăn cơm đi."
Lúc này cô mới hài lòng mà đặt ly rượu xuống, tay cầm chân ly cũng buông ra, còn anh vẫn giữ im lặng.
Cơm nước xong, Lục Yên đi tắm trước, Tạ Đạo Niên rửa bát xong thì thấy cô đi ra, cô đẩy anh vào phòng tắm, "Đã lấy sẵn quần áo vào đó cho anh rồi, nhanh vào tắm đi."
Sau khi Tạ Đạo Niên đi vào, Lục Yên lấy loa Bluetooth ra, cũng lấy luôn dây đèn nhiều màu sẵ ra, đặt nó dọc theo ghế sofa, cắm điện vào, những chiếc đèn nhỏ màu sắc rực rỡ sáng lên, lập tức tạo ra một bầu không khí mới.
Cô đi đến máy pha cà phê pha hai ly cà phê, trải khăn trải bàn xong, trải hai tấm thảm xuống sàn nhà, dọn bánh gato ra, cắm một cái nến vào giữa chiếc bánh.
Cửa phòng tắm mở ra, Tạ Đạo Niên lau tóc, trên người mặc một cái áo cộc màu trắng, bên dưới mặc một cái quần dài màu xám.
Anh nhìn sự trang trí của cô, không nhịn được liền cười rộ lên, "Đúng là rất nhiều màu sắc."
Tóc của Lục Yên rối tung, ngồi trên tấm thảm, nở một nụ cười nhẹ nhàng với anh.
Cô bật loa bluetooth lên, "Trường Canh, chúng mình cùng khiêu vũ một bài được không?"
Bàn tay đang lau tóc dừng lại, "Anh không biết khiêu vũ."
Cô tiến lên lấy chiếc khăn mặt của anh đi, "Không sao, em dậy anh."
"Được."
Lục Yên ấn vài cái lên màn hình điện thoại, sau đó chiếc loa từ từ phát ra tiếng kèn saxophone trầm thấp.
Mười ngón tay của Lục Yên và anh đan vào nhau, "Em trước, anh theo sau, tay đưa lên."
"Ừm."
Xung quanh im lặng, tấm rèm của chiếc cửa sổ sát đất lung lay, hơi hơi phiêu động, cô mặc một chiếc váy có đai màu đen, không đi giày, bước chân di chuyển chầm chậm, hồ điệp trên mu bàn chân như đang di chuyển, dường như muốn cất cánh mà bay. Một tay của Tạ Đạo Niên ôm lấy phần eo của cô, được cô dẫn bước di chuyển theo bước chân của cô.
Tiếng kèn Saxophone vang lên nhẹ nhàng, trầm thấp và lãng mạn.
Kết hợp với một chút đàn violin, trong không khí như vang lên tiếng nước chảy.
Những chiếc đèn màu lóe sáng lên ở cả trước và sau, bầu không khí như du dương, triền miên, dây dưa.
Đôi môi của cô được ánh đèn chiếu vào, hơi hơi hé mở, đôi mắt cũng rực sáng, cảm xúc bên trong giống như có một dòng nước nhỏ chảy chầm chậm chầm chậm, khóe môi của Tạ Đạo Niên hơi cong lên, cúi đầu nhìn cô, cánh tay hơi dùng sức, khiến hai người càng sát gần nhau hơn.
Bước chân di chuyển chậm hơn.
Trong tiếng nhạc bắt đầu xuất hiện tiếng sáo, sự lãng mạn được kéo dài hơn.
Những ngón tay đang đan vào tay của cô ngày càng gấp gáp, không tự chủ được mà xiết ngày càng chặt lại.
Yết hầu của anh di chuyển lên xuống, bàn tay ôm lấy phần eo của cô đang từ từ di chuyển lên gò má của cô.
Lục Yên dựa vào trong ngực của anh, hai người ôm nhau, từ từ đung đưa theo tiếng nhạc.
Bài hát đã đi đến đoạn cao trào, tình cảm dạt dào.
Anh cho cô xoay một vòng, Lục Yên ngửi thấy được mùi hương của cà phê, mùi thơm ngọt ngào của chiếc bánh gato, còn có, hương thơm mát lạnh trên cơ thể anh.
Vẽ một vòng tròn tình yêu, vòng đi vòng lại, vô cùng vô tận, cho đến khi hai người họ hôn nhau.
Tạ Đạo Niên biến lời nói thành sự âu yếm. Tay của Lục Yên không ngừng vuốt ve trên lưng của anh.
Sự dây dưa, triền miền kéo dài khiến con người nghẹt thở.
Cuộc phiêu lưu của tình yêu.
Ôm nhau một chút, nói câu chào buổi sáng, cùng nhau đánh răng, trao nhau một nụ hôn trước khi ra khỏi cửa, lâu ngày, sinh ra ăn ý, chỉ cần một ánh mắt, một hành động nhỏ của đối phương, người còn lại cũng biết được đối phương đang muốn gì, hay là đang nghĩ gì.
Nếu như con người sinh ra có một bộ phận bị khuyết thiếu, Tạ Đạo Niên sẽ cảm thấy rằng, Lục Yên đã lấp đầy chỗ hổng đó của mình.
Trong khoảng thời gian yêu nhau trước đây hai người đã đi du lịch ở rất nhiều nơi, nên trong khoảng thời gian nghỉ kết hôn, hai người đến Bình Đỉnh Sơn(1) chơi, chơi nhảy bungee(2), đi dã ngoại ngoài trời, buổi tối ngủ trong lều bị muỗi đốt không ngủ được, hai vợ chồng ra ngoài lều ngồi ngắm sao, ngả lưng xuống bãi cỏ, nhĩ tấn tư ma (3), quấn quýt si mê hòa quyện vào nhau.
(1) tên một thành phố trực thuộc tỉnh Hà Nam của Trung Quốc.
(2) nhảy bungee: tên một loại thể thao mạo hiểm
(3) nhĩ tấn tư ma: là một thành ngữ Trung Quốc, nó có nghĩa là vành tai và tóc mai cọ sát nhau, dùng để miêu tả những cảnh thân mật của những người đang yêu nhau.
Bầu trời đầy sao, dường như chỉ để chiếu sáng cho hai người họ.
Cuối tuần giặt ga trải giường, cô giặt bằng tay, hai người mỗi người ở một đầu, giống như kéo co, hai người vặn ngược lại nhau, vặn cho đến khi không còn thấy nước chảy mới đem ra sân phơi.
Ở những chỗ không ai thấy, có thể sống hồn nhiên như một đứa trẻ.
Lúc cùng nhau tắm rửa, cô không thành thật, ngậm tiểu Trường Canh cho đến khi nó cứng rắn lên liền bỏ chạy, anh đuổi theo cô, hai người cả người đều ướt đẫm, đang dựa sát vào nhau trên ghế sofa, Lục Yên bị làm đến mức cả người cảm thấy vô lực, anh đưa ngón tay vói vào trong miệng của cô, cô vừa liếm vừa mút nó, khiến cho ngọn lửa tình trong anh cháy ngày càng dữ dội, anh đè cô xuống ra sức dùng lực mạnh đâm vào rồi lại rút ra, hai bắp đùi của Lục Yên liên tục bị rung lắc, cuối cùng anh phun trào trong cơ thể của cô, cô thét chói tai, anh gầm nhẹ, hai người lại hoàn thành một cuộc phiêu lưu mới.
Dường như hai người lớn lên cùng nhau, cùng nhau thâm nhập sâu vào mỗi một tấc một thước của đối phương, thể xác bị tách rời, nhưng tinh thần vẫn luôn kết nối chặt chẽ với nhau.
Từ thứ hai đến thứ sáu Tạ Đạo Niên đi làm ở thành phố Cẩm, buổi tối nào hai người cũng đúng 9 giờ gọi video cho nhau, tâm sự với nhau, nói về những việc mình làm gần đây, có gì hay thì chia sẻ cho nhau, có đôi khi Lục Yên sẽ tự an ủi trước camera, anh cũng tự an ủi, cái việc tự an ủi lẫn nhau qua camera này vô cùng kích thích, khi đến cao trào, dường như có một luồng điện chạy dọc qua cả người.
Gần đây Lục Yên học được một chiêu, trước khi dùng miệng ngậm tiểu Trường Canh thì sẽ uống một ngụm nước đá, sau đó mới cúi đầu ngậm tiểu Trường Canh, bị hai loại nóng lạnh này tập kích khiến Tạ Đạo Niên đạt được khoái cảm gấp đôi, anh bắt đầu quất vào mông của Lục Yên, mỗi một cái đánh rơi xuống cô liền rên rỉ yêu kiều lên một tiếng, anh đánh nơi đó cho đến khi nó đỏ bừng bừng lên, anh mới cầm lấy thang kiếm của mình xông phi vào cánh cửa lên thiên đường, hai người làm từ trên giường cho đến dưới sàn nhà, ai cũng dục tiên dục tử*.
* dục tử dục tiên = muốn chết muốn thành tiên = cảm giác cực kỳ thoải mái, cực kỳ sung sướng như muốn chết đi.
Khi đã kết hôn rồi, hai người không kiêng nể gì cả, nghĩ đến vô số cách làm, và những cách làm đó ngày càng đi xa hơn.
Sau khi gả Lục Yên đi, Đào Nhạc liền ở cùng một chỗ với Ngụy Tĩnh Hàm, hiện tại A Bảo đi qua đi lại giữa ba nhà, ăn nhà này xong rồi lại di chuyển qua nhà tiếp theo, thức ăn ở Vân Phù Cư là ngon nhất, ngày nào Trần Lộ cũng mua thức anh hộp dành cho mèo cho nó ăn, bây giờ nó không quay về Tử Trúc Uyển nữa, chờ bao giờ ngủ dậy sẽ quay về Nhã An Hoa Viên, Lục Yên mua một cái nhà xa hoa dành cho mèo và một cái khung leo trèo ba tầng* cho nó, những ngày nó ở Nhã An Hoa Viên quá thoải mái và dễ chịu, nên thân mình ngày càng to mập.
Hai người vẫn đi làm đều đặn hàng ngày, cuộc sống vừa bình thản vừa ấm áp.
............
Trước Tết thanh minh một ngày là sinh nhật của Lục Yên.
Đào Nhạc và Ngụy Tĩnh Hàm đi du lịch, gần đây họ gửi những bức ảnh mà họ chụp ở Tây Tạng qua cho hai người xem, Tạ Vân Bằng đưa Trần Lộ về nhà mẹ đẻ, sinh nhật năm nay chỉ có hai người bọn họ.
Chiều tối thứ sáu, Tạ Đạo Niên đi từ thành phố Cẩm về, mua bánh ga tô, mới vừa bước vào cửa, Lục Yên đã nhảy lên người anh, anh khó khăn lắm mới cầm được hai mông của cô nâng lên rồi giữ thăng bằng cho hai người. Lục Yên hôn lên mặt anh, Tạ Đạo Niên bị hôn đến mức nheo cả hai mắt lại, những nụ hôn của cô liên tiếp rơi xuống môi anh, trên tai anh, trên má anh.
Lục Yên trượt xuống từ trên người anh, "Nhớ muốn chết."
"Theo anh nghĩ thì em nhớ cái bánh ga tô này thì có."
Bị nói trúng tim đen, Lục Yên nhìn đi chỗ khác, miệng huýt sáo.
Bánh ga tô được mua ở tiệm bánh Hoàng Hậu ở phía tây của thành phố Ngô, Lục Yên rất thích chiếc bánh Pandora - chiếc bánh được bán chạy nhất của tiệm bánh đó.
Cô phản bác lại: "Đâu có?" Nói xong vẫn len lén nhìn trộm chiếc bánh gato, "Vị gì vậy nhỉ? Sao thơm thế nhỉ?"
Giấu đầu hở đuôi.
Tạ Đạo Niên nhẹ nhàng bóp mũi cô, "Pandora mà em thích nhất."
Cô cầm lấy nó và công khai nhìn vào nó, nở một nụ cười như một tên trộm, "Đúng là những thứ tốt nhất đều rất đáng để chờ đợi."
"Được rồi, trước tiên ăn cơm đã."
"Ăn cơm ăn cơm."
Bốn món mặn, một món canh, sau khi mang lên bàn, A Bảo trở về từ bên ngoài, thừa dịp hai người không chú ý, nhảy lên bàn, định ra tay với đĩa cá hấp.
Tạ Đạo Niên nhanh mắt nhanh tay ôm nó xuống.
Lục Yên đặt bát đĩa xuống, "A Bảo! Em lại ăn vụng."
Đây đã là lần thứ ba, càng ngày càng làm càn.
A Bảo duỗi chân, "Meo meo~"
Tạ Đạo Niên vỗ nhẹ mấy cái lên đỉnh đầu của nó, cảm thán mà nói: "Nó nặng quá."
"Thả nó xuống đi, em đi cho nó ăn, không lát nữa nó lại dính người không chịu buông."
Tạ Đạo Niên đặt nó xuống sàn nhà, Lục Yên đi mở nắp hộp thức ăn cho nó, nó chạy nhanh như chớp đến cái bát để đồ ăn.
Ánh nắng chiều ngoài cửa sổ dần dần nhạt dần, chuyển sang màu xanh tím, sau đó lại chuyển sang màu xanh xám, và cuối cùng chỉ còn lại một dải mây khổng lồ cùng với ánh sáng vàng, và dần dần, ngay cả ánh sáng vàng đó cũng biến mất.
Đèn trên trần nhà được bật lên, ánh đèn sáng mờ mờ, hai người đang ăn cơm, Tạ Đạo Niên mở một chai rượu vang đỏ, hai vợ chồng cạn ly, nhìn nhau cười, tối nay Lục Yên có tô son, lúc uống xong thì trên miệng chiếc ly có dính lại một ít son môi màu đỏ.
Cổ áo của Tạ Đạo Niên hơi hé mở, lộ ra xương quai xanh, hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi có màu trắng đen, có một đường màu đen kéo dài từ vai xuống gấu áo, trên tay đeo một chiếc đồng hồ, nhìn tổng thể vô cùng đẹp mắt.
Trên môi anh có dính dầu, nên nhìn môi anh có chút lóng lánh.
Ánh sáng chiếu vào bên cạnh chiếc ly chân dài, nên nhìn màu sắc của lượng rượu trong ly có chút nhạt hơn, Lục Yên cắn cắn môi, giơ ly rượu vang đỏ về phía anh, Tạ Đạo Niên cũng giơ ly rượu lên, không ngờ rằng cô đan chéo tay với anh, trực tiếp uống ly rượu trên tay của anh.
Ly rượu dính một ít son môn gần ngay trước mắt, Tạ Đạo Niên ngẩn người, Lục Yên hơi lắc nhẹ ly rượu, cái chân để dưới bàn từng chút từng chút một cọ sát vào bắp chân của anh, "Anh cũng uống đi!"
Người đẹp cùng rượu vang đỏ, ánh đèn mê ly.
Cái chân từ từ đi lên, đi lên nữa, tìm kiếm và tìm kiếm, sau đó tìm được trọng điểm.
Anh khẽ dời tầm mắt, lỗ tai có chút đỏ, Lục Yên mỉm cười, tay cô vẫn đang giơ, đôi mắt sáng lấp lánh.
"Ông xã, tay em mỏi quá a ~"
Anh khẽ thở dài, từ từ đến gần chiếc ly rượu, chạm vào đúng vị trí có vết son môi của cô, uống một hụm nhỏ.
Hương vị có chút say lòng người, đôi môi khẽ mấp máy, rượu vang đỏ trượt xuống thực quản, đi xuống, đi xuống, chảy vào dạ dày.
Anh rút khăn giấy, lau đi lớp màu đỏ dính trên môi.
"Ăn cơm đi."
Lúc này cô mới hài lòng mà đặt ly rượu xuống, tay cầm chân ly cũng buông ra, còn anh vẫn giữ im lặng.
Cơm nước xong, Lục Yên đi tắm trước, Tạ Đạo Niên rửa bát xong thì thấy cô đi ra, cô đẩy anh vào phòng tắm, "Đã lấy sẵn quần áo vào đó cho anh rồi, nhanh vào tắm đi."
Sau khi Tạ Đạo Niên đi vào, Lục Yên lấy loa Bluetooth ra, cũng lấy luôn dây đèn nhiều màu sẵ ra, đặt nó dọc theo ghế sofa, cắm điện vào, những chiếc đèn nhỏ màu sắc rực rỡ sáng lên, lập tức tạo ra một bầu không khí mới.
Cô đi đến máy pha cà phê pha hai ly cà phê, trải khăn trải bàn xong, trải hai tấm thảm xuống sàn nhà, dọn bánh gato ra, cắm một cái nến vào giữa chiếc bánh.
Cửa phòng tắm mở ra, Tạ Đạo Niên lau tóc, trên người mặc một cái áo cộc màu trắng, bên dưới mặc một cái quần dài màu xám.
Anh nhìn sự trang trí của cô, không nhịn được liền cười rộ lên, "Đúng là rất nhiều màu sắc."
Tóc của Lục Yên rối tung, ngồi trên tấm thảm, nở một nụ cười nhẹ nhàng với anh.
Cô bật loa bluetooth lên, "Trường Canh, chúng mình cùng khiêu vũ một bài được không?"
Bàn tay đang lau tóc dừng lại, "Anh không biết khiêu vũ."
Cô tiến lên lấy chiếc khăn mặt của anh đi, "Không sao, em dậy anh."
"Được."
Lục Yên ấn vài cái lên màn hình điện thoại, sau đó chiếc loa từ từ phát ra tiếng kèn saxophone trầm thấp.
Mười ngón tay của Lục Yên và anh đan vào nhau, "Em trước, anh theo sau, tay đưa lên."
"Ừm."
Xung quanh im lặng, tấm rèm của chiếc cửa sổ sát đất lung lay, hơi hơi phiêu động, cô mặc một chiếc váy có đai màu đen, không đi giày, bước chân di chuyển chầm chậm, hồ điệp trên mu bàn chân như đang di chuyển, dường như muốn cất cánh mà bay. Một tay của Tạ Đạo Niên ôm lấy phần eo của cô, được cô dẫn bước di chuyển theo bước chân của cô.
Tiếng kèn Saxophone vang lên nhẹ nhàng, trầm thấp và lãng mạn.
Kết hợp với một chút đàn violin, trong không khí như vang lên tiếng nước chảy.
Những chiếc đèn màu lóe sáng lên ở cả trước và sau, bầu không khí như du dương, triền miên, dây dưa.
Đôi môi của cô được ánh đèn chiếu vào, hơi hơi hé mở, đôi mắt cũng rực sáng, cảm xúc bên trong giống như có một dòng nước nhỏ chảy chầm chậm chầm chậm, khóe môi của Tạ Đạo Niên hơi cong lên, cúi đầu nhìn cô, cánh tay hơi dùng sức, khiến hai người càng sát gần nhau hơn.
Bước chân di chuyển chậm hơn.
Trong tiếng nhạc bắt đầu xuất hiện tiếng sáo, sự lãng mạn được kéo dài hơn.
Những ngón tay đang đan vào tay của cô ngày càng gấp gáp, không tự chủ được mà xiết ngày càng chặt lại.
Yết hầu của anh di chuyển lên xuống, bàn tay ôm lấy phần eo của cô đang từ từ di chuyển lên gò má của cô.
Lục Yên dựa vào trong ngực của anh, hai người ôm nhau, từ từ đung đưa theo tiếng nhạc.
Bài hát đã đi đến đoạn cao trào, tình cảm dạt dào.
Anh cho cô xoay một vòng, Lục Yên ngửi thấy được mùi hương của cà phê, mùi thơm ngọt ngào của chiếc bánh gato, còn có, hương thơm mát lạnh trên cơ thể anh.
Vẽ một vòng tròn tình yêu, vòng đi vòng lại, vô cùng vô tận, cho đến khi hai người họ hôn nhau.
Tạ Đạo Niên biến lời nói thành sự âu yếm. Tay của Lục Yên không ngừng vuốt ve trên lưng của anh.
Sự dây dưa, triền miền kéo dài khiến con người nghẹt thở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.