Chương 75: Kết hôn 2
Kinh Chập
15/11/2018
Đám cưới được định vào tháng 3 năm sau, khi đó cây hoa gạo vẫn đang nở hoa.
Lục Yên mở album ảnh ra, chạm vào từng bức ảnh, mỗi một bức ảnh là một hồi ức của hai người, nhìn một lúc, vừa cười vừa khóc.
Ngày cứ vậy mà trôi qua, Tạ Đạo Niên đi làm, cô cũng đi làm. Sau khi đi đăng kí kết hôn, quan hệ giữa hai người càng thân mật hơn, nếu như phải nói thân mật hơn ở chỗ nào, Lục Yên cũng không biết, chỉ cảm thấy Trường Canh dịu dàng hơn, không phải là kiểu dịu dàng ngày xưa, sự dịu dàng bây giờ ở một cấp độ cao hơn, dường như là có một loại quyết tâm là cả đời này phải đối xử thật tốt thật dịu dàng với cô.
Lục Yên cũng có một loại quyết tâm đối với anh.
Đào Nhạc đang chuẩn bị đồ cưới, trông bận rộn hơn so với cô rất nhiều, Ngụy Tĩnh Hàm cũng đang giúp đỡ, hai người thường thảo luận việc tổ chức đám cưới cho cô ở phòng khách, dường như là để tâm hơn so với cô.
Ngụy Tĩnh Hàm thỉnh thoảng ở nhà, bữa sáng đều do ông làm, Lục Yên cảm nhận được, ông đang cố gắng kéo gần khoảng cách với cô, thỉnh thoảng sẽ hỏi cô đi làm có mệt lắm không, hỏi cô muốn ăn món gì, khi trời mưa to thì sẽ lái xe đến văn phòng đón cô về nhà. Ông làm cơm rất ngon, cũng thành công trong việc vỗ béo Đào Nhạc, thỉnh thoảng ông còn chơi đùa cùng với A Bảo, bây giờ A Bảo cũng không chạy ra đón tiếp cô mỗi khi cô đi làm về nữa, thay vào đó là chạy đến ma sát rồi cọ cọ đầu vào chân Ngụy Tĩnh Hàm, giống như một con cún con thấy chủ về nhà.
Mỗi khi Ngụy Tĩnh Hàm quan tâm đến Lục Yên, Lục Yên đều cảm thấy trái tim vô cùng ấm áp, nhưng tiếng "bố" vẫn không thể nói ra khỏi miệng.
Chiếc nhẫn kia đã được cô cất đi, cô là người khá là lanh chanh, hấp tấp, nếu chẳng may đánh mất nó thì sẽ rất phiền toái.
Lục Yên mua lịch treo tường, dùng bút đỏ đánh dấu ngày cưới lại, sau đó ghi lại nhưng việc cần làm vào quyển sổ ghi chép, lên mạng tìm kiếm chi tiết quá trình kết hôn, nhìn vào kết quả hiện lên, len lén nở nụ cười, ngã xuống giường, kéo chăn qua che mặt mình lại.
Các đồng nghiệp ở văn phòng đều hỏi cô rằng có phải gần đây có chuyện gì vui đúng không, Lục Yên không nói gì, muốn chờ tới khi có thiệp cưới rồi mới nói cho mọi người biết.
A Bảo bò lên giường, kéo chăn của cô, Lục Yên ôm lấy nó, hơi lắc nhẹ, "A Bảo, chị sắp lập gia đình rồi."
" Meo meo~ "
"Em có thấy vui cho chị không?"
" Meo meo~ "
-------"Con nói chuyện với một con mèo, nó có hiểu con nói gì không?"
Lục Yên quay đầu lại nhìn, thấy tay Đào Nhạc đang cầm một cái gối, người dựa vào khung cửa, dáng vẻ lười biếng.
Lục Yên thả A Bảo xuống, hỏi: "Mẹ, mẹ muốn ngủ cùng con ạ?"
Đào Nhạc gật đầu, cầm chiếc gối để xuống giường, nói: "Ừm, tối nay có chuyện muốn tâm sự với con."
"Vâng ạ."
Đèn đầu giường phát ra ánh sáng vàng nhạt, hai mẹ con ngồi trên giường, Đào Nhạc lặng lẽ nhìn cô, phía sau Lục Yên là cánh cửa sổ đang mở, ánh trăng đang ló đầu vào khung cửa, chiếu ánh sáng trắng xuống người cô, nhìn có chút thánh khiết.
Đào Nhạc chỉnh sửa lại mái tóc giúp cô, "Đã lâu rồi mẹ không nghiêm túc ngắm nhìn con gái của mẹ."
Lục Yên đưa tay lên vuốt má, hỏi bà: "Có phải là rất đẹp không ạ?"
Đào Nhạc cốc tay vào trán cô, "Không biết xấu hổ."
Lục Yên gối đầu lên đùi bà, ánh mắt sáng ngời, nhìn giống như hồi còn bé.
"Mẹ và Tĩnh Hàm đã đăng kí kết hôn rồi, con có trách mẹ không?"
Lục Yên lắc đầu, cô vuốt ve chiếc nhẫn của Đào Nhạc, hỏi: "Đăng kí khi nào vậy ạ?"
"Lúc đi du lịch, khi đang đi bộ thì được cầu hôn."
"Bác Ngụy là người rất lãng mạn, mẹ, hai người không định tổ chức đám cưới ạ?"
"Mẹ và bác ấy đều là người từng trải, nghi thức đó không có cũng không sao cả."
"Mẹ, bác Ngụy đối xử với con rất tốt."
"Thật ra ông ấy không biết phải ở chung với con như thế nào, lúc trước mẹ muốn mua căn hộ cho con, ông ấy cũng góp phần."
Lục Yên nhìn bà, chần chờ nói, "Mẹ, bác Ngụy có để ý việc con không gọi bác ấy là...."
"Không sao đâu, ông ấy không để ý đâu."
Đào Nhạc vuốt ve mái tóc của cô, cảm khái nói: "Sắp lập gia đình rồi mà vẫn ngốc nghếch như vậy."
"Con là đại trí giả ngu thôi."
Đào Nhạc dùng hai tay ấn đầu cô, "Tém lại một chút đi."
"Hức, mẹ, mẹ nghĩ con là cậu bé bút chì Tiểu Tân à?"
Đào Nhạc véo vào eo của cô, "Lúc con còn bé cũng nghịch ngợm y chang nó."
"Mẹ, haha... đừng cù con." Lục Yên lăn mình trên giường, Đào Nhạc vừa cười vừa cù vào chỗ thịt buồn của cô, hai người cùng đem chăn đá xuống đất.
A Bảo ở dưới giường liếc mắt lên nhìn, một góc chăn rơi xuống người nó, nó nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ ngon.
Tối nay, ngọn đèn đầu giường được bật rất lâu....
.........
Sau khi định ra ngày cưới, Tạ Vân Bằng đã gọi điện cho một số họ hàng thân thích, và đặt chỗ ở khách sạn Ngọc Hồ, để Lục Yên gặp mặt người lớn trong nhà.
Ngày gặp mặt đó, thời tiết có chút lạnh.
Cái bàn rất tròn, rất to, xung quanh được ngồi kín người.
Bà dì cũng bay từ Hồng Kông về, cũng có mấy bác mấy cô mấy thím, còn có một số bạn bè, cũng tương đối thân thiết.
Có mấy đứa bé nhìn Lục Yên với ánh mắt tò mò, mấy đứa bé đó rất dính lấy Tạ Đạo Niên, ngồi trên đùi của Tạ Đạo Niên, thỉnh thoảng không kiềm chế được vươn bàn tay nhỏ bé xinh xinh ra chạm vào người Lục Yên, sau đó nhanh chóng rụt tay lại, nhìn vô cùng đáng yêu.
Lục Yên mặc một bộ lễ phục màu đen*, bên ngoài khoác một chiếc áo lông ngắn, vòng eo nhỏ nhắn tinh tế, chiếc vòng ngọc lục bảo** mà Đào Nhạc tặng cũng được cô đeo lên cổ, tóc dài xõa ra, khuôn mặt trang điểm kiểu trang nhã, ngồi ở bên cạnh Tạ Đạo Niên, nhìn qua trông vừa nhu mì vừa lanh lợi.
Một bé gái ngồi ở trong lòng Tạ Đạo Niên len lén nhìn cô, hai bím tóc rất dài, nhìn khá là thông minh.
Lục Yên cầm một cái hạt điều lên đưa lại gần miệng cô bé, cô bé nhích đầu lại gần, há miệng ngậm lấy hạt điều sau đó lại chôn người vào lòng của Tạ Đạo Niên, miệng nhẹ nhàng nhai.
Hai người đều nở nụ cười.
Hôm nay Tạ Đạo Niên mặc một cái áo len màu xám, cổ cao, mặc một cái quần dài màu đen, tóc được vuốt lên cao, trong loạn có tự*, nhìn có vẻ tùy hứng hơn so với ngày thường, chiếc đồng hồ thông minh đeo trên tay đã được thay bằng chiếc đồng hổ kiểu truyền thống, Lục Yên nhìn qua, nó là của một nhãn hiệu nổi tiếng nào đó, trông rất đắt tiền.
(*trong loạn có tự: hỗn loạn có trật tự, kiểu tóc kiểu để hơi rối, đan xéo nhau, nhìn trông tự nhiên như không làm gì nhưng thật ra là do cố tình tạo kiểu đó.)
Bàn tay đặt dưới bàn của hai người đã nhẹ nhàng nắm lấy nhau, tay của Tạ Đạo Niên thỉnh thoảng sẽ cạo vào lòng bàn tay của cô một cái.
Hai người dường như có thể cảm nhận được một tầng ý nghĩa trong đó, có đôi khi nhìn nhau sẽ không tự chủ mà cười rộ lên, rõ ràng trước đây hai người cũng vô cùng quen thuộc nhau, nhưng bây giờ thấy đối phương vẫn không tự chủ được mà nhìn theo rồi ngại ngùng dời ánh mắt đi, sau khi dời ánh mắt đi vẫn sẽ thỉnh thoảng nhìn lén lại đối phương.
Ánh mắt của Lục Yên ngày càng nóng bỏng, thỉnh thoảng Tạ Đạo Niên cảm thấy ngượng ngùng trước ánh mắt của cô.
Hai người đều trắng, ở dưới ánh đèn trắng nhìn còn trắng hơn.
Ở bên kia bàn ăn, Đào Nhạc và mấy cô mấy bác vừa nói vừa cười, còn Ngụy Tĩnh Hàm uống rượu cùng Tạ Vân Bằng và mấy người khác, bầu không khí trong căn phòng trông có vẻ rất là tốt. Tiêu Diệu Thường gắp một miếng cá cho Lục Yên, cười nói: "Tiểu Yên ăn cá đi."
"Dạ, cháu cảm ơn bà ạ."
Tiêu Diệu Thường nhìn kỹ Lục Yên, "Một thời gian ngắn không gặp, lại càng đẹp hơn a."
Lục Yên khẽ bật cười, hai má có chút hồng, Tiêu Diệu Thường mỉm cười, tới gần cô nói: "Cháu và Trường Canh phải sống thật tốt, thật hạnh phúc, biết chưa?"
Những lời này Tạ Đạo Niên cũng nghe thấy được, Lục Yên và anh cùng nhìn nhau, hai người cùng gật đầu.
"Vâng ạ."
Lục Yên mở album ảnh ra, chạm vào từng bức ảnh, mỗi một bức ảnh là một hồi ức của hai người, nhìn một lúc, vừa cười vừa khóc.
Ngày cứ vậy mà trôi qua, Tạ Đạo Niên đi làm, cô cũng đi làm. Sau khi đi đăng kí kết hôn, quan hệ giữa hai người càng thân mật hơn, nếu như phải nói thân mật hơn ở chỗ nào, Lục Yên cũng không biết, chỉ cảm thấy Trường Canh dịu dàng hơn, không phải là kiểu dịu dàng ngày xưa, sự dịu dàng bây giờ ở một cấp độ cao hơn, dường như là có một loại quyết tâm là cả đời này phải đối xử thật tốt thật dịu dàng với cô.
Lục Yên cũng có một loại quyết tâm đối với anh.
Đào Nhạc đang chuẩn bị đồ cưới, trông bận rộn hơn so với cô rất nhiều, Ngụy Tĩnh Hàm cũng đang giúp đỡ, hai người thường thảo luận việc tổ chức đám cưới cho cô ở phòng khách, dường như là để tâm hơn so với cô.
Ngụy Tĩnh Hàm thỉnh thoảng ở nhà, bữa sáng đều do ông làm, Lục Yên cảm nhận được, ông đang cố gắng kéo gần khoảng cách với cô, thỉnh thoảng sẽ hỏi cô đi làm có mệt lắm không, hỏi cô muốn ăn món gì, khi trời mưa to thì sẽ lái xe đến văn phòng đón cô về nhà. Ông làm cơm rất ngon, cũng thành công trong việc vỗ béo Đào Nhạc, thỉnh thoảng ông còn chơi đùa cùng với A Bảo, bây giờ A Bảo cũng không chạy ra đón tiếp cô mỗi khi cô đi làm về nữa, thay vào đó là chạy đến ma sát rồi cọ cọ đầu vào chân Ngụy Tĩnh Hàm, giống như một con cún con thấy chủ về nhà.
Mỗi khi Ngụy Tĩnh Hàm quan tâm đến Lục Yên, Lục Yên đều cảm thấy trái tim vô cùng ấm áp, nhưng tiếng "bố" vẫn không thể nói ra khỏi miệng.
Chiếc nhẫn kia đã được cô cất đi, cô là người khá là lanh chanh, hấp tấp, nếu chẳng may đánh mất nó thì sẽ rất phiền toái.
Lục Yên mua lịch treo tường, dùng bút đỏ đánh dấu ngày cưới lại, sau đó ghi lại nhưng việc cần làm vào quyển sổ ghi chép, lên mạng tìm kiếm chi tiết quá trình kết hôn, nhìn vào kết quả hiện lên, len lén nở nụ cười, ngã xuống giường, kéo chăn qua che mặt mình lại.
Các đồng nghiệp ở văn phòng đều hỏi cô rằng có phải gần đây có chuyện gì vui đúng không, Lục Yên không nói gì, muốn chờ tới khi có thiệp cưới rồi mới nói cho mọi người biết.
A Bảo bò lên giường, kéo chăn của cô, Lục Yên ôm lấy nó, hơi lắc nhẹ, "A Bảo, chị sắp lập gia đình rồi."
" Meo meo~ "
"Em có thấy vui cho chị không?"
" Meo meo~ "
-------"Con nói chuyện với một con mèo, nó có hiểu con nói gì không?"
Lục Yên quay đầu lại nhìn, thấy tay Đào Nhạc đang cầm một cái gối, người dựa vào khung cửa, dáng vẻ lười biếng.
Lục Yên thả A Bảo xuống, hỏi: "Mẹ, mẹ muốn ngủ cùng con ạ?"
Đào Nhạc gật đầu, cầm chiếc gối để xuống giường, nói: "Ừm, tối nay có chuyện muốn tâm sự với con."
"Vâng ạ."
Đèn đầu giường phát ra ánh sáng vàng nhạt, hai mẹ con ngồi trên giường, Đào Nhạc lặng lẽ nhìn cô, phía sau Lục Yên là cánh cửa sổ đang mở, ánh trăng đang ló đầu vào khung cửa, chiếu ánh sáng trắng xuống người cô, nhìn có chút thánh khiết.
Đào Nhạc chỉnh sửa lại mái tóc giúp cô, "Đã lâu rồi mẹ không nghiêm túc ngắm nhìn con gái của mẹ."
Lục Yên đưa tay lên vuốt má, hỏi bà: "Có phải là rất đẹp không ạ?"
Đào Nhạc cốc tay vào trán cô, "Không biết xấu hổ."
Lục Yên gối đầu lên đùi bà, ánh mắt sáng ngời, nhìn giống như hồi còn bé.
"Mẹ và Tĩnh Hàm đã đăng kí kết hôn rồi, con có trách mẹ không?"
Lục Yên lắc đầu, cô vuốt ve chiếc nhẫn của Đào Nhạc, hỏi: "Đăng kí khi nào vậy ạ?"
"Lúc đi du lịch, khi đang đi bộ thì được cầu hôn."
"Bác Ngụy là người rất lãng mạn, mẹ, hai người không định tổ chức đám cưới ạ?"
"Mẹ và bác ấy đều là người từng trải, nghi thức đó không có cũng không sao cả."
"Mẹ, bác Ngụy đối xử với con rất tốt."
"Thật ra ông ấy không biết phải ở chung với con như thế nào, lúc trước mẹ muốn mua căn hộ cho con, ông ấy cũng góp phần."
Lục Yên nhìn bà, chần chờ nói, "Mẹ, bác Ngụy có để ý việc con không gọi bác ấy là...."
"Không sao đâu, ông ấy không để ý đâu."
Đào Nhạc vuốt ve mái tóc của cô, cảm khái nói: "Sắp lập gia đình rồi mà vẫn ngốc nghếch như vậy."
"Con là đại trí giả ngu thôi."
Đào Nhạc dùng hai tay ấn đầu cô, "Tém lại một chút đi."
"Hức, mẹ, mẹ nghĩ con là cậu bé bút chì Tiểu Tân à?"
Đào Nhạc véo vào eo của cô, "Lúc con còn bé cũng nghịch ngợm y chang nó."
"Mẹ, haha... đừng cù con." Lục Yên lăn mình trên giường, Đào Nhạc vừa cười vừa cù vào chỗ thịt buồn của cô, hai người cùng đem chăn đá xuống đất.
A Bảo ở dưới giường liếc mắt lên nhìn, một góc chăn rơi xuống người nó, nó nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ ngon.
Tối nay, ngọn đèn đầu giường được bật rất lâu....
.........
Sau khi định ra ngày cưới, Tạ Vân Bằng đã gọi điện cho một số họ hàng thân thích, và đặt chỗ ở khách sạn Ngọc Hồ, để Lục Yên gặp mặt người lớn trong nhà.
Ngày gặp mặt đó, thời tiết có chút lạnh.
Cái bàn rất tròn, rất to, xung quanh được ngồi kín người.
Bà dì cũng bay từ Hồng Kông về, cũng có mấy bác mấy cô mấy thím, còn có một số bạn bè, cũng tương đối thân thiết.
Có mấy đứa bé nhìn Lục Yên với ánh mắt tò mò, mấy đứa bé đó rất dính lấy Tạ Đạo Niên, ngồi trên đùi của Tạ Đạo Niên, thỉnh thoảng không kiềm chế được vươn bàn tay nhỏ bé xinh xinh ra chạm vào người Lục Yên, sau đó nhanh chóng rụt tay lại, nhìn vô cùng đáng yêu.
Lục Yên mặc một bộ lễ phục màu đen*, bên ngoài khoác một chiếc áo lông ngắn, vòng eo nhỏ nhắn tinh tế, chiếc vòng ngọc lục bảo** mà Đào Nhạc tặng cũng được cô đeo lên cổ, tóc dài xõa ra, khuôn mặt trang điểm kiểu trang nhã, ngồi ở bên cạnh Tạ Đạo Niên, nhìn qua trông vừa nhu mì vừa lanh lợi.
Một bé gái ngồi ở trong lòng Tạ Đạo Niên len lén nhìn cô, hai bím tóc rất dài, nhìn khá là thông minh.
Lục Yên cầm một cái hạt điều lên đưa lại gần miệng cô bé, cô bé nhích đầu lại gần, há miệng ngậm lấy hạt điều sau đó lại chôn người vào lòng của Tạ Đạo Niên, miệng nhẹ nhàng nhai.
Hai người đều nở nụ cười.
Hôm nay Tạ Đạo Niên mặc một cái áo len màu xám, cổ cao, mặc một cái quần dài màu đen, tóc được vuốt lên cao, trong loạn có tự*, nhìn có vẻ tùy hứng hơn so với ngày thường, chiếc đồng hồ thông minh đeo trên tay đã được thay bằng chiếc đồng hổ kiểu truyền thống, Lục Yên nhìn qua, nó là của một nhãn hiệu nổi tiếng nào đó, trông rất đắt tiền.
(*trong loạn có tự: hỗn loạn có trật tự, kiểu tóc kiểu để hơi rối, đan xéo nhau, nhìn trông tự nhiên như không làm gì nhưng thật ra là do cố tình tạo kiểu đó.)
Bàn tay đặt dưới bàn của hai người đã nhẹ nhàng nắm lấy nhau, tay của Tạ Đạo Niên thỉnh thoảng sẽ cạo vào lòng bàn tay của cô một cái.
Hai người dường như có thể cảm nhận được một tầng ý nghĩa trong đó, có đôi khi nhìn nhau sẽ không tự chủ mà cười rộ lên, rõ ràng trước đây hai người cũng vô cùng quen thuộc nhau, nhưng bây giờ thấy đối phương vẫn không tự chủ được mà nhìn theo rồi ngại ngùng dời ánh mắt đi, sau khi dời ánh mắt đi vẫn sẽ thỉnh thoảng nhìn lén lại đối phương.
Ánh mắt của Lục Yên ngày càng nóng bỏng, thỉnh thoảng Tạ Đạo Niên cảm thấy ngượng ngùng trước ánh mắt của cô.
Hai người đều trắng, ở dưới ánh đèn trắng nhìn còn trắng hơn.
Ở bên kia bàn ăn, Đào Nhạc và mấy cô mấy bác vừa nói vừa cười, còn Ngụy Tĩnh Hàm uống rượu cùng Tạ Vân Bằng và mấy người khác, bầu không khí trong căn phòng trông có vẻ rất là tốt. Tiêu Diệu Thường gắp một miếng cá cho Lục Yên, cười nói: "Tiểu Yên ăn cá đi."
"Dạ, cháu cảm ơn bà ạ."
Tiêu Diệu Thường nhìn kỹ Lục Yên, "Một thời gian ngắn không gặp, lại càng đẹp hơn a."
Lục Yên khẽ bật cười, hai má có chút hồng, Tiêu Diệu Thường mỉm cười, tới gần cô nói: "Cháu và Trường Canh phải sống thật tốt, thật hạnh phúc, biết chưa?"
Những lời này Tạ Đạo Niên cũng nghe thấy được, Lục Yên và anh cùng nhìn nhau, hai người cùng gật đầu.
"Vâng ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.