Chương 72: Yêu sâu đậm 2
Kinh Chập
05/11/2018
Ánh bình minh lên cao, cô vẫn chưa dậy, cơ thể bị chăn che mất một nửa, bắp đùi kẹp lấy chăn, vẻ mặt khi ngủ vô cùng yên bình.
Tạ Đạo Niên đứng dậy, kéo một bên rèm cửa sổ ra, nhìn phong cảnh bên ngoài, cơ thể cao lớn đứng trước cửa sổ đón ánh bình minh.
Một cơn gió ập đến, anh hít một hơi thật sâu, xoay người đi đến phía ngăn kéo lấy ra một cái hộp nhỏ màu đỏ, mở hộp ra, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương.
Anh đưa nó lên cao, nhìn nó tỏa ra ánh sáng chói mắt, sau đó lại nhìn cô.
Lục Yên lẩm bẩm mấy câu, sau đó thay đổi tư thế ngủ, tay vô thức tìm kiếm cơ thể anh, nhưng không tìm thấy nên cô ôm lấy cái gối của anh.
Tạ Đạo Niên cười nhẹ.
Chiếc nhẫn này anh đã mua từ lâu, nhưng anh muốn chờ cô trưởng thành mới đeo lên cho cô.
Cuối tuần vừa rồi về nhà, nói chuyện một lúc với bố, uống hết ấm trà này sang ấm trà khác. Đó cũng là lần đầu tiên Tạ Đạo Niên và Tạ Vân Bằng nói chuyện với nhau lâu như vậy.
Nói chuyện từ hồi nhỏ đến lúc trưởng thành, cách giáo dục, các câu chuyện cũ, chuyện vui hay không vui, hai người đều cùng nhau ôn lại một lần.
Cuối cùng, Tạ Đạo Niên nói anh muốn kết hôn với Lục Yên, và cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ, cũng tin tưởng bản thân có khả năng xây dựng được một gia đình hạnh phúc ấm no.
Tạ Vân Bằng cuối cùng cũng nói, "Con cứ quyết định đi". Trước khi đóng cửa, ông nói một câu, "Thiếu cái gì thì nói với bố, bố chỉ có duy nhất một đứa con trai, chuyện kết hôn của con cũng là chuyện quan trọng đối với bố".
Tạ Đạo Niên lặng lẽ ma sát chiếc nhẫn kim cương.
Anh muốn mỗi sáng thức dậy, đều có thể thấy gương mặt đang ngủ của cô, cho dù là gương mặt trẻ trung, xinh đẹp bây giờ hay là gương mặt có dấu hiệu thời gian sau này của cô thì anh đều muốn ngắm nhìn.
Cô cũng đã đạt đến trình độ tự lập một mình, năng lực cũng đã lên khá cao.
Anh đến gần cô, quỳ một gối xuống bên cạnh cô, cầm bàn tay của cô lên, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đó, cầm nhẫn kim cương đeo vào ngón áp út của cô.
Nhất sinh nhất thế*.
(*nhất sinh nhất thế = cả cuộc đời, suốt đời, trọn đời....)
Một nụ hôn nhẹ nhàng được đặt xuống trán của cô, ánh mắt của anh như được phủ một lớp sương mù, và trong lớp sương mù này có chứa một luồng ánh sáng.
......
Khi Tạ Đạo Niên mua bữa sáng về đến phòng rồi thì Lục Yên vẫn duy trì trạng trái ngẩn ngơ, phải nói rằng, lúc cô tỉnh dậy đã rất sửng sốt.
Tự dưng ngón áp út của cô lại có thêm một chiếc nhẫn, nhưng cô không biết được nó được đeo lên khi nào.
"Dậy rồi thì ra ăn sáng đi."
Tạ Đạo Niên mua bánh bao (1) và sủi cảo ngô (2), dọn bát đũa lên bàn, giọng điệu vẫn bình thường. Kiểu chung sống như này đã trở thành một phần trong cuộc sống sinh hoạt của hai người.
Lục Yên giật mình, cô đột nhiên chạy xuống giường, ôm chặt lấy anh từ phía sau.
"---------- Trường Canh!"
Cô vừa khóc vừa gọi tên anh.
Tạ Đạo Niên xoay người lại ôm lấy cô, "Ừm."
Cô giơ ngón tay đeo nhẫn lên cho anh nhìn, hai mắt đều đã ngập nước, nói, "Đây là thật?"
Anh gật đầu, "Thật."
"Em vẫn còn đang mơ ư?"
Tạ Đạo Niên nhéo mũi cô, Lục Yên khịt mũi một cái, anh nói, "Em xem, em bị đau."
Lục Yên nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay mình, tự lẩm bẩm, "Đeo lên lúc nào nhỉ?"
"Sáng nay, lúc đó em vẫn còn ngủ."
"Em còn chưa đồng ý mà."
Tạ Đạo Niên nhìn cô, ánh mắt như muốn nói, em chắc chứ?
"Một câu cầu xin thôi mà anh cũng không nói, đồ lưu manh!"
Anh mỉm cười, quỳ một chân xuống sàn nhà, nắm lấy tay cô, ánh mắt thành kính.
"Gả cho anh, được không?"
Chúng ta cùng nhau bước qua quãng đời còn lại, đến khi già, đến khi chết, cùng nhau nhìn mặt trời mọc và mặt trời lặn, cùng nhau ngắm nhìn bầu trời khi sáng và bầu trời khi về đêm, cùng nhau trải qua bốn mùa.
Lục Yên che miệng lại, nước mắt tuôn rơi, "Em còn tưởng rằng mình phải đợi một thời gian nữa chứ?"
"Anh sẽ không nuốt lời."
"Em sợ anh đi làm sẽ gặp được người tốt hơn em."
"Đồ ngốc, không ai tốt hơn em được, em tưởng rằng anh không sợ ư?"
Lục Yên ôm lấy anh, nước mắt chảy ướt hết vạt áo của anh, "Trường Canh ~"
"Ừm."
"Đừng khóc, 24 tuổi đầu rồi còn khóc."
"Có quá sớm không?"
"Em chưa muốn?"
Cô đánh anh, "Không phải."
Anh mỉm cười, hôn cô, "Không sớm cũng không muộn, rất đúng lúc."
Lục Yên hỏi anh, "Vậy còn bác trai......"
Tạ Đạo Niên ngăn cô lại, "Bố sớm đã không can thiệp vào chuyện này, chỉ có em mới ngây ngô không nhận ra được chuyện đó."
Lục Yên suy nghĩ một chút, "Nhưng bác ý còn chưa nói.... "
"Bố không thích dùng lời nói."
"Thật vậy ư? Bác trai thật sự đã đồng ý?"
Anh lau nước mắt giúp cô, "Được rồi, đừng khóc nữa, đi đánh răng rửa mặt đi rồi ăn sáng."
Lục Yên lau nước mắt, khóe miệng cong lên, đi đánh răng.
Đánh răng xong liền ngồi xuống ghế ăn bữa sáng, trong lúc nhai thức ăn vẫn cứ nhìn xuống chiếc nhẫn, dường như là muốn lột viên kim cương đó xuống ăn.
Tạ Đạo Niên nhìn thấy vậy không biết nên vui hay buồn.
Ăn xong bữa sáng, Tạ Đạo Niên đi rửa bát, Lục Yên đi thay quần áo, ngồi ngẩn người ở mép giường, lúc Tạ Đạo Niên đi vào, thấy cô đang cúi đầu vân vê chiếc nhẫn, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, nâng cằm của cô lên, hỏi cô, "Còn chưa nhìn đủ?"
Cô lẩm bẩm, "Nó thật là đẹp......."
"Thích đến vậy sao? Khi nào chúng ta kết hôn sẽ mua một đôi nữa." Anh đứng dậy, xoa đầu cô, "Cùng nhau đi dạo đi, thành phố Cẩm có một con đường rất náo nhiệt dành riêng cho người đi bộ."
"Vâng."
Hai người sửa soạn xong, cùng nhau nắm tay ra cửa, đi xuống tầng một của ký túc xá, thang máy vừa mở ra, Phương Tư Hiền và mấy người bạn vừa đi ăn sáng về, lúc đầu mấy người còn vừa đi vừa nói chuyện cười đùa, nhìn thấy Lục Yên, tất cả đều đứng lại ngẩn người ra.
Nói chính xác thì bọn họ ngây người vì nhìn thấy hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người họ.
Tạ Đạo Niên dắt tay Lục Yên qua đó, giới thiệu mọi người với cô, "Đây là các đồng nghiệp của anh". Sau đó nói với Phương Tư Hiền, "Cô ấy tên là Lục Yên, Lục trong lục địa, Yên trong yên chi, là bạn gái của tớ".
Mắt Phương Tư Hiền rất tinh, thấy chiếc nhẫn đeo trên ngón tay áp út của cô, cậu ta liền hiểu ra mọi chuyện, "Rất vui khi gặp em, trước đây có nghe Đạo Niên nhắc đến em, cuối cùng hôm nay cũng có thể gặp được người thật."
Lục Yên cúi người chào hỏi với bọn họ, "Chào mọi người."
Những người khác đều nở lại một nụ cười với cô, "Chào em! Chào em! "
Tạ Đạo Niên nói với mấy người Phương Tư Hiền, "Tớ còn có việc, xin phép đi trước."
Phương Tư Hiền vội vàng gật đầu, "Ừm."
Tạ Đạo Niên nắm tay Lục Yên rời đi, để lại mấy người đồng nghiệp xì xào bàn tán.
"Đột nhiên xuất hiện một người bạn gái, làm tớ giật mình."
"Nhìn thấy không, ngón tay của bạn gái cậu ta có đeo nhẫn."
"Vậy là sắp kết hôn rồi à? Thật là hâm mộ, tớ đây còn chưa có bạn gái đây này."
"Cô gái ấy đẹp quá!"
Tạ Đạo Niên đứng dậy, kéo một bên rèm cửa sổ ra, nhìn phong cảnh bên ngoài, cơ thể cao lớn đứng trước cửa sổ đón ánh bình minh.
Một cơn gió ập đến, anh hít một hơi thật sâu, xoay người đi đến phía ngăn kéo lấy ra một cái hộp nhỏ màu đỏ, mở hộp ra, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương.
Anh đưa nó lên cao, nhìn nó tỏa ra ánh sáng chói mắt, sau đó lại nhìn cô.
Lục Yên lẩm bẩm mấy câu, sau đó thay đổi tư thế ngủ, tay vô thức tìm kiếm cơ thể anh, nhưng không tìm thấy nên cô ôm lấy cái gối của anh.
Tạ Đạo Niên cười nhẹ.
Chiếc nhẫn này anh đã mua từ lâu, nhưng anh muốn chờ cô trưởng thành mới đeo lên cho cô.
Cuối tuần vừa rồi về nhà, nói chuyện một lúc với bố, uống hết ấm trà này sang ấm trà khác. Đó cũng là lần đầu tiên Tạ Đạo Niên và Tạ Vân Bằng nói chuyện với nhau lâu như vậy.
Nói chuyện từ hồi nhỏ đến lúc trưởng thành, cách giáo dục, các câu chuyện cũ, chuyện vui hay không vui, hai người đều cùng nhau ôn lại một lần.
Cuối cùng, Tạ Đạo Niên nói anh muốn kết hôn với Lục Yên, và cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ, cũng tin tưởng bản thân có khả năng xây dựng được một gia đình hạnh phúc ấm no.
Tạ Vân Bằng cuối cùng cũng nói, "Con cứ quyết định đi". Trước khi đóng cửa, ông nói một câu, "Thiếu cái gì thì nói với bố, bố chỉ có duy nhất một đứa con trai, chuyện kết hôn của con cũng là chuyện quan trọng đối với bố".
Tạ Đạo Niên lặng lẽ ma sát chiếc nhẫn kim cương.
Anh muốn mỗi sáng thức dậy, đều có thể thấy gương mặt đang ngủ của cô, cho dù là gương mặt trẻ trung, xinh đẹp bây giờ hay là gương mặt có dấu hiệu thời gian sau này của cô thì anh đều muốn ngắm nhìn.
Cô cũng đã đạt đến trình độ tự lập một mình, năng lực cũng đã lên khá cao.
Anh đến gần cô, quỳ một gối xuống bên cạnh cô, cầm bàn tay của cô lên, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đó, cầm nhẫn kim cương đeo vào ngón áp út của cô.
Nhất sinh nhất thế*.
(*nhất sinh nhất thế = cả cuộc đời, suốt đời, trọn đời....)
Một nụ hôn nhẹ nhàng được đặt xuống trán của cô, ánh mắt của anh như được phủ một lớp sương mù, và trong lớp sương mù này có chứa một luồng ánh sáng.
......
Khi Tạ Đạo Niên mua bữa sáng về đến phòng rồi thì Lục Yên vẫn duy trì trạng trái ngẩn ngơ, phải nói rằng, lúc cô tỉnh dậy đã rất sửng sốt.
Tự dưng ngón áp út của cô lại có thêm một chiếc nhẫn, nhưng cô không biết được nó được đeo lên khi nào.
"Dậy rồi thì ra ăn sáng đi."
Tạ Đạo Niên mua bánh bao (1) và sủi cảo ngô (2), dọn bát đũa lên bàn, giọng điệu vẫn bình thường. Kiểu chung sống như này đã trở thành một phần trong cuộc sống sinh hoạt của hai người.
Lục Yên giật mình, cô đột nhiên chạy xuống giường, ôm chặt lấy anh từ phía sau.
"---------- Trường Canh!"
Cô vừa khóc vừa gọi tên anh.
Tạ Đạo Niên xoay người lại ôm lấy cô, "Ừm."
Cô giơ ngón tay đeo nhẫn lên cho anh nhìn, hai mắt đều đã ngập nước, nói, "Đây là thật?"
Anh gật đầu, "Thật."
"Em vẫn còn đang mơ ư?"
Tạ Đạo Niên nhéo mũi cô, Lục Yên khịt mũi một cái, anh nói, "Em xem, em bị đau."
Lục Yên nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay mình, tự lẩm bẩm, "Đeo lên lúc nào nhỉ?"
"Sáng nay, lúc đó em vẫn còn ngủ."
"Em còn chưa đồng ý mà."
Tạ Đạo Niên nhìn cô, ánh mắt như muốn nói, em chắc chứ?
"Một câu cầu xin thôi mà anh cũng không nói, đồ lưu manh!"
Anh mỉm cười, quỳ một chân xuống sàn nhà, nắm lấy tay cô, ánh mắt thành kính.
"Gả cho anh, được không?"
Chúng ta cùng nhau bước qua quãng đời còn lại, đến khi già, đến khi chết, cùng nhau nhìn mặt trời mọc và mặt trời lặn, cùng nhau ngắm nhìn bầu trời khi sáng và bầu trời khi về đêm, cùng nhau trải qua bốn mùa.
Lục Yên che miệng lại, nước mắt tuôn rơi, "Em còn tưởng rằng mình phải đợi một thời gian nữa chứ?"
"Anh sẽ không nuốt lời."
"Em sợ anh đi làm sẽ gặp được người tốt hơn em."
"Đồ ngốc, không ai tốt hơn em được, em tưởng rằng anh không sợ ư?"
Lục Yên ôm lấy anh, nước mắt chảy ướt hết vạt áo của anh, "Trường Canh ~"
"Ừm."
"Đừng khóc, 24 tuổi đầu rồi còn khóc."
"Có quá sớm không?"
"Em chưa muốn?"
Cô đánh anh, "Không phải."
Anh mỉm cười, hôn cô, "Không sớm cũng không muộn, rất đúng lúc."
Lục Yên hỏi anh, "Vậy còn bác trai......"
Tạ Đạo Niên ngăn cô lại, "Bố sớm đã không can thiệp vào chuyện này, chỉ có em mới ngây ngô không nhận ra được chuyện đó."
Lục Yên suy nghĩ một chút, "Nhưng bác ý còn chưa nói.... "
"Bố không thích dùng lời nói."
"Thật vậy ư? Bác trai thật sự đã đồng ý?"
Anh lau nước mắt giúp cô, "Được rồi, đừng khóc nữa, đi đánh răng rửa mặt đi rồi ăn sáng."
Lục Yên lau nước mắt, khóe miệng cong lên, đi đánh răng.
Đánh răng xong liền ngồi xuống ghế ăn bữa sáng, trong lúc nhai thức ăn vẫn cứ nhìn xuống chiếc nhẫn, dường như là muốn lột viên kim cương đó xuống ăn.
Tạ Đạo Niên nhìn thấy vậy không biết nên vui hay buồn.
Ăn xong bữa sáng, Tạ Đạo Niên đi rửa bát, Lục Yên đi thay quần áo, ngồi ngẩn người ở mép giường, lúc Tạ Đạo Niên đi vào, thấy cô đang cúi đầu vân vê chiếc nhẫn, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, nâng cằm của cô lên, hỏi cô, "Còn chưa nhìn đủ?"
Cô lẩm bẩm, "Nó thật là đẹp......."
"Thích đến vậy sao? Khi nào chúng ta kết hôn sẽ mua một đôi nữa." Anh đứng dậy, xoa đầu cô, "Cùng nhau đi dạo đi, thành phố Cẩm có một con đường rất náo nhiệt dành riêng cho người đi bộ."
"Vâng."
Hai người sửa soạn xong, cùng nhau nắm tay ra cửa, đi xuống tầng một của ký túc xá, thang máy vừa mở ra, Phương Tư Hiền và mấy người bạn vừa đi ăn sáng về, lúc đầu mấy người còn vừa đi vừa nói chuyện cười đùa, nhìn thấy Lục Yên, tất cả đều đứng lại ngẩn người ra.
Nói chính xác thì bọn họ ngây người vì nhìn thấy hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người họ.
Tạ Đạo Niên dắt tay Lục Yên qua đó, giới thiệu mọi người với cô, "Đây là các đồng nghiệp của anh". Sau đó nói với Phương Tư Hiền, "Cô ấy tên là Lục Yên, Lục trong lục địa, Yên trong yên chi, là bạn gái của tớ".
Mắt Phương Tư Hiền rất tinh, thấy chiếc nhẫn đeo trên ngón tay áp út của cô, cậu ta liền hiểu ra mọi chuyện, "Rất vui khi gặp em, trước đây có nghe Đạo Niên nhắc đến em, cuối cùng hôm nay cũng có thể gặp được người thật."
Lục Yên cúi người chào hỏi với bọn họ, "Chào mọi người."
Những người khác đều nở lại một nụ cười với cô, "Chào em! Chào em! "
Tạ Đạo Niên nói với mấy người Phương Tư Hiền, "Tớ còn có việc, xin phép đi trước."
Phương Tư Hiền vội vàng gật đầu, "Ừm."
Tạ Đạo Niên nắm tay Lục Yên rời đi, để lại mấy người đồng nghiệp xì xào bàn tán.
"Đột nhiên xuất hiện một người bạn gái, làm tớ giật mình."
"Nhìn thấy không, ngón tay của bạn gái cậu ta có đeo nhẫn."
"Vậy là sắp kết hôn rồi à? Thật là hâm mộ, tớ đây còn chưa có bạn gái đây này."
"Cô gái ấy đẹp quá!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.