Chương 34: Đêm đen
Tức Tức Đích Miêu
30/09/2019
Tạ Từ đương nhiên lập trả lời: "Được."
Hứa U cúi đầu suy nghĩ một lát, do dự hỏi: "Vậy cậu thích ăn cái gì?"
"Đều được."
Hơn mười phút sau, hai người đi đến một khu phố rất có tiếng ở Khê Trấn, vòng vèo đi thật sâu vào ngõ nhỏ.
Ban đêm nổi lên sương mù nhàn nhạt, không khí mát lạnh.
Hai bên phố treo đèn lồng đỏ, phiến đá xanh bị nước mưa chảy quá làm loang lổ một đường.
Tối muộn, trên đường rất ít người đi lại.
Tạ Từ nhìn đông ngó tây. Dáng người cậu cao, mặc áo khoác đen, áo thun trắng bên trong lộ ra một đoạn.
Hứa U quét mắt liếc một cái, "Kéo khóa áo lên."
Cậu quay đầu đi, môi cong lên một độ cung thật nhỏ.
"Sao càng đi càng lòng vòng, em sẽ không lừa tôi về nhà chứ?"
Hứa U nghe Tạ Từ nói, có hơi cạn lời, "Vì sao tôi phải lừa cậu về nhà..."
"Bởi vì tôi đẹp trai nha." Cậu nói không cần suy nghĩ.
Hứa U:......
Cô đưa cậu đến một quá mì nước. Cửa hàng không tính lớn, muộn thế này nhưng bên ngoài vẫn còn thật nhiều người.
Hứa U dẫn cậu đi vào, tìm một chỗ ngồi xuống. Ngồi đối diện nhau, bàn hơi nhỏ, Hứa U bất đắc dĩ ngồi gần Tạ Từ.
"Ăn cái gì?"
Hứa U rút khăn giấy nghiêm túc lau vết dầu mỡ trên bàn gỗ.
"Làm sao tôi biết."
Có mùi hương đồ ăn thoang thoảng bay tới.
Tạ Từ chen qua, gần nửa trọng lượng cơ thể áp lên người cô, cố ý nói: "Em là chủ, tôi là khách, em định chiêu đãi như vậy?"
"Cậu thật nặng." Hứa U vội vàng đẩy vai cậu, "Lên."
Hai người nháo vui đùa, bà chủ cầm sổ và bút đến, "A kéo khâu rải?"
Dùng tiếng địa phương hỏi nên Tạ Từ không hiểu, cậu nhăn mi lại, "Cái gì?"
Lúc này bà chủ mới kịp phản ứng, cho rằng bọn là người bên ngoài, lại dùng tiếng phổ thông sứt sẹo hỏi lại một lần: "Hai người ăn cái gì?"
Hứa U buông giấy vệ sinh, quay đầu lại xua tay nói, "Y thiết ngô vô ăn lý."
Tạ Từ ghé vào bên tai cô, tròng mắt chuyển động, "Em lại đang nói tiếng chim gì?"
"Tôi nói tôi không ăn, chỉ có mình cậu ăn."
Xem cử chỉ thân mật của hai người.
Bà chủ cười một tiếng, hỏi "Gác ma muội muội giúp đệ đệ duy trong phòng sương lạc? " (Mang bạn trai về nhà sao?"
"Vô tư vô tư" (Không phải không phải)
Bà chủ chỉ coi như cô thẹn thùng, lại hỏi: "Nông đối tượng thiết rải?" (Bạn trai cháu ăn gì)
Hứa U lắc đầu: "Y vô tư ngô đối tượng" (Cậu ấy không phải bạn trai cháu)
Lúc này Tạ Từ đoán mò, nghe hiểu hai chữ. Cậu hỏi thật nghiêm túc: "Hai người đang khen tôi đẹp trai đấy à?"
Bà chủ cười rộ lên.
Hứa U liếc cậu một cái: "Cậu ăn cái gì, mau một chút."
Cuối cùng gọi một bát mì nước lớn.
Lúc được đặt trên khay bưng lại đây, bát sứ trắng lượn lờ nhiệt khí, hành lá xanh lục rải đều trên mặt.
Tạ Từ nhíu mày đứng lên, "Tôi đi nói họ làm một bát nữa, tôi không ăn hành."
"Cậu đừng lãng phí như vậy." Hứa U vội kéo Tạ Từ, để cậu ngồi xuống.
"Tôi lấy ra cho cậu."
Hứa U duỗi tay cầm đũa lên, mở một tờ giấy ăn đặt lên bàn. Cô chọn hành lá ra khỏi bát.
Hơi nước như sương mù thổi qua mặt cô.
Quán ăn nhỏ hẹp, thanh âm náo loạn ồn ào, bên cạnh vách tường là một TV cũ cỡ nhỏ, đang mở một bộ phim HongKong từ mấy năm trước.
Tạ Từ ngồi nhìn một loạt động tác của Hứa U, rũ mắt, khẽ cười một tiếng.
Hai người kịp lên chuyến bay về thành phố Lâm, khi đến nơi đã gần hai giờ sáng.
Không trung như tấm màn đen thật lớn, ánh sao nhàn nhạt, một vòng sáng nhu hòa của ánh trăng.
Lúc còn trên máy bay, Hứa U đã mệt mỏi, đôi mắt không chống đỡ được mà khép lại, ngủ một lát. Giờ phút này lại càng không lên nổi tinh thần.
Tạ Từ cúi đầu nhìn cô, muốn nói lại thôi: "Chúng ta...."
Hứa U ngẩng đầu: "Ơi?"
"Muốn đi thuê phòng sao? Bây giờ mới chưa đến ba giờ, có thể ngủ một lúc."
Hứa U lập tức lắc đầu.
Như là nhìn ra cô nghĩ gì trong đầu, Tạ Từ khụ một tiếng, "Tôi cũng sẽ không làm gì em."
"Hơn nữa..."
Cậu còn muốn nói tiếp, Hứa U đã vội vàng cắt ngang, "Không phải, cậu đừng hiểu lầm, chỉ là tôi không thích ngủ ở khách sạn."
Tạ Từ:..........
Không còn cách nào khác, ra khỏi sân bay, bọn họ tùy tiện gọi một cái xe đi vào nội thành.
Dọc đường đi, tài xế đã tò mò nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu vài lần. Ánh mắt không chút che dấu kia làm Hứa U có chút không tự nhiên. Tạ Từ ngồi cạnh cô có chút không kiên nhẫn, nói: "Bác tài, bác xem đường đi, cứ nhìn chằm chằm vợ tôi làm gì?"
Tài xế chuyển ánh mắt qua Tạ Từ, cười ha hả một tiếng, trêu chọc nói: "Tuổi nhỏ như vậy đã yêu đương rồi."
Tạ Từ đang nhàn rỗi, nói giỡn lại: "Không, không nhỏ, năm trước chúng tôi đã lấy đăng ký rồi."
"Thật sự?" Tài xế kinh ngạc.
"Đương nhiên là thật, nhìn vợ tôi trẻ, người không biết còn nói cô ấy là học sinh cấp ba đấy."
"Đúng là giống học sinh cấp ba."
Tạ Từ cười rộ lên: "Đúng vậy."
Hứa U nhịn không được chọc cậu một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cậu cứ nói bậy cái gì thế."
Tài xế lại hỏi, "Vậy đêm hôm khuya khoắt mà hai người còn đi đâu thế?"
Tạ Từ ra hình ra dáng mà trả lời: "Cùng vợ về nhà bà ngoại."
"A... như vậy sao." Lúc sau tài xế liền chuyên tâm lái xe.
Hai người xuống xe ở gần trường học, có trung tâm thương mại, đèn đường sáng trưng, bên cạnh còn có mấy siêu thị tiện lợi hoạt động 24h.
Hứa U không muốn đi thuê phòng khách sạn, cũng không muốn đi qua đêm ở đâu cả. Dù sao cũng chỉ còn mấy giờ, Tạ Từ liền đi cùng cô.
Dọc lối đi bộ, ánh đèn soi sáng, trên đường vắng hoe, ngẫu nhiên có xe máy gào thét đi qua.
Hứa U cúi đầu.
Tạ Từ cắm tay vào túi quần đi bên cạnh cô, thỉnh thoảng rũ mắt nhìn.
"Hôm nay..."
"Đừng cảm ơn tôi." Cậu trả lời thật nhanh.
Hứa U hơi khựng lại, mới cười ra tiếng, "Vì sao?"
Tạ Từ đứng yên, nói một câu: "Cảm ơn nhiều thật không thú vị, làm hành động thực tế hơn đi."
"Hành động thực tế gì?"
Tạ Từ nheo mắt cười, cậu khom lưng để tầm mắt đối diện mắt cô, "Hôn một cái?"
Người này.... như thế nào lại không theo lẽ thường như vậy...
Hứa U nắm chặt quần áo, bình tĩnh hỏi: "Có phải cậu từng có rất nhiều bạn gái không?"
Thời gian tựa hồ ngưng đọng lại.
Bất thình lình làm khó dễ, Tạ Từ chớp chớp mắt, nghẹn họng, trong giây lát không biết nên trả lời như thế nào.
Cô bước lên phía trước, vừa đi vừa nói chuyện, "Bọn họ nói cậu rất xấu, bởi vì những cô gái theo đuổi cậu đều rất thương tâm."
Tạ Từ lập tức đáp lại, vội vàng hỏi: "Ai nói tôi hư, tôi hỏng hồi nào?! Nữ sinh theo đuổi tôi rõ ràng rất vui vẻ mới đúng."
Phía trước là bậc thang.
Hứa U bước lên, quay đầu lại hỏi tiếp: "Thật vậy sao, có gì vui vẻ."
"Em ghen tị?" Tạ Từ đột nhiên nhận ra.
Hứa U đứng trên cao, cúi đầu nhìn Tạ Từ.
Trong đầu nghĩ.
Cậu nha, có đôi khi tính tình thật sự không quá tốt, ngẫu nhiên sẽ rất có kiên nhẫn. Dường như quen biết rất nhiều người.
Đại đa số thời gian, luôn là dáng vẻ lười biếng lại tản mạn.
Cô cảm thấy, cậu như một cơn gió hè.
Thổi qua nhân gian, cách cô quá xa.
Ban đêm đen nhánh, thực tĩnh. Cô lười đi tiếp, cũng không muốn lại trúng gió, tùy tiện tìm ghế dài ngồi xuống.
Tạ Từ ở bên cạnh cô, ngáp một cái.
"Hai chúng ta.... có thể thử xem sao?" Không biết qua bao lâu, Tạ Từ mở miệng.
Thanh âm của cậu ép tới rất thấp.
Cho nên Hứa U không nói gì.
Một lúc sau.
"Cậu thực thiếu bạn gái sao?" Cô hỏi.
Tạ Từ: "Em là khờ thật hay giả ngu đấy."
Sau lại, cậu nhịn không được, kéo cằm cô lại, hơi cúi đầu đối mặt với cô, "Em ngại cái gì?"
Hứa U cụp mắt, lông mi rung động nhẹ nhàng.
Tạ Từ cúi người, kéo gần khoảng cách của cả hai, "Có phải em ỷ vào thành tích tốt, xem thường tôi?"
"Tôi."
Cô chuyển tầm mắt, nghĩ nghĩ mới nói, "Không phải xem thường cậu, chỉ là hai chúng ta..."
"Hai chúng ta như thế nào?" Cậu thong thả tiếp lời.
"Không quá thích hợp."
Hứa U nói: "Khả năng cậu không thật sự thích tôi, có lẽ nhất thời hứng khởi, hoặc đang lúc nhàm chán tịch mịch, tùy tiện tiêu khiển...."
"Đệt."
Tạ Từ nghe cô nói, vừa tức vừa buồn cười.
"Tôi nhàm chán? Tôi tịch mịch?! Tôi tiêu khiển!? Tôi tịch mịch mà bỏ qua một bó người đang chờ tôi, tôi muốn tiêu khiển đến nỗi bỏ nhiều thời gian cùng em như vậy, em thật không nhìn ra tôi thích em à?"
"Thật xin lỗi, khả năng tôi dùng từ có vấn đề."
Cô lẳng lặng suy nghĩ một lát, sau đó giải thích, "Tôi muốn nói, tôi cảm thấy chúng ta còn quá nhỏ, mặc kệ là tình cảm hay cái gì cũng đều chưa quá thành thục..."
Tạ Từ nhìn cô.
Mũi cậu rất thẳng, mặt thật nhỏ, lông mi rất dài nhưng không quá cong. Đuôi mắt hơi cong, có nếp gấp rất nhỏ.
"Ai quan tâm em nói cái gì."
Hứa U sửng sốt.
Một tay Tạ Từ vòng ra sau lưng cô, một tay ôm cổ cô, hôn lên môi cô không chút do dự,
Cô muốn đẩy cậu ra, tay lại bị người nắm chặt.
Cậu xoay người đè cô lên ghế dài, từ môi hồng nhuận, hôn một đường đến khuôn mặt mềm mại, cuối cùng lưu luyến nơi vành tai hơi mỏng.
Thích đến không chịu được.
"Em đừng hư như vậy."
Cậu cúi đầu xuống, thanh âm nghèn nghẹn, "Giày vò chết tôi mới cam tâm đúng không?"
"Tôi không có!" Hứa U giãy giụa, hai tai nóng bừng, "Cậu đừng đè nặng tôi."
Tạ Từ không dao động.
Lòng tham không đáy, dục niệm ác độc nảy sinh như muốn thoát ra ngoài, thiêu đốt nội tâm.
Cậu lại phủ lên môi cô lần nữa, lẩm bẩm nói: "Coi như em thương hại tôi một chút được không, thích tôi thì sẽ chết sao?"
Hứa U cúi đầu suy nghĩ một lát, do dự hỏi: "Vậy cậu thích ăn cái gì?"
"Đều được."
Hơn mười phút sau, hai người đi đến một khu phố rất có tiếng ở Khê Trấn, vòng vèo đi thật sâu vào ngõ nhỏ.
Ban đêm nổi lên sương mù nhàn nhạt, không khí mát lạnh.
Hai bên phố treo đèn lồng đỏ, phiến đá xanh bị nước mưa chảy quá làm loang lổ một đường.
Tối muộn, trên đường rất ít người đi lại.
Tạ Từ nhìn đông ngó tây. Dáng người cậu cao, mặc áo khoác đen, áo thun trắng bên trong lộ ra một đoạn.
Hứa U quét mắt liếc một cái, "Kéo khóa áo lên."
Cậu quay đầu đi, môi cong lên một độ cung thật nhỏ.
"Sao càng đi càng lòng vòng, em sẽ không lừa tôi về nhà chứ?"
Hứa U nghe Tạ Từ nói, có hơi cạn lời, "Vì sao tôi phải lừa cậu về nhà..."
"Bởi vì tôi đẹp trai nha." Cậu nói không cần suy nghĩ.
Hứa U:......
Cô đưa cậu đến một quá mì nước. Cửa hàng không tính lớn, muộn thế này nhưng bên ngoài vẫn còn thật nhiều người.
Hứa U dẫn cậu đi vào, tìm một chỗ ngồi xuống. Ngồi đối diện nhau, bàn hơi nhỏ, Hứa U bất đắc dĩ ngồi gần Tạ Từ.
"Ăn cái gì?"
Hứa U rút khăn giấy nghiêm túc lau vết dầu mỡ trên bàn gỗ.
"Làm sao tôi biết."
Có mùi hương đồ ăn thoang thoảng bay tới.
Tạ Từ chen qua, gần nửa trọng lượng cơ thể áp lên người cô, cố ý nói: "Em là chủ, tôi là khách, em định chiêu đãi như vậy?"
"Cậu thật nặng." Hứa U vội vàng đẩy vai cậu, "Lên."
Hai người nháo vui đùa, bà chủ cầm sổ và bút đến, "A kéo khâu rải?"
Dùng tiếng địa phương hỏi nên Tạ Từ không hiểu, cậu nhăn mi lại, "Cái gì?"
Lúc này bà chủ mới kịp phản ứng, cho rằng bọn là người bên ngoài, lại dùng tiếng phổ thông sứt sẹo hỏi lại một lần: "Hai người ăn cái gì?"
Hứa U buông giấy vệ sinh, quay đầu lại xua tay nói, "Y thiết ngô vô ăn lý."
Tạ Từ ghé vào bên tai cô, tròng mắt chuyển động, "Em lại đang nói tiếng chim gì?"
"Tôi nói tôi không ăn, chỉ có mình cậu ăn."
Xem cử chỉ thân mật của hai người.
Bà chủ cười một tiếng, hỏi "Gác ma muội muội giúp đệ đệ duy trong phòng sương lạc? " (Mang bạn trai về nhà sao?"
"Vô tư vô tư" (Không phải không phải)
Bà chủ chỉ coi như cô thẹn thùng, lại hỏi: "Nông đối tượng thiết rải?" (Bạn trai cháu ăn gì)
Hứa U lắc đầu: "Y vô tư ngô đối tượng" (Cậu ấy không phải bạn trai cháu)
Lúc này Tạ Từ đoán mò, nghe hiểu hai chữ. Cậu hỏi thật nghiêm túc: "Hai người đang khen tôi đẹp trai đấy à?"
Bà chủ cười rộ lên.
Hứa U liếc cậu một cái: "Cậu ăn cái gì, mau một chút."
Cuối cùng gọi một bát mì nước lớn.
Lúc được đặt trên khay bưng lại đây, bát sứ trắng lượn lờ nhiệt khí, hành lá xanh lục rải đều trên mặt.
Tạ Từ nhíu mày đứng lên, "Tôi đi nói họ làm một bát nữa, tôi không ăn hành."
"Cậu đừng lãng phí như vậy." Hứa U vội kéo Tạ Từ, để cậu ngồi xuống.
"Tôi lấy ra cho cậu."
Hứa U duỗi tay cầm đũa lên, mở một tờ giấy ăn đặt lên bàn. Cô chọn hành lá ra khỏi bát.
Hơi nước như sương mù thổi qua mặt cô.
Quán ăn nhỏ hẹp, thanh âm náo loạn ồn ào, bên cạnh vách tường là một TV cũ cỡ nhỏ, đang mở một bộ phim HongKong từ mấy năm trước.
Tạ Từ ngồi nhìn một loạt động tác của Hứa U, rũ mắt, khẽ cười một tiếng.
Hai người kịp lên chuyến bay về thành phố Lâm, khi đến nơi đã gần hai giờ sáng.
Không trung như tấm màn đen thật lớn, ánh sao nhàn nhạt, một vòng sáng nhu hòa của ánh trăng.
Lúc còn trên máy bay, Hứa U đã mệt mỏi, đôi mắt không chống đỡ được mà khép lại, ngủ một lát. Giờ phút này lại càng không lên nổi tinh thần.
Tạ Từ cúi đầu nhìn cô, muốn nói lại thôi: "Chúng ta...."
Hứa U ngẩng đầu: "Ơi?"
"Muốn đi thuê phòng sao? Bây giờ mới chưa đến ba giờ, có thể ngủ một lúc."
Hứa U lập tức lắc đầu.
Như là nhìn ra cô nghĩ gì trong đầu, Tạ Từ khụ một tiếng, "Tôi cũng sẽ không làm gì em."
"Hơn nữa..."
Cậu còn muốn nói tiếp, Hứa U đã vội vàng cắt ngang, "Không phải, cậu đừng hiểu lầm, chỉ là tôi không thích ngủ ở khách sạn."
Tạ Từ:..........
Không còn cách nào khác, ra khỏi sân bay, bọn họ tùy tiện gọi một cái xe đi vào nội thành.
Dọc đường đi, tài xế đã tò mò nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu vài lần. Ánh mắt không chút che dấu kia làm Hứa U có chút không tự nhiên. Tạ Từ ngồi cạnh cô có chút không kiên nhẫn, nói: "Bác tài, bác xem đường đi, cứ nhìn chằm chằm vợ tôi làm gì?"
Tài xế chuyển ánh mắt qua Tạ Từ, cười ha hả một tiếng, trêu chọc nói: "Tuổi nhỏ như vậy đã yêu đương rồi."
Tạ Từ đang nhàn rỗi, nói giỡn lại: "Không, không nhỏ, năm trước chúng tôi đã lấy đăng ký rồi."
"Thật sự?" Tài xế kinh ngạc.
"Đương nhiên là thật, nhìn vợ tôi trẻ, người không biết còn nói cô ấy là học sinh cấp ba đấy."
"Đúng là giống học sinh cấp ba."
Tạ Từ cười rộ lên: "Đúng vậy."
Hứa U nhịn không được chọc cậu một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cậu cứ nói bậy cái gì thế."
Tài xế lại hỏi, "Vậy đêm hôm khuya khoắt mà hai người còn đi đâu thế?"
Tạ Từ ra hình ra dáng mà trả lời: "Cùng vợ về nhà bà ngoại."
"A... như vậy sao." Lúc sau tài xế liền chuyên tâm lái xe.
Hai người xuống xe ở gần trường học, có trung tâm thương mại, đèn đường sáng trưng, bên cạnh còn có mấy siêu thị tiện lợi hoạt động 24h.
Hứa U không muốn đi thuê phòng khách sạn, cũng không muốn đi qua đêm ở đâu cả. Dù sao cũng chỉ còn mấy giờ, Tạ Từ liền đi cùng cô.
Dọc lối đi bộ, ánh đèn soi sáng, trên đường vắng hoe, ngẫu nhiên có xe máy gào thét đi qua.
Hứa U cúi đầu.
Tạ Từ cắm tay vào túi quần đi bên cạnh cô, thỉnh thoảng rũ mắt nhìn.
"Hôm nay..."
"Đừng cảm ơn tôi." Cậu trả lời thật nhanh.
Hứa U hơi khựng lại, mới cười ra tiếng, "Vì sao?"
Tạ Từ đứng yên, nói một câu: "Cảm ơn nhiều thật không thú vị, làm hành động thực tế hơn đi."
"Hành động thực tế gì?"
Tạ Từ nheo mắt cười, cậu khom lưng để tầm mắt đối diện mắt cô, "Hôn một cái?"
Người này.... như thế nào lại không theo lẽ thường như vậy...
Hứa U nắm chặt quần áo, bình tĩnh hỏi: "Có phải cậu từng có rất nhiều bạn gái không?"
Thời gian tựa hồ ngưng đọng lại.
Bất thình lình làm khó dễ, Tạ Từ chớp chớp mắt, nghẹn họng, trong giây lát không biết nên trả lời như thế nào.
Cô bước lên phía trước, vừa đi vừa nói chuyện, "Bọn họ nói cậu rất xấu, bởi vì những cô gái theo đuổi cậu đều rất thương tâm."
Tạ Từ lập tức đáp lại, vội vàng hỏi: "Ai nói tôi hư, tôi hỏng hồi nào?! Nữ sinh theo đuổi tôi rõ ràng rất vui vẻ mới đúng."
Phía trước là bậc thang.
Hứa U bước lên, quay đầu lại hỏi tiếp: "Thật vậy sao, có gì vui vẻ."
"Em ghen tị?" Tạ Từ đột nhiên nhận ra.
Hứa U đứng trên cao, cúi đầu nhìn Tạ Từ.
Trong đầu nghĩ.
Cậu nha, có đôi khi tính tình thật sự không quá tốt, ngẫu nhiên sẽ rất có kiên nhẫn. Dường như quen biết rất nhiều người.
Đại đa số thời gian, luôn là dáng vẻ lười biếng lại tản mạn.
Cô cảm thấy, cậu như một cơn gió hè.
Thổi qua nhân gian, cách cô quá xa.
Ban đêm đen nhánh, thực tĩnh. Cô lười đi tiếp, cũng không muốn lại trúng gió, tùy tiện tìm ghế dài ngồi xuống.
Tạ Từ ở bên cạnh cô, ngáp một cái.
"Hai chúng ta.... có thể thử xem sao?" Không biết qua bao lâu, Tạ Từ mở miệng.
Thanh âm của cậu ép tới rất thấp.
Cho nên Hứa U không nói gì.
Một lúc sau.
"Cậu thực thiếu bạn gái sao?" Cô hỏi.
Tạ Từ: "Em là khờ thật hay giả ngu đấy."
Sau lại, cậu nhịn không được, kéo cằm cô lại, hơi cúi đầu đối mặt với cô, "Em ngại cái gì?"
Hứa U cụp mắt, lông mi rung động nhẹ nhàng.
Tạ Từ cúi người, kéo gần khoảng cách của cả hai, "Có phải em ỷ vào thành tích tốt, xem thường tôi?"
"Tôi."
Cô chuyển tầm mắt, nghĩ nghĩ mới nói, "Không phải xem thường cậu, chỉ là hai chúng ta..."
"Hai chúng ta như thế nào?" Cậu thong thả tiếp lời.
"Không quá thích hợp."
Hứa U nói: "Khả năng cậu không thật sự thích tôi, có lẽ nhất thời hứng khởi, hoặc đang lúc nhàm chán tịch mịch, tùy tiện tiêu khiển...."
"Đệt."
Tạ Từ nghe cô nói, vừa tức vừa buồn cười.
"Tôi nhàm chán? Tôi tịch mịch?! Tôi tiêu khiển!? Tôi tịch mịch mà bỏ qua một bó người đang chờ tôi, tôi muốn tiêu khiển đến nỗi bỏ nhiều thời gian cùng em như vậy, em thật không nhìn ra tôi thích em à?"
"Thật xin lỗi, khả năng tôi dùng từ có vấn đề."
Cô lẳng lặng suy nghĩ một lát, sau đó giải thích, "Tôi muốn nói, tôi cảm thấy chúng ta còn quá nhỏ, mặc kệ là tình cảm hay cái gì cũng đều chưa quá thành thục..."
Tạ Từ nhìn cô.
Mũi cậu rất thẳng, mặt thật nhỏ, lông mi rất dài nhưng không quá cong. Đuôi mắt hơi cong, có nếp gấp rất nhỏ.
"Ai quan tâm em nói cái gì."
Hứa U sửng sốt.
Một tay Tạ Từ vòng ra sau lưng cô, một tay ôm cổ cô, hôn lên môi cô không chút do dự,
Cô muốn đẩy cậu ra, tay lại bị người nắm chặt.
Cậu xoay người đè cô lên ghế dài, từ môi hồng nhuận, hôn một đường đến khuôn mặt mềm mại, cuối cùng lưu luyến nơi vành tai hơi mỏng.
Thích đến không chịu được.
"Em đừng hư như vậy."
Cậu cúi đầu xuống, thanh âm nghèn nghẹn, "Giày vò chết tôi mới cam tâm đúng không?"
"Tôi không có!" Hứa U giãy giụa, hai tai nóng bừng, "Cậu đừng đè nặng tôi."
Tạ Từ không dao động.
Lòng tham không đáy, dục niệm ác độc nảy sinh như muốn thoát ra ngoài, thiêu đốt nội tâm.
Cậu lại phủ lên môi cô lần nữa, lẩm bẩm nói: "Coi như em thương hại tôi một chút được không, thích tôi thì sẽ chết sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.