Chương 64: Dừng chân
Tức Tức Đích Miêu
10/08/2023
Hứa U nghe vậy, biểu cảm trên mặt không chút thay đổi, cô chỉ hơi nhướng mày, “Anh thuê phòng khách sạn đi thôi.”
“Anh không thích ở khách sạn, cũng không mang chứng minh thư.”
“Cho nên anh muốn làm gì.” Hứa U hỏi.
“Anh muốn đến nhà em.” Anh nghiêm trang trả lời.
Cô từ chối không chút nghĩ ngợi, “Không được.”
“Vì sao không được?”
Tạ Từ cố gắng cho chính mình, “Anh không làm gì hết, thật sự cái gì cũng không làm.”
Cô không nói lời nào.
Không đồng ý cũng không trả lời.
Anh cho rằng có hi vọng, vội vàng bỏ thêm một câu, “ball ball you?”(*)
*Từ ngữ mạng, nó có nghĩa là ‘Có được không?’
“Cầu em cũng không được.”
Hứa U vẫn cự tuyệt, nhưng mà cô nghe anh nói câu tiếng Anh này thì lại nhịn không được, “Sao anh vẫn dùng mấy câu kỳ quái này.”
Trước kia cũng thế, luôn thích tự nghĩ ra mấy câu tiếng Anh lung tung rối loạn.
Tạ Từ không đùa cô, anh nhếch khóe môi khẽ cười.
“Thôi được rồi, em lên nhà đi, không náo loạn nữa, anh về nhà.”
Sau một lúc lâu, Hứa U nhìn anh, “Muốn em đưa anh về không?”
“Đưa cái gì, chỉ có vài bước, vừa lên xe anh đã tỉnh rượu rồi.”
Hứa U không nói gì, cô mở cửa xuống xe rồi quay lại kêu anh, “Anh cũng xuống đi.
Cô sợ lát nữa anh lại tự lái xe về..
Tạ Từ ngồi ở trong xe nhìn cô, lên tiếng.
Bên cạnh có một đôi tình lữ đi qua, có lẽ vừa đi xem phim về, trong tay còn có một hộp bắp rang.
Bọn họ nói chuyện vui vẻ, cô gái kéo tay bạn trai, khi nhìn thấy Hứa U thì hơi ngạc nhiên.
“——Cô giáo Hứa, buổi tối mà cô còn đứng ở chỗ này làm gì?”
Hứa U nói: “Tôi nói chuyện với bạn.”
Dứt lời, cô gái không nhịn được liếc ra sau Hứa U, cũng không nói nhiều cái gì chỉ gật gật đầu tạm biệt cô.
Hứa U nhìn bọn họ đi xa, do dự một hồi, lại nói với Tạ Từ: “Thôi, em đưa anh đến tiểu khu anh ở đi?”
Cô hỏi thử.
Tạ Từ nén cười, hơi nhướng mày, “Đừng nghiêm túc như vậy chứ, em đi đi, anh cũng đi ngay đây.”
Thật ra cô cũng nhận ra mình có chút không ổn.
Anh đã nói như vậy, Hứa U cũng chỉ có thể nói: “Vậy anh về đến nhà thì gọi cho em, nhớ đi ngủ sớm.”
“Đã biết cô giáo Hứa.” Anh nói.
“……”
“Ai là cô giáo của anh.” Hứa U cạn lời, “Em đi đây.”
Cô đi được hai bước, lại quay đầu lại dặn dò, “Anh về nhanh đi, đừng lại đứng ngốc dưới lầu.”
Tạ Từ gật đầu, “Biết rồi.”
Đèn ở hành lang hỏng rồi, một mảnh đen nhánh. Hứa U không cầm di động nên trực tiếp sờ soạng lên lầu.
Đến tầng ba, cô đứng ở cửa thất thần một lúc lâu.
Cắm chìa khóa vào ổ, Hứa U mới giật mình hồi thần—
Tạ Từ dựa vào cửa xe Land Rover, cúi đầu thưởng thức chìa khóa xe trong tay. Một điếu thuốc kẹo giữa ngón tay thon dài, anh hút một ngụm rồi lại phun ra.
Đêm khuya tĩnh lặng, sương khói phiêu tán.
Giây tiếp theo, anh chợt dừng động tác hút thuốc.
Hứa U đứng cách đó không xa, tầm mắt bất động, vẫn luôn nhìn anh.
Dường như Tạ Từ đã sớm dự đoán được, nhìn thấy cô cũng không kinh ngạc.
Hứa U nhẹ nhàng nói, “Tạ Từ, sao nhiều năm như vậy anh vẫn giữ nguyên cái đức hạnh này.”
Cô biết mà.
Trước kia cũng là như thế này.
Hở một chút là đứng dưới nhà cô, nếu không đi dỗ thì dù chết cũng không chịu rời đi.
Rõ ràng nhìn cà lơ phất phơ, lại quật cường tận xương.
Mỗi một lần cô xuống tìm anh, đều thấy anh đứng một chỗ hút thuốc.
Tạ Từ cười, dụi tắt điếu thuốc rồi đứng dậy.
“Biết em mềm lòng.”
—
Lên cầu thang, không đèn. Cô và anh một trước một sau đi lên, từng bậc cầu thang, cứ đi thong thả như vậy.
Ban đêm có ánh trăng sáng chiếu vào, bóng dáng hai người in rõ ràng lên mặt đất.
Tạ Từ hỏi, “Hứa U, em sợ sao.”
“Sợ cái gì.”
“Em nói đi.”
“Không biết.”
Đi qua tầng đầu tiên.
Anh nhìn bóng dáng mơ hồ của cô, trong lòng yên lặng đếm số bậc thang.
Tạ Từ hơi hơi giơ tay, dùng một chút lực cầm lấy cánh tay đang rũ bên người của cô.
Hứa U chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua chứ không giãy giụa.
Một đường trên lầu đều không có đèn, bóng tối thật sự thứ tốt.
Dù sao Tạ Từ cũng cảm thấy như thế.
“Hứa U.” Anh gọi cô.
“Ơi.”
“Em hiện tại xem như phần tử trí thức cao cấp.”
Hứa U dừng bước chân, chờ lại bước thêm một bậc thang mới nói,
“Anh cũng không kém.”
“Thật sự?”
“Có thể dựa vào đôi tay của chính mình để kiếm kiếm tiền, em cảm thấy rất tốt.”
Anh trầm mặc.
“Em biết, anh đã từng tưởng nỗ lực chứng minh chính mình.”
Hứa U nhớ tới ngày Tạ Từ phát sốt, anh đó nói cho cô thật nhiều chuyện.
Vì thế khi nhắc tới chuyện xưa, trong lòng cô có chút áp lực.
“Chỉ là nhân sinh không như ý.”
Hứa U lại lặp lại một lần, “Rất nhiều nghề nghiệp, rất nhiều lựa chọn, anh đi sửa xe, dựa vào bản lĩnh của chính mình để kiếm tiền, em cảm thấy rất tốt.”
“Anh rất tốt.” Cô nói.
“Anh biết anh tốt, em đừng nói nữa, cứ cảm thấy giống như em đang phát thẻ người tốt.”
Vốn dĩ có chút trầm trọng, cô nhịn không được cười, “Cái gì mà thẻ người tốt.”
Tạ Từ: “……..”
Nghĩ đến câu chuyện đùa trên bàn cơm, Hứa U nghĩ nghĩ, nói: “Nếu em phát thẻ người tốt cho anh, hẳn là….”
“Là cái gì?”
“Anh rất tốt, chỉ là em quá đẹp, anh không xứng với em.”
Tạ Từ cười nhẹ, cười hai tiếng, nhịn không được lại cười.
Anh thấy rõ sườn mặt cô, nửa như nói giỡn mà hỏi lại, “Vậy em có ghét bỏ anh không có tiếng nói chung không.”
Hứa U bình tĩnh trả lời, “Củi gạo mắm muối tương dấm trà, nhân gian pháo hoa cũng có hứng thú.”
Anh hơi khựng lại, cũng không biết nói gì.
Vừa mới uống xong rượu, đầu óc phản ứng có hơi chậm.
Trầm mặc lan tràn ra xung quanh.
Không đến vài phút, Tạ Từ lại nói.
“Bây giờ em nói chuyện có hơi văn vẻ, chuyện cười lạnh kỳ quái. Anh cảm thấy trước đây anh để ý đến em là vì thấy dáng vẻ kể chuyện của lạnh của em thật thú vị.”
Hứa U an tĩnh một hồi mới ngẩng đầu liếc anh một cái, “Em kể chuyện cười lạnh cho anh khi nào.”
“……”
“Em đã quên?” Tạ Từ cúi đầu, môi chuẩn xác lại nhanh chóng mà chạm chạm cô “Chính em từng nói với anh.”
Hứa U mặc anh hôn, “Cái gì.”
Tạ Từ nhớ lại, “Nói thế nào nhỉ, tri thức là của chính mình, đại khái thế, anh không nhớ rõ.”
Lâu như vậy rồi, anh cũng nhớ không rõ.
Hứa U không biết vì sao đột nhiên hơi khó chịu.
Cô mở miệng, “Anh nhớ rất rõ những lời em từng nói.”
Tạ Từ cười thật lười nhác, “Đương nhiên, em còn cổ hủ hơn bố mẹ anh, vừa gặp đã thích giảng tâm linh canh gà.”
“…….”
Hứa U nhớ tới một việc, để anh nắm tay kéo đi vào bước mới thử hỏi.
“Bây giờ anh ăn tết ở đâu? Trở về sao.”
Tạ Từ không có phản ứng mạnh.
Nhưng nhìn thấy biểu cảm nghiêm trọng trên mặt cô, anh lại khẽ cười, “Trở về chứ, anh còn người thân mà.”
—
Tới tầng ba, Hứa U mở cửa, Tạ Từ đi theo sau cô.
Cô đi vào đổi giày, nói với người phía sau, “Vào đi.”
Hai phòng một ban công đơn giản, lại được trang hoàng thực ấm áp, bàn ăn bằng gỗ, trên sô pha có mấy con gấu bông, tập tranh diên vĩ, vài chậu hoa lan ngoài ban công.
Tạ Từ tùy ý đánh giá.
“Nhà em khá xinh đẹp đấy.”
Hứa U không để ý đến anh. Cô đi dép lê vào phòng, thả túi lên sô pha.
Tạ Từ đi theo sau cô, cầm một quyển tạp chí trên bàn lật xem.
Nội dung thật nhàm chán, anh dựa vào cửa vừa đọc vừa tống cổ thời gian trong lúc chờ Hứa U, không biết cô đang vội cái gì.
Hứa U vào phòng bếp rót hai cố nước đá, cô uống một cốc, một cốc đưa cho anh.
“Uống nước.”
Tạ Từ tiếp nhận, ngẩng đầu uống cạn cốc nước
“Anh ngủ ở đâu?” Uống xong, anh hỏi.
Lúc này, di động để một bên vang lên.
Hứa U cầm lấy nhìn tên người gọi, “Đợi một lát, em nghe điện thoại.”
Cô xoay người, giọng thấp vâng một tiếng.
“A Sách, ngủ rồi sao?” Là Trần Tú Vân.
Hứa U: “Con chưa ngủ, vừa đi ăn cơm với bạn học.”
“Về đến nhà chưa?”
“Về rồi.”
Bên cạnh thực an tĩnh.
Hứa U thất thần nghe mẹ nói chuyện, đôi mắt nhìn Tạ Từ. Anh đã ngồi xuống sô pha, cúi đầu chơi di động.
Ngoài miệng lại tùy tiện nói một ít việc nhỏ. Hứa U đi vào phòng.
Một lát sau, cô mang chăn ra, “Buổi tối lạnh nhớ dùng cái này.”
“Anh ngủ sô pha?” Tạ Từ động tác của cô, hỏi một câu.
Hứa U gật gật đầu.
“Em không khách khí chút nào, em không biết khách đến nhà thì nên để khách ngủ trên giường sao.”
Chơi một ngày, tinh thần cô cũng mệt mỏi, đi đến một bên mở điều hòa giúp Tạ Từ chỉnh đến 28 độ.
Hứa U buông điều khiển từ xa, nói với anh, “Hôm nay anh rửa mặt rồi ngủ đi, ở đây em không có quần áo cho anh thay.”
Tạ Từ ném điện thoại, “Em thật là không có đạo lý, đến tắm cũng không cho anh tắm.”
“……”
Thời gian cũng đã muộn, Hứa U vào phòng, mở máy tính ra kiểm tra email công việc.
Buổi chiều ngày mai phải đi phóng vấn trận đấu game online, hai ngày sau còn có lễ khai mạc một hoạt động. Còn có chuyên mục phỏng vấn trường tiểu học Hy Vọng ở vùng núi nộp lên đã được phê duyệt, không lâu sau sẽ phải đi phỏng vấn.
Rất nhiều chuyện chồng chất ở bên nhau, nhưng tháng sau Hứa U xin nghỉ đông, về quê viếng mộ bà cô. Bà cô bị ung thư thực quản, tuổi cũng lớn nên không qua khỏi, đã mất cách đây không lâu. Cô nghĩ thừa dịp nghỉ đông có thể thuận tiện về cùng bố mẹ.
Tắm rửa xong đi ra, mái tóc đen ướt đẫm xõa trên vài. Hứa U ăn mặc váy ngủ, ngại Tạ Từ còn ở phòng khách nên cô khoác thêm một cái áo khoác.
Vừa mới rõ ràng rất buồn ngủ, vậy mà tắm xong một cái thì tinh thần tỉnh táo không ít. Hứa U đi phòng bếp lấy dưa hấu ra khỏi tủ lạnh, lại lấy thêm hai cái thìa.
Mới vừa xoay người, đã Tạ Từ đứng dựa vào cạnh cửa từ khi nào.
Hứa U hơi dừng vài giây mới đóng ngăn tủ lại, hỏi: “Anh ăn dưa hấu không?”
“Ăn chứ.”
Cô đưa dưa hấu ướp lạnh trong tay ra, “Cho anh ăn.”
Tạ Từ: “Có hạt không, nếu có thì anh không ăn đâu.” Anh rất bắt bẻ.
“Không có, anh ăn đi.” Hứa U xúc một thìa đưa đến bên miệng anh.
Biểu cảm thực tự nhiên.
Tạ Từ sửng sốt hai giây, biết nghe lời phải mà há mồm ăn xong.
“Hứa U.” Anh nhai hai miếng, đột nhiên gọi tên cô.
“Làm sao vậy?”
Tạ Từ nói, “Về sau chúng ta ở bên nhau, em có thể chăm sóc anh thật tốt được không?”
—
Cô nằm ở trên giường đọc sách, chờ tóc khô thì đi ngủ.
Nhìn trần nhà, Hứa U đột nhiên nhớ tới trước kia vào đại học. Một người bạn cùng phòng hỏi cô có thích ai hay không, về sau nếu ở cùng người đó thì cảm thấy cuộc sống thế nào mới tốt.
Cô tự biết mình là người không thú vị, cũng không phải người có ước mơ gì lớn. Từ nhỏ an phận mà lớn lên, nghe lời học tập, cũng không trêu chọc ai. Tạ Từ xem như là gợn sóng đầu tiên trong cuộc đời cô.
Chỉ là khi đó tính cách cô khá hướng nội, không biết phải đối tốt với người khác như thế nào. Cho nên đối xử với Tạ Từ quá lãnh đạm, mấy năm nay cũng từng hối hận. Chỉ là đã không còn anh bên cạnh.
Bạn cùng phòng quay mặt đi, nhìn Hứa U đang phát ngốc, vừa chuẩn bị mở miệng thì nghe thấy cô nói.
Bình đạm hòa hoãn, giống như không mang theo chút cảm tính nào.
“Những ngày thoải mái nhất sao.”
“Vào những buổi chạng vạng của ngày hè, tớ muốn đi dạo công viên cùng anh ấy sau khi cơm nước xong, đi qua đài phun nước đầy màu sắc, có thể nhìn thấy một chú chó đang vui đùa trên bãi có. Còn có bác gái nhảy múa quảng trường, chúng tớ có thể hóng gió tản bộ, tùy tiện tâm sự, nói cái gì cũng được.”
“Sau đó về tới tiểu khu, sẽ đến một cửa hàng hoa quả gần đó mua dưa hấu, mang về bỏ vào tủ lạnh.”
“Tắm rửa xong, ngồi dưới điều hòa, ăn dưa hấu cùng anh ấy, sau đó xem TV.”
“Tớ cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt đẹp.”
—
Cánh tay nhẹ nhàng xoay chốt cửa, khe cửa lộ ra một khuôn mặt.
Hứa U bước đi thật nhẹ ra phòng khách. TV còn đang chiếu trận đấu bóng đá.
Cô lặng lẽ đi qua, làn váy mỏng khẽ tung bay, lộ ra đường cong mảnh khảnh của cẳng chân.
Đèn ở phòng khách đã tắt, Tạ Từ uống nhiều quá, có lẽ anh cũng đã mệt nên nhắm mắt ngủ trên sô pha, mái tóc đen nhánh mềm xốp, anh hô hấp đều đều, dường như đã rơi vào giấc ngủ sâu.
Cô dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào mặt anh, từng chút từng chút một.
Hồi lâu, cô ngồi xổm xuống.
Hứa U nhấp môi, duỗi tay kéo chăn lên giúp Tạ Từ.
Ngay sau đó, là một nụ hôn nhẹ lên trán anh, rồi đến lông mi.
Ngủ đi.
Cô nhỏ giọng nói.
Cô đứng lên ngay sau đó, cô hơi khom lưng lấy điều khiển ở bàn trà, tắt đi TV.
Tiếng ồn ào cuối cùng biến mất, phòng chìm vào trong bóng tối.
Hứa U tay chân nhẹ nhàng chuẩn bị rời đi, đột nhiên một bàn tay giơ ra nắm lấy cổ tay cô.
“—— á.”
Hứa U cứng đờ thân mình, giây tiếp theo, sau tai truyền tới thanh âm khàn khàn.
“Anh bị em hôn cứng rồi.”
“Anh không thích ở khách sạn, cũng không mang chứng minh thư.”
“Cho nên anh muốn làm gì.” Hứa U hỏi.
“Anh muốn đến nhà em.” Anh nghiêm trang trả lời.
Cô từ chối không chút nghĩ ngợi, “Không được.”
“Vì sao không được?”
Tạ Từ cố gắng cho chính mình, “Anh không làm gì hết, thật sự cái gì cũng không làm.”
Cô không nói lời nào.
Không đồng ý cũng không trả lời.
Anh cho rằng có hi vọng, vội vàng bỏ thêm một câu, “ball ball you?”(*)
*Từ ngữ mạng, nó có nghĩa là ‘Có được không?’
“Cầu em cũng không được.”
Hứa U vẫn cự tuyệt, nhưng mà cô nghe anh nói câu tiếng Anh này thì lại nhịn không được, “Sao anh vẫn dùng mấy câu kỳ quái này.”
Trước kia cũng thế, luôn thích tự nghĩ ra mấy câu tiếng Anh lung tung rối loạn.
Tạ Từ không đùa cô, anh nhếch khóe môi khẽ cười.
“Thôi được rồi, em lên nhà đi, không náo loạn nữa, anh về nhà.”
Sau một lúc lâu, Hứa U nhìn anh, “Muốn em đưa anh về không?”
“Đưa cái gì, chỉ có vài bước, vừa lên xe anh đã tỉnh rượu rồi.”
Hứa U không nói gì, cô mở cửa xuống xe rồi quay lại kêu anh, “Anh cũng xuống đi.
Cô sợ lát nữa anh lại tự lái xe về..
Tạ Từ ngồi ở trong xe nhìn cô, lên tiếng.
Bên cạnh có một đôi tình lữ đi qua, có lẽ vừa đi xem phim về, trong tay còn có một hộp bắp rang.
Bọn họ nói chuyện vui vẻ, cô gái kéo tay bạn trai, khi nhìn thấy Hứa U thì hơi ngạc nhiên.
“——Cô giáo Hứa, buổi tối mà cô còn đứng ở chỗ này làm gì?”
Hứa U nói: “Tôi nói chuyện với bạn.”
Dứt lời, cô gái không nhịn được liếc ra sau Hứa U, cũng không nói nhiều cái gì chỉ gật gật đầu tạm biệt cô.
Hứa U nhìn bọn họ đi xa, do dự một hồi, lại nói với Tạ Từ: “Thôi, em đưa anh đến tiểu khu anh ở đi?”
Cô hỏi thử.
Tạ Từ nén cười, hơi nhướng mày, “Đừng nghiêm túc như vậy chứ, em đi đi, anh cũng đi ngay đây.”
Thật ra cô cũng nhận ra mình có chút không ổn.
Anh đã nói như vậy, Hứa U cũng chỉ có thể nói: “Vậy anh về đến nhà thì gọi cho em, nhớ đi ngủ sớm.”
“Đã biết cô giáo Hứa.” Anh nói.
“……”
“Ai là cô giáo của anh.” Hứa U cạn lời, “Em đi đây.”
Cô đi được hai bước, lại quay đầu lại dặn dò, “Anh về nhanh đi, đừng lại đứng ngốc dưới lầu.”
Tạ Từ gật đầu, “Biết rồi.”
Đèn ở hành lang hỏng rồi, một mảnh đen nhánh. Hứa U không cầm di động nên trực tiếp sờ soạng lên lầu.
Đến tầng ba, cô đứng ở cửa thất thần một lúc lâu.
Cắm chìa khóa vào ổ, Hứa U mới giật mình hồi thần—
Tạ Từ dựa vào cửa xe Land Rover, cúi đầu thưởng thức chìa khóa xe trong tay. Một điếu thuốc kẹo giữa ngón tay thon dài, anh hút một ngụm rồi lại phun ra.
Đêm khuya tĩnh lặng, sương khói phiêu tán.
Giây tiếp theo, anh chợt dừng động tác hút thuốc.
Hứa U đứng cách đó không xa, tầm mắt bất động, vẫn luôn nhìn anh.
Dường như Tạ Từ đã sớm dự đoán được, nhìn thấy cô cũng không kinh ngạc.
Hứa U nhẹ nhàng nói, “Tạ Từ, sao nhiều năm như vậy anh vẫn giữ nguyên cái đức hạnh này.”
Cô biết mà.
Trước kia cũng là như thế này.
Hở một chút là đứng dưới nhà cô, nếu không đi dỗ thì dù chết cũng không chịu rời đi.
Rõ ràng nhìn cà lơ phất phơ, lại quật cường tận xương.
Mỗi một lần cô xuống tìm anh, đều thấy anh đứng một chỗ hút thuốc.
Tạ Từ cười, dụi tắt điếu thuốc rồi đứng dậy.
“Biết em mềm lòng.”
—
Lên cầu thang, không đèn. Cô và anh một trước một sau đi lên, từng bậc cầu thang, cứ đi thong thả như vậy.
Ban đêm có ánh trăng sáng chiếu vào, bóng dáng hai người in rõ ràng lên mặt đất.
Tạ Từ hỏi, “Hứa U, em sợ sao.”
“Sợ cái gì.”
“Em nói đi.”
“Không biết.”
Đi qua tầng đầu tiên.
Anh nhìn bóng dáng mơ hồ của cô, trong lòng yên lặng đếm số bậc thang.
Tạ Từ hơi hơi giơ tay, dùng một chút lực cầm lấy cánh tay đang rũ bên người của cô.
Hứa U chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua chứ không giãy giụa.
Một đường trên lầu đều không có đèn, bóng tối thật sự thứ tốt.
Dù sao Tạ Từ cũng cảm thấy như thế.
“Hứa U.” Anh gọi cô.
“Ơi.”
“Em hiện tại xem như phần tử trí thức cao cấp.”
Hứa U dừng bước chân, chờ lại bước thêm một bậc thang mới nói,
“Anh cũng không kém.”
“Thật sự?”
“Có thể dựa vào đôi tay của chính mình để kiếm kiếm tiền, em cảm thấy rất tốt.”
Anh trầm mặc.
“Em biết, anh đã từng tưởng nỗ lực chứng minh chính mình.”
Hứa U nhớ tới ngày Tạ Từ phát sốt, anh đó nói cho cô thật nhiều chuyện.
Vì thế khi nhắc tới chuyện xưa, trong lòng cô có chút áp lực.
“Chỉ là nhân sinh không như ý.”
Hứa U lại lặp lại một lần, “Rất nhiều nghề nghiệp, rất nhiều lựa chọn, anh đi sửa xe, dựa vào bản lĩnh của chính mình để kiếm tiền, em cảm thấy rất tốt.”
“Anh rất tốt.” Cô nói.
“Anh biết anh tốt, em đừng nói nữa, cứ cảm thấy giống như em đang phát thẻ người tốt.”
Vốn dĩ có chút trầm trọng, cô nhịn không được cười, “Cái gì mà thẻ người tốt.”
Tạ Từ: “……..”
Nghĩ đến câu chuyện đùa trên bàn cơm, Hứa U nghĩ nghĩ, nói: “Nếu em phát thẻ người tốt cho anh, hẳn là….”
“Là cái gì?”
“Anh rất tốt, chỉ là em quá đẹp, anh không xứng với em.”
Tạ Từ cười nhẹ, cười hai tiếng, nhịn không được lại cười.
Anh thấy rõ sườn mặt cô, nửa như nói giỡn mà hỏi lại, “Vậy em có ghét bỏ anh không có tiếng nói chung không.”
Hứa U bình tĩnh trả lời, “Củi gạo mắm muối tương dấm trà, nhân gian pháo hoa cũng có hứng thú.”
Anh hơi khựng lại, cũng không biết nói gì.
Vừa mới uống xong rượu, đầu óc phản ứng có hơi chậm.
Trầm mặc lan tràn ra xung quanh.
Không đến vài phút, Tạ Từ lại nói.
“Bây giờ em nói chuyện có hơi văn vẻ, chuyện cười lạnh kỳ quái. Anh cảm thấy trước đây anh để ý đến em là vì thấy dáng vẻ kể chuyện của lạnh của em thật thú vị.”
Hứa U an tĩnh một hồi mới ngẩng đầu liếc anh một cái, “Em kể chuyện cười lạnh cho anh khi nào.”
“……”
“Em đã quên?” Tạ Từ cúi đầu, môi chuẩn xác lại nhanh chóng mà chạm chạm cô “Chính em từng nói với anh.”
Hứa U mặc anh hôn, “Cái gì.”
Tạ Từ nhớ lại, “Nói thế nào nhỉ, tri thức là của chính mình, đại khái thế, anh không nhớ rõ.”
Lâu như vậy rồi, anh cũng nhớ không rõ.
Hứa U không biết vì sao đột nhiên hơi khó chịu.
Cô mở miệng, “Anh nhớ rất rõ những lời em từng nói.”
Tạ Từ cười thật lười nhác, “Đương nhiên, em còn cổ hủ hơn bố mẹ anh, vừa gặp đã thích giảng tâm linh canh gà.”
“…….”
Hứa U nhớ tới một việc, để anh nắm tay kéo đi vào bước mới thử hỏi.
“Bây giờ anh ăn tết ở đâu? Trở về sao.”
Tạ Từ không có phản ứng mạnh.
Nhưng nhìn thấy biểu cảm nghiêm trọng trên mặt cô, anh lại khẽ cười, “Trở về chứ, anh còn người thân mà.”
—
Tới tầng ba, Hứa U mở cửa, Tạ Từ đi theo sau cô.
Cô đi vào đổi giày, nói với người phía sau, “Vào đi.”
Hai phòng một ban công đơn giản, lại được trang hoàng thực ấm áp, bàn ăn bằng gỗ, trên sô pha có mấy con gấu bông, tập tranh diên vĩ, vài chậu hoa lan ngoài ban công.
Tạ Từ tùy ý đánh giá.
“Nhà em khá xinh đẹp đấy.”
Hứa U không để ý đến anh. Cô đi dép lê vào phòng, thả túi lên sô pha.
Tạ Từ đi theo sau cô, cầm một quyển tạp chí trên bàn lật xem.
Nội dung thật nhàm chán, anh dựa vào cửa vừa đọc vừa tống cổ thời gian trong lúc chờ Hứa U, không biết cô đang vội cái gì.
Hứa U vào phòng bếp rót hai cố nước đá, cô uống một cốc, một cốc đưa cho anh.
“Uống nước.”
Tạ Từ tiếp nhận, ngẩng đầu uống cạn cốc nước
“Anh ngủ ở đâu?” Uống xong, anh hỏi.
Lúc này, di động để một bên vang lên.
Hứa U cầm lấy nhìn tên người gọi, “Đợi một lát, em nghe điện thoại.”
Cô xoay người, giọng thấp vâng một tiếng.
“A Sách, ngủ rồi sao?” Là Trần Tú Vân.
Hứa U: “Con chưa ngủ, vừa đi ăn cơm với bạn học.”
“Về đến nhà chưa?”
“Về rồi.”
Bên cạnh thực an tĩnh.
Hứa U thất thần nghe mẹ nói chuyện, đôi mắt nhìn Tạ Từ. Anh đã ngồi xuống sô pha, cúi đầu chơi di động.
Ngoài miệng lại tùy tiện nói một ít việc nhỏ. Hứa U đi vào phòng.
Một lát sau, cô mang chăn ra, “Buổi tối lạnh nhớ dùng cái này.”
“Anh ngủ sô pha?” Tạ Từ động tác của cô, hỏi một câu.
Hứa U gật gật đầu.
“Em không khách khí chút nào, em không biết khách đến nhà thì nên để khách ngủ trên giường sao.”
Chơi một ngày, tinh thần cô cũng mệt mỏi, đi đến một bên mở điều hòa giúp Tạ Từ chỉnh đến 28 độ.
Hứa U buông điều khiển từ xa, nói với anh, “Hôm nay anh rửa mặt rồi ngủ đi, ở đây em không có quần áo cho anh thay.”
Tạ Từ ném điện thoại, “Em thật là không có đạo lý, đến tắm cũng không cho anh tắm.”
“……”
Thời gian cũng đã muộn, Hứa U vào phòng, mở máy tính ra kiểm tra email công việc.
Buổi chiều ngày mai phải đi phóng vấn trận đấu game online, hai ngày sau còn có lễ khai mạc một hoạt động. Còn có chuyên mục phỏng vấn trường tiểu học Hy Vọng ở vùng núi nộp lên đã được phê duyệt, không lâu sau sẽ phải đi phỏng vấn.
Rất nhiều chuyện chồng chất ở bên nhau, nhưng tháng sau Hứa U xin nghỉ đông, về quê viếng mộ bà cô. Bà cô bị ung thư thực quản, tuổi cũng lớn nên không qua khỏi, đã mất cách đây không lâu. Cô nghĩ thừa dịp nghỉ đông có thể thuận tiện về cùng bố mẹ.
Tắm rửa xong đi ra, mái tóc đen ướt đẫm xõa trên vài. Hứa U ăn mặc váy ngủ, ngại Tạ Từ còn ở phòng khách nên cô khoác thêm một cái áo khoác.
Vừa mới rõ ràng rất buồn ngủ, vậy mà tắm xong một cái thì tinh thần tỉnh táo không ít. Hứa U đi phòng bếp lấy dưa hấu ra khỏi tủ lạnh, lại lấy thêm hai cái thìa.
Mới vừa xoay người, đã Tạ Từ đứng dựa vào cạnh cửa từ khi nào.
Hứa U hơi dừng vài giây mới đóng ngăn tủ lại, hỏi: “Anh ăn dưa hấu không?”
“Ăn chứ.”
Cô đưa dưa hấu ướp lạnh trong tay ra, “Cho anh ăn.”
Tạ Từ: “Có hạt không, nếu có thì anh không ăn đâu.” Anh rất bắt bẻ.
“Không có, anh ăn đi.” Hứa U xúc một thìa đưa đến bên miệng anh.
Biểu cảm thực tự nhiên.
Tạ Từ sửng sốt hai giây, biết nghe lời phải mà há mồm ăn xong.
“Hứa U.” Anh nhai hai miếng, đột nhiên gọi tên cô.
“Làm sao vậy?”
Tạ Từ nói, “Về sau chúng ta ở bên nhau, em có thể chăm sóc anh thật tốt được không?”
—
Cô nằm ở trên giường đọc sách, chờ tóc khô thì đi ngủ.
Nhìn trần nhà, Hứa U đột nhiên nhớ tới trước kia vào đại học. Một người bạn cùng phòng hỏi cô có thích ai hay không, về sau nếu ở cùng người đó thì cảm thấy cuộc sống thế nào mới tốt.
Cô tự biết mình là người không thú vị, cũng không phải người có ước mơ gì lớn. Từ nhỏ an phận mà lớn lên, nghe lời học tập, cũng không trêu chọc ai. Tạ Từ xem như là gợn sóng đầu tiên trong cuộc đời cô.
Chỉ là khi đó tính cách cô khá hướng nội, không biết phải đối tốt với người khác như thế nào. Cho nên đối xử với Tạ Từ quá lãnh đạm, mấy năm nay cũng từng hối hận. Chỉ là đã không còn anh bên cạnh.
Bạn cùng phòng quay mặt đi, nhìn Hứa U đang phát ngốc, vừa chuẩn bị mở miệng thì nghe thấy cô nói.
Bình đạm hòa hoãn, giống như không mang theo chút cảm tính nào.
“Những ngày thoải mái nhất sao.”
“Vào những buổi chạng vạng của ngày hè, tớ muốn đi dạo công viên cùng anh ấy sau khi cơm nước xong, đi qua đài phun nước đầy màu sắc, có thể nhìn thấy một chú chó đang vui đùa trên bãi có. Còn có bác gái nhảy múa quảng trường, chúng tớ có thể hóng gió tản bộ, tùy tiện tâm sự, nói cái gì cũng được.”
“Sau đó về tới tiểu khu, sẽ đến một cửa hàng hoa quả gần đó mua dưa hấu, mang về bỏ vào tủ lạnh.”
“Tắm rửa xong, ngồi dưới điều hòa, ăn dưa hấu cùng anh ấy, sau đó xem TV.”
“Tớ cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt đẹp.”
—
Cánh tay nhẹ nhàng xoay chốt cửa, khe cửa lộ ra một khuôn mặt.
Hứa U bước đi thật nhẹ ra phòng khách. TV còn đang chiếu trận đấu bóng đá.
Cô lặng lẽ đi qua, làn váy mỏng khẽ tung bay, lộ ra đường cong mảnh khảnh của cẳng chân.
Đèn ở phòng khách đã tắt, Tạ Từ uống nhiều quá, có lẽ anh cũng đã mệt nên nhắm mắt ngủ trên sô pha, mái tóc đen nhánh mềm xốp, anh hô hấp đều đều, dường như đã rơi vào giấc ngủ sâu.
Cô dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào mặt anh, từng chút từng chút một.
Hồi lâu, cô ngồi xổm xuống.
Hứa U nhấp môi, duỗi tay kéo chăn lên giúp Tạ Từ.
Ngay sau đó, là một nụ hôn nhẹ lên trán anh, rồi đến lông mi.
Ngủ đi.
Cô nhỏ giọng nói.
Cô đứng lên ngay sau đó, cô hơi khom lưng lấy điều khiển ở bàn trà, tắt đi TV.
Tiếng ồn ào cuối cùng biến mất, phòng chìm vào trong bóng tối.
Hứa U tay chân nhẹ nhàng chuẩn bị rời đi, đột nhiên một bàn tay giơ ra nắm lấy cổ tay cô.
“—— á.”
Hứa U cứng đờ thân mình, giây tiếp theo, sau tai truyền tới thanh âm khàn khàn.
“Anh bị em hôn cứng rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.