Quyển 2 - Chương 16
Lâu Vũ Tình
21/08/2014
Edit: Độc Tiếu
Mục Dương Quan ở chỗ thôn trưởng chuyện gì cũng làm, xử lý rất nhiều hạng mục linh tinh.
Mỗi khi thôn dân có chút chuyện gì đó khó giải quyết, đều đến chỗ thôn trưởng thỉnh cầu giúp đỡ, bình thường đều là Mục Dương Quan nhận việc, giúp đỡ xử lý.
Trong thôn hơn phân nửa là người khổ cực, không được giáo dục bao nhiêu, đa số là dốt đặc cán mai, có viết phong thư gửi cho thân hữu phương xa cũng là đến nhờ Mục Dương Quan viết thay, thôn dân đọc từng chữ từng chữ, hắn viết từng chữ từng chữ.
Còn có vườn trái cây của thôn trưởng, nguyên lai ghi chép thô cứng, lời lãi bao nhiều cũng không biết tính rõ, năm trước khi Mục Ấp Trần đến, đã đề nghị một số phương thức tính toán, rất rõ ràng, dễ hiểu, khiến cho ngay cả thôn trưởng vừa xem cũng hiểu, biết rõ được số lượng buôn bán mỗi quý.
Về sau Mục Ấp Trần rời đi, không có người nào học được, biết vài cái chữ cũng chỉ là đệ tử nghèo khổ học, căn bản không biết gì về thương vụ. Sau khi đệ đệ hắn đến đây, liếc mắt nhìn một cái liền hiểu, chuyện này cũng liền rơi xuống trên đầu hắn.
Có khi, nhân thủ trong vườn trái cây không đủ, hắn cũng sẽ xắn tay áo, cùng làm việc với mọi người dưới ánh nắng mặt trời, cơ hồ là không việc nào không làm.
Thôn dân thường cười nói, thôn trưởng bắt được hắn dễ dàng, không cần làm gì cũng có được con rể tài giỏi, cũng không sợ hắn chạy.
Đối với cặp huynh đệ này, vừa nhìn là biết không phải gia đình bình thường, một thân khí chất cùng với đầu óc thế kia, không một người nào ở trong thôn đuổi kịp. Bọn họ đến đây, tạo phúc không ít chuyện cho người ở trong thôn, thôn dân coi trọng họ còn không kịp.
Chính là, cố tình có Mạc Nhạn Hồi đến đây, đem hòa thuận vui vẻ trong thôn đánh tan hết.
Nơi thôn trưởng chung quy vẫn không thể thiếu hắn, thôn dân cũng cho rằng hắn nhất thời bị ma ám, lạnh nhạt nói vài lần, tức giận cùng dần dần phai nhạt. Dù sao cũng đã sống chung hơn nửa năm, không đến mức trách móc quá nặng nề.
Nhưng Mạc Nhạn Hồi thì không giống vậy, nàng dù sao vẫn là từ bên ngoài đến, không có tình cảm quá sâu với thôn dân, không khó để tưởng tượng ra mọi người trách mắng nàng bao nhiêu. Đặc biệt là khi nhìn thấy Lục Tưởng Dung thần sắc ảm đạm, mới mấy ngày mà đã tiều tụy không ít, lửa đạn lại hướng về phía nàng.
Mục Dương Quang trở lại làm việc ngày đầu tiên, giữa trưa, các công nhân vườn trái cây ào ào đến dưới bóng mát của cây để dùng bữa. Hắn cũng tính toán xong phần cuối cùng của trướng mục, đang muốn đặt bút xuống thì thấy một bóng hình ở xa xa đi tới, buộc một đứa nhỏ ở phía sau lưng, tay trái ôm một đứa, tay phải cầm giỏ trúc. Hắn lập tức ra đón, cầm lấy giỏ trúc, cũng ôm lấy đứa nhỏ.
“Sao lại đến đây?”
“Bữa trưa.” Trả lời đơn giản.
Nàng nói không được nhiều, biểu cảm lại càng ít, nhưng hắn hiểu được tâm ý này, lo lắng hắn đói, lo lắng hắn không được ăn ngon, không ngại vất vả đến đưa cơm cho hắn.
Hắn cúi đầu nhìn đứa nhỏ ngủ say ở khuỷu tay, “Đây là Tiểu Bảo?”
“Phải.”
Hai cái oa nhi bình thường giống nhau như đúc, đại ca gọi một lần lại sai một lần. Nhưng thật ra hắn chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là có thể nhận ra, dù sao cũng là hắn tự tay đỡ đẻ a.
Oa nhi ngoan ngoãn ngủ yên, khi mới sinh toàn bộ đều đỏ ưng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại như khỉ con, nhưng giờ lại trắng trắng non mềm, bộ dáng linh động đáng yêu. Mỗi khi hắn nhìn đều muốn hôn vài cái, thân ái yêu yêu cọ cọ gò má.
“Chàng đừng nháo nó.” Để cho tỉnh lại rồi khóc, nàng cũng sẽ không phụ trách dỗ.
Bọn họ đến dưới gốc cây, mở giỏ trúc ra, một chén cơm trắng, ba món đồ ăn, bên trong đều là món mà hắn thích ăn.
Từng nói qua một lần là hắn thích ăn cay, nàng liền ghi tạc ở trong lòng. Từ đó mỗi bữa cơm, hơn phân nửa là món cay, còn có món ăn mà hắn ăn nhiều hơn mấy miếng, nàng cũng lưu ý quan sát đi? Nên mới có thể chỉ với vài ngày ngắn ngủi, liền biết rõ thói quen ăn uống của hắn.
Phần dụng tâm này, nàng không nói, nhưng hắn nhìn thấy ở trong mắt, cũng đặt ở dưới đáy lòng.
“Ta ôm đứa nhỏ.” Nàng ôm thứ tử trở lại, để cho hắn dễ dàng ăn cơm.
Hắn cầm bát, ăn mấy miếng, lại hỏi: “Nàng đã ăn chưa?”
“Trong nhà vẫn còn.”
Nàng nấu bữa ăn, cũng nghĩ cho hắn, thừa dịp còn nóng đưa cho hắn trước.
Hắn khắp miếng đậu phụ kho tàu, đưa tới bên miệng nàng.
Nàng lắc đầu, “Chàng ăn đi.”
“Đủ rồi, nàng chia phần ta ăn không hết.” Nói thêm một câu này, nàng mới chịu há miệng.
Thuận thế liền bón cho nàng một miếng cơm trắng, chợt nhận thấy có người ở phía sau giận dữ nhìn hắn, hắn mới cảm thấy cảnh giác, ý thức được xunh quanh đều là ánh mắt trách cứ.
Vẫn là đại thẩm nấu cơm lanh mồm lanh miệng, lời nói không giữ trong lòng, lớn giọng rống đến đây, “Hai người các ngươi, không cần phải quá đáng, muốn thân thiết thì về nhà đi! Nơi này vẫn coi như là nhà của Tưởng Dung, không thấy người ta đã đau lòng thành cái dạng gì sao!”
“Chỉ thế thôi, nam nhân còn cướp đến tận tay, còn chỗ nào mà đàng hoàng......”
Hắn dừng một chút, biểu cảm cương cứng, không dám có động tác gì nữa.
Động tác nhỏ này ở nhà nguyên là thuận tay, không nghĩ nhiều lắm, nhưng—hắn quả thật là làm Tưởng Dung tổn thương, không thể khống chế.
Cách đó không xa, hình ảnh run rẩy quay lưng, cho dù ai liếc mắt cũng có thể nhìn ra, Tưởng Dung đang khóc.
Là lỗi của hắn, không bận tâm đến tâm tình của nàng.
“Sau này, nàng đừng đến đây.” Lanh mồm lanh miệng nói ra khỏi miệng. Nhận thấy được thần sắc tân thê tử cứng đờ, nhưng cực nhanh, cơ hồ không thể phát hiện, liền lại hồi phục thần thái lạnh nhạt.
“Được.”
Hắn há miệng, muốn cứu chữa chút gì, nàng an tĩnh đứng dậy, vỗ vỗ làn vày dính cỏ, “Ta trở về, không làm chàng khó xử.”
“Ta không phải—“ không phải có ý đó.
Vậy thì là ý gì? Chính hắn cũng không trả lời được, không thể nào biện giải.
Nàng xoay người, trở về theo đường vừa đến. Hắn nhìn bóng lưng kia, trong lòng dâng lên một cảm giác ảo não không nói lên lời.
Con đường này hắn mỗi ngày đều đi, nhanh nhất cũng phải đi hết hai khắc, người ta có ý tốt quan tâm hắn, bản thân đói bụng cũng mang bữa trưa cho hắn chẳng để tâm đến mặt trời chói chàng. Hắn lại đuổi người ta về, cái chuyện quái quỷ gì a! Lòng tốt đều bị hắn làm hỏng hết.
Cầm bát cơm, khẩu vị trong nháy mắt đều bị mất hết, nguyên là đậu phụ kho tàu ngon lành, hiện giờ nuốt xuống cổ họng chỉ cảm thấy cay đắng.........
Trong lòng hắn luôn luôn nghĩ đến chuyện này, toàn bộ lúc về đều không yên lòng.
Về đến nhà, nàng đang ở hậu viện phơi quần áo.
Phơi xong quần áo, liền bận rộn chuẩn bị bữa rồi.
Quần áo để thay sau khi tắm rửa, đã được chỉnh tề đặt ở trên cửa chờ hắn thay..... Hết thảy đều chuẩn bị ngăn nắp, cũng không hề biến đổi cái gì.
Bận cả một ngày, vào đêm nàng ngồi ở bên giường vá áo cho hắn, tư thái trầm tĩnh tựa như thường ngày.
Những lời giải thích đầy mình, bỗng nhiên trở nên không còn trọng yếu. Hắn tiến lên, dang tay ôm lấy nàng, không có làm gì, chỉ muốn ôm lấy nàng mà thôi.
Ta chỉ là không muốn nàng khổ sở.
ở thôn trường kia đã có đại thẩm nấu cơm, không cần lo lắng ta sẽ bị đói.
Ta là sợ nàng mệt mỏi, không muốn làm phiền nàng.
...............
Một buổi trưa nghĩ rất nhiều rất nhiều cách để nói trấn an nàng, chỉ sợ nàng giận, không vui, giận dỗi hắn.
Nhưng là—
Nàng nghiêng người, lòng bàn tay ôn nhu xoa gò má của hắn, lại tiếp tục khâu y phục.
Nàng không tức giận.
Vẫn bình yên tự tại như trước, làm hiền thê của hắn.
Lời nói làm mất vui cũng không cần phải nói ra, hai tay hắn vòng lấy vòng eo của nàng, cằm đặt lên vai, ngả vào nhau.
Yên lặng xem một lúc lâu, hắn rốt cuộc mở miệng, nói câu làm mất vui—
“Nữ hồng của nàng tựa hồ không tốt lắm?”
Nhìn nàng xử lý mọi sự tình đâu vào đấy, năng lực giỏi giang khiến hắn sợ hãi. Bởi vậy đương nhiên cho rằng nàng hắn là không có gì không làm được. Dưới ánh đèn, hiền thê vá đồ cho hắn, hiền tuệ tốt đẹp cơ hồ khiến hắn cảm động muốn rơi lệ, ai ngờ--
Cái áo này, nàng vá đã ba ngày!
Là có nhiều vết rách?
Không, ba ngày này nàng đều vá cùng một chỗ!
Mày không rõ ràng nhăn nhăn, ngữ khí lộ ra một tia ảo não, “Ta không học qua.”
Gảy hạt châu tính toán nàng rành, múa đao múa kiếm cũng có thể, may vá nữ hồng liền—
Vừa vặn là nhược điểm của nàng.
Mặc kệ là năng lực cường thịnh thế nào, nữ nhân không thể cầm kim khâu chính là nửa tàn phế-- trước kia khi còn ở Mộ Dung trang, đại thẩm táo phòng đã nói như vậy.
Thu kim, càng xem càng không vừa lòng, lại gỡ ra toàn bộ khâu lại từ đầu.
Mục Dương Quan im lặng ngậm miệng, trì độn cũng hiểu được, không khí trong phòng.....có chút quỷ dị.
Hắn âm thầm kiểm điểm, cảm thấy khiếp sợ...... có phải đã chọc giận thê tử hay không?
Không thể trách hắn nha, kĩ thuật khâu vá cong vẹo kia, vừa nhìn đến thật là làm cho hắn kinh ngạc. Hắn rất muốn giải thích, trong lời nói kia thực sự không có ý tứ ghét bỏ--
“Nhạn Hồi?”
Nàng không hé răng.
Vì thế hắn xác định, quả thật chọc giận nàng, dĩ vãng dù thế nào, cũng sẽ ngẩng đầu, hoặc là “Ân” một tiếng, sẽ không cúi đầu không để ý đến hắn như thế.
Nàng khâu lại được một nữa, vẫn là không vừa lòng, ảo não lấy kéo cắt chỉ.
Hắn đã sớm biết nàng không giỏi nữ hồng, trước kia rõ ràng không thèm để ý, còn cười cười nói nói, cho dù nàng thêu thành vịt hoang cũng không ngại—
Nha, đúng rồi, nàng ngay cả thêu đơn giản nhất cũng không được!
Gặp thê tử tức giận, hắn cúi người xoa xoa tay nàng, vội vàng nói: “Được được được, không biết khâu thì đừng khâu, đừng vì việc này mà hờn dỗi.”
Thật sự không biết nên khóc hay nên cười, chuyện giữa trưa kia còn không thể chọc giận nàng, ngược lại bị một cái áo chọc giận.
“Ta không hờn dỗi với chàng.”
Chẳng lẽ là hờn dỗi với chính mình? “Không biết khâu quần áo cũng không có gì đáng ngại—“
“Ta muốn khâu!” Mới không cần làm một nửa tàn phế.
Nàng ảo não, ai cũng không có biện pháp lấy nàng.
“Được được được, vậy nàng chậm rãi khâu, ta ở cùng nàng.”
Hắn cho rằng, cùng nàng làm đi làm lại thì quen tay, nếu không được, nàng sẽ biết khó mà rút lui.
Nhưng—hắn sai lầm rồi, trong đầu Mạc Nhạn Hồi không có hai chữ ‘đầu hàng’. Nàng chẳng những muốn biết, hơn nữa quyết định làm chuyện gì, vĩnh viễn đều muốn làm tốt hơn cho với người khác.
Kỳ thực tâm nguyện của hắn rất nhỏ, rất đơn giản, khâu hài, vá áo là được rồi, thử vài lần, thành quả khâu ra cũng có thể nhìn.
Sau đó nàng nói, muốn đi đến đại tẩu một chuyến, xem có gì cần hỗ trợ không.
Vài ngày trước đó đại tẩu cũng sinh, đứa nhỏ đặt tên là Mục Tân Liễu, bọn họ chỉ vội vàng thăm qua một lát, liền bị đại ca gấp gáp đuổi về, muốn bọn họ tân hôn âu yếm đi, nơi đó không cần lo lắng.
Thời điểm nàng nói, hắn không để ở trong lòng, ngày hôm sau đi làm về, về đến nhà thì không thấy nàng. Ngẫm lại thấy nàng đã nói qua, đã làm trước bữa tối đặt ở trong phòng bếp, sẽ trở về muộn, hắn cứ tự mình lấy ra ăn.
Chỉ là hắn đã ăn xong bữa tối, sờ đông lại sờ tây một lát, vẫn là không đợi được nàng trở về. Nhưng lại đợi được người mà đại ca sai đến để đưa tin nhắn, nói là hai nữ nhân tán gẫu về chuyện dưỡng con gái, muốn ngừng mà không được, đành phải ngủ lại ở đó một đêm.
Đêm đó, chỉ có một mình nằm trong chăn, đêm đặc biệt yên lặng, nghiêng người, không ôm được ôn hương mấy ngày nay đã thành thói quen, tay chân kì quái không biết làm thế nào.
Hôm sau, hắn buồn bã ỉu xìu đi đến đất công.
Chạng vạng trở về, vẫn là lạnh lẽo và im ắng, nàng còn chưa có trở về.
Dĩ vãng, luôn luôn đều là như vậy, nàng cùng hắn mới có sinh hoạt chung mấy ngày, thế nào hắn lại không có thói quen ở trong phòng yên tĩnh không có nàng?
Đợi đến khi mặt trời lặn về phía tây, ngồi không yên liền vội vàng đi đến nhà đại ca.
Con đường này, hắn đi đã rất nhiều lần, chưa bao giờ có một lần khẩn cấp như thế.
Mục Ấp Trần thấy hắn đến, có chút ngoài ý muốn, ”Sao lại đến đây? Đã ăn chưa?”
“Còn chưa có.” Cơ hồ là có chút dỗi, “Có người đã quên sự tồn tại của đệ, chưa cho đệ ăn cơm.”
Tám trăm năm chưa thấy cái miệng dở tính trẻ con này, chọc huynh trưởng nở nụ cười.
“Ta cũng tự hỏi mà, đệ chưa từng đến nơi này trễ như vậy, hóa ra là cô chẩm nan miên, đến đây tìm thê?”
Mạc Nhạn Hồi vén rèm từ nội đường đi ra, đến bên hắn tự nhiên như vậy khoác lấy tay hắn, điều này làm cho ảo não của hắn nhàn nhạt tiêu hết.
“Sao lại đến đây? Ta đang định trở về.”
“Tới đón nàng.” Ôm lấy đứa nhỏ trong lòng nàng, hắn thấp trọng nói: “Về nhà?”
“Ân.”
Cáo biệt huynh trưởng, về đến nhà, nàng muốn đi làm đồ ăn, lại bị hắn ôm lấy cổ.
Nàng không động đậy, nghi hoặc hỏi: “Chàng không phải còn chưa ăn sao?”
Hóa ra là nàng nghe được.
Hắn không buông tay, đem mặt vùi vào gáy của nàng, giận dỗi nói: “Ta không phải đón nàng về để làm người nấu cơm.”
Căn bản sẽ không có ý tứ kia.
Cơm hắn có thể tự mình nấu, hắn muốn chính là nàng ở nơi mà hắn có thể nhìn thấy được, không làm cái gì cũng được.
“Ta biết.” Vỗ vỗ lưng hắn trấn an, “Buông ra đi, để cho ta nấu cơm.”
Buông ra, người lại cứ ở trong phòng bếp, nhìn nàng không chuyển mắt.
Nguyên lai, đây là cảm giác có nhà, nàng vừa trở về, toàn bộ phòng ở đều ấm áp.
Hắn cũng không hiểu, rõ ràng là đang tân hôn, như thế nào lại tình thâm quyến luyến như vậy? Một khắc không thấy nàng, trong lòng liền hốt hoảng buồn bã, giống như nàng tùy thời đều có thể biến mất, một đi không trở lại.
Rốt cuộc cái suy nghĩ vớ vẩn này là từ đâu đến? Bọn họ rõ ràng đã thành thân, danh phận có đủ, nàng đã là thê của hắn, vì sao còn có thể bất an mãnh liệt như vậy?
“Nàng đi thật lâu.” Chờ khi hắn phát hiện ra, lời oán giận ủy khuất cũng đã ra khỏi miệng.
“Ân, nhờ đại tẩy dạy ra may xiêm y, hơi tốn một chút thời gian.” Nghe nói đa số quần áo của đại ca đều là do tay đại tẩu làm, hắn nói qua, muốn một hảo thê tử giống như đại tẩu, làm tất cả mọi chuyện vì trượng phu.
Hắn thanh âm nhất câm, “Nàng—kỳ thực không cần làm nhiều như vậy vì ta.”
Nàng ngước mắt, âm luật vẫn là lạnh nhạt, “Nhưng ta muốn làm hiền thê trong lòng chàng.”
“Nàng—“ Hắn hít sâu, ép cảm xúc tràn ngập kia trong lòng, “Nàng vẫn luôn luôn là như thế a!”
Thành thân một tháng, trên nguyên tắc mà nói, vẫn còn ở thời kì tân hôn, phải là kề vai áp má, ân ái vô hạn mới đúng. Không ngờ lại lên một ngày, sau khi thành hôn hai người lần đầu tiên xung đột.
Chạng vạng, trời đổ mưa.
Mạc Nhạn Hồi nghĩ, hắn trở về liệu có thể bị mắc mưa không, một phần lại nhớ hắn nói nàng đừng đến nơi đó nữa—
Cân nhắc hai suy nghĩ một phen, nàng vẫn là cầm ô, đến nơi đón hắn.
Không vui là một chuyện, gặp mưa sinh bệnh mới là chuyện không tốt.
Nàng biết nàng vừa đến, sẽ khiến cho mọi người đều không thoải mái. Tâm tình của Lục Tưởng Dung nàng có thể lý giải, nhưng trượng phu là của nàng, muốn nói đau, sao nàng cũng không phải là đau triệt tâm phổi?
Tính tình quật cường giống nhau, cũng không quản lời hắn đã nói, muốn đi.
May mà, hắn thấy nàng đến, cũng không có thể hiện bộ dáng không vui, chạy nhanh đến kéo nàng vào mái che trú mưa, ân cần nâng tay áo lên lau mặt cho nàng, hơi nước ở trên tóc.
“Lạnh không?” Hắn hỏi.
“Không lạnh.”
Nhưng hắn vẫn cởi áo khoác, choàng lên thân mình đơn bạc của nàng, “Chờ ta một lát, thu thập đồ bên trong rồi cùng nhau trở về.”
Nàng ôn thuần gật đầu, đứng ở mái che trước cửa chờ hắn.
Bên trong là nơi của Lục Tưởng Dung, nàng không đi vào, miễn cho người khác lại lôi ra phê bình. Nhờ có áo của hắn, nơi nàng chỗ nào cũng là ấm áp.
Chỉ là, nàng không gây hắn, vấn đề là từ trước đến nay cũng sẽ không nhận tội.
Cái ngòi nổ chôn ở trong hôn nhân của bọn họ, là Lục Tưởng Dung, tránh, cũng không đại biểu là không tồn tại.
Cô gái kia đứng ở cách đó không xa, cùng nàng nhìn nhau.
Ai cũng nói, Lục Tưởng Dung là cô gái đơn thuần không có tâm cơ, đúng vậy, ban đầu thì là đúng vậy.
Nhưng ánh mắt một người không lừa được ngươi, lúc ban đầu kia hiền lành phiếm tình, giờ mang phẫn nộ, không cam lòng, sắc thái oán hận, sau đó là thay đổi.
Nàng biết, cũng thấy, chỉ có thể bảo trì khoảng cách, không đi trêu chọc.
Lục Tưởng Dung đi về phía nàng, nàng không phải kẻ yếu, tự nhiên sẽ không lui, chỉ là yên lặng nhìn lại.
“Ngươi vì sao một chút cũng không chột dạ?” Lục Tưởng Dung thật cố gắng muốn tìm ra một chút bất an trên khuôn mặt kia, nhưng là, không có!
Càng bình tình vô ba, nàng càng hận!
Chẳng lẽ đoạt nhân sở yêu là chuyện đương nhiên?
Chẳng lẽ nỗi đau trong tim nàng, tan nát cõi lòng, là chuyện xứng đáng?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ hết thảy này, nàng ta cũng chưa cảm thấy có lỗi với nàng sao?
Thôn rất lớn sao? Mặc dù A Dương ca có tâm tránh né, nàng vẫn là sẽ nhìn thấy, biết được đôi phu thê này có bao nhiêu an ái.
Nàng ta ở trước cửa tiễn hắn ra cửa, khi nhàn hạ thì cầm tay hắn bước chậm bên bờ suối, ôn tồn lại dựa dẫm, nói chuyện riêng tư. Hắn còn có thể khoác thêm đồ cho nàng ta, tựa như vừa mới lúc nãy, quan tâm nàng ta, sợ nàng ta bị lạnh....
Nguyên bản những thứ này đều là của nàng! Là nam nhân của nàng! Là hạnh phúc của nàng! Bọn họ càng hảo, nàng càng hận, càng không thể thuyết phục mình tìm đường ra—
“Nếu ta nói, chàng vốn là của ta, ngươi nghe có vào sao?”
“Ngươi không biết xấu hổ!” Đoạt nam nhân của nàng, còn dám nói hợp tình đúng lý như thế! Lục Tưởng Dung giận dữ, vung tay đánh xuống.
Mạc Nhạn Hồi tất nhiên là không có lý do nhận một đòn này, bắt lấy cổ tay.
Nếu bàn về tư cách, hắn là phụ thân đứa nhỏ của nàng, nói nàng đoạt trượng phu chính là gượng ép. Nàng không có thua thiệt Lục Tưởng Dung, không ai được phép đánh một đòn lại xuống.
“Ta vốn định cùng ngươi hảo hảo nói chuyện, Lục Tưởng Dung, vô luận ngươi tin hay không tin, ta cùng với chàng quen biết đã từ lâu, còn sớm hơn so với ngươi. Trước là do ta tổn thương chàng, mới có một đoạn thời gian chàng ở cùng ngươi, ta có lỗi với ngươi, nhưng là với chàng, dù cho thế nào ta cũng sẽ không thu tay lại. Khúc mắc của chúng ta không phải là ngươi có thể tưởng tượng được, nói như thế, ngươi có thể giải thoát sao?”
Giải thoát? Nàng phải giải thoát như thế nào?
Tổn thương cũng đã tổn thương rồi, vì sao không triệt để đi xa đi một chút, Nàng ta coi nam nhân là cái gì? Tùy cho nàng ta muốn ném thì ném sao, trượng phu đã chết giờ lại nói thành tình cũ, tùy hứng lại ích kỉ như thế. Đem nam nhân thành đồ chơi, lòng của nàng đau xót lại tỏ vẻ như không có chút giá trị!
Mạc Nhạn Hồi thả cả tay của nàng, Lục Tưởng Dung há miệng định nói cái gì, khóe mắt thoáng nhìn thấy Mục Dương Quan đi ra khỏi cửa, dứt khoát liền nghiêng người ra phía sau, ngã vào trong màn mưa.
Sắc mặt hắn biến đổi, bước nhanh đến, “Nhạn Hồi, nàng làm cái gì vậy!”
Nàng làm cái gì, bàn tay cũng đã buông ra, nàng có làm gì sao?
Lục Tưởng Dung ngã thành một thân lầy lội, mặt đất đá vụn cắt đứt bàn tay, máu chảy ròng ròng, nàng ôm chân, ủy khuất, bất lực khóc thút thít.
“Ngươi cướp cũng đã cướp rồi, còn sợ cái gì nữa? Ta cũng không muốn cướp lại A Dương ca, chỉ muốn mời ngươi vào ngồi thôi, ngươi không cần cừu thị ta như vậy.......”
Rốt cuộc là ai cừu thị ai? Mạc Nhạn Hồi cảm thấy buồn cười.
Hắn cũng không cho nàng cơ hội nói lời nào, bế người vào nhà, trước khi đi liếc mắt nhìn nàng một cái, nàng liền biết, cái gì cũng không cần nói.
Từ xưa đã nói, nữ nhân mềm yếu thì luôn chiến thắng, đặt biệt là người ta khóc lê hoa vũ đái, thống khổ vô tận. Nàng lại đứng thẳng rất có cốt khí, không dịu ngoan cũng chẳng nhu nhược, vĩnh viễn chỉ có thể sắm vai hại người.
Hắn ở trong khiến nàng đợi thật lâu, lâu đến hai chân nàng đứng đến cứng lại. Nguyên bản không thấy rét lạnh, giờ lại thấy cái lạnh nhàn nhạt thấm tận xương, tâm sắt đã cũng trở nên run rẩy.
Hắn cuối cùng cũng đi ra, không nói thêm cái gì, cầm ô cùng nàng trở về nhà.
Hắn không nói chuyện, không có nghĩa là nàng nguyện ý nuốt cục oan khuất này, Lục Tưởng Dung vừa rồi vừa khóc vừa kể lể tương đối phấn khích vẫn ở trong đầu nàng.
“Chàng nghĩ thế nào?”
Mục Dương Quan đem ô đặt ở cạnh cửa, trở lại, suy nghĩ từ ngữ mới mở miệng, “Ta cùng với nàng ấy đã không còn cái gì, nàng không thể hiền lành với nàng ấy chút sao?”
“Chàng thực tin nàng ta?!”
“Ta không tin ai!” ngừng một chút, “Ta chỉ thấy, nàng cầm tay nàng ấy, đẩy nàng ấy.”
Nguyên lai, đây là tin tưởng cùng hiểu biết của hắn đối với nàng.
Hắn đã nhận định như vậy, còn có thể nói cái gì nữa?
Cái gọi là tai nghe mắt thấy, bất quá cũng là tự mình chủ quan. Tâm của hắn là hướng về Lục Tưởng Dung, cho rằng cái cô gái thiện lương hồn nhiên kia, sẽ không đùa giỡn tâm cơ, sẽ không gạt người.
Nàng gật gật đầu, thật bình tĩnh nói ra vài chữ. “Mục Dương Quan, là ta vô liêm sỉ!”
Cả một đêm, nàng không nói một lời nào nữa.
Chuẩn bị bữa tối, làm việc nhà, không có lên một tiếng nào, không nói chuyện cùng hắn.
Lên giường, quay lưng mà ngủ.
Mục Dương Quan thấy nàng đem bóng lưng lãnh đem ra chọc giận hắn, cũng giận, dứt khoát nghiên ngươi, không để ý tới.
Cả một đêm, lưng đối lưng, đều tự mình ngủ.
Mục Dương Quan ở chỗ thôn trưởng chuyện gì cũng làm, xử lý rất nhiều hạng mục linh tinh.
Mỗi khi thôn dân có chút chuyện gì đó khó giải quyết, đều đến chỗ thôn trưởng thỉnh cầu giúp đỡ, bình thường đều là Mục Dương Quan nhận việc, giúp đỡ xử lý.
Trong thôn hơn phân nửa là người khổ cực, không được giáo dục bao nhiêu, đa số là dốt đặc cán mai, có viết phong thư gửi cho thân hữu phương xa cũng là đến nhờ Mục Dương Quan viết thay, thôn dân đọc từng chữ từng chữ, hắn viết từng chữ từng chữ.
Còn có vườn trái cây của thôn trưởng, nguyên lai ghi chép thô cứng, lời lãi bao nhiều cũng không biết tính rõ, năm trước khi Mục Ấp Trần đến, đã đề nghị một số phương thức tính toán, rất rõ ràng, dễ hiểu, khiến cho ngay cả thôn trưởng vừa xem cũng hiểu, biết rõ được số lượng buôn bán mỗi quý.
Về sau Mục Ấp Trần rời đi, không có người nào học được, biết vài cái chữ cũng chỉ là đệ tử nghèo khổ học, căn bản không biết gì về thương vụ. Sau khi đệ đệ hắn đến đây, liếc mắt nhìn một cái liền hiểu, chuyện này cũng liền rơi xuống trên đầu hắn.
Có khi, nhân thủ trong vườn trái cây không đủ, hắn cũng sẽ xắn tay áo, cùng làm việc với mọi người dưới ánh nắng mặt trời, cơ hồ là không việc nào không làm.
Thôn dân thường cười nói, thôn trưởng bắt được hắn dễ dàng, không cần làm gì cũng có được con rể tài giỏi, cũng không sợ hắn chạy.
Đối với cặp huynh đệ này, vừa nhìn là biết không phải gia đình bình thường, một thân khí chất cùng với đầu óc thế kia, không một người nào ở trong thôn đuổi kịp. Bọn họ đến đây, tạo phúc không ít chuyện cho người ở trong thôn, thôn dân coi trọng họ còn không kịp.
Chính là, cố tình có Mạc Nhạn Hồi đến đây, đem hòa thuận vui vẻ trong thôn đánh tan hết.
Nơi thôn trưởng chung quy vẫn không thể thiếu hắn, thôn dân cũng cho rằng hắn nhất thời bị ma ám, lạnh nhạt nói vài lần, tức giận cùng dần dần phai nhạt. Dù sao cũng đã sống chung hơn nửa năm, không đến mức trách móc quá nặng nề.
Nhưng Mạc Nhạn Hồi thì không giống vậy, nàng dù sao vẫn là từ bên ngoài đến, không có tình cảm quá sâu với thôn dân, không khó để tưởng tượng ra mọi người trách mắng nàng bao nhiêu. Đặc biệt là khi nhìn thấy Lục Tưởng Dung thần sắc ảm đạm, mới mấy ngày mà đã tiều tụy không ít, lửa đạn lại hướng về phía nàng.
Mục Dương Quang trở lại làm việc ngày đầu tiên, giữa trưa, các công nhân vườn trái cây ào ào đến dưới bóng mát của cây để dùng bữa. Hắn cũng tính toán xong phần cuối cùng của trướng mục, đang muốn đặt bút xuống thì thấy một bóng hình ở xa xa đi tới, buộc một đứa nhỏ ở phía sau lưng, tay trái ôm một đứa, tay phải cầm giỏ trúc. Hắn lập tức ra đón, cầm lấy giỏ trúc, cũng ôm lấy đứa nhỏ.
“Sao lại đến đây?”
“Bữa trưa.” Trả lời đơn giản.
Nàng nói không được nhiều, biểu cảm lại càng ít, nhưng hắn hiểu được tâm ý này, lo lắng hắn đói, lo lắng hắn không được ăn ngon, không ngại vất vả đến đưa cơm cho hắn.
Hắn cúi đầu nhìn đứa nhỏ ngủ say ở khuỷu tay, “Đây là Tiểu Bảo?”
“Phải.”
Hai cái oa nhi bình thường giống nhau như đúc, đại ca gọi một lần lại sai một lần. Nhưng thật ra hắn chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là có thể nhận ra, dù sao cũng là hắn tự tay đỡ đẻ a.
Oa nhi ngoan ngoãn ngủ yên, khi mới sinh toàn bộ đều đỏ ưng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại như khỉ con, nhưng giờ lại trắng trắng non mềm, bộ dáng linh động đáng yêu. Mỗi khi hắn nhìn đều muốn hôn vài cái, thân ái yêu yêu cọ cọ gò má.
“Chàng đừng nháo nó.” Để cho tỉnh lại rồi khóc, nàng cũng sẽ không phụ trách dỗ.
Bọn họ đến dưới gốc cây, mở giỏ trúc ra, một chén cơm trắng, ba món đồ ăn, bên trong đều là món mà hắn thích ăn.
Từng nói qua một lần là hắn thích ăn cay, nàng liền ghi tạc ở trong lòng. Từ đó mỗi bữa cơm, hơn phân nửa là món cay, còn có món ăn mà hắn ăn nhiều hơn mấy miếng, nàng cũng lưu ý quan sát đi? Nên mới có thể chỉ với vài ngày ngắn ngủi, liền biết rõ thói quen ăn uống của hắn.
Phần dụng tâm này, nàng không nói, nhưng hắn nhìn thấy ở trong mắt, cũng đặt ở dưới đáy lòng.
“Ta ôm đứa nhỏ.” Nàng ôm thứ tử trở lại, để cho hắn dễ dàng ăn cơm.
Hắn cầm bát, ăn mấy miếng, lại hỏi: “Nàng đã ăn chưa?”
“Trong nhà vẫn còn.”
Nàng nấu bữa ăn, cũng nghĩ cho hắn, thừa dịp còn nóng đưa cho hắn trước.
Hắn khắp miếng đậu phụ kho tàu, đưa tới bên miệng nàng.
Nàng lắc đầu, “Chàng ăn đi.”
“Đủ rồi, nàng chia phần ta ăn không hết.” Nói thêm một câu này, nàng mới chịu há miệng.
Thuận thế liền bón cho nàng một miếng cơm trắng, chợt nhận thấy có người ở phía sau giận dữ nhìn hắn, hắn mới cảm thấy cảnh giác, ý thức được xunh quanh đều là ánh mắt trách cứ.
Vẫn là đại thẩm nấu cơm lanh mồm lanh miệng, lời nói không giữ trong lòng, lớn giọng rống đến đây, “Hai người các ngươi, không cần phải quá đáng, muốn thân thiết thì về nhà đi! Nơi này vẫn coi như là nhà của Tưởng Dung, không thấy người ta đã đau lòng thành cái dạng gì sao!”
“Chỉ thế thôi, nam nhân còn cướp đến tận tay, còn chỗ nào mà đàng hoàng......”
Hắn dừng một chút, biểu cảm cương cứng, không dám có động tác gì nữa.
Động tác nhỏ này ở nhà nguyên là thuận tay, không nghĩ nhiều lắm, nhưng—hắn quả thật là làm Tưởng Dung tổn thương, không thể khống chế.
Cách đó không xa, hình ảnh run rẩy quay lưng, cho dù ai liếc mắt cũng có thể nhìn ra, Tưởng Dung đang khóc.
Là lỗi của hắn, không bận tâm đến tâm tình của nàng.
“Sau này, nàng đừng đến đây.” Lanh mồm lanh miệng nói ra khỏi miệng. Nhận thấy được thần sắc tân thê tử cứng đờ, nhưng cực nhanh, cơ hồ không thể phát hiện, liền lại hồi phục thần thái lạnh nhạt.
“Được.”
Hắn há miệng, muốn cứu chữa chút gì, nàng an tĩnh đứng dậy, vỗ vỗ làn vày dính cỏ, “Ta trở về, không làm chàng khó xử.”
“Ta không phải—“ không phải có ý đó.
Vậy thì là ý gì? Chính hắn cũng không trả lời được, không thể nào biện giải.
Nàng xoay người, trở về theo đường vừa đến. Hắn nhìn bóng lưng kia, trong lòng dâng lên một cảm giác ảo não không nói lên lời.
Con đường này hắn mỗi ngày đều đi, nhanh nhất cũng phải đi hết hai khắc, người ta có ý tốt quan tâm hắn, bản thân đói bụng cũng mang bữa trưa cho hắn chẳng để tâm đến mặt trời chói chàng. Hắn lại đuổi người ta về, cái chuyện quái quỷ gì a! Lòng tốt đều bị hắn làm hỏng hết.
Cầm bát cơm, khẩu vị trong nháy mắt đều bị mất hết, nguyên là đậu phụ kho tàu ngon lành, hiện giờ nuốt xuống cổ họng chỉ cảm thấy cay đắng.........
Trong lòng hắn luôn luôn nghĩ đến chuyện này, toàn bộ lúc về đều không yên lòng.
Về đến nhà, nàng đang ở hậu viện phơi quần áo.
Phơi xong quần áo, liền bận rộn chuẩn bị bữa rồi.
Quần áo để thay sau khi tắm rửa, đã được chỉnh tề đặt ở trên cửa chờ hắn thay..... Hết thảy đều chuẩn bị ngăn nắp, cũng không hề biến đổi cái gì.
Bận cả một ngày, vào đêm nàng ngồi ở bên giường vá áo cho hắn, tư thái trầm tĩnh tựa như thường ngày.
Những lời giải thích đầy mình, bỗng nhiên trở nên không còn trọng yếu. Hắn tiến lên, dang tay ôm lấy nàng, không có làm gì, chỉ muốn ôm lấy nàng mà thôi.
Ta chỉ là không muốn nàng khổ sở.
ở thôn trường kia đã có đại thẩm nấu cơm, không cần lo lắng ta sẽ bị đói.
Ta là sợ nàng mệt mỏi, không muốn làm phiền nàng.
...............
Một buổi trưa nghĩ rất nhiều rất nhiều cách để nói trấn an nàng, chỉ sợ nàng giận, không vui, giận dỗi hắn.
Nhưng là—
Nàng nghiêng người, lòng bàn tay ôn nhu xoa gò má của hắn, lại tiếp tục khâu y phục.
Nàng không tức giận.
Vẫn bình yên tự tại như trước, làm hiền thê của hắn.
Lời nói làm mất vui cũng không cần phải nói ra, hai tay hắn vòng lấy vòng eo của nàng, cằm đặt lên vai, ngả vào nhau.
Yên lặng xem một lúc lâu, hắn rốt cuộc mở miệng, nói câu làm mất vui—
“Nữ hồng của nàng tựa hồ không tốt lắm?”
Nhìn nàng xử lý mọi sự tình đâu vào đấy, năng lực giỏi giang khiến hắn sợ hãi. Bởi vậy đương nhiên cho rằng nàng hắn là không có gì không làm được. Dưới ánh đèn, hiền thê vá đồ cho hắn, hiền tuệ tốt đẹp cơ hồ khiến hắn cảm động muốn rơi lệ, ai ngờ--
Cái áo này, nàng vá đã ba ngày!
Là có nhiều vết rách?
Không, ba ngày này nàng đều vá cùng một chỗ!
Mày không rõ ràng nhăn nhăn, ngữ khí lộ ra một tia ảo não, “Ta không học qua.”
Gảy hạt châu tính toán nàng rành, múa đao múa kiếm cũng có thể, may vá nữ hồng liền—
Vừa vặn là nhược điểm của nàng.
Mặc kệ là năng lực cường thịnh thế nào, nữ nhân không thể cầm kim khâu chính là nửa tàn phế-- trước kia khi còn ở Mộ Dung trang, đại thẩm táo phòng đã nói như vậy.
Thu kim, càng xem càng không vừa lòng, lại gỡ ra toàn bộ khâu lại từ đầu.
Mục Dương Quan im lặng ngậm miệng, trì độn cũng hiểu được, không khí trong phòng.....có chút quỷ dị.
Hắn âm thầm kiểm điểm, cảm thấy khiếp sợ...... có phải đã chọc giận thê tử hay không?
Không thể trách hắn nha, kĩ thuật khâu vá cong vẹo kia, vừa nhìn đến thật là làm cho hắn kinh ngạc. Hắn rất muốn giải thích, trong lời nói kia thực sự không có ý tứ ghét bỏ--
“Nhạn Hồi?”
Nàng không hé răng.
Vì thế hắn xác định, quả thật chọc giận nàng, dĩ vãng dù thế nào, cũng sẽ ngẩng đầu, hoặc là “Ân” một tiếng, sẽ không cúi đầu không để ý đến hắn như thế.
Nàng khâu lại được một nữa, vẫn là không vừa lòng, ảo não lấy kéo cắt chỉ.
Hắn đã sớm biết nàng không giỏi nữ hồng, trước kia rõ ràng không thèm để ý, còn cười cười nói nói, cho dù nàng thêu thành vịt hoang cũng không ngại—
Nha, đúng rồi, nàng ngay cả thêu đơn giản nhất cũng không được!
Gặp thê tử tức giận, hắn cúi người xoa xoa tay nàng, vội vàng nói: “Được được được, không biết khâu thì đừng khâu, đừng vì việc này mà hờn dỗi.”
Thật sự không biết nên khóc hay nên cười, chuyện giữa trưa kia còn không thể chọc giận nàng, ngược lại bị một cái áo chọc giận.
“Ta không hờn dỗi với chàng.”
Chẳng lẽ là hờn dỗi với chính mình? “Không biết khâu quần áo cũng không có gì đáng ngại—“
“Ta muốn khâu!” Mới không cần làm một nửa tàn phế.
Nàng ảo não, ai cũng không có biện pháp lấy nàng.
“Được được được, vậy nàng chậm rãi khâu, ta ở cùng nàng.”
Hắn cho rằng, cùng nàng làm đi làm lại thì quen tay, nếu không được, nàng sẽ biết khó mà rút lui.
Nhưng—hắn sai lầm rồi, trong đầu Mạc Nhạn Hồi không có hai chữ ‘đầu hàng’. Nàng chẳng những muốn biết, hơn nữa quyết định làm chuyện gì, vĩnh viễn đều muốn làm tốt hơn cho với người khác.
Kỳ thực tâm nguyện của hắn rất nhỏ, rất đơn giản, khâu hài, vá áo là được rồi, thử vài lần, thành quả khâu ra cũng có thể nhìn.
Sau đó nàng nói, muốn đi đến đại tẩu một chuyến, xem có gì cần hỗ trợ không.
Vài ngày trước đó đại tẩu cũng sinh, đứa nhỏ đặt tên là Mục Tân Liễu, bọn họ chỉ vội vàng thăm qua một lát, liền bị đại ca gấp gáp đuổi về, muốn bọn họ tân hôn âu yếm đi, nơi đó không cần lo lắng.
Thời điểm nàng nói, hắn không để ở trong lòng, ngày hôm sau đi làm về, về đến nhà thì không thấy nàng. Ngẫm lại thấy nàng đã nói qua, đã làm trước bữa tối đặt ở trong phòng bếp, sẽ trở về muộn, hắn cứ tự mình lấy ra ăn.
Chỉ là hắn đã ăn xong bữa tối, sờ đông lại sờ tây một lát, vẫn là không đợi được nàng trở về. Nhưng lại đợi được người mà đại ca sai đến để đưa tin nhắn, nói là hai nữ nhân tán gẫu về chuyện dưỡng con gái, muốn ngừng mà không được, đành phải ngủ lại ở đó một đêm.
Đêm đó, chỉ có một mình nằm trong chăn, đêm đặc biệt yên lặng, nghiêng người, không ôm được ôn hương mấy ngày nay đã thành thói quen, tay chân kì quái không biết làm thế nào.
Hôm sau, hắn buồn bã ỉu xìu đi đến đất công.
Chạng vạng trở về, vẫn là lạnh lẽo và im ắng, nàng còn chưa có trở về.
Dĩ vãng, luôn luôn đều là như vậy, nàng cùng hắn mới có sinh hoạt chung mấy ngày, thế nào hắn lại không có thói quen ở trong phòng yên tĩnh không có nàng?
Đợi đến khi mặt trời lặn về phía tây, ngồi không yên liền vội vàng đi đến nhà đại ca.
Con đường này, hắn đi đã rất nhiều lần, chưa bao giờ có một lần khẩn cấp như thế.
Mục Ấp Trần thấy hắn đến, có chút ngoài ý muốn, ”Sao lại đến đây? Đã ăn chưa?”
“Còn chưa có.” Cơ hồ là có chút dỗi, “Có người đã quên sự tồn tại của đệ, chưa cho đệ ăn cơm.”
Tám trăm năm chưa thấy cái miệng dở tính trẻ con này, chọc huynh trưởng nở nụ cười.
“Ta cũng tự hỏi mà, đệ chưa từng đến nơi này trễ như vậy, hóa ra là cô chẩm nan miên, đến đây tìm thê?”
Mạc Nhạn Hồi vén rèm từ nội đường đi ra, đến bên hắn tự nhiên như vậy khoác lấy tay hắn, điều này làm cho ảo não của hắn nhàn nhạt tiêu hết.
“Sao lại đến đây? Ta đang định trở về.”
“Tới đón nàng.” Ôm lấy đứa nhỏ trong lòng nàng, hắn thấp trọng nói: “Về nhà?”
“Ân.”
Cáo biệt huynh trưởng, về đến nhà, nàng muốn đi làm đồ ăn, lại bị hắn ôm lấy cổ.
Nàng không động đậy, nghi hoặc hỏi: “Chàng không phải còn chưa ăn sao?”
Hóa ra là nàng nghe được.
Hắn không buông tay, đem mặt vùi vào gáy của nàng, giận dỗi nói: “Ta không phải đón nàng về để làm người nấu cơm.”
Căn bản sẽ không có ý tứ kia.
Cơm hắn có thể tự mình nấu, hắn muốn chính là nàng ở nơi mà hắn có thể nhìn thấy được, không làm cái gì cũng được.
“Ta biết.” Vỗ vỗ lưng hắn trấn an, “Buông ra đi, để cho ta nấu cơm.”
Buông ra, người lại cứ ở trong phòng bếp, nhìn nàng không chuyển mắt.
Nguyên lai, đây là cảm giác có nhà, nàng vừa trở về, toàn bộ phòng ở đều ấm áp.
Hắn cũng không hiểu, rõ ràng là đang tân hôn, như thế nào lại tình thâm quyến luyến như vậy? Một khắc không thấy nàng, trong lòng liền hốt hoảng buồn bã, giống như nàng tùy thời đều có thể biến mất, một đi không trở lại.
Rốt cuộc cái suy nghĩ vớ vẩn này là từ đâu đến? Bọn họ rõ ràng đã thành thân, danh phận có đủ, nàng đã là thê của hắn, vì sao còn có thể bất an mãnh liệt như vậy?
“Nàng đi thật lâu.” Chờ khi hắn phát hiện ra, lời oán giận ủy khuất cũng đã ra khỏi miệng.
“Ân, nhờ đại tẩy dạy ra may xiêm y, hơi tốn một chút thời gian.” Nghe nói đa số quần áo của đại ca đều là do tay đại tẩu làm, hắn nói qua, muốn một hảo thê tử giống như đại tẩu, làm tất cả mọi chuyện vì trượng phu.
Hắn thanh âm nhất câm, “Nàng—kỳ thực không cần làm nhiều như vậy vì ta.”
Nàng ngước mắt, âm luật vẫn là lạnh nhạt, “Nhưng ta muốn làm hiền thê trong lòng chàng.”
“Nàng—“ Hắn hít sâu, ép cảm xúc tràn ngập kia trong lòng, “Nàng vẫn luôn luôn là như thế a!”
Thành thân một tháng, trên nguyên tắc mà nói, vẫn còn ở thời kì tân hôn, phải là kề vai áp má, ân ái vô hạn mới đúng. Không ngờ lại lên một ngày, sau khi thành hôn hai người lần đầu tiên xung đột.
Chạng vạng, trời đổ mưa.
Mạc Nhạn Hồi nghĩ, hắn trở về liệu có thể bị mắc mưa không, một phần lại nhớ hắn nói nàng đừng đến nơi đó nữa—
Cân nhắc hai suy nghĩ một phen, nàng vẫn là cầm ô, đến nơi đón hắn.
Không vui là một chuyện, gặp mưa sinh bệnh mới là chuyện không tốt.
Nàng biết nàng vừa đến, sẽ khiến cho mọi người đều không thoải mái. Tâm tình của Lục Tưởng Dung nàng có thể lý giải, nhưng trượng phu là của nàng, muốn nói đau, sao nàng cũng không phải là đau triệt tâm phổi?
Tính tình quật cường giống nhau, cũng không quản lời hắn đã nói, muốn đi.
May mà, hắn thấy nàng đến, cũng không có thể hiện bộ dáng không vui, chạy nhanh đến kéo nàng vào mái che trú mưa, ân cần nâng tay áo lên lau mặt cho nàng, hơi nước ở trên tóc.
“Lạnh không?” Hắn hỏi.
“Không lạnh.”
Nhưng hắn vẫn cởi áo khoác, choàng lên thân mình đơn bạc của nàng, “Chờ ta một lát, thu thập đồ bên trong rồi cùng nhau trở về.”
Nàng ôn thuần gật đầu, đứng ở mái che trước cửa chờ hắn.
Bên trong là nơi của Lục Tưởng Dung, nàng không đi vào, miễn cho người khác lại lôi ra phê bình. Nhờ có áo của hắn, nơi nàng chỗ nào cũng là ấm áp.
Chỉ là, nàng không gây hắn, vấn đề là từ trước đến nay cũng sẽ không nhận tội.
Cái ngòi nổ chôn ở trong hôn nhân của bọn họ, là Lục Tưởng Dung, tránh, cũng không đại biểu là không tồn tại.
Cô gái kia đứng ở cách đó không xa, cùng nàng nhìn nhau.
Ai cũng nói, Lục Tưởng Dung là cô gái đơn thuần không có tâm cơ, đúng vậy, ban đầu thì là đúng vậy.
Nhưng ánh mắt một người không lừa được ngươi, lúc ban đầu kia hiền lành phiếm tình, giờ mang phẫn nộ, không cam lòng, sắc thái oán hận, sau đó là thay đổi.
Nàng biết, cũng thấy, chỉ có thể bảo trì khoảng cách, không đi trêu chọc.
Lục Tưởng Dung đi về phía nàng, nàng không phải kẻ yếu, tự nhiên sẽ không lui, chỉ là yên lặng nhìn lại.
“Ngươi vì sao một chút cũng không chột dạ?” Lục Tưởng Dung thật cố gắng muốn tìm ra một chút bất an trên khuôn mặt kia, nhưng là, không có!
Càng bình tình vô ba, nàng càng hận!
Chẳng lẽ đoạt nhân sở yêu là chuyện đương nhiên?
Chẳng lẽ nỗi đau trong tim nàng, tan nát cõi lòng, là chuyện xứng đáng?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ hết thảy này, nàng ta cũng chưa cảm thấy có lỗi với nàng sao?
Thôn rất lớn sao? Mặc dù A Dương ca có tâm tránh né, nàng vẫn là sẽ nhìn thấy, biết được đôi phu thê này có bao nhiêu an ái.
Nàng ta ở trước cửa tiễn hắn ra cửa, khi nhàn hạ thì cầm tay hắn bước chậm bên bờ suối, ôn tồn lại dựa dẫm, nói chuyện riêng tư. Hắn còn có thể khoác thêm đồ cho nàng ta, tựa như vừa mới lúc nãy, quan tâm nàng ta, sợ nàng ta bị lạnh....
Nguyên bản những thứ này đều là của nàng! Là nam nhân của nàng! Là hạnh phúc của nàng! Bọn họ càng hảo, nàng càng hận, càng không thể thuyết phục mình tìm đường ra—
“Nếu ta nói, chàng vốn là của ta, ngươi nghe có vào sao?”
“Ngươi không biết xấu hổ!” Đoạt nam nhân của nàng, còn dám nói hợp tình đúng lý như thế! Lục Tưởng Dung giận dữ, vung tay đánh xuống.
Mạc Nhạn Hồi tất nhiên là không có lý do nhận một đòn này, bắt lấy cổ tay.
Nếu bàn về tư cách, hắn là phụ thân đứa nhỏ của nàng, nói nàng đoạt trượng phu chính là gượng ép. Nàng không có thua thiệt Lục Tưởng Dung, không ai được phép đánh một đòn lại xuống.
“Ta vốn định cùng ngươi hảo hảo nói chuyện, Lục Tưởng Dung, vô luận ngươi tin hay không tin, ta cùng với chàng quen biết đã từ lâu, còn sớm hơn so với ngươi. Trước là do ta tổn thương chàng, mới có một đoạn thời gian chàng ở cùng ngươi, ta có lỗi với ngươi, nhưng là với chàng, dù cho thế nào ta cũng sẽ không thu tay lại. Khúc mắc của chúng ta không phải là ngươi có thể tưởng tượng được, nói như thế, ngươi có thể giải thoát sao?”
Giải thoát? Nàng phải giải thoát như thế nào?
Tổn thương cũng đã tổn thương rồi, vì sao không triệt để đi xa đi một chút, Nàng ta coi nam nhân là cái gì? Tùy cho nàng ta muốn ném thì ném sao, trượng phu đã chết giờ lại nói thành tình cũ, tùy hứng lại ích kỉ như thế. Đem nam nhân thành đồ chơi, lòng của nàng đau xót lại tỏ vẻ như không có chút giá trị!
Mạc Nhạn Hồi thả cả tay của nàng, Lục Tưởng Dung há miệng định nói cái gì, khóe mắt thoáng nhìn thấy Mục Dương Quan đi ra khỏi cửa, dứt khoát liền nghiêng người ra phía sau, ngã vào trong màn mưa.
Sắc mặt hắn biến đổi, bước nhanh đến, “Nhạn Hồi, nàng làm cái gì vậy!”
Nàng làm cái gì, bàn tay cũng đã buông ra, nàng có làm gì sao?
Lục Tưởng Dung ngã thành một thân lầy lội, mặt đất đá vụn cắt đứt bàn tay, máu chảy ròng ròng, nàng ôm chân, ủy khuất, bất lực khóc thút thít.
“Ngươi cướp cũng đã cướp rồi, còn sợ cái gì nữa? Ta cũng không muốn cướp lại A Dương ca, chỉ muốn mời ngươi vào ngồi thôi, ngươi không cần cừu thị ta như vậy.......”
Rốt cuộc là ai cừu thị ai? Mạc Nhạn Hồi cảm thấy buồn cười.
Hắn cũng không cho nàng cơ hội nói lời nào, bế người vào nhà, trước khi đi liếc mắt nhìn nàng một cái, nàng liền biết, cái gì cũng không cần nói.
Từ xưa đã nói, nữ nhân mềm yếu thì luôn chiến thắng, đặt biệt là người ta khóc lê hoa vũ đái, thống khổ vô tận. Nàng lại đứng thẳng rất có cốt khí, không dịu ngoan cũng chẳng nhu nhược, vĩnh viễn chỉ có thể sắm vai hại người.
Hắn ở trong khiến nàng đợi thật lâu, lâu đến hai chân nàng đứng đến cứng lại. Nguyên bản không thấy rét lạnh, giờ lại thấy cái lạnh nhàn nhạt thấm tận xương, tâm sắt đã cũng trở nên run rẩy.
Hắn cuối cùng cũng đi ra, không nói thêm cái gì, cầm ô cùng nàng trở về nhà.
Hắn không nói chuyện, không có nghĩa là nàng nguyện ý nuốt cục oan khuất này, Lục Tưởng Dung vừa rồi vừa khóc vừa kể lể tương đối phấn khích vẫn ở trong đầu nàng.
“Chàng nghĩ thế nào?”
Mục Dương Quan đem ô đặt ở cạnh cửa, trở lại, suy nghĩ từ ngữ mới mở miệng, “Ta cùng với nàng ấy đã không còn cái gì, nàng không thể hiền lành với nàng ấy chút sao?”
“Chàng thực tin nàng ta?!”
“Ta không tin ai!” ngừng một chút, “Ta chỉ thấy, nàng cầm tay nàng ấy, đẩy nàng ấy.”
Nguyên lai, đây là tin tưởng cùng hiểu biết của hắn đối với nàng.
Hắn đã nhận định như vậy, còn có thể nói cái gì nữa?
Cái gọi là tai nghe mắt thấy, bất quá cũng là tự mình chủ quan. Tâm của hắn là hướng về Lục Tưởng Dung, cho rằng cái cô gái thiện lương hồn nhiên kia, sẽ không đùa giỡn tâm cơ, sẽ không gạt người.
Nàng gật gật đầu, thật bình tĩnh nói ra vài chữ. “Mục Dương Quan, là ta vô liêm sỉ!”
Cả một đêm, nàng không nói một lời nào nữa.
Chuẩn bị bữa tối, làm việc nhà, không có lên một tiếng nào, không nói chuyện cùng hắn.
Lên giường, quay lưng mà ngủ.
Mục Dương Quan thấy nàng đem bóng lưng lãnh đem ra chọc giận hắn, cũng giận, dứt khoát nghiên ngươi, không để ý tới.
Cả một đêm, lưng đối lưng, đều tự mình ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.