Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Chương 14:

Thương Lê

09/05/2023

Khi thứ sắc bén rời khỏi da thịt vang lên tiếng kêu nho nhỏ. Giang Vô Nhai rút tiêu độc ra ngoài, thờ ơ bóp vỡ nó trong tay. Tay hắn khẽ run lên, hồn độc sền sệt còn sót lại hóa hết thành khói trắng, lộ ra ngón tay thon dài trắng nõn.

Lâm Nhiên nhìn vết thương trên mặt Hầu Mạn Nga đã khôi phục lại thành vết thương hẹp dài màu đỏ, quay qua hỏi Sở Như Dao: “Tỷ có đan dược chữa thương không, có thì đút cho nàng ta hai viên đi.”

Loại xa xỉ phẩm như đan dược này, từ lúc nàng lên đỉnh Vô Tình thì chưa từng được nhìn thấy. Bây giờ trên người nàng chỉ có đúng mỗi viên Ngọc Thanh đan mà Yến Lăng cho nàng lúc trước, dùng khi hấp thu linh khí cần đột phá. Còn chữa thương thì… cứ nằm nghỉ nhiều là được.

Sở Như Dao hơi thất thần, nghe như thế liền tiện tay mò ra một bình ngọc từ trong tay áo, đổ một lúc ra tận ba bốn viên Xuân Hoàn đan đút thẳng vào mồm Hầu Mạn Nga.

Lâm Nhiên nhìn đống đan được được đổ ra tùy tiện như hạt đậu, nhìn chằm chằm Hầu Mạn Nga được nhét đầy quai hàm, ngẩng đầu lặng im nhìn Giang Vô Nhai.

Giang Vô Nhai: ". . ."

Lương tâm Giang Vô Nhai đau xót, che ngực đứng dậy, một tay khua đằng sau nhìn quanh bốn phía, làm như không có chuyện gì xảy ra vậy: “Khụ khụ, xem ra là không sao đâu.”

Lúc này Sở Như Dao mới hồi thần lại, nhìn vết thương đã khép miệng từ lâu trên mặt Hầu Mạn Nga thì yên tâm hơn, đứng dậy, ôm kiếm cúi chào Giang Vô Nhai cùng với Lâm Nhiên: “Cảm ơn Giang sư thúc, cảm ơn Lâm sư muội, nếu như không có sư thúc và sư muội, có lẽ Như Dao đã gây ra sai lầm to lớn.”

Không biết có phải vì chuyện mới đột nhiên xảy ra ban nãy hay là vì không quen nói mấy lời cảm ơn xin lỗi kiểu này mà mặt nàng ấy hơi đỏ lên, khiến cho gương mặt tuyệt đẹp trong trẻo kia đẹp đẽ như hoa đào, xinh đẹp động lòng người.

Lâm Nhiên cười híp mắt đáp lại, cười thân thiện với nàng: “Sở sư tỷ khách sáo rồi.”

Ấn tượng của nàng với nữ chính khá là tốt. Sở Như Dao chăm chỉ, quả cảm, trung nghĩa, có tinh thần trách nhiệm, chẳng trách lại được Thiên Đạo của thế giới này yêu thích.

Giang Vô Nhai xua tay, phất tay áo vung lên. Sở Như Dao chỉ cảm thấy không gian và thời gian xung quanh bị đông cứng lại, không ngừng vặn vẹo. Một khắc sau, vô số quầng sáng tràn vào trong lòng bàn tay Giang Vô Nhai, dưới ánh sáng đại thịnh, chúng dần dần biến thành một viên sáng tròn.

Con mắt của Sở Như Dao hơi co rụt lại: “Đây là… Quang châu có thể quay ngược thời gian.”

“Chỉ là lưu lại hình ảnh thôi, không coi lại là ngược dòng thời gian được.”



Đầu ngón tay Giang Vô Nhai vừa nhấc lên, Tố Quang châu liền nhẹ nhàng rơi vào tay Sở Như Dao.

“Ta không đi đâu, ngươi mang tiểu cô nương này về núi Bất Tri đi.”

Giang Vô Nhai cười nói: “Kiếm khí của Sở sư điệt cũng không tệ. Hôm nay lỗi sai không phải do ngươi, ngươi cứ yên tâm đi, đưa hạt châu này cho sư phụ ngươi xem, hắn sẽ tự biết nên xử trí như thế nào. Còn những chuyện khác, mấy đứa con nít như ngươi không cần bận tâm.”

Mặt Sở Như Dao lộ vẻ xúc động, chỉ cảm thấy chút hoảng hốt mơ hồ trong lòng đều được trấn an, thi lễ: “Cảm tạ sư thúc!”

Lâm Nhiên đứng bên cạnh yên lặng nhìn cảnh đó, mãi cho đến khi Giang Vô Nhai trấn an Sở Như Dao xong, lại ngoắc ngoắc tay với nàng: “A Nhiên, đi nào.”

Sở Như Dao chắp tay, nàng ấy không thích nói lời khách sáo, nhưng ánh mắt lại vô cùng chân thành: “Lâm sư muội, cảm ơn muội.”

Lâm Nhiên khoát khoát tay, theo Giang Vô Nhai rời đi.

Sở Như Dao nhìn bóng lưng Lâm Nhiên và Giang Vô Nhai đã đi xa, hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn Hầu Mạn Nga vẫn còn đang hôn mê bằng ánh mắt phức tạp, đỡ nàng ta dậy, ngự kiếm hóa thành lưu quang bay về núi Bất Tri.

Trên đường quay về đỉnh Vô Tình, Giang Vô Nhai chắp tay sau lưng chậm rãi đi, đột nhiên cười một cách khó hiểu.

Hắn một tay phù yêu, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Nhiên cũng đang chậm rãi đi theo phía sau mình: "Lúc ta nói chuyện với Sở sư điệt, con nhìn ta cười cái gì đấy?"

Lâm Nhiên vẫn còn cười: "Sư phụ, con cười mà người cũng muốn quản con nữa hả."

“Lại nữa đấy, lại muốn lừa phỉnh để không bị kiểm tra nữa rồi đấy.”

Giang Vô Nhai không biết làm sao, mày kiếm đẹp đẽ hơi nhíu lại, thậm chí giọng nói còn mang chút ít tủi thân, nhỏ giọng than phiền: "A Nhiên, bây giờ con học xấu theo Tiểu Tân rồi, các con không thể nào cứ dày vò ta thế mãi được. Dù gì ta cũng là sư phụ, không thể nào ngày càng không có địa vị như thế này.”

“Sao có thể như thế được, con rất tôn kính sư phụ, chỉ tại con cảm thấy…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook