Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Chương 17:

Thương Lê

09/05/2023

Lâm Nhiên bắt đầu mơ mộng viển vông, Giang Vô Nhai bỗng ho khù khụ rồi đặt đũa xuống: "Tí nữa A Nhiên phải bế quan tu luyện, đợi con bé đột phá Trúc Cơ hậu kỳ đã rồi nói sau."

Ánh mắt Hề Tân tối đi, nhưng vẫn bình tĩnh cười cười: "Gấp như vậy sao?"

"Hai tháng sau sẽ mở Vạn Kiếm lâm, con bé dừng ở Trúc Cơ trung kỳ cũng lâu rồi, phải đột phá thôi."

Giang Vô Nhai nhìn về phía Lâm Nhiên, hiếm khi nói mấy lời sâu xa: "Thực lực của con mạnh hơn chút nữa, trụ được trong Vạn Kiếm lâm càng lâu thì tỷ lệ chọn được kiếm tâm nghi càng lớn, đây là chuyện đi theo con cả đời, con nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng."

Lâm Nhiên gật đầu: "Dạ."

Đệ tử Vạn Nhận kiếm các ai cũng muốn có một thanh kiếm của riêng mình, sau này nàng đi theo nữ chính, cùng đi đánh quái tăng cấp cũng không thể nào mãi đem cây kiếm gỗ rêu rao mỗi ngày được... Đây không phải là khiêm tốn, mà là giả trang hơi lố rồi.

Hề Tân nghe nàng vui vẻ đồng ý, hàng mi dài khẽ chớp một cái, rủ xuống tạo thành bóng mờ phủ lên.

Giang Vô Nhai rất vui.

Hắn không phải một sư phụ nóng tính, tương đối chiều con cái trong nhà, bình thường Lâm Nhiên lười biếng không chịu tu luyện hắn cũng không nỡ nói nàng câu nào, nhưng từ sâu trong tim, hắn nhìn tiểu đồ đệ nhà mình từng ngày từng ngày hoang phí tố chất tốt đẹp làm hắn cũng hơi đau lòng. Hiện giờ Lâm Nhiên đồng ý bế quan tu luyện, đương nhiên hắn cực kỳ ủng hộ.

"Con có cần chuẩn bị thêm gì để đột phá Trúc Cơ hậu kỳ không?"

Giang Vô Nhai như một người cha già khi biết tin con cái muốn cố gắng học tập, hắn tha thiết nhắc nhở liên miên: "Phải tìm một gian nhà yên tĩnh, sau núi có một thạch động trông cũng được, năm đó đích thân ta đào ra đấy, bên trong thạch động đông ấm hè mát, kê cho con thêm một cái đệm hương bồ mềm mại, à còn phải chuẩn bị một ít đan dược..."

"Không cần đâu sư phụ, Yến sư huynh đã cho con đan dược rồi."



Lâm Nhiên nỗ lực kiềm chế Giang Vô Nhai đang muốn moi hết bảo bối trên người mình ra, người trong nhà biết chuyện trong nhà, túi của sư phụ nhà nàng còn sạch hơn cả mặt hắn, hắn muốn gom đan dược cho nàng, nếu không phải tới tống tiền Chưởng môn Phong Trảo thì... có khi chỉ có thể xuống núi bán... à ờm, bán nghệ thôi.

Dù sao nghe nói dưới đó đang nghiêm trị, chắc Nam Phong quán đã sập tiệm rồi.

Giang Vô Nhai kinh ngạc: "Yến Lăng dưới trướng Chưởng môn sư thúc con ấy hả? Nó cho con đan dược?"

"Dạ, Yến sư huynh rất yêu thương các sư đệ sư muội, còn cho con đan dược nữa."

Đương nhiên Lâm Nhiên không thể nói rõ hết mọi chuyện được, nàng qua loa đáp lời, sau đó chẳng đợi Giang Vô Nhai nói tiếp đã quay đầu nhìn Hề Tân, nói lảng sang chuyện khác: "Đúng rồi A Tân, Yến sư huynh không có ở đây sao?"

Hề Tân cầm đũa gảy gảy mấy hạt cơm, cụp mắt không biết đang nghĩ gì, nghe vậy thì liếc nhìn nàng một chút, lười biếng đáp: "Về rồi."

"Về rồi hả? Huynh ấy về khi nào vậy?"

Lâm Nhiên hơi ngạc nhiên, nàng vô ý nói: "Yến sư huynh không phải loại người không chào mà đã đi như vậy, huynh ấy đã đồng ý sẽ đợi sư phụ về rồi, hơn nữa ta cũng đã dặn đệ tiếp đãi huynh ấy rồi mà, sao huynh ấy lại vội về thế chứ, hay là có chuyện gì xảy ra rồi..."

Giọng Lâm Nhiên càng lúc càng nhỏ, bởi vì Hề Tân đang từ từ nghiêng mặt sang, mỉm cười nhìn nàng.

Lâm Nhiên: "..."

Hình như nàng đã hiểu được gì rồi đấy.

Hề Tân dù bận nhưng vẫn ung dung: "A Nhiên tỷ tỷ, tỷ còn câu hỏi nào nữa không?"



Lâm Nhiên: ... Lúc đó nàng còn cho rằng Hề Tân có thể tiếp đãi người ta thật chu toàn nữa chứ, chắc lúc đó đầu nàng bị úng nước rồi.

Lâm Nhiên há hốc miệng, trước ánh mắt long lanh sáng rực yêu kiều của Hề Tân, nàng rụt vai chán nản nói: "... Không có."

"Ha ha ha..."

Đột nhiên Hề Tân vịn bàn cười rộ lên, cười đến run rẩy cả người, diễm lệ yêu mĩ tuyệt trần.

Lâm Nhiên: "... Thôi bỏ đi, ta đi tu luyện đây."

Lâm Nhiên không thể nào ra tay với gương mặt đẹp như vậy của đứa nhỏ kháu khỉnh này, nhất là một đứa nhỏ mà có khi tuổi thật có thể làm ba của nàng luôn. Nàng đen mặt đứng lên: "Ta ra sau núi tu luyện đây."

Hề Tân vẫn đang cười, Giang Vô Nhai thì khoát tay: "Đi đi, có việc gì thì gọi sư phụ."

Lâm Nhiên vẫy tay, chân càng bước nhanh hơn.

Hề Tân nhìn bóng lưng của nàng, nụ cười trên mạt dần dần thu lại, hắn ta đột nhiên lạnh lùng bật cười: "Vạn Kiếm lâm thì sao chứ? Huynh thúc con bé tu luyện như thế, chẳng lẽ còn muốn con bé cầm Long Uyên Phượng Minh trở về chắc?"

Giang Vô Nhai rất bình tĩnh: "Ta không quan tâm con bé lấy được thanh kiếm nào, ta chỉ muốn con bé có đủ tư cách để chọn lấy một thanh kiếm mà con bé thích."

Hề Tân liếc nhìn hắn: "Bây giờ thì lại là một sư phụ nghiêm khắc rồi hả, thường ngày lúc huynh cưng chiều con bé, sao đệ không nghe huynh nói xằng mấy lời quang minh chính đại thế này đi."

"Quang minh chính đại chỗ nào chứ, năm đó chúng ta cũng đâu phải như vậy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook