Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới
Chương 26:
Thương Lê
09/05/2023
Lý Mạn Nga không ngờ mình sẽ xuyên không.
Cô ta là một ngôi sao, dĩ nhiên, ở trước mặt ống kính và khán giả, cô ta sẽ mỉm cười tỏ vẻ bản thân rất cố gắng trở thành một diễn viên ưu tú, coi mình khác với mấy con khốn lẳng lơ kiếm cơm nhờ mặt ở ngoài kia, cho rằng mình là thần tượng “phái thực lực” theo đuổi giấc mộng. Công ty đại diện nói bây giờ kiểu người này rất được lòng fan... Ai mà hiểu nổi, dù sao bây giờ muốn nổi tiếng thì phải xây dựng hình tượng, thế thì cô ta cũng bắt chước theo thôi, kiếm ra tiền là được rồi, còn đòi hỏi gì nữa.
Các cụ nói rồi, mỗi người mỗi số, Lý Mạn Nga cảm thấy số mệnh của mình thuộc dạng khá hẩm hiu. Ông trời không ban cho cô ta vận mệnh tốt, lúc đầu thai còn cố ý qua loa lấy lệ, đá thẳng cô ta vào một sơn thôn nhỏ nghèo kiết xác, còn kèm tặng một cặp cha mẹ và mấy thằng anh ngờ nghệch, làm mười mấy năm trước cuộc sống của cô ta chẳng có lấy một ngày lành.
Cha ruột nghiện rượu thích đánh người, còn nợ một đống tiền cờ bạc, đã chạy theo con mụ khác mà thỉnh thoảng vẫn say mèm trở về cuỗm tiền, cuỗm không được thì đánh đập. Mẹ đẻ cũng là kẻ ngốc chỉ biết khóc lóc, lúc ông ta cuỗm tiền thì khóc, bị chủ nợ đến tận cửa đòi cũng khóc. Gã đàn ông chó má kia giẫm đạp bà ta trên đất, bà ta cũng chỉ biết khóc, nhưng đến khi người đi rồi mới quay đầu, mặt hằm hằm cầm que cời lửa đánh cô ta, mắng cô ta “con khốn này lại dám làm biếng à”, “loại vô tích sự như mày có bị đánh chết cũng đáng”.
Hừ, tất nhiên chỉ mắng thôi, cô ta biết mẹ không nỡ đánh chết cô ta đâu. Nuôi gà lớn bằng từng ấy rồi, không thể nuôi báo được, tất nhiên phải bán đi kiếm tiền chứ!
Thế là Lý Mạn Nga dứt khoát bỏ trốn khi bị mẹ đẻ bán cô ta cho lão già què chân góa vợ để đổi lấy tiền dạm hỏi cho anh trai. Cô ta cầm theo số tiền mình lén tích cóp mấy năm, chật vật ngồi xe dù đến Thượng Hải.
Thượng Hải rất lớn và phồn hoa, có rất nhiều đồ ăn ngon cùng phong cảnh đẹp mà Lý Mạn Nga nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Cô ta thích nơi này, tiếc là cô ta không có tiền.
Vì không có tiền nên sự sầm uất của Thượng Hải chẳng liên quan gì tới cô ta hết.
Buổi tối mùa đông, Lục Gia Chủy* bên sông Hoàng Phổ rực rỡ ánh đèn, giữa các tòa cao ốc san sát liền kề là dòng xe cộ như rồng uốn lượn. Cô ta vừa kết thúc công việc rửa bát trong một quán ăn nhỏ suốt mười tám tiếng đồng hồ, khép chặt chiếc áo bông secondhand mà cô ta cò kè mặc cả mua được ở quán ven đường. Bàn tay dúi chặt trong túi vẫn bị gió lạnh thấu xương xuyên qua làm đông cóng đến đỏ bừng. Xung quanh, những tinh anh trong giới kinh doanh mặc vest mang giày da và những du khách cười đùa vui vẻ đi ngang qua cô ta, phân chia rõ ràng như thể hai thế giới.
(*: Khu trung tâm tài chính của Thượng Hải)
Lý Mạn Nga ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Đông Phương Minh Châu cao chọc trời, nó đứng sững ở đó, ánh đèn neon rực rỡ sáng lạn chiếu sáng gương mặt cô ta.
Giây phút đó, Lý Mạn Nga bỗng nảy sinh một suy nghĩ: Sao cô ta phải sống như vậy chứ?
Sao cô ta phải làm việc mười tám tiếng một ngày nhưng chỉ nhận được chưa đến ba nghìn* tiền lương, sao phải ở ghép trong căn phòng trọ cho thuê còn nhỏ hơn chuồng lợn kia? Cần gì phải nhẫn nhịn ánh mắt nhìn trộm của gã chủ nhà mập mạp và sự quấy rối khiến người ta ghê tởm của tên quản lý tiệm cơm nhỏ kia?
(*: Gần 10 triệu đồng)
… Lẽ nào con của chuột chỉ xứng tiếp tục làm chuột đào hang thôi ư? Chẳng lẽ cả đời này cô ta chỉ đáng chìm mãi trong vũng lầy hôi thối đầy ác ý sao?
Biết bao nhiêu người có thể sống hạnh phúc, cớ gì cô ta không thể chứ?
Cô ta muốn ăn trong nhà hàng Michelin, muốn mua quần áo hàng hiệu đắt tiền, muốn sống trong biệt thự riêng biệt, ra vào đều có xe đưa đón.
Lý Mạn Nga sờ gương mặt tuy đã trở nên thô ráp và ngăm đen bởi thường xuyên lao động vất vả nhưng vẫn xinh đẹp tinh tế của mình. Lòng thầm nhủ ‘đúng thế, vì sao chứ?’.
Sau khi cô ta tát cho gã chủ nhà một cái thì lập tức sải bước rời khỏi căn phòng trọ thuê chung, xin thôi việc rồi dứt khoát báo cáo tiệm cơm vi phạm kinh doanh. Sau đó, cô ta vét sạch số tiền trên người mua quần áo và đồ trang điểm đắt nhất mà mình có thể chi trả, rồi xin ứng tuyển vào công ty giải trí lớn nhất ở Thượng Hải, quyết tâm được ăn cả ngã về không.
Lý Mạn Nga được giữ lại.
Xét từ điểm này cô ta lại hơi biết ơn cha mẹ mình, ít nhất họ đã ban cho cô ta một gương mặt cũng đủ xinh đẹp... Mặc dù chỉ có thế thôi.
Bởi vì gương mặt xinh đẹp cùng tính cách khôn khéo biết điều, cũng do cô ta làm được việc, chăm chỉ và nỗ lực nên cô ta được công ty giải trí khá coi trọng, đắp nặn và đào tạo đưa tới tham gia show tìm kiếm tài năng, thuận lợi debut với thân phận nhóm nhạc nữ. Tiếc là cuối cùng nhóm nhạc nữ mãi mà không nổi nên tài nguyên ngày càng ít.
Cô ta là một ngôi sao, dĩ nhiên, ở trước mặt ống kính và khán giả, cô ta sẽ mỉm cười tỏ vẻ bản thân rất cố gắng trở thành một diễn viên ưu tú, coi mình khác với mấy con khốn lẳng lơ kiếm cơm nhờ mặt ở ngoài kia, cho rằng mình là thần tượng “phái thực lực” theo đuổi giấc mộng. Công ty đại diện nói bây giờ kiểu người này rất được lòng fan... Ai mà hiểu nổi, dù sao bây giờ muốn nổi tiếng thì phải xây dựng hình tượng, thế thì cô ta cũng bắt chước theo thôi, kiếm ra tiền là được rồi, còn đòi hỏi gì nữa.
Các cụ nói rồi, mỗi người mỗi số, Lý Mạn Nga cảm thấy số mệnh của mình thuộc dạng khá hẩm hiu. Ông trời không ban cho cô ta vận mệnh tốt, lúc đầu thai còn cố ý qua loa lấy lệ, đá thẳng cô ta vào một sơn thôn nhỏ nghèo kiết xác, còn kèm tặng một cặp cha mẹ và mấy thằng anh ngờ nghệch, làm mười mấy năm trước cuộc sống của cô ta chẳng có lấy một ngày lành.
Cha ruột nghiện rượu thích đánh người, còn nợ một đống tiền cờ bạc, đã chạy theo con mụ khác mà thỉnh thoảng vẫn say mèm trở về cuỗm tiền, cuỗm không được thì đánh đập. Mẹ đẻ cũng là kẻ ngốc chỉ biết khóc lóc, lúc ông ta cuỗm tiền thì khóc, bị chủ nợ đến tận cửa đòi cũng khóc. Gã đàn ông chó má kia giẫm đạp bà ta trên đất, bà ta cũng chỉ biết khóc, nhưng đến khi người đi rồi mới quay đầu, mặt hằm hằm cầm que cời lửa đánh cô ta, mắng cô ta “con khốn này lại dám làm biếng à”, “loại vô tích sự như mày có bị đánh chết cũng đáng”.
Hừ, tất nhiên chỉ mắng thôi, cô ta biết mẹ không nỡ đánh chết cô ta đâu. Nuôi gà lớn bằng từng ấy rồi, không thể nuôi báo được, tất nhiên phải bán đi kiếm tiền chứ!
Thế là Lý Mạn Nga dứt khoát bỏ trốn khi bị mẹ đẻ bán cô ta cho lão già què chân góa vợ để đổi lấy tiền dạm hỏi cho anh trai. Cô ta cầm theo số tiền mình lén tích cóp mấy năm, chật vật ngồi xe dù đến Thượng Hải.
Thượng Hải rất lớn và phồn hoa, có rất nhiều đồ ăn ngon cùng phong cảnh đẹp mà Lý Mạn Nga nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Cô ta thích nơi này, tiếc là cô ta không có tiền.
Vì không có tiền nên sự sầm uất của Thượng Hải chẳng liên quan gì tới cô ta hết.
Buổi tối mùa đông, Lục Gia Chủy* bên sông Hoàng Phổ rực rỡ ánh đèn, giữa các tòa cao ốc san sát liền kề là dòng xe cộ như rồng uốn lượn. Cô ta vừa kết thúc công việc rửa bát trong một quán ăn nhỏ suốt mười tám tiếng đồng hồ, khép chặt chiếc áo bông secondhand mà cô ta cò kè mặc cả mua được ở quán ven đường. Bàn tay dúi chặt trong túi vẫn bị gió lạnh thấu xương xuyên qua làm đông cóng đến đỏ bừng. Xung quanh, những tinh anh trong giới kinh doanh mặc vest mang giày da và những du khách cười đùa vui vẻ đi ngang qua cô ta, phân chia rõ ràng như thể hai thế giới.
(*: Khu trung tâm tài chính của Thượng Hải)
Lý Mạn Nga ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Đông Phương Minh Châu cao chọc trời, nó đứng sững ở đó, ánh đèn neon rực rỡ sáng lạn chiếu sáng gương mặt cô ta.
Giây phút đó, Lý Mạn Nga bỗng nảy sinh một suy nghĩ: Sao cô ta phải sống như vậy chứ?
Sao cô ta phải làm việc mười tám tiếng một ngày nhưng chỉ nhận được chưa đến ba nghìn* tiền lương, sao phải ở ghép trong căn phòng trọ cho thuê còn nhỏ hơn chuồng lợn kia? Cần gì phải nhẫn nhịn ánh mắt nhìn trộm của gã chủ nhà mập mạp và sự quấy rối khiến người ta ghê tởm của tên quản lý tiệm cơm nhỏ kia?
(*: Gần 10 triệu đồng)
… Lẽ nào con của chuột chỉ xứng tiếp tục làm chuột đào hang thôi ư? Chẳng lẽ cả đời này cô ta chỉ đáng chìm mãi trong vũng lầy hôi thối đầy ác ý sao?
Biết bao nhiêu người có thể sống hạnh phúc, cớ gì cô ta không thể chứ?
Cô ta muốn ăn trong nhà hàng Michelin, muốn mua quần áo hàng hiệu đắt tiền, muốn sống trong biệt thự riêng biệt, ra vào đều có xe đưa đón.
Lý Mạn Nga sờ gương mặt tuy đã trở nên thô ráp và ngăm đen bởi thường xuyên lao động vất vả nhưng vẫn xinh đẹp tinh tế của mình. Lòng thầm nhủ ‘đúng thế, vì sao chứ?’.
Sau khi cô ta tát cho gã chủ nhà một cái thì lập tức sải bước rời khỏi căn phòng trọ thuê chung, xin thôi việc rồi dứt khoát báo cáo tiệm cơm vi phạm kinh doanh. Sau đó, cô ta vét sạch số tiền trên người mua quần áo và đồ trang điểm đắt nhất mà mình có thể chi trả, rồi xin ứng tuyển vào công ty giải trí lớn nhất ở Thượng Hải, quyết tâm được ăn cả ngã về không.
Lý Mạn Nga được giữ lại.
Xét từ điểm này cô ta lại hơi biết ơn cha mẹ mình, ít nhất họ đã ban cho cô ta một gương mặt cũng đủ xinh đẹp... Mặc dù chỉ có thế thôi.
Bởi vì gương mặt xinh đẹp cùng tính cách khôn khéo biết điều, cũng do cô ta làm được việc, chăm chỉ và nỗ lực nên cô ta được công ty giải trí khá coi trọng, đắp nặn và đào tạo đưa tới tham gia show tìm kiếm tài năng, thuận lợi debut với thân phận nhóm nhạc nữ. Tiếc là cuối cùng nhóm nhạc nữ mãi mà không nổi nên tài nguyên ngày càng ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.