Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới
Chương 30:
Thương Lê
09/05/2023
Hầu Mạn Nga cảm thấy lòng mình lạnh buốt.
Nàng ta nghiêng đầu qua chỗ khác, chẳng biết từ lúc nào đôi mắt trợn trừng sắc lạnh đã thoáng rơi về phía Lâm Nhiên đứng bên cạnh mình. Cơn xúc động mãnh liệt khiến đầu óc nàng ta không được tỉnh táo lắm, lập tức lật mặt tức giận mắng nàng: "Dựa vào đâu mà nó không phù hợp với ta? Không hợp với ta thì hợp với ai? Lẽ nào chỉ có Sở Như Dao là hợp với nó sao? Mả bà nó, ngay cả một thanh kiếm nát mà cũng mắt chó coi thường người khác sao!"
Tức giận, không cam tâm, xấu hổ, tự ti cùng khủng hoảng... Những dòng cảm xúc cuồn cuộn kịch liệt này cứ hòa lẫn vào nhau khiến sắc mặt nàng ta đỏ bừng, ánh mắt như thể được ngâm trong lửa vừa hung ác lại vừa sáng quắc!
Lâm Nhiên không đáp lời, chỉ im lặng nhìn nàng ta.
Hầu Mạn Nga mặt mày dữ tợn đứng lên lấy pháp bảo ra, lại tiếp tục tấn công về phía Phượng Minh kiếm mà không hề ngần ngại!
Lâm Nhiên chắp tay đứng đó nhìn cảnh mưa rền sấm dữ, lạnh giá buốt xương. Hết lần này tới lần khác khiến Hầu Mạn Nga tức điên, mà nàng ta cũng hết lần này đến lần khác ương bướng điên cuồng xông tới, cứ như không cảm nhận được sự đau đớn.
Không biết qua bao lâu, trong không trung đã bị kiếm khí hóa sương phủ thành tầng tầng hoa tuyết.
Hầu Mạn Nga nằm dưới đất thở hổn hển, khắp người đều là thương tích, rải rác xung quanh đều là những mảnh vụn của pháp bảo to nhỏ đủ loại cùng tro tàn của bùa chú đã đốt.
Máu từ vết thương bị hở miệng nơi lông mày của nàng ta tuôn ra không ngừng khiến cả mặt bị nhuộm đỏ như máu. Nàng ta trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn thanh Phượng Minh kiếm vẫn treo cao trên đỉnh núi tuyết như vầng trăng sáng kia.
Lâm Nhiên ngồi xổm xuống đưa một chiếc khăn tay cho nàng ta: "Lau đi nè."
"Ngươi còn chưa đi?"
Hầu Mạn Nga hất tay nàng ra, cười lạnh: "Không cần! Ta làm trò cười đến vậy, ngươi nhìn cả nửa buổi rồi mà vẫn chưa đủ à!”
Lâm Nhiên không hề tức giận, đặt khăn tay ở bên cạnh nàng ta, phủi phủi lớp tuyết trên mặt đất để chừa ra một chỗ sạch, sau đó mới chậm rãi ngồi khoanh chân.
Hầu Mạn Nga: "..."
Nàng ta nhìn Lâm Nhiên bằng ánh mắt quái dị.
Bị một người chẳng thân quen gì mắng xa xả mà vẫn không tức giận, cũng không chịu đi, lại còn đặt mông ngồi xuống nữa chứ. Có phải ả này bị bệnh không thế?
Nếu không phải Lâm Nhiên là nữ tử, lại còn là kiểu nữ tử mà nam nhân vừa nhìn đã yêu thích thì Hầu Mạn Nga đã nghi ngờ liệu nàng có phải mấy kẻ si mê cuồng loạn vừa gặp đã yêu nàng ta rồi không?
Hầu Mạn Nga: "Ngươi cứ đi theo ta mãi thế, rốt cuộc muốn làm gì?"
Lâm Nhiên nhìn nàng ta, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Có đi không?"
Hầu Mạn Nga lập tức sôi máu: "Đi cái gì mà đi? Ta không đi! Có chết ta cũng phải lấy cho bằng được Phương Minh kiếm!"
Lâm Nhiên nghiền ngẫm một lúc, sau đó vạch trần hiện thực: "Nhưng sự thật đúng là ngươi có chết cũng không lấy được Phượng Minh kiếm đâu."
Hầu Mạn Nga: "..."
Lâm Nhiên nói bằng giọng nghiêm túc: "Vậy không phải ngươi chết vô ích rồi sao."
Hầu Mạn Nga: "..."
Nếu không phải là thật sự không gượng dậy nổi nữa, có khi Hầu Mạn Nga sẽ làm một trận sống mái với nàng.
"Đi thôi."
Lâm Nhiên nói: "Phượng Minh kiếm là vật ở nơi thiên sơn tuyết thủy, chỉ có hoa sen tuyết mới có thể sinh tồn cùng với nó thôi, những thứ khác một khi tới gần sẽ bị nó làm đông chết."
Hầu Mạn Nga cười mỉa: "Sở Như Dao là bông hoa tuyết băng thanh cao quý, vậy ta là cái gì, là thứ cỏ dại đáng chết à!"
Lâm Nhiên lắc đầu: "Đừng tự ti như thế."
"Chẳng lẽ không đúng sao? Ha! Sở Như Dao thực ra là Công chúa hoàng triều, bây giờ còn là đồ đệ của Chưởng môn kiếm các, ai cũng biết là thiên tài kiếm đạo, dung mạo xinh đẹp, trời sinh tài giỏi, số mệnh tốt đẹp, ngay cả thần kiếm hôm nay cũng đang tha thiết chờ đợi nàng ta..."
Đôi môi Hầu Mạn Nga run rẩy, thậm chí trong ánh mắt còn mang theo sự thù hận: "Có đôi lúc ta thật sự không hiểu được, dựa vào cái gì mà có người từ nhỏ đã sống nơi đài cao chót vót, không thiếu thốn một thứ gì cả. Có người lại phải hèn mọn sống nơi bụi bặm, chịu khổ chịu cực chứ! Ông trời dựa vào cái gì mà bất công như vậy? Dựa vào cái gì?"
Lâm Nhiên trầm mặc một lúc, nói: "Lúc cả hai đầu thai thì đã rút thăm, rút được thẻ tốt thì đầu thai vào nhà tốt, rút được thẻ xấu thì chỉ có thể đầu thai vào nhà xấu thôi. Cơ hội giữa hai người là ngang nhau, chỉ là kết quả nhất định phải có một người tốt một người xấu. Ngươi cho rằng như vậy là không công bằng ư?”
Hầu Mạn Nga chợt sửng sốt.
Nàng ta nghiêng đầu qua chỗ khác, chẳng biết từ lúc nào đôi mắt trợn trừng sắc lạnh đã thoáng rơi về phía Lâm Nhiên đứng bên cạnh mình. Cơn xúc động mãnh liệt khiến đầu óc nàng ta không được tỉnh táo lắm, lập tức lật mặt tức giận mắng nàng: "Dựa vào đâu mà nó không phù hợp với ta? Không hợp với ta thì hợp với ai? Lẽ nào chỉ có Sở Như Dao là hợp với nó sao? Mả bà nó, ngay cả một thanh kiếm nát mà cũng mắt chó coi thường người khác sao!"
Tức giận, không cam tâm, xấu hổ, tự ti cùng khủng hoảng... Những dòng cảm xúc cuồn cuộn kịch liệt này cứ hòa lẫn vào nhau khiến sắc mặt nàng ta đỏ bừng, ánh mắt như thể được ngâm trong lửa vừa hung ác lại vừa sáng quắc!
Lâm Nhiên không đáp lời, chỉ im lặng nhìn nàng ta.
Hầu Mạn Nga mặt mày dữ tợn đứng lên lấy pháp bảo ra, lại tiếp tục tấn công về phía Phượng Minh kiếm mà không hề ngần ngại!
Lâm Nhiên chắp tay đứng đó nhìn cảnh mưa rền sấm dữ, lạnh giá buốt xương. Hết lần này tới lần khác khiến Hầu Mạn Nga tức điên, mà nàng ta cũng hết lần này đến lần khác ương bướng điên cuồng xông tới, cứ như không cảm nhận được sự đau đớn.
Không biết qua bao lâu, trong không trung đã bị kiếm khí hóa sương phủ thành tầng tầng hoa tuyết.
Hầu Mạn Nga nằm dưới đất thở hổn hển, khắp người đều là thương tích, rải rác xung quanh đều là những mảnh vụn của pháp bảo to nhỏ đủ loại cùng tro tàn của bùa chú đã đốt.
Máu từ vết thương bị hở miệng nơi lông mày của nàng ta tuôn ra không ngừng khiến cả mặt bị nhuộm đỏ như máu. Nàng ta trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn thanh Phượng Minh kiếm vẫn treo cao trên đỉnh núi tuyết như vầng trăng sáng kia.
Lâm Nhiên ngồi xổm xuống đưa một chiếc khăn tay cho nàng ta: "Lau đi nè."
"Ngươi còn chưa đi?"
Hầu Mạn Nga hất tay nàng ra, cười lạnh: "Không cần! Ta làm trò cười đến vậy, ngươi nhìn cả nửa buổi rồi mà vẫn chưa đủ à!”
Lâm Nhiên không hề tức giận, đặt khăn tay ở bên cạnh nàng ta, phủi phủi lớp tuyết trên mặt đất để chừa ra một chỗ sạch, sau đó mới chậm rãi ngồi khoanh chân.
Hầu Mạn Nga: "..."
Nàng ta nhìn Lâm Nhiên bằng ánh mắt quái dị.
Bị một người chẳng thân quen gì mắng xa xả mà vẫn không tức giận, cũng không chịu đi, lại còn đặt mông ngồi xuống nữa chứ. Có phải ả này bị bệnh không thế?
Nếu không phải Lâm Nhiên là nữ tử, lại còn là kiểu nữ tử mà nam nhân vừa nhìn đã yêu thích thì Hầu Mạn Nga đã nghi ngờ liệu nàng có phải mấy kẻ si mê cuồng loạn vừa gặp đã yêu nàng ta rồi không?
Hầu Mạn Nga: "Ngươi cứ đi theo ta mãi thế, rốt cuộc muốn làm gì?"
Lâm Nhiên nhìn nàng ta, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Có đi không?"
Hầu Mạn Nga lập tức sôi máu: "Đi cái gì mà đi? Ta không đi! Có chết ta cũng phải lấy cho bằng được Phương Minh kiếm!"
Lâm Nhiên nghiền ngẫm một lúc, sau đó vạch trần hiện thực: "Nhưng sự thật đúng là ngươi có chết cũng không lấy được Phượng Minh kiếm đâu."
Hầu Mạn Nga: "..."
Lâm Nhiên nói bằng giọng nghiêm túc: "Vậy không phải ngươi chết vô ích rồi sao."
Hầu Mạn Nga: "..."
Nếu không phải là thật sự không gượng dậy nổi nữa, có khi Hầu Mạn Nga sẽ làm một trận sống mái với nàng.
"Đi thôi."
Lâm Nhiên nói: "Phượng Minh kiếm là vật ở nơi thiên sơn tuyết thủy, chỉ có hoa sen tuyết mới có thể sinh tồn cùng với nó thôi, những thứ khác một khi tới gần sẽ bị nó làm đông chết."
Hầu Mạn Nga cười mỉa: "Sở Như Dao là bông hoa tuyết băng thanh cao quý, vậy ta là cái gì, là thứ cỏ dại đáng chết à!"
Lâm Nhiên lắc đầu: "Đừng tự ti như thế."
"Chẳng lẽ không đúng sao? Ha! Sở Như Dao thực ra là Công chúa hoàng triều, bây giờ còn là đồ đệ của Chưởng môn kiếm các, ai cũng biết là thiên tài kiếm đạo, dung mạo xinh đẹp, trời sinh tài giỏi, số mệnh tốt đẹp, ngay cả thần kiếm hôm nay cũng đang tha thiết chờ đợi nàng ta..."
Đôi môi Hầu Mạn Nga run rẩy, thậm chí trong ánh mắt còn mang theo sự thù hận: "Có đôi lúc ta thật sự không hiểu được, dựa vào cái gì mà có người từ nhỏ đã sống nơi đài cao chót vót, không thiếu thốn một thứ gì cả. Có người lại phải hèn mọn sống nơi bụi bặm, chịu khổ chịu cực chứ! Ông trời dựa vào cái gì mà bất công như vậy? Dựa vào cái gì?"
Lâm Nhiên trầm mặc một lúc, nói: "Lúc cả hai đầu thai thì đã rút thăm, rút được thẻ tốt thì đầu thai vào nhà tốt, rút được thẻ xấu thì chỉ có thể đầu thai vào nhà xấu thôi. Cơ hội giữa hai người là ngang nhau, chỉ là kết quả nhất định phải có một người tốt một người xấu. Ngươi cho rằng như vậy là không công bằng ư?”
Hầu Mạn Nga chợt sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.