Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới
Chương 49:
Thương Lê
09/05/2023
Trong câu chuyện của thế giới này, hòn đá phía trước kia chính là Sở Như Dao. Mà hòn đá phía sau là Yến Lăng, là Khuyết Đạo Tử, là Hề Tân, là Giang Vô Nhai, thậm chí là toàn bộ Vạn Nhận kiếm các.
Linh khí làm cho hòn đá phía sau dùng hết toàn lực để đẩy, đẩy đến mức nó vỡ tan thành từng mảnh là vì chúng đã dùng hết toàn lực để giúp hòn đá phía sau lăn xa hơn. Vận mệnh khiến họ phải đâm tới để đẩy hòn đá kia, đâm đến nỗi tan xương nát thịt. Họ đã dùng chính xương máu của mình để góp thêm khó khăn vào con đường thăng thiên của Sở Như Dao.
Số phận khiến nàng ấy mất đi huynh trưởng, đệ muội, sư phụ, tông môn, số phận làm cho nàng ấy hai bàn tay trắng, để nàng ấy rơi vào trong tuyệt cảnh thảm thiết nhất, sau đó nhìn thấu tình yêu, cũng nhìn thấu thù hận, từ nay về sau không tham lam cũng không yếu đuối.
Đương nhiên Lâm Nhiên có thể đứng ra ngay lúc thiên lao sụp đổ, nàng có thể cứu Giang Vô Nhai, có thể cứu Khuyết Đạo Tử, thậm chí có thể cứu cả Vạn Nhận kiếm các… Nhưng tóm lại vẫn vô dụng.
Bởi vì nàng chỉ là một người ngoài, là một người làm nhiệm vụ đã định sẵn chỉ đứng ngoài cuộc quan sát. Đối với hòn đá kia, tay nàng chính là không khí hư vô, dù nàng có nỗ lực, có liều mạng đến mấy thì cũng không thể kéo lại số phận không cách nào ngăn cản kia.
Không có yêu ma của thiên lao thì sẽ có hồng thủy, có vực sâu, có trời sập đất lún càng đáng sợ hơn. Hơn nữa tới lúc đó số phận sẽ phản phệ, chứa đựng lửa giận ngập trời của thiên đạo, sẽ có càng nhiều người vô tội hơn bị chôn vùi trong đại thế không ai ngăn nổi.
Số phận muốn bắt họ chết, sau đó dùng chính cái chết của bọn họ hóa thành lực đẩy cường đại, bức ép Sở Như Dao ở trong cơn tuyệt vọng cùng cực nhất đạt được sự trưởng thành toàn vẹn nhất. Chỉ có như vậy thì nàng ấy mới có thể thực sự đột phá bản thân, leo lên đại đạo, trở thành cường giả chân chính có thể chống đỡ cho muôn dân, mới có thể dùng sinh mệnh và số mệnh của nàng ấy để phụng dưỡng ngược lại thiên đạo, duy trì sự vận động vững chắc của thế giới này.
Đại đạo vô tình.
Đây chính là con đường mà thiên đạo của thế giới này đã lựa chọn cho mình cũng như chúng sinh, một thứ pháp tắc tàn khốc nhất, vô tình nhất trên đời này.
“Cho nên, nếu như ta vẫn muốn để hòn đá phía trước kia có thể lăn đi chặn đê, nhưng lại không muốn để cho hòn đá phía sau bị va chạm đến mức tan xương nát thịt thì ta nên làm gì?”
Lâm Nhiên nhìn Hề Tân, chậm rãi nói: “Thử nghiệm của ta là đặt càng nhiều hòn đá, dùng càng nhiều lực lượng khác nhau từ bốn phương tám hướng hợp lại để cuối cùng lấp kín con đê kia.”
Nàng là không khí, vậy nàng sẽ đi tìm hòn đá, tìm càng nhiều đá càng tốt, để họ trưởng thành, để họ cứng rắn, để họ cũng trở thành người quan trọng đến nỗi thiên đạo không thể bỏ qua mà giao cho họ trọng trách. Vậy là có thể phân tán đại thế dồn dập của số phận. Khi họ kiềm chế lẫn nhau, tác động và hiệp lực lại cùng nhau thì sẽ có thể bảo vệ... kiếm các của nàng khỏi số phận bị hy sinh.
Vì vậy, nàng phải đi ra ngoài, nàng phải đi qua rất nhiều nơi để tìm rất nhiều người, phải nắm bắt rất nhiều cơ hội, phải tìm được tất cả những gì nàng có thể nghĩ đến mà có thể thay đổi số phận trong tương lai.
Nàng không muốn vang danh khắp cửu châu, không muốn có thành tựu vĩ đại. Nếu như có thể, thậm chí nàng còn không muốn rời khỏi đỉnh Vô Tình, cứ vui vẻ thoải mái ngủ ở rừng đào sau núi cả đời.
Nhưng nàng muốn sư phụ duyên dáng uống rượu, muốn A Tân mãi mãi xinh đẹp bắt nạt người khác, muốn nhìn thấy Đại sư huynh và Sở sư tỷ sáng sớm nào cũng mang theo các sư huynh đệ sục sôi ý chí lên đỉnh núi luyện kiếm, muốn nhìn các trưởng lão khắp núi tức đến mức thở hổn hển đuổi theo lũ trẻ gà bay chó sủa, muốn nghe Chưởng môn sư thúc kéo sư phụ tới lải nhải dong dài mấy lời thấm thía…
Cho dù chỉ có một con đường duy nhất kia thì nàng vẫn muốn có thể thay đổi số phận của những hòn đá vỡ nát đó, cứu một vài người vô tội khỏi việc hi sinh.
Nàng chỉ muốn cứu họ.
Nàng chắc chắn sẽ cứu họ!
…
Lời tác giả:
Không biết mọi người đọc có hiểu không, thế giới này hơi tối nghĩa một chút, để tôi dùng lời lẽ thông tục giải thích chút nha:
Cốt truyện gốc lấy nữ chính Sở Như Dao làm trọng tâm để phát triển cốt truyện tiếp. Nói cách khác, trời sắp sập rồi, chỉ có mỗi mình Sở Như Dao là có thể leo lên đỉnh cao, vì nàng ấy là nhân vật chính duy nhất. Nhưng nàng ấy vẫn còn vướng bận, vướng bận của nàng ấy là người thân, là bạn bè mà nàng ấy yêu thương, vướng bận của nàng ấy chính là Vạn Nhân kiếm các. Cho nên tới lúc nàng ấy gánh vác cả bầu trời biết đâu sẽ có chút mất tập trung, ví dụ như nàng ấy sẽ nghĩ: “Sư phụ với các sư huynh sư đệ của mình đã ăn chưa? Bạn thân mình của mình ngủ có ngon không? Ê! Lỡ như có kẻ nào nhân lúc bà đây đang gánh trời mà bắt nạt sư môn của ta thì phải làm sao… đủ các thứ chuyện. Cho nên nàng ấy sẽ không yên lòng được, mà nếu lòng không yên thì thực lực của nàng ấy sẽ không thể bị ép đến cực hạn. Trong mắt thiên đạo, đạo tâm của nàng ấy vẫn chưa viên mãn. Cho nên vì để ép nàng ấy toàn tâm toàn ý gánh vác cả bầu trời, đẩy đỉnh trời lên cao hơn thì nhất định phải diệt trừ Vạn Nhận kiếm các, để nàng ấy hoàn toàn không còn vướng bận gì nữa, để nàng ấy không yêu không hận. (Giống như rất nhiều nữ chính phim truyền hình vừa mở màn thì cả nhà đã chết sạch, đều vì cùng một lý do cả. Đó là để không còn vướng bận gì nữa, một người không cố kỵ bất cứ điều gì mới có thể bị ép sử dụng sức lực đến cực hạn). Cái gì cũng không còn nữa, Sở Như Dao còn sống cũng không có ý nghĩa gì, vậy nên dứt khoát hoàn toàn vì đại đạo, vì chúng sinh mà hy sinh bản thân đi gánh trời. Cũng chính vì vậy mà thiên đạo có thể tiếp tục phát triển, cũng có năng lực tiếp tục che chở cho các sinh linh trên thế giới này được sinh sống yên bình. Đây chính là lựa chọn tốt nhất của đại đạo vô tình, hy sinh một kiếm các nhưng bảo toàn được toàn bộ thế giới.
Còn Lâm Nhiên thì sao? Nàng là người làm nhiệm vụ, là người đứng xem. Nàng chỉ là người ngoài tạm thời đến thế giới này làm việc, nhiệm vụ của nàng là hỗ trợ cho Sở Như Dao gánh trời tốt hơn. Xét về phương diện này thì thậm chí nàng còn phải bảo đảm Vạn Nhận kiếm các sẽ bị tiêu diệt đúng theo thời gian đã quy định. Nhưng nàng không muốn! Nàng muốn cứu Vạn Nhận kiếm các, nhưng bàn tay của nàng chẳng qua cũng chỉ là hư vô, là nửa không khí thôi. Ở thế giới này, nàng có thể giết người cũng có thể cứu người, nhưng nàng không thể thay đổi được số phận đại thế, không thể gánh trời thay Sở Như Dao gánh trời, cũng không thể không để Sở Như Dao gánh trời được… Nếu một ngày bầu trời sụp đổ thì tất cả mọi người đều phải chôn theo, tới lúc đó phải làm sao đây?
Cho nên lựa chọn của Lâm Nhiên là cố gắng bồi dưỡng càng nhiều người hơn để cùng gánh trời với Sở Như Dao… Cũng chính là biến chiều hướng phát triển của thế giới này từ một mình nhân vật chính chiếm trọn spotlight thành nhiều nhân vật chính trăm hoa đua nở.
Khi chỉ có một mình Sở Như Dao gánh trời, nàng ấy nhất định sẽ phải dốc hết toàn lực, nhưng nếu có rất nhiều người cùng nhau hợp lực gánh trời thì áp lực mà Sở Như Dao phải gánh vác sẽ nhỏ hơn nhiều. Nàng ấy sẽ có thể có lúc lơ đãng, nhớ nhung sư môn. Mà thiên đạo cũng có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho nàng ấy. Như vậy thì con đường cùng khi Vạn Nhận kiếm các phải chết hết có thể được giải quyết. Đây là cách giải quyết từ gốc rễ, mới thực sự là cách khiến nhà nhà đều vui. ~(≧▽≦)/~
Linh khí làm cho hòn đá phía sau dùng hết toàn lực để đẩy, đẩy đến mức nó vỡ tan thành từng mảnh là vì chúng đã dùng hết toàn lực để giúp hòn đá phía sau lăn xa hơn. Vận mệnh khiến họ phải đâm tới để đẩy hòn đá kia, đâm đến nỗi tan xương nát thịt. Họ đã dùng chính xương máu của mình để góp thêm khó khăn vào con đường thăng thiên của Sở Như Dao.
Số phận khiến nàng ấy mất đi huynh trưởng, đệ muội, sư phụ, tông môn, số phận làm cho nàng ấy hai bàn tay trắng, để nàng ấy rơi vào trong tuyệt cảnh thảm thiết nhất, sau đó nhìn thấu tình yêu, cũng nhìn thấu thù hận, từ nay về sau không tham lam cũng không yếu đuối.
Đương nhiên Lâm Nhiên có thể đứng ra ngay lúc thiên lao sụp đổ, nàng có thể cứu Giang Vô Nhai, có thể cứu Khuyết Đạo Tử, thậm chí có thể cứu cả Vạn Nhận kiếm các… Nhưng tóm lại vẫn vô dụng.
Bởi vì nàng chỉ là một người ngoài, là một người làm nhiệm vụ đã định sẵn chỉ đứng ngoài cuộc quan sát. Đối với hòn đá kia, tay nàng chính là không khí hư vô, dù nàng có nỗ lực, có liều mạng đến mấy thì cũng không thể kéo lại số phận không cách nào ngăn cản kia.
Không có yêu ma của thiên lao thì sẽ có hồng thủy, có vực sâu, có trời sập đất lún càng đáng sợ hơn. Hơn nữa tới lúc đó số phận sẽ phản phệ, chứa đựng lửa giận ngập trời của thiên đạo, sẽ có càng nhiều người vô tội hơn bị chôn vùi trong đại thế không ai ngăn nổi.
Số phận muốn bắt họ chết, sau đó dùng chính cái chết của bọn họ hóa thành lực đẩy cường đại, bức ép Sở Như Dao ở trong cơn tuyệt vọng cùng cực nhất đạt được sự trưởng thành toàn vẹn nhất. Chỉ có như vậy thì nàng ấy mới có thể thực sự đột phá bản thân, leo lên đại đạo, trở thành cường giả chân chính có thể chống đỡ cho muôn dân, mới có thể dùng sinh mệnh và số mệnh của nàng ấy để phụng dưỡng ngược lại thiên đạo, duy trì sự vận động vững chắc của thế giới này.
Đại đạo vô tình.
Đây chính là con đường mà thiên đạo của thế giới này đã lựa chọn cho mình cũng như chúng sinh, một thứ pháp tắc tàn khốc nhất, vô tình nhất trên đời này.
“Cho nên, nếu như ta vẫn muốn để hòn đá phía trước kia có thể lăn đi chặn đê, nhưng lại không muốn để cho hòn đá phía sau bị va chạm đến mức tan xương nát thịt thì ta nên làm gì?”
Lâm Nhiên nhìn Hề Tân, chậm rãi nói: “Thử nghiệm của ta là đặt càng nhiều hòn đá, dùng càng nhiều lực lượng khác nhau từ bốn phương tám hướng hợp lại để cuối cùng lấp kín con đê kia.”
Nàng là không khí, vậy nàng sẽ đi tìm hòn đá, tìm càng nhiều đá càng tốt, để họ trưởng thành, để họ cứng rắn, để họ cũng trở thành người quan trọng đến nỗi thiên đạo không thể bỏ qua mà giao cho họ trọng trách. Vậy là có thể phân tán đại thế dồn dập của số phận. Khi họ kiềm chế lẫn nhau, tác động và hiệp lực lại cùng nhau thì sẽ có thể bảo vệ... kiếm các của nàng khỏi số phận bị hy sinh.
Vì vậy, nàng phải đi ra ngoài, nàng phải đi qua rất nhiều nơi để tìm rất nhiều người, phải nắm bắt rất nhiều cơ hội, phải tìm được tất cả những gì nàng có thể nghĩ đến mà có thể thay đổi số phận trong tương lai.
Nàng không muốn vang danh khắp cửu châu, không muốn có thành tựu vĩ đại. Nếu như có thể, thậm chí nàng còn không muốn rời khỏi đỉnh Vô Tình, cứ vui vẻ thoải mái ngủ ở rừng đào sau núi cả đời.
Nhưng nàng muốn sư phụ duyên dáng uống rượu, muốn A Tân mãi mãi xinh đẹp bắt nạt người khác, muốn nhìn thấy Đại sư huynh và Sở sư tỷ sáng sớm nào cũng mang theo các sư huynh đệ sục sôi ý chí lên đỉnh núi luyện kiếm, muốn nhìn các trưởng lão khắp núi tức đến mức thở hổn hển đuổi theo lũ trẻ gà bay chó sủa, muốn nghe Chưởng môn sư thúc kéo sư phụ tới lải nhải dong dài mấy lời thấm thía…
Cho dù chỉ có một con đường duy nhất kia thì nàng vẫn muốn có thể thay đổi số phận của những hòn đá vỡ nát đó, cứu một vài người vô tội khỏi việc hi sinh.
Nàng chỉ muốn cứu họ.
Nàng chắc chắn sẽ cứu họ!
…
Lời tác giả:
Không biết mọi người đọc có hiểu không, thế giới này hơi tối nghĩa một chút, để tôi dùng lời lẽ thông tục giải thích chút nha:
Cốt truyện gốc lấy nữ chính Sở Như Dao làm trọng tâm để phát triển cốt truyện tiếp. Nói cách khác, trời sắp sập rồi, chỉ có mỗi mình Sở Như Dao là có thể leo lên đỉnh cao, vì nàng ấy là nhân vật chính duy nhất. Nhưng nàng ấy vẫn còn vướng bận, vướng bận của nàng ấy là người thân, là bạn bè mà nàng ấy yêu thương, vướng bận của nàng ấy chính là Vạn Nhân kiếm các. Cho nên tới lúc nàng ấy gánh vác cả bầu trời biết đâu sẽ có chút mất tập trung, ví dụ như nàng ấy sẽ nghĩ: “Sư phụ với các sư huynh sư đệ của mình đã ăn chưa? Bạn thân mình của mình ngủ có ngon không? Ê! Lỡ như có kẻ nào nhân lúc bà đây đang gánh trời mà bắt nạt sư môn của ta thì phải làm sao… đủ các thứ chuyện. Cho nên nàng ấy sẽ không yên lòng được, mà nếu lòng không yên thì thực lực của nàng ấy sẽ không thể bị ép đến cực hạn. Trong mắt thiên đạo, đạo tâm của nàng ấy vẫn chưa viên mãn. Cho nên vì để ép nàng ấy toàn tâm toàn ý gánh vác cả bầu trời, đẩy đỉnh trời lên cao hơn thì nhất định phải diệt trừ Vạn Nhận kiếm các, để nàng ấy hoàn toàn không còn vướng bận gì nữa, để nàng ấy không yêu không hận. (Giống như rất nhiều nữ chính phim truyền hình vừa mở màn thì cả nhà đã chết sạch, đều vì cùng một lý do cả. Đó là để không còn vướng bận gì nữa, một người không cố kỵ bất cứ điều gì mới có thể bị ép sử dụng sức lực đến cực hạn). Cái gì cũng không còn nữa, Sở Như Dao còn sống cũng không có ý nghĩa gì, vậy nên dứt khoát hoàn toàn vì đại đạo, vì chúng sinh mà hy sinh bản thân đi gánh trời. Cũng chính vì vậy mà thiên đạo có thể tiếp tục phát triển, cũng có năng lực tiếp tục che chở cho các sinh linh trên thế giới này được sinh sống yên bình. Đây chính là lựa chọn tốt nhất của đại đạo vô tình, hy sinh một kiếm các nhưng bảo toàn được toàn bộ thế giới.
Còn Lâm Nhiên thì sao? Nàng là người làm nhiệm vụ, là người đứng xem. Nàng chỉ là người ngoài tạm thời đến thế giới này làm việc, nhiệm vụ của nàng là hỗ trợ cho Sở Như Dao gánh trời tốt hơn. Xét về phương diện này thì thậm chí nàng còn phải bảo đảm Vạn Nhận kiếm các sẽ bị tiêu diệt đúng theo thời gian đã quy định. Nhưng nàng không muốn! Nàng muốn cứu Vạn Nhận kiếm các, nhưng bàn tay của nàng chẳng qua cũng chỉ là hư vô, là nửa không khí thôi. Ở thế giới này, nàng có thể giết người cũng có thể cứu người, nhưng nàng không thể thay đổi được số phận đại thế, không thể gánh trời thay Sở Như Dao gánh trời, cũng không thể không để Sở Như Dao gánh trời được… Nếu một ngày bầu trời sụp đổ thì tất cả mọi người đều phải chôn theo, tới lúc đó phải làm sao đây?
Cho nên lựa chọn của Lâm Nhiên là cố gắng bồi dưỡng càng nhiều người hơn để cùng gánh trời với Sở Như Dao… Cũng chính là biến chiều hướng phát triển của thế giới này từ một mình nhân vật chính chiếm trọn spotlight thành nhiều nhân vật chính trăm hoa đua nở.
Khi chỉ có một mình Sở Như Dao gánh trời, nàng ấy nhất định sẽ phải dốc hết toàn lực, nhưng nếu có rất nhiều người cùng nhau hợp lực gánh trời thì áp lực mà Sở Như Dao phải gánh vác sẽ nhỏ hơn nhiều. Nàng ấy sẽ có thể có lúc lơ đãng, nhớ nhung sư môn. Mà thiên đạo cũng có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho nàng ấy. Như vậy thì con đường cùng khi Vạn Nhận kiếm các phải chết hết có thể được giải quyết. Đây là cách giải quyết từ gốc rễ, mới thực sự là cách khiến nhà nhà đều vui. ~(≧▽≦)/~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.