Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Chương 7:

Thương Lê

04/05/2023

Yến Lăng bình tĩnh nhìn nàng vài giây, sau đó quay đầu đi, phi thân nhảy lên. Tay áo màu xanh lam bay lên phất qua mu bàn tay của nàng. Hắn tựa như một con chim yến kiêu ngạo bay lên một cách nhanh nhẹn, chỉ để lại một câu nói khó có được mang đậm khí phách của thiếu niên: “Nếu như muội không cần thì cứ vứt nó luôn đi.”

Thiên Nhất cười khà khà: “Mở miệng ra là biết ngay là lão ngạo kiều rồi. Ngươi vẫn nên nhận lấy đi, nếu không sẽ chọc người ta tức giận đấy. Cẩn thận Đại sư huynh của ngươi lại gây sự với ngươi bây giờ.”

Lâm Nhiên cầm cái bình đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng của Yến Lăng, cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Thôi được rồi. Hạt đậu năm đó đã trở thành cây cải trưởng thành cao ngất, vừa cao vừa đẹp trai, còn hơi khó tính khó chiều nữa. Nếu mà nàng còn từ chối nữa thì có lẽ sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của hắn mất.

Lâm Nhiên cất cái bình vào trong tay áo, chân bước cũng nhanh hơn, đuổi theo hắn.

Lâm Nhiên phải đi nửa tiếng đồng hồ mới đi đến đỉnh núi. Yến Lăng đang khoanh tay đứng ở bên cạnh bia đá, thần sắc đã khôi phục trở lại vẻ trầm tĩnh như cũ. Hắn dùng ngữ khí xa cách lãnh đạm, lại như đang đi giải quyết việc chung gọi nàng: “Lâm sư muội.”

“…” Lâm Nhiên cũng không có cách nào đối phó với vị Đại sư huynh lạnh lùng không thể thấy rõ tâm tư này, đành chỉ vào bên trong, nói: “Đi thôi.”

Yến Lăng gật đầu nói: “Mời sư muội đi trước.”

Lâm Nhiên xoa xoa thái dương, đành phải bước qua hắn đi về phía trước.

Yến Lăng nhìn thoáng qua bóng dáng mảnh khảnh của nàng, đôi mắt khép hờ lại, yên lặng đuổi kịp nàng.

Cái tên đỉnh Vô Tình này rất xấu, vừa nghe qua sẽ cảm thấy đây là một nơi nào đó vô cùng hung hiểm. Nhưng thật ra hoàn cảnh sống ở đây lại rất tốt, cây cỏ xanh tươi, vườn cây xanh ngát màu ngọc suốt nhiều ngày liền. Nhất là trong tiết trời giữa mùa xuân như thế này, nơi nơi đều là kỳ hoa dị thảo đang độ nở rộ nhất, vừa nhìn qua đã thấy sáng rực rỡ, là chốn tiên cảnh xinh đẹp nhẹ nhàng.

Mà ở cuối những bụi hoa uốn lượn, trước ngôi nhà tranh mang theo phong cách cổ xưa thanh lịch, không biết từ lúc nào có một thiếu niên thanh tú đeo trâm hoa sen từ bạch ngọc, y phục màu đỏ tía sáng rực rỡ.



Thiếu niên cũng chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, thân hình nhỏ bé, dung mạo tuấn tú. Nước da của hắn ta hơi tái, nhưng gương mặt lại cực kỳ xinh đẹp. Đôi mắt phượng hẹp dài tinh xảo, lúc hắn cười nhẹ, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết lộng lẫy. Lẽ ra hắn ta phải có khí chất ngây thơ chất phác sạch sẽ của thiếu niên, nhưng nhìn quanh thiếu niên này một vòng, vậy mà lại có thể nhìn thấy một luồng sáng mỹ miều không thể nói rõ đang chảy xuôi.

Thấy Lâm Nhiên, thiếu niên lập tức cười đến đôi mắt cong cong, giọng nói còn uyển chuyển êm tai hơn cả tiếng chim hoàng oanh hót: “A Nhiên tỷ tỷ ~”

Nghe được hai chữ “tỷ tỷ” chân thành như đào hết chín khúc ruột ra, Lâm Nhiên không khỏi rùng mình, khóe miệng cũng không chế được mà co giật.

Ngay giây tiếp theo, Hề Tân như một chú chim non vừa mới sinh lao vào trong lồng ngực ấm áp của nàng, siết thật chặt.

Hề Tân ôm thắt lưng của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn như một chú mèo nhỏ cọ mu bàn tay nàng, dùng ngữ khí như đang làm nũng nói mấy lời oán giận: “A Nhiên tỷ tỷ, sao giờ này tỷ mới trở về chứ? Tiểu Tân nhớ tỷ lắm đó.”

Lâm Nhiên thầm nghĩ, nếu như chỉ nghe những lời này thì người nào không biết còn tưởng nàng vứt bỏ thiếu niên nhà người ta đi vài năm mới trở lại. Nhưng có trời mới biết, mới trưa nay sau khi cơm nước xong xuôi nàng chỉ đi ra ngoài ngủ gật chút thôi, tính toán đâu đấy cũng chưa tới hai canh giờ. Vậy mà hắn ta có thể diễn thành như vậy, hắn ta không đi hát hí khúc thì đúng là phí của đấy.

“Khụ, đừng làm loạn, Đại sư huynh đến kìa.”

Lâm Nhiên định kéo Hề Tân ra khỏi người mình với vẻ thản nhiên. Kết quả nàng lại bị hắn ta cầm tay lại, đặt ở trên gương mặt, sau đó dùng ánh mắt vô tội chớp chớp nhìn nàng.

Lâm Nhiên cố gắng rút tay ra ngoài, thần sắc của Hề Tân không thay đổi, bàn tay thì lại âm thầm giữ chặt lấy không chịu buông ra.

Lâm Nhiên khóc không ra nước mắt.

Nàng không thể sử dụng lực mạnh hơn nữa. Hề Tân không phải tu sĩ, hắn ta chỉ là một người phàm. Nhưng hắn ta lại là nhân tài chuyên nghiệp đặc biệt nắm giữ một kỹ năng quan trọng bậc nhất không thể thay thế… chính là đầu bếp duy nhất của đỉnh Vô Tình. Việc hắn ta làm không khác gì phụ mẫu phụ trách áo cơm cho nàng và Giang Vô Nhai cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook