Chương 20
Mộng Tiêu Nhị
04/08/2022
Lê Tranh ngẩng mặt đến độ cổ đau nhức, cô đưa tay xoa xoa, thuận tiện che giấu đi sự mệt mỏi của mình. Chờ Phó Thành Lẫm trả lời sau mười mấy giây, đủ lâu để cô có thể đi thêm ba mươi ngàn bước nữa.
Phó Thành Lẫm không lảng tránh ánh mắt của cô, nhìn thẳng vào cô.
Cô không ngốc, cho dù có mệt mỏi đến đâu vẫn có thể suy nghĩ được, cô thấy anh đang suy nghĩ, có vẻ như anh đang tự hỏi làm thế nào để có thể đưa cô lên lầu, đó thật ra là một lời từ chối trong im lặng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Tranh tự mình sửa lại suy nghĩ, cho dù hai chân của cô có thật sự gãy đi, có lẽ rằng Phó Thành Lẫm cũng không dành cho cô chút thương hại.
Còn cái ôm dành cho công chúa, chắc chỉ xuất hiện trong giấc mơ.
Cô không muốn nói ra việc mình vừa nghĩ đến, Lê Tranh chỉ có thể tự xoa dịu chính mình, “Anh lên lầu đi, em không đau đến mức không nhúc nhích được đâu.”
Cô nhấn ngón tay cào điều khiển từ xa của chiếc xe, xung quanh thật yên tĩnh, ngoại trừ chút âm thanh yếu ớt của côn trùng nhỏ va vào đèn đường bên cạnh, chỉ còn âm thanh được phát ra từ móng tay của cô lướt qua điều khiển từ xa.
Phó Thành Lẫm lúc này mới lên tiếng: “Nếu đau quá thì để tôi đưa em đến bệnh viện.”
Lê Tranh vội vàng lắc đầu, “Không sao, em không có làm ra vẻ như thế. Vừa rồi đi bộ hơn ba mươi ngàn bước nên hơi mệt. Giờ đã đỡ hơn nhiều rồi.”
Khóe miệng cô nở một nụ cười, xua xua tay, giục anh lên lầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Thành Lẫm nhìn vào tòa nhà chung cư cách đó hai mươi mét, có bảo vệ ở sảnh cũng như ở cửa, ở đây các biện pháp an ninh luôn được đảm bảo, cô cứ ngồi đây cho đến khi trời sáng, cũng không cần phải lo lắng.
Ngay cả như thế, anh vẫn nhắn tin cho tài xế, cho đến khi Lê Tranh lên lầu, phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của cô.
Sắp xếp xong, Phó Thành Lẫm quay lại nhìn cô.
Lê Tranh khom người đặt xe ô tô nhỏ xuống đất, quay người qua.
“Tôi về nhà còn xem một số bản kế hoạch, bên kia cần trả lời gấp.” Phó Thành Lẫm không quên dặn dò cô: “Nếu chân hết đau thì gọi điện thoại cho tôi.”
Lê Tranh quay đầu lại nhìn anh cười cười, “Nếu chân em hết đau thì không cần phải gọi điện thoại cho anh, chân không đau thì có thể tự đi bộ về nhà.”
Phó Thành Lẫm đành nói với cô: “Vậy em về đến nhà thì nói với tôi một tiếng.”
Lê Tranh chỉ gật đầu, không lên tiếng, bắt đầu chơi với chiếc xe điều khiển từ xa.
Phó Thành Lẫm đứng một lúc, vài lần muốn nói gì đó rồi lại thôi, xoay người đi về hướng căn hộ.
Tiếng bước chân mỗi lúc một xa, Lê Tranh không quay đầu lại nhìn anh, cô lẻ loi trên con đường cạnh bồn hoa với chiếc xe điều khiển từ xa.
- -
Phó Thành Lẫm ngồi trước máy tính chừng mười lăm phút, còn chưa bắt đầu làm việc, con chuột dừng ở trang đầu của bản kế hoạch, anh dập tắt nửa điếu thuốc rồi vào phòng tắm tắm rửa.
Buổi tối về nhà có rất nhiều người thân ghé thăm, để chúc mừng Phó nhị đăng ký kết hôn.
Anh có uống vài ly.
Không say, chỉ có chút chuếnh choáng.
Từ phòng tắm đi ra, Lê Tranh gửi cho anh một tin nhắn: [Em về đến nhà rồi, ngủ ngon.]
Phó Thành Lẫm: [Ngủ sớm một chút.]
Anh tính toán thời gian, anh chỉ vừa đi lên hơn ba mươi sáu phút, cô liền có thể đi lại mà không bị đau chân.
[Có phải cậu nói cái gì đó với Lê Tranh không?] Phó Thành Lẫm hỏi Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật định xem như không thấy, giả vờ ngủ, nhưng cho dù có ngủ say thì vẫn có lúc tỉnh dậy, ngày mai vẫn phải trả lời.
[Đang họp.]
Phó Thành Lẫm suýt chút nữa đã tin điều đó, [Cậu có đi công tác nước ngoài đâu, hơn nửa đêm còn họp với ai?]
Tưởng Thành Duật: [Họp với những người không ngủ.]
Có muốn trốn tránh cũng không được, Tưởng Thành Duật thẳng thắn: [Tôi đã nói chuyện với Tranh Tranh, rằng cậu đã thấy được lời tỏ tình của con bé trên dòng thời gian. Tôi không thể cứ để cho con bé ngốc nghếch mãi được, còn có gì cậu chưa biết đâu.]
Phó Thành Lẫm đã đánh máy một đoạn lời nói, sau đó lại xóa đi từng chữ từng chữ một.
Không phải Tưởng Thành Duật không đồng ý với cách đối xử lạnh nhạt của Phó Thành Lẫm, chẳng qua anh ấy cho rằng nỗi đau nếu kéo dài còn tệ hơn nhiều so với nỗi đau trong phút chốc, nếu không cháu gái anh ấy sẽ ngày càng lún sâu hơn.
Phó Thành Lẫm dự định chờ giai đoạn nhạy cảm của Lê Tranh trôi qua, anh sẽ quay về chỗ ở cũ, cách nơi này khá xa, không còn qua lại, Lê Tranh tự nhiên sẽ không còn hy vọng nữa.
[Tranh Tranh biết cậu đang suy nghĩ cái gì, cậu hãy cho con bé thời gian để chấp nhận sự thật này.]
Phó Thành Lẫm: [Ừ.]
Còn công việc chưa hoàn thành cần phải giải quyết, vừa mới đến cửa phòng làm việc, Hướng Thư gọi điện thoại đến, anh nhíu mày, quay người ra ban công nghe máy, vừa lúc hít thở chút không khí.
“Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
Hướng Thư giận dỗi: “Mặc kệ là mấy giờ, dù sao thì anh vẫn chưa ngủ.”
Phó Thành Lẫm chống khuỷu tay lên lan can, thờ ơ nhìn xuống dưới lầu.
Trời đã dần về khuya, quảng trường thư giãn gần cửa khu căn hộ gần như không còn ai qua lại, thành phố dường như chìm vào im lặng.
Nếu không phải Phó Thành Lẫm nhìn thấy Lê Tranh vẫn còn ngồi trên băng ghế, anh sẽ không dám chắc từ tầng cao như vậy lại có thể nhìn thấy bóng dáng của một người.
Đó chính là Lê Tranh.
Mơ hồ co thể nhìn thấy một chấm nhỏ màu đỏ nhấp nháy nhấp nháy, đó chắc là tín hiệu từ đèn phía sau của chiếc ô tô điều khiển từ xa.
Không phải cô nói đã quay về rồi sao?
“Anh đã tự tặng mình một chiếc bật lửa năm anh hai mươi tuổi. Anh đã trả tiền để làm lại nó đúng không?” Đã mười năm trôi qua, Hướng Thư không còn nhớ rõ.
Phó Thành Lẫm vẫn đang nhìn xuống dưới lầu, lơ đãng trả lời: “Ừ. Làm sao vậy?”
Vì nó là một mẫu đặt riêng, những chi tiết trên đó là độc nhất vô nhị.
“Hôm nay anh giới thiệu cho em một blogger cho em đúng không, em đã dành chút sự chú ý, cảm thấy video cùng với các bức tranh đính kèm của cô ấy rất hài hòa, xem cả một đêm, em phát hiện chiếc bật lửa của anh xuất hiện trong một video, không phải cố tình chụp chiếc bật lửa, chỉ là vô tình bị dính vào khung hình thôi.”
Chiếc bật lửa màu xanh có họa tiết rất đặc trưng, chỉ cần nhìn thoáng qua là cô ấy đã nhận ra.
Hướng Thư rất ít khi nhiều chuyện, bản thân cô ấy là trung tâm của những câu chuyện đàm tiếu, không có chuyện gì cô ấy không biết, chỉ xem một lúc là cô ấy sẽ cảm thấy mất hứng.
Hôm nay lại ăn phải quả dưa nhỏ này khiến cô ấy cảm thấy rất khó chịu, cô ấy phải hỏi được đương sự chứng thực thì mới có thể ngủ được.
“Thành thật khai báo, có phải anh có bạn gái rồi không?”
Khi Phó Thành Lẫm nghe thấy chiếc bật lửa cùng bạn gái, sự chú ý của anh mới quay lại một chút, “Em có nhìn nhầm không?” Bật lửa ở đang ở chỗ Lê Tranh, Lê Tranh đang điều hành một trang Weibo, nếu vậy “Nhìn sang bạn ngay cạnh tôi” chính là Lê Tranh?
“Ai mà không biết chiếc bật lửa của anh? Anh để lộ đồ đạc à?” Hướng Thư lộ rõ khuôn mặt tự mình đến hóng ăn dưa, “Được rồi, không cần phải suy nghĩ giấu giếm nữa, sếp lớn như anh ngay cả thương hiệu phúc lợi đưa cho em hay đến tên bộ phim là gì còn chẳng nhớ, thế mà anh lại nhớ được tài khoản Weibo của một blogger.”
“Nhìn ngang thấy anh,” cô nói từng chữ từng chữ một, “Đây không phải là một bài thơ sao, ‘Nhìn ngang một dải nghiêng thấy đỉnh’, Thành Lĩnh, Thành Lâm. Nhìn ngang là anh nhìn nghiêng là cô ấy, trong anh có cô ấy và trong cô ấy có anh. Chậc chậc, toàn là thức ăn cho chó.”
Không đợi Phó Thành Lẫm giải thích, Hướng Thư thản nhiên nói: “Nhanh để bạn gái của anh xem qua bài em đã gửi đi, thật là xấu hổ, cứ mải mê yêu đương, không thèm quan tâm gì đến mấy con chó độc thân tụi em cả.”
“Em không biết cô ấy phải không?” Cô hỏi rồi tự trả lời, “Chắc là không biết, em không nhìn thấy chút manh mối nào cả. Lên kế hoạch để dẫn đến giới thiệu cho mọi người biết nhau đi.”
“À, từ hôm qua đến giờ bạn gái của anh đã không cập nhật blog của cô ấy, anh có biết những người trẻ cập nhật blog nhiều thế nào không? Anh cũng nhiều tuổi rồi, phải biết kiềm chế.”
Đang cười nói, Hướng Thư bỗng cúp điện thoại.
Phó Thành Lẫm thử tìm kiếm ‘Nhìn ngang thấy một dải nghiêng thấy đỉnh’, nhấp vào video được quay gần đây nhất, ngày từ cái nhìn đầu tiên, anh đã chắc chắn rằng đó chính là Lê Tranh.
Bàn trà và bình hoa trong video, là của căn hộ Tưởng Thành Duật.
Lời trêu chọc của Hướng Thư cứ quanh quẩn bên tai anh, ‘Thành Lĩnh, Thành Lâm’.
Phó Thành Lẫm lại nhìn xuống lầu một lần nữa, bóng dáng ấy vẫn còn ở đó.
Ánh đèn màu đỏ phía sau xe, sáng rồi tắt, sáng rồi tắt.
Cô định ngồi ở đó đến bao giờ?
- -
“Xin chào, xin lỗi đã làm phiền, cô có muốn tôi chuẩn bị giúp cô một ít nước hay trái cây không?” Nhân viên bảo vệ lúc nãy đem nhang chống muỗi đến sau một giờ đã quay lại.
Không biết vị chủ nhà này gặp phải trở ngại gì, cứ ngồi mãi ở đây không lên lầu, họ chỉ có thể làm chút việc nhỏ trong khả năng của mình.
Lê Tranh mặt đầy vẻ mệt mỏi, thực sự rất khát, “Cho tôi một chai soda, cảm ơn. Làm phiền anh quá.”
“Không cần khách sáo, nên làm thôi.” Nhân viên bảo vệ lại hỏi: “Cô muốn uống thường hay uống lạnh?”
“Uống lạnh đi.”
Bảo vệ: “Được rồi, tôi sẽ mang tới ngay cho cô.”
Một cái nhang muỗi, một chai soda, đây là hai thứ ấm áp nhất cô nhận được tối nay.
Nhân viên bảo vệ trở về lấy ba chai soda từ tủ lạnh, mỗi chủ nhà lại có yêu cầu với các nhãn hiệu khác nhau, anh lấy mỗi loại mỗi chai để chủ nhà tự lựa chọn.
Đi được vài bước, liền bắt gặp Phó Thành Lẫm từ cầu thang đi xuống.
Bảo vệ chào hỏi: “Anh Phó, chào buổi tối.”
Phó Thành Lẫm gật đầu, nhìn thấy bảo vệ mang nước đi ra ngoài, “Đưa cho cô gái ở ngoài kia à?”
Bảo vệ: “Đúng vậy.”
“Để tôi mang đi.” Phó Thành Lẫm đưa tay lấy một chai, anh biết đâu là nhãn hiệu mà Lê Tranh yêu thích.
Bên cạnh băng ghế, vòng nhang muỗi đã cháy nửa vòng ngoài, bụi nhang rơi xuống từng mảng trên khung xe.
Khi tiếng bước chân đến gần, Lê Tranh quay mặt lại, câu nói “Cảm ơn” mắc kẹt trong cổ họng, lấy lại bình tĩnh, cô lại nuốt nước bọt, “Ông chủ Phó, xong việc rồi?”
Cô ra vẻ thoải mái, khóe môi nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Phó Thành Lẫm vặn nắp chai soda đưa cho cô, “Không phải nói đã về nhà rồi sao?”
Lê Tranh nhận lấy, uống một hơi hết nửa chai, “Ở nhà cũng nhàm chán, ở đây hóng gió thấy thoải mái hơn, cho nên em lại đi xuống.”
Bây giờ cô mở miệng liền có thể nói dối, mặt không biến sắc tim không đập loạn.
Phó Thành Lẫm không muốn khó dễ với cô, “Vậy định khi nào thì đi lên?”
Lê Tranh lắc đầu, “Em chưa biết.”
Không muốn đi lên.
Đến nỗi lý do là gì, cô cũng không biết rõ.
Cô chỉ muốn ngồi đây nhìn xem đoạn đường phồn hoa nhất này, lúc rạng sáng sẽ trông thế nào.
Từ đêm sinh nhật cho đến giờ phút này, tất cả giống như một giấc mơ đang quay chậm, có những niềm vui, có những nỗi buồn, đầy đủ cảm xúc thăng trầm.
Cô đưa nửa chai nước còn lại cho Phó Thành Lẫm để vặn nắp.
Sau đó tiếp tục chơi với chiếc điều khiển từ xa.
Chiếc xe nhỏ hết pin, giống như xe địa hình lao vào đầm lầy, động cơ vang lên tiếng gào rống, âm thanh như la hét, cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng nhưng không sao cử động được.
“Hết pin rồi.”
“Ưf. Có muốn đi đâu cũng không còn cách gì nữa.”
Phó Thành Lẫm không hiểu được những lời này của cô có ý nghĩa gì, anh cầm cái chai, tầm mắt từ chiếc xe nhỏ trở về.
“Không buồn ngủ à?” Anh hỏi.
“Có một chút.” Lê Tranh vừa ngáp vừa nói.
Không mong đợi anh đã đi vào rồi còn quay ra, chỉ có thể thu dọn rồi lên lầu.
Cô không muốn tạo thêm gánh nặng tâm lý cho anh, khi anh lựa chọn đi lên lầu một mình, cô đã từ bỏ suy nghĩ của mình.
Cô đã gửi cho anh một tin nhắn, nói với anh rằng cô đã về nhà.
“Làm sao anh biết em còn ở dưới lầu.”
Cô nhìn lên hướng căn hộ, từ trên tầng của cô, không dễ gì có thể nhìn thấy người ở bên cạnh bồn hoa.
Mục tiêu rất nhỏ, lại còn không rõ ràng.
Phó Thành Lẫm cũng đã học được cách nói dối: “Đi lấy đồ ở trong xe.”
Đêm nay anh dừng xe ở bãi đậu xe, cái này được xem như một lời giải thích hợp lý.
Lê Tranh không hề có dự định kéo dài thời gian anh ở lại đây, “Vậy anh nhanh thu dọn đồ đạc rồi lên lầu đi. Em cũng đang định về nhà nghỉ ngơi, yên tâm, có chuyện gì thì em sẽ nói, em…”
Cô như dốc hết ruột gan để tìm một câu nói, “Em sẽ không vì nhất thời suy sụp mà không bước về phía trước đâu.”
“Ở lại thêm nửa giờ nữa, nhất định phải đi lên lầu.”
Phó Thành Lẫm liếc mắt nhìn thời gian, hẹn giờ với cô.
Lê Tranh ra dấu ‘Ok’ để đáp lại anh, sợ anh không yên tâm, “Về nhà em sẽ gõ cửa nhà anh.” Cô khẽ nhếch cằm lên, “Anh đi về đi.”
Phó Thành Lẫm lần này không rời đi, anh ngồi xuống đầu bên kia của băng ghế, đặt chai soda lên ghế, lấy điện thoại di động ra đăng nhập vào hộp thư.
Lê Tranh nghiêng đầu nhìn anh, lúc anh lên nhà đã đi tắm, tóc vẫn còn chưa khô, khi xuống lầu liền thay quần tây và áo sơ mi mới.
Có thể vì quá nóng, ống tay áo được anh xắn lên tận cánh tay, lộ ra một cánh tay rắn chắc.
Cô đo khoảng cách giữa cô và anh, ít nhất cũng 80cm.
Thật quá xa.
Trên một băng ghế dài, mỗi người chiếm trọn một bên.
Lê Tranh đứng dậy, xoa xoa hai đầu gối, kéo lê đôi giày, bước tới hai bước, nhặt chiếc xe nhỏ đã hết pin trên mặt đất lên.
Khi cô lui về lại, cô tiến về hướng Phó Thành Lẫm, ngồi xuống bên cạnh anh.
“Ông chủ Phó, anh đang xem cái gì vậy?”
Với hành động nhỏ này, cô còn cách anh một chai soda.
Trên người cô có một mùi hương thanh mát, làm xáo trộn luồng không khí đang yên tĩnh.
Phó Thành Lẫm không ngẩng đầu lên: “Xem email.”
“Vậy thì anh làm việc đi.” Lê Tranh bỏ chai soda vào túi, nhích gần anh thêm 2cm, “Ông chủ Phó, đưa tay trái cho em xem với, em muốn xem chiếc bánh kem có còn chút dấu vết nào ở đây không?”
Vừa nói, cô vừa nắm lấy tay anh.
Cô đã mơ ước đôi tay anh từ rất lâu, đem tay anh lật qua lật lại trong lòng bàn tay rồi hướng lòng bàn tay lên. Một lần nữa, có lẽ anh đã rửa tay rất nhiều lần, các vệt mực xanh từ kẽ tay anh hầu như không còn nhìn thấy được.
“Phó Thành Lẫm, trước kia em có mơ thấy anh.”
Phó Thành Lẫm trong thoáng chốc không biết nên trả lời thế nào, bỗng im lặng, “Trong giấc mơ tôi đang làm gì?”
“Quên rồi.”
Ở phía xa xăm, thỉnh thoảng có một chiếc ô tô lao vọt qua.
Một lúc sau.
“Có lẽ thêm vài năm nữa, em sẽ gọi anh là gì, em vẫn chưa thử nghĩ đến một lần.” Lê Tranh quay đầu vỗ vỗ lên vai anh, “Em buồn ngủ rồi, nửa giờ nữa anh gọi em dậy. Để em ngủ một lát.”
Phó Thành Lẫm hiểu rõ vì sao Lê Tranh lại vỗ lên vai anh, là muốn mượn dùng. “Lê Tranh, …” Sau một lúc lâu, anh mới kìm lại không nói nửa câu sau.
Vì cô đã dựa vào vai anh.
“Anh có biết tại sao em mang họ Lê không?”
“Tại sao?”
Lê Tranh khẽ nhướng mắt, đây là giây phút hạnh phúc nhất của cô, không có gì sánh kịp.
Tâm trạng của cô đang rất tốt, nói với anh điều gì đó nhẹ nhàng.
“Không biết có phải ba mẹ bịa ra để dỗ dành em không.”
Về họ Lê của cô mẹ cô nói rằng đó là kết quả của trò oẳn tù tì.
Lê Tranh lúc sinh con gái đã bàn bạc với Tưởng Mộ Quân, đến chơi trò oẳn tù tì, ai thắng thì đứa con sẽ mang họ người đó, Tưởng Mộ Quân đồng ý.
Chi là khi trò chơi còn chưa bắt đầu, Lê Tân Hào nói với Tưởng Mộ Quân: Em sẽ ra cái kéo, thế chồng sẽ ra cái gì?
Tưởng Mộ Quân không dám ra búa, đành chịu thua.
Lê Tranh kể với Phó Thành Lẫm vài câu chuyện cười, khi cô nói đến câu cuối cùng, giọng của cô càng lúc càng nhỏ, rồi đến lúc không còn âm thanh nào nữa.
Vai của Phó Thành Lẫm bỗng nhiên chùng xuống, trọng lượng của Lê Tranh áp lên người anh.
Đêm đó cô không ngủ ngon khi dòng thời gian bị đảo lộn, đêm nay cô đã đi bộ rất xa, cả tinh thần và thể xác đều kiệt quệ, còn được dựa vào Phó Thành Lẫm, Lê Tranh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ không hề có chút áp lực.
Phó Thành Lẫm đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô, “Lê Tranh, dậy dậy, về nhà rồi ngủ tiếp.”
Rất lâu sau đó, Lê Tranh trong mơ hồ nói ‘Ừ’ một tiếng.
Phó Thành Lẫm đang suy nghĩ làm cách nào để đánh thức cô, khi cúi đầu xuống anh thấy giày của Lê Tranh bị tuột xuống một nửa, cô đưa chân giẫm lên gót giày.
Anh dùng đèn pin ở điện thoại rọi vào chân cô, trên mặt đất mắt cá chân của cô rõ ràng đã sưng tấy lên.
Phó Thành Lẫm tắt đèn pin đi, không còn gọi cô nữa.
Lúc này tay trái của Lê Tranh cào cấu anh một hồi, nhưng không sao bắt được, cuối cùng dừng lại trên bụng dưới của anh.
Ngay sau đó bàn chân trái không bị thương của cô không an phận mà nhấc nâng lên trên, không còn sức lực, bắp chân xoa mấy cái vào đầu gối, rồi lại trượt xuống.
Anh không biết thói quen lúc ngủ của cô ra sao.
Phó Thành Lẫm gửi tin nhắn cho tài xế, báo tài xế cầm giúp túi xách cho Lê Tranh, anh cẩn thận đỡ lấy Lê Tranh, ngồi xổm xuống cùng với cô, “Để tôi cõng em lên.”
“Ừ.”
Lê Tranh ôm chặt lấy cổ anh bằng cả hai tay, sợ bị ngã xuống.
Phó Thành Lẫm đi rất chậm, anh sợ đôi giày của cô sẽ rơi mất.
Hơi thở ấm áp của cô phả vào phía sau tai của anh, từng đợt từng đợt.
Về đến cửa nhà, Phó Thành Lẫm vòng một tay ra sau, giữ lấy ngón tay của Lê Tranh để nhập dấu vân tay của cô, “Đến nhà rồi.”
“Ừm.” Lê Tranh đáp lại, cọ đầu vào cổ anh.
Bất ngờ với hành động bất ngờ không hề được báo trước của Lê Tranh, Phó Thành Lẫm đứng hình mất vài giây mới bước vào nhà.
Loại căn hộ của Tưởng Thành Duật cũng giống như nhà của anh, Phó Thành Lẫm trực tiếp cõng Lê Tranh đặt lên giường ở phòng ngủ chính.
Anh cúi xuống giúp cô cởi giày.
“Cảm ơn anh.”
Phó Thành Lẫm lúc này không chắc liệu cô có phải đang giả vờ ngủ hay không.
Lê Tranh trở người, giống như lúc dưới lầu nâng tay trái lên, trên giường chỉ có một con thú bông kỳ lân một sừng dài gần bằng người thật, cô túm lấy nó, rồi kéo qua.
Liền sau đó dùng cả tay và chân, nghiêng cả người đè lên con kỳ lân một sừng.
Phó Thành Lẫm cuối cùng đã hiểu ra lúc nãy ở dưới lầu cô giơ tay nhấc chân một hồi để làm gì, cô xem anh như con kỳ lân, muốn đè anh dưới thân mình.
Phó Thành Lẫm không lảng tránh ánh mắt của cô, nhìn thẳng vào cô.
Cô không ngốc, cho dù có mệt mỏi đến đâu vẫn có thể suy nghĩ được, cô thấy anh đang suy nghĩ, có vẻ như anh đang tự hỏi làm thế nào để có thể đưa cô lên lầu, đó thật ra là một lời từ chối trong im lặng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Tranh tự mình sửa lại suy nghĩ, cho dù hai chân của cô có thật sự gãy đi, có lẽ rằng Phó Thành Lẫm cũng không dành cho cô chút thương hại.
Còn cái ôm dành cho công chúa, chắc chỉ xuất hiện trong giấc mơ.
Cô không muốn nói ra việc mình vừa nghĩ đến, Lê Tranh chỉ có thể tự xoa dịu chính mình, “Anh lên lầu đi, em không đau đến mức không nhúc nhích được đâu.”
Cô nhấn ngón tay cào điều khiển từ xa của chiếc xe, xung quanh thật yên tĩnh, ngoại trừ chút âm thanh yếu ớt của côn trùng nhỏ va vào đèn đường bên cạnh, chỉ còn âm thanh được phát ra từ móng tay của cô lướt qua điều khiển từ xa.
Phó Thành Lẫm lúc này mới lên tiếng: “Nếu đau quá thì để tôi đưa em đến bệnh viện.”
Lê Tranh vội vàng lắc đầu, “Không sao, em không có làm ra vẻ như thế. Vừa rồi đi bộ hơn ba mươi ngàn bước nên hơi mệt. Giờ đã đỡ hơn nhiều rồi.”
Khóe miệng cô nở một nụ cười, xua xua tay, giục anh lên lầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Thành Lẫm nhìn vào tòa nhà chung cư cách đó hai mươi mét, có bảo vệ ở sảnh cũng như ở cửa, ở đây các biện pháp an ninh luôn được đảm bảo, cô cứ ngồi đây cho đến khi trời sáng, cũng không cần phải lo lắng.
Ngay cả như thế, anh vẫn nhắn tin cho tài xế, cho đến khi Lê Tranh lên lầu, phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của cô.
Sắp xếp xong, Phó Thành Lẫm quay lại nhìn cô.
Lê Tranh khom người đặt xe ô tô nhỏ xuống đất, quay người qua.
“Tôi về nhà còn xem một số bản kế hoạch, bên kia cần trả lời gấp.” Phó Thành Lẫm không quên dặn dò cô: “Nếu chân hết đau thì gọi điện thoại cho tôi.”
Lê Tranh quay đầu lại nhìn anh cười cười, “Nếu chân em hết đau thì không cần phải gọi điện thoại cho anh, chân không đau thì có thể tự đi bộ về nhà.”
Phó Thành Lẫm đành nói với cô: “Vậy em về đến nhà thì nói với tôi một tiếng.”
Lê Tranh chỉ gật đầu, không lên tiếng, bắt đầu chơi với chiếc xe điều khiển từ xa.
Phó Thành Lẫm đứng một lúc, vài lần muốn nói gì đó rồi lại thôi, xoay người đi về hướng căn hộ.
Tiếng bước chân mỗi lúc một xa, Lê Tranh không quay đầu lại nhìn anh, cô lẻ loi trên con đường cạnh bồn hoa với chiếc xe điều khiển từ xa.
- -
Phó Thành Lẫm ngồi trước máy tính chừng mười lăm phút, còn chưa bắt đầu làm việc, con chuột dừng ở trang đầu của bản kế hoạch, anh dập tắt nửa điếu thuốc rồi vào phòng tắm tắm rửa.
Buổi tối về nhà có rất nhiều người thân ghé thăm, để chúc mừng Phó nhị đăng ký kết hôn.
Anh có uống vài ly.
Không say, chỉ có chút chuếnh choáng.
Từ phòng tắm đi ra, Lê Tranh gửi cho anh một tin nhắn: [Em về đến nhà rồi, ngủ ngon.]
Phó Thành Lẫm: [Ngủ sớm một chút.]
Anh tính toán thời gian, anh chỉ vừa đi lên hơn ba mươi sáu phút, cô liền có thể đi lại mà không bị đau chân.
[Có phải cậu nói cái gì đó với Lê Tranh không?] Phó Thành Lẫm hỏi Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật định xem như không thấy, giả vờ ngủ, nhưng cho dù có ngủ say thì vẫn có lúc tỉnh dậy, ngày mai vẫn phải trả lời.
[Đang họp.]
Phó Thành Lẫm suýt chút nữa đã tin điều đó, [Cậu có đi công tác nước ngoài đâu, hơn nửa đêm còn họp với ai?]
Tưởng Thành Duật: [Họp với những người không ngủ.]
Có muốn trốn tránh cũng không được, Tưởng Thành Duật thẳng thắn: [Tôi đã nói chuyện với Tranh Tranh, rằng cậu đã thấy được lời tỏ tình của con bé trên dòng thời gian. Tôi không thể cứ để cho con bé ngốc nghếch mãi được, còn có gì cậu chưa biết đâu.]
Phó Thành Lẫm đã đánh máy một đoạn lời nói, sau đó lại xóa đi từng chữ từng chữ một.
Không phải Tưởng Thành Duật không đồng ý với cách đối xử lạnh nhạt của Phó Thành Lẫm, chẳng qua anh ấy cho rằng nỗi đau nếu kéo dài còn tệ hơn nhiều so với nỗi đau trong phút chốc, nếu không cháu gái anh ấy sẽ ngày càng lún sâu hơn.
Phó Thành Lẫm dự định chờ giai đoạn nhạy cảm của Lê Tranh trôi qua, anh sẽ quay về chỗ ở cũ, cách nơi này khá xa, không còn qua lại, Lê Tranh tự nhiên sẽ không còn hy vọng nữa.
[Tranh Tranh biết cậu đang suy nghĩ cái gì, cậu hãy cho con bé thời gian để chấp nhận sự thật này.]
Phó Thành Lẫm: [Ừ.]
Còn công việc chưa hoàn thành cần phải giải quyết, vừa mới đến cửa phòng làm việc, Hướng Thư gọi điện thoại đến, anh nhíu mày, quay người ra ban công nghe máy, vừa lúc hít thở chút không khí.
“Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
Hướng Thư giận dỗi: “Mặc kệ là mấy giờ, dù sao thì anh vẫn chưa ngủ.”
Phó Thành Lẫm chống khuỷu tay lên lan can, thờ ơ nhìn xuống dưới lầu.
Trời đã dần về khuya, quảng trường thư giãn gần cửa khu căn hộ gần như không còn ai qua lại, thành phố dường như chìm vào im lặng.
Nếu không phải Phó Thành Lẫm nhìn thấy Lê Tranh vẫn còn ngồi trên băng ghế, anh sẽ không dám chắc từ tầng cao như vậy lại có thể nhìn thấy bóng dáng của một người.
Đó chính là Lê Tranh.
Mơ hồ co thể nhìn thấy một chấm nhỏ màu đỏ nhấp nháy nhấp nháy, đó chắc là tín hiệu từ đèn phía sau của chiếc ô tô điều khiển từ xa.
Không phải cô nói đã quay về rồi sao?
“Anh đã tự tặng mình một chiếc bật lửa năm anh hai mươi tuổi. Anh đã trả tiền để làm lại nó đúng không?” Đã mười năm trôi qua, Hướng Thư không còn nhớ rõ.
Phó Thành Lẫm vẫn đang nhìn xuống dưới lầu, lơ đãng trả lời: “Ừ. Làm sao vậy?”
Vì nó là một mẫu đặt riêng, những chi tiết trên đó là độc nhất vô nhị.
“Hôm nay anh giới thiệu cho em một blogger cho em đúng không, em đã dành chút sự chú ý, cảm thấy video cùng với các bức tranh đính kèm của cô ấy rất hài hòa, xem cả một đêm, em phát hiện chiếc bật lửa của anh xuất hiện trong một video, không phải cố tình chụp chiếc bật lửa, chỉ là vô tình bị dính vào khung hình thôi.”
Chiếc bật lửa màu xanh có họa tiết rất đặc trưng, chỉ cần nhìn thoáng qua là cô ấy đã nhận ra.
Hướng Thư rất ít khi nhiều chuyện, bản thân cô ấy là trung tâm của những câu chuyện đàm tiếu, không có chuyện gì cô ấy không biết, chỉ xem một lúc là cô ấy sẽ cảm thấy mất hứng.
Hôm nay lại ăn phải quả dưa nhỏ này khiến cô ấy cảm thấy rất khó chịu, cô ấy phải hỏi được đương sự chứng thực thì mới có thể ngủ được.
“Thành thật khai báo, có phải anh có bạn gái rồi không?”
Khi Phó Thành Lẫm nghe thấy chiếc bật lửa cùng bạn gái, sự chú ý của anh mới quay lại một chút, “Em có nhìn nhầm không?” Bật lửa ở đang ở chỗ Lê Tranh, Lê Tranh đang điều hành một trang Weibo, nếu vậy “Nhìn sang bạn ngay cạnh tôi” chính là Lê Tranh?
“Ai mà không biết chiếc bật lửa của anh? Anh để lộ đồ đạc à?” Hướng Thư lộ rõ khuôn mặt tự mình đến hóng ăn dưa, “Được rồi, không cần phải suy nghĩ giấu giếm nữa, sếp lớn như anh ngay cả thương hiệu phúc lợi đưa cho em hay đến tên bộ phim là gì còn chẳng nhớ, thế mà anh lại nhớ được tài khoản Weibo của một blogger.”
“Nhìn ngang thấy anh,” cô nói từng chữ từng chữ một, “Đây không phải là một bài thơ sao, ‘Nhìn ngang một dải nghiêng thấy đỉnh’, Thành Lĩnh, Thành Lâm. Nhìn ngang là anh nhìn nghiêng là cô ấy, trong anh có cô ấy và trong cô ấy có anh. Chậc chậc, toàn là thức ăn cho chó.”
Không đợi Phó Thành Lẫm giải thích, Hướng Thư thản nhiên nói: “Nhanh để bạn gái của anh xem qua bài em đã gửi đi, thật là xấu hổ, cứ mải mê yêu đương, không thèm quan tâm gì đến mấy con chó độc thân tụi em cả.”
“Em không biết cô ấy phải không?” Cô hỏi rồi tự trả lời, “Chắc là không biết, em không nhìn thấy chút manh mối nào cả. Lên kế hoạch để dẫn đến giới thiệu cho mọi người biết nhau đi.”
“À, từ hôm qua đến giờ bạn gái của anh đã không cập nhật blog của cô ấy, anh có biết những người trẻ cập nhật blog nhiều thế nào không? Anh cũng nhiều tuổi rồi, phải biết kiềm chế.”
Đang cười nói, Hướng Thư bỗng cúp điện thoại.
Phó Thành Lẫm thử tìm kiếm ‘Nhìn ngang thấy một dải nghiêng thấy đỉnh’, nhấp vào video được quay gần đây nhất, ngày từ cái nhìn đầu tiên, anh đã chắc chắn rằng đó chính là Lê Tranh.
Bàn trà và bình hoa trong video, là của căn hộ Tưởng Thành Duật.
Lời trêu chọc của Hướng Thư cứ quanh quẩn bên tai anh, ‘Thành Lĩnh, Thành Lâm’.
Phó Thành Lẫm lại nhìn xuống lầu một lần nữa, bóng dáng ấy vẫn còn ở đó.
Ánh đèn màu đỏ phía sau xe, sáng rồi tắt, sáng rồi tắt.
Cô định ngồi ở đó đến bao giờ?
- -
“Xin chào, xin lỗi đã làm phiền, cô có muốn tôi chuẩn bị giúp cô một ít nước hay trái cây không?” Nhân viên bảo vệ lúc nãy đem nhang chống muỗi đến sau một giờ đã quay lại.
Không biết vị chủ nhà này gặp phải trở ngại gì, cứ ngồi mãi ở đây không lên lầu, họ chỉ có thể làm chút việc nhỏ trong khả năng của mình.
Lê Tranh mặt đầy vẻ mệt mỏi, thực sự rất khát, “Cho tôi một chai soda, cảm ơn. Làm phiền anh quá.”
“Không cần khách sáo, nên làm thôi.” Nhân viên bảo vệ lại hỏi: “Cô muốn uống thường hay uống lạnh?”
“Uống lạnh đi.”
Bảo vệ: “Được rồi, tôi sẽ mang tới ngay cho cô.”
Một cái nhang muỗi, một chai soda, đây là hai thứ ấm áp nhất cô nhận được tối nay.
Nhân viên bảo vệ trở về lấy ba chai soda từ tủ lạnh, mỗi chủ nhà lại có yêu cầu với các nhãn hiệu khác nhau, anh lấy mỗi loại mỗi chai để chủ nhà tự lựa chọn.
Đi được vài bước, liền bắt gặp Phó Thành Lẫm từ cầu thang đi xuống.
Bảo vệ chào hỏi: “Anh Phó, chào buổi tối.”
Phó Thành Lẫm gật đầu, nhìn thấy bảo vệ mang nước đi ra ngoài, “Đưa cho cô gái ở ngoài kia à?”
Bảo vệ: “Đúng vậy.”
“Để tôi mang đi.” Phó Thành Lẫm đưa tay lấy một chai, anh biết đâu là nhãn hiệu mà Lê Tranh yêu thích.
Bên cạnh băng ghế, vòng nhang muỗi đã cháy nửa vòng ngoài, bụi nhang rơi xuống từng mảng trên khung xe.
Khi tiếng bước chân đến gần, Lê Tranh quay mặt lại, câu nói “Cảm ơn” mắc kẹt trong cổ họng, lấy lại bình tĩnh, cô lại nuốt nước bọt, “Ông chủ Phó, xong việc rồi?”
Cô ra vẻ thoải mái, khóe môi nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Phó Thành Lẫm vặn nắp chai soda đưa cho cô, “Không phải nói đã về nhà rồi sao?”
Lê Tranh nhận lấy, uống một hơi hết nửa chai, “Ở nhà cũng nhàm chán, ở đây hóng gió thấy thoải mái hơn, cho nên em lại đi xuống.”
Bây giờ cô mở miệng liền có thể nói dối, mặt không biến sắc tim không đập loạn.
Phó Thành Lẫm không muốn khó dễ với cô, “Vậy định khi nào thì đi lên?”
Lê Tranh lắc đầu, “Em chưa biết.”
Không muốn đi lên.
Đến nỗi lý do là gì, cô cũng không biết rõ.
Cô chỉ muốn ngồi đây nhìn xem đoạn đường phồn hoa nhất này, lúc rạng sáng sẽ trông thế nào.
Từ đêm sinh nhật cho đến giờ phút này, tất cả giống như một giấc mơ đang quay chậm, có những niềm vui, có những nỗi buồn, đầy đủ cảm xúc thăng trầm.
Cô đưa nửa chai nước còn lại cho Phó Thành Lẫm để vặn nắp.
Sau đó tiếp tục chơi với chiếc điều khiển từ xa.
Chiếc xe nhỏ hết pin, giống như xe địa hình lao vào đầm lầy, động cơ vang lên tiếng gào rống, âm thanh như la hét, cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng nhưng không sao cử động được.
“Hết pin rồi.”
“Ưf. Có muốn đi đâu cũng không còn cách gì nữa.”
Phó Thành Lẫm không hiểu được những lời này của cô có ý nghĩa gì, anh cầm cái chai, tầm mắt từ chiếc xe nhỏ trở về.
“Không buồn ngủ à?” Anh hỏi.
“Có một chút.” Lê Tranh vừa ngáp vừa nói.
Không mong đợi anh đã đi vào rồi còn quay ra, chỉ có thể thu dọn rồi lên lầu.
Cô không muốn tạo thêm gánh nặng tâm lý cho anh, khi anh lựa chọn đi lên lầu một mình, cô đã từ bỏ suy nghĩ của mình.
Cô đã gửi cho anh một tin nhắn, nói với anh rằng cô đã về nhà.
“Làm sao anh biết em còn ở dưới lầu.”
Cô nhìn lên hướng căn hộ, từ trên tầng của cô, không dễ gì có thể nhìn thấy người ở bên cạnh bồn hoa.
Mục tiêu rất nhỏ, lại còn không rõ ràng.
Phó Thành Lẫm cũng đã học được cách nói dối: “Đi lấy đồ ở trong xe.”
Đêm nay anh dừng xe ở bãi đậu xe, cái này được xem như một lời giải thích hợp lý.
Lê Tranh không hề có dự định kéo dài thời gian anh ở lại đây, “Vậy anh nhanh thu dọn đồ đạc rồi lên lầu đi. Em cũng đang định về nhà nghỉ ngơi, yên tâm, có chuyện gì thì em sẽ nói, em…”
Cô như dốc hết ruột gan để tìm một câu nói, “Em sẽ không vì nhất thời suy sụp mà không bước về phía trước đâu.”
“Ở lại thêm nửa giờ nữa, nhất định phải đi lên lầu.”
Phó Thành Lẫm liếc mắt nhìn thời gian, hẹn giờ với cô.
Lê Tranh ra dấu ‘Ok’ để đáp lại anh, sợ anh không yên tâm, “Về nhà em sẽ gõ cửa nhà anh.” Cô khẽ nhếch cằm lên, “Anh đi về đi.”
Phó Thành Lẫm lần này không rời đi, anh ngồi xuống đầu bên kia của băng ghế, đặt chai soda lên ghế, lấy điện thoại di động ra đăng nhập vào hộp thư.
Lê Tranh nghiêng đầu nhìn anh, lúc anh lên nhà đã đi tắm, tóc vẫn còn chưa khô, khi xuống lầu liền thay quần tây và áo sơ mi mới.
Có thể vì quá nóng, ống tay áo được anh xắn lên tận cánh tay, lộ ra một cánh tay rắn chắc.
Cô đo khoảng cách giữa cô và anh, ít nhất cũng 80cm.
Thật quá xa.
Trên một băng ghế dài, mỗi người chiếm trọn một bên.
Lê Tranh đứng dậy, xoa xoa hai đầu gối, kéo lê đôi giày, bước tới hai bước, nhặt chiếc xe nhỏ đã hết pin trên mặt đất lên.
Khi cô lui về lại, cô tiến về hướng Phó Thành Lẫm, ngồi xuống bên cạnh anh.
“Ông chủ Phó, anh đang xem cái gì vậy?”
Với hành động nhỏ này, cô còn cách anh một chai soda.
Trên người cô có một mùi hương thanh mát, làm xáo trộn luồng không khí đang yên tĩnh.
Phó Thành Lẫm không ngẩng đầu lên: “Xem email.”
“Vậy thì anh làm việc đi.” Lê Tranh bỏ chai soda vào túi, nhích gần anh thêm 2cm, “Ông chủ Phó, đưa tay trái cho em xem với, em muốn xem chiếc bánh kem có còn chút dấu vết nào ở đây không?”
Vừa nói, cô vừa nắm lấy tay anh.
Cô đã mơ ước đôi tay anh từ rất lâu, đem tay anh lật qua lật lại trong lòng bàn tay rồi hướng lòng bàn tay lên. Một lần nữa, có lẽ anh đã rửa tay rất nhiều lần, các vệt mực xanh từ kẽ tay anh hầu như không còn nhìn thấy được.
“Phó Thành Lẫm, trước kia em có mơ thấy anh.”
Phó Thành Lẫm trong thoáng chốc không biết nên trả lời thế nào, bỗng im lặng, “Trong giấc mơ tôi đang làm gì?”
“Quên rồi.”
Ở phía xa xăm, thỉnh thoảng có một chiếc ô tô lao vọt qua.
Một lúc sau.
“Có lẽ thêm vài năm nữa, em sẽ gọi anh là gì, em vẫn chưa thử nghĩ đến một lần.” Lê Tranh quay đầu vỗ vỗ lên vai anh, “Em buồn ngủ rồi, nửa giờ nữa anh gọi em dậy. Để em ngủ một lát.”
Phó Thành Lẫm hiểu rõ vì sao Lê Tranh lại vỗ lên vai anh, là muốn mượn dùng. “Lê Tranh, …” Sau một lúc lâu, anh mới kìm lại không nói nửa câu sau.
Vì cô đã dựa vào vai anh.
“Anh có biết tại sao em mang họ Lê không?”
“Tại sao?”
Lê Tranh khẽ nhướng mắt, đây là giây phút hạnh phúc nhất của cô, không có gì sánh kịp.
Tâm trạng của cô đang rất tốt, nói với anh điều gì đó nhẹ nhàng.
“Không biết có phải ba mẹ bịa ra để dỗ dành em không.”
Về họ Lê của cô mẹ cô nói rằng đó là kết quả của trò oẳn tù tì.
Lê Tranh lúc sinh con gái đã bàn bạc với Tưởng Mộ Quân, đến chơi trò oẳn tù tì, ai thắng thì đứa con sẽ mang họ người đó, Tưởng Mộ Quân đồng ý.
Chi là khi trò chơi còn chưa bắt đầu, Lê Tân Hào nói với Tưởng Mộ Quân: Em sẽ ra cái kéo, thế chồng sẽ ra cái gì?
Tưởng Mộ Quân không dám ra búa, đành chịu thua.
Lê Tranh kể với Phó Thành Lẫm vài câu chuyện cười, khi cô nói đến câu cuối cùng, giọng của cô càng lúc càng nhỏ, rồi đến lúc không còn âm thanh nào nữa.
Vai của Phó Thành Lẫm bỗng nhiên chùng xuống, trọng lượng của Lê Tranh áp lên người anh.
Đêm đó cô không ngủ ngon khi dòng thời gian bị đảo lộn, đêm nay cô đã đi bộ rất xa, cả tinh thần và thể xác đều kiệt quệ, còn được dựa vào Phó Thành Lẫm, Lê Tranh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ không hề có chút áp lực.
Phó Thành Lẫm đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô, “Lê Tranh, dậy dậy, về nhà rồi ngủ tiếp.”
Rất lâu sau đó, Lê Tranh trong mơ hồ nói ‘Ừ’ một tiếng.
Phó Thành Lẫm đang suy nghĩ làm cách nào để đánh thức cô, khi cúi đầu xuống anh thấy giày của Lê Tranh bị tuột xuống một nửa, cô đưa chân giẫm lên gót giày.
Anh dùng đèn pin ở điện thoại rọi vào chân cô, trên mặt đất mắt cá chân của cô rõ ràng đã sưng tấy lên.
Phó Thành Lẫm tắt đèn pin đi, không còn gọi cô nữa.
Lúc này tay trái của Lê Tranh cào cấu anh một hồi, nhưng không sao bắt được, cuối cùng dừng lại trên bụng dưới của anh.
Ngay sau đó bàn chân trái không bị thương của cô không an phận mà nhấc nâng lên trên, không còn sức lực, bắp chân xoa mấy cái vào đầu gối, rồi lại trượt xuống.
Anh không biết thói quen lúc ngủ của cô ra sao.
Phó Thành Lẫm gửi tin nhắn cho tài xế, báo tài xế cầm giúp túi xách cho Lê Tranh, anh cẩn thận đỡ lấy Lê Tranh, ngồi xổm xuống cùng với cô, “Để tôi cõng em lên.”
“Ừ.”
Lê Tranh ôm chặt lấy cổ anh bằng cả hai tay, sợ bị ngã xuống.
Phó Thành Lẫm đi rất chậm, anh sợ đôi giày của cô sẽ rơi mất.
Hơi thở ấm áp của cô phả vào phía sau tai của anh, từng đợt từng đợt.
Về đến cửa nhà, Phó Thành Lẫm vòng một tay ra sau, giữ lấy ngón tay của Lê Tranh để nhập dấu vân tay của cô, “Đến nhà rồi.”
“Ừm.” Lê Tranh đáp lại, cọ đầu vào cổ anh.
Bất ngờ với hành động bất ngờ không hề được báo trước của Lê Tranh, Phó Thành Lẫm đứng hình mất vài giây mới bước vào nhà.
Loại căn hộ của Tưởng Thành Duật cũng giống như nhà của anh, Phó Thành Lẫm trực tiếp cõng Lê Tranh đặt lên giường ở phòng ngủ chính.
Anh cúi xuống giúp cô cởi giày.
“Cảm ơn anh.”
Phó Thành Lẫm lúc này không chắc liệu cô có phải đang giả vờ ngủ hay không.
Lê Tranh trở người, giống như lúc dưới lầu nâng tay trái lên, trên giường chỉ có một con thú bông kỳ lân một sừng dài gần bằng người thật, cô túm lấy nó, rồi kéo qua.
Liền sau đó dùng cả tay và chân, nghiêng cả người đè lên con kỳ lân một sừng.
Phó Thành Lẫm cuối cùng đã hiểu ra lúc nãy ở dưới lầu cô giơ tay nhấc chân một hồi để làm gì, cô xem anh như con kỳ lân, muốn đè anh dưới thân mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.