Chương 42
Mộng Tiêu Nhị
04/08/2022
Đêmpbfec đãzoohk khuya,hhvsn tuyếtnxzdj rơixmlny đầyeoqub mặtoocni đất.ykifl Condjfcl đườngudivs dướizvsmg phòngnhhkp trọcbhxx chưadbqvh kịptcfnq quétcpvnm dọn,rbyiu giẫmfsmjz lênylckl xốpcizqk xốpnhmks mềm mềm, phát ra những tiếng sột soạt sột soạt giòn giã.
Lê Tranh mặc áo lông, bao bọc cực kỳ kín, hai tay đút vào túi.
Cận Phong đi sau lưng cô, giẫm lên dấu chân mà cô vừa giẫm qua.
Đi ngang qua bồn hoa, hai con mèo con ngủ yên ổn nằm trong ổ ngủ.
Kể từ khi một thổ hào đến khu này, khu dân cư đã được đổi mới hoàn toàn.
Nghe nói thổ hào ra tay hào phóng, bỏ tiền để chủ nhà cải tạo xung quanh, cắt tỉa chăm sóc các hàng cây xanh, gia cố lại các bồn hoa, phòng bảo vệ cũ được thay mới, đầy đủ chức năng, đèn sáng suốt đêm.
Khu đất trống dưới tòa nhà chung cư được tận dụng tối đa, đặt hàng loạt các máy tập thể dục và các công trình vui chơi cho trẻ con. Nơi đây đã trở thành khu vui chơi cho người già và trẻ con.
Hai con mèo con cũng được thơm lây, có một cái ổ có khung leo trèo cho mèo, mùa đông này sẽ trôi qua tốt hơn, không cần lo lắng phải chịu rét lạnh.
Ổ mèo được làm bằng gỗ, có vẻ như được làm riêng theo yêu cầu, rất hài hòa với xung quanh, trở thành một cảnh quan bên trong bồn hoa.
Lê Tranh quay mặt lại nói chuyện với Cận Phong: “Có phải anh chi tiền để đặt làm trước không?” Cô chỉ chỉ vào ổ mèo, khi trời quá lạnh, cô nhanh chóng rụt ngón tay lại.
Cận Phong: Anh định mua thì chủ nhà đã sớm làm xong rồi.
Từng đợt khí nóng phả ra, lập tức bị gió Đông Bắc thổi tan.
Lê Tranh ‘à’ một tiếng, xem ra thực sự là thổ hào hàng xóm nhà bên cạnh kia.
Rất có lòng nhân ái.
Sắp xuống dưới tầng, Lê Tranh bảo Cận Phong trở về đi.
Cận Phong: Đêm nay anh ở đây.
?
Lê Tranh trượt chân, vội vàng vịn vào Cận Phong mới không bị ngã như chó gặm bùn.
Cận Phong kéo cô một cái: Em kích động cái gì chứ?
Lê Tranh đứng vững: Anh ở đây? Ngủ ngoài đường à? Phòng trọ của cô và Giang Tiểu Nam là nơi ở của hai cô gái, không thể để anh ta ngủ trong phòng khách.
Cận Phong ngẩng đầu lên nhìn tầng bốn, đèn ngoài cửa sổ bật sáng, màu vàng ấm áp.
Anh ta gật cằm một cái: Anh ở tầng bốn, hàng xóm.
Đi thôi, dẫn em đi xem nhà mới của anh.
Anh ta đụng nhẹ lên trán Lê Tranh, ra hiệu cho cô cùng đi lên.
Lê Tranh sững sờ đứng tại chỗ trong một giây, mới phản ứng lại để bước nhanh đuổi theo anh ta. Cả tháng nay anh ta không có động tĩnh gì, cô cho rằng anh ta nói muốn thuê nhà chẳng qua là nói ba hoa nhắc chơitfguk nhưvwzko vậygvsps thôi.
Saoinixu anhmbfhu chuyểnxvcua đếnzwkoc cũngccgzn khôngxrljp nóiizgjl mộtzemvn câu,pcbpt chúcsmxed mừngelvkw anhzlixu đãyjdxe chuyểntnuid nhàbyhvy mớifbudx nhé.
Cận Phong: Bây giờ anh vẫn đang sống thử, còn chưa chính thức dọn nhà, đến lúc đó anh chắc chắn sẽ mời các em, mừng nhà mới còn có thể thu tiền và quà mà có đúng không?
Anh ta cười nói.
Lê Tranh coi như không nghe thấy, một bước vượt qua hai bậc thang để đi lên tầng.
Cận Phong để cho cô đi trước, anh ta theo sau đó.
Khi anh chuyển đến đây, là có thể thường xuyên gọi Hà Dập và Từ Sướng tới tụ tập, Giang Tiểu Nam cũng có cơ hội nhìn thấy Hà Dập, không đến nỗi một tháng phải đi một chuyến tới nhà hàng lẩu cay hơn nữa còn phải vắt óc suy nghĩ tìm lý do, lúc đi còn không đụng mặt với Hà Dập.
Anh ta suy nghĩ một chút, tác dụng duy nhất của căn hộ này có lẽ chính là để mai mối cho Giang Tiểu Nam và Hà Dập, hoàn thành một đoạn nhân duyên.
Ở hành lang trên tầng bốn, đèn điều khiển bằng giọng nói đang bật sáng.
Có một người phụ nữ đứng ở cửa nhà: “Đã về rồi.” Triệu Đồng cầm tài liệu, xách túi máy tính trong tay, quen thuộc chào hỏi với Lê Tranh.
Cô ấy biết tại sao nhị thế tổ lại mua nhà ở đây, vì vậy cô ấy không ngạc nhiên khi thấy Lê Tranh xuất hiện ở đây mặc dù đã muộn như thế này rồi. Nhưng Lê Tranh dường như không hề có tình cảm với nhị thế tổ, chỉ coi anh ta như một người bạn tri kỷ.
Lê Tranh suýt chút nữa không dám nhận, Triệu Đồng mặc một chiếc áo khoác màu xám tro, cắt tóc ngắn, giỏi giang, tràn đầy nữ tính. So với người vừa mới ly hôn một tháng trước, cứ như là hai người khác nhau.
Sau khi điều chỉnh xong, trên mặt cô ấy đã có thần sắc.
Trước đây, Từ Sướng đã từng miêu tả Triệu Đồng, năng lực vô cùng tốt, là một người phụ nữ rất đỉnh. Sau mấy tháng, cuối cùng cô ấy đã vật lộn để thoát khỏi cuộc hôn nhân kia, cô ấy lại có kiểu khí chất này.
Nhìn thấy Triệu Đồng trong trạng thái này, rốt cuộc cô cũng hiểu tại sao Cận Phong lại chỉ dám yêu thầm. Khi đó, Triệu Đồng cũng không nhìn trúng Cận Phong ấu trĩ.
Lê Tranh cười với Triệu Đồng: Đã lâu không gặp thư ký Triệu, vừa nãy không nhận ra chị, tóc ngắn rất xinh.
“Là có mấy ngày không gặp.” Triệu Đồng nói: “Tôi tới đưa mấy thứ cho sếp Cận.”
Ngày mai vẫn sẽ có tuyết rơi dày đặc, vừa vặn là cuối tuần, Nhị thế tổ nói sẽ không đến công ty, để giảm bớt áp lực cho giao thông, tăng ca ở nhà.
Cô mang tới cho nhị thế tổ tất cảlpshj tàipxjcd liệufnama phảieigth dùngvwoeq trongnuyuq cáczhkoi cuộchcgnz họpkukfi vàokkhua tuầnsqzae sau.
Cậncvlih Phongpniqu nhìnjmrub thấyegazi Triệuadfrr Đồng,lfyts khôngzlbsj hềvhtjz ngạc nhiên một chút nào, anh ta đã liên lạc qua điện thoại với cô ấy trước đó, anh ta nghĩ rằng cô ấy phải mất một lúc mới có thể đến được.
“Trên đường không kẹt xe sao?” Anh ta thuận miệng hỏi một câu.
Tàm tạm, tuyết trên đường chính cũng đã được dọn sạch rồi.
Cận Phong lấy chìa khóa mở cửa, đây là căn hộ duy nhất của anh ta không thể mở cửa bằng đầu ngón tay, phải mang chìa khóa theo người.
Hôm khác phải thay lại khóa, nếu không ngày nào đó quên mang chìa khóa thì phải đứng ngoài cửa luôn.
Bên trong có một chốn thần tiên khác biệt, khắp nơi đều lộ ra xa hoa, đồ nội thất đã được thay mới hoàn toàn, cách bài trí trong nhà cũng thay đổi rất nhiều, chắc là tìm đội ngũ thiết kế chuyên nghiệp để thiết kế, khá trang nhã.
Lê Tranh nhìn quanh một lượt: Anh thuê khi nào vậy? Vừa mới tân trang lại à?
“Ừ.” Cận Phong đáp lại một câu, anh ta nhận lấy tài liệu và máy tính từ trong tay Triệu Đồng, tiện tay đặt ở hành lang ngoài cửa.
Nhà hàng xóm người Trung Quốc tốt bụng ở dưới tầng sửa sang, nhân tiện cũng sắp xếp lại căn hộ của anh ta, đó cũng là một trong những điều kiện để anh ta bán nhà vào lúc trước, vì vậy anh ta không chỉ kiếm được hai triệu mà còn kiếm được tiền sửa sang.
Người tầng dưới còn tặng cho anh ta một bộ đồ nội thất.
Triệu Đồng đứng ở cạnh cửa: Sếp Cận, vậy tôi đi về trước.
Cận Phong gật đầu, dặn dò: Lái xe cẩn thận một chút.
Lê Tranh đứng ở hành lang ngoài cửa nhìn một chút, nhưng không đi vào: “Em cũng đi xuống đây, hôm khác tới tụ tập.” Đã muộn thế này rồi, cô ở trong nhà người khác thì không thích hợp.
Cận Phong tiễn các cô đến đầu cầu thang, Lê Tranh và Triệu Đồng vừa trò chuyện vừa đi xuống tầng, Cận Phong không thể chen vào được, anh ta dừng bước, nhìn theo bóng lưng của hai người phụ nữ thì thầm bàn tán, đột nhiên cảm thấy cuộc sống thật mẹ nó kỳ lạ.
-
Gần rạng sáng, tuyết vẫn chưa ngừng.
Trong nhà ấm áp dễ chịu, giống như mùa hè vậy.
Lê Tranh mặc váy ngủ, nằm trên ghế sofa đắp mặt nạ.
‘ONE’: [90]
Lại đến một lần nữa.
Bởi vì cô không trả lời lại bằng những con số như trước nên Phó Thành Lẫm cảm thấy không quen.
Ngày thứ chín mươi cô không bỏ anh ra khỏi danh sách đen, cũng là ngày thứ chín mươi anh không thổ lộ tử tế với cô.
Phó Thành Lẫm đợi một phút, cô vẫn không nói một lời nào, trực tiếp hỏi cô: [Ngủ rồi à?]
Lê Tranh rút ra một cái gối kê dưới đầu: [Chưa.]
Phó Thành Lẫm: [Vậy thì em trả lời lại đi.] Anh nhắc nhở cô: [Con số kia ấy.]
Lê Tranh cố ý: [91-1]
Dù sao tương đương với 90, cũng được tính là có trả lời lại.
Nhưng trả lời như vậy, chính là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Phó Thành Lâm: [Tâm trạng hôm nay không tốt à?]
Lê Tranh hỏi ngược lại: [Em từng có tâm trạng tốt à?]
Phó Thành Lẫm đang luyện đàn, khép bản nhạc lại rồi rời khỏi phòng đàn.
Anh biết trong lòng cô đang không thoải mái, muốn gặp anh.
Anh đã nỗ lực gần ba tháng, coi như đã có chút thành quả, về cơ bản ba mẹ của Tưởng Thành Duật đã có thể chấp nhận chuyện này, không còn phản đối nữa, nói tùy theo suy nghĩ của Tranh Tranh.
Điều đó đồng nghĩa với việc thầm chấp nhận.
Tưởng Mộ Quân bây giờ coi như là cỏ đầu tường, nếu anh thổi một chút, cũng có thể ngã về phía anh bên này, nhưng phần lớn thời gian, ông ấy vẫn đứng về phía Lê Tân Hòa bên kia.
Lê tổng có thành kiến
rất sâu với anh.
Cái nhìn đã thay đổi, nhưng không đủ để khiến bà ấy yên tâm giao con gái cho anh.
Ngày mai, anh hẹn Tưởng Mộ Quân, muốn nhờ ba vợ tương lai giúp đỡ nói tốt nhiều hơn một chút.
Phó Thành Lẫm trả lại Lê Tranh: 【Có thể là trời lạnh nên tâm trạng không tốt. Chờ thêm một tuần nữa, nghỉ là sẽ tốt thôi.】
Lê Tranh:【××】
Điều này có nghĩa là không vui.
Phó Thành Lẫm cân nhắc một lúc: 【Blogger, em bỏ WeChat ra khỏi danh sách đen trước đi, anh gọi video với em, sau video, anh sẽ chủ động tự chặn mình, cho đến khi nào em hài lòng với anh, em không khó chịu một chút nào nữa, thì em lại cho anh ra ngoài. 】
Anh lại nói thêm một câu: [Một tiếng sau cho anh ra ngoài đi, bây giờ không vội.]
Phó Thành Lẫm quay lại phòng đàn một lần nữa, thu lại bản nhạc mà anh đã luyện tập tối nay.
Bây giờ là 11:55 đêm.
Phó Thành Lẫm mặc áo khoác, tìm một đôi găng tay da, cầm hai chiếc điện thoại di động rồi vội vàng xuống tầng.
Xe của anh đều đỗ ở hầm để xe, mặt không dính một mảnh bông tuyết.
Phó Thành Lẫm đi xuông sảnh dưới tầng tìm nhân viên bảo vệ, hỏi nhân viên bảo vệ xem có đỗ xe ở bãi đỗ xe ngoài trời không.
Xe của người bảo vệ dừng ở bên ngoài: Anh Phó, có xe, nhưng chỉ là một chiếc xe khoảng trăm ngàn thay đi bộ thôi.
Phó Thành Lẫm cảm ơn: Có xe là được, có thể làm phiền chú lái xe đến dưới đèn đường được không? Mượn tuyết trên mui xe của chú để sử dụng một chút, vẽ một bức tranh.
Người bảo vệ không rõ lý do, nhưng vẫn trả lời lại: Không sao, không sao.
Ông ấy cầm chìa khóa xe lên, đi theo Phó Thành Lẫm ra ngoài.
Tuyết rơi dày đặc bao phủ khắp xe, nhìn thoáng qua tất cả đều là một màu trắng tinh khiết, khó mà phân biệt được là xe nào với xe nào.
Nhân viên bảo vệ chỉ có thể dùng chìa khóa xe để nhận biết, ‘Tít tít’, mở khóa.
Nghe nói Phó Thành Lẫm muốn vẽ một chút lên mui xe, tài xế liền không quét tuyết đọng xuống dưới, cũng không làm trên kính trước, cũng may chỉ cách đèn đường vài mét.
Phó Thành Lẫm chỉ tay, xe từ từ di chuyển đến chỗ kia.
Phó Thành Lẫm giải thích: Cho bạn gái một việc kinh ngạc vui vẻ.
Nhân viên bảo vệ là một người đàn ông trung niên, ở nhà có con gái, khoảng hai mươi tuổi, chỉ thích đi ra ngoài đắp người tuyết với bạn trai vào ngày tuyết rơi, nhưng theo bọn họ, làm ổ ở trong nhà thật ấm áp biết bao, không bắt buộc phải đi ra ngoài lạnh muốn chết. Nhưng người trẻ tuổi là phải chơi hết mình, ông coi như vẫn hiểu.
Ông mỉm cười: Nên làm, nên làm.
Gió bên ngoài lạnh thấu xương, cắt vào mặt người đau buốt. Phó Thành Lẫm đưa tay ra: Bác tài, đưa chìa khóa xe của bác cho cháu đi, lát nữa cháu đi xe qua đó cho.
Người bảo vệ: Vậy làm phiền ngài.
“Là cháu làm phiền bác.” Phó Thành Lẫm cảm ơn một lần nữa, nói rằng lát nữa anh sẽ đưa chìa khóa xe cho.
Bác bảo vệ không quấy rầy chuyện lãng mạn của người trẻ tuổi, đi nhanh vào khu chung cư.
Phó Thành Lẫm đứng ở đầu xe, đánh giá điều kiện vẽ tranh hiện có. Phần mui xe và kính trước, đủ để vẽ một chiếc dương cầm tam giác đơn giản hoàn chỉnh.
Anh thầm nghĩ qua một lần ở trong đầu, tìm một điểm, bắt đầu vẽ xuống. Sợ vẽ xước xe, anh đeo găng tay da mềm, dùng ngón tay làm bút vẽ.
Không gian quá rộng, thời gian lại eo hẹp, chỉ có thể vẽ các nét đại khái, không thể chăm chút từng chi tiết nhỏ.
Chiếc xe ô tô màu đen, vừa vặn làm những phím đàn màu đen của chiếc dương cầm.
Tuyết rơi xuống là những phím đàn màu trắng.
Anh lại vẽ thêm nốt nhạc nhỏ.
Hơn ba mươi phút sau, một tiếng dương cầm đã được hoàn thành.
Phó Thành Lẫm đã viết một chữ ‘Tranh’ lên trên dương cầm, ký tên là tên anh và ngày tháng hôm nay.
Hai tay anh gần như lạnh cóng, dù có đeo găng tay cũng đã mất đi cảm giác.
Phó Thành Lẫm tháo găng tay ra, dùng sức xoa tay để tìm chút độ ấm.
Đã gần một giờ sáng, anh phủi đi một góc tuyết thật dày trên xe, dùng nó để giữ điện thoại đang thu khúc nhạc dương cầm, điều chỉnh âm lượng ở mức thích hợp, đảm bảo rằng không thể nghe thấy nó từ tòa nhà chung cư cách đó mười mét.
Bông tuyết dày đặc, rơi xuống thành một lớp mỏng trên vai anh.
Phó Thành Lẫm lấy điện thoại di động mà anh thường sử dụng ra, đầu tiên chụp lại những thứ này, tìm thấy tài khoản WeChat của Lê Tranh, anh tùy tiện gửi qua một số.
Cô bỏ anh ra ngoài.
[Em ngủ chưa?]
Lê Tranh: [Sợ anh ngủ rồi.]
Phó Thành Lẫm: [Tìm tai nghe rồi đeo vào đi.]
Lê Tranh: [Đeo tai nghe rồi.]
Bây giờ cô đang ở trong phòng ngủ của mình, cửa đã đóng.
Cô đang dựa vào đầu giường, đợi anh cả một tiếng.
Phó Thành Lẫm đã gửi một lời mời nói chuyện bằng video cho cô, phải nửa phút đổ chuông thì bên kia mới chấp nhận.
Vừa rồi Lê Tranh đang điều chỉnh ánh sáng của đèn, cố gắng làm cho mình xuất hiện thật đẹp trong video.
Video được kết nối.
Cuối cùng Lê Tranh cũng nhìn thấy người mà mình tâm tâm niệm niệm, Phó Thành Lẫm mặc một chiếc áo măng tô màu đen, có thể do lạnh, cúc áo sơ-mi trắng được cài đến tận cái trên cùng.
Yết hầu gợi cảm gần ngay trước mắt cô, như thể đưa tay ra là có thể chạm tới.
Lê Tranh vuốt vuốt sống mũi cao thẳng của anh trên màn hình, lại gõ gõ cái trán của anh, ngón tay trượt xuống theo đường viền xương hàm của anh.
Sau đó liếc anh một cái thông qua màn hình.
Cái liếc mắt này rất đúng lúc.
Phó Thành Lẫm đột nhiên bật cười: Em cầm điện thoại ra xa một chút đi, trong màn hình toàn là ánh mắt xem thường của em thôi.
Lê Tranh:......
Lúc này cô mới để ý nhìn phía sau anh, không khỏi nhíu mày: Anh đang ở bên ngoài?
Phó Thành Lẫm: Ừ.
Trong phòng không đợi được anh à?
......
Hòa một ván.
Lê Tranh cong khóe miệng lên.
“Có lạnh không? Sao anh không vào nhà?” Lê Tranh đoán rằng có lẽ anh vừa mới đi xã giao xong.
Phó Thành Lẫm: Cho em một món quà nhỏ.
Một giây sau, anh quay thẳng camera vào xe ô tô, đầu tiên là quay toàn cảnh, sau đó quay vào các phím đàn đen trắng.
Phó Thành Lẫm ấn mở bản nhạc dương cầm trong một chiếc điện thoại di động khác, lúc trước ghi âm thì có mấy giây chờ, vừa vặn cho anh có thời gian chuẩn bị để gảy đàn.
Lê Tranh há hốc miệng, vừa định nói gì đó, tiếng dương cầm du dương vang lên trong tai nghe.
Một bài Tuyết mùa đông.
Đúng lúc hợp với hoàn cảnh.
Dưới ánh đèn đường màu vàng ấm áp, những bông tuyết trắng như lông ngỗng tự do nhảy múa, những ngón tay có khớp xương rõ ràng của anh uyển chuyển nhảy nhót trên những phím đàn đen trắng theo giai điệu.
Đàn một khúc nhạc dễ nghe nhất trong mùa đông này.
Giai điệu được thiết lập để phát đi phát lại, Phó Thành Lẫm đã trực tiếp đàn ba lần trong không khí.
Lê Tranh vẫn chưa nghe đủ.
Cô không quay lại lần đàn tấu này, mùa đông này, cảnh này đủ để cô nhớ suốt đời, không cần phải dựa vào bất kỳ một video nào.
Cô thích nghe anh chơi đàn dương cầm, vì vậy anh đã cố gắng hết sức làm những điều lãng mạn có liên quan đến dương cầm.
Lần trước là dương cầm trong lòng bàn tay, lần này là dương cầm trên tuyết.
Phó Thành Lẫm đã làm thêm hai lần, cô đã liên tục nghe ca khúc này năm lần.
Anh đeo găng tay da vào: Muộn quá rồi, em ngủ sớm một chút đi.
Lê Tranh hoàn hồn, cảm động và rung động đến mức không lời nào có thể diễn tả được.
Ông chủ Phó, ngủ ngon. Nhanh vào nhà đi.
Được. Trước khi tắt video, cô thưởng cho anh: Thực ra, mắt nhìn của em cũng không tệ như vậy. Ông chủ Phó, anh nói xem?
Phó Thành Lẫm cười khẽ: Ngủ ngon.
Anh cúp máy, gửi cho cô những bức ảnh đàn dương cầm trên tuyết mà anh đã chụp trước đó, cũng tiện tay gửi khúc nhạc dương cầm mà anh đã thu âm qua đó.
Lê Tranh cài đặt bài hát này thành phát ra tuần hoàn, tắt đèn, nghe nhạc dương cầm rồi chìm vào giấc ngủ.
Rạng sáng, một ngày mới đã đến.
‘ONE’: [91]
Lê Tranh: [92-1]
-
Tuyết lớn rơi một đêm, nhưng ngày hôm sau trời không quang mây không tạnh, u ám nặng nề.
Hôm sau, lại có một trận mưa kèm tuyết khác ập đến.
Lê Tranh không có tiết học vào thứ hai, nhưng cô vẫn dậy sớm như thường lệ, dự định hôm nay sẽ quay cảnh giúp đỡ học sinh qua đường để đi học vào ngày mùa đông, sau đó làm thành một chuỗi video.
Giang Tiểu Nam đã quay lại trường học vào tối hôm qua, gần đây cô ấy đi theo giáo viên hướng dẫn của mình làm một dự án, không có thời gian rảnh rỗi.
Hôm nay, trời âm bảy tám độ, Lê Tranh tìm một chiếc áo khoác lông dày nhất để mặc vào, đeo máy ảnh ra phía sau và đi ra ngoài.
Trên hành lang, tình cờ gặp được phú nhị đại*.
*phú nhị đại: ám chỉ con cái của những gia đình giàu có, những người được thừa kế khối tài sản khổng lồ.
Sáu giờ rưỡi vào mùa đông, trời còn chưa sáng.
Cận Phong dừng bước lại: Em mộng du à, sao dậy sớm thế?
Anh ta đang cầm một chiếc bánh mì ‘hoàng gia’ trong tay, là bữa sáng hôm nay. Khi đến đây, rốt cuộc không thể hưởng thụ được bữa sáng phong phú và đầy đủ chất dinh dưỡng.
Có một mình cũng không muốn đến cửa hàng bán đồ ăn nhanh để xếp hàng ăn cơm.
Lê Tranh: Đi làm việc. Cô vỗ vỗ máy ảnh: Quay video tài liệu.
Cận Phong chậm rãi gật đầu: Quay cảnh kẹt xe vào giờ cao điểm buổi sáng à?
“Em nhàm chán như vậy à?” Lê Tranh nhìn túi trong tay anh ta, nói: “Quay cảnh giúp đỡ học sinh qua đường để đi học.”
Cận Phong xé túi bánh mì ra và bẻ một nửa cho cô: Anh biết hàng xóm thì phải giúp đỡ lẫn nhau, nhưng anh cũng không thể cho em tất cả lương thực được.
Hai người vừa đi vừa ăn, ngay cả khi không khí giá lạnh, ăn vẫn rất ngon.
Xuống dưới tầng, một nửa cái bánh mì đã đi vào bụng.
Đến bãi đỗ xe phải mất một đoạn, Lê Tranh đội mũ lên.
Gió như dao, đâm vào tận xương.
Cận Phong bẻ cổ áo lên, đeo kính râm chắn gió.
Khi đi ngang qua một bên bồn hoa, con mèo con vẫn còn chưa dậy.
Lê Tranh lấy từ trong túi ra một chiếc túi nhựa nhỏ, trước khi cô rời khỏi nhà thì đã lấy thức ăn cho mèo, cô cẩn thận đổ vào bát cho mèo, Cận Phong đổ thêm nửa hộp sữa ấm trên tay anh vào một chiếc bát khác.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi lấy xe.
Khi nào thì anh chính thức chuyển nhà?
Chờ Hạ Dập được nghỉ, có lẽ phải gần lễ Giáng Sinh.
‘ONE’ gửi tới: [93]
Lê Tranh: [94-1]
Khi đến trường tiểu học gần nhất, cô tìm một chỗ đỗ xe rồi dừng xe xong mới là bảy giờ mười lăm phút.
Bác cảnh sát bổ trợ giúp đỡ học sinh qua đường đã sớm tới chỗ làm việc, đang chuẩn bị rào chắn trên một số đoạn đường.
Lê Tranh đi tới chào hỏi: Bác Úc, buổi sáng tốt lành.
Bác Úc bỗng nhiên ngẩng đầu lên, phân biệt trong chốc lát, mới chợt nhớ ra: Chào cháu, chào cháu, phóng viên Lê, lại tới quay tin tức à?
Lê Tranh: Bác cứ gọi cháu Tiểu Lê là được.
Bác Úc là một cảnh sát bổ trợ của đồn cảnh sát quản lý khu vực này, bác đã làm công việc giúp đỡ học sinh qua đường này được mười năm rồi, hết lòng hết dạ và có trách nhiệm, bác đến sớm nhất, về muộn nhất.
Lê Tranh đã tới quay bác Úc vào mùa hè, khi đó cô vừa được nghỉ hè, vẫn chưa đi thực tập ở đài truyền hình, nhoáng một cái, cũng đã nửa năm trôi qua.
Bây giờ bác Úc cũng không bận, liền trò chuyện vài câu: Hôm nay trường học có hoạt động gì à?
Lê Tranh lắc đầu, cười nói: Cháu đến quay bác.
Bác Úc cười ha ha, có chút ngượng ngùng: Con bé này, bác thì có gì hay mà quay.
Lê Tranh điều chỉnh thử máy ảnh: Có rất nhiều, rất nhiều trẻ nhỏ đều thích bác, có bạn nhỏ học lớp 5 ở trường này đã gửi bài cho cháu, nói nhất định phải để cho bác được nhiều người biết đến hơn nữa. Cô bé ấy cũng đã viết một bức thư rất dài rất dài cho cháu.
Bác Úc: Tất cả đều là chuyện bác nên làm, không đáng kể.
Lục tục có phụ huynh đưa con đến, Lê Tranh không quấy rầy công việc của bác Úc, cô tìm một chỗ không gây phiền.
Hôm nay gió lớn, còn có mưa phùn tuyết rơi, cho dù mặc quần áo dày đến đâu thì cũng vẫn bị lạnh cóng.
Đoạn đường này hẹp, nhiều xe, sáng sớm đều là người đưa con cháu đi học, để tránh bị tắc đến nỗi nước chảy không lọt, bác Úc đợi bọn nhỏ ở giao lộ rồi đưa bọn nhỏ qua đường, không cần ba mẹ đi vào trong con đường kia.
Lê Tranh đã đứng gần một tiếng đồng hồ, bắt được không ít bức ảnh cảm động, đặc biệt là những biểu cảm nhỏ khi bọn nhỏ chào hỏi bác Úc, rất đáng yêu và cảm động.
Mưa tuyết không nhỏ, một cậu bé vươn tay lau nước mưa trên mi mắt của bác Úc.
Lê Tranh lạnh đến không chịu được, cô cất máy ảnh, chạy chậm một đường đến quán trà sữa gần đó.
Uống một cốc trà sữa to, cơ thể ấm lên.
Trước khi đi, cô gói thêm một ly khác.
Sau khi ra khỏi quán trà sữa, tất cả các bạn nhỏ đi học đều đã vào trường, giao thông đường bộ trở lại bình thường.
Bác Úc đang thu rào chắn trên đường, những cảnh sát giao thông khác cũng đã vội vã quay lại làm việc.
Lê Tranh đưa trà sữa cho bác Úc: Cháu mua thay cho những bạn nhỏ kia.
Cô vẫy vẫy tay, quay lại đưa lưng về hướng gió mà đi.
Bãi đỗ xe, Phó Thành Lẫm mới từ cổng trường tới, anh đến đây lấy tư liệu tin tức cho Lê Tranh, biết cô đang làm một loạt phóng sự về việc đưa học sinh qua đường, hôm nay trời lạnh, tuyết rơi, thích hợp làm cho ngày mùa đông.
Anh vừa định kéo cửa xe ngồi lên, đột nhiên quay mặt lại giống như có cảm ứng vậy, Lê Tranh quấn kín như con gấu nhỏ, vượt sang bên này chạy tới một cách vụng về.
Ông chủ Phó!
Lê Tranh cũng nhìn thấy anh.
Tài xế cụp gương xe xuống, nhỏ giọng nhắc nhở ông chủ nhà mình: Sếp Phó, xe của chủ tịch Lê đang ở ngay chỗ chéo sau lưng ngài.
Phó Thành Lẫm:......
Anh kiềm chế bản thân không quay mặt lại.
Qua cửa sổ xe ô tô, Lê Tân Hòa lạnh nhạt nhìn qua Phó Thành Lẫm đang ở bên ngoài cách đó hơn mười mét, còn có cô con gái đang chạy vội tới.
Bà đặc biệt đến đây để đợi con gái, vừa rồi đi ngang qua trường học, nhìn thấy con gái đang đứng ở đầu gió quay chụp video, chắc là quay cảnh giúp đỡ học sinh qua đường, bà không quấy rầy công việc của con gái.
Bà cảm thấy thương con gái vì trời lạnh như này mà phải chịu lạnh trong mưa tuyết, bà mua đồ ăn sáng cho con gái, tìm tới xe của con gái, ở đây chờ cô quay chụp xong.
Bà không ngờ còn có ‘bất ngờ’ đang đợi mình.
Lê Tranh dừng lại ở chỗ cách Phó Thành Lẫm một mét, ánh mắt mờ mịt, trầm mặc nhìn hắn, giống như nói rằng cuối cùng đã rơi vào trong tay của tôi.
Ông chủ Phó, chào buổi sáng.
Phó Thành Lẫm sống lưng phát lạnh, luôn cảm thấy ánh mắt của chủ tịch Lê có thể bổ vào anh.
Anh gật đầu: Chào buổi sáng.
Từ trước đến nay Lê Tranh luôn bao dung với anh, chỉ cần anh dụng tâm, cô đều sẽ xem xét tha thứ cho anh.
Dương cầm trên tuyết của anh vào đêm hôm qua, cô cảm động đến tận bây giờ.
Bài hát Tuyết mùa đông kia, em coi như là lời tỏ tình của anh.
Phó Thành Lẫm hơi co ngón tay lại, không biết Lê Tân Hòa có nghe thấy hay không, nếu như nghe thấy, nỗ lực của anh trong khoảng thời gian này đều đã phí công nhọc sức hết rồi.
Tài xế biết ông chủ đang lo lắng điều gì, anh ta có thể nhìn thấy một chút tình huống phía sau mình qua gương chiếu hậu, hạ giọng nói với Phó Thành Lẫm: Sếp Phó, không thể nghe được, không mở cửa sổ xe.
Lê Tranh mở to mắt nhìn, người lái xe này bị choáng váng à?
Không phải cửa sổ xe của anh đang mở sao?
Đã nghe được rồi, còn nói không nghe thấy cô nói cái gì.
Phó Thành Lẫm thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lê Tranh, khẽ nói: Cảm ơn blogger.
Lê Tranh: Ba tháng qua anh không tới gặp em, biết anh bận rộn, em cũng không định so đo với anh. Anh qua đây, để em ôm một cái, em miễn cưỡng tha thứ cho anh.
Phó Thành Lẫm:......
Người lái xe nâng cửa kính xe lên, chuyện này, thần cũng không thể giúp được.
Lê Tranh đợi anh đi qua, nhưng anh chậm chạp không nhúc nhích, dáng vẻ như thể anh rất bối rối. Sao anh còn lần mần thế? Lâu như vậy không gặp, không nhớ em à?
Phó Thành Lẫm nhìn vào mắt cô: Nhớ.
Nhưng anh không dám bước lên trước, phía sau vẫn còn có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào anh.
Sợ cô tức giận, Phó Thành Lẫm dùng thứ khác để làm cô nguôi giận:
Anh tới quay cho em một đoạn video về giúp đỡ học sinh qua đường, lát nữa sẽ gửi cho em.
Anh vội vàng giải thích: Tranh Tranh, đợi anh làm quen một chút, làm sao để gọi Tưởng Thành Duật là chú, anh vẫn luôn thích ứng trong khoảng thời gian này, sẽ sớm thôi.
Lê Tranh im lặng không nói, cô cảm động vì anh đội giá lạnh cung cấp tư liệu tin tức cho cô, nhưng cũng tức giận vì đến tận bây giờ anh vẫn chưa làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý để chung đụng như một đôi yêu nhau.
Phó Thành Lẫm nới lỏng một chiếc cúc áo sơ-mi, rõ ràng là âm độ, anh vẫn toát mồ hôi.
Lê Tranh quay đầu nhìn dưới bụi cây, xem bên dưới còn có tuyết rơi chưa được quét dọn hay không, cô nhanh chân đi qua, đạp một chân vào, tuyết dính đầy đế giày.
Cô một chân nhảy lò cò, đạp hai lần vào chân anh bằng cái chân vừa giẫm lên tuyết kia, để lại hai dấu chân trên đó.
Lê Tranh chỉ vào chân anh: Em đã tới rồi.
Ông chủ Phó, để xem sau này em thu thập anh như thế nào.
Cô nghênh ngang rời đi.
Lê Tranh cực kì tức giận, không để ý thấy xe của mẹ mình đang đỗ ở đây.
Đạp chân ga, xe rít lên rời đi.
Phó Thành Lẫm giả vờ không nhìn thấy xe của Lê Tân Hòa, anh ngồi lên xe của mình.
Ngay sau đó, xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe, chạy về hướng đến GR.
Phó Thành Lẫm gửi tin nhắn cho Tưởng Thành Duật: [Cùng lắm là tôi đợi đến Tết Nguyên Đán thôi, nếu anh cậu còn chưa thuyết phục được chủ tịch Lê, thì tôi sẽ mặc kệ chuyện anh cậu có thể phải độc thân hay không, nếu không tôi sẽ hoàn toàn bị độc thân.]
-
‘ONE’: [96]
Lê Tranh ném điện thoại sang một bên, cảm thấy vô cùng bất lực.
Sắp tới sinh nhật của anh ấy rồi, anh ấy vẫn còn lo lắng chồng chất, không muốn thổ lộ với em, cũng không có ý định để em làm bạn gái của anh ấy.
Cận Phong gọi cho cô một ly cocktail, không có nhiều người đến đây vào lúc còn sáng rõ, anh ta uống rượu cùng Lê Tranh ở quầy bar.
Bạn bè của anh ấy sẽ tổ chức sinh nhật cho anh ấy vào tối mai, có lẽ, lúc đó anh ấy sẽ cho em một niềm vui bất ngờ, dẫn em đi dự tiệc sinh nhật.
Lê Tranh lắc đầu: Chắc là không đâu, anh ấy không phải là kiểu người khoe khoang như vậy.
Cô lắc lắc ly rượu: Anh ấy đang thiếu kích thích, thiếu bị trừng trị, lo trước lo sau.
Cận Phong nghĩ kế cho cô: Vậy thì em liền đi tới tiệc sinh nhật của anh ấy để trừng trị anh ấy đi, anh đi cùng em.
Lê Tranh cụng ly với anh ta: Trước tiên chúc mừng anh chuyển nhà vui vẻ vào cuối tuần.
Lê Tranh mặc áo lông, bao bọc cực kỳ kín, hai tay đút vào túi.
Cận Phong đi sau lưng cô, giẫm lên dấu chân mà cô vừa giẫm qua.
Đi ngang qua bồn hoa, hai con mèo con ngủ yên ổn nằm trong ổ ngủ.
Kể từ khi một thổ hào đến khu này, khu dân cư đã được đổi mới hoàn toàn.
Nghe nói thổ hào ra tay hào phóng, bỏ tiền để chủ nhà cải tạo xung quanh, cắt tỉa chăm sóc các hàng cây xanh, gia cố lại các bồn hoa, phòng bảo vệ cũ được thay mới, đầy đủ chức năng, đèn sáng suốt đêm.
Khu đất trống dưới tòa nhà chung cư được tận dụng tối đa, đặt hàng loạt các máy tập thể dục và các công trình vui chơi cho trẻ con. Nơi đây đã trở thành khu vui chơi cho người già và trẻ con.
Hai con mèo con cũng được thơm lây, có một cái ổ có khung leo trèo cho mèo, mùa đông này sẽ trôi qua tốt hơn, không cần lo lắng phải chịu rét lạnh.
Ổ mèo được làm bằng gỗ, có vẻ như được làm riêng theo yêu cầu, rất hài hòa với xung quanh, trở thành một cảnh quan bên trong bồn hoa.
Lê Tranh quay mặt lại nói chuyện với Cận Phong: “Có phải anh chi tiền để đặt làm trước không?” Cô chỉ chỉ vào ổ mèo, khi trời quá lạnh, cô nhanh chóng rụt ngón tay lại.
Cận Phong: Anh định mua thì chủ nhà đã sớm làm xong rồi.
Từng đợt khí nóng phả ra, lập tức bị gió Đông Bắc thổi tan.
Lê Tranh ‘à’ một tiếng, xem ra thực sự là thổ hào hàng xóm nhà bên cạnh kia.
Rất có lòng nhân ái.
Sắp xuống dưới tầng, Lê Tranh bảo Cận Phong trở về đi.
Cận Phong: Đêm nay anh ở đây.
?
Lê Tranh trượt chân, vội vàng vịn vào Cận Phong mới không bị ngã như chó gặm bùn.
Cận Phong kéo cô một cái: Em kích động cái gì chứ?
Lê Tranh đứng vững: Anh ở đây? Ngủ ngoài đường à? Phòng trọ của cô và Giang Tiểu Nam là nơi ở của hai cô gái, không thể để anh ta ngủ trong phòng khách.
Cận Phong ngẩng đầu lên nhìn tầng bốn, đèn ngoài cửa sổ bật sáng, màu vàng ấm áp.
Anh ta gật cằm một cái: Anh ở tầng bốn, hàng xóm.
Đi thôi, dẫn em đi xem nhà mới của anh.
Anh ta đụng nhẹ lên trán Lê Tranh, ra hiệu cho cô cùng đi lên.
Lê Tranh sững sờ đứng tại chỗ trong một giây, mới phản ứng lại để bước nhanh đuổi theo anh ta. Cả tháng nay anh ta không có động tĩnh gì, cô cho rằng anh ta nói muốn thuê nhà chẳng qua là nói ba hoa nhắc chơitfguk nhưvwzko vậygvsps thôi.
Saoinixu anhmbfhu chuyểnxvcua đếnzwkoc cũngccgzn khôngxrljp nóiizgjl mộtzemvn câu,pcbpt chúcsmxed mừngelvkw anhzlixu đãyjdxe chuyểntnuid nhàbyhvy mớifbudx nhé.
Cận Phong: Bây giờ anh vẫn đang sống thử, còn chưa chính thức dọn nhà, đến lúc đó anh chắc chắn sẽ mời các em, mừng nhà mới còn có thể thu tiền và quà mà có đúng không?
Anh ta cười nói.
Lê Tranh coi như không nghe thấy, một bước vượt qua hai bậc thang để đi lên tầng.
Cận Phong để cho cô đi trước, anh ta theo sau đó.
Khi anh chuyển đến đây, là có thể thường xuyên gọi Hà Dập và Từ Sướng tới tụ tập, Giang Tiểu Nam cũng có cơ hội nhìn thấy Hà Dập, không đến nỗi một tháng phải đi một chuyến tới nhà hàng lẩu cay hơn nữa còn phải vắt óc suy nghĩ tìm lý do, lúc đi còn không đụng mặt với Hà Dập.
Anh ta suy nghĩ một chút, tác dụng duy nhất của căn hộ này có lẽ chính là để mai mối cho Giang Tiểu Nam và Hà Dập, hoàn thành một đoạn nhân duyên.
Ở hành lang trên tầng bốn, đèn điều khiển bằng giọng nói đang bật sáng.
Có một người phụ nữ đứng ở cửa nhà: “Đã về rồi.” Triệu Đồng cầm tài liệu, xách túi máy tính trong tay, quen thuộc chào hỏi với Lê Tranh.
Cô ấy biết tại sao nhị thế tổ lại mua nhà ở đây, vì vậy cô ấy không ngạc nhiên khi thấy Lê Tranh xuất hiện ở đây mặc dù đã muộn như thế này rồi. Nhưng Lê Tranh dường như không hề có tình cảm với nhị thế tổ, chỉ coi anh ta như một người bạn tri kỷ.
Lê Tranh suýt chút nữa không dám nhận, Triệu Đồng mặc một chiếc áo khoác màu xám tro, cắt tóc ngắn, giỏi giang, tràn đầy nữ tính. So với người vừa mới ly hôn một tháng trước, cứ như là hai người khác nhau.
Sau khi điều chỉnh xong, trên mặt cô ấy đã có thần sắc.
Trước đây, Từ Sướng đã từng miêu tả Triệu Đồng, năng lực vô cùng tốt, là một người phụ nữ rất đỉnh. Sau mấy tháng, cuối cùng cô ấy đã vật lộn để thoát khỏi cuộc hôn nhân kia, cô ấy lại có kiểu khí chất này.
Nhìn thấy Triệu Đồng trong trạng thái này, rốt cuộc cô cũng hiểu tại sao Cận Phong lại chỉ dám yêu thầm. Khi đó, Triệu Đồng cũng không nhìn trúng Cận Phong ấu trĩ.
Lê Tranh cười với Triệu Đồng: Đã lâu không gặp thư ký Triệu, vừa nãy không nhận ra chị, tóc ngắn rất xinh.
“Là có mấy ngày không gặp.” Triệu Đồng nói: “Tôi tới đưa mấy thứ cho sếp Cận.”
Ngày mai vẫn sẽ có tuyết rơi dày đặc, vừa vặn là cuối tuần, Nhị thế tổ nói sẽ không đến công ty, để giảm bớt áp lực cho giao thông, tăng ca ở nhà.
Cô mang tới cho nhị thế tổ tất cảlpshj tàipxjcd liệufnama phảieigth dùngvwoeq trongnuyuq cáczhkoi cuộchcgnz họpkukfi vàokkhua tuầnsqzae sau.
Cậncvlih Phongpniqu nhìnjmrub thấyegazi Triệuadfrr Đồng,lfyts khôngzlbsj hềvhtjz ngạc nhiên một chút nào, anh ta đã liên lạc qua điện thoại với cô ấy trước đó, anh ta nghĩ rằng cô ấy phải mất một lúc mới có thể đến được.
“Trên đường không kẹt xe sao?” Anh ta thuận miệng hỏi một câu.
Tàm tạm, tuyết trên đường chính cũng đã được dọn sạch rồi.
Cận Phong lấy chìa khóa mở cửa, đây là căn hộ duy nhất của anh ta không thể mở cửa bằng đầu ngón tay, phải mang chìa khóa theo người.
Hôm khác phải thay lại khóa, nếu không ngày nào đó quên mang chìa khóa thì phải đứng ngoài cửa luôn.
Bên trong có một chốn thần tiên khác biệt, khắp nơi đều lộ ra xa hoa, đồ nội thất đã được thay mới hoàn toàn, cách bài trí trong nhà cũng thay đổi rất nhiều, chắc là tìm đội ngũ thiết kế chuyên nghiệp để thiết kế, khá trang nhã.
Lê Tranh nhìn quanh một lượt: Anh thuê khi nào vậy? Vừa mới tân trang lại à?
“Ừ.” Cận Phong đáp lại một câu, anh ta nhận lấy tài liệu và máy tính từ trong tay Triệu Đồng, tiện tay đặt ở hành lang ngoài cửa.
Nhà hàng xóm người Trung Quốc tốt bụng ở dưới tầng sửa sang, nhân tiện cũng sắp xếp lại căn hộ của anh ta, đó cũng là một trong những điều kiện để anh ta bán nhà vào lúc trước, vì vậy anh ta không chỉ kiếm được hai triệu mà còn kiếm được tiền sửa sang.
Người tầng dưới còn tặng cho anh ta một bộ đồ nội thất.
Triệu Đồng đứng ở cạnh cửa: Sếp Cận, vậy tôi đi về trước.
Cận Phong gật đầu, dặn dò: Lái xe cẩn thận một chút.
Lê Tranh đứng ở hành lang ngoài cửa nhìn một chút, nhưng không đi vào: “Em cũng đi xuống đây, hôm khác tới tụ tập.” Đã muộn thế này rồi, cô ở trong nhà người khác thì không thích hợp.
Cận Phong tiễn các cô đến đầu cầu thang, Lê Tranh và Triệu Đồng vừa trò chuyện vừa đi xuống tầng, Cận Phong không thể chen vào được, anh ta dừng bước, nhìn theo bóng lưng của hai người phụ nữ thì thầm bàn tán, đột nhiên cảm thấy cuộc sống thật mẹ nó kỳ lạ.
-
Gần rạng sáng, tuyết vẫn chưa ngừng.
Trong nhà ấm áp dễ chịu, giống như mùa hè vậy.
Lê Tranh mặc váy ngủ, nằm trên ghế sofa đắp mặt nạ.
‘ONE’: [90]
Lại đến một lần nữa.
Bởi vì cô không trả lời lại bằng những con số như trước nên Phó Thành Lẫm cảm thấy không quen.
Ngày thứ chín mươi cô không bỏ anh ra khỏi danh sách đen, cũng là ngày thứ chín mươi anh không thổ lộ tử tế với cô.
Phó Thành Lẫm đợi một phút, cô vẫn không nói một lời nào, trực tiếp hỏi cô: [Ngủ rồi à?]
Lê Tranh rút ra một cái gối kê dưới đầu: [Chưa.]
Phó Thành Lẫm: [Vậy thì em trả lời lại đi.] Anh nhắc nhở cô: [Con số kia ấy.]
Lê Tranh cố ý: [91-1]
Dù sao tương đương với 90, cũng được tính là có trả lời lại.
Nhưng trả lời như vậy, chính là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Phó Thành Lâm: [Tâm trạng hôm nay không tốt à?]
Lê Tranh hỏi ngược lại: [Em từng có tâm trạng tốt à?]
Phó Thành Lẫm đang luyện đàn, khép bản nhạc lại rồi rời khỏi phòng đàn.
Anh biết trong lòng cô đang không thoải mái, muốn gặp anh.
Anh đã nỗ lực gần ba tháng, coi như đã có chút thành quả, về cơ bản ba mẹ của Tưởng Thành Duật đã có thể chấp nhận chuyện này, không còn phản đối nữa, nói tùy theo suy nghĩ của Tranh Tranh.
Điều đó đồng nghĩa với việc thầm chấp nhận.
Tưởng Mộ Quân bây giờ coi như là cỏ đầu tường, nếu anh thổi một chút, cũng có thể ngã về phía anh bên này, nhưng phần lớn thời gian, ông ấy vẫn đứng về phía Lê Tân Hòa bên kia.
Lê tổng có thành kiến
rất sâu với anh.
Cái nhìn đã thay đổi, nhưng không đủ để khiến bà ấy yên tâm giao con gái cho anh.
Ngày mai, anh hẹn Tưởng Mộ Quân, muốn nhờ ba vợ tương lai giúp đỡ nói tốt nhiều hơn một chút.
Phó Thành Lẫm trả lại Lê Tranh: 【Có thể là trời lạnh nên tâm trạng không tốt. Chờ thêm một tuần nữa, nghỉ là sẽ tốt thôi.】
Lê Tranh:【××】
Điều này có nghĩa là không vui.
Phó Thành Lẫm cân nhắc một lúc: 【Blogger, em bỏ WeChat ra khỏi danh sách đen trước đi, anh gọi video với em, sau video, anh sẽ chủ động tự chặn mình, cho đến khi nào em hài lòng với anh, em không khó chịu một chút nào nữa, thì em lại cho anh ra ngoài. 】
Anh lại nói thêm một câu: [Một tiếng sau cho anh ra ngoài đi, bây giờ không vội.]
Phó Thành Lẫm quay lại phòng đàn một lần nữa, thu lại bản nhạc mà anh đã luyện tập tối nay.
Bây giờ là 11:55 đêm.
Phó Thành Lẫm mặc áo khoác, tìm một đôi găng tay da, cầm hai chiếc điện thoại di động rồi vội vàng xuống tầng.
Xe của anh đều đỗ ở hầm để xe, mặt không dính một mảnh bông tuyết.
Phó Thành Lẫm đi xuông sảnh dưới tầng tìm nhân viên bảo vệ, hỏi nhân viên bảo vệ xem có đỗ xe ở bãi đỗ xe ngoài trời không.
Xe của người bảo vệ dừng ở bên ngoài: Anh Phó, có xe, nhưng chỉ là một chiếc xe khoảng trăm ngàn thay đi bộ thôi.
Phó Thành Lẫm cảm ơn: Có xe là được, có thể làm phiền chú lái xe đến dưới đèn đường được không? Mượn tuyết trên mui xe của chú để sử dụng một chút, vẽ một bức tranh.
Người bảo vệ không rõ lý do, nhưng vẫn trả lời lại: Không sao, không sao.
Ông ấy cầm chìa khóa xe lên, đi theo Phó Thành Lẫm ra ngoài.
Tuyết rơi dày đặc bao phủ khắp xe, nhìn thoáng qua tất cả đều là một màu trắng tinh khiết, khó mà phân biệt được là xe nào với xe nào.
Nhân viên bảo vệ chỉ có thể dùng chìa khóa xe để nhận biết, ‘Tít tít’, mở khóa.
Nghe nói Phó Thành Lẫm muốn vẽ một chút lên mui xe, tài xế liền không quét tuyết đọng xuống dưới, cũng không làm trên kính trước, cũng may chỉ cách đèn đường vài mét.
Phó Thành Lẫm chỉ tay, xe từ từ di chuyển đến chỗ kia.
Phó Thành Lẫm giải thích: Cho bạn gái một việc kinh ngạc vui vẻ.
Nhân viên bảo vệ là một người đàn ông trung niên, ở nhà có con gái, khoảng hai mươi tuổi, chỉ thích đi ra ngoài đắp người tuyết với bạn trai vào ngày tuyết rơi, nhưng theo bọn họ, làm ổ ở trong nhà thật ấm áp biết bao, không bắt buộc phải đi ra ngoài lạnh muốn chết. Nhưng người trẻ tuổi là phải chơi hết mình, ông coi như vẫn hiểu.
Ông mỉm cười: Nên làm, nên làm.
Gió bên ngoài lạnh thấu xương, cắt vào mặt người đau buốt. Phó Thành Lẫm đưa tay ra: Bác tài, đưa chìa khóa xe của bác cho cháu đi, lát nữa cháu đi xe qua đó cho.
Người bảo vệ: Vậy làm phiền ngài.
“Là cháu làm phiền bác.” Phó Thành Lẫm cảm ơn một lần nữa, nói rằng lát nữa anh sẽ đưa chìa khóa xe cho.
Bác bảo vệ không quấy rầy chuyện lãng mạn của người trẻ tuổi, đi nhanh vào khu chung cư.
Phó Thành Lẫm đứng ở đầu xe, đánh giá điều kiện vẽ tranh hiện có. Phần mui xe và kính trước, đủ để vẽ một chiếc dương cầm tam giác đơn giản hoàn chỉnh.
Anh thầm nghĩ qua một lần ở trong đầu, tìm một điểm, bắt đầu vẽ xuống. Sợ vẽ xước xe, anh đeo găng tay da mềm, dùng ngón tay làm bút vẽ.
Không gian quá rộng, thời gian lại eo hẹp, chỉ có thể vẽ các nét đại khái, không thể chăm chút từng chi tiết nhỏ.
Chiếc xe ô tô màu đen, vừa vặn làm những phím đàn màu đen của chiếc dương cầm.
Tuyết rơi xuống là những phím đàn màu trắng.
Anh lại vẽ thêm nốt nhạc nhỏ.
Hơn ba mươi phút sau, một tiếng dương cầm đã được hoàn thành.
Phó Thành Lẫm đã viết một chữ ‘Tranh’ lên trên dương cầm, ký tên là tên anh và ngày tháng hôm nay.
Hai tay anh gần như lạnh cóng, dù có đeo găng tay cũng đã mất đi cảm giác.
Phó Thành Lẫm tháo găng tay ra, dùng sức xoa tay để tìm chút độ ấm.
Đã gần một giờ sáng, anh phủi đi một góc tuyết thật dày trên xe, dùng nó để giữ điện thoại đang thu khúc nhạc dương cầm, điều chỉnh âm lượng ở mức thích hợp, đảm bảo rằng không thể nghe thấy nó từ tòa nhà chung cư cách đó mười mét.
Bông tuyết dày đặc, rơi xuống thành một lớp mỏng trên vai anh.
Phó Thành Lẫm lấy điện thoại di động mà anh thường sử dụng ra, đầu tiên chụp lại những thứ này, tìm thấy tài khoản WeChat của Lê Tranh, anh tùy tiện gửi qua một số.
Cô bỏ anh ra ngoài.
[Em ngủ chưa?]
Lê Tranh: [Sợ anh ngủ rồi.]
Phó Thành Lẫm: [Tìm tai nghe rồi đeo vào đi.]
Lê Tranh: [Đeo tai nghe rồi.]
Bây giờ cô đang ở trong phòng ngủ của mình, cửa đã đóng.
Cô đang dựa vào đầu giường, đợi anh cả một tiếng.
Phó Thành Lẫm đã gửi một lời mời nói chuyện bằng video cho cô, phải nửa phút đổ chuông thì bên kia mới chấp nhận.
Vừa rồi Lê Tranh đang điều chỉnh ánh sáng của đèn, cố gắng làm cho mình xuất hiện thật đẹp trong video.
Video được kết nối.
Cuối cùng Lê Tranh cũng nhìn thấy người mà mình tâm tâm niệm niệm, Phó Thành Lẫm mặc một chiếc áo măng tô màu đen, có thể do lạnh, cúc áo sơ-mi trắng được cài đến tận cái trên cùng.
Yết hầu gợi cảm gần ngay trước mắt cô, như thể đưa tay ra là có thể chạm tới.
Lê Tranh vuốt vuốt sống mũi cao thẳng của anh trên màn hình, lại gõ gõ cái trán của anh, ngón tay trượt xuống theo đường viền xương hàm của anh.
Sau đó liếc anh một cái thông qua màn hình.
Cái liếc mắt này rất đúng lúc.
Phó Thành Lẫm đột nhiên bật cười: Em cầm điện thoại ra xa một chút đi, trong màn hình toàn là ánh mắt xem thường của em thôi.
Lê Tranh:......
Lúc này cô mới để ý nhìn phía sau anh, không khỏi nhíu mày: Anh đang ở bên ngoài?
Phó Thành Lẫm: Ừ.
Trong phòng không đợi được anh à?
......
Hòa một ván.
Lê Tranh cong khóe miệng lên.
“Có lạnh không? Sao anh không vào nhà?” Lê Tranh đoán rằng có lẽ anh vừa mới đi xã giao xong.
Phó Thành Lẫm: Cho em một món quà nhỏ.
Một giây sau, anh quay thẳng camera vào xe ô tô, đầu tiên là quay toàn cảnh, sau đó quay vào các phím đàn đen trắng.
Phó Thành Lẫm ấn mở bản nhạc dương cầm trong một chiếc điện thoại di động khác, lúc trước ghi âm thì có mấy giây chờ, vừa vặn cho anh có thời gian chuẩn bị để gảy đàn.
Lê Tranh há hốc miệng, vừa định nói gì đó, tiếng dương cầm du dương vang lên trong tai nghe.
Một bài Tuyết mùa đông.
Đúng lúc hợp với hoàn cảnh.
Dưới ánh đèn đường màu vàng ấm áp, những bông tuyết trắng như lông ngỗng tự do nhảy múa, những ngón tay có khớp xương rõ ràng của anh uyển chuyển nhảy nhót trên những phím đàn đen trắng theo giai điệu.
Đàn một khúc nhạc dễ nghe nhất trong mùa đông này.
Giai điệu được thiết lập để phát đi phát lại, Phó Thành Lẫm đã trực tiếp đàn ba lần trong không khí.
Lê Tranh vẫn chưa nghe đủ.
Cô không quay lại lần đàn tấu này, mùa đông này, cảnh này đủ để cô nhớ suốt đời, không cần phải dựa vào bất kỳ một video nào.
Cô thích nghe anh chơi đàn dương cầm, vì vậy anh đã cố gắng hết sức làm những điều lãng mạn có liên quan đến dương cầm.
Lần trước là dương cầm trong lòng bàn tay, lần này là dương cầm trên tuyết.
Phó Thành Lẫm đã làm thêm hai lần, cô đã liên tục nghe ca khúc này năm lần.
Anh đeo găng tay da vào: Muộn quá rồi, em ngủ sớm một chút đi.
Lê Tranh hoàn hồn, cảm động và rung động đến mức không lời nào có thể diễn tả được.
Ông chủ Phó, ngủ ngon. Nhanh vào nhà đi.
Được. Trước khi tắt video, cô thưởng cho anh: Thực ra, mắt nhìn của em cũng không tệ như vậy. Ông chủ Phó, anh nói xem?
Phó Thành Lẫm cười khẽ: Ngủ ngon.
Anh cúp máy, gửi cho cô những bức ảnh đàn dương cầm trên tuyết mà anh đã chụp trước đó, cũng tiện tay gửi khúc nhạc dương cầm mà anh đã thu âm qua đó.
Lê Tranh cài đặt bài hát này thành phát ra tuần hoàn, tắt đèn, nghe nhạc dương cầm rồi chìm vào giấc ngủ.
Rạng sáng, một ngày mới đã đến.
‘ONE’: [91]
Lê Tranh: [92-1]
-
Tuyết lớn rơi một đêm, nhưng ngày hôm sau trời không quang mây không tạnh, u ám nặng nề.
Hôm sau, lại có một trận mưa kèm tuyết khác ập đến.
Lê Tranh không có tiết học vào thứ hai, nhưng cô vẫn dậy sớm như thường lệ, dự định hôm nay sẽ quay cảnh giúp đỡ học sinh qua đường để đi học vào ngày mùa đông, sau đó làm thành một chuỗi video.
Giang Tiểu Nam đã quay lại trường học vào tối hôm qua, gần đây cô ấy đi theo giáo viên hướng dẫn của mình làm một dự án, không có thời gian rảnh rỗi.
Hôm nay, trời âm bảy tám độ, Lê Tranh tìm một chiếc áo khoác lông dày nhất để mặc vào, đeo máy ảnh ra phía sau và đi ra ngoài.
Trên hành lang, tình cờ gặp được phú nhị đại*.
*phú nhị đại: ám chỉ con cái của những gia đình giàu có, những người được thừa kế khối tài sản khổng lồ.
Sáu giờ rưỡi vào mùa đông, trời còn chưa sáng.
Cận Phong dừng bước lại: Em mộng du à, sao dậy sớm thế?
Anh ta đang cầm một chiếc bánh mì ‘hoàng gia’ trong tay, là bữa sáng hôm nay. Khi đến đây, rốt cuộc không thể hưởng thụ được bữa sáng phong phú và đầy đủ chất dinh dưỡng.
Có một mình cũng không muốn đến cửa hàng bán đồ ăn nhanh để xếp hàng ăn cơm.
Lê Tranh: Đi làm việc. Cô vỗ vỗ máy ảnh: Quay video tài liệu.
Cận Phong chậm rãi gật đầu: Quay cảnh kẹt xe vào giờ cao điểm buổi sáng à?
“Em nhàm chán như vậy à?” Lê Tranh nhìn túi trong tay anh ta, nói: “Quay cảnh giúp đỡ học sinh qua đường để đi học.”
Cận Phong xé túi bánh mì ra và bẻ một nửa cho cô: Anh biết hàng xóm thì phải giúp đỡ lẫn nhau, nhưng anh cũng không thể cho em tất cả lương thực được.
Hai người vừa đi vừa ăn, ngay cả khi không khí giá lạnh, ăn vẫn rất ngon.
Xuống dưới tầng, một nửa cái bánh mì đã đi vào bụng.
Đến bãi đỗ xe phải mất một đoạn, Lê Tranh đội mũ lên.
Gió như dao, đâm vào tận xương.
Cận Phong bẻ cổ áo lên, đeo kính râm chắn gió.
Khi đi ngang qua một bên bồn hoa, con mèo con vẫn còn chưa dậy.
Lê Tranh lấy từ trong túi ra một chiếc túi nhựa nhỏ, trước khi cô rời khỏi nhà thì đã lấy thức ăn cho mèo, cô cẩn thận đổ vào bát cho mèo, Cận Phong đổ thêm nửa hộp sữa ấm trên tay anh vào một chiếc bát khác.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi lấy xe.
Khi nào thì anh chính thức chuyển nhà?
Chờ Hạ Dập được nghỉ, có lẽ phải gần lễ Giáng Sinh.
‘ONE’ gửi tới: [93]
Lê Tranh: [94-1]
Khi đến trường tiểu học gần nhất, cô tìm một chỗ đỗ xe rồi dừng xe xong mới là bảy giờ mười lăm phút.
Bác cảnh sát bổ trợ giúp đỡ học sinh qua đường đã sớm tới chỗ làm việc, đang chuẩn bị rào chắn trên một số đoạn đường.
Lê Tranh đi tới chào hỏi: Bác Úc, buổi sáng tốt lành.
Bác Úc bỗng nhiên ngẩng đầu lên, phân biệt trong chốc lát, mới chợt nhớ ra: Chào cháu, chào cháu, phóng viên Lê, lại tới quay tin tức à?
Lê Tranh: Bác cứ gọi cháu Tiểu Lê là được.
Bác Úc là một cảnh sát bổ trợ của đồn cảnh sát quản lý khu vực này, bác đã làm công việc giúp đỡ học sinh qua đường này được mười năm rồi, hết lòng hết dạ và có trách nhiệm, bác đến sớm nhất, về muộn nhất.
Lê Tranh đã tới quay bác Úc vào mùa hè, khi đó cô vừa được nghỉ hè, vẫn chưa đi thực tập ở đài truyền hình, nhoáng một cái, cũng đã nửa năm trôi qua.
Bây giờ bác Úc cũng không bận, liền trò chuyện vài câu: Hôm nay trường học có hoạt động gì à?
Lê Tranh lắc đầu, cười nói: Cháu đến quay bác.
Bác Úc cười ha ha, có chút ngượng ngùng: Con bé này, bác thì có gì hay mà quay.
Lê Tranh điều chỉnh thử máy ảnh: Có rất nhiều, rất nhiều trẻ nhỏ đều thích bác, có bạn nhỏ học lớp 5 ở trường này đã gửi bài cho cháu, nói nhất định phải để cho bác được nhiều người biết đến hơn nữa. Cô bé ấy cũng đã viết một bức thư rất dài rất dài cho cháu.
Bác Úc: Tất cả đều là chuyện bác nên làm, không đáng kể.
Lục tục có phụ huynh đưa con đến, Lê Tranh không quấy rầy công việc của bác Úc, cô tìm một chỗ không gây phiền.
Hôm nay gió lớn, còn có mưa phùn tuyết rơi, cho dù mặc quần áo dày đến đâu thì cũng vẫn bị lạnh cóng.
Đoạn đường này hẹp, nhiều xe, sáng sớm đều là người đưa con cháu đi học, để tránh bị tắc đến nỗi nước chảy không lọt, bác Úc đợi bọn nhỏ ở giao lộ rồi đưa bọn nhỏ qua đường, không cần ba mẹ đi vào trong con đường kia.
Lê Tranh đã đứng gần một tiếng đồng hồ, bắt được không ít bức ảnh cảm động, đặc biệt là những biểu cảm nhỏ khi bọn nhỏ chào hỏi bác Úc, rất đáng yêu và cảm động.
Mưa tuyết không nhỏ, một cậu bé vươn tay lau nước mưa trên mi mắt của bác Úc.
Lê Tranh lạnh đến không chịu được, cô cất máy ảnh, chạy chậm một đường đến quán trà sữa gần đó.
Uống một cốc trà sữa to, cơ thể ấm lên.
Trước khi đi, cô gói thêm một ly khác.
Sau khi ra khỏi quán trà sữa, tất cả các bạn nhỏ đi học đều đã vào trường, giao thông đường bộ trở lại bình thường.
Bác Úc đang thu rào chắn trên đường, những cảnh sát giao thông khác cũng đã vội vã quay lại làm việc.
Lê Tranh đưa trà sữa cho bác Úc: Cháu mua thay cho những bạn nhỏ kia.
Cô vẫy vẫy tay, quay lại đưa lưng về hướng gió mà đi.
Bãi đỗ xe, Phó Thành Lẫm mới từ cổng trường tới, anh đến đây lấy tư liệu tin tức cho Lê Tranh, biết cô đang làm một loạt phóng sự về việc đưa học sinh qua đường, hôm nay trời lạnh, tuyết rơi, thích hợp làm cho ngày mùa đông.
Anh vừa định kéo cửa xe ngồi lên, đột nhiên quay mặt lại giống như có cảm ứng vậy, Lê Tranh quấn kín như con gấu nhỏ, vượt sang bên này chạy tới một cách vụng về.
Ông chủ Phó!
Lê Tranh cũng nhìn thấy anh.
Tài xế cụp gương xe xuống, nhỏ giọng nhắc nhở ông chủ nhà mình: Sếp Phó, xe của chủ tịch Lê đang ở ngay chỗ chéo sau lưng ngài.
Phó Thành Lẫm:......
Anh kiềm chế bản thân không quay mặt lại.
Qua cửa sổ xe ô tô, Lê Tân Hòa lạnh nhạt nhìn qua Phó Thành Lẫm đang ở bên ngoài cách đó hơn mười mét, còn có cô con gái đang chạy vội tới.
Bà đặc biệt đến đây để đợi con gái, vừa rồi đi ngang qua trường học, nhìn thấy con gái đang đứng ở đầu gió quay chụp video, chắc là quay cảnh giúp đỡ học sinh qua đường, bà không quấy rầy công việc của con gái.
Bà cảm thấy thương con gái vì trời lạnh như này mà phải chịu lạnh trong mưa tuyết, bà mua đồ ăn sáng cho con gái, tìm tới xe của con gái, ở đây chờ cô quay chụp xong.
Bà không ngờ còn có ‘bất ngờ’ đang đợi mình.
Lê Tranh dừng lại ở chỗ cách Phó Thành Lẫm một mét, ánh mắt mờ mịt, trầm mặc nhìn hắn, giống như nói rằng cuối cùng đã rơi vào trong tay của tôi.
Ông chủ Phó, chào buổi sáng.
Phó Thành Lẫm sống lưng phát lạnh, luôn cảm thấy ánh mắt của chủ tịch Lê có thể bổ vào anh.
Anh gật đầu: Chào buổi sáng.
Từ trước đến nay Lê Tranh luôn bao dung với anh, chỉ cần anh dụng tâm, cô đều sẽ xem xét tha thứ cho anh.
Dương cầm trên tuyết của anh vào đêm hôm qua, cô cảm động đến tận bây giờ.
Bài hát Tuyết mùa đông kia, em coi như là lời tỏ tình của anh.
Phó Thành Lẫm hơi co ngón tay lại, không biết Lê Tân Hòa có nghe thấy hay không, nếu như nghe thấy, nỗ lực của anh trong khoảng thời gian này đều đã phí công nhọc sức hết rồi.
Tài xế biết ông chủ đang lo lắng điều gì, anh ta có thể nhìn thấy một chút tình huống phía sau mình qua gương chiếu hậu, hạ giọng nói với Phó Thành Lẫm: Sếp Phó, không thể nghe được, không mở cửa sổ xe.
Lê Tranh mở to mắt nhìn, người lái xe này bị choáng váng à?
Không phải cửa sổ xe của anh đang mở sao?
Đã nghe được rồi, còn nói không nghe thấy cô nói cái gì.
Phó Thành Lẫm thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lê Tranh, khẽ nói: Cảm ơn blogger.
Lê Tranh: Ba tháng qua anh không tới gặp em, biết anh bận rộn, em cũng không định so đo với anh. Anh qua đây, để em ôm một cái, em miễn cưỡng tha thứ cho anh.
Phó Thành Lẫm:......
Người lái xe nâng cửa kính xe lên, chuyện này, thần cũng không thể giúp được.
Lê Tranh đợi anh đi qua, nhưng anh chậm chạp không nhúc nhích, dáng vẻ như thể anh rất bối rối. Sao anh còn lần mần thế? Lâu như vậy không gặp, không nhớ em à?
Phó Thành Lẫm nhìn vào mắt cô: Nhớ.
Nhưng anh không dám bước lên trước, phía sau vẫn còn có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào anh.
Sợ cô tức giận, Phó Thành Lẫm dùng thứ khác để làm cô nguôi giận:
Anh tới quay cho em một đoạn video về giúp đỡ học sinh qua đường, lát nữa sẽ gửi cho em.
Anh vội vàng giải thích: Tranh Tranh, đợi anh làm quen một chút, làm sao để gọi Tưởng Thành Duật là chú, anh vẫn luôn thích ứng trong khoảng thời gian này, sẽ sớm thôi.
Lê Tranh im lặng không nói, cô cảm động vì anh đội giá lạnh cung cấp tư liệu tin tức cho cô, nhưng cũng tức giận vì đến tận bây giờ anh vẫn chưa làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý để chung đụng như một đôi yêu nhau.
Phó Thành Lẫm nới lỏng một chiếc cúc áo sơ-mi, rõ ràng là âm độ, anh vẫn toát mồ hôi.
Lê Tranh quay đầu nhìn dưới bụi cây, xem bên dưới còn có tuyết rơi chưa được quét dọn hay không, cô nhanh chân đi qua, đạp một chân vào, tuyết dính đầy đế giày.
Cô một chân nhảy lò cò, đạp hai lần vào chân anh bằng cái chân vừa giẫm lên tuyết kia, để lại hai dấu chân trên đó.
Lê Tranh chỉ vào chân anh: Em đã tới rồi.
Ông chủ Phó, để xem sau này em thu thập anh như thế nào.
Cô nghênh ngang rời đi.
Lê Tranh cực kì tức giận, không để ý thấy xe của mẹ mình đang đỗ ở đây.
Đạp chân ga, xe rít lên rời đi.
Phó Thành Lẫm giả vờ không nhìn thấy xe của Lê Tân Hòa, anh ngồi lên xe của mình.
Ngay sau đó, xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe, chạy về hướng đến GR.
Phó Thành Lẫm gửi tin nhắn cho Tưởng Thành Duật: [Cùng lắm là tôi đợi đến Tết Nguyên Đán thôi, nếu anh cậu còn chưa thuyết phục được chủ tịch Lê, thì tôi sẽ mặc kệ chuyện anh cậu có thể phải độc thân hay không, nếu không tôi sẽ hoàn toàn bị độc thân.]
-
‘ONE’: [96]
Lê Tranh ném điện thoại sang một bên, cảm thấy vô cùng bất lực.
Sắp tới sinh nhật của anh ấy rồi, anh ấy vẫn còn lo lắng chồng chất, không muốn thổ lộ với em, cũng không có ý định để em làm bạn gái của anh ấy.
Cận Phong gọi cho cô một ly cocktail, không có nhiều người đến đây vào lúc còn sáng rõ, anh ta uống rượu cùng Lê Tranh ở quầy bar.
Bạn bè của anh ấy sẽ tổ chức sinh nhật cho anh ấy vào tối mai, có lẽ, lúc đó anh ấy sẽ cho em một niềm vui bất ngờ, dẫn em đi dự tiệc sinh nhật.
Lê Tranh lắc đầu: Chắc là không đâu, anh ấy không phải là kiểu người khoe khoang như vậy.
Cô lắc lắc ly rượu: Anh ấy đang thiếu kích thích, thiếu bị trừng trị, lo trước lo sau.
Cận Phong nghĩ kế cho cô: Vậy thì em liền đi tới tiệc sinh nhật của anh ấy để trừng trị anh ấy đi, anh đi cùng em.
Lê Tranh cụng ly với anh ta: Trước tiên chúc mừng anh chuyển nhà vui vẻ vào cuối tuần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.