Quyển 1 - Chương 98: Chương 82.2
Nhị Nguyệt Liễu
13/08/2017
“Khụ khụ.” Bạch Ưng ở bên cạnh kiệu khẽ ho khan nhắc nhở hai người nên có chừng mực mà đi ra, trải qua sự kiện va chạm lần trước, bây giờ hắn cũng không dám tùy ý
trêu chọc màn kiệu này, huống chi hôm nay rõ ràng như vậy.
Nhưng hắn khụ xong, chờ giây lát vẫn không thấy có động tĩnh!
“Khụ khụ.” Hắn lại tăng thêm âm lượng nặng nề ho khan hai tiếng.
Ôn Noãn rốt cuộc bị tiếng ho khan này kéo lại tinh thần, nghĩ tới dụng ý tiếng ho này, nàng ửng đỏ hai má trong nháy mắt, nên cũng không để ý đến mõm sói Quân Dập Hàn vẫn quấn lấy nàng, hai tay dùng sức đẩy hắn ra, vội vàng sửa sang lại quần áo bị đầu sói đói Quân Dập Hàn kia làm rối loạn, sau khi chui ra màn kiệu, mắt nhìn thẳng “Bình tĩnh” rời đi.
Quân Dập Hàn nhìn bóng dáng hơi hoảng loạn chạy đi, khóe môi nhếch lên nụ cười thỏa mãn, đợi sau khi khôi phục hơi thở bình thường, lúc này mới bình tĩnh vén màn kiệu lên cất bước đi ra.
Bạch Ưng nhìn thấy vẻ mặt rất vui sướng của Vương gia, rất tốt bụng nhắc nhở, “Vương gia, ‘Ăn’ nhiều đau dạ dày.”
Nhìn dáng vẻ Vương phi vừa mới đi ra ngoài, mặt như ánh bình minh, cánh môi đầy đặn sưng đỏ, hoàn toàn có thể tưởng tượng được Vương gia ở trên trong như cầm thú giày vò người ta thành dáng vẻ gì.
Quân Dập Hàn mỉm cười nhìn hắn, từ từ thở dài rất ngữ chúng tâm trường * nói: “No chết dù sao cũng mạnh hơn đói chết.” Ngay sau đó không hề để ý đến vẻ mặt bị sét đánh của Bạch Ưng, diee ndda fnleeq uysd doon phơi phới trở về thư phòng, trong lòng vẫn quyến luyến mùi vị giữa môi và lưỡi làm cho người ta đắm chìm vô hạn này.
(*) Ngữ chúng tâm trường: chân thành đối xử với mọi người, sẽ nhận được tin tưởng của toàn thiên hạ. Trong bối cảnh này có thể hiểu là lời nói rất chân thành
“Tiểu thư, mặt của tiểu thư thật sự vừa đỏ vừa nóng, nếu không Minh Nhi lấy quạt giải nóng cho tiểu thư?” Minh Nhi nhìn thấy Ôn Noãn trở lại viện, vội vàng nghênh đón, nháy mắt ra hiệu nói.
Nha đầu này lại dám trêu ghẹo lên đầu nàng!
Ôn Noãn trợn mắt nhìn nàng ấy nói: “Cẩn thận đợi ta thu thập em!”
“Ôi chao ôi, tiểu thư thẹn quá thành giận.” Minh Nhi cười hì hì vội chạy xa.
Ôn Noãn nhìn thấy dáng vẻ nàng ấy như vậy, tức cũng không được cười cũng không được, dứt khoát không để ý đến nàng ấy nữa, vào phòng ngồi trước gương đồng quan sát mình một chút thật sự có giống như Minh Nhi nói hay không, song khi nàng thấy gương mặt ửng đỏ trong gương còn kiều diễm hơn, đôi môi hơi sưng đỏ lộ ra vẻ đầy đặn sáng bóng, trong nháy mắt có một luồng khí nóng xông thẳng lên gáy, chỉ cảm giác tóc mình cũng sắp bốc hơi nước.
Quân Dập Hàn tên khốn này!
Khó trách suốt đoạn đường nàng đi, mặc dù nha hoàn gã sai vặt gặp được trên đường đều một mực cung kính với nàng, nhưng sắc mặt vẫn lộ ra nụ cười cố nén, hôm nay nàng thật sự mất mặt trong Vương phủ, thật sự phá tan kỷ lục trước, sang một độ cao mới!
Ôn Noãn cuối cùng nếm được tư vị trong lòng lệ rơi đầy mặt ra sao!
Nhưng nếu như cho nàng thêm một cơ hội, nàng vẫn không thể chạy thoát ra khỏi lòng bàn tay hắn sao? Trong lòng Ôn Noãn sôi trào rồi lại không kiềm chế được dâng tràn ngọt ngào, nhưng bọt khí ngọt ngào này vừa trào dâng, nàng lại đột nhiên tỉnh, hình như từ sau khi thành hôn nàng đã càng ngày càng lười biếng chuyện trong các, haizzz, đều do Quân Dập Hàn người này làm hại!
Nàng yên lặng thở dài trong lòng, rốt cuộc nhớ lại mấy ngày trước Huyền Nguyệt có hỏi nàng chuyện người mua cuối tháng, ban đêm, nàng tới Minh Nguyệt các, để Hàn Nguyệt đưa thù lao người mua đưa tới bắt đầu chọn lựa.
“Hạt châu này không tệ.” Ôn Noãn cầm hạt châu màu cam lớn bằng trứng bồ câu lên nhìn, mang theo chút hài lòng nói, lại nhìn coi chất lượng vàng và dược liệu, ném hạt châu vào trong hộp, “Bọn họ có yêu cầu gì?”
“Bẩm báo Các chủ, yêu cầu của bọn họ là thuốc này không sắc không vị, ăn trong thời gian ngắn có thể cường thân kiện thể, nhưng dùng trong thời gian dài sẽ khiến cho người dùng bất tri bất giác mà chết đi, mà nguyên nhân cái chết không quá khác biệt tử vong bình thường.” Huyền Nguyệt cung kính trả lời.
Thế gian này khó lòng đề phòng nhất chính là người thân cận nhất ở bên cạnh!
Khóe môi Ôn Noãn hiện lên nụ cười châm biếm, tiện tay viết toa thuốc cho Huyền Nguyệt, nói: “Lấy các loại thuốc tới.”
“Vâng.” Huyền Nguyệt nhận lấy phương thuốc, xoay người đi về phía lầu thuốc.
Ôn Noãn đứng dậy, đang định vào trong phòng nghỉ ngơi sơ qua, lại đột nhiên nghĩ đến người quái dị tóc đỏ Vu Di vẫn nương nhờ trong các không chịu đi đã bị nàng thu thành dược bộc, mới vừa rồi không nghe thấy Huyền Nguyệt nhắc đến hắn, không biết hắn chăm sóc vườn thuốc của nàng như thế nào rồi?
Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên có hăng hái muốn đi thị sát vườn thuốc được hắn chăm sóc, nên đảo bước chân đi về phía sau vườn.
Vườn trồng thuốc ở hậu viện không bằng thuốc phơi khô cất giữ trong các, mùi vị nồng nặc mà lộ ra mùi thơm thoang thoảng, trước kia ở trong phủ Tướng quân, khi chua xuất giá thì thời gian rất thanh thản, nàng cũng thỉnh thoảng nằm trên võng trong hậu viện nâng ly mời trăng sáng, ngàn dặm gửi tương tư, một mình yên lặng nhìn lên di ien n#dang# yuklle e#q quiq on bầu trời đêm rơi vào chuyện cũ, hoài niệm những năm tháng vui vẻ không buồn không lo kia, nhớ nhung những người đã khắc họa vào trong sinh mệnh của nàng.
Nàng nhẹ giọng thở dài buồn bã, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, tối nay ánh trăng cũng không quá mức là chấm nhỏ làm đẹp, nhìn cũng quá vắng vẻ hiu quạnh, nàng đột nhiên có chút ý định bắt đầu khởi động, rất muốn một bầu rượu tới giải quyết vẻ u sầu này.
Nhưng ý niệm này của nàng vừa mới lên, trong mũi đã truyền đến mùi rượu nhàn nhạt, chẳng lẽ ý niệm của nàng quá đậm sinh ra khứu giác sai lầm? Nàng lại trầm ngâm hít vào hai lần, lúc này mới hết sức khẳng định đây xác thực là mùi rượu chứ không phải khứu giác của nàng sinh ra sai lầm, giờ hơn nửa đêm, rốt cuộc người nào len lén chạy tới trong viện trộm rượu?
Nàng tìm kiếm theo hương rượu kia, lại thấy dưới ánh trăng ảm đạm, trong tay người kia cầm bình rượu, nằm trên võng, uống ly này đến ly khác, dáng vẻ vốn ứng với nhàn nhã thư thái nhưng xuyên thấu qua trên người hắn lại truyền đến vẻ thê lương cô độc.
Ôn Noãn thở dài, lại là một nam nhân có chuyện xưa!
“Có muốn uống chung một ly?” Giọng người nọ thấp lại mang theo mùi rượu, truyền đến lại khiến lòng người ta say hơn rượu.
Ôn Noãn bị câu hỏi của hắn làm cho khựng lại, hắn ngủ trên giường của nàng, uống rượu của nàng, chiếm chỗ của nàng, lại còn rất lạnh nhạt hỏi nàng “Có muốn uống chung một ly?”, đây rốt cuộc là địa bàn của hắn hay của nàng?
“Dĩ nhiên.” Nhưng sau khi nàng khựng lại rồi không nhịn được bật cười, ở trên địa bàn của mình lại thành khách được mời, cảm giác này, ừ, thật đặc biệt.
Hai chân thon dài của hắn duỗi một cái lật người mà xuống từ trên võng, cầm bầu rượu ngồi xuống trước bàn đá theo nàng, rót ly rượu cho nàng, hai người chạm ly uống một hơi cạn sạch.
“Định khi nào rời đi?” Ôn Noãn vuốt ve ly rượu nhàn nhạt mở miệng hỏi, chỉ cảm thấy dưới ánh trăng, khuôn mặt của hắn càng lộ vẻ hình dáng rõ nét, giống như mỗi một đường cong đều tỉ mỉ điêu khắc thành, từ trong ra ngoài lộ ra khí phách lạnh lùng cao ngạo, làm cho người ta nhìn qua trông có vẻ khó tìm, đây thật ra là một nam nhân có sức hút nhưng cũng là một nam nhân rất nguy hiểm, hắn không thuộc về nơi này.
“Ta nói sẽ không rời đi.” Vu Di không tỏ vẻ gì ngửa đầu uống ly rượu vào, lạnh giọng mở miệng.
“Cả đời đều sẽ không đi?” Ôn Noãn cười như không cười nhìn hắn.
“Cả đời đều sẽ không rời đi.” Trong giọng Vu Di lộ ra nguội lạnh.
“Ngươi không thuộc về nơi này, một ngày nào đó sẽ rời đi.” Ôn Noãn để ly rượu xuống đứng dậy rời đi, khi đi ra không tới mấy bước lại nghe “Rầm” một tiếng vang lên bàn đá vỡ vụn, môi nàng lạnh lùng khẽ nhếch, cũng không quay đầu lại nói: “Nhớ ngày mai làm một cái bàn đá mới thay.”
Chỉ cần trong lòng có ma chướng *, sao có thể hy vọng xa vời yên ổn sống qua ngày.
(*) ma chướng: cách gọi của đạo Phật, chướng ngại do ma quỷ gây ra.
Bước chân Ôn Noãn dừng lại một chút, trong đầu bỗng nhiên lẩn quẩn hoa anh đào bay tán loạn ngày hôm đó và đỏ thẫm chói mắt đập vào mắt... Nàng hung hăng nhắm chặt mắt lại, cảm giác của nàng không phải là... Lòng có ma chướng không loại trừ!
Thời tiết đầu mùa hè, buổi trưa đã hơi nóng ran, nhưng lúc này lòng Sở Hoan rộn lên, tam tẩu thế mà lại mời hắn ra bên hồ uống trà!
Sở Hoan hơi không thể tin tưởng được lời mình nghe được, sau khi xác nhận ba lần bốn lượt với người truyền tin, di1enda4nle3qu21ydo0n lúc này mới thật sự tin tưởng mình không nghe lầm, tam tẩu thật sự mời hán ra bên hồ uống trà, ôi!
Ôi ôi ôi, mặc cái gì giờ, hắn lật toàn bộ quần áo trong tẩm cung ra, mặc thử từng thứ, sau khi mặc lên người lại cảm thấy hoặc kiểu dáng không thích hợp hoặc màu sắc không thích hợp hoặc thật sự giống như không phù hợp với ánh mắt thẩm mỹ của tam tẩu, tóm lại, tất cả đều không thích hợp, trên trăm bộ đồ hắn cảm thấy không có bộ nào để mặc đi ra ngoài gặp tam tẩu.
“Điện hạ, rốt cuộc ngài muốn tìm quần áo kiểu gì?” Sơ Cửu tỏ vẻ đau khổ ở ngoài bình phong không ngừng dọn dẹp các bộ quần áo bay múa đầy trời.
“Gia mà biết cái gì thì còn phải mặc vào thử từng món?” Sử Hoan vẫn mặc lại bộ quần áo ban đầu di chuyển từ trong bình phong ra vỗ một cái lên đầu Sơ Cửu, khuôn mặt trong veo như nước buồn khổ giận đến nhíu lại thành đoàn.
“Điện hạ, không phải ngài chỉ đi gặp Vương phi sao, trước kia không phải ngài đã từng gặp Vương phi nhiều lần, nhưng cũng không thấy ngài giày vò như hôm nay vậy.” Sơ Cửu không nhịn được lầm bầm.
“Điều này không giống, bây giờ không giống lúc trước.” Sở Hoan vừa mạnh mẽ nâng bàn tay lên, Sơ Cửu vội vàng ôm quần áo che trên đầu để tránh bị đánh nữa.
“Không phải Hàn Vương phi vẫn là Hàn Vương phi sao, có cái gì không giống nhau?” Sơ Cửu vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi tới.
“Hừ, nói ngươi cũng không hiểu.” Sở Hoan ngồi xếp bằng trên đất, cau mày khổ sở nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại sau hắn đột nhiên vỗ đầu một cái nói, “Có.”
Gió nhẹ thổi qua bên hồ sen, Ôn Noãn đang nhắm mắt giả vờ ngủ, lại nghe giọng Minh Nhi mang theo kinh hãi nói: “Tiểu thư, người xem đây có phải tứ Điện hạ không?”
Ôn Noãn nghe câu hỏi của nàng ấy hơi chút nghi ngờ, nàng ấy đã thấy Sở Hoan nhiều lần, chẳng lẽ nhanh như vậy đã quên mất người ta? Nàng ngước mắt lên nhìn, vừa nhìn, cơn buồn ngủ của nàng biến mất trong nháy mắt.
Nhưng hắn khụ xong, chờ giây lát vẫn không thấy có động tĩnh!
“Khụ khụ.” Hắn lại tăng thêm âm lượng nặng nề ho khan hai tiếng.
Ôn Noãn rốt cuộc bị tiếng ho khan này kéo lại tinh thần, nghĩ tới dụng ý tiếng ho này, nàng ửng đỏ hai má trong nháy mắt, nên cũng không để ý đến mõm sói Quân Dập Hàn vẫn quấn lấy nàng, hai tay dùng sức đẩy hắn ra, vội vàng sửa sang lại quần áo bị đầu sói đói Quân Dập Hàn kia làm rối loạn, sau khi chui ra màn kiệu, mắt nhìn thẳng “Bình tĩnh” rời đi.
Quân Dập Hàn nhìn bóng dáng hơi hoảng loạn chạy đi, khóe môi nhếch lên nụ cười thỏa mãn, đợi sau khi khôi phục hơi thở bình thường, lúc này mới bình tĩnh vén màn kiệu lên cất bước đi ra.
Bạch Ưng nhìn thấy vẻ mặt rất vui sướng của Vương gia, rất tốt bụng nhắc nhở, “Vương gia, ‘Ăn’ nhiều đau dạ dày.”
Nhìn dáng vẻ Vương phi vừa mới đi ra ngoài, mặt như ánh bình minh, cánh môi đầy đặn sưng đỏ, hoàn toàn có thể tưởng tượng được Vương gia ở trên trong như cầm thú giày vò người ta thành dáng vẻ gì.
Quân Dập Hàn mỉm cười nhìn hắn, từ từ thở dài rất ngữ chúng tâm trường * nói: “No chết dù sao cũng mạnh hơn đói chết.” Ngay sau đó không hề để ý đến vẻ mặt bị sét đánh của Bạch Ưng, diee ndda fnleeq uysd doon phơi phới trở về thư phòng, trong lòng vẫn quyến luyến mùi vị giữa môi và lưỡi làm cho người ta đắm chìm vô hạn này.
(*) Ngữ chúng tâm trường: chân thành đối xử với mọi người, sẽ nhận được tin tưởng của toàn thiên hạ. Trong bối cảnh này có thể hiểu là lời nói rất chân thành
“Tiểu thư, mặt của tiểu thư thật sự vừa đỏ vừa nóng, nếu không Minh Nhi lấy quạt giải nóng cho tiểu thư?” Minh Nhi nhìn thấy Ôn Noãn trở lại viện, vội vàng nghênh đón, nháy mắt ra hiệu nói.
Nha đầu này lại dám trêu ghẹo lên đầu nàng!
Ôn Noãn trợn mắt nhìn nàng ấy nói: “Cẩn thận đợi ta thu thập em!”
“Ôi chao ôi, tiểu thư thẹn quá thành giận.” Minh Nhi cười hì hì vội chạy xa.
Ôn Noãn nhìn thấy dáng vẻ nàng ấy như vậy, tức cũng không được cười cũng không được, dứt khoát không để ý đến nàng ấy nữa, vào phòng ngồi trước gương đồng quan sát mình một chút thật sự có giống như Minh Nhi nói hay không, song khi nàng thấy gương mặt ửng đỏ trong gương còn kiều diễm hơn, đôi môi hơi sưng đỏ lộ ra vẻ đầy đặn sáng bóng, trong nháy mắt có một luồng khí nóng xông thẳng lên gáy, chỉ cảm giác tóc mình cũng sắp bốc hơi nước.
Quân Dập Hàn tên khốn này!
Khó trách suốt đoạn đường nàng đi, mặc dù nha hoàn gã sai vặt gặp được trên đường đều một mực cung kính với nàng, nhưng sắc mặt vẫn lộ ra nụ cười cố nén, hôm nay nàng thật sự mất mặt trong Vương phủ, thật sự phá tan kỷ lục trước, sang một độ cao mới!
Ôn Noãn cuối cùng nếm được tư vị trong lòng lệ rơi đầy mặt ra sao!
Nhưng nếu như cho nàng thêm một cơ hội, nàng vẫn không thể chạy thoát ra khỏi lòng bàn tay hắn sao? Trong lòng Ôn Noãn sôi trào rồi lại không kiềm chế được dâng tràn ngọt ngào, nhưng bọt khí ngọt ngào này vừa trào dâng, nàng lại đột nhiên tỉnh, hình như từ sau khi thành hôn nàng đã càng ngày càng lười biếng chuyện trong các, haizzz, đều do Quân Dập Hàn người này làm hại!
Nàng yên lặng thở dài trong lòng, rốt cuộc nhớ lại mấy ngày trước Huyền Nguyệt có hỏi nàng chuyện người mua cuối tháng, ban đêm, nàng tới Minh Nguyệt các, để Hàn Nguyệt đưa thù lao người mua đưa tới bắt đầu chọn lựa.
“Hạt châu này không tệ.” Ôn Noãn cầm hạt châu màu cam lớn bằng trứng bồ câu lên nhìn, mang theo chút hài lòng nói, lại nhìn coi chất lượng vàng và dược liệu, ném hạt châu vào trong hộp, “Bọn họ có yêu cầu gì?”
“Bẩm báo Các chủ, yêu cầu của bọn họ là thuốc này không sắc không vị, ăn trong thời gian ngắn có thể cường thân kiện thể, nhưng dùng trong thời gian dài sẽ khiến cho người dùng bất tri bất giác mà chết đi, mà nguyên nhân cái chết không quá khác biệt tử vong bình thường.” Huyền Nguyệt cung kính trả lời.
Thế gian này khó lòng đề phòng nhất chính là người thân cận nhất ở bên cạnh!
Khóe môi Ôn Noãn hiện lên nụ cười châm biếm, tiện tay viết toa thuốc cho Huyền Nguyệt, nói: “Lấy các loại thuốc tới.”
“Vâng.” Huyền Nguyệt nhận lấy phương thuốc, xoay người đi về phía lầu thuốc.
Ôn Noãn đứng dậy, đang định vào trong phòng nghỉ ngơi sơ qua, lại đột nhiên nghĩ đến người quái dị tóc đỏ Vu Di vẫn nương nhờ trong các không chịu đi đã bị nàng thu thành dược bộc, mới vừa rồi không nghe thấy Huyền Nguyệt nhắc đến hắn, không biết hắn chăm sóc vườn thuốc của nàng như thế nào rồi?
Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên có hăng hái muốn đi thị sát vườn thuốc được hắn chăm sóc, nên đảo bước chân đi về phía sau vườn.
Vườn trồng thuốc ở hậu viện không bằng thuốc phơi khô cất giữ trong các, mùi vị nồng nặc mà lộ ra mùi thơm thoang thoảng, trước kia ở trong phủ Tướng quân, khi chua xuất giá thì thời gian rất thanh thản, nàng cũng thỉnh thoảng nằm trên võng trong hậu viện nâng ly mời trăng sáng, ngàn dặm gửi tương tư, một mình yên lặng nhìn lên di ien n#dang# yuklle e#q quiq on bầu trời đêm rơi vào chuyện cũ, hoài niệm những năm tháng vui vẻ không buồn không lo kia, nhớ nhung những người đã khắc họa vào trong sinh mệnh của nàng.
Nàng nhẹ giọng thở dài buồn bã, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, tối nay ánh trăng cũng không quá mức là chấm nhỏ làm đẹp, nhìn cũng quá vắng vẻ hiu quạnh, nàng đột nhiên có chút ý định bắt đầu khởi động, rất muốn một bầu rượu tới giải quyết vẻ u sầu này.
Nhưng ý niệm này của nàng vừa mới lên, trong mũi đã truyền đến mùi rượu nhàn nhạt, chẳng lẽ ý niệm của nàng quá đậm sinh ra khứu giác sai lầm? Nàng lại trầm ngâm hít vào hai lần, lúc này mới hết sức khẳng định đây xác thực là mùi rượu chứ không phải khứu giác của nàng sinh ra sai lầm, giờ hơn nửa đêm, rốt cuộc người nào len lén chạy tới trong viện trộm rượu?
Nàng tìm kiếm theo hương rượu kia, lại thấy dưới ánh trăng ảm đạm, trong tay người kia cầm bình rượu, nằm trên võng, uống ly này đến ly khác, dáng vẻ vốn ứng với nhàn nhã thư thái nhưng xuyên thấu qua trên người hắn lại truyền đến vẻ thê lương cô độc.
Ôn Noãn thở dài, lại là một nam nhân có chuyện xưa!
“Có muốn uống chung một ly?” Giọng người nọ thấp lại mang theo mùi rượu, truyền đến lại khiến lòng người ta say hơn rượu.
Ôn Noãn bị câu hỏi của hắn làm cho khựng lại, hắn ngủ trên giường của nàng, uống rượu của nàng, chiếm chỗ của nàng, lại còn rất lạnh nhạt hỏi nàng “Có muốn uống chung một ly?”, đây rốt cuộc là địa bàn của hắn hay của nàng?
“Dĩ nhiên.” Nhưng sau khi nàng khựng lại rồi không nhịn được bật cười, ở trên địa bàn của mình lại thành khách được mời, cảm giác này, ừ, thật đặc biệt.
Hai chân thon dài của hắn duỗi một cái lật người mà xuống từ trên võng, cầm bầu rượu ngồi xuống trước bàn đá theo nàng, rót ly rượu cho nàng, hai người chạm ly uống một hơi cạn sạch.
“Định khi nào rời đi?” Ôn Noãn vuốt ve ly rượu nhàn nhạt mở miệng hỏi, chỉ cảm thấy dưới ánh trăng, khuôn mặt của hắn càng lộ vẻ hình dáng rõ nét, giống như mỗi một đường cong đều tỉ mỉ điêu khắc thành, từ trong ra ngoài lộ ra khí phách lạnh lùng cao ngạo, làm cho người ta nhìn qua trông có vẻ khó tìm, đây thật ra là một nam nhân có sức hút nhưng cũng là một nam nhân rất nguy hiểm, hắn không thuộc về nơi này.
“Ta nói sẽ không rời đi.” Vu Di không tỏ vẻ gì ngửa đầu uống ly rượu vào, lạnh giọng mở miệng.
“Cả đời đều sẽ không đi?” Ôn Noãn cười như không cười nhìn hắn.
“Cả đời đều sẽ không rời đi.” Trong giọng Vu Di lộ ra nguội lạnh.
“Ngươi không thuộc về nơi này, một ngày nào đó sẽ rời đi.” Ôn Noãn để ly rượu xuống đứng dậy rời đi, khi đi ra không tới mấy bước lại nghe “Rầm” một tiếng vang lên bàn đá vỡ vụn, môi nàng lạnh lùng khẽ nhếch, cũng không quay đầu lại nói: “Nhớ ngày mai làm một cái bàn đá mới thay.”
Chỉ cần trong lòng có ma chướng *, sao có thể hy vọng xa vời yên ổn sống qua ngày.
(*) ma chướng: cách gọi của đạo Phật, chướng ngại do ma quỷ gây ra.
Bước chân Ôn Noãn dừng lại một chút, trong đầu bỗng nhiên lẩn quẩn hoa anh đào bay tán loạn ngày hôm đó và đỏ thẫm chói mắt đập vào mắt... Nàng hung hăng nhắm chặt mắt lại, cảm giác của nàng không phải là... Lòng có ma chướng không loại trừ!
Thời tiết đầu mùa hè, buổi trưa đã hơi nóng ran, nhưng lúc này lòng Sở Hoan rộn lên, tam tẩu thế mà lại mời hắn ra bên hồ uống trà!
Sở Hoan hơi không thể tin tưởng được lời mình nghe được, sau khi xác nhận ba lần bốn lượt với người truyền tin, di1enda4nle3qu21ydo0n lúc này mới thật sự tin tưởng mình không nghe lầm, tam tẩu thật sự mời hán ra bên hồ uống trà, ôi!
Ôi ôi ôi, mặc cái gì giờ, hắn lật toàn bộ quần áo trong tẩm cung ra, mặc thử từng thứ, sau khi mặc lên người lại cảm thấy hoặc kiểu dáng không thích hợp hoặc màu sắc không thích hợp hoặc thật sự giống như không phù hợp với ánh mắt thẩm mỹ của tam tẩu, tóm lại, tất cả đều không thích hợp, trên trăm bộ đồ hắn cảm thấy không có bộ nào để mặc đi ra ngoài gặp tam tẩu.
“Điện hạ, rốt cuộc ngài muốn tìm quần áo kiểu gì?” Sơ Cửu tỏ vẻ đau khổ ở ngoài bình phong không ngừng dọn dẹp các bộ quần áo bay múa đầy trời.
“Gia mà biết cái gì thì còn phải mặc vào thử từng món?” Sử Hoan vẫn mặc lại bộ quần áo ban đầu di chuyển từ trong bình phong ra vỗ một cái lên đầu Sơ Cửu, khuôn mặt trong veo như nước buồn khổ giận đến nhíu lại thành đoàn.
“Điện hạ, không phải ngài chỉ đi gặp Vương phi sao, trước kia không phải ngài đã từng gặp Vương phi nhiều lần, nhưng cũng không thấy ngài giày vò như hôm nay vậy.” Sơ Cửu không nhịn được lầm bầm.
“Điều này không giống, bây giờ không giống lúc trước.” Sở Hoan vừa mạnh mẽ nâng bàn tay lên, Sơ Cửu vội vàng ôm quần áo che trên đầu để tránh bị đánh nữa.
“Không phải Hàn Vương phi vẫn là Hàn Vương phi sao, có cái gì không giống nhau?” Sơ Cửu vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi tới.
“Hừ, nói ngươi cũng không hiểu.” Sở Hoan ngồi xếp bằng trên đất, cau mày khổ sở nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại sau hắn đột nhiên vỗ đầu một cái nói, “Có.”
Gió nhẹ thổi qua bên hồ sen, Ôn Noãn đang nhắm mắt giả vờ ngủ, lại nghe giọng Minh Nhi mang theo kinh hãi nói: “Tiểu thư, người xem đây có phải tứ Điện hạ không?”
Ôn Noãn nghe câu hỏi của nàng ấy hơi chút nghi ngờ, nàng ấy đã thấy Sở Hoan nhiều lần, chẳng lẽ nhanh như vậy đã quên mất người ta? Nàng ngước mắt lên nhìn, vừa nhìn, cơn buồn ngủ của nàng biến mất trong nháy mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.