Quyển 3 - Chương 47: Đại kết cục (hạ 3)
Nhị Nguyệt Liễu
09/07/2018
Ôn Noãn vẫn chăm chú nhìn chằm chằm hai người, lo lắng nơi đáy lòng càng ngày càng mãnh liệt. Lúc thấy ống tay áo nàng ta tụt xuống lộ ra vệt
dây trói dày đặc ở cổ tay trong đầu nhanh như tia chớp xẹt qua ánh mắt
âm độc của nàng ta, nàng ta hận nàng muốn giết nàng. Bây giờ nàng ta lại giả bộ Hà nhi trước khi chết xuất hiện ở vịnh Nguyệt Nha, dụ Quân Hạo
Thiên đi qua… Thanh Thanh, Thanh, Tinh? Ôn Tinh?
(*) Thanh 青 có cách đọc [qīng] và Tinh 晴 có cách đọc [qíng]
Nàng ta là Ôn Tinh!
Ôn Noãn chỉ cảm thấy cả người giống như đóng băng, máu chợt ngừng chảy, gần như không khống chế được khàn giọng nói: “Cẩn thận, nàng ta là Ôn…”
“Quân Hạo Thiên, đi tìm chết…”
Hai tiếng nói chồng lên nhau, nhưng lời nói của mỗi người lại đột nhiên dừng lại. Một luồng gió qua hồ, cuốn rơi sa mỏng trên mặt Ôn Tinh, lộ ra khuôn mặt cực kỳ xấu xí không thể tin của nàng ta, máu tươi từ khóe miệng tí tách mà xuống, thân thể bỗng nhiên hư không, hung hăng ngã vào bên bờ vịnh Nguyệt Nha, dao găm nắm chặt trong tay ngược lại cắm toàn bộ vào trong ngực.
Khoảng thời gian này nàng dùng hết các biện pháp nhưng không cách nào đến gần Ôn Noãn giết nàng ta, càng không cách nào xâm nhập vào trong cung giết Quân Hạo Thiên, kẻ thù mà cuộc đời này nàng hận vô cùng. Nàng biết hàng năm vào ngày giỗ tiện nhân kia hắn đều mặc gió mặc mưa sẽ đến, cho dù biết rõ nàng ta chưa chết, hắn vẫn sẽ đến. Nàng nghĩ, có lẽ ở trong lòng hắn, tiện nhân thuộc về hắn đã sớm chết. Nàng đánh cuộc, đánh cuộc năm nay hắn sẽ vẫn đến, đánh cuộc tình cảm sâu đậm nhất của hắn với tiện nhân kia là chỗ căm hận nhất. Nàng mặc giá y kiểu dáng giống hệt năm đó hắn đưa cho tiện nhân kia, sớm mai phục ở chỗ này. Lại không ngờ con tiện nhân kia hôm nay cũng tới, tiện nhân kia nói: “Mời người ta chưa từng gặp, Hà nhi.” Thời khắc đó, trong lòng nàng kinh hoàng, nghĩ tới tính tình nàng ta sau khi tỉnh lại khác xa lúc trước cùng với thái độ cư xử với Quân Hạo Thiên v.v…, nàng to gan suy đoán đây có phải mượn xác hoàn hồn như lời đồn đại? Chủ nhân của thân thể này đã sớm không phải là tiện nhân kia? Lời nói tiếp theo của Quân Hạo Thiên, rốt cuộc đã xác nhận cho suy đoán của nàng, mặc dù chuyện như vậy quá mức không thể tưởng tượng được, nhưng đây dĩ nhiên là sự thật, thật sự là chuyện vui to lớn đối với nàng. Ý nghĩa của chuyện này đối với nàng, kế sách của nàng càng thêm dễ dàng thành công hơn tưởng tượng. Nàng vốn còn lo lắng Ôn Noãn đến sẽ khiến nàng thất bại trong gang tấc, lại không ngờ, lại không ngờ ông trời thế mà giúp nàng như vậy, để cho nàng phát hiện ra bí mật động trời đó, có thể lợi dụng bí mật. Hôm nay Quân Hạo Thiên nhất định sẽ chết ở trong tay nàng, chỉ cần Quân Hạo Thiên chết, nàng giết Ôn Noãn chính là dễ như trở lòng bàn tay. Thù lớn có thể một lần báo được, là chuyện hả hê lòng người cỡ nào.
Nhưng mà, khi dao găm không đâm vào tim, nàng lại không hiểu, vì sao người chết lại là mình? Cặp mắt nàng trừng lớn nhìn khí tức điêu linh nồng đậm quanh người Quân Hạo Thiên, đến chết cũng không rõ ràng, xoay chuyển như thế từ đâu mà đến?
“Ngươi có bị thương không?” Thật lâu, Ôn Noãn mới từ trong biến chuyển bất ngờ này phục hồi tinh thần lại, vội bước lên trước hỏi.
“Không có.” Quân Hạo Thiên nhìn vẻ mặt cực kỳ kinh người của Ôn Tinh, giọng nói giống như mũi đao lướt qua, “Chỉ bằng ngươi cũng muốn giả mạo Hà nhi của trẫm? Hà nhi băng thanh ngọc khiết, ngươi lại độc ác đến cực điểm cả người không sạch sẽ, cho dù ném ngươi vào trong chín tầng ao ngọc rửa sạch vạn lần ngươi cũng không sánh kịp được nàng một chút nào. Ngày đó trẫm nghe nói thiên lao bị sấm sét hủy ngươi đã chết, trẫm thật hối tiếc căm hận không thôi, hận mình không thể tự tay giết chết ngươi. Cuối cùng ông trời thương xót, lưu lại một mạng cho ngươi để ngươi chết trong tay trẫm, để trẫm tự tay báo thù cho Hà nhi.” Hắn lạnh giọng quát chói tai, “Người đâu, ném tiện nhân này vào trong hang vạn thú, trẫm muốn khiến cho ả ta vùi thân trong bụng thú hài cốt cũng không còn, trọn đời trọn kiếp luân phiên làm cô hồn dã quỷ không được chuyển thế luân hồi.”
Giọng hắn vừa dứt, ở chỗ tối lập tức có thị vệ tiến lên kéo Ôn Tinh còn giữ lại chút hơi tàn cuối cùng bờ môi khẽ mấp máy đi.
“Ngươi…” Ôn Noãn định mở miệng, cuối cùng lại nuốt lời vào.
“Mới vừa rồi, ta thật sự cho là Hà nhi, nàng ấy rốt cuộc chịu gặp ta một lần.” Hắn tỏ vẻ cô đơn, khóe môi nở nụ cười buồn bã khổ sở, “Nhưng khoảnh khắc khi ả ta dựa sát vào người ta, ta lại biết cuối cùng là ta vọng tưởng.”
Cuộc sống, sợ không phải là tuyệt vọng, mà là sau khi tuyệt vọng lấy được hy vọng, đảo mắt lại là tuyệt vọng sâu hơn. Ôn Noãn thấm sâu cảm giác này vào trong người, vì vậy nàng hiểu được tâm tình của Quân Hạo Thiên vào lúc này. Giống như, nàng và Quân Dập Hàn bây giờ.
Gió lạnh qua hồ, đưa tới từng đợt mùi sen thơm ngát, Ôn Noãn nhìn hoa sen nở vừa đúng nhẹ nhàng đu đưa chập chờn theo gió, nhẹ giọng nói: “Thật ra thì Hà nhi chưa bao giờ rời khỏi ngươi, nàng ấy sẽ ở trong lòng ngươi.”
“Hôm nay đi vịnh Nguyệt Nha?” Ôn Noãn vừa mới mở cửa phòng đã thấy Quân Dập Hàn ngồi bên cạnh bàn chờ nàng, Minh Nhi rụt đầu lại lập tức chuồn đi.
“Đúng vậy, hôm nay chàng trở lại thật sớm, công vụ đã xong?” Nàng đến bên ngồi xuống bên cạnh hắn, tiện tay rót tách trà nhấp một ngụm, khóe môi khẽ nhếch nói, “Không phải Hoàng thượng nói cho chàng biết chứ?”
“Vịnh Nguyệt Nha xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng cho rằng có thể lừa gạt được ta?” Hắn ôm lấy nàng vào trong ngực, thở dài nói, “Chừng nào thì nàng mới có thể không khiến cho ta đây lo lắng.”
Ôn Noãn bật cười, “Ta cũng không phải hài tử, yên tâm, ta sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.”
“Ở trong lòng ta nàng vĩnh viễn là một tiểu cô nương chưa trưởng thành cần ta chăm sóc.”
“… Thấy không, toàn bộ da gà của ta đã nổi lên.”
“Thân mình nàng dường như tốt lắm rồi.” Hắn đột nhiên nói sang chuyện khác.
“Ừ, không có mười phần cũng có chín phần.” Nàng cố ý khoa trương.
“Như vậy ta liền yên tâm.” Hắn bồng nàng lên, đi tới giường.
“Này, chàng làm gì đấy?” Làm phu thê thuần khiết đắp chăn bông nói chuyện trời đất trong sáng đã lâu, đột nhiên như vậy… Nàng nhất thời có phần…
“Nàng nói làm cái gì?” Hắn ý vị sâu xa thở dài nói, “Tiểu Noãn, hơn nửa năm.”
“Mới vừa rồi không phải chàng nói ta là tiểu cô nương.” Nàng che vạt áo, tươi cười nơi đáy mắt cố ý đề phòng nhìn hắn.
“Ta thích tiểu cô nương như nàng vậy.” Đuôi chân mày hắn nhướn lên, cúi người xuống.
“Da mặt thật sự quá dày.”
“Trên giường, da mặt vốn không có ích gì, chính là không cần cũng được.”
Nến đỏ tắt, màn trướng dày khép lại, che cảnh xuân tốt đẹp cả phòng.
Phía chân trời hơi lộ ra màu nâu xanh, Ôn Noãn cảm thấy người bên cạnh đang nhẹ nhàng rút khuỷu tay ra, nàng vội vàng đưa tay ôm hắn mở mắt ra nhìn hắn: “Ngài mai chàng sẽ phải xuất chinh, hôm nay ở nhà cùng ta có được không?”
“Nhưng mà…”
“Chẳng lẽ công vụ còn quan trọng hơn ta.” Sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi, lật người đè lên người hắn ôm hắn càng chặt hơn, “Hôm nay chàng đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý, chàng có bản lĩnh cứ mang theo ta vào triều như vậy.”
“… Hôm nay ta vốn cũng không định lên triều ở nhà với nàng, mới vừa rồi chỉ định đi làm đồ ăn sáng cho nàng.” Hô hấp của hắn dần lộ vẻ nặng nề, “Mau đi xuống.”
“Không xuống, cứ ngủ như vậy thật thoải mái, ngủ tiếp một lát với ta, đồ ăn Minh Nhi biết làm.” Nàng ôm cổ hắn cọ xát.
“… Nàng như vậy kêu ta ngủ như thế nào?” Giọng nói của hắn cực nhỏ, hô hấp nóng rực thổi qua bên tai nàng, chọc cho da thịt nàng nhẹ nhàng run rẩy.
“Đó là chuyện của chàng, dù sao ta ngủ được.” Ôn Noãn vịt chết còn cứng mỏ nói, thật ra thì khi nàng nghiêng người đè lên đã cảm nhận được khác thường, nhưng muốn nàng đi xuống, không thể nào.
“Nàng thật sự ngủ được?”
“Ừ, ta đã ngủ thiếp đi.”
“Nàng đã không ngủ được còn bám lấy không để cho ta đi, vậy không bằng chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa.” Hắn ôm cả hông nàng lật người một cái thay đổi vị trí của hai người.
“Không phải, ta nói ta đã ngủ, ưmh…”
Minh Nhi ở bên ngoài bưng chậu nước rửa mặt chạy tới hầu hạ Quân Dập Hàn rửa mặt chải đầu nghe bên trong truyền ra tiếng vang rất nhỏ, khuôn mặt lập tức đỏ bừng bưng chậu rửa mặt lui về.
Uống trà đọc sách ăn cơm, Ôn Noãn cũng không khiến Quân Dập Hàn làm chuyện gì đặc biệt có ý nghĩa với nàng, cũng chỉ làm chút chuyện lúc trước hắn biết làm cùng nàng mà thôi, chỉ có điều thời gian ở bên cạnh hắn luôn trôi qua đặc biệt nhanh, nhất là… Một ngày trước khi hắn đi.
“Ta muốn vào trong cung ở mấy ngày.” Trước khi ngủ, nàng nằm trước ngực hắn nói.
“Sao đột nhiên muốn đi vào trong cung ở? Trong Vương phủ không tốt?” Chân mày hắn nhíu lại.
“Vương phủ là nhà của ta và chàng, cõi đời này không có chỗ nào có thể so sánh với nó.” Ôn Noãn đưa tay vuốt lông mày hắn, “Ta chỉ đột nhiên nghĩ đến trong cung có rất nhiều dược liệu sách thuốc, mấy ngày chàng không ở đây vừa vặn có thể đi nhìn một chút.”
“Nàng cần gì kêu bọn họ trực tiếp đưa tới trong phủ, cần gì phải tự mình đi.”
“Ta muốn bản thân từ từ chọn, nhân tiện đi dạo tới Thái y viện một chuyến.”
“Thật sự chỉ muốn đi dạo vòng vòng?”
“… Dĩ nhiên, thứ nên cầm vẫn phải cầm.”
“… Đi đi, nếu quá nhiều kêu Hoàng huynh phái người cầm giúp nàng, đừng mệt chết bản thân.”
“… Được.”
Tiếng báo canh năm qua, cuối cùng đến thời khắc ly biệt, khoảnh khắc khi cửa phòng khép nhẹ thì Ôn Noãn mở mắt ra, đưa tay vuốt ve hơi ấm vẫn còn lưu lại trên môi, bờ môi cười khổ sở mà kiên định.
(*) Thanh 青 có cách đọc [qīng] và Tinh 晴 có cách đọc [qíng]
Nàng ta là Ôn Tinh!
Ôn Noãn chỉ cảm thấy cả người giống như đóng băng, máu chợt ngừng chảy, gần như không khống chế được khàn giọng nói: “Cẩn thận, nàng ta là Ôn…”
“Quân Hạo Thiên, đi tìm chết…”
Hai tiếng nói chồng lên nhau, nhưng lời nói của mỗi người lại đột nhiên dừng lại. Một luồng gió qua hồ, cuốn rơi sa mỏng trên mặt Ôn Tinh, lộ ra khuôn mặt cực kỳ xấu xí không thể tin của nàng ta, máu tươi từ khóe miệng tí tách mà xuống, thân thể bỗng nhiên hư không, hung hăng ngã vào bên bờ vịnh Nguyệt Nha, dao găm nắm chặt trong tay ngược lại cắm toàn bộ vào trong ngực.
Khoảng thời gian này nàng dùng hết các biện pháp nhưng không cách nào đến gần Ôn Noãn giết nàng ta, càng không cách nào xâm nhập vào trong cung giết Quân Hạo Thiên, kẻ thù mà cuộc đời này nàng hận vô cùng. Nàng biết hàng năm vào ngày giỗ tiện nhân kia hắn đều mặc gió mặc mưa sẽ đến, cho dù biết rõ nàng ta chưa chết, hắn vẫn sẽ đến. Nàng nghĩ, có lẽ ở trong lòng hắn, tiện nhân thuộc về hắn đã sớm chết. Nàng đánh cuộc, đánh cuộc năm nay hắn sẽ vẫn đến, đánh cuộc tình cảm sâu đậm nhất của hắn với tiện nhân kia là chỗ căm hận nhất. Nàng mặc giá y kiểu dáng giống hệt năm đó hắn đưa cho tiện nhân kia, sớm mai phục ở chỗ này. Lại không ngờ con tiện nhân kia hôm nay cũng tới, tiện nhân kia nói: “Mời người ta chưa từng gặp, Hà nhi.” Thời khắc đó, trong lòng nàng kinh hoàng, nghĩ tới tính tình nàng ta sau khi tỉnh lại khác xa lúc trước cùng với thái độ cư xử với Quân Hạo Thiên v.v…, nàng to gan suy đoán đây có phải mượn xác hoàn hồn như lời đồn đại? Chủ nhân của thân thể này đã sớm không phải là tiện nhân kia? Lời nói tiếp theo của Quân Hạo Thiên, rốt cuộc đã xác nhận cho suy đoán của nàng, mặc dù chuyện như vậy quá mức không thể tưởng tượng được, nhưng đây dĩ nhiên là sự thật, thật sự là chuyện vui to lớn đối với nàng. Ý nghĩa của chuyện này đối với nàng, kế sách của nàng càng thêm dễ dàng thành công hơn tưởng tượng. Nàng vốn còn lo lắng Ôn Noãn đến sẽ khiến nàng thất bại trong gang tấc, lại không ngờ, lại không ngờ ông trời thế mà giúp nàng như vậy, để cho nàng phát hiện ra bí mật động trời đó, có thể lợi dụng bí mật. Hôm nay Quân Hạo Thiên nhất định sẽ chết ở trong tay nàng, chỉ cần Quân Hạo Thiên chết, nàng giết Ôn Noãn chính là dễ như trở lòng bàn tay. Thù lớn có thể một lần báo được, là chuyện hả hê lòng người cỡ nào.
Nhưng mà, khi dao găm không đâm vào tim, nàng lại không hiểu, vì sao người chết lại là mình? Cặp mắt nàng trừng lớn nhìn khí tức điêu linh nồng đậm quanh người Quân Hạo Thiên, đến chết cũng không rõ ràng, xoay chuyển như thế từ đâu mà đến?
“Ngươi có bị thương không?” Thật lâu, Ôn Noãn mới từ trong biến chuyển bất ngờ này phục hồi tinh thần lại, vội bước lên trước hỏi.
“Không có.” Quân Hạo Thiên nhìn vẻ mặt cực kỳ kinh người của Ôn Tinh, giọng nói giống như mũi đao lướt qua, “Chỉ bằng ngươi cũng muốn giả mạo Hà nhi của trẫm? Hà nhi băng thanh ngọc khiết, ngươi lại độc ác đến cực điểm cả người không sạch sẽ, cho dù ném ngươi vào trong chín tầng ao ngọc rửa sạch vạn lần ngươi cũng không sánh kịp được nàng một chút nào. Ngày đó trẫm nghe nói thiên lao bị sấm sét hủy ngươi đã chết, trẫm thật hối tiếc căm hận không thôi, hận mình không thể tự tay giết chết ngươi. Cuối cùng ông trời thương xót, lưu lại một mạng cho ngươi để ngươi chết trong tay trẫm, để trẫm tự tay báo thù cho Hà nhi.” Hắn lạnh giọng quát chói tai, “Người đâu, ném tiện nhân này vào trong hang vạn thú, trẫm muốn khiến cho ả ta vùi thân trong bụng thú hài cốt cũng không còn, trọn đời trọn kiếp luân phiên làm cô hồn dã quỷ không được chuyển thế luân hồi.”
Giọng hắn vừa dứt, ở chỗ tối lập tức có thị vệ tiến lên kéo Ôn Tinh còn giữ lại chút hơi tàn cuối cùng bờ môi khẽ mấp máy đi.
“Ngươi…” Ôn Noãn định mở miệng, cuối cùng lại nuốt lời vào.
“Mới vừa rồi, ta thật sự cho là Hà nhi, nàng ấy rốt cuộc chịu gặp ta một lần.” Hắn tỏ vẻ cô đơn, khóe môi nở nụ cười buồn bã khổ sở, “Nhưng khoảnh khắc khi ả ta dựa sát vào người ta, ta lại biết cuối cùng là ta vọng tưởng.”
Cuộc sống, sợ không phải là tuyệt vọng, mà là sau khi tuyệt vọng lấy được hy vọng, đảo mắt lại là tuyệt vọng sâu hơn. Ôn Noãn thấm sâu cảm giác này vào trong người, vì vậy nàng hiểu được tâm tình của Quân Hạo Thiên vào lúc này. Giống như, nàng và Quân Dập Hàn bây giờ.
Gió lạnh qua hồ, đưa tới từng đợt mùi sen thơm ngát, Ôn Noãn nhìn hoa sen nở vừa đúng nhẹ nhàng đu đưa chập chờn theo gió, nhẹ giọng nói: “Thật ra thì Hà nhi chưa bao giờ rời khỏi ngươi, nàng ấy sẽ ở trong lòng ngươi.”
“Hôm nay đi vịnh Nguyệt Nha?” Ôn Noãn vừa mới mở cửa phòng đã thấy Quân Dập Hàn ngồi bên cạnh bàn chờ nàng, Minh Nhi rụt đầu lại lập tức chuồn đi.
“Đúng vậy, hôm nay chàng trở lại thật sớm, công vụ đã xong?” Nàng đến bên ngồi xuống bên cạnh hắn, tiện tay rót tách trà nhấp một ngụm, khóe môi khẽ nhếch nói, “Không phải Hoàng thượng nói cho chàng biết chứ?”
“Vịnh Nguyệt Nha xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng cho rằng có thể lừa gạt được ta?” Hắn ôm lấy nàng vào trong ngực, thở dài nói, “Chừng nào thì nàng mới có thể không khiến cho ta đây lo lắng.”
Ôn Noãn bật cười, “Ta cũng không phải hài tử, yên tâm, ta sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.”
“Ở trong lòng ta nàng vĩnh viễn là một tiểu cô nương chưa trưởng thành cần ta chăm sóc.”
“… Thấy không, toàn bộ da gà của ta đã nổi lên.”
“Thân mình nàng dường như tốt lắm rồi.” Hắn đột nhiên nói sang chuyện khác.
“Ừ, không có mười phần cũng có chín phần.” Nàng cố ý khoa trương.
“Như vậy ta liền yên tâm.” Hắn bồng nàng lên, đi tới giường.
“Này, chàng làm gì đấy?” Làm phu thê thuần khiết đắp chăn bông nói chuyện trời đất trong sáng đã lâu, đột nhiên như vậy… Nàng nhất thời có phần…
“Nàng nói làm cái gì?” Hắn ý vị sâu xa thở dài nói, “Tiểu Noãn, hơn nửa năm.”
“Mới vừa rồi không phải chàng nói ta là tiểu cô nương.” Nàng che vạt áo, tươi cười nơi đáy mắt cố ý đề phòng nhìn hắn.
“Ta thích tiểu cô nương như nàng vậy.” Đuôi chân mày hắn nhướn lên, cúi người xuống.
“Da mặt thật sự quá dày.”
“Trên giường, da mặt vốn không có ích gì, chính là không cần cũng được.”
Nến đỏ tắt, màn trướng dày khép lại, che cảnh xuân tốt đẹp cả phòng.
Phía chân trời hơi lộ ra màu nâu xanh, Ôn Noãn cảm thấy người bên cạnh đang nhẹ nhàng rút khuỷu tay ra, nàng vội vàng đưa tay ôm hắn mở mắt ra nhìn hắn: “Ngài mai chàng sẽ phải xuất chinh, hôm nay ở nhà cùng ta có được không?”
“Nhưng mà…”
“Chẳng lẽ công vụ còn quan trọng hơn ta.” Sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi, lật người đè lên người hắn ôm hắn càng chặt hơn, “Hôm nay chàng đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý, chàng có bản lĩnh cứ mang theo ta vào triều như vậy.”
“… Hôm nay ta vốn cũng không định lên triều ở nhà với nàng, mới vừa rồi chỉ định đi làm đồ ăn sáng cho nàng.” Hô hấp của hắn dần lộ vẻ nặng nề, “Mau đi xuống.”
“Không xuống, cứ ngủ như vậy thật thoải mái, ngủ tiếp một lát với ta, đồ ăn Minh Nhi biết làm.” Nàng ôm cổ hắn cọ xát.
“… Nàng như vậy kêu ta ngủ như thế nào?” Giọng nói của hắn cực nhỏ, hô hấp nóng rực thổi qua bên tai nàng, chọc cho da thịt nàng nhẹ nhàng run rẩy.
“Đó là chuyện của chàng, dù sao ta ngủ được.” Ôn Noãn vịt chết còn cứng mỏ nói, thật ra thì khi nàng nghiêng người đè lên đã cảm nhận được khác thường, nhưng muốn nàng đi xuống, không thể nào.
“Nàng thật sự ngủ được?”
“Ừ, ta đã ngủ thiếp đi.”
“Nàng đã không ngủ được còn bám lấy không để cho ta đi, vậy không bằng chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa.” Hắn ôm cả hông nàng lật người một cái thay đổi vị trí của hai người.
“Không phải, ta nói ta đã ngủ, ưmh…”
Minh Nhi ở bên ngoài bưng chậu nước rửa mặt chạy tới hầu hạ Quân Dập Hàn rửa mặt chải đầu nghe bên trong truyền ra tiếng vang rất nhỏ, khuôn mặt lập tức đỏ bừng bưng chậu rửa mặt lui về.
Uống trà đọc sách ăn cơm, Ôn Noãn cũng không khiến Quân Dập Hàn làm chuyện gì đặc biệt có ý nghĩa với nàng, cũng chỉ làm chút chuyện lúc trước hắn biết làm cùng nàng mà thôi, chỉ có điều thời gian ở bên cạnh hắn luôn trôi qua đặc biệt nhanh, nhất là… Một ngày trước khi hắn đi.
“Ta muốn vào trong cung ở mấy ngày.” Trước khi ngủ, nàng nằm trước ngực hắn nói.
“Sao đột nhiên muốn đi vào trong cung ở? Trong Vương phủ không tốt?” Chân mày hắn nhíu lại.
“Vương phủ là nhà của ta và chàng, cõi đời này không có chỗ nào có thể so sánh với nó.” Ôn Noãn đưa tay vuốt lông mày hắn, “Ta chỉ đột nhiên nghĩ đến trong cung có rất nhiều dược liệu sách thuốc, mấy ngày chàng không ở đây vừa vặn có thể đi nhìn một chút.”
“Nàng cần gì kêu bọn họ trực tiếp đưa tới trong phủ, cần gì phải tự mình đi.”
“Ta muốn bản thân từ từ chọn, nhân tiện đi dạo tới Thái y viện một chuyến.”
“Thật sự chỉ muốn đi dạo vòng vòng?”
“… Dĩ nhiên, thứ nên cầm vẫn phải cầm.”
“… Đi đi, nếu quá nhiều kêu Hoàng huynh phái người cầm giúp nàng, đừng mệt chết bản thân.”
“… Được.”
Tiếng báo canh năm qua, cuối cùng đến thời khắc ly biệt, khoảnh khắc khi cửa phòng khép nhẹ thì Ôn Noãn mở mắt ra, đưa tay vuốt ve hơi ấm vẫn còn lưu lại trên môi, bờ môi cười khổ sở mà kiên định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.