Lười Thê Của Tổng Tài

Chương 41

Lạc Thanh

17/06/2015

“Aizz! Lại ngủ! Thật không hiểu là cô sơ ý hay là đối với tôi thực yên tâm chứ!” Bùi Nhĩ Phàm sửa sang lại những sợi tóc tán loạn của Y Thượng Tĩnh, khẽ vuốt khuôn mặt hồng hồng của cô, “Nếu như là nữ nhân viên mặt lạnh trước kia, tôi cũng sẽ đối với bản thân mình yên tâm, nhưng là hôm nay…”

“Ha! Người huynh đệ! Cậu đang làm gì ở đây?” Mỗi khi đến thời khắc mấu chốt đều có kẻ không biết thức thời chạy đến quấy rầy, tỷ như Trương Giai Thành cũng một thân quần áo thoải mái, nhưng một tay cầm chén rượu, một tay ôm cô em, vẻ mặt đang cười đến sáng lạn, “Hửm? Khi nào thì cậu lại đối với loại tiểu giai nhân thanh tú này có hứng thú? Mới vài ngày không được hoạt động liền đổi khẩu vị rồi?”

Cũng vừa lúc Trương Giai Thành xuất hiện, khiến cho suy nghĩ của Bùi Nhĩ lập tức thanh tỉnh trở lại, mình vừa rồi nghĩ cái gì vậy? Thiếu chút nữa liền muốn làm tên khốn nạn lợi dụng lúc người ta khó khăn làm tới rồi! “Cái gì mà tiểu giai nhân thanh tú! Cô ấy cùng tuổi với cậu đấy!” Bùi Nhĩ Phàm không thích Trương Giai Thành nói Thượng Tĩnh như vậy, giống như là đồ của mình bị người ta nhòm ngó vậy.

“Wow! Nhĩ Phàm! Mới một lát thôi, mà cậu đã hỏi thăm rõ ràng tuổi của người ta? Còn nữa, chưa bao giờ thấy cậu để cho một cô gái ngủ say ở trong lòng cậu như thế đấy!” Trương Giai Thành cũng ngồi xuống, vốn định tới gần nhìn kỹ cô gái mang áo trắng kia một cái, nhưng lại bị Bùi Nhĩ Phàm liếc xéo một cái, liền thực tự giác tựa vào trên sô pha trêu đùa, “Cô gái này là ai?”

“Cậu cũng biết cô ấy đấy, Y Thượng Tĩnh.” Bùi Nhĩ Phàm đơn giản đáp lại. Người trong lòng tựa hồ có chút không thoải mái, hướng trong lòng Bùi Nhĩ Phàm ngọ nguậy, tìm một vị trí thoải mái hơn mà tiếp tục ngủ ngon. Bùi Nhĩ Phàm cũng rất phối hợp đem cô ôm sát vào trong lòng.

Trương Giai Thành ở một bên xem mà mắt hoa cả lên, Bùi Nhĩ Phàm này đối với người ta đều ôn hòa, nhưng đều là giới hạn trong lễ phép và ôn hoà—— cho dù là bạn giường của cậu ta cũng vậy (HMC: đọc xong câu này ta muốn lật bàn quá, nói đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới ko sai tí nào mà). Nhưng hiện tại, cậu ta đối với Y Thượng Tĩnh lại là một loại ôn hòa khác, không đúng, phải nói là ôn nhu, ôn nhu chưa bao giờ thấy qua! Quan hệ giữa hai người này khi nào lại tốt như vậy? Sáng hôm nay, không phải còn đang cãi nhau sao? Chẳng lẽ thật sự là đúng theo câu đánh là thân, mắng là yêu kia, mỗi ngày cãi nhau đấu đấu võ mồm liền lâu ngày sinh tình rồi? Y Thượng Tĩnh lớn hơn Bùi Nhĩ Phàm hai tuổi a! Bất quá đầu năm nay, hai tuổi cũng không phải là vấn đề gì lớn, nhìn các ngôi sao mà xem, chị em yêu nhau cũng không ít!

“Cô ấy tại sao lại ở chỗ này?” Trương Giai Thành hỏi, lại nhìn ly rượu trên bàn, “Chẳng lẽ cô ấy uống say?”

Bùi Nhĩ Phàm gật gật đầu.

“Không thể nào! Ăn mặc xinh đẹp như vậy, cư nhiên chạy đến nơi này để uống rượu, còn uống đến say bất tỉnh nhân sự, nếu không gặp cậu, chỉ sợ sáng sớm ngày mai cô nàng sẽ nằm ở…” Dưới ánh mắt của Bùi Nhĩ Phàm, Trương Giai Thành cứng đờ đem những lời “… trên giường của một người đàn ông xa lạ” nuốt xuống, “Aizz, sao cậu không đưa cô ấy về? Ách… Cậu chắc là không biết nhà cô ấy ở đâu, nhưng dựa vào khả năng ngủ của cô ấy, hơn nữa cô ấy lại uống nhiều rượu như vậy, sợ là một lát nữa vẫn chưa tỉnh lại. Chẳng lẽ cậu muốn ôm cô ấy nguyên một đêm như vậy?”

“Mình biết nhà cô ấy ở đâu, mình hiện tại liền đưa cô ấy về.” Sau đó liền đứng dậy, ôm Y Thượng Tĩnh rời đi.

“Hi! Cậu, thật đúng là nói gió làm mưa!” Trương Giai Thành nhìn bóng lưng Bùi Nhĩ Phàm, gào thét, “Ây, cậu làm sao mà biết được nhà cô ấy ở đâu? Chẳng lẽ cậu cố ý nhìn qua tư liệu cá nhân của cô nàng…?” Đáng tiếc, giọng của Trương Giai Thành ở trong quán bar ồn ào là rất bé nhỏ không đáng kể.



————

“Bác Y, chào bác!” Khi Y mẹ mở cửa, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bùi Nhĩ Phàm cùng với Y Thượng Tĩnh ở trong lòng ngực anh, thì Bùi Nhĩ Phàm ưu nhã cười hướng Y Mẫu chào hỏi .

“Ách… Bác nhớ con rồi! Con là bạn của Thượng Tĩnh đúng không? Họ Bùi, kêu Bùi Nhĩ Phàm, đúng không?” Y Mẫu đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt ngạc nhiên hỏi, “Lần trước cũng là con đưa Thượng Tĩnh nhà bác trở về có đúng không?”

“Đúng vậy, bác gái!” Bùi Nhĩ Phàm mỉm cười, “Bác gái, con không thể đem Thượng Tĩnh đưa vào trong phòng trước sao?” Tuy rằng Y Thượng Tĩnh nhìn qua thực gầy, nhưng ôm vào còn có chút nặng, đặc biệt sau khi bế cô lâu như vậy, tay của Bùi Nhĩ Phàm có chút mỏi .

“À! Có thể có thể!” Y mẹ mở cửa ra, hơi có chút cười đến mất tự nhiên, “Vẫn như lần trước, đem nó đặt vào trong phòng nó đi thôi! Cám ơn cháu!” Bùi Nhĩ Phàm gật gật đầu, theo lời Y mẹ phân phó mà làm. Mà Y mẹ ở một bên, cũng là một đầu khó hiểu, nghi hoặc.

“Bà xã, là Thượng Tĩnh đã về sao?” Y cha trong thư phòng nghe thấy có tiếng đập cửa, liền ló đầu ra ngoài, hỏi.

“Ừ.” Y mẹ ngắn gọn trả lời, “Nhưng không phải tỉnh táo trở về, mà là ngủ trở về!”

“Ngủ trở về? Ngủ sao trở về được?” Y cha nghe lời nói rất kỳ quái này của Y mẹ, liền ra thư phòng, đến phòng bếp rót cho mình chén nước, vừa ra phòng bếp, liền gặp một thanh niên ước chừng khoảng hai mươi lăm tuổi, một thân quần áo thoải mái bụi bặm đi ra từ phòng con gái rượu của mình. Mà Bùi Nhĩ Phàm cũng thấy Y cha đang bưng chén nước, quần áo ở nhà, tóc có hơi ngả hoa râm, thân thể có chút mập mạp, nhưng lại có một cỗ khí thế uy nghiêm.

“Cậu là ai? Sao lại ở trong nhà của tôi?” Y cha lên tiếng trước, ánh mắt ngưng trọng.

“Bác trai, chào bác! Con là Bùi Nhĩ Phàm, bạn của Thượng Tĩnh.” Bùi Nhĩ Phàm lễ phép ân cần thăm hỏi .

“Ai nha, lão già này, là cậu ấy đưa Thượng Tĩnh về!” Y mẹ ở một bên nở nụ cười rất khó coi nói, “Mau vào đây, cậu Bùi, ngồi một chút đi! Vừa vặn, bác còn có chút việc muốn hỏi con đấy! Lão già, đi rót cho cậu Bùi chén nước!”



“Ách… Không cần làm phiền bác trai đâu, con…” Xem ra, trong phòng này chân chính khó chơi hẳn là không phải là Y cha, mà là vị Y mẹ mang vẻ mặt tươi cười giả tạo này.

“Con lại đây ngồi xuống nghỉ ngơi đi, Thượng Tĩnh nhà bác rất nặng, con bế nó về quả có chút làm khó con rồi!” Y mẹ cười nói, “Nhìn bề ngoài, Thượng Tĩnh nhà bác thực gầy, nhưng trên thực tế rất nặng , đúng không con?”

“Ách… Cũng tạm ạ!” Bùi Nhĩ Phàm dưới nụ cười uy hiếp của Y mẹ, đành kiên trì ngồi xuống ghế salon bằng da, thong thả cười.

“Bác cũng không nói nhiều, thẳng vào chủ đề đi!” Y mẹ lên tiếng, đồng thời Y cha cũng ngồi xuống một bên, “Con cùng Thượng Tĩnh là quan hệ thế nào? Thượng Tĩnh tối nay là đi xem mắt, nhưng đối tượng xem mắt không phải con, tại sao lại là con đưa nó về, hơn nữa còn là say đến bất tỉnh nhân sự? Lần trước con nói là bạn học tụ hội, lần này là gì vậy?”

“Bác gái, đêm nay là con gặp được Thượng Tĩnh ở trong quán bar, lúc đấy cô ấy đã uống đến ngà ngà say.” Bùi Nhĩ Phàm chi tiết trả lời, “Cô ấy hình như là đang mượn rượu giải sầu.”

Y mẹ cùng Y cha nhìn thoáng qua nhau, xem ra trong lòng nha đầu kia là thật sự có chuyện! Nhưng có chuyện gì đáng để nó làm thế? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện làm ăn? Không biết a, trong mấy ngày này, con bé không làm thêm giờ, hơn nữa cũng rất ít nghe nó oán giận cấp trên—— nhưng là trừ những việc đó ra, còn có chuyện gì có thể làm cho nó phiền lòng chứ? Hay là lần xem mắt đêm nay của nó khiến nó không hài lòng? Không thể a, nó căn bản sẽ không vì một hồi xem mắt mà chạy đi uống rượu!

“À… như vậy sao!” Y cha lên tiếng, “Vậy phải cám ơn cậu Bùi Nhĩ Phàm rồi!” Bỗng nhiên Y cha lại nghĩ đến, tên Bùi Nhĩ Phàm này rất quen thuộc, hình như đã nghe qua ở đâu đó rồi thì phải?

“Không cần cảm ơn đâu ạ! Đây là việc con nên làm!” Bùi Nhĩ Phàm cười yếu ớt, lễ phép nói.

“Bùi Nhĩ Phàm? Tôi cảm thấy cái tên này tôi hôm qua đã có nghe qua, đúng không? Lão già!” Y mẹ đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay đầu hỏi Y cha, “Ngày hôm qua tôi hình như đã nghe Thượng Tĩnh cao hứng tuyên bố nó rốt cục đã chế tác thành công cái game, sau đó ở trong game đem một người tên là Bùi Nhĩ Phàm đập cho bẹp dí?”

Ách… nụ cười trên mặt Bùi Nhĩ Phàm có chút cương cứng, Y Thượng Tĩnh này thật là… rảnh rỗi quá đi! Bất quá, không nghĩ tới cô còn là một cao thủ máy tính, có thể tự mình biên soạn chương trình trò chơi? Nhưng không biết trình độ máy tính của cô nàng đến mức nào, tỷ như đột nhập vào máy tính của một người nào đó có thể bị bắt hay không? Ách, làm như vậy có chút nguy hiểm, cho dù cô có thể làm được, cũng không thể để cho cô làm như vậy, đó vốn là chuyện cực kỳ cơ mật. “Ách, bác gái, con nghĩ, Bùi Nhĩ Phàm trong miệng Thượng Tĩnh, nếu không ngoài ý muốn, hẳn là con đó.” Bùi Nhĩ Phàm vẫn đem nét cười giữ trên mặt, “Bác gái có thể cho con xem trò chơi mà Thượng Tĩnh thiết kế hay không?”

“A! Tôi rốt cục cũng đã nhớ ra cậu là ai rồi!” Y cha đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, “Bà xã a, cậu ta chính là cấp trên vô lương tâm- Bùi Nhĩ Phàm trong miệng Thượng Tĩnh đó!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lười Thê Của Tổng Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook