Chương 30: Nhớ lại hồi ức
Gia Ly (Sứa)
04/09/2023
Hình như quả đúng là vậy, chính xác là một con chó màu trắng. Nhưng mà con
vật này có phần khác lạ với giống cùng loài, chiếc đuôi được chia ra
thành nhiều nhánh, tổng cộng đếm được là chín. Ngẫm lại, nhìn thoáng qua thì có vẻ giống hình dáng giống một cún con nhưng thật chất lại không
phải. Rốt cuộc con vật này chính xác là gì.
- Giống vật kia là loài gì vậy? Tại sao nó lại nằm đây?
Người thiếu nữ tự hỏi trong hư vô. Động vật kia vẫn còn đang nằm im lìm một chỗ không nhúc nhích, cô cảm nhận có điều chẳng lành nên cũng thử nhấc nó lên xem xét tình hình ra sao.
- Trời ơi, sao thế này? Ngươi bị thương rồi, thật tội nghiệp, không biết là ai có thể tàn nhẫn ra tay với ngươi như thế?
Phía dưới phần bụng của con vật này là một mảng màu máu đọng lại trên lông. Nó bị trọng thương khá nặng. Ban đầu cô cứ tưởng nó không còn sống. Thử áp tai ghé vào ngực động vật, nghe kĩ lại vẫn cảm nhận được nhịp thở yếu ớt đang hấp hối. May mắn làm sao, chắc chắn vẫn còn cứu được.
- Để ta đem ngươi về nhà nhé? Nếu cứu được, ta chắc chắn chăm sóc cho ngươi thật tốt.
Vậy là cô ẵm con vật trên tay đem về dù chưa làm theo lời cha căn dặn. Cha dượng bắt cô sang làng bên cạnh mua vò rượu mới trong khi nhà mình vẫn còn, nếu muốn đến nơi bắt buộc phạt đi qua khu rừng này. Bây giờ tính mạng là trên hết, làm nghề y như cô không thế thấy chết mà không cứu dù cho nó là giống loài động vật.
_____________________________
Hũ rượu đã dần vơi, một người đàn ông trung niên đang uống hết bát này đến bát khác. Rượu đã thấm, gương mặt lão đang đỏ khé.
- Cha, con đã về.
Người thiếu nữ bước vào, lão ta không mảy may quan tâm chỉ gật đầu. Mắt lão liếc nhẹ quan sát, mi hơi nhăn lại vì món đồ mình trông ngóng lại không thấy. Bộ dạng như thường ngày lại nổi lên.
- Rượu đâu? Mày lại mang cái thứ quái dị gì về kia? Thế mày đã làm theo lời tao căn dặn chưa hả Đường Nghiên?
Ông ta không gần gại gọi thẳng tên cô ấy, tưởng chừng bộ dáng này sẽ dọa Đường Nghiên nhưng hôm nay cô lại kiêng cường, trả lời không sợ hãi.
- Con...con chưa mua được. Khi đi qua khu rừng con vô tình nhìn thấy loài vật này. Trông nó bị thương khá nặng, nếu không chữa trị kịp thời e rằng nó sẽ chết. Để chiều nay con sẽ đi mua cho cha ạ.
Nghe vậy, lão ta một tay đập mạnh xuống bàn, một âm thanh chói tai khiến cô giật mình có phần sợ hãi.
- Cái gì? Mày đang giỡn với tao à? Lại đem cái giống quỷ quái kia về mà làm trái ý tao? Đồ vô tích sự, lập tức bây giờ đi mua cho tao nếu không mày ăn đòn.
- Nhưng mà cha con vật này...
Mẹ cô từ đâu đi về, chứng kiến cảnh hai người cãi nhau thì cũng vào can.
- Hai cha con sao mà to tiếng lớn nhỏ gì thế, mẹ ở bên ngoài còn nghe thấy rõ.
Cũng may mà mẹ về kịp thời, cô được giải nguy. Là một người ăn nói khéo léo cho nên may mắn bà đã làm cho cơn giận của lão ngôi ngoai. Đường Nghiên ở đó một lúc rồi cũng trở về phòng, lão vì nghe mẹ nên giúp cho Đường Nghiên giữ lại được con thú này chữa trị cũng như không phải sang làng bên mua rượu.
Vết thương không quá sâu, Đường Nghiên chật vật với những đồ nghề thường ngày. Thời gian cũng trôi đi một cách thật nhanh, hơi thở của con vật màu trắng cũng đã dần ổn định. Trước kia, Đường Nghiên cũng học thử một khóa chữa trị cho động vật nên cũng biết đôi chút.
- Xong rồi! Tốt, mọi thứ tiến triển rất ổn.
Con vật đang trong trạng thái hôn mê, thiết nghĩ cũng để nó nghỉ một chút nên Đường Nghiên khẽ nhè nhẹ đóng cửa phòng để ăn trưa. Bụng cô cũng đã cồn cào rồi đây.
Đoạn băng thước phim về cuộc đánh nhau của anh lẫn cuộc chạy trốn trong rừng sâu chứ thế chiếu chậm trong kí ức. Trời âm u, cơn bão sắp đến mà anh chỉ biết chạy thật nhanh đến khi bước chân cứng đờ do trượt rút. Cơn đau kéo đến liên tục, anh chỉ biết nằm đó chịu trận.
Mưa, giọt mưa tí tách rơi xuống. Người anh lạnh gắt, có lẽ cái chết đang đến thật rồi.
" Mình, mình..."
Mi mày chớp chớp, anh mệt mỏi tỉnh dậy. Trước mặt hiện ra trần nhà ai đó. Phải lặng một lúc, anh mới định thần lại tâm trí.
Đầu bây giờ đau như búa bổ, anh khẽ xoa nhẹ. Vô tình ánh mắt bỗng để ý cánh tay, gì đây sao lại thế này.
- Khoan đã, bộ dạng này...mình đã hiện nguyên hình rồi sao? Còn nữa, đây là đâu?
Phía bên kia, có một chiếc gương đặt ở kệ bàn. Tuy không biết đây là nơi nào, anh chậm chạp đi lại soi mình. Hình ảnh phản chiếu trong gương là một con vật rất giống loài cáo, nhưng có điều hơi quái dị phía sau lại là chín chiếc đuôi hiện ra sừng sững.
- Chết rồi, là ai đã đem mình về đây? Nếu để người đó biết được mình là cửu vỹ hồ thì chúng sẽ ra tay hại mình không?
Có tiếng động đâu đó quanh đây, anh có thể nghe thấy âm thanh mỗi lúc một rõ. Là tiếng bước chân, anh quýnh quáng không biết nên làm sao đối diện với người đang tới.
*Kít...cạch...
Đường Nghiên trên tay là một bình trà, cô vui vẻ vào trong. Mùi hương thoang thoảng tỏa ra thơm gát, cô nhâm nhi thưởng thức với tâm trạng dễ chịu đôi chút.
- Ơ, giống vật kia đâu rồi. A...ngươi tỉnh rồi à? Sao ngươi lại đứng trên bàn trang điểm của ta. Lại đây nào!
Ánh mắt sáng rực kia cứ chăm chăm nhìn vào cô, anh bây giờ cứ đứng im với tư thế phòng thủ. Tuy không biết viết thương do ai băng bó, trong tâm trí anh ác cảm nhất đó là loài người. Chắc họ cũng chưa biết đến sự tồn tại của hồ ly nhưng anh lại rất rõ về con người, đa số không có gì tốt đẹp.
- Giống vật kia là loài gì vậy? Tại sao nó lại nằm đây?
Người thiếu nữ tự hỏi trong hư vô. Động vật kia vẫn còn đang nằm im lìm một chỗ không nhúc nhích, cô cảm nhận có điều chẳng lành nên cũng thử nhấc nó lên xem xét tình hình ra sao.
- Trời ơi, sao thế này? Ngươi bị thương rồi, thật tội nghiệp, không biết là ai có thể tàn nhẫn ra tay với ngươi như thế?
Phía dưới phần bụng của con vật này là một mảng màu máu đọng lại trên lông. Nó bị trọng thương khá nặng. Ban đầu cô cứ tưởng nó không còn sống. Thử áp tai ghé vào ngực động vật, nghe kĩ lại vẫn cảm nhận được nhịp thở yếu ớt đang hấp hối. May mắn làm sao, chắc chắn vẫn còn cứu được.
- Để ta đem ngươi về nhà nhé? Nếu cứu được, ta chắc chắn chăm sóc cho ngươi thật tốt.
Vậy là cô ẵm con vật trên tay đem về dù chưa làm theo lời cha căn dặn. Cha dượng bắt cô sang làng bên cạnh mua vò rượu mới trong khi nhà mình vẫn còn, nếu muốn đến nơi bắt buộc phạt đi qua khu rừng này. Bây giờ tính mạng là trên hết, làm nghề y như cô không thế thấy chết mà không cứu dù cho nó là giống loài động vật.
_____________________________
Hũ rượu đã dần vơi, một người đàn ông trung niên đang uống hết bát này đến bát khác. Rượu đã thấm, gương mặt lão đang đỏ khé.
- Cha, con đã về.
Người thiếu nữ bước vào, lão ta không mảy may quan tâm chỉ gật đầu. Mắt lão liếc nhẹ quan sát, mi hơi nhăn lại vì món đồ mình trông ngóng lại không thấy. Bộ dạng như thường ngày lại nổi lên.
- Rượu đâu? Mày lại mang cái thứ quái dị gì về kia? Thế mày đã làm theo lời tao căn dặn chưa hả Đường Nghiên?
Ông ta không gần gại gọi thẳng tên cô ấy, tưởng chừng bộ dáng này sẽ dọa Đường Nghiên nhưng hôm nay cô lại kiêng cường, trả lời không sợ hãi.
- Con...con chưa mua được. Khi đi qua khu rừng con vô tình nhìn thấy loài vật này. Trông nó bị thương khá nặng, nếu không chữa trị kịp thời e rằng nó sẽ chết. Để chiều nay con sẽ đi mua cho cha ạ.
Nghe vậy, lão ta một tay đập mạnh xuống bàn, một âm thanh chói tai khiến cô giật mình có phần sợ hãi.
- Cái gì? Mày đang giỡn với tao à? Lại đem cái giống quỷ quái kia về mà làm trái ý tao? Đồ vô tích sự, lập tức bây giờ đi mua cho tao nếu không mày ăn đòn.
- Nhưng mà cha con vật này...
Mẹ cô từ đâu đi về, chứng kiến cảnh hai người cãi nhau thì cũng vào can.
- Hai cha con sao mà to tiếng lớn nhỏ gì thế, mẹ ở bên ngoài còn nghe thấy rõ.
Cũng may mà mẹ về kịp thời, cô được giải nguy. Là một người ăn nói khéo léo cho nên may mắn bà đã làm cho cơn giận của lão ngôi ngoai. Đường Nghiên ở đó một lúc rồi cũng trở về phòng, lão vì nghe mẹ nên giúp cho Đường Nghiên giữ lại được con thú này chữa trị cũng như không phải sang làng bên mua rượu.
Vết thương không quá sâu, Đường Nghiên chật vật với những đồ nghề thường ngày. Thời gian cũng trôi đi một cách thật nhanh, hơi thở của con vật màu trắng cũng đã dần ổn định. Trước kia, Đường Nghiên cũng học thử một khóa chữa trị cho động vật nên cũng biết đôi chút.
- Xong rồi! Tốt, mọi thứ tiến triển rất ổn.
Con vật đang trong trạng thái hôn mê, thiết nghĩ cũng để nó nghỉ một chút nên Đường Nghiên khẽ nhè nhẹ đóng cửa phòng để ăn trưa. Bụng cô cũng đã cồn cào rồi đây.
Đoạn băng thước phim về cuộc đánh nhau của anh lẫn cuộc chạy trốn trong rừng sâu chứ thế chiếu chậm trong kí ức. Trời âm u, cơn bão sắp đến mà anh chỉ biết chạy thật nhanh đến khi bước chân cứng đờ do trượt rút. Cơn đau kéo đến liên tục, anh chỉ biết nằm đó chịu trận.
Mưa, giọt mưa tí tách rơi xuống. Người anh lạnh gắt, có lẽ cái chết đang đến thật rồi.
" Mình, mình..."
Mi mày chớp chớp, anh mệt mỏi tỉnh dậy. Trước mặt hiện ra trần nhà ai đó. Phải lặng một lúc, anh mới định thần lại tâm trí.
Đầu bây giờ đau như búa bổ, anh khẽ xoa nhẹ. Vô tình ánh mắt bỗng để ý cánh tay, gì đây sao lại thế này.
- Khoan đã, bộ dạng này...mình đã hiện nguyên hình rồi sao? Còn nữa, đây là đâu?
Phía bên kia, có một chiếc gương đặt ở kệ bàn. Tuy không biết đây là nơi nào, anh chậm chạp đi lại soi mình. Hình ảnh phản chiếu trong gương là một con vật rất giống loài cáo, nhưng có điều hơi quái dị phía sau lại là chín chiếc đuôi hiện ra sừng sững.
- Chết rồi, là ai đã đem mình về đây? Nếu để người đó biết được mình là cửu vỹ hồ thì chúng sẽ ra tay hại mình không?
Có tiếng động đâu đó quanh đây, anh có thể nghe thấy âm thanh mỗi lúc một rõ. Là tiếng bước chân, anh quýnh quáng không biết nên làm sao đối diện với người đang tới.
*Kít...cạch...
Đường Nghiên trên tay là một bình trà, cô vui vẻ vào trong. Mùi hương thoang thoảng tỏa ra thơm gát, cô nhâm nhi thưởng thức với tâm trạng dễ chịu đôi chút.
- Ơ, giống vật kia đâu rồi. A...ngươi tỉnh rồi à? Sao ngươi lại đứng trên bàn trang điểm của ta. Lại đây nào!
Ánh mắt sáng rực kia cứ chăm chăm nhìn vào cô, anh bây giờ cứ đứng im với tư thế phòng thủ. Tuy không biết viết thương do ai băng bó, trong tâm trí anh ác cảm nhất đó là loài người. Chắc họ cũng chưa biết đến sự tồn tại của hồ ly nhưng anh lại rất rõ về con người, đa số không có gì tốt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.