Chương 10: Uẩn khúc
Gia Ly (Sứa)
15/08/2023
Tiệc nào cũng có lúc phải tàn, câu nói này thật đúng với Sở Tư Hạ ở tình hình hiện tại. Sau khi thanh toán xong số tiền, cô đứng dậy định rời đi. Gương mặt hiện tại đang đỏ lên vì vừa nãy cô uống bia do tâm trạng của mình không được tốt. Lấy bia làm bạn giải sầu và tâm sự một số chuyện với Tô Hạo khiến tâm trạng của cô cũng vơi đi một chút, phần vì anh cứ gặng hỏi mãi nên cô trả lời, cả chuyện quá khứ lẫn chuyện hôm nay theo men mà tuôn ra cả.
- Tôi về trước nhé, tạm biệt anh.
Với tình trạng bây giờ, Tô Hạo có phần lo lắng cho cô. Say như vậy rồi nhỡ đi đường thì làm sao đây, trí tưởng tượng anh còn phong phú rất nhiều, nhỡ Tư Hạ lại làm loạn các thứ khi đi đường, tốt nhất là để anh ở cạnh thì mới yên tâm cho được.
- Khoan đã, để tôi...tôi đưa cô về được không ?
Tư Hạ lắc đầu, cô tuy là say thật nhưng vẫn còn tỉnh táo để trở về nhà. Chắc Tô Hạo đang nghĩ cô sẽ loạn choạng nên muốn giúp cô.
- Không sao, tôi tự đi được.
Nói rồi cô đi hẳn, đôi mắt của Tô Hạo tự nhiên bị thu hút bởi vết màu đỏ đằng sau gáy Tư Hạ, giống như một vết bớt vậy. Cô có buộc búi cao tóc cho gọn để tiện ăn uống, thường ngày cô hay buông xõa mà nếu không thì Tô Hạo cũng không để ý vì số lần bọn họ gặp cũng không nhiều. Vết bớt này nhìn giống một gọn lửa, chính vì lý do đó đã khơi ngợi bao kí ức trong anh, kí ức về người con gái lúc đó liên tục ùa về dày vò anh không nguôi. Tô Hạo cũng ngay sau đó nhanh chân đuổi theo Tư Hạ để xác nhận điều mình vừa nghĩ.
Chỉ cần một đoạn nữa là đến khu trọ, cô vẫn bước đi nhưng tâm trạng đã vơi đi phần nào. Từ lúc đến giờ, cô cứ có cảm nhận hình như có ai đang theo sau mình thì phải, vừa nói cô vừa quay đằng sau nhưng đáp lại là một khoảnh trống im lặng, một hình bóng cũng không có. Tư Hạ suy đoán chắc là do mình tưởng tượng ra mà thôi, nhìn một lúc cô quay lại rồi bước tiếp.
Hình bóng nấp sau cột đèn cuối cùng cùng hiện ra, trông Tô Hạo thật giống với tên trộm rình mò thiếu nữ đây mà. Thôi đành phải làm vậy, vừa theo cô mà cô không hề hay biết. Bàn tay lần mò vào trong túi áo lấy ra một sợi dây chuyền nào đó, ở giữa có hình tròn lấp lánh. Tô Hạo sảy chân bước nhanh cách Tư Hạ một khoảng. Trái tim bỗng đập thình thịch vì đây là suy đoán của anh, không biết sự thật có phải vậy không nên điều này cần phải chứng minh. Nếu phải thì anh sẽ rất vui, nếu không thì anh cũng không biết ra sao nữa.
Mặt dây chuyền được anh dơ thẳng, chuẩn với vị trí dấu vết trên cổ của cô. Đôi mắt anh kinh ngạc khi nhìn thấy mọi thứ đang diễn ra.
- Phát...phát sáng rồi....
Quả là một điều rất kì lạ đã xảy ra, chiếc vòng anh đang cầm đột nhiên phát ra luồng ánh sáng màu vàng. Chứng tỏ những gì anh nghĩ là đúng, Sở Tư Hạ đúng là cô ấy. Điều đó chứng tỏ ấn tín anh đặt trên người con gái rất lâu về trước nay đã xuất hiện, lần này đã gặp lại anh nhất quyết không để cô ấy vụt mất thêm lần nào nữa, những năm tháng sống trong sự dày vò cũng đã đủ, giờ đây nhường chỗ cho hai người tương phùng.
Lúc này đây, Tô Hạo chỉ muốn chạy lại ôm chặt người con gái phía trước. Cảm xúc anh thật lâng đáng khó tả, người phụ nữ anh yêu đã xuất hiện thật rồi.
- Chờ chút, vừa rồi hình như mình nghe ai đó nói thì phải. Mà sao đằng sau gáy mình cứ có cảm giác gì đó ý nhỉ.
Cô lập tức quay lại, lại mọi thứ thật quạnh hiu. Rõ ràng vừa nãy cô nghe thấy tiếng ai phát ra cơ mà, chả nhẽ là ma hay sao.
- Mình...mình phải về nhanh mới được.
Nghĩ đến đây, cô bỗng nỗi da gà, phải nhanh chân trở lại phòng mình mới an toàn. Bước chân lại nhanh chóng bước đi với những suy nghĩ có phần hơi kinh dị.
Thái độ Tư Hạ cứ luống cuống rồi nhanh chóng đi mất khiến anh không khỏi buồn cười, đúng là người say hay tưởng tượng nhiều thứ khiến mình sợ hãi.
Đợi đến khi thấy Tư Hạ mở cửa bước vào trong căn phòng của mình, anh mới yên tâm quay lại. Cứ đợi đó, cô vốn sinh ra đã là của anh thì không ai có thể thay đổi được, đợi đến khi anh quay lại tập đoàn sẽ đường đường chính chính gỏ lời với cô, hứa sẽ cho cô danh phận thật xứng.
__________________________
- Không, mẹ, mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con đi mà.
Tiếng nói hét lên làm tỉnh luôn giấc ngủ của cô gái, trái tim Tư Hạ bỗng chốc cứ đập liên hồi, mồ hôi đang không ngừng tuôn ra trên gương mặt. Đôi môi cô khẽ mấp máy không nói nên lời, có vẻ như cô vừa nằm mơ thấy thứ gì đó, giọt nước mắt khẽ chảy xuống cùng luồng ánh trăng đang chiếu rọi. Ánh sáng len lỏi thông qua lỗ gió của khung cửa sổ mà hắt vào.
Mỗi lần đến ngày này, Tư Hạ lại nằm mơ thấy mẹ của mình. Cả nhà ba người hạnh phúc vui vẻ bên nhau nhưng chỉ được một lúc thì bà ấy biến mất giữa không trung bỏ lại hai ba con cô đang không ngừng kêu gọi trong vô vọng. Đồng hồ đã tích tắc trôi qua, đã là một giờ hai mươi phút vậy mà cô lại thức dậy vào giờ này.
* Reng, reng....
Chuông điện thoại của cô vang lên đã làm Tư Hạ tỉnh hẳn giấc nồng, cô thuận tay mà lấy máy để kế chỗ đèn ngủ. Nhìn vào dãy số đó, Tư Hạ ngạc nhiên. Phải chần chừ một lúc, cô mới nghe máy.
- " Ba, ba gọi con có chuyện gì không ".
Phía đầu giây bên kia, Sở Bằng rất vui mừng khi thấy cô bắt máy. Hai ba con hầu như lâu lắm mới liên lạc lại. Cũng phải thôi, ông tự nhận mình là người ba tồi nhất cho đến nay nên cũng không cầu xin tha thứ chỗ lỗi lầm gây ra, mọi chuyện đã lỡ thì không thể nào bù đắp lại tất cả.
- " Xin lỗi con vì đã gọi muộn như vậy, bây giờ ba mới xong việc nên mới gọi cho con được. Mà con dạo này ra sao, vẫn khỏe chứ ".
Tư Hạ cũng không muốn trả lời ông ấy vội mà muốn nói về vấn đề chính, chắc hẳn ông ấy gọi giờ này là có chuyện gì đó chứ chưa bao giờ ông ấy gọi điện hỏi thăm.
-" Con vẫn vậy, mà ba gọi cho con có chuyện gì đúng chứ "
- " Ừm, sắp đến ngày giỗ mẹ con rồi, con có thể sắp xếp về đây có được không ".
Đương nhiên ngày giỗ của mình cô vẫn nhớ rõ, tuy không muốn về đó nhưng ít ra cô cũng phải về vì ngày giỗ của mẹ. Cũng chả nên bận tâm với hai mẹ con nhà kia làm gì bởi vì đã là bản chất thì khó mà thay đổi.
- " Vâng, con sẽ về. Vậy nhé, tạm biệt ba ".
Ông ấy tâm trạng rất vui mừng, thế là hai ba con sắp sửa gặp nhau. Sở Bằng cũng không muốn làm phiền giấc ngủ của cô bèn đáp lời.
- " Được, chúc con ngủ ngon ".
Để lại điện thoại vào chỗ cũ, cô khẽ nằm lại xuống giường. Vậy là sắp giỗ mẹ rồi, một tay Tư Hạ khẽ đặt lên trán. Cũng đến lúc quay về căn nhà mà cô coi là gia đình của mình trước kia.
- Tôi về trước nhé, tạm biệt anh.
Với tình trạng bây giờ, Tô Hạo có phần lo lắng cho cô. Say như vậy rồi nhỡ đi đường thì làm sao đây, trí tưởng tượng anh còn phong phú rất nhiều, nhỡ Tư Hạ lại làm loạn các thứ khi đi đường, tốt nhất là để anh ở cạnh thì mới yên tâm cho được.
- Khoan đã, để tôi...tôi đưa cô về được không ?
Tư Hạ lắc đầu, cô tuy là say thật nhưng vẫn còn tỉnh táo để trở về nhà. Chắc Tô Hạo đang nghĩ cô sẽ loạn choạng nên muốn giúp cô.
- Không sao, tôi tự đi được.
Nói rồi cô đi hẳn, đôi mắt của Tô Hạo tự nhiên bị thu hút bởi vết màu đỏ đằng sau gáy Tư Hạ, giống như một vết bớt vậy. Cô có buộc búi cao tóc cho gọn để tiện ăn uống, thường ngày cô hay buông xõa mà nếu không thì Tô Hạo cũng không để ý vì số lần bọn họ gặp cũng không nhiều. Vết bớt này nhìn giống một gọn lửa, chính vì lý do đó đã khơi ngợi bao kí ức trong anh, kí ức về người con gái lúc đó liên tục ùa về dày vò anh không nguôi. Tô Hạo cũng ngay sau đó nhanh chân đuổi theo Tư Hạ để xác nhận điều mình vừa nghĩ.
Chỉ cần một đoạn nữa là đến khu trọ, cô vẫn bước đi nhưng tâm trạng đã vơi đi phần nào. Từ lúc đến giờ, cô cứ có cảm nhận hình như có ai đang theo sau mình thì phải, vừa nói cô vừa quay đằng sau nhưng đáp lại là một khoảnh trống im lặng, một hình bóng cũng không có. Tư Hạ suy đoán chắc là do mình tưởng tượng ra mà thôi, nhìn một lúc cô quay lại rồi bước tiếp.
Hình bóng nấp sau cột đèn cuối cùng cùng hiện ra, trông Tô Hạo thật giống với tên trộm rình mò thiếu nữ đây mà. Thôi đành phải làm vậy, vừa theo cô mà cô không hề hay biết. Bàn tay lần mò vào trong túi áo lấy ra một sợi dây chuyền nào đó, ở giữa có hình tròn lấp lánh. Tô Hạo sảy chân bước nhanh cách Tư Hạ một khoảng. Trái tim bỗng đập thình thịch vì đây là suy đoán của anh, không biết sự thật có phải vậy không nên điều này cần phải chứng minh. Nếu phải thì anh sẽ rất vui, nếu không thì anh cũng không biết ra sao nữa.
Mặt dây chuyền được anh dơ thẳng, chuẩn với vị trí dấu vết trên cổ của cô. Đôi mắt anh kinh ngạc khi nhìn thấy mọi thứ đang diễn ra.
- Phát...phát sáng rồi....
Quả là một điều rất kì lạ đã xảy ra, chiếc vòng anh đang cầm đột nhiên phát ra luồng ánh sáng màu vàng. Chứng tỏ những gì anh nghĩ là đúng, Sở Tư Hạ đúng là cô ấy. Điều đó chứng tỏ ấn tín anh đặt trên người con gái rất lâu về trước nay đã xuất hiện, lần này đã gặp lại anh nhất quyết không để cô ấy vụt mất thêm lần nào nữa, những năm tháng sống trong sự dày vò cũng đã đủ, giờ đây nhường chỗ cho hai người tương phùng.
Lúc này đây, Tô Hạo chỉ muốn chạy lại ôm chặt người con gái phía trước. Cảm xúc anh thật lâng đáng khó tả, người phụ nữ anh yêu đã xuất hiện thật rồi.
- Chờ chút, vừa rồi hình như mình nghe ai đó nói thì phải. Mà sao đằng sau gáy mình cứ có cảm giác gì đó ý nhỉ.
Cô lập tức quay lại, lại mọi thứ thật quạnh hiu. Rõ ràng vừa nãy cô nghe thấy tiếng ai phát ra cơ mà, chả nhẽ là ma hay sao.
- Mình...mình phải về nhanh mới được.
Nghĩ đến đây, cô bỗng nỗi da gà, phải nhanh chân trở lại phòng mình mới an toàn. Bước chân lại nhanh chóng bước đi với những suy nghĩ có phần hơi kinh dị.
Thái độ Tư Hạ cứ luống cuống rồi nhanh chóng đi mất khiến anh không khỏi buồn cười, đúng là người say hay tưởng tượng nhiều thứ khiến mình sợ hãi.
Đợi đến khi thấy Tư Hạ mở cửa bước vào trong căn phòng của mình, anh mới yên tâm quay lại. Cứ đợi đó, cô vốn sinh ra đã là của anh thì không ai có thể thay đổi được, đợi đến khi anh quay lại tập đoàn sẽ đường đường chính chính gỏ lời với cô, hứa sẽ cho cô danh phận thật xứng.
__________________________
- Không, mẹ, mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con đi mà.
Tiếng nói hét lên làm tỉnh luôn giấc ngủ của cô gái, trái tim Tư Hạ bỗng chốc cứ đập liên hồi, mồ hôi đang không ngừng tuôn ra trên gương mặt. Đôi môi cô khẽ mấp máy không nói nên lời, có vẻ như cô vừa nằm mơ thấy thứ gì đó, giọt nước mắt khẽ chảy xuống cùng luồng ánh trăng đang chiếu rọi. Ánh sáng len lỏi thông qua lỗ gió của khung cửa sổ mà hắt vào.
Mỗi lần đến ngày này, Tư Hạ lại nằm mơ thấy mẹ của mình. Cả nhà ba người hạnh phúc vui vẻ bên nhau nhưng chỉ được một lúc thì bà ấy biến mất giữa không trung bỏ lại hai ba con cô đang không ngừng kêu gọi trong vô vọng. Đồng hồ đã tích tắc trôi qua, đã là một giờ hai mươi phút vậy mà cô lại thức dậy vào giờ này.
* Reng, reng....
Chuông điện thoại của cô vang lên đã làm Tư Hạ tỉnh hẳn giấc nồng, cô thuận tay mà lấy máy để kế chỗ đèn ngủ. Nhìn vào dãy số đó, Tư Hạ ngạc nhiên. Phải chần chừ một lúc, cô mới nghe máy.
- " Ba, ba gọi con có chuyện gì không ".
Phía đầu giây bên kia, Sở Bằng rất vui mừng khi thấy cô bắt máy. Hai ba con hầu như lâu lắm mới liên lạc lại. Cũng phải thôi, ông tự nhận mình là người ba tồi nhất cho đến nay nên cũng không cầu xin tha thứ chỗ lỗi lầm gây ra, mọi chuyện đã lỡ thì không thể nào bù đắp lại tất cả.
- " Xin lỗi con vì đã gọi muộn như vậy, bây giờ ba mới xong việc nên mới gọi cho con được. Mà con dạo này ra sao, vẫn khỏe chứ ".
Tư Hạ cũng không muốn trả lời ông ấy vội mà muốn nói về vấn đề chính, chắc hẳn ông ấy gọi giờ này là có chuyện gì đó chứ chưa bao giờ ông ấy gọi điện hỏi thăm.
-" Con vẫn vậy, mà ba gọi cho con có chuyện gì đúng chứ "
- " Ừm, sắp đến ngày giỗ mẹ con rồi, con có thể sắp xếp về đây có được không ".
Đương nhiên ngày giỗ của mình cô vẫn nhớ rõ, tuy không muốn về đó nhưng ít ra cô cũng phải về vì ngày giỗ của mẹ. Cũng chả nên bận tâm với hai mẹ con nhà kia làm gì bởi vì đã là bản chất thì khó mà thay đổi.
- " Vâng, con sẽ về. Vậy nhé, tạm biệt ba ".
Ông ấy tâm trạng rất vui mừng, thế là hai ba con sắp sửa gặp nhau. Sở Bằng cũng không muốn làm phiền giấc ngủ của cô bèn đáp lời.
- " Được, chúc con ngủ ngon ".
Để lại điện thoại vào chỗ cũ, cô khẽ nằm lại xuống giường. Vậy là sắp giỗ mẹ rồi, một tay Tư Hạ khẽ đặt lên trán. Cũng đến lúc quay về căn nhà mà cô coi là gia đình của mình trước kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.