Chương 63: Kiếp trước Đàm Đình Quân chắc chắn là cá.
Loài Hoa Quỷ Dữ
02/10/2023
Mọi người ăn uống gần như no say, sắp tàn tiệc tới nơi thì Hoàng Trọng Minh mới mò tới. Cả sáu con người ném ánh mắt như nhìn thấy đống đồ phế thải về phía hắn.
Hắn cảm thấy cực kỳ gượng gạo, nhưng dù sao cũng đã trót tới. Mà quay về luôn càng khó coi hơn. Không nước gì được, hắn cũng đành giả lả cười cợt chào hỏi.
- Bác trai, bác gái, chưa gì mọi người đã ăn uống no say rồi sao?
Đàm Đình Quân giọng đầy khinh khỉnh đáp lại.
- Đồng hồ của cậu đeo tay chỉ để cho đẹp thôi hả? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không mà bảo sớm?
Hắn cười xòa không đáp, cũng chẳng cần chờ ai mời, hắn tự động ngồi xuống vị trí ghế trống. Dày mặt lên một chút mới được. Cần gì Đàm Đình Quân hỏi, hắn đương nhiên biết bây giờ là mấy giờ. Hắn chỉ nói qua loa chiếu lệ. Ông bạn nối khố kia có cần vạch mặt hắn một cách không thương tiếc hay không?
Tuy mọi người đã ăn no, nhưng đồ ăn trên bàn vẫn còn khá nhiều. Cái bụng rỗng tuếch của hắn bắt đầu biểu tình. Hắn ăn như ma đói không người hương hỏa. Đàm Đình Quân ném về phía hắn ánh mắt đầy ghét bỏ, miệng càm ràm.
- Bộ nhà cậu bị phá sản, không có tiền cho cậu ăn một bữa cơm hay sao mà cậu ăn như ma đói thế hả?
- Phì, phỉ phui cái miệng của cậu, đừng có mà trù ẻo. Hoàng thị chúng tôi vẫn phát triển tốt lắm.
- Tốt, tốt chỗ nào. Tiền ăn một bữa cơm còn chẳng có, thế mà dám nói tốt.
- Này, tôi nói chứ, Đàm Đình Quân. Cậu có phải bạn tôi không vậy?
- Không phải, tôi không có người bạn thiểu năng như cậu.
- Cậu....
Hoàng Trọng Minh tức đến nghẹn họng. Kiếp trước hắn mắc nợ gì với ông thần Đàm Đình Quân này, để đến kiếp này hắn lúc nào cũng bị anh móc họng như vậy không biết.
Mà có khi không phải do hắn mắc nợ, mà biết đâu kiếp trước của Đàm Đình Quân chắc chắn là cá, nên kiếp này mới vừa lươn lẹo, mà nói chuyện cũng toàn xương xẩu như vậy.
- Nếu không phải bạn, vậy cậu gọi tôi tới làm gì? Gọi tôi đến ăn thì tôi phải ăn chứ.
- Tôi gọi cậu đến chung vui đó. Nhưng có ai đến chung vui mà đi tay không như cậu không? Mặt dày như cậu vẫn là lần đầu tiên tôi thấy.
Hắn chẳng buồn so đo với anh. Nếu bản tính hắn so đo thì sao có thể chơi với Đàm Đình Quân lâu như vậy được.
Bụng hắn giờ cũng hòm hòm rồi, không cần gấp gáp ăn uống nữa. Hắn tự rót cho mình một ly rượu vang làm một hớp lớn coi như trấn tĩnh.
- Coi như cậu lợi hại. Quà chúc mừng tôi sẽ gửi đến sau. Chắc chắn sẽ khiến em dâu hài lòng.
- Biết vậy là tốt. Mà hôm nay cậu rúc xó xỉnh nào mà giờ này mới vác xác tới? Đừng dùng lý do tăng ca, tôi không tin đâu.
- Haizz... Cậu không nhắc thì thôi, nhắc lại khiến tôi buồn thối ruột. Hôm nay bà già nhà tôi vừa sắp xếp cho tôi đi xem mắt đấy.
Hắn chỉ vừa mới dứt lời, sáu người mười hai con mặt đều không hẹn mà đổ dồn về hướng hắn, ý cười trên khuôn mặt nồng đậm. Mẹ Đàm lên tiếng nói.
- Xem mắt, cũng tốt mà. Ở tuổi con và Đình Quân bây giờ cũng nên lập gia đình rồi. nếu Đình Quân mà chưa có Giai Oánh thì bác cũng sắp xếp cho nó xem mắt.
- Vâng, cháu có nói là không tốt đâu. Kiểu xem như một bữa cơm gặp mặt. Hợp thì tiến tới, không hợp thì coi như có thêm một người bạn.
- Cháu nghĩ được vậy thì tốt. Vậy thì có gì mà cháu phiền lòng.
- Mọi chuyện sẽ rất tốt nếu cháu không gặp phải một cô tiểu thư đỏng đảnh, thích tự dát vàng lên mặt mình như cô gái hôm nay.
- Nếu cháu nói thế thì bác thấy cũng không ổn. Cứ thẳng thắn gần gũi như Giai Oánh vẫn là dễ sống hơn.
- Chứ sao. Coi như Đàm Đình Quân mệnh tốt, cháu không có phúc phần ấy. Cháu đi đâu tìm ra một cô gái thành thành, thật thật như Dương Giai Oánh bây giờ?
Hắn thật sự muốn khóc không ra nước mắt. Sao phụ nữ vừa khó hiểu vừa phân ra nhiều kiểu người như thế. Hắn không dám đoán, mà cũng chẳng dám mò lòng phụ nữ luôn.
Nhưng với tình trạng của hắn bây giờ, nhà con một, bố mẹ cứ nhìn chằm chằm vào hôn nhân của hắn như một miếng bánh hấp dẫn. Nếu hắn còn không mau tìm lấy một cô bạn gái. Chắc mẹ hắn lại tiếp tục sắp xếp cho hắn xem mắt mất thôi.
Được cô gái tốt thì chớ, gặp phải cô nàng như hôm nay, hắn tởn đến già. Sợ lâu ngày sinh ra chứng rối loạn cưỡng chế với phụ nữ lại khổ.
Trái với vẻ mặt ảo não và thở dài của hắn, mẹ Đàm lại lộ ra một nụ cười phấn khích. Có vẻ như bà đã nảy ra một ý tưởng hay ho nào đó cho cuộc sống nhàn rỗi của bà đỡ nhàm chán.
Mọi người ăn uống, trò chuyện vui vẻ đến gần nửa đêm mới giải tán ra về. Dương Giai Oánh có chút mệt nhưng mà khá vui.
Tắm rửa xong xuôi, cô thoải mái ngồi ngả lưng trên sofa cho Đàm Đình Quân sấy tóc cho mình. Giọng điệu anh như oán phụ bên tai.
- Em đó, chỉ mới khỏe lại mà cứ làm như người bình thường không bằng. Sớm biết em hăng hái như vậy, anh đã không nghe lời em rồi.
- Anh cứ lo xa, em thấy ổn lắm, lại còn vui nữa. Anh không thấy mọi người ai cũng vui đấy thôi.
- Không biết thương bản thân mình gì cả.
Một ngày vui vẻ nhưng cũng khá mệt mỏi.
Dương Giai Oánh tắm xong liền vùi đầu vào chăn ấm mà ngủ ngon lành.
Đàm Đình Quân tắm sau. Khi anh đã gột rửa được hết mùi khói nướng trên người mình trở ra. Dương Giai Oánh cũng đã say giấc.
Nhìn cô như một con mèo nhỏ vùi người vào chăn, anh không khỏi nở nụ cười hạnh phúc.
Rón rén như một tên trộm, nhẹ nhàng trèo lên giường nằm bên cạnh cô, tránh cô giật mình thức giấc. Anh đưa tay tắt đèn bàn, hôn nhẹ lên trán cô, rồi thì thầm nói.
- Chúc ngủ ngon, cô gái của anh.
Đêm yên lành, chẳng mộng mị. Buổi sáng hôm sau, thức giấc ai cũng đều cảm thấy thoải mái.
Mấy ngày này, Dương Giai Oánh cũng đang tất bật chuẩn quay lại vòng quay công việc.
Cô chưa có ý định rút lui khỏi giới giải trí, mà chưa muốn nghỉ hưu thì phải lăn ra mà làm là điều đương nhiên.
Đàm Đình Quân mặc dù không vui vẻ là mấy với quyết định này của cô, nhưng chỉ cần cô khẽ nũng nịu, anh đã phải thở dài mà đồng ý.
Mầ mấy ngày này, Tống Nghiên Phi cũng không có ghé qua. Cô nàng còn bận cho bộ sưu tập thu đông mới của cửa hàng. Không thể chỉ lo chơi mà bỏ bẵng việc kinh doanh được.
Với nữa, cô cũng ngán cơm chó lắm rồi. Cẩu độc thân như cô, lần nào đến chơi với Dương Giai Oánh đều bị Đàm Đình Quân thồn cho đầy một bụng cơm chó. Chán đến nghẹn họng.
Buổi trưa, cô nàng nhận được điện thoại của mẹ Đàm hẹn buổi chiều đi dạo phố. Đương nhiên cô nàng cũng chẳng có lý do gì từ chối, mà cũng chẳng muốn từ chối.
Cô cứ cảm giác giữa cô, Dương Giai Oánh và mẹ Đàm gần như không có khoảng cách thế hệ. Vô cùng hòa hợp.
Xem như cô có một người bạn lớn tuổi, thế vào chỗ của Dương Giai Oánh đang bận yêu đương kia.
Hắn cảm thấy cực kỳ gượng gạo, nhưng dù sao cũng đã trót tới. Mà quay về luôn càng khó coi hơn. Không nước gì được, hắn cũng đành giả lả cười cợt chào hỏi.
- Bác trai, bác gái, chưa gì mọi người đã ăn uống no say rồi sao?
Đàm Đình Quân giọng đầy khinh khỉnh đáp lại.
- Đồng hồ của cậu đeo tay chỉ để cho đẹp thôi hả? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không mà bảo sớm?
Hắn cười xòa không đáp, cũng chẳng cần chờ ai mời, hắn tự động ngồi xuống vị trí ghế trống. Dày mặt lên một chút mới được. Cần gì Đàm Đình Quân hỏi, hắn đương nhiên biết bây giờ là mấy giờ. Hắn chỉ nói qua loa chiếu lệ. Ông bạn nối khố kia có cần vạch mặt hắn một cách không thương tiếc hay không?
Tuy mọi người đã ăn no, nhưng đồ ăn trên bàn vẫn còn khá nhiều. Cái bụng rỗng tuếch của hắn bắt đầu biểu tình. Hắn ăn như ma đói không người hương hỏa. Đàm Đình Quân ném về phía hắn ánh mắt đầy ghét bỏ, miệng càm ràm.
- Bộ nhà cậu bị phá sản, không có tiền cho cậu ăn một bữa cơm hay sao mà cậu ăn như ma đói thế hả?
- Phì, phỉ phui cái miệng của cậu, đừng có mà trù ẻo. Hoàng thị chúng tôi vẫn phát triển tốt lắm.
- Tốt, tốt chỗ nào. Tiền ăn một bữa cơm còn chẳng có, thế mà dám nói tốt.
- Này, tôi nói chứ, Đàm Đình Quân. Cậu có phải bạn tôi không vậy?
- Không phải, tôi không có người bạn thiểu năng như cậu.
- Cậu....
Hoàng Trọng Minh tức đến nghẹn họng. Kiếp trước hắn mắc nợ gì với ông thần Đàm Đình Quân này, để đến kiếp này hắn lúc nào cũng bị anh móc họng như vậy không biết.
Mà có khi không phải do hắn mắc nợ, mà biết đâu kiếp trước của Đàm Đình Quân chắc chắn là cá, nên kiếp này mới vừa lươn lẹo, mà nói chuyện cũng toàn xương xẩu như vậy.
- Nếu không phải bạn, vậy cậu gọi tôi tới làm gì? Gọi tôi đến ăn thì tôi phải ăn chứ.
- Tôi gọi cậu đến chung vui đó. Nhưng có ai đến chung vui mà đi tay không như cậu không? Mặt dày như cậu vẫn là lần đầu tiên tôi thấy.
Hắn chẳng buồn so đo với anh. Nếu bản tính hắn so đo thì sao có thể chơi với Đàm Đình Quân lâu như vậy được.
Bụng hắn giờ cũng hòm hòm rồi, không cần gấp gáp ăn uống nữa. Hắn tự rót cho mình một ly rượu vang làm một hớp lớn coi như trấn tĩnh.
- Coi như cậu lợi hại. Quà chúc mừng tôi sẽ gửi đến sau. Chắc chắn sẽ khiến em dâu hài lòng.
- Biết vậy là tốt. Mà hôm nay cậu rúc xó xỉnh nào mà giờ này mới vác xác tới? Đừng dùng lý do tăng ca, tôi không tin đâu.
- Haizz... Cậu không nhắc thì thôi, nhắc lại khiến tôi buồn thối ruột. Hôm nay bà già nhà tôi vừa sắp xếp cho tôi đi xem mắt đấy.
Hắn chỉ vừa mới dứt lời, sáu người mười hai con mặt đều không hẹn mà đổ dồn về hướng hắn, ý cười trên khuôn mặt nồng đậm. Mẹ Đàm lên tiếng nói.
- Xem mắt, cũng tốt mà. Ở tuổi con và Đình Quân bây giờ cũng nên lập gia đình rồi. nếu Đình Quân mà chưa có Giai Oánh thì bác cũng sắp xếp cho nó xem mắt.
- Vâng, cháu có nói là không tốt đâu. Kiểu xem như một bữa cơm gặp mặt. Hợp thì tiến tới, không hợp thì coi như có thêm một người bạn.
- Cháu nghĩ được vậy thì tốt. Vậy thì có gì mà cháu phiền lòng.
- Mọi chuyện sẽ rất tốt nếu cháu không gặp phải một cô tiểu thư đỏng đảnh, thích tự dát vàng lên mặt mình như cô gái hôm nay.
- Nếu cháu nói thế thì bác thấy cũng không ổn. Cứ thẳng thắn gần gũi như Giai Oánh vẫn là dễ sống hơn.
- Chứ sao. Coi như Đàm Đình Quân mệnh tốt, cháu không có phúc phần ấy. Cháu đi đâu tìm ra một cô gái thành thành, thật thật như Dương Giai Oánh bây giờ?
Hắn thật sự muốn khóc không ra nước mắt. Sao phụ nữ vừa khó hiểu vừa phân ra nhiều kiểu người như thế. Hắn không dám đoán, mà cũng chẳng dám mò lòng phụ nữ luôn.
Nhưng với tình trạng của hắn bây giờ, nhà con một, bố mẹ cứ nhìn chằm chằm vào hôn nhân của hắn như một miếng bánh hấp dẫn. Nếu hắn còn không mau tìm lấy một cô bạn gái. Chắc mẹ hắn lại tiếp tục sắp xếp cho hắn xem mắt mất thôi.
Được cô gái tốt thì chớ, gặp phải cô nàng như hôm nay, hắn tởn đến già. Sợ lâu ngày sinh ra chứng rối loạn cưỡng chế với phụ nữ lại khổ.
Trái với vẻ mặt ảo não và thở dài của hắn, mẹ Đàm lại lộ ra một nụ cười phấn khích. Có vẻ như bà đã nảy ra một ý tưởng hay ho nào đó cho cuộc sống nhàn rỗi của bà đỡ nhàm chán.
Mọi người ăn uống, trò chuyện vui vẻ đến gần nửa đêm mới giải tán ra về. Dương Giai Oánh có chút mệt nhưng mà khá vui.
Tắm rửa xong xuôi, cô thoải mái ngồi ngả lưng trên sofa cho Đàm Đình Quân sấy tóc cho mình. Giọng điệu anh như oán phụ bên tai.
- Em đó, chỉ mới khỏe lại mà cứ làm như người bình thường không bằng. Sớm biết em hăng hái như vậy, anh đã không nghe lời em rồi.
- Anh cứ lo xa, em thấy ổn lắm, lại còn vui nữa. Anh không thấy mọi người ai cũng vui đấy thôi.
- Không biết thương bản thân mình gì cả.
Một ngày vui vẻ nhưng cũng khá mệt mỏi.
Dương Giai Oánh tắm xong liền vùi đầu vào chăn ấm mà ngủ ngon lành.
Đàm Đình Quân tắm sau. Khi anh đã gột rửa được hết mùi khói nướng trên người mình trở ra. Dương Giai Oánh cũng đã say giấc.
Nhìn cô như một con mèo nhỏ vùi người vào chăn, anh không khỏi nở nụ cười hạnh phúc.
Rón rén như một tên trộm, nhẹ nhàng trèo lên giường nằm bên cạnh cô, tránh cô giật mình thức giấc. Anh đưa tay tắt đèn bàn, hôn nhẹ lên trán cô, rồi thì thầm nói.
- Chúc ngủ ngon, cô gái của anh.
Đêm yên lành, chẳng mộng mị. Buổi sáng hôm sau, thức giấc ai cũng đều cảm thấy thoải mái.
Mấy ngày này, Dương Giai Oánh cũng đang tất bật chuẩn quay lại vòng quay công việc.
Cô chưa có ý định rút lui khỏi giới giải trí, mà chưa muốn nghỉ hưu thì phải lăn ra mà làm là điều đương nhiên.
Đàm Đình Quân mặc dù không vui vẻ là mấy với quyết định này của cô, nhưng chỉ cần cô khẽ nũng nịu, anh đã phải thở dài mà đồng ý.
Mầ mấy ngày này, Tống Nghiên Phi cũng không có ghé qua. Cô nàng còn bận cho bộ sưu tập thu đông mới của cửa hàng. Không thể chỉ lo chơi mà bỏ bẵng việc kinh doanh được.
Với nữa, cô cũng ngán cơm chó lắm rồi. Cẩu độc thân như cô, lần nào đến chơi với Dương Giai Oánh đều bị Đàm Đình Quân thồn cho đầy một bụng cơm chó. Chán đến nghẹn họng.
Buổi trưa, cô nàng nhận được điện thoại của mẹ Đàm hẹn buổi chiều đi dạo phố. Đương nhiên cô nàng cũng chẳng có lý do gì từ chối, mà cũng chẳng muốn từ chối.
Cô cứ cảm giác giữa cô, Dương Giai Oánh và mẹ Đàm gần như không có khoảng cách thế hệ. Vô cùng hòa hợp.
Xem như cô có một người bạn lớn tuổi, thế vào chỗ của Dương Giai Oánh đang bận yêu đương kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.