Chương 14: Đức Húc VS A Phiêu
Đoan Mộc Cần Cần
14/01/2014
Edit: Linhxu
Beta: Hana
Lần thứ hai cùng KING gặp nhau là vào tiết học thể dục buổi chiều, thời tiết sáng sủa trở nên mây đen dầy đặc, ra vẻ muốn mưa to, cho nên học viên hai lớp đang học ở sân thể dục.
NamCung Phiêu đi theo đại đội chạy quanh sân thể dục, tầm mắt đặt trên người KING cùng Đức Húc, không nghĩ tới này hai vị này được phân đến cùng một tổ, chẳng lẽ bọn họ ngồi cùng nhau?
Lớp KING, chia làm hai tổ chuẩn bị đánh bóng rổ, lam mâu cùng cô gặp nhau, Nam Cung Phiêu nhíu mày, ý bảo hắn chú ý Đức Húc. KING vẫn như cũ bày ra ánh mắt nửa khép nửa hở, thong thả gật đầu.
Đức Húc chú ý đến bọn họ trao đổi ánh mắt, lấy tay khửu tay chọc chọc vào ngực KING, hỏi: “Cậu biết cô ấy.”
“Không biết.”
“Vậy cậu cùng em ấy nháy mắt làm gì a?”
“Tôi nghĩ cô ấy đùa giỡn với tôi.”
“… Kết quả?”
“Cô ấy nói tôi đi chết đi.”
“…” Đức Húc nặng nề mà gật đầu, giơ ngón cái lên, nam nhân này thật kỳ lạ, có thể từ ánh mắt nhìn ra nhiều chuyện như vậy.
KING khinh nhíu mày, hắn tin là thật ư.
“Nam Cung Triết, em đi đội B.”
Phía sau, thầy giáo thể dục đột nhiên điều KING đến tổ đối diện, Đức Húc mỉm cười đắc ý, ngón cái chỉ xuống, cao ngạo cười ha ha.
KING không để ý đến hắn, cất bước đi đến bên cạnh ghế dựa, cởi cái bao tay màu vàng xuống, mang theo cái giỏ sắc, sau đó đi trở về sân bóng rổ.
Một nhóm nữ đồng học chạy về phía hắn tớiKING vừa vặn thể hiện suất khí vận động gáy cùng các đốt ngón tay, nghiêng đầu, bạc môi đối với Đức Húc thể hiện một vẻ tươi cười tà ác, chống lại kiêu ngạo của hắn.
“Oa! COOL!”
“Choáng váng, quá choáng váng đầu, hoàn hảo…”
Nam Cung Phiêu liếc mắt nhìn đám nữ đồng học khoa trương, thật đúng là không thể hiểu bọn họ có ý gì, nếu KING cởi quần áo, đám nữ nhân này phỏng chừng toàn bộ té xỉu, hoặc là trực tiếp đem hắn đè xuống đi?
Đúng là một đám sắc nữ (nguyên văn là “ sắc sói” nha!)
KING đi đến đội B, thân mật gật đầu cùng nhóm đội viên, thầy giáo thổi còi, bắt đầu trận đấu. Mà các học sinh nữ đều nhìn KING cùng Đức Húc đang phấn khích biểu diễn, những người còn lại từ chạy chậm biến thành thong thả chạy, từ thong thả chạy biến thành đi bộ. Nam Cung Phiêu nhanh chóng chạy xong hai vòng, ngồi xuống một bên thở.
” Chạy như vậy cũng không biết chạy tới khi nào.”
Cô nhìn đám đồng học nữ, đã đi tới đi lui còn ngừng lại, ngồi ở cạnh sân bóng rổ, hai mắt tỏa sáng xem trận bóng rổ.
Thật may cô đã dự kiến trước, chạy xong nghỉ ngơi, không đợi đám háo sắc kia.
Chỉ chốc lát đã đến nghỉ giữa hiệp, KING cố ý đi đến gần Nam Cung Phiêu, người hắn đầy mồ hôi, lắc lắc mái tóc ướt sũng, cầm lấy quần áo lau mặt, sau đó nheo lại đôi mắt nhìn chăm chú vào đội A đối thủ, thở phì phò.
Động tác khêu gợi, tư thế cuồng dã, sân thể dục lập tức truyền ra vài tiếng sói rống, thân thể rồi ngã xuống. Đám nữ sinh coi như còn thanh tỉnh đều cầm Côca vây quanh KING.
“KING, uống Côca đi.”
“KING, uống của em đi.”
“Uống của em, của em bỏ thêm đường, uống rất ngon.”
“Của em bỏ thêm thuốc kích thích, vô cùng sướng.”
“…”
Nam Cung Phiêu bất đắc dĩ liếc mắt xem thường, ngay cả thuốc kích thích cũng nghĩ ra, nghĩ đến nam nhân liền thích lên – giường a? Nhưng nam nhân này được hoan nghênh ngoài dự đoán của cô a, quả thực có thể so sánh với ngôi sao hồng của Memory bar đi.
Có điều cũng phải nói, cô thích nhất là huyết tộc, thân là ma cà rồng hắn đương nhiên là làm cho cô tự hào, bằng không cô mới sẽ không làm cho hắn dùng tên của anh trai đâu.
Đức Húc vừa tiếp cận Nam Cung Phiêu, cô lập tức quay đầu, nheo mắt lại nhìn hắn.
Hắn đầu tiên là sửng sốt, thân mật đưa cho cô một cốc Côca, tự chủ trương ngồi bên cạnh người cô, uống một ngụm Côca, nói: “Thì ra em là em gái của cậu ta.”
“Thì sao?”
Nam Cung Phiêu liếc nhìn hắn một cái, lấy Côca trong tay hắn, đem cốc của mình trả lại cho hắn, uống cốc hắn vừa uống.
Lấy việc cẩn thận một chút là tốt, hiện tại khoa học kỹ thuật tiên tiến như vậy, cho dù Côca chưa mở cũng có thể khoan, ai biết hắn có hay không bỏ thuốc.
Đức Húc nhướng mày, tầm mắt đặt ở chỗ cô vừa uống một ngụm Côca, nơi đó hắn đã uống qua, cô liền như vậy không chút do dự gián tiếp cùng hắn hôn môi.
Quả nhiên phóng khoáng, nhưng là thực thông minh, không giống như là sinh viên bình thường.
“Em sợ anh bỏ thuốc?”
“Khó nói.”
” Phòng bị như vậy, em sẽ không có bạn bè.”
“Tôi không cần loại bạn như anh.”
“Khó trách hai người là anh em, giống nhau khiến người ta ghét, còn muốn trước mặt bổn thiếu gia giả lạnh lùng, quả thực chính là không biết tự lượng sức mình.”
Nam Cung Phiêu mạnh mẽ đứng lên, kéo lấy áo hắn, kéo gần khoảng cách giữa hai người, chóp mũi chạm vào chóp mũi hắn, lộ ra một chút tươi cười tà ác, nói: “Thu hồi cái thân phận kiêu ngạo của anh đi, ở trong mắt tôi, anh chính là kẻ yếu!”
Đức Húc nhíu mi, nhìn chăm chú vào con ngươi đen của cô, hô hấp của cô phun ra nhiệt khí, bỗng dưng đối sự cuồng vọng của cô sinh ra cảm giác hứng thú, nữ nhân này thực hợp khẩu vị của hắn.
“Nếu có cơ hội, thật muốn một đao chém chết em.”
“Chỉ bằng anh?”
“Hừ!”
Nam Cung Phiêu bỏ hắn ra, đứng dậy, đi đến bên người KING nháy mắt ra dấu, lạnh lùng rời khỏi sân thể dục. Đồng thời, chuông tan học vang lên, chấm dứt ngày đầu tiên đến trường.
Trong góc sáng sủa của bãi đỗ xe, Nam Cung Phiêu ngồi trên xe thể thao, cửa xe đóng chặt, cả người giấu ở bên trong. Chỉ chốc lát, KING cầm túi sách, vắt trên vai, suất khí đến gần xe thể thao.
KING mở cửa xe, cắm chìa khóa, đóng cửa lại. Không liếc mắt Nam Cung Phiêu một cái, trực tiếp hỏi: “Hiện tại đi nơi nào?”
“Bệnh viện.”
“Sao?”
“Đi tìm Aojie lấy tư liệu, thuận tiện lấy chút huyết.”
“Cám ơn.”
“Không cần khách khí.” Nam Cung Phiêu mỉm cười khởi động xe, thong thả rời bãi đỗ xe.
Ra đến cửa bãi để xe, thoáng nhìn trực thăng quân dụng vừa cất cánh, KING quay đầu, nhìn chăm chú vào Nam Cung Phiêu nói: “Hôm nay em cố ý cùng Đức Húc tạo nên quan hệ ác liệt.”
“Đúng.”
“Còn chưa tìm được đám người giả học sinh nhập học sao.”
“Đúng, cho nên tôi cùng Đức Húc nhất định phải cừu hận, mới có thể thu hút được đám người kia lộ ra mục đích của bọn họ. Anh phải canh giữ ở bên người Đức Húc, đừng cho bọn họ có cơ hội xuống tay.”
KING lộ ra một chút khen ngợi, tươi cười: “Nhìn không ra em thực chuyên nghiệp.”
“Loại án này đã tiếp nhận mấy chục lần, có thể không thành thục sao?”
“Đúng rồi, em là làm cái gì?”
“Dễ nghe thì gọi là đặc công, khó nghe một chút thì kêu gián điệp.”
“… Đặc công?”
“Danh từ mới, loại này ông già như anh tuyệt đối chưa từng nghe qua.”
“…”
“Ha ha ha! Thích nhìn bộ dáng ngơ ngác của anh, ha ha ha!”
Tiếng cười sang sảng, tràn đầy sức sống thanh xuân, thể hiện toàn bộ sự sinh động của cô, mị lực bắn ra bốn phía.
Bất giác, KING say mê dừng ở khuôn mặt tươi cười của cô không thể rời mắt…
Beta: Hana
Lần thứ hai cùng KING gặp nhau là vào tiết học thể dục buổi chiều, thời tiết sáng sủa trở nên mây đen dầy đặc, ra vẻ muốn mưa to, cho nên học viên hai lớp đang học ở sân thể dục.
NamCung Phiêu đi theo đại đội chạy quanh sân thể dục, tầm mắt đặt trên người KING cùng Đức Húc, không nghĩ tới này hai vị này được phân đến cùng một tổ, chẳng lẽ bọn họ ngồi cùng nhau?
Lớp KING, chia làm hai tổ chuẩn bị đánh bóng rổ, lam mâu cùng cô gặp nhau, Nam Cung Phiêu nhíu mày, ý bảo hắn chú ý Đức Húc. KING vẫn như cũ bày ra ánh mắt nửa khép nửa hở, thong thả gật đầu.
Đức Húc chú ý đến bọn họ trao đổi ánh mắt, lấy tay khửu tay chọc chọc vào ngực KING, hỏi: “Cậu biết cô ấy.”
“Không biết.”
“Vậy cậu cùng em ấy nháy mắt làm gì a?”
“Tôi nghĩ cô ấy đùa giỡn với tôi.”
“… Kết quả?”
“Cô ấy nói tôi đi chết đi.”
“…” Đức Húc nặng nề mà gật đầu, giơ ngón cái lên, nam nhân này thật kỳ lạ, có thể từ ánh mắt nhìn ra nhiều chuyện như vậy.
KING khinh nhíu mày, hắn tin là thật ư.
“Nam Cung Triết, em đi đội B.”
Phía sau, thầy giáo thể dục đột nhiên điều KING đến tổ đối diện, Đức Húc mỉm cười đắc ý, ngón cái chỉ xuống, cao ngạo cười ha ha.
KING không để ý đến hắn, cất bước đi đến bên cạnh ghế dựa, cởi cái bao tay màu vàng xuống, mang theo cái giỏ sắc, sau đó đi trở về sân bóng rổ.
Một nhóm nữ đồng học chạy về phía hắn tớiKING vừa vặn thể hiện suất khí vận động gáy cùng các đốt ngón tay, nghiêng đầu, bạc môi đối với Đức Húc thể hiện một vẻ tươi cười tà ác, chống lại kiêu ngạo của hắn.
“Oa! COOL!”
“Choáng váng, quá choáng váng đầu, hoàn hảo…”
Nam Cung Phiêu liếc mắt nhìn đám nữ đồng học khoa trương, thật đúng là không thể hiểu bọn họ có ý gì, nếu KING cởi quần áo, đám nữ nhân này phỏng chừng toàn bộ té xỉu, hoặc là trực tiếp đem hắn đè xuống đi?
Đúng là một đám sắc nữ (nguyên văn là “ sắc sói” nha!)
KING đi đến đội B, thân mật gật đầu cùng nhóm đội viên, thầy giáo thổi còi, bắt đầu trận đấu. Mà các học sinh nữ đều nhìn KING cùng Đức Húc đang phấn khích biểu diễn, những người còn lại từ chạy chậm biến thành thong thả chạy, từ thong thả chạy biến thành đi bộ. Nam Cung Phiêu nhanh chóng chạy xong hai vòng, ngồi xuống một bên thở.
” Chạy như vậy cũng không biết chạy tới khi nào.”
Cô nhìn đám đồng học nữ, đã đi tới đi lui còn ngừng lại, ngồi ở cạnh sân bóng rổ, hai mắt tỏa sáng xem trận bóng rổ.
Thật may cô đã dự kiến trước, chạy xong nghỉ ngơi, không đợi đám háo sắc kia.
Chỉ chốc lát đã đến nghỉ giữa hiệp, KING cố ý đi đến gần Nam Cung Phiêu, người hắn đầy mồ hôi, lắc lắc mái tóc ướt sũng, cầm lấy quần áo lau mặt, sau đó nheo lại đôi mắt nhìn chăm chú vào đội A đối thủ, thở phì phò.
Động tác khêu gợi, tư thế cuồng dã, sân thể dục lập tức truyền ra vài tiếng sói rống, thân thể rồi ngã xuống. Đám nữ sinh coi như còn thanh tỉnh đều cầm Côca vây quanh KING.
“KING, uống Côca đi.”
“KING, uống của em đi.”
“Uống của em, của em bỏ thêm đường, uống rất ngon.”
“Của em bỏ thêm thuốc kích thích, vô cùng sướng.”
“…”
Nam Cung Phiêu bất đắc dĩ liếc mắt xem thường, ngay cả thuốc kích thích cũng nghĩ ra, nghĩ đến nam nhân liền thích lên – giường a? Nhưng nam nhân này được hoan nghênh ngoài dự đoán của cô a, quả thực có thể so sánh với ngôi sao hồng của Memory bar đi.
Có điều cũng phải nói, cô thích nhất là huyết tộc, thân là ma cà rồng hắn đương nhiên là làm cho cô tự hào, bằng không cô mới sẽ không làm cho hắn dùng tên của anh trai đâu.
Đức Húc vừa tiếp cận Nam Cung Phiêu, cô lập tức quay đầu, nheo mắt lại nhìn hắn.
Hắn đầu tiên là sửng sốt, thân mật đưa cho cô một cốc Côca, tự chủ trương ngồi bên cạnh người cô, uống một ngụm Côca, nói: “Thì ra em là em gái của cậu ta.”
“Thì sao?”
Nam Cung Phiêu liếc nhìn hắn một cái, lấy Côca trong tay hắn, đem cốc của mình trả lại cho hắn, uống cốc hắn vừa uống.
Lấy việc cẩn thận một chút là tốt, hiện tại khoa học kỹ thuật tiên tiến như vậy, cho dù Côca chưa mở cũng có thể khoan, ai biết hắn có hay không bỏ thuốc.
Đức Húc nhướng mày, tầm mắt đặt ở chỗ cô vừa uống một ngụm Côca, nơi đó hắn đã uống qua, cô liền như vậy không chút do dự gián tiếp cùng hắn hôn môi.
Quả nhiên phóng khoáng, nhưng là thực thông minh, không giống như là sinh viên bình thường.
“Em sợ anh bỏ thuốc?”
“Khó nói.”
” Phòng bị như vậy, em sẽ không có bạn bè.”
“Tôi không cần loại bạn như anh.”
“Khó trách hai người là anh em, giống nhau khiến người ta ghét, còn muốn trước mặt bổn thiếu gia giả lạnh lùng, quả thực chính là không biết tự lượng sức mình.”
Nam Cung Phiêu mạnh mẽ đứng lên, kéo lấy áo hắn, kéo gần khoảng cách giữa hai người, chóp mũi chạm vào chóp mũi hắn, lộ ra một chút tươi cười tà ác, nói: “Thu hồi cái thân phận kiêu ngạo của anh đi, ở trong mắt tôi, anh chính là kẻ yếu!”
Đức Húc nhíu mi, nhìn chăm chú vào con ngươi đen của cô, hô hấp của cô phun ra nhiệt khí, bỗng dưng đối sự cuồng vọng của cô sinh ra cảm giác hứng thú, nữ nhân này thực hợp khẩu vị của hắn.
“Nếu có cơ hội, thật muốn một đao chém chết em.”
“Chỉ bằng anh?”
“Hừ!”
Nam Cung Phiêu bỏ hắn ra, đứng dậy, đi đến bên người KING nháy mắt ra dấu, lạnh lùng rời khỏi sân thể dục. Đồng thời, chuông tan học vang lên, chấm dứt ngày đầu tiên đến trường.
Trong góc sáng sủa của bãi đỗ xe, Nam Cung Phiêu ngồi trên xe thể thao, cửa xe đóng chặt, cả người giấu ở bên trong. Chỉ chốc lát, KING cầm túi sách, vắt trên vai, suất khí đến gần xe thể thao.
KING mở cửa xe, cắm chìa khóa, đóng cửa lại. Không liếc mắt Nam Cung Phiêu một cái, trực tiếp hỏi: “Hiện tại đi nơi nào?”
“Bệnh viện.”
“Sao?”
“Đi tìm Aojie lấy tư liệu, thuận tiện lấy chút huyết.”
“Cám ơn.”
“Không cần khách khí.” Nam Cung Phiêu mỉm cười khởi động xe, thong thả rời bãi đỗ xe.
Ra đến cửa bãi để xe, thoáng nhìn trực thăng quân dụng vừa cất cánh, KING quay đầu, nhìn chăm chú vào Nam Cung Phiêu nói: “Hôm nay em cố ý cùng Đức Húc tạo nên quan hệ ác liệt.”
“Đúng.”
“Còn chưa tìm được đám người giả học sinh nhập học sao.”
“Đúng, cho nên tôi cùng Đức Húc nhất định phải cừu hận, mới có thể thu hút được đám người kia lộ ra mục đích của bọn họ. Anh phải canh giữ ở bên người Đức Húc, đừng cho bọn họ có cơ hội xuống tay.”
KING lộ ra một chút khen ngợi, tươi cười: “Nhìn không ra em thực chuyên nghiệp.”
“Loại án này đã tiếp nhận mấy chục lần, có thể không thành thục sao?”
“Đúng rồi, em là làm cái gì?”
“Dễ nghe thì gọi là đặc công, khó nghe một chút thì kêu gián điệp.”
“… Đặc công?”
“Danh từ mới, loại này ông già như anh tuyệt đối chưa từng nghe qua.”
“…”
“Ha ha ha! Thích nhìn bộ dáng ngơ ngác của anh, ha ha ha!”
Tiếng cười sang sảng, tràn đầy sức sống thanh xuân, thể hiện toàn bộ sự sinh động của cô, mị lực bắn ra bốn phía.
Bất giác, KING say mê dừng ở khuôn mặt tươi cười của cô không thể rời mắt…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.