Lượm Trở Về Vua Ma Cà Rồng

Chương 10: Huyết tộc bằng hữu

Đoan Mộc Cần Cần

14/01/2014

Edit: Linhxu

Beta: Hana

Thánh nhân học viện, học viện quý tộc nổi danh nhất, tất cả các thiên kim thiếu gia danh môn vọng tộc đều đây học, tuy nhiên bối cảnh của bọn họ đều được trường học giữ bí mật, không đúng là không công khai. Tất cả đệ tử có thân phận học tại Thánh nhân học viện đều có trực thăng chuyên môn tiếp đưa, ngay cả phi công cũng đều trải qua huấn luyện đặc biệt tinh anh, không cho phép có bất kỳ sai lầm.

Những học viên có thân phận nhất còn có đặc công đến âm thầm bảo hộ, đề phòng có chuyện lớn xảy ra.

Nam Cung Phiêu tới thánh nhân học viện đúng mười một giờ sáng, theo sau là KING một thân tây trang màu đen, mắt mâu híp lại, đang ở trạng thái du hồn.

Hai thân ảnh cao cao tại thượng đi qua sân trường, một người nghe MP3, tiêu sái đáng yêu, một kẻ bộ dạng cao lớn trầm tĩnh. Hai con người bất đồng khí chất hấp dẫn hấp dẫn rất nhiều ánh mắt các học viên đang nghỉ giữa giờ.

Lướt qua tất cả ánh mắt, Nam Cung Phiêu mang theo KING đi vào phòng hiệu trưởng, vừa nhìn thấy sô pha, hắn lập tức nằm trên đó, ngủ trước nói sau.

Hiệu trưởng nhìn lướt qua KING, cũng không ngăn cản hắn, ánh mắt dừng ở trên người Nam Cung Phiêu, đẩy gọng kính: “Cô chính là A Phiêu.”

“Vâng.”

“Hắn là ai?”

” Đồng nghiệp.”

“… Vậy được rồi.” Hiệu trưởng xuất ra một gói to tư liệu đưa cho Nam Cung Phiêu.

Nam Cung Phiêu tiếp nhận sau đó đặt ở một bên, mỉm cười nói: “Hiệu trưởng, thỉnh đem đồng nghiệp của tôi đưa đến khối năm ba năm tư, tôi đi khối năm nhất tùy tiện một lớp là được rồi.”

“Vì sao?”

” Hắn có đủ thực lực bảo hộ điện hạ, tôi đi làm nhiệm vụ khác.”

“Được?”

“Ha ha… Làm như tôi nói đi, hiệu trưởng tiên sinh.”

“Được rồi, tôi sẽ an bài.” Hiệu trưởng thỏa hiệp gật đầu, đứng lên, cầm lấy bút hỏi, “Tên của hắn?”

“A Triết,NamCung Triết.”

“Được.”

Cứ như vậy, hai người lấy thân phận huynh muội trà trộn vào thánh nhân học viện, bắt đầu thực hiện nhiệm vụ.

Buổi tối, Aojie đi vào đại sảnh nhà hàng cơm tây, đi vào phòng nhỏ trong góc khuất nhất, Nam Cung Phiêu cùng KING đã ở bên trong chờ từ lâu.

” Tắc đường, không thể trách tôi muộn.”

Aojie vừa vào cửa liền giải thích, đem túi tư liệu đặt trên bàn, hướng bồi bàn vừa đi vào nói: “Mỹ nữ, cho tôi một ly nước chanh, cám ơn.”

” Vâng, xin chờ một lát.”

Người phục vụ vừa đi khỏi, Nam Cung Phiêu liền mở tư liệu ra, xem kỹ nội dung bên trong.



KING uống một ngụm trà, lam mâu nhìn chăm chú vào Aojie, bọn họ tựa hồ có quan hệ chặt chẽ hơn nhiều so với trong tưởng tượng, hơn nữa Aojie là đồng loại duy nhất hắn gặp qua từ khi tỉnh dậy, nhìn hắn không giống như người xấu đi.

Aojie cảm giác được KING đánh giá mình, liền quay đầu, mỉm cười hỏi: “Soái ca có gì nghi vấn sao?”

“… Không.”

“Đừng câu nệ như vậy, mọi người đều là bạn bè. Nói sau, anh đã muốn đáp ứng trở thành partner của Phiêu Phiêu, về sau liền là người một nhà .”

KING đương nhiên nghe ra ý tứ của hắn, người một nhà, nhiều huyết tộc bằng hữu so với nhiều địch nhân vẫn là tốt hơn.

Nam Cung Phiêu buông tư liệu, lạnh lùng nói: “Gần đây thánh nhân học viện có thêm một đám đệ tử không có bối cảnh, đại khái là 5 đến 7 người, học ở các năm hai ba tư, phân bố ở ba lớp. Nếu là trước kia loại tình huống này thực bình thường, nhưng sau nhận được nhiệm vụ đột nhiên xuất hiện đồng thời nhập học, đã gây ra không ít hoài nghi.”

“Vậy cô chuẩn bị làm như thế nào?”

“Tôi cho KING đi bảo hộ Đức Húc, tôi đi điều tra đám người kia.”

“Được a, chủ ý không tồi.”

Nghe Nam Cung Phiêu giải thích xong, KING mới hiểu được nguyên nhân giữa trưa cô yêu cầu hiệu trưởng phân phối lớp học, thật không hổ là đặc công, thâm tư thục lự, cơ trí hơn người.

Nam Cung Phiêu mỉm cười nhìn Aojie nói: “Cám ơn tư liệu của anh, Aojie.”

“Không cần cám ơn.”

” Thù lao của anh hỏi lão đại ấy, ” Nam Cung Phiêu đem tư liệu đưa cho KING, “Anh xem xem ảnh chụp người này, nhớ kỹ một chút.”

KING cầm lấy văn kiện, xem xét nội dung bên trong, càng xem càng nhăn mặt, thật nhiều từ hắn chưa thấy qua.

Aojie uống ngụm trà, hỏi: “Thân ái, khi nào rảnh đi cùng tôi đi xem phim, hoặc là qua nhà tôi nấu vài món đồ ăn Trung Quốc cho tôi nếm nha.”

“Phỏng chừng phải một tháng sau.”

“Được! Chúng ta quyết định thế đi .”

“Đi, tôi sẽ mang theo KING.”

“SHIT! Cô không thể tới một mình sao?”

“Tôi không thích tiếp xúc với kẻ chuyên khám nghiệm tử thi, tôi sợ…”

“… Tôi ngày mai xin đổi chỗ làm.”

“ Được rồi nói sau, nha đúng rồi!” Nam Cung Phiêu lấy ví tiền, rút ra ba ngàn tệ, “Thay tôi mua huyết, thuận tiện đưa đến nhà của tôi, chìa khóa vẫn ở chỗ cũ, cám ơn .”

“Cô, người này thật sự là tàn nhẫn, ” Aojie bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nói với KING, “Anh phải cẩn thận nữ nhân này, cô ấy tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đối tốt với ai, tất có mục đích .”

” Tôi đã muốn cảm nhận được .”

“…”

Mỗ nữ cười hề hề, hai nam nhân đồng thời thở dài.



Sau bữa tối, Nam Cung Phiêu vô cùng hào phóng mời các nam nhân uống rượu, thời điểm cho xe đỗ trước cửa Memory bar, bọn họ cảm giác đã mắc mưu. Nói như thế nào bọn họ cũng là siêu cấp soái ca, đến loại địa phương này, điều đầu tiên nghĩ đến chính là, nữ nhân này muốn bọn họ đến là không có ý tốt đi!

Nam Cung Phiêu yêu cầu hai cái đại soái ca ngồi ở vị trí dễ thấy nhất trước quầy bar, chỉ cần nhất đẩy cửa ra sẽ thấy hai nam nhân cực suất. Cô còn phân phó nhóm tiếp viên, hai nam nhân này là của cô, ai chạm vào sẽ chết. Sau đó mặc kệ cho bọn họ ngồi, chính mình đi lên văn phòng lầu hai, suy nghĩ kế hoạch.

KING cầm chai bia, nhìn chăm chú vào nữ nhân đang tới lui trước mắt, liếc mắt ngắm Aojie một cái, hỏi: “Cậu cùng A Phiêu quen biết thật lâu?”

“Đúng a, một cô bé không tồi.”

“Cô ấy bao nhiêu tuổi ?”

” Nếu không tính sai hẳn là hai mươi mốt đi, như thế nào? Đối với cô ấy cảm thấy hứng thú?”

“Nói như thế nào đây…” KING nhíu mày, “Cô ấy có cảm giác bất đồng so với nhân loại bình thường, nhưng cô ấy không phải huyết tộc.”

“Không ai biết chuyện của cô ấy trước năm tuổi, thời điểm lão đại tìm được cô trong đống rác, cô ấy gần như chỉ còn nửa cái mạng. Sau đó lão đại thu dưỡng, làm cho cô ấy kế thừa dòng họ Nam Cung, từ nhỏ được huấn luyện đặc biệt ở Nhật Bản, mười hai tuổi đã trở thành người nhỏ nhất sử dụng được vừa đao Ninja.”

“Vừa đao Ninja?” Trong trí nhớ của KING, đây là một danh từ mới.

“Ân, một loại ám khí mà võ sĩ sử dụng, dáng điệu uyển chuyển, động tác nhanh nhẹn. Mỗi bộ phận trên thân thể đều có thể giấu vũ khí. Một lưỡi dao, một sợi dây nhỏ đều có thể trở thành công cụ giết người.”

“Cô ấy… Giết qua rất nhiều người?”

“Vô số.” Aojie tầm mắt đột nhiên trở nên ảm đạm, “Bao gồm cả người yêu dấu nhất.”

“…”

“Cho nên, quán bar này tên là Memory, hoặc là thứ tội, hoặc là hoài niệm, lại có thể là không thể quên.”

” Anh trai của cô ấy đâu?”

“Đó là con lão đại, là anh trai trên danh nghĩa.”

“Cô ấy không có thân nhân?”

“Có!” Aojie mỉm cười nhìn hắn, “Hiện tại có anh cùng tôi, ở phương xa có A Triết cùng lão đại.”

“Đúng.”

“Đáp ứng tôi, không cho bất luận kẻ nào thương tổn cô ấy.”

“OK.”

“Đây là lời thề của huyết tộc, phải lấy danh nghĩa thề.”

“… Tôi lấy danh nghĩa của tôi thề, tuyệt đối sẽ không cho phếp bất kỳ ai thương tổn cô ấy.”

Aojie vỗ vỗ bờ vai của hắn, tầm mắt chuyển ra sàn nhảy, lộ ra một chút tươi cười vừa lòng: “Anh em tốt.”

“Được.”

KING gật đầu, nhận người này là bạn bè huyết tộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lượm Trở Về Vua Ma Cà Rồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook