Luôn Có Giáo Viên Muốn Mời Phụ Huynh
Chương 107
Cảnh Ngô
23/07/2022
Chương 107: Sắp kết hôn rồi
Cả kì nghỉ tết, Lục Tri Kiều và Kỳ Ngôn ở nhà ăn rồi ngủ, ngủ dậy rồi ăn, bắt đầu từ mùng Hai, liền cùng bố mẹ đi chúc Tết người thân bạn bè, cũng có khách tới nhà chơi, nhưng phần lớn đều được bố mẹ chặn lại, không cần hai người tiếp đãi.
Sau khi quay lại làm việc, cả hai đã béo lên đôi cân.
Giữa tháng Ba, thời tiết đã dần ấm lên, hoa nhài đông trong khu nhà đã nở rộ, trên cành nhú lên những cánh hoa vàng tươi, kết thành từng đóa, dày kín.
Trường học lại bắt đầu học kì mới, Lục Uy giống như chiếc máy lên dây cót, vùi đầu học hành, mỗi ngày chỉ đi học, làm bàn tập, tập đàn, thậm chí còn chủ động yêu cầu đổi sang điện thoại cục gạch. Lục Tri Kiều lo lắng nguyên nhân của con gái khác thường như thế là vì gặp phải chuyện gì đó, ví dụ như yêu sớm, thế là liên tục gạn hỏi.
"Không phải người lớn các mẹ đều hi vọng con học hành chăm chỉ sao ạ? Hiện tại vừa đúng ý hai mẹ, sao vẫn hỏi chứ." Trên bàn ăn, cô gái nhỏ bị hỏi tới phiền, không chút khách sáo đáp lại.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, con gái không dính lấy hai mẹ nữa, trông chừng đồ của bản thân, đặc biệt là phòng ngủ, không cho phép hai người tùy tiện ra vào, cũng không chủ động kể chuyện xảy ra ở trường, không thích bị hai mẹ quản.
Lục Tri Kiều thấp thoáng lo lắng, nhưng bị lời nói của con trẻ chặn họng, lại cảm thấy bản thân nghĩ nhiều, nhất thời không biết nói gì, mím môi.
"Nữu con..." Kỳ Ngôn cười cười, gắp thức ăn cho hai mẹ con, "Mẹ lo lắng con chịu áp lực lớn, ép bản thân quá mức. Nên học cách kết hợp học tập và nghỉ ngơi hợp lí."
"Vâng."
Lục Uy nhai đồ ăn trong miệng, nhìn Lục Tri Kiều, lại nhìn Kỳ Ngôn, đợi nuốt xuống, nhướng mày nói: "Không phải hai người sợ con yêu sớm đấy chứ?"
"..."
Hai mẹ quay sang nhìn nhau, chột dạ ho đôi tiếng.
"Lẽ nào đột nhiên chăm chỉ học hành, nhất định là vì yêu sớm ạ? Cho dù là thật, cũng chứng tỏ đây là một tình yêu có lợi cho học hành, không ảnh hưởng tới thành tích, hai người sợ gì chứ?" Cô gái nhỏ nói liền một mạch, nói hết đạo lí này tới đạo lí khác.
Hai người trưởng thành, bị đôi ba câu của đứa trẻ con khuyên răn tới nỗi không nói thành lời.
Lục Tri Kiều lúng túng cúi đầu, đưa đũa lấy miếng cơm vào miệng, chậm chạp nhai cơm, giống như sợ cơm không nát.
Suy cho cùng Kỳ Ngôn mặt dày hơn, mím môi cười lên, biết trẻ con hiện tại đều là đám nhóc tinh ranh, đầu óc vô cùng thông minh, dứt khoát thẳng thắn: "Vậy thì nói cho hai mẹ đi, thỏa mãn lòng hiếu kì của hai mẹ, thế nào?"
"Con muốn thi trường số 2." Cô gái nhỏ nhún vai.
Chỉ là vì một lí do đơn giản lại hợp lí như thế.
Còn kém xa những thứ phức tạp mà người lớn nghĩ tới.
Lục Tri Kiều sửng sốt ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua khuôn mặt con gái và vợ, cuối cùng dừng trên mặt con gái. Cô ấy đắn đo giây lát, đổi cách hỏi: "Con thích cấp ba số 2 à?"
"Tháng Sáu này chị Dao Dao thi lên cấp ba rồi, chị ấy quyết định thi trường số 2, con cũng muốn thi trường ấy. Nhưng đầu vào của trường rất cao, con phải cố gắng rất nhiều."
Trường cấp ba số 2 Giang Thành là trường chuyên, chỉ đứng sau trường cấp ba trực thuộc đại học Giang Thành, điểm đầu vào trung bình hàng năm đều trên 580 điểm, với thành tích hiện tại của Lục Uy, muốn thi vào trường này không hề dễ. Năm học sau sẽ bắt đầu học Hóa học, Lục Uy lo lắng bản thân sẽ rất tốn sức học môn này, chỉ có thể mong rằng những môn học khác sẽ không thụt lùi, duy trì điểm số cao.
Toán học là tiến bộ rõ rệt nhất, có thể ổn định ở mức trên 90 điểm, Ngữ văn và Tiếng Anh vẫn duy trì trong khoảng 110 điểm, Vật lí không khó, ưu điểm lớn nhất của Lục Uy là ổn định, chỉ cần có thể duy trì sự ổn định, chắc chắn có hi vọng thi vào trường số 2.
Cô bé muốn thi cùng một trường với Nhan Thư Dao.
Như thế, hai người lại trở thành đàn chị đàn em.
Lục Uy năm 14 tuổi, đã quy hoạch xong cho bản thân, cô bé cũng không muốn thi vào trường cấp ba trực thuộc đại học Giang Thành như mong muốn của mẹ, trước kia nghĩ thi đỗ trường nào sẽ học trường ấy, nhưng hiện tại dứt khoát lập mục tiêu, khích lệ bản thân.
Lục Tri Kiều và Kỳ Ngôn đều im lặng, hai người quay đầu nhìn nhau, đồng thời cong khóe môi lên cao.
Nhan Thư Dao...
Trong đầu lướt qua đôi mắt màu xanh đen, sâu như biển cả, lấp lánh như ánh sao, khuôn mặt lai đẹp tới sửng sốt.
Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Lời của tổ tiên rất có đạo lí, con trẻ chơi với bạn bè ưu tú, đương nhiên cũng sẽ phát triển theo phương hướng tốt, đây chính là chuyện mong muốn nhìn thấy nhất khi làm bố mẹ.
Hai trái tim nhấc cao lại quay về vị trí cũ.
Mùa xuân mưa nhiều, đặc biệt là phương nam, mưa liên miên nhiều ngày không thấy ánh mặt trời, không khí ẩm ướt nặng nề bao trùm, quần áo phơi mấy ngày không khô, ở tầng càng cao, dường như sờ lên tường cũng có thể thấy ẩm ướt, còn giường chiếu, chăn đệm, dán lên mặt đều dinh dính, đi tới đâu cũng giống như bị hơi nước trùm lên, rất khó chịu.
Tiết Thanh minh, Lục Tri Kiều dẫn Kỳ Ngôn cùng đi tảo mộ.
Sắc trời âm u, mây đen vừa dày vừa nặng, giống như bức tường không lọt gió, đè xuống, khiến người ta thở không ra hơi. Những cơn mưa lâm thâm rơi không ngừng, đường đi lối lại ướt nhẹp, vũng nước dính bùn lầy, cơn gió thổi tới phả lên mặt có chút lạnh, nhưng không khiến người ta đông cứng giống như gió mùa đông.
Những cây chi thông được trồng thành hàng trong nghĩa trang, xanh tươi thẳng tắp, nghiêm trang kính cẩn, vì tới sớm, trong nghĩa trang chưa có mấy người, bốn bề yên lặng, chỉ có tiếng gió cùng tiếng mưa bầu bạn.
Hai người đi chung một chiếc ô, bước thấp bước cao đi trên con đường lát đá, hai người nắm chặt lấy tay đối phương.
Một lúc sau, Lục Tri Kiều dừng trước một tấm bia mộ, trong lòng khẽ đọc "Một, hai, ba, bốn", đến hết bốn tấm bia, cô ấy chăm chú nhìn khuôn mặt người phụ nữ trung niên trên bức ảnh trắng đen, chầm chậm lên tiếng: "Mẹ, con sắp kết hôn rồi."
Âm thanh có chút lạnh lẽo, giống như băng vỡ rơi xuống.
"Đây là vợ chưa cưới của con, Kỳ Ngôn." Lục Tri Kiều đưa tay lên ôm lấy vai người bên cạnh.
Sắc mặt Kỳ Ngôn khẽ động đậy, ngẩng mắt cười nhìn Lục Tri Kiều một cái, sau đó ánh mắt nhìn lên bức ảnh trắng đen, khẽ gọi: "Cháu chào cô."
Nói xong lại nhìn sang bức ảnh người đàn ông trung niên trên tấm bia bên cạnh, bố của Lục Tri Kiều.
Bức ảnh rất nhỏ, nhìn không quá rõ, nhưng nhìn đường nét tổng thể, Lục Tri Kiều giống bố hơn một chút, dịu dàng lương thiện, tỉ lệ khuôn mặt tốt, còn đường nét khuôn mặt của mẹ Lục Tri Kiều tương đối mạnh mẽ, nhìn từ khoảng cách gần, có vẻ như là người có tính tình bộp chộp, quá quắt, cho người ta cảm giác không dễ tiếp xúc.
Cái gọi là tướng sinh tâm, không phải không có căn cứ.
"Mẹ mạnh mẽ cả nửa đời người, con biết, có lẽ mẹ không bằng lòng nhìn con kết hôn với phụ nữ, nhưng hiện tại, đứng ở đây, con muốn nói với mẹ, con, Lục Tri Kiều, trước giờ chỉ thích phụ nữ. Trước kia mẹ dạy con, đều là những điều sai lầm, cuộc đời sau này của con, sẽ do bản thân con làm chủ." Lục Tri Kiều rũ mí mắt, con ngươi bình tĩnh không gợn sóng, ánh mắt nhìn bức ảnh kia như thể đang nhìn một người xa lạ, ngữ điệu càng ngày càng lạnh.
Giọt nước mưa từ trên ô lăn xuống, rơi trên phiến đá, ngấm vào cỏ xanh, trên đỉnh ô tí ta tí tách, giống như đang gõ lên trái tim cô ấy.
Khi Lục Tri Kiều dần dần nhận ra ảnh hưởng mà gia đình mang lại cho bản thân lớn tới nhường nào, liền không thể tiếp tục ôm theo trái tim cảm ơn để đối đãi với bố mẹ, nhưng, cô ấy không hận, tất cả đều đã là quá khứ, yêu cũng được hận cũng được, đều lãng phí cảm xúc của bản thân.
Không có cảm xúc mới là tốt nhất.
Nghe thấy lời của người yêu, câu nói "Cháu sẽ chăm tóc tốt cho Kiều Kiều" đã trào tới miệng của Kỳ Ngôn, lập tức nuốt lại. Cô nghiêng đầu nhìn Lục Tri Kiều, trong khoảnh khắc ấy dường như lĩnh hội được ý tứ, hiểu ra gì đó – Kiều Kiều không hi vọng cô nói như thế.
Bởi vì...
Nếu cô chú còn sống, nhất định sẽ không gả Kiều Kiều cho cô, càng không nói tới việc cho cô sắc mặt hiền hòa.
Thôi bỏ đi.
Thông báo một tiếng là được rồi.
Lục Tri Kiều không chút lưu luyến tiến về phía trước hai bước, đứng giữa ngôi mộ thứ ba và thứ tư, hai bức ảnh bên trên lần lượt là một người đàn ông và một người phụ nữ trẻ tuổi.
Mặt mày người đàn ông tuấn tú, ngũ quan có mấy phần tương tự Lục Tri Kiều, đôi mắt được di truyền từ mẹ, tổng thể khuôn mặt hiền lành như bố, nhưng có chút kiên định và bản lĩnh hơn bố. Khuôn mặt người phụ nữ thanh tú, dịu dàng xinh đẹp, mũi rất đẹp, giống hệt như Nữu Nữu.
Đây là bố mẹ ruột của Nữu Nữu.
Nước mắt Lục Tri Kiều lã chã rơi, làm mờ tầm mắt, lúc này cô ấy mới cất tiếng gọi "Anh", khóc lóc nghẹn ngào tới lạc giọng, đau khổ khóc lên.
"Kiều Kiều..." Trái tim Kỳ Ngôn thắt lại, vội vàng nhận lấy cán ô trong tay Lục Tri Kiều, lật tay ôm lấy người trước mặt.
Cảm xúc đau buồn sẽ lan truyền, người trong lòng run rẩy, Kỳ Ngôn cũng đỏ vành mắt, mũi nghẹn lại, gió lạnh thổi tới, càng thêm lạnh.
"Anh, chị, bây giờ Nữu Nữu rất tốt, con bé đã cao một mét sáu, mấy năm nữa sẽ cao hơn cả em, rất khỏe mạnh, ăn được ngủ được, cũng rất chăm chỉ học hành, quen biết những người bạn rất ưu tú..." Lục Tri Kiều thút thít, thao thao bất tuyệt rất nhiều.
"Đợi con bé trưởng thành, em sẽ dẫn tới gặp anh chị..."
Mưa chầm chậm ngừng lại, gió lạnh hung hăng thổi tới, đứng quá lâu, chân cũng tê cứng.
Kỳ Ngôn ôm lấy Lục Tri Kiều, khẽ cọ cằm lên tóc cô ấy, đôi mắt như bị cát bay vào, vừa chua vừa xót, có nước mắt nhưng không thể tràn ra.
Trời đất bao la, hai người muốn ở bên nhau đã không dễ dàng, càng không nhắc tới chuyện trọn đời. Tuy tình cảm bình đẳng, nhưng suy cho cùng, cô muốn yêu Kiều Kiều nhiều hơn một chút, trả giá nhiều hơn một chút, phía sau bản thân còn có bố mẹ, có ông bà nội, ông bà ngoại, cô dì chú bác, mà Kiều Kiều chỉ có con gái, cô không yêu cô ấy, vậy ai sẽ yêu cô ấy?
Thời tiết càng ngày càng ấm áp, mùa hè cũng lặng lẽ quay lại.
Tiến độ thiết kế váy cưới thuận lợi, Kỳ Ngôn và Lục Tri Kiều bắt đầu sửa soạn bố trí hôn lễ, từ thiết kế thiệp mời tới trang trí địa điểm, cả hai đều cố gắng đích thân làm. Tuy Lục Tri Kiều không muốn phô trương, nhưng chuyện có tính hệ trọng như thế không thể tùy tiện qua loa, phải dụng tâm mới có ý nghĩa.
Ra đời bạt mạng hơn mười năm, Lục Tri Kiều quen biết không ít người, nhưng chỉ dừng lại ở mức "quen biết", xuất phát từ phương diện trao đổi lợi ích, không thể coi là "bạn bè", đa phần đều không cách nào chia sẻ tin vui của bản thân với họ. Suy nghĩ tới công việc, cô ấy bẻ đốt ngón tay tính đi tính lại, bạn bè có thể mời tới tham dự cũng chỉ có Tử Long và Mẫn Hy, đây cũng là nguyên nhân ban đầu Lục Tri Kiều không muốn tổ chức hôn lễ.
Kết hôn, vốn dĩ nên càng đông càng vui, nhưng bên phía Lục Tri Kiều, dù có tính cả con gái cũng chỉ có ba người có thể tham dự, khó tránh cô đơn lẻ loi.
Nhưng mong chờ vượt qua cả đắn đo, tất cả lo lắng đều không quan trọng tới thế.
Lục Tri Kiều muốn dùng phương pháp trừu tượng hơn, nắm tay Kỳ Ngôn đi hết một đời. Suy cho cùng nghi thức rất quan trọng, vì để không muốn lưu lại tiếc nuối.
Hôn lễ của hai cô con gái, đương nhiên bố mẹ không cần lễ vật của hồi môn, tất cả đều tính thành "quà tân hôn", cho Ngôn Ngôn và Kiều Kiều mỗi người một chiếc phong bao lớn, sau đó còn mua một căn biệt thự nhỏ hai tầng cao cấp khác cách nhà không xa, làm phòng tân hôn tặng cho người mới.
Nhà cách trường cấp ba số 2 tương đối gần, vô cùng tiện cho cháu gái đi học trong tương lai, cách Ninh Hồ cũng gần, ba mẹ con rảnh rỗi có thể về nhà ở, khi nào không muốn nấu nướng, cũng có thể về ăn chực bữa cơm.
Vẫn còn một năm rưỡi, hoàn toàn kịp để sửa sang lại.
Ngoài ra, hai vị phụ huynh còn mua cho Lục Uy một chiếc đàn pi-a-nô của thương hiệu Steinway, tạm thời để ở nhà, đợi tới khi nhà mới sửa sang hoàn thiện sẽ chuyển tới đó.
Đầu tháng Sáu, váy cưới đặt làm đã hoàn thành, được gửi từ Ý về.
Thời gian hôn lễ cuối cùng xác định vào ngày 29 tháng 6, địa điểm là khách sạn nghỉ dưỡng hào hoa của nhà họ Kỳ, hai cô dâu tận tay gửi thiệp mời cho bạn bè tới dự tiệc, chuẩn bị chụp ảnh cưới trước.
Buổi tối ngày nhận được váy cưới, Lục Tri Kiều và Kỳ Ngôn sang phòng 902 mặc thử.
Ánh điện trong phòng sáng trưng, tấm rèm chạm sàn che chắn nghiêm ngặt cửa sổ ban công, điều hòa cây phả ra hơi lạnh mát mẻ, nhiệt độ thích hợp.
Váy cưới là đồ đôi cho nữ nữ, mang kiểu dáng cung đình vô cùng đẹp đẽ, được làm thủ công tinh tế, hoa văn họa tiết dày đặc, từ đầu tới chân váy dường như giống hệt nhau, nhưng thân trên được thiết kế riêng, một chiếc được khảm vải voan trên vai điểm xuyết bằng ngọc trai, biểu tượng cho tình yêu thuần khiết, một chiếc hở lưng cùng cổ chữ V lớn, trên tấm lụa mềm được thêu hoa tinh xảo, nhã nhặn lại khí chất.
"Ngôn Ngôn, em muốn mặc chiếc nào?" Lục Tri Kiều nhìn hai chiếc váy cưới, khóe miệng hơi cong lên, trong mắt lộ ra một tia sửng sốt.
Trước kia chỉ nhìn thấy váy cưới qua hình vẽ, trong lòng cô ấy không có cảm giác gì, trước giờ chưa từng nghĩ đời người phụ nữ nhất định phải mặc một lần, nhưng khi chiếc váy cưới thật sự thuộc về bản thân bày ra trước mặt, Lục Tri Kiều liền bị thuyết phục triệt để, ước gì có thể lập tức mặc lên rồi kết hôn.
Ánh mắt Kỳ Ngôn di chuyển giữa hai chiếc váy, đột nhiên giảo hoạt cười lên, đưa tay ra chỉ vào chiếc khảm vai, "Chiếc này đi."
"Ừm, chị thế nào cũng được."
"Vậy bây giờ chúng ta thử luôn đi."
Nói xong, Kỳ Ngôn nhanh chóng cởi quần ngắn áo ngắn, lộ ra thân hình mảnh hai, hai chân thon dài, thay váy cưới ngay trước mặt Lục Tri Kiều.
Lục Tri Kiều ngẩn ra nhìn Kỳ Ngôn, mặt mày nóng lên, hé miệng muốn nói gì đó, nhưng nghĩ tới việc hai người đã sớm quen thuộc với từng tấc da tấc thịt trên người đối phương, nên không để tâm, chậm chạp cởi quần áo ra, cầm chiếc áo cưới cổ chữ V lớn, ướm lên người ngắm thử đôi cái.
Tỉ mỉ đánh giá một phen, da đầu Lục Tri Kiều lập tức tê dại.
Chiếc váy này nhìn có vẻ là cổ chữ V, thật ra cổ áo gần như kéo tới bụng, mà phía sau lộ ra cả lưng, đồng nghĩa với việc nửa người trên rất ít vải.
Bảo thủ như Lục Tri Kiều, tuyệt đối sẽ không mặc.
"Ngôn Ngôn..." Lục Tri Kiều đỏ ửng mặt, ngẩng đầu lên, thấy người kia đã thay xong váy cưới, ánh mắt ngẩn ra, thẳng tắp, dính lên người Kỳ Ngôn như keo 502.
Ánh sáng chiếu lên khiến làn da trắng trẻo của Kỳ Ngôn lấp lánh, chiếc cổ thon dài, xương quai xanh thẳng tắp, vì thường xuyên tập thể hình, đường cong trên lưng vô cùng mềm mại lưu loát, gầy nhưng không lép, lồi chỗ cần lồi lõm chỗ cần lõm, gợi cảm quyến rũ.
Kỳ Ngôn quay đầu, nhướng mày cười cười: "Sao thế?"
Khoảnh khắc đó, Lục Tri Kiều gạt bỏ ý định đổi váy cưới, cúi mắt nhìn chiếc váy cưới cổ chữ V lớn trong tay, nhỏ tiếng nói: "Chị không biết mặc, em giúp chị đi..."
"Được."
Ánh mắt Kỳ Ngôn lướt qua chiếc váy cưới trong tay Lục Tri Kiều, trong lòng đang nghĩ cầu mà chẳng được, nhưng trên mặt vẫn giả vờ bình tĩnh đi tới.
Vạt váy rất dài, chỗ chữ V lớn yêu cầu rất cao với thân hình, đặc biệt là ngực và lưng, chỉ cần tỉ lệ lệch đi một chút, hoặc là thừa chút thịt, thì khi mặc lên sẽ không ra được cảm giác. Nửa năm nay Lục Tri Kiều lúc béo lúc gầy, cộng thêm đi theo Kỳ Ngôn tập thể hình, thân hình duy trì rất tốt, khác biệt hoàn toàn so với nửa năm trước, Lục Tri Kiều vừa mặc lên, khí chất trên người lập tức dồi dào thêm mấy phần.
Gợi cảm, ma mị,
Cả kì nghỉ tết, Lục Tri Kiều và Kỳ Ngôn ở nhà ăn rồi ngủ, ngủ dậy rồi ăn, bắt đầu từ mùng Hai, liền cùng bố mẹ đi chúc Tết người thân bạn bè, cũng có khách tới nhà chơi, nhưng phần lớn đều được bố mẹ chặn lại, không cần hai người tiếp đãi.
Sau khi quay lại làm việc, cả hai đã béo lên đôi cân.
Giữa tháng Ba, thời tiết đã dần ấm lên, hoa nhài đông trong khu nhà đã nở rộ, trên cành nhú lên những cánh hoa vàng tươi, kết thành từng đóa, dày kín.
Trường học lại bắt đầu học kì mới, Lục Uy giống như chiếc máy lên dây cót, vùi đầu học hành, mỗi ngày chỉ đi học, làm bàn tập, tập đàn, thậm chí còn chủ động yêu cầu đổi sang điện thoại cục gạch. Lục Tri Kiều lo lắng nguyên nhân của con gái khác thường như thế là vì gặp phải chuyện gì đó, ví dụ như yêu sớm, thế là liên tục gạn hỏi.
"Không phải người lớn các mẹ đều hi vọng con học hành chăm chỉ sao ạ? Hiện tại vừa đúng ý hai mẹ, sao vẫn hỏi chứ." Trên bàn ăn, cô gái nhỏ bị hỏi tới phiền, không chút khách sáo đáp lại.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, con gái không dính lấy hai mẹ nữa, trông chừng đồ của bản thân, đặc biệt là phòng ngủ, không cho phép hai người tùy tiện ra vào, cũng không chủ động kể chuyện xảy ra ở trường, không thích bị hai mẹ quản.
Lục Tri Kiều thấp thoáng lo lắng, nhưng bị lời nói của con trẻ chặn họng, lại cảm thấy bản thân nghĩ nhiều, nhất thời không biết nói gì, mím môi.
"Nữu con..." Kỳ Ngôn cười cười, gắp thức ăn cho hai mẹ con, "Mẹ lo lắng con chịu áp lực lớn, ép bản thân quá mức. Nên học cách kết hợp học tập và nghỉ ngơi hợp lí."
"Vâng."
Lục Uy nhai đồ ăn trong miệng, nhìn Lục Tri Kiều, lại nhìn Kỳ Ngôn, đợi nuốt xuống, nhướng mày nói: "Không phải hai người sợ con yêu sớm đấy chứ?"
"..."
Hai mẹ quay sang nhìn nhau, chột dạ ho đôi tiếng.
"Lẽ nào đột nhiên chăm chỉ học hành, nhất định là vì yêu sớm ạ? Cho dù là thật, cũng chứng tỏ đây là một tình yêu có lợi cho học hành, không ảnh hưởng tới thành tích, hai người sợ gì chứ?" Cô gái nhỏ nói liền một mạch, nói hết đạo lí này tới đạo lí khác.
Hai người trưởng thành, bị đôi ba câu của đứa trẻ con khuyên răn tới nỗi không nói thành lời.
Lục Tri Kiều lúng túng cúi đầu, đưa đũa lấy miếng cơm vào miệng, chậm chạp nhai cơm, giống như sợ cơm không nát.
Suy cho cùng Kỳ Ngôn mặt dày hơn, mím môi cười lên, biết trẻ con hiện tại đều là đám nhóc tinh ranh, đầu óc vô cùng thông minh, dứt khoát thẳng thắn: "Vậy thì nói cho hai mẹ đi, thỏa mãn lòng hiếu kì của hai mẹ, thế nào?"
"Con muốn thi trường số 2." Cô gái nhỏ nhún vai.
Chỉ là vì một lí do đơn giản lại hợp lí như thế.
Còn kém xa những thứ phức tạp mà người lớn nghĩ tới.
Lục Tri Kiều sửng sốt ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua khuôn mặt con gái và vợ, cuối cùng dừng trên mặt con gái. Cô ấy đắn đo giây lát, đổi cách hỏi: "Con thích cấp ba số 2 à?"
"Tháng Sáu này chị Dao Dao thi lên cấp ba rồi, chị ấy quyết định thi trường số 2, con cũng muốn thi trường ấy. Nhưng đầu vào của trường rất cao, con phải cố gắng rất nhiều."
Trường cấp ba số 2 Giang Thành là trường chuyên, chỉ đứng sau trường cấp ba trực thuộc đại học Giang Thành, điểm đầu vào trung bình hàng năm đều trên 580 điểm, với thành tích hiện tại của Lục Uy, muốn thi vào trường này không hề dễ. Năm học sau sẽ bắt đầu học Hóa học, Lục Uy lo lắng bản thân sẽ rất tốn sức học môn này, chỉ có thể mong rằng những môn học khác sẽ không thụt lùi, duy trì điểm số cao.
Toán học là tiến bộ rõ rệt nhất, có thể ổn định ở mức trên 90 điểm, Ngữ văn và Tiếng Anh vẫn duy trì trong khoảng 110 điểm, Vật lí không khó, ưu điểm lớn nhất của Lục Uy là ổn định, chỉ cần có thể duy trì sự ổn định, chắc chắn có hi vọng thi vào trường số 2.
Cô bé muốn thi cùng một trường với Nhan Thư Dao.
Như thế, hai người lại trở thành đàn chị đàn em.
Lục Uy năm 14 tuổi, đã quy hoạch xong cho bản thân, cô bé cũng không muốn thi vào trường cấp ba trực thuộc đại học Giang Thành như mong muốn của mẹ, trước kia nghĩ thi đỗ trường nào sẽ học trường ấy, nhưng hiện tại dứt khoát lập mục tiêu, khích lệ bản thân.
Lục Tri Kiều và Kỳ Ngôn đều im lặng, hai người quay đầu nhìn nhau, đồng thời cong khóe môi lên cao.
Nhan Thư Dao...
Trong đầu lướt qua đôi mắt màu xanh đen, sâu như biển cả, lấp lánh như ánh sao, khuôn mặt lai đẹp tới sửng sốt.
Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Lời của tổ tiên rất có đạo lí, con trẻ chơi với bạn bè ưu tú, đương nhiên cũng sẽ phát triển theo phương hướng tốt, đây chính là chuyện mong muốn nhìn thấy nhất khi làm bố mẹ.
Hai trái tim nhấc cao lại quay về vị trí cũ.
Mùa xuân mưa nhiều, đặc biệt là phương nam, mưa liên miên nhiều ngày không thấy ánh mặt trời, không khí ẩm ướt nặng nề bao trùm, quần áo phơi mấy ngày không khô, ở tầng càng cao, dường như sờ lên tường cũng có thể thấy ẩm ướt, còn giường chiếu, chăn đệm, dán lên mặt đều dinh dính, đi tới đâu cũng giống như bị hơi nước trùm lên, rất khó chịu.
Tiết Thanh minh, Lục Tri Kiều dẫn Kỳ Ngôn cùng đi tảo mộ.
Sắc trời âm u, mây đen vừa dày vừa nặng, giống như bức tường không lọt gió, đè xuống, khiến người ta thở không ra hơi. Những cơn mưa lâm thâm rơi không ngừng, đường đi lối lại ướt nhẹp, vũng nước dính bùn lầy, cơn gió thổi tới phả lên mặt có chút lạnh, nhưng không khiến người ta đông cứng giống như gió mùa đông.
Những cây chi thông được trồng thành hàng trong nghĩa trang, xanh tươi thẳng tắp, nghiêm trang kính cẩn, vì tới sớm, trong nghĩa trang chưa có mấy người, bốn bề yên lặng, chỉ có tiếng gió cùng tiếng mưa bầu bạn.
Hai người đi chung một chiếc ô, bước thấp bước cao đi trên con đường lát đá, hai người nắm chặt lấy tay đối phương.
Một lúc sau, Lục Tri Kiều dừng trước một tấm bia mộ, trong lòng khẽ đọc "Một, hai, ba, bốn", đến hết bốn tấm bia, cô ấy chăm chú nhìn khuôn mặt người phụ nữ trung niên trên bức ảnh trắng đen, chầm chậm lên tiếng: "Mẹ, con sắp kết hôn rồi."
Âm thanh có chút lạnh lẽo, giống như băng vỡ rơi xuống.
"Đây là vợ chưa cưới của con, Kỳ Ngôn." Lục Tri Kiều đưa tay lên ôm lấy vai người bên cạnh.
Sắc mặt Kỳ Ngôn khẽ động đậy, ngẩng mắt cười nhìn Lục Tri Kiều một cái, sau đó ánh mắt nhìn lên bức ảnh trắng đen, khẽ gọi: "Cháu chào cô."
Nói xong lại nhìn sang bức ảnh người đàn ông trung niên trên tấm bia bên cạnh, bố của Lục Tri Kiều.
Bức ảnh rất nhỏ, nhìn không quá rõ, nhưng nhìn đường nét tổng thể, Lục Tri Kiều giống bố hơn một chút, dịu dàng lương thiện, tỉ lệ khuôn mặt tốt, còn đường nét khuôn mặt của mẹ Lục Tri Kiều tương đối mạnh mẽ, nhìn từ khoảng cách gần, có vẻ như là người có tính tình bộp chộp, quá quắt, cho người ta cảm giác không dễ tiếp xúc.
Cái gọi là tướng sinh tâm, không phải không có căn cứ.
"Mẹ mạnh mẽ cả nửa đời người, con biết, có lẽ mẹ không bằng lòng nhìn con kết hôn với phụ nữ, nhưng hiện tại, đứng ở đây, con muốn nói với mẹ, con, Lục Tri Kiều, trước giờ chỉ thích phụ nữ. Trước kia mẹ dạy con, đều là những điều sai lầm, cuộc đời sau này của con, sẽ do bản thân con làm chủ." Lục Tri Kiều rũ mí mắt, con ngươi bình tĩnh không gợn sóng, ánh mắt nhìn bức ảnh kia như thể đang nhìn một người xa lạ, ngữ điệu càng ngày càng lạnh.
Giọt nước mưa từ trên ô lăn xuống, rơi trên phiến đá, ngấm vào cỏ xanh, trên đỉnh ô tí ta tí tách, giống như đang gõ lên trái tim cô ấy.
Khi Lục Tri Kiều dần dần nhận ra ảnh hưởng mà gia đình mang lại cho bản thân lớn tới nhường nào, liền không thể tiếp tục ôm theo trái tim cảm ơn để đối đãi với bố mẹ, nhưng, cô ấy không hận, tất cả đều đã là quá khứ, yêu cũng được hận cũng được, đều lãng phí cảm xúc của bản thân.
Không có cảm xúc mới là tốt nhất.
Nghe thấy lời của người yêu, câu nói "Cháu sẽ chăm tóc tốt cho Kiều Kiều" đã trào tới miệng của Kỳ Ngôn, lập tức nuốt lại. Cô nghiêng đầu nhìn Lục Tri Kiều, trong khoảnh khắc ấy dường như lĩnh hội được ý tứ, hiểu ra gì đó – Kiều Kiều không hi vọng cô nói như thế.
Bởi vì...
Nếu cô chú còn sống, nhất định sẽ không gả Kiều Kiều cho cô, càng không nói tới việc cho cô sắc mặt hiền hòa.
Thôi bỏ đi.
Thông báo một tiếng là được rồi.
Lục Tri Kiều không chút lưu luyến tiến về phía trước hai bước, đứng giữa ngôi mộ thứ ba và thứ tư, hai bức ảnh bên trên lần lượt là một người đàn ông và một người phụ nữ trẻ tuổi.
Mặt mày người đàn ông tuấn tú, ngũ quan có mấy phần tương tự Lục Tri Kiều, đôi mắt được di truyền từ mẹ, tổng thể khuôn mặt hiền lành như bố, nhưng có chút kiên định và bản lĩnh hơn bố. Khuôn mặt người phụ nữ thanh tú, dịu dàng xinh đẹp, mũi rất đẹp, giống hệt như Nữu Nữu.
Đây là bố mẹ ruột của Nữu Nữu.
Nước mắt Lục Tri Kiều lã chã rơi, làm mờ tầm mắt, lúc này cô ấy mới cất tiếng gọi "Anh", khóc lóc nghẹn ngào tới lạc giọng, đau khổ khóc lên.
"Kiều Kiều..." Trái tim Kỳ Ngôn thắt lại, vội vàng nhận lấy cán ô trong tay Lục Tri Kiều, lật tay ôm lấy người trước mặt.
Cảm xúc đau buồn sẽ lan truyền, người trong lòng run rẩy, Kỳ Ngôn cũng đỏ vành mắt, mũi nghẹn lại, gió lạnh thổi tới, càng thêm lạnh.
"Anh, chị, bây giờ Nữu Nữu rất tốt, con bé đã cao một mét sáu, mấy năm nữa sẽ cao hơn cả em, rất khỏe mạnh, ăn được ngủ được, cũng rất chăm chỉ học hành, quen biết những người bạn rất ưu tú..." Lục Tri Kiều thút thít, thao thao bất tuyệt rất nhiều.
"Đợi con bé trưởng thành, em sẽ dẫn tới gặp anh chị..."
Mưa chầm chậm ngừng lại, gió lạnh hung hăng thổi tới, đứng quá lâu, chân cũng tê cứng.
Kỳ Ngôn ôm lấy Lục Tri Kiều, khẽ cọ cằm lên tóc cô ấy, đôi mắt như bị cát bay vào, vừa chua vừa xót, có nước mắt nhưng không thể tràn ra.
Trời đất bao la, hai người muốn ở bên nhau đã không dễ dàng, càng không nhắc tới chuyện trọn đời. Tuy tình cảm bình đẳng, nhưng suy cho cùng, cô muốn yêu Kiều Kiều nhiều hơn một chút, trả giá nhiều hơn một chút, phía sau bản thân còn có bố mẹ, có ông bà nội, ông bà ngoại, cô dì chú bác, mà Kiều Kiều chỉ có con gái, cô không yêu cô ấy, vậy ai sẽ yêu cô ấy?
Thời tiết càng ngày càng ấm áp, mùa hè cũng lặng lẽ quay lại.
Tiến độ thiết kế váy cưới thuận lợi, Kỳ Ngôn và Lục Tri Kiều bắt đầu sửa soạn bố trí hôn lễ, từ thiết kế thiệp mời tới trang trí địa điểm, cả hai đều cố gắng đích thân làm. Tuy Lục Tri Kiều không muốn phô trương, nhưng chuyện có tính hệ trọng như thế không thể tùy tiện qua loa, phải dụng tâm mới có ý nghĩa.
Ra đời bạt mạng hơn mười năm, Lục Tri Kiều quen biết không ít người, nhưng chỉ dừng lại ở mức "quen biết", xuất phát từ phương diện trao đổi lợi ích, không thể coi là "bạn bè", đa phần đều không cách nào chia sẻ tin vui của bản thân với họ. Suy nghĩ tới công việc, cô ấy bẻ đốt ngón tay tính đi tính lại, bạn bè có thể mời tới tham dự cũng chỉ có Tử Long và Mẫn Hy, đây cũng là nguyên nhân ban đầu Lục Tri Kiều không muốn tổ chức hôn lễ.
Kết hôn, vốn dĩ nên càng đông càng vui, nhưng bên phía Lục Tri Kiều, dù có tính cả con gái cũng chỉ có ba người có thể tham dự, khó tránh cô đơn lẻ loi.
Nhưng mong chờ vượt qua cả đắn đo, tất cả lo lắng đều không quan trọng tới thế.
Lục Tri Kiều muốn dùng phương pháp trừu tượng hơn, nắm tay Kỳ Ngôn đi hết một đời. Suy cho cùng nghi thức rất quan trọng, vì để không muốn lưu lại tiếc nuối.
Hôn lễ của hai cô con gái, đương nhiên bố mẹ không cần lễ vật của hồi môn, tất cả đều tính thành "quà tân hôn", cho Ngôn Ngôn và Kiều Kiều mỗi người một chiếc phong bao lớn, sau đó còn mua một căn biệt thự nhỏ hai tầng cao cấp khác cách nhà không xa, làm phòng tân hôn tặng cho người mới.
Nhà cách trường cấp ba số 2 tương đối gần, vô cùng tiện cho cháu gái đi học trong tương lai, cách Ninh Hồ cũng gần, ba mẹ con rảnh rỗi có thể về nhà ở, khi nào không muốn nấu nướng, cũng có thể về ăn chực bữa cơm.
Vẫn còn một năm rưỡi, hoàn toàn kịp để sửa sang lại.
Ngoài ra, hai vị phụ huynh còn mua cho Lục Uy một chiếc đàn pi-a-nô của thương hiệu Steinway, tạm thời để ở nhà, đợi tới khi nhà mới sửa sang hoàn thiện sẽ chuyển tới đó.
Đầu tháng Sáu, váy cưới đặt làm đã hoàn thành, được gửi từ Ý về.
Thời gian hôn lễ cuối cùng xác định vào ngày 29 tháng 6, địa điểm là khách sạn nghỉ dưỡng hào hoa của nhà họ Kỳ, hai cô dâu tận tay gửi thiệp mời cho bạn bè tới dự tiệc, chuẩn bị chụp ảnh cưới trước.
Buổi tối ngày nhận được váy cưới, Lục Tri Kiều và Kỳ Ngôn sang phòng 902 mặc thử.
Ánh điện trong phòng sáng trưng, tấm rèm chạm sàn che chắn nghiêm ngặt cửa sổ ban công, điều hòa cây phả ra hơi lạnh mát mẻ, nhiệt độ thích hợp.
Váy cưới là đồ đôi cho nữ nữ, mang kiểu dáng cung đình vô cùng đẹp đẽ, được làm thủ công tinh tế, hoa văn họa tiết dày đặc, từ đầu tới chân váy dường như giống hệt nhau, nhưng thân trên được thiết kế riêng, một chiếc được khảm vải voan trên vai điểm xuyết bằng ngọc trai, biểu tượng cho tình yêu thuần khiết, một chiếc hở lưng cùng cổ chữ V lớn, trên tấm lụa mềm được thêu hoa tinh xảo, nhã nhặn lại khí chất.
"Ngôn Ngôn, em muốn mặc chiếc nào?" Lục Tri Kiều nhìn hai chiếc váy cưới, khóe miệng hơi cong lên, trong mắt lộ ra một tia sửng sốt.
Trước kia chỉ nhìn thấy váy cưới qua hình vẽ, trong lòng cô ấy không có cảm giác gì, trước giờ chưa từng nghĩ đời người phụ nữ nhất định phải mặc một lần, nhưng khi chiếc váy cưới thật sự thuộc về bản thân bày ra trước mặt, Lục Tri Kiều liền bị thuyết phục triệt để, ước gì có thể lập tức mặc lên rồi kết hôn.
Ánh mắt Kỳ Ngôn di chuyển giữa hai chiếc váy, đột nhiên giảo hoạt cười lên, đưa tay ra chỉ vào chiếc khảm vai, "Chiếc này đi."
"Ừm, chị thế nào cũng được."
"Vậy bây giờ chúng ta thử luôn đi."
Nói xong, Kỳ Ngôn nhanh chóng cởi quần ngắn áo ngắn, lộ ra thân hình mảnh hai, hai chân thon dài, thay váy cưới ngay trước mặt Lục Tri Kiều.
Lục Tri Kiều ngẩn ra nhìn Kỳ Ngôn, mặt mày nóng lên, hé miệng muốn nói gì đó, nhưng nghĩ tới việc hai người đã sớm quen thuộc với từng tấc da tấc thịt trên người đối phương, nên không để tâm, chậm chạp cởi quần áo ra, cầm chiếc áo cưới cổ chữ V lớn, ướm lên người ngắm thử đôi cái.
Tỉ mỉ đánh giá một phen, da đầu Lục Tri Kiều lập tức tê dại.
Chiếc váy này nhìn có vẻ là cổ chữ V, thật ra cổ áo gần như kéo tới bụng, mà phía sau lộ ra cả lưng, đồng nghĩa với việc nửa người trên rất ít vải.
Bảo thủ như Lục Tri Kiều, tuyệt đối sẽ không mặc.
"Ngôn Ngôn..." Lục Tri Kiều đỏ ửng mặt, ngẩng đầu lên, thấy người kia đã thay xong váy cưới, ánh mắt ngẩn ra, thẳng tắp, dính lên người Kỳ Ngôn như keo 502.
Ánh sáng chiếu lên khiến làn da trắng trẻo của Kỳ Ngôn lấp lánh, chiếc cổ thon dài, xương quai xanh thẳng tắp, vì thường xuyên tập thể hình, đường cong trên lưng vô cùng mềm mại lưu loát, gầy nhưng không lép, lồi chỗ cần lồi lõm chỗ cần lõm, gợi cảm quyến rũ.
Kỳ Ngôn quay đầu, nhướng mày cười cười: "Sao thế?"
Khoảnh khắc đó, Lục Tri Kiều gạt bỏ ý định đổi váy cưới, cúi mắt nhìn chiếc váy cưới cổ chữ V lớn trong tay, nhỏ tiếng nói: "Chị không biết mặc, em giúp chị đi..."
"Được."
Ánh mắt Kỳ Ngôn lướt qua chiếc váy cưới trong tay Lục Tri Kiều, trong lòng đang nghĩ cầu mà chẳng được, nhưng trên mặt vẫn giả vờ bình tĩnh đi tới.
Vạt váy rất dài, chỗ chữ V lớn yêu cầu rất cao với thân hình, đặc biệt là ngực và lưng, chỉ cần tỉ lệ lệch đi một chút, hoặc là thừa chút thịt, thì khi mặc lên sẽ không ra được cảm giác. Nửa năm nay Lục Tri Kiều lúc béo lúc gầy, cộng thêm đi theo Kỳ Ngôn tập thể hình, thân hình duy trì rất tốt, khác biệt hoàn toàn so với nửa năm trước, Lục Tri Kiều vừa mặc lên, khí chất trên người lập tức dồi dào thêm mấy phần.
Gợi cảm, ma mị,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.