Luôn Có Giáo Viên Muốn Mời Phụ Huynh
Chương 19
Cảnh Ngô
19/09/2021
Chương 19: Mua chuộc
"Hu hu... cô Kỳ, em không muốn học tiết Toán..." Lục Uy cúp điện thoại, ngoảnh đầu nhào vào lòng Kỳ Ngôn khóc lóc thảm thiết. Cô bé cố gắng không để nước mắt rơi xuống trong lớp học, lúc này trút ra không ngừng như nước lũ tràn đê.
Hai tay Kỳ Ngôn dang ra ôm chặt lấy Lục Uy, trước người nhanh chóng lan tràn hơi ẩm nóng bỏng, trái tim cũng co rút lại theo đó, đột nhiên sinh ra cảm giác chua xót vô hạn.
Thật ra ban nãy nhìn thấy Lục Uy co ro ngồi khóc trong một góc, trong lòng Kỳ ngôn đã có dự cảm, tám chín phần là vì chuyện liên quan tới tiết Toán. Tục ngữ có câu, đánh người không đánh mặt, một người trưởng thành chưa chắc đã có thể chịu được việc bị nhục mạ giữa chốn đông người, huống hồ là một đứa trẻ tâm trí còn chưa thành thục.
Nhưng rõ ràng tủi hổ như thế, trong điện thoại cũng không chịu nói với mẹ.
"Nữu Nữu..." Kỳ Ngôn nhẹ nhàng gọi biệt danh của đứa trẻ, xoa đầu cô bé, "Đừng khóc nữa mà, hôm nay là thầy Từ không đúng, thầy lớn tuổi rồi, tính tình lại không tốt, cô đã nói với thầy ấy, sau này không được làm vậy nữa."
"Hu... em đã rất... rất cố gắng rồi... khụ khụ... em cũng... hu hu... em cũng không muốn..."
"Liệu có phải... khụ... tất cả giáo viên... hu... đều... đều ghét em không..."
Cô gái nhỏ khóc tới đứt hơi, cơ thể run rẩy, vừa nấc vừa ho, trong miệng hu hu hu nói không rõ chữ, Kỳ Ngôn nhìn Lục Uy, trong lòng day dứt, ngón cái dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô bé, dịu giọng nói: "Sao có thể chứ, cô rất thích em mà, bài tập làm văn của em viết hay như thế, mỗi lần cô đều lấy làm bài mẫu đọc cho học sinh cả lớp nghe, còn có cô giáo Tiếng Anh cũng rất thích em, khen em là học sinh giỏi nhất cô ấy từng dạy..."
Nói mãi nói mãi, đáy mắt trào lên hơi nóng, Kỳ Ngôn nhanh chóng chớp mắt đôi cái, độ cong trên khóe miệng ngày càng sâu.
"Nhưng em vẫn cảm thấy... em rất ngốc..."
"Nữu Nữu, em không ngốc chút nào hết, mỗi người đều có sở trường và sở đoản của riêng mình, không ai sinh ra đã biết tất cả mọi thứ, đừng mất đi niềm tin với bản thân." Kỳ Ngôn không nhịn được thơm lên trán cô bé.
Lục Uy lập tức ngừng khóc, mở to mắt nhìn cô, trên lông mi bị nước mắt rửa trôi vẫn còn mấy giọt lấp lánh.
Ánh mặt trời cuối ngày luồn qua cửa sổ chiếu vào, nửa góc mặt của Kỳ Ngôn ngập trong ánh nắng dịu dàng, những sợi tóc mai tán loạn bị nhuộm thành màu vàng sậm, trong mắt là ý cười dịu dàng, long lanh, giống như màu rượu hổ phách rực rỡ.
Cô giáo có chút giống mẹ.
Đột nhiên Lục Uy nhớ mẹ.
"Vâng." Lục Uy sụt sịt mũi, rũ mắt xuống, ôm lấy Kỳ Ngôn không buông tay.
Mẹ không ở đây, ôm cô giáo cũng được đúng không? Dù sao, có vẻ như quan hệ của cô giáo và mẹ rất tốt. Lục Uy nghĩ như thế.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn, hòa nhã, ngay cả làm nũng cũng không có âm thanh, trong lòng Kỳ Ngôn vừa nóng vừa mềm, cảm giác bảo vệ nồng đượm mạnh mẽ trào lên, không nhiều lời, chỉ yên lặng ôm lấy cô bé. Đợi mặt trời hoàn toàn khuất núi, ánh nắng chói mắt biến mất nơi đường chân trời, nước mắt trên mặt Lục Uy cũng đã khô, cơ thể không còn run rẩy, cô bé ngẩng đầu, không nỡ buông Kỳ Ngôn ra.
"Nữu Nữu, ban nãy mẹ gọi điện nói gì thế?" Kỳ Ngôn lại kéo lấy cô bé ôm vào lòng.
Lục Uy ngây ra, thành thật trả lời: "Mẹ nói phải tăng ca."
"Vậy đi thôi, cô dẫn em đi ăn đồ ăn ngon."
"..."
Màn đêm buông xuống, những con phố kinh doanh khu trung tâm thành phố phồn hoa huyên náo, người xe nô nức, nối đuôi nhau trên đường, ánh đèn rực rỡ đẹp đẽ chiếu ra từ những tòa cao ốc bên đường, một ánh trăng bạc xuyên qua lớp mây mù lưa thưa rọi xuống, hôm nay là ngày mười sáu âm lịch, ngày trăng tròn.
Kỳ Ngôn dẫn Lục Uy tới nhà hàng của một người bạn ăn tối, ban đầu cô gái nhỏ rất cẩn thận, không chịu để cô tốn kém, nhưng dù sao vẫn là trẻ nhỏ, ngon ngọt dỗ dành đôi câu là hạ vũ khí đầu hàng. Ăn cơm xong, lại tới khu chơi game, Kỳ Ngôn hào phóng vung tay mua rất nhiều đồng xu chơi game, gắp thú, đua xe, ném bóng rổ, một lớn một nhỏ điên cuồng chơi gần hai tiếng đồng hồ.
Trẻ con đương nhiên là ham chơi, lúc này những tủi hổ trước đó đã sớm vứt ra sau đầu, nhảy trên máy nhảy rất vui vẻ.
"A a, cô Kỳ, sai rồi sai rồi, phải nhảy thế này này..."
"Già rồi, già rồi, không nhảy được."
Kỳ Ngôn cũng coi như được mở rộng tầm mắt, vốn dĩ tưởng rằng cô gái nhỏ này hướng nội yên tĩnh, nhưng hóa ra trong cơ thể ẩn giấu một sức mạnh to lớn, Lục Uy cũng sẽ điên cuồng, cũng sẽ cười thật to, cũng có tính cách của trẻ con, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, tất cả những tính cách ấy vì kìm nén vùi sâu trong đáy lòng, lấy vẻ trưởng thành cùng hiểu chuyện sớm để ngụy trang.
Đứa trẻ như vậy thật khiến người ta đau lòng.
Là người giáo viên, không nên tiếp xúc gần gũi với học sinh, không nên thiên vị bất kì đứa trẻ nào, Kỳ Ngôn rất rõ lí lẽ này, nhưng vẫn muốn tùy hứng một lần. Bắt đầu từ buổi tối gặp Lục Tri Kiều ở quá bar, cuộc sống của cô nhiều thêm hai người, giống như đã được âm thầm sắp đặt, làm cách nào cũng không thể một thân một mình không bị ràng buộc như trước kia được nữa.
Chơi mệt rồi, Kỳ Ngôn dẫn cô bé đi uống trà sữa, cửa hàng rất đông, xếp hàng một lúc lâu mới lấy được đồ uống, hai người cầm cốc trà sữa, vừa uống vừa đi xuống bãi đỗ xe của tòa nhà.
"Cô Kỳ, hôm nay cảm ơn cô ạ." Đột nhiên Lục Uy quay đầu lại.
"Ừm?"
"Em rất vui."
Cô gái nhỏ híp mắt cười, đồng tử dường như đang phát sáng, giống như trân châu đen trong suốt không tì vết.
Kỳ Ngôn cũng cười lên, sờ đầu cô bé: "Vui là được."
Bãi đỗ xe mênh mông vọng lại tiếng bước chân của hai người, tìm thấy xe, Lục Uy ôm búp bê ngồi lên ghế phó lái, Kỳ Ngôn thắt dây an toàn giúp cô bé, rồi lên xe, nhưng chưa vội khởi động. Cô cắn lấy ống hút, giả vờ như bất cẩn hỏi: "Nữu Nữu, vào kì nghỉ tết, ông bà ngoại có tới nhà em không?"
"Em không có ông bà ngoại..."
"Ông bà nội thì sao?"
"Không có ạ."
"Họ hàng thân thích thì sao, ví dụ như cô, cậu?"
Lục Uy lắc đầu: "Trước giờ chưa từng gặp ạ."
"..."
Đáp án có chút vượt qua khỏi dự đoán của Kỳ Ngôn, cô há miệng, suýt chút nữa nuốt hạt trân châu vào cổ họng.
"Cô Kỳ, cô hỏi chuyện này làm gì ạ?" Cô gái nhỏ nghi hoặc nhìn Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn khựng lại, cười nói: "Cô đã đồng ý sẽ giúp mẹ em chụp ảnh vào kì nghỉ tết, nhưng lo nhà em có khách tới nhà sẽ không tiện." Thay vì biên tập ra những lời nói dối, chẳng thà nói sự thật, đây là lí do chính đáng, không có gì không thể cho người khác biết.
Khác với lần hỏi về bố lúc trước, biểu hiện của Lục Uy không hề thất vọng, ngược lại ánh mắt sáng lên: "Chụp những bức ảnh đẹp ạ? Năm mới nhà em không có ai cả, em và mẹ sẽ ra ngoài nghỉ dưỡng, cô Kỳ, cô có thể đi cùng mẹ con em không, em cũng muốn chụp ảnh!"
Con người đều yêu cái đẹp, huống hồ là một cô bé vào cái tuổi này, bắt đầu dậy thì, đặc biệt chú ý tới hình tượng. Khoảng thời gian bị bệnh lúc trước, Kỳ Ngôn từng cho Lục Uy xem một tập ảnh chụp, cho dù là phong cảnh hay là chị gái bên trong đều rất xinh đẹp, cô bé cũng muốn có.
Kỳ Ngôn không ngờ một lời nói thật của bản thân lại thu lại nhiều tin tức hữu dụng như thế, thầm thở dài cô gái nhỏ này quá ngây thơ đơn thuần, trong lòng không nhịn được đen tối, giả vờ bình tĩnh nói: "Phải được mẹ em đồng ý mới được."
"Em sẽ nói với mẹ!" Lục Uy thề thốt gật đầu.
Suy cho cùng vẫn là trẻ con, rất dễ mua chuộc.
Uống trà sữa xong, Kỳ Ngôn lái xe về nhà, khi tới bãi đỗ xe nhìn thấy chiếc Audi A8 màu đen dừng ở vị trí bên cạnh, biết Lục Tri Kiều đã về, liền giúp cầm búp bê làm cớ tiễn Lục Uy về nhà.
Ánh đèn phòng khách ấm áp sáng rõ, nhưng không một bóng người, trên bàn trà có một chiếc máy tính xách tay đang trong trạng thái bật, màn hình hiển thị giao diện word, bên cạnh có mấy tập tài liệu dày tán loạn. Lúc này một bóng người từ phòng ngủ bước ra, ánh mắt ba người giao nhau, ngẩn ra.
Lục Tri Kiều mặc chiếc váy len màu ngà, dài tay, cổ áo mở một cúc, trên eo có sợi dây lưng được tùy tiện thắt lại, phía dưới lộ ra nửa bắp đùi trắng trẻo, dưới chân là đôi dép lê đi trong nhà. Nhìn dáng vẻ như thể vừa về nhà không lâu, còn chưa kịp thay quần áo.
"Mẹ!" Lục Uy thay dép vui vẻ chạy tới, nâng búp bê hình con cua lên như hiến bảo bối, "Con gắp được cái này, tặng mẹ!"
Lục Tri Kiều vẫn nhìn về phía người đứng bên cửa, trong ánh mắt lướt qua một tia phức tạp, rất lâu sau mới hoàn hồn, cúi đầu cười cười nhận lấy búp bê, dịu giọng khen một câu, rồi bảo con gái đi làm bài tập.
Cô gái nhỏ nghe lời về phòng mình.
Bốn bề yên lặng, Kỳ Ngôn lặng lẽ đứng ở đó, lặng lẽ nhìn vào mắt Lục Tri Kiều, người trong tầm mắt được ánh đèn dịu nhẹ phủ lên, sinh ra cảm giác hư vô, dường như chỉ là ảo ảnh, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất. Đột nhiên Kỳ Ngôn cảm thấy giữa hai người có một lớp sương mù mãi không tản đi, không ai nhìn rõ được ai.
Lục Tri Kiều bị nhìn tới thấp thỏm, ngón tay nắm chặt lấy búp bê vải, rất lâu mới đi về phía trước, hổ thẹn nói: "Hôm nay lại khiến cô tốn kém rồi."
Chiều tối nhận được tin nhắn Wechat, Lục Tri Kiều đang tăng ca, không kịp đọc, đợi lúc đọc được đã không kịp từ chối, chỉ có thể mặc Kỳ Ngôn dẫn con gái đi chơi, cô ấy nghĩ, lại mắc nợ thêm một ân tình, không biết phải trả thế nào.
Ánh mắt Kỳ Ngôn nóng bỏng như ngọn lửa, ngưng trệ giây lát, đột nhiên mạnh mẽ ôm lấy cô ấy, mạnh mẽ hít thở lấy không khí có mùi nước hoa trên người Lục Tri Kiều.
Cơ thể Lục Tri Kiều căng cứng, nhưng không giãy ra, mà chầm chậm nhắm mắt, "Muốn vào nhà ngồi chút không?"
Âm thanh của cô ấy rất khẽ, hiếm khi chủ động mời mọc.
Kỳ Ngôn không đáp lời, khẽ nghiêng đầu hôn lên tai Lục Tri Kiều, cách một mái tóc mềm mại thơm ngát, từ vành tai tới khớp hàm, rồi tới mặt, cuối cùng dừng ở khóe môi.
"Lục Tri Kiều..."
Kỳ Ngôn gọi Lục Tri Kiều, âm thanh nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn, dường như là dùng giọng mũi gọi lên.
Hơi thở của Lục Tri Kiều ngừng lại, trái tim giống như bị những sợi lông dày đặc lướt qua, ngứa ngáy, tất cả lỗ chân lông đều giãn ra. Đây là lần đâu tiên Kỳ Ngôn gọi tên của cô ấy, hóa ra đích thân trải nghiệm mới biết, cảm giác được gọi tên đặc biệt tới nhường này.
Trước giờ Lục Tri Kiều chưa từng biết, điều đặc biệt không phải vì được gọi tên, mà là vì người gọi tên cô ấy.
"Vẫn đang làm việc à?" Ánh mắt Kỳ Ngôn nhìn về phía bàn trà.
Hai chân dường như tự chủ trương, nhanh chóng cởi giày ra, tự động xỏ lên đôi dép lê bản thân từng đi đang được đặt ở bên cửa, hai tay ôm chặt lấy eo thon của Lục Tri Kiều, dính lấy không buông như keo chó, rất mạnh mẽ.
Cơ thể Lục Tri Kiều vô thức căng chặt, dựa vào lòng Kỳ Ngôn theo quán tính, nhưng mí mắt không ngẩng lên, nhỏ tiếng đáp: "Ừm, làm tổng kết."
Cô ấy được Kỳ Ngôn dắt tới bên sô-pha, búp bê cua trong tay đã rơi xuống, chân có chút hư vô, sau đó hai người không cẩn thận ngã ra sô-pha.
"Tôi, tôi đi rót nước, cô buông tay..."
Đầu óc Lục Tri Kiều ù một tiếng, vệt đỏ lan tràn lên vành tai, vội vàng tìm cớ muốn giãy ra, nhưng còn chưa kịp bò dậy, Kỳ Ngôn đã nắm lấy hai tay cô ấy, ánh mắt dịu dàng nhìn Lục Tri Kiều: "Không muốn uống nước."
Lúc này cửa phòng ngủ phụ mở ra, Lục Uy xỏ dép lê ra ngoài: "Mẹ ơi, ngày mai con..."
"Hu hu... cô Kỳ, em không muốn học tiết Toán..." Lục Uy cúp điện thoại, ngoảnh đầu nhào vào lòng Kỳ Ngôn khóc lóc thảm thiết. Cô bé cố gắng không để nước mắt rơi xuống trong lớp học, lúc này trút ra không ngừng như nước lũ tràn đê.
Hai tay Kỳ Ngôn dang ra ôm chặt lấy Lục Uy, trước người nhanh chóng lan tràn hơi ẩm nóng bỏng, trái tim cũng co rút lại theo đó, đột nhiên sinh ra cảm giác chua xót vô hạn.
Thật ra ban nãy nhìn thấy Lục Uy co ro ngồi khóc trong một góc, trong lòng Kỳ ngôn đã có dự cảm, tám chín phần là vì chuyện liên quan tới tiết Toán. Tục ngữ có câu, đánh người không đánh mặt, một người trưởng thành chưa chắc đã có thể chịu được việc bị nhục mạ giữa chốn đông người, huống hồ là một đứa trẻ tâm trí còn chưa thành thục.
Nhưng rõ ràng tủi hổ như thế, trong điện thoại cũng không chịu nói với mẹ.
"Nữu Nữu..." Kỳ Ngôn nhẹ nhàng gọi biệt danh của đứa trẻ, xoa đầu cô bé, "Đừng khóc nữa mà, hôm nay là thầy Từ không đúng, thầy lớn tuổi rồi, tính tình lại không tốt, cô đã nói với thầy ấy, sau này không được làm vậy nữa."
"Hu... em đã rất... rất cố gắng rồi... khụ khụ... em cũng... hu hu... em cũng không muốn..."
"Liệu có phải... khụ... tất cả giáo viên... hu... đều... đều ghét em không..."
Cô gái nhỏ khóc tới đứt hơi, cơ thể run rẩy, vừa nấc vừa ho, trong miệng hu hu hu nói không rõ chữ, Kỳ Ngôn nhìn Lục Uy, trong lòng day dứt, ngón cái dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô bé, dịu giọng nói: "Sao có thể chứ, cô rất thích em mà, bài tập làm văn của em viết hay như thế, mỗi lần cô đều lấy làm bài mẫu đọc cho học sinh cả lớp nghe, còn có cô giáo Tiếng Anh cũng rất thích em, khen em là học sinh giỏi nhất cô ấy từng dạy..."
Nói mãi nói mãi, đáy mắt trào lên hơi nóng, Kỳ Ngôn nhanh chóng chớp mắt đôi cái, độ cong trên khóe miệng ngày càng sâu.
"Nhưng em vẫn cảm thấy... em rất ngốc..."
"Nữu Nữu, em không ngốc chút nào hết, mỗi người đều có sở trường và sở đoản của riêng mình, không ai sinh ra đã biết tất cả mọi thứ, đừng mất đi niềm tin với bản thân." Kỳ Ngôn không nhịn được thơm lên trán cô bé.
Lục Uy lập tức ngừng khóc, mở to mắt nhìn cô, trên lông mi bị nước mắt rửa trôi vẫn còn mấy giọt lấp lánh.
Ánh mặt trời cuối ngày luồn qua cửa sổ chiếu vào, nửa góc mặt của Kỳ Ngôn ngập trong ánh nắng dịu dàng, những sợi tóc mai tán loạn bị nhuộm thành màu vàng sậm, trong mắt là ý cười dịu dàng, long lanh, giống như màu rượu hổ phách rực rỡ.
Cô giáo có chút giống mẹ.
Đột nhiên Lục Uy nhớ mẹ.
"Vâng." Lục Uy sụt sịt mũi, rũ mắt xuống, ôm lấy Kỳ Ngôn không buông tay.
Mẹ không ở đây, ôm cô giáo cũng được đúng không? Dù sao, có vẻ như quan hệ của cô giáo và mẹ rất tốt. Lục Uy nghĩ như thế.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn, hòa nhã, ngay cả làm nũng cũng không có âm thanh, trong lòng Kỳ Ngôn vừa nóng vừa mềm, cảm giác bảo vệ nồng đượm mạnh mẽ trào lên, không nhiều lời, chỉ yên lặng ôm lấy cô bé. Đợi mặt trời hoàn toàn khuất núi, ánh nắng chói mắt biến mất nơi đường chân trời, nước mắt trên mặt Lục Uy cũng đã khô, cơ thể không còn run rẩy, cô bé ngẩng đầu, không nỡ buông Kỳ Ngôn ra.
"Nữu Nữu, ban nãy mẹ gọi điện nói gì thế?" Kỳ Ngôn lại kéo lấy cô bé ôm vào lòng.
Lục Uy ngây ra, thành thật trả lời: "Mẹ nói phải tăng ca."
"Vậy đi thôi, cô dẫn em đi ăn đồ ăn ngon."
"..."
Màn đêm buông xuống, những con phố kinh doanh khu trung tâm thành phố phồn hoa huyên náo, người xe nô nức, nối đuôi nhau trên đường, ánh đèn rực rỡ đẹp đẽ chiếu ra từ những tòa cao ốc bên đường, một ánh trăng bạc xuyên qua lớp mây mù lưa thưa rọi xuống, hôm nay là ngày mười sáu âm lịch, ngày trăng tròn.
Kỳ Ngôn dẫn Lục Uy tới nhà hàng của một người bạn ăn tối, ban đầu cô gái nhỏ rất cẩn thận, không chịu để cô tốn kém, nhưng dù sao vẫn là trẻ nhỏ, ngon ngọt dỗ dành đôi câu là hạ vũ khí đầu hàng. Ăn cơm xong, lại tới khu chơi game, Kỳ Ngôn hào phóng vung tay mua rất nhiều đồng xu chơi game, gắp thú, đua xe, ném bóng rổ, một lớn một nhỏ điên cuồng chơi gần hai tiếng đồng hồ.
Trẻ con đương nhiên là ham chơi, lúc này những tủi hổ trước đó đã sớm vứt ra sau đầu, nhảy trên máy nhảy rất vui vẻ.
"A a, cô Kỳ, sai rồi sai rồi, phải nhảy thế này này..."
"Già rồi, già rồi, không nhảy được."
Kỳ Ngôn cũng coi như được mở rộng tầm mắt, vốn dĩ tưởng rằng cô gái nhỏ này hướng nội yên tĩnh, nhưng hóa ra trong cơ thể ẩn giấu một sức mạnh to lớn, Lục Uy cũng sẽ điên cuồng, cũng sẽ cười thật to, cũng có tính cách của trẻ con, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, tất cả những tính cách ấy vì kìm nén vùi sâu trong đáy lòng, lấy vẻ trưởng thành cùng hiểu chuyện sớm để ngụy trang.
Đứa trẻ như vậy thật khiến người ta đau lòng.
Là người giáo viên, không nên tiếp xúc gần gũi với học sinh, không nên thiên vị bất kì đứa trẻ nào, Kỳ Ngôn rất rõ lí lẽ này, nhưng vẫn muốn tùy hứng một lần. Bắt đầu từ buổi tối gặp Lục Tri Kiều ở quá bar, cuộc sống của cô nhiều thêm hai người, giống như đã được âm thầm sắp đặt, làm cách nào cũng không thể một thân một mình không bị ràng buộc như trước kia được nữa.
Chơi mệt rồi, Kỳ Ngôn dẫn cô bé đi uống trà sữa, cửa hàng rất đông, xếp hàng một lúc lâu mới lấy được đồ uống, hai người cầm cốc trà sữa, vừa uống vừa đi xuống bãi đỗ xe của tòa nhà.
"Cô Kỳ, hôm nay cảm ơn cô ạ." Đột nhiên Lục Uy quay đầu lại.
"Ừm?"
"Em rất vui."
Cô gái nhỏ híp mắt cười, đồng tử dường như đang phát sáng, giống như trân châu đen trong suốt không tì vết.
Kỳ Ngôn cũng cười lên, sờ đầu cô bé: "Vui là được."
Bãi đỗ xe mênh mông vọng lại tiếng bước chân của hai người, tìm thấy xe, Lục Uy ôm búp bê ngồi lên ghế phó lái, Kỳ Ngôn thắt dây an toàn giúp cô bé, rồi lên xe, nhưng chưa vội khởi động. Cô cắn lấy ống hút, giả vờ như bất cẩn hỏi: "Nữu Nữu, vào kì nghỉ tết, ông bà ngoại có tới nhà em không?"
"Em không có ông bà ngoại..."
"Ông bà nội thì sao?"
"Không có ạ."
"Họ hàng thân thích thì sao, ví dụ như cô, cậu?"
Lục Uy lắc đầu: "Trước giờ chưa từng gặp ạ."
"..."
Đáp án có chút vượt qua khỏi dự đoán của Kỳ Ngôn, cô há miệng, suýt chút nữa nuốt hạt trân châu vào cổ họng.
"Cô Kỳ, cô hỏi chuyện này làm gì ạ?" Cô gái nhỏ nghi hoặc nhìn Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn khựng lại, cười nói: "Cô đã đồng ý sẽ giúp mẹ em chụp ảnh vào kì nghỉ tết, nhưng lo nhà em có khách tới nhà sẽ không tiện." Thay vì biên tập ra những lời nói dối, chẳng thà nói sự thật, đây là lí do chính đáng, không có gì không thể cho người khác biết.
Khác với lần hỏi về bố lúc trước, biểu hiện của Lục Uy không hề thất vọng, ngược lại ánh mắt sáng lên: "Chụp những bức ảnh đẹp ạ? Năm mới nhà em không có ai cả, em và mẹ sẽ ra ngoài nghỉ dưỡng, cô Kỳ, cô có thể đi cùng mẹ con em không, em cũng muốn chụp ảnh!"
Con người đều yêu cái đẹp, huống hồ là một cô bé vào cái tuổi này, bắt đầu dậy thì, đặc biệt chú ý tới hình tượng. Khoảng thời gian bị bệnh lúc trước, Kỳ Ngôn từng cho Lục Uy xem một tập ảnh chụp, cho dù là phong cảnh hay là chị gái bên trong đều rất xinh đẹp, cô bé cũng muốn có.
Kỳ Ngôn không ngờ một lời nói thật của bản thân lại thu lại nhiều tin tức hữu dụng như thế, thầm thở dài cô gái nhỏ này quá ngây thơ đơn thuần, trong lòng không nhịn được đen tối, giả vờ bình tĩnh nói: "Phải được mẹ em đồng ý mới được."
"Em sẽ nói với mẹ!" Lục Uy thề thốt gật đầu.
Suy cho cùng vẫn là trẻ con, rất dễ mua chuộc.
Uống trà sữa xong, Kỳ Ngôn lái xe về nhà, khi tới bãi đỗ xe nhìn thấy chiếc Audi A8 màu đen dừng ở vị trí bên cạnh, biết Lục Tri Kiều đã về, liền giúp cầm búp bê làm cớ tiễn Lục Uy về nhà.
Ánh đèn phòng khách ấm áp sáng rõ, nhưng không một bóng người, trên bàn trà có một chiếc máy tính xách tay đang trong trạng thái bật, màn hình hiển thị giao diện word, bên cạnh có mấy tập tài liệu dày tán loạn. Lúc này một bóng người từ phòng ngủ bước ra, ánh mắt ba người giao nhau, ngẩn ra.
Lục Tri Kiều mặc chiếc váy len màu ngà, dài tay, cổ áo mở một cúc, trên eo có sợi dây lưng được tùy tiện thắt lại, phía dưới lộ ra nửa bắp đùi trắng trẻo, dưới chân là đôi dép lê đi trong nhà. Nhìn dáng vẻ như thể vừa về nhà không lâu, còn chưa kịp thay quần áo.
"Mẹ!" Lục Uy thay dép vui vẻ chạy tới, nâng búp bê hình con cua lên như hiến bảo bối, "Con gắp được cái này, tặng mẹ!"
Lục Tri Kiều vẫn nhìn về phía người đứng bên cửa, trong ánh mắt lướt qua một tia phức tạp, rất lâu sau mới hoàn hồn, cúi đầu cười cười nhận lấy búp bê, dịu giọng khen một câu, rồi bảo con gái đi làm bài tập.
Cô gái nhỏ nghe lời về phòng mình.
Bốn bề yên lặng, Kỳ Ngôn lặng lẽ đứng ở đó, lặng lẽ nhìn vào mắt Lục Tri Kiều, người trong tầm mắt được ánh đèn dịu nhẹ phủ lên, sinh ra cảm giác hư vô, dường như chỉ là ảo ảnh, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất. Đột nhiên Kỳ Ngôn cảm thấy giữa hai người có một lớp sương mù mãi không tản đi, không ai nhìn rõ được ai.
Lục Tri Kiều bị nhìn tới thấp thỏm, ngón tay nắm chặt lấy búp bê vải, rất lâu mới đi về phía trước, hổ thẹn nói: "Hôm nay lại khiến cô tốn kém rồi."
Chiều tối nhận được tin nhắn Wechat, Lục Tri Kiều đang tăng ca, không kịp đọc, đợi lúc đọc được đã không kịp từ chối, chỉ có thể mặc Kỳ Ngôn dẫn con gái đi chơi, cô ấy nghĩ, lại mắc nợ thêm một ân tình, không biết phải trả thế nào.
Ánh mắt Kỳ Ngôn nóng bỏng như ngọn lửa, ngưng trệ giây lát, đột nhiên mạnh mẽ ôm lấy cô ấy, mạnh mẽ hít thở lấy không khí có mùi nước hoa trên người Lục Tri Kiều.
Cơ thể Lục Tri Kiều căng cứng, nhưng không giãy ra, mà chầm chậm nhắm mắt, "Muốn vào nhà ngồi chút không?"
Âm thanh của cô ấy rất khẽ, hiếm khi chủ động mời mọc.
Kỳ Ngôn không đáp lời, khẽ nghiêng đầu hôn lên tai Lục Tri Kiều, cách một mái tóc mềm mại thơm ngát, từ vành tai tới khớp hàm, rồi tới mặt, cuối cùng dừng ở khóe môi.
"Lục Tri Kiều..."
Kỳ Ngôn gọi Lục Tri Kiều, âm thanh nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn, dường như là dùng giọng mũi gọi lên.
Hơi thở của Lục Tri Kiều ngừng lại, trái tim giống như bị những sợi lông dày đặc lướt qua, ngứa ngáy, tất cả lỗ chân lông đều giãn ra. Đây là lần đâu tiên Kỳ Ngôn gọi tên của cô ấy, hóa ra đích thân trải nghiệm mới biết, cảm giác được gọi tên đặc biệt tới nhường này.
Trước giờ Lục Tri Kiều chưa từng biết, điều đặc biệt không phải vì được gọi tên, mà là vì người gọi tên cô ấy.
"Vẫn đang làm việc à?" Ánh mắt Kỳ Ngôn nhìn về phía bàn trà.
Hai chân dường như tự chủ trương, nhanh chóng cởi giày ra, tự động xỏ lên đôi dép lê bản thân từng đi đang được đặt ở bên cửa, hai tay ôm chặt lấy eo thon của Lục Tri Kiều, dính lấy không buông như keo chó, rất mạnh mẽ.
Cơ thể Lục Tri Kiều vô thức căng chặt, dựa vào lòng Kỳ Ngôn theo quán tính, nhưng mí mắt không ngẩng lên, nhỏ tiếng đáp: "Ừm, làm tổng kết."
Cô ấy được Kỳ Ngôn dắt tới bên sô-pha, búp bê cua trong tay đã rơi xuống, chân có chút hư vô, sau đó hai người không cẩn thận ngã ra sô-pha.
"Tôi, tôi đi rót nước, cô buông tay..."
Đầu óc Lục Tri Kiều ù một tiếng, vệt đỏ lan tràn lên vành tai, vội vàng tìm cớ muốn giãy ra, nhưng còn chưa kịp bò dậy, Kỳ Ngôn đã nắm lấy hai tay cô ấy, ánh mắt dịu dàng nhìn Lục Tri Kiều: "Không muốn uống nước."
Lúc này cửa phòng ngủ phụ mở ra, Lục Uy xỏ dép lê ra ngoài: "Mẹ ơi, ngày mai con..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.