Luôn Có Kẻ Muốn Dạy Hư Đồ Tôn Của Ta
Chương 40: Cơ quan chính thức
Vưu Tiền
28/12/2021
Từ khi biết việc tu đạo đốt tiền cỡ nào, Vân Hiểu rơi vào cuộc khủng
hoảng tài chính trước nay chưa từng có. Bất luận là pháp khí, trận kỳ
hay là linh thực thảo dược, mỗi thứ đều lấy đơn vị tính toán là mười
lượng. Chỉ một cây kiếm gỗ đào Huyền Môn đệ tử thường mang, rẻ nhất cũng đến trăm lượng bạc. Mấy pháp khí cao giai còn chưa dám đề cập chứ đừng
nói các loại đan dược chỉ thổ hào mới có tiền mua. Dù Thanh Dương bọn họ dốc hết vốn liếng cũng không đến lượt được ngửi mùi thuốc đâu.
Vân Hiểu là linh y, lại không có huyền mạch, những vật đó cơ bản không dùng tới. Nhưng quái thú nuốt tiền thì có đó! Chỉ trong mấy tháng gần đây, nàng nhận ra tu vi của lão nhân đã đến bình cảnh, cần phải luyện tập nhiều hơn mới có thể đột phá. Vốn tích lũy trong quán sắp cạn đáy, nếu không kiếm thêm tiền, lão nhân vĩnh viễn sẽ chỉ là thần côn.
Vân Hiểu đoán kiếp trước nàng là cái hạng chuyên trộm cắp tiền của người già, cho nên thực tế chứng minh, kiếp này hễ gặp ông lão, bà lão là lại cạn túi. Bên cạnh quái thú nuốt tiền, trong quán còn có cái ống trúc quái đản kia nữa kìa!
May mà Thiệu Hiến vẫn đáng tin hơn cha hắn, thẳng thắn đưa ngân phiếu cho bọn họ. Trời đã sẩm tối, bọn họ đành ở tạm nhà lão Chu một đêm, sáng mai mới về quán.
Gần đây, không hiểu sao tổ sư gia lại dở chứng gì, một mực trốn trong ống trúc không chịu ra ngoài. Lúc trước, còn hiện thân một ngày ba bữa, tiện tay hướng dẫn bọn họ học tập, tất nhiên chủ yếu là lão đầu. Bây giờ y hệt ống trúc bình thường, hoàn toàn bất động. Cứ đến bữa, bọn họ phải chủ động cất thức ăn vào trong ống trúc. Không những thế, hành động còn phải nhanh, nếu không thì hắn sẽ đích thân thi pháp, hút cả mâm cơm vào.
Một bàn cơm đầy ắp thức ăn ngon bỗng bị cuốn hết vào ống trúc nhỏ, cảnh tượng đó quả thật hơi kinh dị. Nhưng bọn họ nào thể giải thích cho người khác rằng ống trúc này chứa tổ sư gia Huyền Môn đâu!
"Bạch huynh, ống trúc này thật đặc biệt, là pháp khí sao?" Thấy Bạch Duật đổ ba chén canh vào, lão Chu ngồi cạnh rốt cục cũng phát hiện có gì đó không đúng. Rõ ràng ống trúc chỉ to bằng bàn tay, sao mà đựng được nhiều thế?
Bạch Duật lập tức cứng đờ. Mé, nãy vội quá, quên mất đây là nhà lão Chu. Sắc mặt lão trắng bệch, quay phắt sang Vân Hiểu, "Đấy... Đấy là ống trúc của nha đầu." Thành công đẩy nồi cho người khác gánh.
Tay cầm đũa run lên, Vân Hiểu, "..." CMN!
Nàng nhìn thẳng vào lão Chu, mặt không đổi sắc, tỏ vẻ trịnh trọng, trầm giọng trả lời, "Đây đúng là kiện pháp khí chứa đồ. Ngày mai bọn ta đi về, đường xá xa xôi, thế nên phải chuẩn bị trước chút lương khô." Vẻ mặt nghiêm túc nói hươu nói vượn.
"Ồ, ra vậy." Lão Chu hiểu ra, gật gật đầu, cũng không nghĩ kĩ: Vì sao nói chuẩn bị lương khô nhưng thứ đổ vào toàn là canh? Lão Chu vừa kính nể vừa tán thưởng Vân Hiểu, "Vân đạo hữu tuổi còn nhỏ mà tu vi cao thâm, có thể phá Bách quỷ chi trận, thật khiến người ta bội phục. Không biết Vân đạo hữu là Thiên Sư mấy đồng tiền?"
"Mấy đồng tiền gì cơ?" Vân Hiểu ngạc nhiên. Nghĩa là sao?
Lão Chu ngẫm nghĩ, lại lắc đầu nói, "Ài, xem mắt mũi ta chán chưa này! Dựa vào bản lãnh của đạo hữu, hẳn đã sớm thăng 'Hoa' mới phải."
"Hoa?" Vân Hiểu quay sang nhìn lão đầu. Giải thích một chút đi!
Lúc này, Bạch Duật lúc này mới chợt nhớ tới điều gì, vội vàng lên tiếng, "Lão Chu, ta chưa dẫn nàng đi ghi danh!"
"Cái gì?" Lão Chu trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi, trách móc lão đầu, "Lão Bạch, ngươi làm như thế là không được. Sao dám giấu một đệ tử ưu tú như thế hả? Còn chưa dẫn nàng đến Thiên Sư Đường! Ngươi thì sao cũng được, nhưng ra đến cái huyện này, nếu không phải đệ tử đã ghi danh, dù có công hàng yêu trừ tà, thì vẫn không được Huyền Môn công nhận. Ngươi muốn làm lỡ dở tiền đồ của nàng sao?"
"Không phải, là do ta chưa kịp đi." Bạch Duật lộ vẻ xấu hổ, lão đâu ngờ được nha đầu lại học nhanh thế, "Lúc đầu định chờ tới sang năm mới dẫn nàng đi."
Lúc này, Lão Chu gật gật đầu, "Ừm, đầu năm cũng tốt đó! Đến lúc đấy đệ tử mới của các nhà các phái đồng loạt tới ghi danh. Biết đâu nàng được xếp vào một thứ tự tốt."
"Ghi danh vào đâu cơ?" Vân Hiểu thắc mắc.
"Đương nhiên là Thiên Sư sách..." Lão Chu quay sang nhìn nàng, trầm giọng bắt đầu phổ cập kiến thức, "Tất cả đệ tử Huyền Môn đều phải đến và vượt qua kì thi khảo hạch của Thiên Sư Đường thì mới được ghi danh vào sách. Chỉ người đã ghi danh mới có quyền tự xưng là Thiên Sư, tiếp nhận ủy thác giúp người khác trừ tà hàng ma. Như vậy mới được coi là đệ tử Huyền Môn chính tông."
Vân Hiểu ngẩn người. Nói cách khác, Thiên Sư Đường kia tương tự như một cơ quan Huyền Môn có thẩm quyền cấp phép hành nghề tu sĩ.
"Các ông được ghi danh chưa?" Nàng vô thức hỏi.
Sắc mặt hai người đồng thời cứng đờ. Hồi lâu sau, lão đầu mới giả vờ ho một tiếng, "Khụ, cái kia... Nha đầu à, kì thi khảo hạch của Thiên Sư Đường rất nghiêm ngặt, thường rất khó qua. Vả lại bình thường bọn ta chỉ trừ tà quanh quẩn gần nhà, yên ổn một phương, không gây ảnh hướng tới ai, nên cũng không tính là sai quy định."
"..." Thì ra hai người các ông hành nghề trái phép, "Các ông nói cái gì mà đồng tiền với hoa, nghĩa là sao?"
"Đó là thang đánh giá tu vi cá nhân do Thiên Sư Đường đưa ra" Lão Chu vội vàng giải thích hết cho nàng nghe.
Tu hành Huyền Thuật chia làm bốn cấp bậc Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Nghe đồn sau khi vượt qua Thiên giai sẽ có thể thoát khỏi xác thịt phàm trần, phi thăng thành tiên. Nhưng rất nhiều năm qua, thế giới này chưa từng xuất hiện bất kì Thiên giai Thiên Sư nào, chứ đừng nói đến người đột phá thiên giai. Dựa theo tu vi và năng lực cá nhân, sẽ có những dấu hiệu tượng trưng cho thân phận.
Ở cấp Hoàng giai, vật tượng trưng là hình đồng tiền, thấp nhất chính là Nhất Tiền Thiên Sư, tiếp đó là Nhị Tiền Thiên Sư, cứ thế suy ra.
Trên cổ áo của Huyền giai Thiên Sư sẽ có một loại hoa văn đặc thù, một đóa gọi là Nhất Hoa Thiên Sư, hai đóa là Nhị Hoa Thiên Sư, cứ thế suy ra.
Địa giai chính là ngọc, cấp bậc biểu hiện qua độ tròn đầy của khuôn ngọc, ngọc hình lưỡi liềm là Địa giai tầng thứ nhất, ngọc hình tròn đương nhiên chính là tầng thứ mười.
Đối với Thiên giai, vì bây giờ không còn tu sĩ nào đạt đến cấp bậc Thiên giai, nên không có vật tượng trưng.
Nếu dính phải bất kì chuyện linh dị gì, có thể đến Thiên Sư Đường xin giúp đỡ, Thiên Sư Đường sẽ tiếp nhận ủy thác và phái người Huyền Môn tới xử lý. Dựa theo mức độ nghiêm trọng của ủy thác, Thiên Sư Đường sẽ phân công nhiệm vụ cho Thiên Sư có thực lực tương ứng. Đệ tử Huyền Môn có quyền lựa chọn nhận hoặc không. Tất nhiên, nếu cá nhân đủ bản lãnh tự xoay sở, không cần sự trợ giúp, Thiên Sư Đường cũng sẽ không quản.
Lấy ví dụ như Thiệu lão gia, gã hoàn toàn có thể nhờ cậy Thiên Sư Đường, nhưng vì sợ Thiên Sư Đường phát hiện chuyện xấu, nên mới tự mời chào đệ tử Huyền Môn đến trừ tà.
Đệ tử Huyền Môn nếu gặp khó khăn trong lúc trừ tà hàng ma, có thể xin Thiên Sư Đường giúp đỡ, Thiên Sư Đường sẽ phụ trách giải quyết tốt hậu quả. Lúc trước, nơi đạo sĩ áo lam đề nghị đưa quỷ bầy đến siêu độ chính là Thiên Sư Đường.
Vân Hiểu là linh y, lại không có huyền mạch, những vật đó cơ bản không dùng tới. Nhưng quái thú nuốt tiền thì có đó! Chỉ trong mấy tháng gần đây, nàng nhận ra tu vi của lão nhân đã đến bình cảnh, cần phải luyện tập nhiều hơn mới có thể đột phá. Vốn tích lũy trong quán sắp cạn đáy, nếu không kiếm thêm tiền, lão nhân vĩnh viễn sẽ chỉ là thần côn.
Vân Hiểu đoán kiếp trước nàng là cái hạng chuyên trộm cắp tiền của người già, cho nên thực tế chứng minh, kiếp này hễ gặp ông lão, bà lão là lại cạn túi. Bên cạnh quái thú nuốt tiền, trong quán còn có cái ống trúc quái đản kia nữa kìa!
May mà Thiệu Hiến vẫn đáng tin hơn cha hắn, thẳng thắn đưa ngân phiếu cho bọn họ. Trời đã sẩm tối, bọn họ đành ở tạm nhà lão Chu một đêm, sáng mai mới về quán.
Gần đây, không hiểu sao tổ sư gia lại dở chứng gì, một mực trốn trong ống trúc không chịu ra ngoài. Lúc trước, còn hiện thân một ngày ba bữa, tiện tay hướng dẫn bọn họ học tập, tất nhiên chủ yếu là lão đầu. Bây giờ y hệt ống trúc bình thường, hoàn toàn bất động. Cứ đến bữa, bọn họ phải chủ động cất thức ăn vào trong ống trúc. Không những thế, hành động còn phải nhanh, nếu không thì hắn sẽ đích thân thi pháp, hút cả mâm cơm vào.
Một bàn cơm đầy ắp thức ăn ngon bỗng bị cuốn hết vào ống trúc nhỏ, cảnh tượng đó quả thật hơi kinh dị. Nhưng bọn họ nào thể giải thích cho người khác rằng ống trúc này chứa tổ sư gia Huyền Môn đâu!
"Bạch huynh, ống trúc này thật đặc biệt, là pháp khí sao?" Thấy Bạch Duật đổ ba chén canh vào, lão Chu ngồi cạnh rốt cục cũng phát hiện có gì đó không đúng. Rõ ràng ống trúc chỉ to bằng bàn tay, sao mà đựng được nhiều thế?
Bạch Duật lập tức cứng đờ. Mé, nãy vội quá, quên mất đây là nhà lão Chu. Sắc mặt lão trắng bệch, quay phắt sang Vân Hiểu, "Đấy... Đấy là ống trúc của nha đầu." Thành công đẩy nồi cho người khác gánh.
Tay cầm đũa run lên, Vân Hiểu, "..." CMN!
Nàng nhìn thẳng vào lão Chu, mặt không đổi sắc, tỏ vẻ trịnh trọng, trầm giọng trả lời, "Đây đúng là kiện pháp khí chứa đồ. Ngày mai bọn ta đi về, đường xá xa xôi, thế nên phải chuẩn bị trước chút lương khô." Vẻ mặt nghiêm túc nói hươu nói vượn.
"Ồ, ra vậy." Lão Chu hiểu ra, gật gật đầu, cũng không nghĩ kĩ: Vì sao nói chuẩn bị lương khô nhưng thứ đổ vào toàn là canh? Lão Chu vừa kính nể vừa tán thưởng Vân Hiểu, "Vân đạo hữu tuổi còn nhỏ mà tu vi cao thâm, có thể phá Bách quỷ chi trận, thật khiến người ta bội phục. Không biết Vân đạo hữu là Thiên Sư mấy đồng tiền?"
"Mấy đồng tiền gì cơ?" Vân Hiểu ngạc nhiên. Nghĩa là sao?
Lão Chu ngẫm nghĩ, lại lắc đầu nói, "Ài, xem mắt mũi ta chán chưa này! Dựa vào bản lãnh của đạo hữu, hẳn đã sớm thăng 'Hoa' mới phải."
"Hoa?" Vân Hiểu quay sang nhìn lão đầu. Giải thích một chút đi!
Lúc này, Bạch Duật lúc này mới chợt nhớ tới điều gì, vội vàng lên tiếng, "Lão Chu, ta chưa dẫn nàng đi ghi danh!"
"Cái gì?" Lão Chu trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi, trách móc lão đầu, "Lão Bạch, ngươi làm như thế là không được. Sao dám giấu một đệ tử ưu tú như thế hả? Còn chưa dẫn nàng đến Thiên Sư Đường! Ngươi thì sao cũng được, nhưng ra đến cái huyện này, nếu không phải đệ tử đã ghi danh, dù có công hàng yêu trừ tà, thì vẫn không được Huyền Môn công nhận. Ngươi muốn làm lỡ dở tiền đồ của nàng sao?"
"Không phải, là do ta chưa kịp đi." Bạch Duật lộ vẻ xấu hổ, lão đâu ngờ được nha đầu lại học nhanh thế, "Lúc đầu định chờ tới sang năm mới dẫn nàng đi."
Lúc này, Lão Chu gật gật đầu, "Ừm, đầu năm cũng tốt đó! Đến lúc đấy đệ tử mới của các nhà các phái đồng loạt tới ghi danh. Biết đâu nàng được xếp vào một thứ tự tốt."
"Ghi danh vào đâu cơ?" Vân Hiểu thắc mắc.
"Đương nhiên là Thiên Sư sách..." Lão Chu quay sang nhìn nàng, trầm giọng bắt đầu phổ cập kiến thức, "Tất cả đệ tử Huyền Môn đều phải đến và vượt qua kì thi khảo hạch của Thiên Sư Đường thì mới được ghi danh vào sách. Chỉ người đã ghi danh mới có quyền tự xưng là Thiên Sư, tiếp nhận ủy thác giúp người khác trừ tà hàng ma. Như vậy mới được coi là đệ tử Huyền Môn chính tông."
Vân Hiểu ngẩn người. Nói cách khác, Thiên Sư Đường kia tương tự như một cơ quan Huyền Môn có thẩm quyền cấp phép hành nghề tu sĩ.
"Các ông được ghi danh chưa?" Nàng vô thức hỏi.
Sắc mặt hai người đồng thời cứng đờ. Hồi lâu sau, lão đầu mới giả vờ ho một tiếng, "Khụ, cái kia... Nha đầu à, kì thi khảo hạch của Thiên Sư Đường rất nghiêm ngặt, thường rất khó qua. Vả lại bình thường bọn ta chỉ trừ tà quanh quẩn gần nhà, yên ổn một phương, không gây ảnh hướng tới ai, nên cũng không tính là sai quy định."
"..." Thì ra hai người các ông hành nghề trái phép, "Các ông nói cái gì mà đồng tiền với hoa, nghĩa là sao?"
"Đó là thang đánh giá tu vi cá nhân do Thiên Sư Đường đưa ra" Lão Chu vội vàng giải thích hết cho nàng nghe.
Tu hành Huyền Thuật chia làm bốn cấp bậc Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Nghe đồn sau khi vượt qua Thiên giai sẽ có thể thoát khỏi xác thịt phàm trần, phi thăng thành tiên. Nhưng rất nhiều năm qua, thế giới này chưa từng xuất hiện bất kì Thiên giai Thiên Sư nào, chứ đừng nói đến người đột phá thiên giai. Dựa theo tu vi và năng lực cá nhân, sẽ có những dấu hiệu tượng trưng cho thân phận.
Ở cấp Hoàng giai, vật tượng trưng là hình đồng tiền, thấp nhất chính là Nhất Tiền Thiên Sư, tiếp đó là Nhị Tiền Thiên Sư, cứ thế suy ra.
Trên cổ áo của Huyền giai Thiên Sư sẽ có một loại hoa văn đặc thù, một đóa gọi là Nhất Hoa Thiên Sư, hai đóa là Nhị Hoa Thiên Sư, cứ thế suy ra.
Địa giai chính là ngọc, cấp bậc biểu hiện qua độ tròn đầy của khuôn ngọc, ngọc hình lưỡi liềm là Địa giai tầng thứ nhất, ngọc hình tròn đương nhiên chính là tầng thứ mười.
Đối với Thiên giai, vì bây giờ không còn tu sĩ nào đạt đến cấp bậc Thiên giai, nên không có vật tượng trưng.
Nếu dính phải bất kì chuyện linh dị gì, có thể đến Thiên Sư Đường xin giúp đỡ, Thiên Sư Đường sẽ tiếp nhận ủy thác và phái người Huyền Môn tới xử lý. Dựa theo mức độ nghiêm trọng của ủy thác, Thiên Sư Đường sẽ phân công nhiệm vụ cho Thiên Sư có thực lực tương ứng. Đệ tử Huyền Môn có quyền lựa chọn nhận hoặc không. Tất nhiên, nếu cá nhân đủ bản lãnh tự xoay sở, không cần sự trợ giúp, Thiên Sư Đường cũng sẽ không quản.
Lấy ví dụ như Thiệu lão gia, gã hoàn toàn có thể nhờ cậy Thiên Sư Đường, nhưng vì sợ Thiên Sư Đường phát hiện chuyện xấu, nên mới tự mời chào đệ tử Huyền Môn đến trừ tà.
Đệ tử Huyền Môn nếu gặp khó khăn trong lúc trừ tà hàng ma, có thể xin Thiên Sư Đường giúp đỡ, Thiên Sư Đường sẽ phụ trách giải quyết tốt hậu quả. Lúc trước, nơi đạo sĩ áo lam đề nghị đưa quỷ bầy đến siêu độ chính là Thiên Sư Đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.