Luôn Có Một Người Đứng Từ Xa Nhìn Chàng
Chương 9: Bốn năm sau
Tiểu Thảo Mộc
25/06/2023
Phòng của Lâm Hi
" khụ, khụ " Không ngừng truyền ra tiếng ho, càng ngày càng có dấu hiệu ho lớn tiếng hơn và không ngừng lại được.
" Thiếu gia " Tiểu Hồng cùng Tiểu Nhất hốc mắt đỏ lên, nước mắt quanh tròng muốn khóc tới nơi rồi.
" không...sao " Cuối cùng cơn ho cũng dừng lại, kèm theo đó là khăn tay của y đã dính đầy máu.Khuôn mặt cũng tái nhợt lại, y vỗ vỗ tay an ủi hai người các nàng, lại dặn dò.
" đừng nói cho sư phụ và các sư huynh ta biết " Lâm Hi không muốn để họ lo, căn bản bệnh của y trị không hết chỉ còn chờ ngày chết thôi, đã không cứu được nữa rồi.
" rầm " cánh cửa phòng liền bị đẩy mạnh đập vào vách tường, ở trước cửa là bốn đại nam nhân đang đứng nhìn y với ánh mắt không thể tin tưởng được.
" tại sao không thể nói với bọn ta " Dược vương lộ ra ánh mắt buồn bã hỏi y.
" sư phụ...con...." Lâm Hi bối rối không biết nên giải thích thế nào.
" đệ không tin tưởng bọn ta sao? " Đại sư huynh Lí Dương có chút thất vọng nói, sư đệ bệnh nặng như vậy cũng không hề nói cho bọn họ biết.
" bọn ta không đáng tin như vậy à?" Nhị sư huynh Lưu Nghĩa An thở dài, sư đệ cũng chưa từng kể qua ở Kinh Thành gặp chuyện gì.Đột ngột chở về đây bọn họ cũng không rõ vì cái gì.
"...hazii " Tam sư huynh Mạnh Kỳ cũng chỉ thở dài.
" không phải...không phải đệ không tin mọi người...đệ... khụ " Lâm Hi vội vàng giải thích, nhưng chưa kịp nói hết câu y đã phun ra một ngụm máu liền ngất xỉu tại chỗ.
Cả đám người liền hoảng loạn cả lên, lần này hay rồi bọn họ biết y trong người có bệnh liền chọc y tái phát lần nữa.Một phát đem người làm cho ngất xỉu luôn.
Bốn năm sau đó.
Tình hình nước Đại Nam đang rất bất ổn, triều đình xảy ra một cuộc nội chiến tranh quyền giữa các hoàng tử.Đại hoàng tử con trai Hoàng hậu được lập làm thái tử, nhưng phe cánh triều đình chia nhiều phe.Bên phía tam hoàng tử Triệu Kỳ Phong muốn tạo phản.
Cuối cùng thất bại, Triệu Kỳ Phong dẫn theo Trần Sương Sương cùng phe cánh chạy trốn sang Hán Quốc.Tình hình chưa ổn định được bao lâu thì Hoàng đế băng hà, thái tử Triệu Thiên lên ngôi.Khoảng một tháng sau đó lại có dịch bệnh.
Phía Đông, Đại Nam núi Thiên Lâm hiện tại trải dài từ chân núi lên đỉnh núi đã ngập người dân tị nạn.Bọn họ điều là mang gia đình với một chút hi vọng mong manh đến đây, mong là sẽ cứu được gia đình.
Dưới núi một nam nhân mặc y phục màu xanh, gương mặt lấm tấm mồ hôi.Nhưng vẫn rất chăm chú chữa bệnh, khí chất nhẹ nhàng này của y thật sự không hợp hoàn cảnh này chút nào.
Không lâu sau dịch bệnh cũng dần qua đi, khoảng ba tháng sau đó chiến tranh lại nổ ra.Giữa Hán quốc và Đại Nam, lần này là Triệu Kỳ Phong đi cầu giúp đỡ của nước Đại Hán.Trong triều người có khả năng xuất binh ra trận chỉ có mỗi Diệp Tử Minh, vị tân đế trẻ liền giao trông trách cho vị thúc thúc này của mình.
Trong sân viện của chùa Quốc Tự.
" đại sư có cách nào kéo dài thọ mệnh của ta không?" Lâm Hi nhìn đứa nhỏ đang chơi cách đó không xa mà có điểm chua xót hỏi.
" không phải thí chủ đang làm đó sao?" Tuệ Không đại sự nói.
"?" Lâm Hi đang suy nghĩ y làm gì, không phải dạo gần đây y chỉ là xuống nước giúp chữa bệnh cứu người thôi sao?.Không lẽ là hành việc thiện thì y sẽ kéo dài thọ mệnh sao?
" làm việc thiện sao?" Lâm Hi mơ hồ hỏi đại sư.
Nhưng nhận lại chỉ là cái cười nhẹ của ông, sao đó Tuệ Không lại nói một câu ẩn ý " đến Kinh Thành ở đó có thứ mà thí chủ muốn tìm, trốn tránh không phải cách "
Nói xong ông đứng dậy rời đi, Tuệ Không đại sư cũng không nói cho Lâm Hi biết rằng mấy ngày trước bản thân mình có xem cho y một quẻ.Nội dung rất mơ hồ, nhưng trong đó rõ ràng chỉ có địa phương Kinh Thành ở đó là cát chứ không phải hung.
" a ma " đang lúc Lâm Hi trầm tư thì một bàn tay nhỏ nắm lấy vạt áo y gọi.Tiếng giọng sữa mềm mại còn có chút bặp bẹ, đôi mắt tròn xoe mà nhìn y.
Đằng xa là Tiểu Nhất chạy theo, nàng bị vị tiểu thiếu gia này hành sắp chết đến nơi rồi.
" đi về thôi, chúng ta đến Kinh Thành " Y nghĩ kĩ rồi, trốn tránh cũng không có kết quả gì.Thật ra Lâm Hi biết mấy năm nay Trần gia cùng Kính Vương gia tìm y, nhưng lại không có bao nhiêu tin tức cả.
Đơn giản không phải vì y lợi hại mà là sư phụ và mấy vị sư huynh của y lợi hại nha.
Sư phụ là Độc dược vương trong giới võ lâm ai nghe mà không sợ, tiếng vang đồn xa.Đại sư huynh thì là con của Minh chủ, nhị sư Huynh thì là con của một thương nhân giời có nhất cả nước, còn tam sư huynh thì là đời tiếp theo Độc Vương.
Cho nên Lâm Hi không cần sợ, người phía sau y mạnh hắc hắc.
" đệ định đi đâu?" Tam sư huynh dựa vào cửa hỏi.
" đi Kinh Thành " Lâm Hi tay vẫn làm miệng trả lời.
" làm gì?" Nhị sư huynh cầm quạt phe phẩy hỏi.
" hành thiện cứu người " Lâm Hi cười nói.
"..." Sư phụ cùng đại sư huynh đứng ngoài hóng chuyện nghe được, vẻ mặt hết sức ba chấm.
" đệ đi thì được nhưng để Tiểu Nhất nha đầu lại cho huynh được không?" Tam sư huynh xoa xoa hai tay của mình cười gian.
" bốp " một cú đấm rõ đau, kẻ hành hung là Lâm Hi và người bị đánh là Mạnh Kỳ.
" huynh lại muốn ức hiếp Tiểu Nhất, muốn có vợ thì tự mà truy thê cho đàng hoàng vào " Lâm Hi hâm dọa nói.
" khụ, khụ " Không ngừng truyền ra tiếng ho, càng ngày càng có dấu hiệu ho lớn tiếng hơn và không ngừng lại được.
" Thiếu gia " Tiểu Hồng cùng Tiểu Nhất hốc mắt đỏ lên, nước mắt quanh tròng muốn khóc tới nơi rồi.
" không...sao " Cuối cùng cơn ho cũng dừng lại, kèm theo đó là khăn tay của y đã dính đầy máu.Khuôn mặt cũng tái nhợt lại, y vỗ vỗ tay an ủi hai người các nàng, lại dặn dò.
" đừng nói cho sư phụ và các sư huynh ta biết " Lâm Hi không muốn để họ lo, căn bản bệnh của y trị không hết chỉ còn chờ ngày chết thôi, đã không cứu được nữa rồi.
" rầm " cánh cửa phòng liền bị đẩy mạnh đập vào vách tường, ở trước cửa là bốn đại nam nhân đang đứng nhìn y với ánh mắt không thể tin tưởng được.
" tại sao không thể nói với bọn ta " Dược vương lộ ra ánh mắt buồn bã hỏi y.
" sư phụ...con...." Lâm Hi bối rối không biết nên giải thích thế nào.
" đệ không tin tưởng bọn ta sao? " Đại sư huynh Lí Dương có chút thất vọng nói, sư đệ bệnh nặng như vậy cũng không hề nói cho bọn họ biết.
" bọn ta không đáng tin như vậy à?" Nhị sư huynh Lưu Nghĩa An thở dài, sư đệ cũng chưa từng kể qua ở Kinh Thành gặp chuyện gì.Đột ngột chở về đây bọn họ cũng không rõ vì cái gì.
"...hazii " Tam sư huynh Mạnh Kỳ cũng chỉ thở dài.
" không phải...không phải đệ không tin mọi người...đệ... khụ " Lâm Hi vội vàng giải thích, nhưng chưa kịp nói hết câu y đã phun ra một ngụm máu liền ngất xỉu tại chỗ.
Cả đám người liền hoảng loạn cả lên, lần này hay rồi bọn họ biết y trong người có bệnh liền chọc y tái phát lần nữa.Một phát đem người làm cho ngất xỉu luôn.
Bốn năm sau đó.
Tình hình nước Đại Nam đang rất bất ổn, triều đình xảy ra một cuộc nội chiến tranh quyền giữa các hoàng tử.Đại hoàng tử con trai Hoàng hậu được lập làm thái tử, nhưng phe cánh triều đình chia nhiều phe.Bên phía tam hoàng tử Triệu Kỳ Phong muốn tạo phản.
Cuối cùng thất bại, Triệu Kỳ Phong dẫn theo Trần Sương Sương cùng phe cánh chạy trốn sang Hán Quốc.Tình hình chưa ổn định được bao lâu thì Hoàng đế băng hà, thái tử Triệu Thiên lên ngôi.Khoảng một tháng sau đó lại có dịch bệnh.
Phía Đông, Đại Nam núi Thiên Lâm hiện tại trải dài từ chân núi lên đỉnh núi đã ngập người dân tị nạn.Bọn họ điều là mang gia đình với một chút hi vọng mong manh đến đây, mong là sẽ cứu được gia đình.
Dưới núi một nam nhân mặc y phục màu xanh, gương mặt lấm tấm mồ hôi.Nhưng vẫn rất chăm chú chữa bệnh, khí chất nhẹ nhàng này của y thật sự không hợp hoàn cảnh này chút nào.
Không lâu sau dịch bệnh cũng dần qua đi, khoảng ba tháng sau đó chiến tranh lại nổ ra.Giữa Hán quốc và Đại Nam, lần này là Triệu Kỳ Phong đi cầu giúp đỡ của nước Đại Hán.Trong triều người có khả năng xuất binh ra trận chỉ có mỗi Diệp Tử Minh, vị tân đế trẻ liền giao trông trách cho vị thúc thúc này của mình.
Trong sân viện của chùa Quốc Tự.
" đại sư có cách nào kéo dài thọ mệnh của ta không?" Lâm Hi nhìn đứa nhỏ đang chơi cách đó không xa mà có điểm chua xót hỏi.
" không phải thí chủ đang làm đó sao?" Tuệ Không đại sự nói.
"?" Lâm Hi đang suy nghĩ y làm gì, không phải dạo gần đây y chỉ là xuống nước giúp chữa bệnh cứu người thôi sao?.Không lẽ là hành việc thiện thì y sẽ kéo dài thọ mệnh sao?
" làm việc thiện sao?" Lâm Hi mơ hồ hỏi đại sư.
Nhưng nhận lại chỉ là cái cười nhẹ của ông, sao đó Tuệ Không lại nói một câu ẩn ý " đến Kinh Thành ở đó có thứ mà thí chủ muốn tìm, trốn tránh không phải cách "
Nói xong ông đứng dậy rời đi, Tuệ Không đại sư cũng không nói cho Lâm Hi biết rằng mấy ngày trước bản thân mình có xem cho y một quẻ.Nội dung rất mơ hồ, nhưng trong đó rõ ràng chỉ có địa phương Kinh Thành ở đó là cát chứ không phải hung.
" a ma " đang lúc Lâm Hi trầm tư thì một bàn tay nhỏ nắm lấy vạt áo y gọi.Tiếng giọng sữa mềm mại còn có chút bặp bẹ, đôi mắt tròn xoe mà nhìn y.
Đằng xa là Tiểu Nhất chạy theo, nàng bị vị tiểu thiếu gia này hành sắp chết đến nơi rồi.
" đi về thôi, chúng ta đến Kinh Thành " Y nghĩ kĩ rồi, trốn tránh cũng không có kết quả gì.Thật ra Lâm Hi biết mấy năm nay Trần gia cùng Kính Vương gia tìm y, nhưng lại không có bao nhiêu tin tức cả.
Đơn giản không phải vì y lợi hại mà là sư phụ và mấy vị sư huynh của y lợi hại nha.
Sư phụ là Độc dược vương trong giới võ lâm ai nghe mà không sợ, tiếng vang đồn xa.Đại sư huynh thì là con của Minh chủ, nhị sư Huynh thì là con của một thương nhân giời có nhất cả nước, còn tam sư huynh thì là đời tiếp theo Độc Vương.
Cho nên Lâm Hi không cần sợ, người phía sau y mạnh hắc hắc.
" đệ định đi đâu?" Tam sư huynh dựa vào cửa hỏi.
" đi Kinh Thành " Lâm Hi tay vẫn làm miệng trả lời.
" làm gì?" Nhị sư huynh cầm quạt phe phẩy hỏi.
" hành thiện cứu người " Lâm Hi cười nói.
"..." Sư phụ cùng đại sư huynh đứng ngoài hóng chuyện nghe được, vẻ mặt hết sức ba chấm.
" đệ đi thì được nhưng để Tiểu Nhất nha đầu lại cho huynh được không?" Tam sư huynh xoa xoa hai tay của mình cười gian.
" bốp " một cú đấm rõ đau, kẻ hành hung là Lâm Hi và người bị đánh là Mạnh Kỳ.
" huynh lại muốn ức hiếp Tiểu Nhất, muốn có vợ thì tự mà truy thê cho đàng hoàng vào " Lâm Hi hâm dọa nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.