Luôn Có Ngôi Sao Dõi Theo Tôi

Chương 3: Lại xuất hiện lần nữa

Trúc Dĩ

25/08/2021

Sự xuất hiện của Vu Thanh đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ, Cô cười chào hỏi những người trong đoàn phim.

Đạo diễn đối diện nhìn thấy cô, đôi môi đầy đặn nhếch mép lộ ra hàm răng ố vàng, trên đó còn có vết ố vàng đen do hút thuốc lâu ngày, nhìn thấy mà gớm.

"Ồ, đây không phải là đại mỹ nhân sao?"

"Đạo diễn Vương, đã lâu không gặp."

Miệng Vu Thanh giật giật liên hồi, trong lòng không ngừng ảo não tại sao không hỏi Phó Sùng Nhiên rõ ràng đạo diễn bộ kịch là ai, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc:

"Hôm nay tôi được phó đạo diễn gọi tới để diễn vai nữ người chết."

Đạo diễn Vương quét dáng người cô từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy dục vọng tham lam cùng với tức giận không thể che giấu, sau đó ông ta câu lấy ngón tay kêu chuyên viên trang điểm, làm trò nói nhỏ với chuyên gia trang điểm trước mặt mọi người.

Một lúc sau, chuyên viên trang điểm gật đầu, đưa Vu Thanh đến một bên trang điểm.

Rất mau, một người phụ nữ trang điểm chuyên nghiệp xuất hiện.

Sau khi Vu Thanh nhận được kịch bản ngày hôm qua, cô vẫn luôn nghiên cứu các loại tâm thái cùng cảm xúc của vai phụ này, cho nên cô biểu hiện không tồi, thậm chí có chút bất ngờ.

Chủ yếu là, Vu Thanh đứng trong con hẻm này, không biết tại sao lại có một người lạc vào trong cảm giác của cô, giống như thật sự cảm thấy có người đang theo dõi cô, hô hấp của cô bất tri bất giác trở nên nặng nề.

Đột nhiên, một bàn tay thô ráp bịt miệng cô từ phía sau, đôi mắt Vu Thanh không tự giác trừng lớn, màn ảnh ở chỗ này tạm dừng hai giây, đạo diễn Vương vừa lòng hô một tiếng:

"Cut! Vu Thanh biểu hiện rất tốt!"

Sau khi trận này kết thúc, Vu Thanh lại bị chuyên viên trang điểm kéo sang một bên để trang điểm.

Cô ta điểm qua đồ đồ vẽ vẽ trên mặt Vu Thanh, vẽ ra vết thương lớn lớn bé bé, rồi chuyển dời đến trên cổ Vu Thanh, biến đổi thành một vết dao rất kinh hoàng, là vết thương chí mạng của người chết.

Sau đó, chuyên gia trang điểm đã vẽ một số vết bầm tím trên cánh tay của cô.

Sau khi kết thúc, cô ta kéo mấy cái nút thắt áo sơ mi của Vu Thanh ra, ngay sau đó nhấp môi mở miệng, trong mắt mang theo đồng tình:

"Tiểu thư, đem váy cùng tất chân cởi ra."

Vu Thanh sửng sốt, một hồi cũng không phản ứng kịp, ngốc ngốc tại chỗ hỏi:

"Tại sao?"

"Ý của Vương đạo diễn"

Cô ta vừa nói vừa nghịch ngợm hộp phấn mắt trong tay, biểu tình nhạt nhẽo, tựa hồ đã quá quen cái cảnh này

"Cô mau cởi đi, tôi còn phải vẽ mấy cái vết thương trên chân cô."

Vu Thanh trầm mặc sau một lúc lâu, đạm nhiên hỏi:

"Có thể tìm cho tôi một chỗ để cởi ra được không?"

"Cô cởi luôn tại đây đi, làm gì có chỗ bên ngoài để cho cô thay quần áo."

Nhìn Vu Thanh cắn trắng bệch môi, chuyên viên trang điểm thở dài, lại nói:

"Cô vào bên trong xe cởi đi, bên trong không ai."

Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, Vu Thanh hít thở thật sau, hai chân thon dài đi đến cuối con hẻm, may mắn là áo sơmi dài, cơ bản che được cái mông, cô làm theo những gì đã nói, tư thế nằm ngưỡng mặt trên mặt đất, chờ cô chuẩn bị ổn thoả, tổ đạo cụ đã rắc huyết tương đặc biệt lên bên cạnh cô.

Trên mặt đất dơ, nước bùn hỗn tạp với máu loãng lan ra xung quanh cô, thậm chí còn cọ một ít vào tóc cô, cô cảm thụ được xúc cảm này không thoải mái, trừng lớn con mắt, kiên nhẫn chờ đợi đạo diễn há mồm hô lên một từ ""

Trời đã hửng sáng, là khoảnh khắc vạn vật bừng tỉnh, phòng ốc bên cạnh cũng dần dần sáng đèn, tăng thêm nhân khí.

Vu Thanh đầu dán trên mặt đất, mọi âm thanh xung quanh đột nhiên nghe thấy rõ ràng, chẳng hạn như tiếng nước chảy trong cống thoát nước, tiếng cười nói từ đâu vọng tới, tiếng sột soạt của cây lớn.

Còn có, cách đó không xa còn truyền đến giọng nói chỉ huy đầy ác ý của đạo diễn Vương.

"Vu Thanh, cởi quần lót ra."



Vu Thanh giống như không nghe thấy nằm im chỗ, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm viên ngôi sao trên bầu trời kia, trong mắt hiện lên mấy tầng sương mù lơ lửng.

Nếu ngươi có thể thay người thực hiện nguyện vọng, vậy có thể giúp ta thực hiện mộng tưởng của mình được không? Không bán rẻ bất cứ thứ gì, không vứt bỏ trái tim của chính mình, chỉ dựa vào sự nỗ lực của bản thân thì mới có được thành quả.

Ngay sau đó, Vu Thanh ngồi dậy, sương mù trong mắt đã được dùng tay lau khô nhưng lại thêm vết bẩn, khóe miệng của cô hơi hơi run rẩy, trong mắt bừng bừng lửa giận:

"Tại sao phải cởi ra? "

Đạo diễn Vương cuộn kịch bản trong tay thành hình cây gậy, gõ vào lòng bàn tay, đúng lý hợp tình đáp:

"Nhan sắc quần lót của cô thấy được, đem nó cởi xuống đầu gối đi, tôi liền chụp ảnh tổng thể, không lộ sẽ không chụp."

Những lời nhận xét trơ trẽn như vậy khiến Vu Thanh bật cười, cô kéo vạt áo xuống phía dưới một chút, chịu đựng nước mắt nói:

"Phó Sùng Nhiên nói với tôi là không cần phải lộ ra trọn vẹn, nếu hiện tại là loại tình huống này, tôi cũng sẽ không làm theo lời ông, các người tìm người khác đi."

"Cô cho rằng tôi tìm người tạm thời ở đâu? Phần trước đã quay xong, chỉ còn phần này. Hơn nữa thời gian này vừa vặn tốt, cô nói không chụp sẽ làm chậm tiến độ của cả đoàn phim chúng ta."

Đạo diễn Vương cười lạnh, càng nói càng quạo, sức lực trong tay dần dần tăng lên, cuối cùng ném kịch bản xuống đất một cái "Bang ——", tiện đà cả giận nói:

"Cô thử không diễn xem, cô xem cô coi về sau còn có thể nhận được kịch bản hay không!"

Ở ngã rẽ cuối con hẻm, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng cùng một cái quần tây đen, trên tay cầm chiếc áo khoác đen, đôi giày da phát ra tiếng "Lộc cộc ——" trên mặt đất.

Bước chân của anh rất lớn, giống như vội vàng làm chuyện gì đó, một lúc sau, bước đến bên cạnh Vu Thanh.

Người đàn ông khoác chiếc áo khoác lên người Vu Thanh, cẩn thận thu nạp, đem toàn bộ thân thể cô bao vây bên trong.

Nhìn thấy anh, giọt nước mắt mà Vu Thanh nhịn nửa ngày rốt cuộc cũng rơi xuống, cô nắm chặt quần áo trên người người đàn ông, trên tay dơ bẩn cũng bởi vậy dính vào người đàn ông, nhưng trái tim cô thậm chí không có chút hoảng hốt nào.

Người đàn ông này, chắc hẳn cô đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

Người đàn ông trầm mặc đem tay trái đặt ở xương bả vai của cô, hơi co ngón tay lại, đặt ở dưới nách trái cô, cánh tay phải uốn lượn móc chân cô, sau đó đôi tay đồng thời dùng lực, Vu Thanh rất tự nhiên mà ôm lấy cổ anh, phần đầu dựa vào vai anh.

Sau khi ôm Vu Thanh lên, đôi tay người đàn ông giật giật, điều chỉnh cô đến một vị trí thoải mái, mới thong thả đi về phía đạo diễn Vương.

Sợ hãi trước sự áp bách sở này, đạo diễn Vương mạnh mẽ khắc chế nội tâm đang sợ hãi, ông ta vừa định giơ tay tức giận mắng anh là cái loại thích xen vào việc người khác, trong lúc nhất thời ông ta bỗng nhiên phát hiện mình không thể động đậy, nhịn không được khóc rống lên:

"Tình hình gì vậy! Sao tôi không thể cử động được!"

Giờ phút này, những người khác trong đoàn phim cũng phát hiện từ khi người đàn ông này xuất hiện, thì bọn họ vẫn luôn bất động tại chỗ.

Trong lúc nhất thời, những người xung quanh đồng loạt kêu lên sợ hãi.

Lần này chỉ quay một cảnh nhỏ, không có bao nhiêu người tới đây, có lẽ là mười mấy người, nhưng giọng nói của mười mấy người cộng lại cũng không quá nhỏ, người đàn ông cau mày dùng năng lượng ngăn chặn thanh âm người bên ngoài ngoài trừ thằng cha Vương đạo diễn.

Khóe mắt anh mang theo sát ý, môi cong lên một đường vòng cung hiếm thấy, rồi đưa ngón tay di chuyển về phía hai chiếc máy quay do đoàn làm phim mang đến, cho đến khi chúng ngừng hoạt động thì mới dời tầm mắt.

Đầu ngón tay của người đàn ông khẽ nhếch, một đám bột sao từ trên trời rơi xuống, đồng thời toát ra một câu:

"Trở về nguyên quán, hôm nay các người đều ngủ muộn."

Những người xung quanh lập tức ngủ say như chết trên mặt đất, chẳng bao lâu liền tỉnh, mặt người nào người nấy đều vô biểu tình mang đồ vật về nhà.

Trong nháy mắt, đám sương bao phủ người đàn ông, chung quanh Vu Thanh còn có đạo diễn Vương, đưa bọn họ cùng bột sao cách ly mở ra.

Đạo diễn Vương càng thêm khủng hoảng, không ngừng gào thét, thanh âm bởi vì sợ hãi mà đứt quãng, nghẹn ngào khó nghe.

Người đàn ông cúi đầu hôn lên trán Vu Thanh, đưa tay trái lên đầu cô, áp vào trong ngực, đáy lòng mặc niệm dùng năng lượng lấp kín lỗ tai cô, biết cô không nghe thấy nhưng vẫn nhẹ giọng dỗ dành:

"Không cần xem."

Ngay lập tức, đôi mắt anh hoàn toàn trở nên lạnh lẽo, ngón tay lướt qua không trung, khi động tác của anh kết thúc, một trong những cái tròng mắt của đạo diễn Vương bị moi ra, tơ máu phun tung toé khắp nơi, nhưng trước mặt người đàn ông có một tầng lá chắn mỏng vô hình đem máu đỏ tươi bắn ngược trở về.

Đạo diễn Vương đau đớn hét lên, cả người vẫn không nhúc nhích được, nhưng vì đau đớn mà không ngừng run rẩy.



Một con mắt trống rỗng không có dị vật, làm máu tươi chảy ra, một bên mắt còn lại không ngừng chảy nước mắt, ông ta khóc lóc xin lỗi, nếu có thể động đậy thì phỏng chừng đã sớm quỳ xuống rồi:

"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Tôi không dám nữa! Cầu xin anh buông tha cho tôi!"

"Tôi không giết người"

Người đàn ông đạm mạc mở miệng, tay trái nhẹ nhàng xoa tóc Vu Thanh, một ngón tay rảnh rỗi chỉ vào đạo diễn Vương, một tia sáng hiện lên, tựa hồ đem ông ta vào tia sáng ấy để hoàn toàn hấp thu, thanh âm nhạt nhẽo của người đàn ông vang lên lần thứ hai:

"Hôm nay không có chuyện gì xảy ra, về sau làm một chuyện xấu, mặc kệ người khác nói thế nào, trong một tháng ông sẽ không có tròng mắt trái."

Nói đến đây, anh dừng một chút, ngay sau đó cười lạnh:

"Không chỉ vậy, đau đớn cũng không mời mà đến, không ai có thể giúp ông."

"Bò về đi."

Vừa dứt lời, màn sương biến mất.

Máu xung quanh đạo diễn Vương biến mất, viên tròng mắt rơi xuống cũng trở lại hốc mắt của ông ta, hai mắt trống rỗng trả lời, chậm rãi cúi xuống, đem thân trên quỳ sát đất, hoạt động tứ chi trước sau, chầm chậm bò về hướng nhà mình.

Người đàn ông nhìn lướt qua xung quanh, lướt đầu ngón tay qua các camera xung quanh, cho đến khi tất cả đều phát ra tiếng kêu răng rắc, mới chậm rãi nhấc chân đi về nhà của Vu Thanh.

Tay trái anh một lần nữa đặt dưới xương bả vai Vu Thanh, bởi vì hành động như vậy, Vu Thanh người đã buồn chán được một lúc, rốt cuộc thật cẩn thận từ trong lòng ngực anh lộ ra một đôi mắt ngấn nước, lúc này bó xương mới chuyển động.

Lệ khí trên người người đàn ông tan biến, không nhịn được cúi đầu hôn lên mắt cô.

Lúc cô thanh tỉnh mà làm loại chuyện này vẫn có chút hoảng loạn, sau khi làm động tác không tự chủ này xong, ý cười bên môi anh cứng đờ, cả người hóa đá tại chỗ, hồi lâu không nhúc nhích.

Vu Thanh buồn bực chớp chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: "Anh sao vậy?"

Người đàn ông nhìn cô, thở dài, lấy tay che hai mắt Vu Thanh.

Chờ anh đặt tay xuống, họ đã trở về nhà của Vu Thanh.

Nhìn thấy một chuyện kỳ ​​lạ không thể giải thích bằng khoa học, câu hỏi đầu tiên Vu Thanh hỏi anh lại là:

"Tại sao sau khi hôn tôi, anh lại có vẻ hối hận?"

Khóe miệng của người đàn ông hơi hơi giơ lên, trong mắt có chút tinh quang kích động, động tác cũng không dừng lại, ôm Vu Thanh đến phòng tắm, ôn nhu bỏ vào bồn tắm mới nói:

"Sợ em không vui."

Sau đó, anh chỉ chỉ vào cổ Vu Thanh, trong mắt kích động phảng phất có mưa rền gió dữ, thâm trầm ngăm đen cơ hồ muốn đem cả trái tim Vu Thanh hút vào:

"Mau rửa sạch cái này."

"Đây là giả."

Vu Thanh không biết sao, không hiểu ra sao liền giải thích, tựa hồ sợ anh không tin, cô còn dùng tay xoa hai lần:

"Anh xem, chính là màu vẽ mà thôi."

Giọng người đàn ông trầm lại, ách giọng nói nói: "Tôi biết là giả."

Nói xong liền đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa.

Vu Thanh bởi vì trong lòng có rất nhiều nghi vấn, cho nên lần này cô tắm thật nhanh, không tới mười phút đã đi ra ngoài phòng khách.

Ngoài ý muốn chính là, trong phòng lại không có ai, nếu không phải có cái áo khoác trên tay làm chứng, cô cơ hồ cho rằng, chuyện xảy ra trước kia đều là do chính mình tưởng tượng.

Cô không nhanh không chậm bước đến sô pha ngồi xuống, cả người cuộn tròn thành một quả bóng, nghẹn ngào mắng:

"Đồ xấu xa, bỏ đi không nói một lời."

==================================

T5212318082021

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Luôn Có Ngôi Sao Dõi Theo Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook