Luôn Có Người Có Ý Thử Cảm Hóa Bệnh Kiều
Chương 26:
Phong Tị
09/05/2023
“… Không phải.” Trong thế giới của cuốn sách này không hề có nhân vật tên Lã Động Tân, Đạo Nguyên suy nghĩ, không lẽ lúc gặp mặt nàng đã nghe thấy hắn mắng nàng là chó rồi?
“Ồ.”
“…”
Sau khi im lặng rất lâu, Tá Khuynh lại hỏi: “Lã Động Tân là ai?”
Đạo Nguyên toát mồ hôi đáp: “À, ông ấy là sư thúc của ta.”
“Tại sao chó muốn cắn ông ấy?”
“À… ông ấy dùng bánh bao thịt đánh chó.” Đạo Nguyên bịa chuyện đáp.
“Ừm.” Ý thức Tá Khuynh bắt đầu chìm vào mờ ảo, không hề để ý hắn trả lời cái gì, nàng chỉ là đang cố gắng không cho bản thân ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng lại nói: “Tại sao huynh không hỏi một người tu tiên như ta nhưng toàn thân lại đầy Ma khí như này?”
Đạo Nguyên thầm nghĩ, làm sao mà ta dám hỏi chứ hả, ta sợ ngươi không bịa ra lý do. Hắn ôn hoà nói: “Chắc hẳn cô nương cũng có nỗi khổ riêng của mình.”
Tá Khuynh chế giễu cười một tiếng, chẳng thèm ngó ngàng tới lời nói vòng vo và chỉ số cảm xúc cao của hắn.
Nàng đã bịa sẵn rồi, cho dù hắn không hỏi nàng sẽ tự trả lời: “Ta là vì muốn lẻn vào Ma tộc, ám hại sư muội ta, cho nên mới làm cho toàn thân đầy Ma khí và cải trang thành như này. À, sư muội ta là vị Ma Tôn nổi danh gần đây, muội ấy vô cùng lợi hại, một chưởng đã đánh bay ta tới đây. Ngay cả Thánh Nữ cũng không phải là đối thủ của muội ấy.”
“…” Đạo Nguyên thầm nghĩ, phản phái mà cũng biết tự luyến à, bộ dạng thê thảm này của ngươi trông có vẻ cũng không lợi hại cho lắm.
Nhưng hắn vẫn nhỏ nhẹ hùa theo nàng: “Ma Tôn? Ta rất ít khi xuống núi, chưa từng nghe nói qua bao giờ.”
“À.” Tá Khuynh suy nghĩ một lát, nói: “Chính là cái người tên Tá Khuynh đó, muội ta bị phát điên, đã giết rất nhiều người.”
Nàng chớp mắt, cơn buồn ngủ lại bao trùm lấy nàng, nàng dừng lại một chút rồi nói: “À, bọn ta đều gọi muội ta là Tu Khuynh. Muội ta nói muội ta tên Tá Khuynh, nhưng không có ai quan tâm đến muội ta, ha ha, bọn ta vẫn gọi muội ta là Tu Khuynh.”
Tá Khuynh cười ngu ngơ, nàng bắt đầu không thể kiểm soát được ý thức dần dần mơ hồ của mình, nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Tên… tên thì có gì mà quan trọng. Dù sao thì muội ta cũng là một kẻ xấu xa, mọi người ai nấy đều căm ghét muốn giết muội ta, sớm muộn thì muội ta cũng chết thôi.”
Đạo Nguyên trầm mặc, hắn cảm thấy trong lòng có chút kỳ lạ, mặc dù hắn biết đằng sau một kẻ ác ôn thì không đáng để cho người khác thương hại, nhưng không giải thích được tại sao hắn lại cảm thấy có chút buồn bã rất kỳ lạ.
Hắn nghe thấy giọng nói của Tá Khuynh ngày càng nhỏ đi, sau đó, có thứ gì đó đè lên một bên cổ hắn. Hắn khẽ quay đầu lại, liền thấy Tá Khuynh đang gối đầu lên cổ hắn, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Sau khi hai người đi về phía trước được hơn nửa đường, trời đã tối, Đạo Nguyên đột nhiên dừng lại.
Tá Khuynh ngủ không say giấc, thấy hắn dừng lại, nàng cũng mở mắt ra và hỏi: "Nguyên ca ca, huynh sao vậy?"
Đạo Nguyên nhìn quanh và nói: "Ta cứ nghe thấy có tiếng khỉ đang kêu." Hai bên con đường đất này cây cối um tùm, đang là mùa hè, tiếng ve kêu inh ỏi cùng với tiếng lá cây bị gió thổi bay, trong đó thấp thoáng có tiếng khỉ rít lên.
"Trong rừng có động vật cũng là chuyện bình thường." Tá Khuynh còn có chút buồn ngủ, uể oải trả lời: "Chúng ta tiếp tục đi đi."
Dứt lời, trước mặt hai người tầm ba mét, mấy con khỉ đen cao bằng nửa người nhảy xuống, thân hình mập mạp, hai mắt đỏ như máu, nhìn bọn họ chằm chằm, từ trong miệng nước miếng tóc tách chảy ra.
Tá Khuynh có ấn tượng với lũ khỉ này, khi nàng nằm trong bụi rậm, bọn chúng đứng từ xa quan sát, không dám tiến lên. Chỉ là kích thước của những con khỉ này nhỏ hơn bây giờ rất nhiều, Ma khí trên người chúng cũng không mạnh như bây giờ, nàng cũng lười quan tâm đến những con tiểu yêu không có văn minh này, chẳng thèm để tâm đến chúng.
Hôm nay chỉ trong phút chốc không nhìn thấy, lại thay da đổi thịt trở thành một tiểu yêu vật rồi.
Đạo Nguyên tiến lên một bước, chúng sợ hãi lùi lại một bước, nhưng khi Đạo Nguyên lùi một bước, chúng lại chảy nước miếng tiến lên một bước, hai người họ và mấy con khỉ rơi vào thế giằng co ngầm.
"… Điều này có bình thường không?" Đạo Nguyên hỏi.
Tá Khuynh không trả lời, mấy con khỉ trông giống như đang xông về phía nàng, nhưng trông chúng lại có vẻ rất sợ nàng. Trong lòng nàng có một cảm giác rất kỳ lạ, nàng cảm thấy giữa nàng và mấy con khỉ này có mối liên hệ đặc biệt kỳ diệu nào đó, tại sao vậy?
Nàng nhắm mắt lại, dùng thần lực tìm kiếm, trong thế giới thần lực của nàng, mọi thứ đều tối tăm mịt mù. Nàng tiến về phía trước, dễ dàng tìm thấy một vài đám sương mù đen sì sì.
Nàng dùng thần lực chọc chọc vào những đám sương mù đó, ngay lập tức nghe thấy tiếng mấy con khỉ đó kêu lên đầy đau đớn.
“Ồ.”
“…”
Sau khi im lặng rất lâu, Tá Khuynh lại hỏi: “Lã Động Tân là ai?”
Đạo Nguyên toát mồ hôi đáp: “À, ông ấy là sư thúc của ta.”
“Tại sao chó muốn cắn ông ấy?”
“À… ông ấy dùng bánh bao thịt đánh chó.” Đạo Nguyên bịa chuyện đáp.
“Ừm.” Ý thức Tá Khuynh bắt đầu chìm vào mờ ảo, không hề để ý hắn trả lời cái gì, nàng chỉ là đang cố gắng không cho bản thân ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng lại nói: “Tại sao huynh không hỏi một người tu tiên như ta nhưng toàn thân lại đầy Ma khí như này?”
Đạo Nguyên thầm nghĩ, làm sao mà ta dám hỏi chứ hả, ta sợ ngươi không bịa ra lý do. Hắn ôn hoà nói: “Chắc hẳn cô nương cũng có nỗi khổ riêng của mình.”
Tá Khuynh chế giễu cười một tiếng, chẳng thèm ngó ngàng tới lời nói vòng vo và chỉ số cảm xúc cao của hắn.
Nàng đã bịa sẵn rồi, cho dù hắn không hỏi nàng sẽ tự trả lời: “Ta là vì muốn lẻn vào Ma tộc, ám hại sư muội ta, cho nên mới làm cho toàn thân đầy Ma khí và cải trang thành như này. À, sư muội ta là vị Ma Tôn nổi danh gần đây, muội ấy vô cùng lợi hại, một chưởng đã đánh bay ta tới đây. Ngay cả Thánh Nữ cũng không phải là đối thủ của muội ấy.”
“…” Đạo Nguyên thầm nghĩ, phản phái mà cũng biết tự luyến à, bộ dạng thê thảm này của ngươi trông có vẻ cũng không lợi hại cho lắm.
Nhưng hắn vẫn nhỏ nhẹ hùa theo nàng: “Ma Tôn? Ta rất ít khi xuống núi, chưa từng nghe nói qua bao giờ.”
“À.” Tá Khuynh suy nghĩ một lát, nói: “Chính là cái người tên Tá Khuynh đó, muội ta bị phát điên, đã giết rất nhiều người.”
Nàng chớp mắt, cơn buồn ngủ lại bao trùm lấy nàng, nàng dừng lại một chút rồi nói: “À, bọn ta đều gọi muội ta là Tu Khuynh. Muội ta nói muội ta tên Tá Khuynh, nhưng không có ai quan tâm đến muội ta, ha ha, bọn ta vẫn gọi muội ta là Tu Khuynh.”
Tá Khuynh cười ngu ngơ, nàng bắt đầu không thể kiểm soát được ý thức dần dần mơ hồ của mình, nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Tên… tên thì có gì mà quan trọng. Dù sao thì muội ta cũng là một kẻ xấu xa, mọi người ai nấy đều căm ghét muốn giết muội ta, sớm muộn thì muội ta cũng chết thôi.”
Đạo Nguyên trầm mặc, hắn cảm thấy trong lòng có chút kỳ lạ, mặc dù hắn biết đằng sau một kẻ ác ôn thì không đáng để cho người khác thương hại, nhưng không giải thích được tại sao hắn lại cảm thấy có chút buồn bã rất kỳ lạ.
Hắn nghe thấy giọng nói của Tá Khuynh ngày càng nhỏ đi, sau đó, có thứ gì đó đè lên một bên cổ hắn. Hắn khẽ quay đầu lại, liền thấy Tá Khuynh đang gối đầu lên cổ hắn, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Sau khi hai người đi về phía trước được hơn nửa đường, trời đã tối, Đạo Nguyên đột nhiên dừng lại.
Tá Khuynh ngủ không say giấc, thấy hắn dừng lại, nàng cũng mở mắt ra và hỏi: "Nguyên ca ca, huynh sao vậy?"
Đạo Nguyên nhìn quanh và nói: "Ta cứ nghe thấy có tiếng khỉ đang kêu." Hai bên con đường đất này cây cối um tùm, đang là mùa hè, tiếng ve kêu inh ỏi cùng với tiếng lá cây bị gió thổi bay, trong đó thấp thoáng có tiếng khỉ rít lên.
"Trong rừng có động vật cũng là chuyện bình thường." Tá Khuynh còn có chút buồn ngủ, uể oải trả lời: "Chúng ta tiếp tục đi đi."
Dứt lời, trước mặt hai người tầm ba mét, mấy con khỉ đen cao bằng nửa người nhảy xuống, thân hình mập mạp, hai mắt đỏ như máu, nhìn bọn họ chằm chằm, từ trong miệng nước miếng tóc tách chảy ra.
Tá Khuynh có ấn tượng với lũ khỉ này, khi nàng nằm trong bụi rậm, bọn chúng đứng từ xa quan sát, không dám tiến lên. Chỉ là kích thước của những con khỉ này nhỏ hơn bây giờ rất nhiều, Ma khí trên người chúng cũng không mạnh như bây giờ, nàng cũng lười quan tâm đến những con tiểu yêu không có văn minh này, chẳng thèm để tâm đến chúng.
Hôm nay chỉ trong phút chốc không nhìn thấy, lại thay da đổi thịt trở thành một tiểu yêu vật rồi.
Đạo Nguyên tiến lên một bước, chúng sợ hãi lùi lại một bước, nhưng khi Đạo Nguyên lùi một bước, chúng lại chảy nước miếng tiến lên một bước, hai người họ và mấy con khỉ rơi vào thế giằng co ngầm.
"… Điều này có bình thường không?" Đạo Nguyên hỏi.
Tá Khuynh không trả lời, mấy con khỉ trông giống như đang xông về phía nàng, nhưng trông chúng lại có vẻ rất sợ nàng. Trong lòng nàng có một cảm giác rất kỳ lạ, nàng cảm thấy giữa nàng và mấy con khỉ này có mối liên hệ đặc biệt kỳ diệu nào đó, tại sao vậy?
Nàng nhắm mắt lại, dùng thần lực tìm kiếm, trong thế giới thần lực của nàng, mọi thứ đều tối tăm mịt mù. Nàng tiến về phía trước, dễ dàng tìm thấy một vài đám sương mù đen sì sì.
Nàng dùng thần lực chọc chọc vào những đám sương mù đó, ngay lập tức nghe thấy tiếng mấy con khỉ đó kêu lên đầy đau đớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.