Luôn Có Người Có Ý Thử Cảm Hóa Bệnh Kiều
Chương 38:
Phong Tị
09/05/2023
Vừa rồi, sau khi bay hai canh giờ, Ma khí của Huyết Tâm không đủ liền dẫn bọn họ xuống một khu rừng nghỉ tạm một lúc.
Mặt Đạo Nguyên xanh xao, hắn lắc đầu, đau khổ nói: "Nếu không ngươi cứ giết ta đi."
Tá Khuynh mỉm cười: "Cũng không phải không được."
Đạo Nguyên nuốt nước miếng, lập tức nói: "Hình như phía trước như có trấn nhỏ, không bằng chúng ta tìm một quán trà nghe bàn luận sách, uống một ngụm rồi lên đường."
Thấy Tá Khuynh nhíu mày, Đạo Nguyên bổ sung thêm: "Ngoại trừ thể lực cần nghỉ ngơi ra, tinh thần nghỉ ngơi cũng rất quan trọng."
Huyết Tâm dùng đầu chọc chọc cánh tay Tá Khuynh: "Chủ nhân, đừng nghe tên phế vật kia."
Đạo Nguyên tội nghiệp, dùng ánh mắt ấm ức như chú chó nhỏ nhìn nàng: "Tôn Thượng, nếu ta chết, không có thuộc hạ đi theo người, người sẽ chẳng có vẻ oai phong mấy."
Tá Khuynh nhìn sắc mặt Đạo Nguyên vì sợ độ cao mà nôn ra đến mức trắng bệch, lại nghĩ đến thần y Đạo Nguyên này quả thật còn có tác dụng, liền thỏa hiệp: "Cũng được."
Lúc hai người còn cách đầu trấn một khoảng liền thấy có người dắt con cái, đeo bọc hành lý lục tục rời khỏi trấn nhỏ.
Hai người đi vào trong trấn, phát hiện trong trấn càng vắng vẻ, người đi đường rất ít, phần lớn cửa hàng đều đóng cửa, cảnh tượng vô cùng hiu quạnh.
Thỉnh thoảng trên đường cũng có người đi lại nhưng cũng là đeo bọc hành lý, đi đến phía ngoài trấn.
Không đúng. Đạo Nguyên tiện tay giữ chặt một thanh niên đeo túi vải, hỏi: "Tiểu huynh đệ, ngươi muốn đi đâu vậy?"
"Đi buôn bán thôi."
"Ta thấy có không ít người đều đeo bọc hành lý rời khỏi, trong trấn đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Người thanh niên kia đưa mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới một cái, nói: "Ngươi không ở gần đây phải không. Khoảng thời gian trước, ba trấn cách trấn này hai mươi dặm đều bị một ma đầu giết sạch rồi."
Đồng tử Đạo Nguyên nhanh chóng co rút: "Bị... Bị giết sạch rồi?"
"Đúng, nhà họ chiếm giữ ở đây rất nhiều thế hệ, đã xưng bá trăm năm lại bị giết trong một đêm… Người già phụ nữ và trẻ em, không một ai may mắn thoát khỏi." Người thanh niên lắc đầu: "Sau hôm ấy, ở trong trấn rất nhiều người vì sợ bị ảnh hưởng đều chuyển đi, càng ngày càng ít người, không làm ăn được, ta cũng phải đến nơi khác tìm kế sinh nhai thôi."
Người thanh niên nói xong, nhìn về phía Tá Khuynh ở phía sau Đạo Nguyên, nói: "Ngươi dẫn theo một cô nương đi cùng lại càng không tiện. Nơi này thật sự rất xấu, hai người các ngươi cũng sớm rời khỏi đi. Tại hạ cáo từ trước."
Đạo Nguyên nhăn mày lại, cũng chỉ nói câu: "Thuận buồm xuôi gió."
Người thanh niên đi rồi, Đạo Nguyên nghiêng đầu nói với Tá Khuynh: "Không biết ma đầu nào điên rồ như vậy, lại còn giết..."
"Ta." Tá Khuynh nhíu mày, cắt ngang hắn: "Ta giết." Ở trong mắt nàng không chút cảm giác gây tội gì, trên mặt mang theo vẻ ác ý ấm áp đầy dễ chịu, nói: "Tự tay ta giết hết cả đám. Bọn họ đáng chết từ một trăm năm trước."
Nghĩ lại cảm giác sảng khoái khi giết người ngày đó, nàng hừ một tiếng, tự tin đi về phía trước.
"Ngày tám tháng năm, hoa sen máu, ngày bảy tháng bảy, đầu rơi xuống đất..."
Đạo Nguyên chợt nghẹn ngào, nhìn bóng lưng Tá Khuynh, trái tim chợt chìm xuống.
Cho tới giờ phút này hắn mới biết Tá Khuynh là cuồng biến thái cuồng giết người, dù sao từ khi hắn bắt đầu gặp được Tá Khuynh, chưa bao giờ tận mắt thấy Tá Khuynh giết người.
Khuôn mặt kia của nàng thật sự rất dễ lừa gạt, khiến cho hắn vẫn luôn coi nàng như một thiếu nữ bị hại chứ không phải một ác ma hút máu.
Tá Khuynh đúng là có thể so với diệt bá ở trong lời đồn, bất kể dân thường hay là tu sĩ, phần lớn mọi người trong truyện là bị nàng giết chết.
Trong lòng Đạo Nguyên nặng trĩu, không dễ chịu mấy.
Hắn nhìn thấy phía trước có ông cụ chống gậy chậm rãi đi qua, liền tiến lên đỡ ông cụ kia một chút, hỏi: "Ông lão, sao có một mình ông vậy, người nhà người đâu."
Ông cụ kia nhìn hắn một cái, chậm rãi lắc đầu: "Bọn họ còn trẻ, đều rời khỏi trấn rồi, ta lớn tuổi, không muốn đi."
Đạo Nguyên nhăn mày lại: "Đều là vì chuyện giết hàng loạt trong trấn mà rời khỏi sao?"
"Người giết hàng loạt..." Không nghĩ tới lại nghe thấy câu này, ông cụ lại thở dài một tiếng: "Ác nghiệt mà!"
Tá Khuynh không thấy Đạo Nguyên đi theo, quay đầu thấy hắn đang đỡ ông cụ từ từ bước đi, nàng có chút không kiên nhẫn, vừa muốn mở miệng thúc giục, không nghĩ tới, đỉnh đầu nàng đột nhiên sáng lên một vầng ánh sáng vàng!
Có kinh nghiệm bị Thanh Ly đánh lén lần trước, trong nháy mắt nàng liền bay ra rất xa, phản ứng đầu tiên chính là quả nhiên Đạo Nguyên cấu kết với người khác muốn đánh lén nàng.
Không nghĩ tới phạm vi của ánh sáng vàng kia rộng như vậy, che cả bầu trời rồi đánh từ không trung xuống.
Cùng lúc đó vô số lá phù chú từ bốn phương tám hướng bay tới phía nàng, kết thành một thế trận, bao vây nàng ở trong đó.
Mặt Đạo Nguyên xanh xao, hắn lắc đầu, đau khổ nói: "Nếu không ngươi cứ giết ta đi."
Tá Khuynh mỉm cười: "Cũng không phải không được."
Đạo Nguyên nuốt nước miếng, lập tức nói: "Hình như phía trước như có trấn nhỏ, không bằng chúng ta tìm một quán trà nghe bàn luận sách, uống một ngụm rồi lên đường."
Thấy Tá Khuynh nhíu mày, Đạo Nguyên bổ sung thêm: "Ngoại trừ thể lực cần nghỉ ngơi ra, tinh thần nghỉ ngơi cũng rất quan trọng."
Huyết Tâm dùng đầu chọc chọc cánh tay Tá Khuynh: "Chủ nhân, đừng nghe tên phế vật kia."
Đạo Nguyên tội nghiệp, dùng ánh mắt ấm ức như chú chó nhỏ nhìn nàng: "Tôn Thượng, nếu ta chết, không có thuộc hạ đi theo người, người sẽ chẳng có vẻ oai phong mấy."
Tá Khuynh nhìn sắc mặt Đạo Nguyên vì sợ độ cao mà nôn ra đến mức trắng bệch, lại nghĩ đến thần y Đạo Nguyên này quả thật còn có tác dụng, liền thỏa hiệp: "Cũng được."
Lúc hai người còn cách đầu trấn một khoảng liền thấy có người dắt con cái, đeo bọc hành lý lục tục rời khỏi trấn nhỏ.
Hai người đi vào trong trấn, phát hiện trong trấn càng vắng vẻ, người đi đường rất ít, phần lớn cửa hàng đều đóng cửa, cảnh tượng vô cùng hiu quạnh.
Thỉnh thoảng trên đường cũng có người đi lại nhưng cũng là đeo bọc hành lý, đi đến phía ngoài trấn.
Không đúng. Đạo Nguyên tiện tay giữ chặt một thanh niên đeo túi vải, hỏi: "Tiểu huynh đệ, ngươi muốn đi đâu vậy?"
"Đi buôn bán thôi."
"Ta thấy có không ít người đều đeo bọc hành lý rời khỏi, trong trấn đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Người thanh niên kia đưa mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới một cái, nói: "Ngươi không ở gần đây phải không. Khoảng thời gian trước, ba trấn cách trấn này hai mươi dặm đều bị một ma đầu giết sạch rồi."
Đồng tử Đạo Nguyên nhanh chóng co rút: "Bị... Bị giết sạch rồi?"
"Đúng, nhà họ chiếm giữ ở đây rất nhiều thế hệ, đã xưng bá trăm năm lại bị giết trong một đêm… Người già phụ nữ và trẻ em, không một ai may mắn thoát khỏi." Người thanh niên lắc đầu: "Sau hôm ấy, ở trong trấn rất nhiều người vì sợ bị ảnh hưởng đều chuyển đi, càng ngày càng ít người, không làm ăn được, ta cũng phải đến nơi khác tìm kế sinh nhai thôi."
Người thanh niên nói xong, nhìn về phía Tá Khuynh ở phía sau Đạo Nguyên, nói: "Ngươi dẫn theo một cô nương đi cùng lại càng không tiện. Nơi này thật sự rất xấu, hai người các ngươi cũng sớm rời khỏi đi. Tại hạ cáo từ trước."
Đạo Nguyên nhăn mày lại, cũng chỉ nói câu: "Thuận buồm xuôi gió."
Người thanh niên đi rồi, Đạo Nguyên nghiêng đầu nói với Tá Khuynh: "Không biết ma đầu nào điên rồ như vậy, lại còn giết..."
"Ta." Tá Khuynh nhíu mày, cắt ngang hắn: "Ta giết." Ở trong mắt nàng không chút cảm giác gây tội gì, trên mặt mang theo vẻ ác ý ấm áp đầy dễ chịu, nói: "Tự tay ta giết hết cả đám. Bọn họ đáng chết từ một trăm năm trước."
Nghĩ lại cảm giác sảng khoái khi giết người ngày đó, nàng hừ một tiếng, tự tin đi về phía trước.
"Ngày tám tháng năm, hoa sen máu, ngày bảy tháng bảy, đầu rơi xuống đất..."
Đạo Nguyên chợt nghẹn ngào, nhìn bóng lưng Tá Khuynh, trái tim chợt chìm xuống.
Cho tới giờ phút này hắn mới biết Tá Khuynh là cuồng biến thái cuồng giết người, dù sao từ khi hắn bắt đầu gặp được Tá Khuynh, chưa bao giờ tận mắt thấy Tá Khuynh giết người.
Khuôn mặt kia của nàng thật sự rất dễ lừa gạt, khiến cho hắn vẫn luôn coi nàng như một thiếu nữ bị hại chứ không phải một ác ma hút máu.
Tá Khuynh đúng là có thể so với diệt bá ở trong lời đồn, bất kể dân thường hay là tu sĩ, phần lớn mọi người trong truyện là bị nàng giết chết.
Trong lòng Đạo Nguyên nặng trĩu, không dễ chịu mấy.
Hắn nhìn thấy phía trước có ông cụ chống gậy chậm rãi đi qua, liền tiến lên đỡ ông cụ kia một chút, hỏi: "Ông lão, sao có một mình ông vậy, người nhà người đâu."
Ông cụ kia nhìn hắn một cái, chậm rãi lắc đầu: "Bọn họ còn trẻ, đều rời khỏi trấn rồi, ta lớn tuổi, không muốn đi."
Đạo Nguyên nhăn mày lại: "Đều là vì chuyện giết hàng loạt trong trấn mà rời khỏi sao?"
"Người giết hàng loạt..." Không nghĩ tới lại nghe thấy câu này, ông cụ lại thở dài một tiếng: "Ác nghiệt mà!"
Tá Khuynh không thấy Đạo Nguyên đi theo, quay đầu thấy hắn đang đỡ ông cụ từ từ bước đi, nàng có chút không kiên nhẫn, vừa muốn mở miệng thúc giục, không nghĩ tới, đỉnh đầu nàng đột nhiên sáng lên một vầng ánh sáng vàng!
Có kinh nghiệm bị Thanh Ly đánh lén lần trước, trong nháy mắt nàng liền bay ra rất xa, phản ứng đầu tiên chính là quả nhiên Đạo Nguyên cấu kết với người khác muốn đánh lén nàng.
Không nghĩ tới phạm vi của ánh sáng vàng kia rộng như vậy, che cả bầu trời rồi đánh từ không trung xuống.
Cùng lúc đó vô số lá phù chú từ bốn phương tám hướng bay tới phía nàng, kết thành một thế trận, bao vây nàng ở trong đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.