Luôn Có Người Có Ý Thử Cảm Hóa Bệnh Kiều
Chương 3:
Phong Tị
19/04/2023
Mắt Tá Khuynh tối sầm lại, mím môi không nói gì.
Thanh Ly kéo kéo tay áo của Tu Nhiên, không tán thành mà lắc đầu với Tu Nhiên, sau đó đi đến bên cạnh Tu Mộc, nói: "Phụ thân, sư huynh, con đến muộn rồi."
Tu Mộc vốn dĩ đứng ở bên cạnh Chưởng môn, Chưởng môn nghe thấy tiếng Thanh Ly, thở dài nói: "Con đến rồi." Liền đứng sang phải, nhường vị trí cho Thanh Ly, để Thanh Ly đứng ở bên cạnh Tu Mộc.
Thanh Ly nghiêng đầu cẩn thận nhìn Tu Mộc một cái, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Đúng thật là một đôi bích nhân đó, thiên tài kết hợp thiên tài, hoàn hảo biết bao, nếu như không có hồ ly tinh tác quái thì tốt quá rồi." Tu Nhiên quái gở nói: "A, Tu Khuynh sư muội, lúc nãy không nhìn thấy muội, đừng để ý lời ta nói, tùy tiện nói thôi."
Tu Chân nhân thính lực đều siêu phàm, lời của Tu Nhiên nói người đương nhiên đều nghe được. Tu Mộc không nói gì, lẳng lặng lùi về phía sau hai bước, điềm tĩnh đứng sang bên cạnh Tá Khuynh, nắm tay Tá Khuynh lên. Ánh mắt hắn ta lạnh lùng nhìn Tu Nhiên một cái, Tu Nhiên liền hậm hực ngậm miệng lại.
Hành động này của Tu Mộc khiến sắc mặt của Thanh Ly và Chưởng môn đều khá là khó coi. Nhưng đại chiến sắp tới, không có ai có tâm tư để ý đến chuyện ghen tuông nhỏ bé giữa các nữ đệ tử. Mọi người muốn quan tâm tới hướng đi của nhóm ma tu phía đối diện hơn.
Tá Khuynh cũng không nói gì, hoặc là nói, đối với nàng mọi thứ bên cạnh đều trở nên không còn quan trọng nữa, nàng nhìn chằm chằm vào nhóm ma tu ở phía đối diện, cảm giác kỳ quái trong lòng đó càng lúc càng mãnh liệt, có thứ gì... đang kêu gọi nàng, trong lồng ngực vừa buồn bực vừa ngứa ngáy, hắc khí đầy trời không hề khiến nàng cảm thấy sợ hãi, ngược lại khiến nàng cảm thấy khát vọng.
Là thứ gì... rốt cuộc là thứ gì?
Mặc Vận là người lên tiếng trước, thảnh thơi khiêu khích nói: "Này, người đến đủ chưa, tiên môn các ngươi chỉ có nhiêu đây người? Không đủ giết đâu."
Chưởng môn lạnh giọng đáp lại: "Thằng nhãi vô tri, thật sự cho rằng dựa vào đám người này của các ngươi là có thể làm lay động nền móng nghìn năm của tiên môn?"
"Có thể làm lay động hay không, không phải thử là biết rồi sao?"
Chưởng môn cười lớn: "Bọn ta đang lo là không có cơ hội treo cổ hết đám yêu nghiệt các ngươi, đúng lúc tự các ngươi đưa đến tận cửa rồi."
Mặc Vận cười nói: "Ta đến tận cửa lấy mạng các người." Hắn ta không phí lời nữa, vung tay lên, hắc khí đầy trời bao phủ xuống, nhóm ma tu xông về trước hét lớn người sự bao trùm mù mịt của hắc khí. Các tiên môn cũng lập tức kháp quyết, dùng tiên khí tập hợp lại thành từng cái vòng bảo hộ, ngăn chặn Ma khí xâm nhập.
Tu Mộc che ở trước người Tá Khuynh nói: "Nơi này hung hiểm, chăm sóc cho chính mình." Dứt lời, liền bay người lên trước nghênh chiến.
Tá Khuynh biết rõ lúc này nàng nên kháp quyết tập hợp lại vòng bảo hộ xung quanh người để chống lại sự xâm nhập của Ma khí trước, tu vi của nàng thấp kém, nếu Ma khí nhập thể, lúc thi triển pháp thuật dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, mà Ma khí của Mặc Vận, càng không thể xem thường. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn tinh thần của nàng ngẩn ngơ, nàng... nàng muốn...
"Sư tỷ!" Ôn Lăng vỗ vai nàng một cái, một tầng tiên khí tràn ra từ lòng bàn tay của y bảo phủ toàn thân nàng, vững vàng che chắn cho nàng, Ôn Lăng lo lắng nói: "Đừng để bị Ma khí nhiễu loạn tâm trí, bảo vệ chính mình."
Lúc này Tá Khuynh mới miễn cưỡng hoàn hồn lại, yếu ớt cười nói: "Đệ đi đi, không cần quan tâm ta, ta trốn phía sau giết những tiểu ma tu."
Phía trước đã đánh đến không thể tách rời ra, Tu Mộc, chưởng môn,... một người bị nhiều ma tu bao vậy, trên người dính đầy máu màu đen. Chiến cuộc căng thẳng, Ôn Lăng nhất thời cũng không thể quan tâm đến nàng, bay người lên trước trợ giúp Tu Mộc.
Tu Nhiên ở bên cạnh nhìn thấy màn này, không kiên nhẫn nói: "Còn chưa cút ra phía sau sao! Đừng để người khác vì bảo vệ người mà phân tâm!" Nói xong, cũng liền bay lên gia nhập vào chiến cuộc.
Vòng bảo vệ Ôn Lăng cho Tá Khuynh rất rắn chắc, nàng nhất thời cảm thấy cảm giác mãnh liệt đó đã phai nhạt hơn một chút. Nàng ép bản thân mình bình tĩnh lại, niết quyết một cái, từ đầu ngón tay bắn ra một đòn, đánh rơi vũ khí của tên ma tu to con phía trước.
Ma khí trong không khí càng thêm nồng nặc, Ma khí điên cuồng nuốt chửng tiên khí của nhóm tiên môn, có tiểu tiên tu yếu kém không cẩn thận bị Ma khí nhập thể, rất nhanh liền tẩu hỏa nhập ma, tự bạo mà chết. Nàng nhìn thấy Mặc Vận ở phía xa xa giơ tay lên, ám quang lóe sáng tay hắn ta; Ma khí từ lòng bàn tay hắn ta điên cuồng tràn ra. Ma khí đầy trời đều là do hắn ta bố trí, hắn ta lớn mạnh đến đại đến gần như khủng bố.
Tá Khuynh vẫn luôn rất sợ chết, thế nhưng không biết tại sao nàng không sợ Mặc Vận, cũng không sợ những tên ma tu đó.
Thanh Ly kéo kéo tay áo của Tu Nhiên, không tán thành mà lắc đầu với Tu Nhiên, sau đó đi đến bên cạnh Tu Mộc, nói: "Phụ thân, sư huynh, con đến muộn rồi."
Tu Mộc vốn dĩ đứng ở bên cạnh Chưởng môn, Chưởng môn nghe thấy tiếng Thanh Ly, thở dài nói: "Con đến rồi." Liền đứng sang phải, nhường vị trí cho Thanh Ly, để Thanh Ly đứng ở bên cạnh Tu Mộc.
Thanh Ly nghiêng đầu cẩn thận nhìn Tu Mộc một cái, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Đúng thật là một đôi bích nhân đó, thiên tài kết hợp thiên tài, hoàn hảo biết bao, nếu như không có hồ ly tinh tác quái thì tốt quá rồi." Tu Nhiên quái gở nói: "A, Tu Khuynh sư muội, lúc nãy không nhìn thấy muội, đừng để ý lời ta nói, tùy tiện nói thôi."
Tu Chân nhân thính lực đều siêu phàm, lời của Tu Nhiên nói người đương nhiên đều nghe được. Tu Mộc không nói gì, lẳng lặng lùi về phía sau hai bước, điềm tĩnh đứng sang bên cạnh Tá Khuynh, nắm tay Tá Khuynh lên. Ánh mắt hắn ta lạnh lùng nhìn Tu Nhiên một cái, Tu Nhiên liền hậm hực ngậm miệng lại.
Hành động này của Tu Mộc khiến sắc mặt của Thanh Ly và Chưởng môn đều khá là khó coi. Nhưng đại chiến sắp tới, không có ai có tâm tư để ý đến chuyện ghen tuông nhỏ bé giữa các nữ đệ tử. Mọi người muốn quan tâm tới hướng đi của nhóm ma tu phía đối diện hơn.
Tá Khuynh cũng không nói gì, hoặc là nói, đối với nàng mọi thứ bên cạnh đều trở nên không còn quan trọng nữa, nàng nhìn chằm chằm vào nhóm ma tu ở phía đối diện, cảm giác kỳ quái trong lòng đó càng lúc càng mãnh liệt, có thứ gì... đang kêu gọi nàng, trong lồng ngực vừa buồn bực vừa ngứa ngáy, hắc khí đầy trời không hề khiến nàng cảm thấy sợ hãi, ngược lại khiến nàng cảm thấy khát vọng.
Là thứ gì... rốt cuộc là thứ gì?
Mặc Vận là người lên tiếng trước, thảnh thơi khiêu khích nói: "Này, người đến đủ chưa, tiên môn các ngươi chỉ có nhiêu đây người? Không đủ giết đâu."
Chưởng môn lạnh giọng đáp lại: "Thằng nhãi vô tri, thật sự cho rằng dựa vào đám người này của các ngươi là có thể làm lay động nền móng nghìn năm của tiên môn?"
"Có thể làm lay động hay không, không phải thử là biết rồi sao?"
Chưởng môn cười lớn: "Bọn ta đang lo là không có cơ hội treo cổ hết đám yêu nghiệt các ngươi, đúng lúc tự các ngươi đưa đến tận cửa rồi."
Mặc Vận cười nói: "Ta đến tận cửa lấy mạng các người." Hắn ta không phí lời nữa, vung tay lên, hắc khí đầy trời bao phủ xuống, nhóm ma tu xông về trước hét lớn người sự bao trùm mù mịt của hắc khí. Các tiên môn cũng lập tức kháp quyết, dùng tiên khí tập hợp lại thành từng cái vòng bảo hộ, ngăn chặn Ma khí xâm nhập.
Tu Mộc che ở trước người Tá Khuynh nói: "Nơi này hung hiểm, chăm sóc cho chính mình." Dứt lời, liền bay người lên trước nghênh chiến.
Tá Khuynh biết rõ lúc này nàng nên kháp quyết tập hợp lại vòng bảo hộ xung quanh người để chống lại sự xâm nhập của Ma khí trước, tu vi của nàng thấp kém, nếu Ma khí nhập thể, lúc thi triển pháp thuật dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, mà Ma khí của Mặc Vận, càng không thể xem thường. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn tinh thần của nàng ngẩn ngơ, nàng... nàng muốn...
"Sư tỷ!" Ôn Lăng vỗ vai nàng một cái, một tầng tiên khí tràn ra từ lòng bàn tay của y bảo phủ toàn thân nàng, vững vàng che chắn cho nàng, Ôn Lăng lo lắng nói: "Đừng để bị Ma khí nhiễu loạn tâm trí, bảo vệ chính mình."
Lúc này Tá Khuynh mới miễn cưỡng hoàn hồn lại, yếu ớt cười nói: "Đệ đi đi, không cần quan tâm ta, ta trốn phía sau giết những tiểu ma tu."
Phía trước đã đánh đến không thể tách rời ra, Tu Mộc, chưởng môn,... một người bị nhiều ma tu bao vậy, trên người dính đầy máu màu đen. Chiến cuộc căng thẳng, Ôn Lăng nhất thời cũng không thể quan tâm đến nàng, bay người lên trước trợ giúp Tu Mộc.
Tu Nhiên ở bên cạnh nhìn thấy màn này, không kiên nhẫn nói: "Còn chưa cút ra phía sau sao! Đừng để người khác vì bảo vệ người mà phân tâm!" Nói xong, cũng liền bay lên gia nhập vào chiến cuộc.
Vòng bảo vệ Ôn Lăng cho Tá Khuynh rất rắn chắc, nàng nhất thời cảm thấy cảm giác mãnh liệt đó đã phai nhạt hơn một chút. Nàng ép bản thân mình bình tĩnh lại, niết quyết một cái, từ đầu ngón tay bắn ra một đòn, đánh rơi vũ khí của tên ma tu to con phía trước.
Ma khí trong không khí càng thêm nồng nặc, Ma khí điên cuồng nuốt chửng tiên khí của nhóm tiên môn, có tiểu tiên tu yếu kém không cẩn thận bị Ma khí nhập thể, rất nhanh liền tẩu hỏa nhập ma, tự bạo mà chết. Nàng nhìn thấy Mặc Vận ở phía xa xa giơ tay lên, ám quang lóe sáng tay hắn ta; Ma khí từ lòng bàn tay hắn ta điên cuồng tràn ra. Ma khí đầy trời đều là do hắn ta bố trí, hắn ta lớn mạnh đến đại đến gần như khủng bố.
Tá Khuynh vẫn luôn rất sợ chết, thế nhưng không biết tại sao nàng không sợ Mặc Vận, cũng không sợ những tên ma tu đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.