Luôn Có Người Có Ý Thử Cảm Hóa Bệnh Kiều
Chương 46:
Phong Tị
09/05/2023
Đạo Nguyên bị viên đá đập vào mà tỉnh dậy.
Đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, hắn mơ màng mở to mắt ra thì nhìn thấy Tá Khuynh đang ngồi dưới đất và dựa lưng vào một hòn đá cách đó không xa.
Phía bên tay trái của nàng có một đống máu me nhầy nhụa gì đó, trông giống như xác của một yêu quái nhỏ nào đó.
Hắn lại nhìn thấy tay phải của Tá Khuynh đang mò mẫm trên mặt đất, một lúc lâu sau thì chạm vào một viên đá sau đó thì giơ tay ném về phía đầu của hắn, mà trước người hắn đã có một đống đá rồi.
Thấy hắn trợn mắt, Tá Khuynh nhe hàm răng trắng sáng rõ ràng mà cười với hắn, rồi hỏi: "Ngươi không phải là người Thanh Ly phái tới để tra tấn ta à?"
Đạo Nguyên ngồi dậy, vì động tác không cẩn thận nên đã làm rách vết thương ở trên lưng, hắn nghiến răng chịu đựng nói: “Đau quá.”
Tá Khuynh lại nhặt một viên đá từ dưới đất rồi lại ném nó vào người hắn, vừa hỏi vừa ném: "Ai phái ngươi đến đây?"
Lúc này, đột nhiên có một con đại bàng đỏ như máu, mặt mũi hung dữ từ trên trời lao xuống, Đạo Nguyên còn chưa kịp kêu cẩn thận thì đã thấy Tá Khuynh bình tĩnh đưa tay nắm lấy cổ đại bàng, rồi dùng hai tay vặn lại như cái bánh quai chèo, đầu của đại bàng đột nhiên bị vặn ra, sau đó thì tùy tiện ném nó sang một bên.
Sau đó nàng hít một hơi thật sâu, rồi có một thứ gì đó màu đen bay ra khỏi con đại bàng và thấm vào cơ thể của Tá Khuynh.
Đào Nguyên nuốt nước miếng. Hắn không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng hắn cảm thấy khuôn mặt của Tá Khuynh ngày càng hồng hào.
Tá Khuynh tiếp tục chạm vào những viên đá trên mặt đất, thế nhưng những viên đá xung quanh nàng đều đã bị nàng ném đi rồi.
Không còn đá để ném, sắc mặt của Tá Khuynh đột nhiên tối sầm, vậy là khó chịu nắm lấy đầu con chim đại bàng rồi ném về phía Đạo Nguyên, tức giận nói: "Sao ngươi lại trắng như vậy chứ?"
"..." Đạo Nguyên nghiêng người tránh đi cái đầu chim đại bàng đang bay qua, vẻ mặt quái dị cúi đầu nhìn xuống làn da màu lúa mì của mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn làn da trong trắng như ngọc của Tá Khuynh, nhất thời không biết ai bị bệnh mù màu.
Tá Khuynh lại hỏi: "Ai cho ngươi chạy vào đây để gây rối hả?"
"A..." Đạo Nguyên dùng vẻ mặt phiền muộn nhìn nàng một cái, sau đó cúi đầu: "Hắn, hắn ép ngươi bán dâm, ta muốn cứu ngươi."
Trong cuộc đời của Tá Khuynh, có rất ít khoảnh khắc được "cứu" như này. Nàng tức giận đến muốn cười, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi là ai, ta cần ngươi cứu ta sao? Đạo Nguyên à, ta chỉ cần một ngón tay thôi cũng có thể chọc chết ngươi!"
Sắc mặt của Đạo Nguyên lại càng thêm phiền muộn, hắn biết Tá Khuynh ghét nhất trong đời là người cho rằng nàng yếu đuối, vậy mà hắn lại dẫm lên mìn của Tá Khuynh.
Hắn do dự nhìn nàng, sau đó thì đứng dậy cúi người nhặt hết đống đá trước mặt, rồi đem qua và bỏ xuống tay phải của Tá Khuynh, tiếp đó thì quay trở lại vị trí mà hắn vừa ngồi rồi thành nhật nhắm mắt lại, nói: "Ngươi tiếp tục ném vào người ta đi."
Vẻ mặt của hắn vừa chột dạ vừa oan ức, giống như một con chó đã làm sai điều gì đó.
Hắn bảo Tá Khuynh tiếp tục ném nhưng trái lại là Tá Khuynh không muốn ném nữa, nàng hừ lạnh một tiếng trong cổ họng, vẻ mặt u ám nói: “Ngươi còn không biết lăn lại đây để đỡ ta dậy."
Đạo Nguyên vô cùng nghe lời, lập tức ngoan ngoãn đi tới.
Khi hắn đi qua mới phát hiện ra chân phải của Tá Khuynh bị vặn vẹo một cách kỳ lạ, giống như bị gãy.
Hắn cau mày nói: "Chân của ngươi bị làm sao..." Vừa nói xong, một ánh sáng xanh dịu từ trong lòng bàn tay hắn tràn ra, chậm rãi bao quanh thân dưới của Tá Khuynh.
Ánh sáng xanh đi vào trong cơ thể Tá Khuynh qua miệng vết thương của nàng, không bao lâu sau thì Tá Khuynh cảm thấy thân dưới của mình đã có cảm giác trở lại.
Trước đó thì thân dưới không có cảm giác, giống như bị chặt đứt vậy, cũng không cảm thấy đau. Bây giờ thì đã có cảm giác, nhưng lại đau đến nỗi nàng đổ mồ hôi lạnh đầy người.
Tá Khuynh cắn môi, lạnh lùng nhìn Đạo Nguyên chằm chằm. Mà trên trán Đạo Nguyên cũng đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng vì sử dụng tu vi mà ra.
... Tại sao? Trong cơn đau thấu xương, Tá Khuynh nghĩ.
Đạo Nguyên không nhìn nàng mà nghiêm túc nhìn chằm chằm vết thương trên chân nàng. Đợi đến khi ánh sáng màu xanh biến mất thì hắn mới đứng dậy.
Thấy hắn đứng dậy, Tá Khuynh lập tức kéo lấy tay áo của hắn, hung dữ nói: "Ngươi đi đâu vậy?"
“Ta đi tìm một tấm ván gỗ thích hợp.” Đạo Nguyên lau mồ hôi trên trán, rồi móc từ trong ngực ra một viên đan dược, sau đó thì nhét viên dược đó vào trong tay đang nắm ống tay áo của nàng, nói: “Ngươi ăn cái này trước đi, sẽ khỏe lại nhanh hơn."
Đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, hắn mơ màng mở to mắt ra thì nhìn thấy Tá Khuynh đang ngồi dưới đất và dựa lưng vào một hòn đá cách đó không xa.
Phía bên tay trái của nàng có một đống máu me nhầy nhụa gì đó, trông giống như xác của một yêu quái nhỏ nào đó.
Hắn lại nhìn thấy tay phải của Tá Khuynh đang mò mẫm trên mặt đất, một lúc lâu sau thì chạm vào một viên đá sau đó thì giơ tay ném về phía đầu của hắn, mà trước người hắn đã có một đống đá rồi.
Thấy hắn trợn mắt, Tá Khuynh nhe hàm răng trắng sáng rõ ràng mà cười với hắn, rồi hỏi: "Ngươi không phải là người Thanh Ly phái tới để tra tấn ta à?"
Đạo Nguyên ngồi dậy, vì động tác không cẩn thận nên đã làm rách vết thương ở trên lưng, hắn nghiến răng chịu đựng nói: “Đau quá.”
Tá Khuynh lại nhặt một viên đá từ dưới đất rồi lại ném nó vào người hắn, vừa hỏi vừa ném: "Ai phái ngươi đến đây?"
Lúc này, đột nhiên có một con đại bàng đỏ như máu, mặt mũi hung dữ từ trên trời lao xuống, Đạo Nguyên còn chưa kịp kêu cẩn thận thì đã thấy Tá Khuynh bình tĩnh đưa tay nắm lấy cổ đại bàng, rồi dùng hai tay vặn lại như cái bánh quai chèo, đầu của đại bàng đột nhiên bị vặn ra, sau đó thì tùy tiện ném nó sang một bên.
Sau đó nàng hít một hơi thật sâu, rồi có một thứ gì đó màu đen bay ra khỏi con đại bàng và thấm vào cơ thể của Tá Khuynh.
Đào Nguyên nuốt nước miếng. Hắn không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng hắn cảm thấy khuôn mặt của Tá Khuynh ngày càng hồng hào.
Tá Khuynh tiếp tục chạm vào những viên đá trên mặt đất, thế nhưng những viên đá xung quanh nàng đều đã bị nàng ném đi rồi.
Không còn đá để ném, sắc mặt của Tá Khuynh đột nhiên tối sầm, vậy là khó chịu nắm lấy đầu con chim đại bàng rồi ném về phía Đạo Nguyên, tức giận nói: "Sao ngươi lại trắng như vậy chứ?"
"..." Đạo Nguyên nghiêng người tránh đi cái đầu chim đại bàng đang bay qua, vẻ mặt quái dị cúi đầu nhìn xuống làn da màu lúa mì của mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn làn da trong trắng như ngọc của Tá Khuynh, nhất thời không biết ai bị bệnh mù màu.
Tá Khuynh lại hỏi: "Ai cho ngươi chạy vào đây để gây rối hả?"
"A..." Đạo Nguyên dùng vẻ mặt phiền muộn nhìn nàng một cái, sau đó cúi đầu: "Hắn, hắn ép ngươi bán dâm, ta muốn cứu ngươi."
Trong cuộc đời của Tá Khuynh, có rất ít khoảnh khắc được "cứu" như này. Nàng tức giận đến muốn cười, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi là ai, ta cần ngươi cứu ta sao? Đạo Nguyên à, ta chỉ cần một ngón tay thôi cũng có thể chọc chết ngươi!"
Sắc mặt của Đạo Nguyên lại càng thêm phiền muộn, hắn biết Tá Khuynh ghét nhất trong đời là người cho rằng nàng yếu đuối, vậy mà hắn lại dẫm lên mìn của Tá Khuynh.
Hắn do dự nhìn nàng, sau đó thì đứng dậy cúi người nhặt hết đống đá trước mặt, rồi đem qua và bỏ xuống tay phải của Tá Khuynh, tiếp đó thì quay trở lại vị trí mà hắn vừa ngồi rồi thành nhật nhắm mắt lại, nói: "Ngươi tiếp tục ném vào người ta đi."
Vẻ mặt của hắn vừa chột dạ vừa oan ức, giống như một con chó đã làm sai điều gì đó.
Hắn bảo Tá Khuynh tiếp tục ném nhưng trái lại là Tá Khuynh không muốn ném nữa, nàng hừ lạnh một tiếng trong cổ họng, vẻ mặt u ám nói: “Ngươi còn không biết lăn lại đây để đỡ ta dậy."
Đạo Nguyên vô cùng nghe lời, lập tức ngoan ngoãn đi tới.
Khi hắn đi qua mới phát hiện ra chân phải của Tá Khuynh bị vặn vẹo một cách kỳ lạ, giống như bị gãy.
Hắn cau mày nói: "Chân của ngươi bị làm sao..." Vừa nói xong, một ánh sáng xanh dịu từ trong lòng bàn tay hắn tràn ra, chậm rãi bao quanh thân dưới của Tá Khuynh.
Ánh sáng xanh đi vào trong cơ thể Tá Khuynh qua miệng vết thương của nàng, không bao lâu sau thì Tá Khuynh cảm thấy thân dưới của mình đã có cảm giác trở lại.
Trước đó thì thân dưới không có cảm giác, giống như bị chặt đứt vậy, cũng không cảm thấy đau. Bây giờ thì đã có cảm giác, nhưng lại đau đến nỗi nàng đổ mồ hôi lạnh đầy người.
Tá Khuynh cắn môi, lạnh lùng nhìn Đạo Nguyên chằm chằm. Mà trên trán Đạo Nguyên cũng đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng vì sử dụng tu vi mà ra.
... Tại sao? Trong cơn đau thấu xương, Tá Khuynh nghĩ.
Đạo Nguyên không nhìn nàng mà nghiêm túc nhìn chằm chằm vết thương trên chân nàng. Đợi đến khi ánh sáng màu xanh biến mất thì hắn mới đứng dậy.
Thấy hắn đứng dậy, Tá Khuynh lập tức kéo lấy tay áo của hắn, hung dữ nói: "Ngươi đi đâu vậy?"
“Ta đi tìm một tấm ván gỗ thích hợp.” Đạo Nguyên lau mồ hôi trên trán, rồi móc từ trong ngực ra một viên đan dược, sau đó thì nhét viên dược đó vào trong tay đang nắm ống tay áo của nàng, nói: “Ngươi ăn cái này trước đi, sẽ khỏe lại nhanh hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.