Luôn Có Người Có Ý Thử Cảm Hóa Bệnh Kiều
Chương 50:
Phong Tị
19/05/2023
Tá Khuynh giậm chân, quay đầu chạy vào sân sau, trong sân này có rất nhiều vò nước, nhưng đã bị nàng giấu đi hết rồi. Thân hình Tá Khuynh vốn đã gầy nhỏ, nàng men theo lỗ chó chui trở lại cái sân mà lúc trước nàng sống với nha hoàn của mình. Lúc đầu, nàng chính là men theo lỗ chó này để bò vào nhà bọn họ.
Nàng bò vào vò nước nhỏ bên bức tường đất ngoài sân, lấy tấm thảm rách trùm lên nóc vò.
Nàng đục một cái lỗ trên vò nước nhỏ, men theo khe hở của bức tường đất, vừa đủ để nàng có thể nhìn thấy tình hình trong sân.
Nàng nhìn thấy Tiểu Tam chạy tới chạy lui quanh cái sân, hét lên: “Tiểu Tứ! Tá Khuynh! Muội ở đâu! Mau ra đây!”
Đồ ngốc, nàng nghĩ.
Lúc này, con chó canh cửa đột nhiên cất tiếng sủa, sau đó âm thanh này bỗng chốc liền biến mất.
Cánh cửa sắt bị người ta đá văng, một đám người cầm kiếm xông vào. Tên cầm đầu một tay cầm đầu người, hai tay vung lên, ném vào trong sân.
Hai cái đầu người lăn hai vòng trên đất, dính đầy bùn đất, hai mắt mở to, chết không nhắm mắt.
Nàng nghe thấy tiếng hét xé ruột xé gan của Tam Tử: “Cha!!! Đại ca!!!” Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Người phụ nữ đẩy cánh cửa gỗ ra, nhìn thấy cái đầu người trên đất, hai chân mềm nhũn, bám vào khung cửa, nhất thời không đứng dậy được, khuôn mặt vốn kiều diễm bỗng chốc như già đi mười tuổi.
Một thanh niên chừng mười bảy, mười tám tuổi từ sau lưng nàng ấy lao ra, nhìn thấy cảnh này, hai mắt đỏ hoe, cầm rìu xông lên nhưng bị tên cầm đầu một đao nhẹ nhàng đã chặt được cái đầu xuống.
Tên cầm đầu đút con đao vào vỏ kiếm, thờ ơ nói: “Nói đi, tiểu cô nương sống ở nhà các ngươi, bây giờ đang ở đâu?”
Nước mắt người phụ nữ lăn dài trên mặt, nàng ấy nhìn chằm chằm vào đầu người chồng đã chết trên mặt đất, lẩm bẩm: “Ai? Ai?”
Tên cầm đầu bắt đầu mất kiên nhẫn: “Đừng giả ngu, cô nương sống ở nhà ngươi, nửa năm trước có người nhìn thấy nó.”
Người phụ nữ lắc đầu, ánh mắt vô hồn, lẩm bẩm nói: “Ta không biết.”
Đạo Nguyên cảm giác được tầm nhìn của mình không ngừng run lên, cuối cùng hắn mới ý thức được thì ra chính là thân thể mà hắn đang ở đang run rẩy.
Người cầm đầu hừ lạnh một tiếng, rút đao ra, đặt lên cổ của Tam Tử nằm liệt trên mặt đất, nói: “Giả vờ cũng vô ích, quanh đây chỉ có một hộ gia đình nhà các ngươi. Nếu ngươi không nói, con trai này của ngươi cũng sẽ chết.”
“Nương....” Tam Tử khóc không thành tiếng, hoảng sợ lắc đầu nói: “Ta, ta nói, một tháng trước, Tiểu Tứ bị nhiễm phong hàn chết rồi, được chôn ở sơn động sau núi.”
Người cầm đầu cười lạnh một tiếng, một đao chặt đứt đầu Tam Tử.
Trên lưỡi đao phản quang, Đạo Nguyên nhìn thấy trên thanh kiếm lạnh băng khắc một từ “Đồ*” vô cùng khoa trương.
*Đồ: giết, tàn sát.
Chữ “Đồ” như được phóng đại đến vô tận, in sâu vào mắt hắn.
Vào lúc đó, sống lưng Đạo Nguyên đột nhiên cảm thấy lạnh, mọi thứ đều liên kết lại với nhau, sau khi rơi vào ma đạo, ba thị trấn bị Tá Khuynh tàn
sát đầu tiên cùng với ác ý lạnh lùng và khuôn mặt cười vui sướng nói “bọn họ nên chết từ một trăm năm”.
Hốc mắt Đạo Nguyên có chút nóng lên.
Cùng lúc đó, hắn cảm giác thân thể này cũng giống như hắn, có thứ gì đó ấm nóng, từng giọt từng giọt từ trong hốc mắt rơi xuống.
Người phụ nữ hét lên một tiếng đau thấu tim, ngã quỵ trên mặt đất, miệng không ngừng nói: “Tai họa... tai họa... tất cả là do tai họa đó.” Nhìn có vẻ như nàng ấy đã điên rồi.
Tên cầm đầu thu đao lại, nhẹ giọng ra lệnh: “Đến sau núi đào thi thể lên, đào ra thì giết nó đi, còn đào không được thì tra tấn bọn chúng cho đến khi chịu nói ra sự thật rồi giết.”
Một nam nhân tai to mặt lớn đứng sau lưng tên cầm đầu lập tức tiến lên, cười nói: “Lão đại, nếu như nàng ta đằng nào cũng phải chết, chi bằng để ta ở lại tra tấn người phụ nữ này, cái này ta là giỏi nhất.”
Tên cầm đầu khẽ gật đầu, tên mập đó liền tiến lên kéo người phụ nữ đang bất tỉnh vào trong nhà, chẳng mấy chốc, từ trong nhà liền truyền ra tiếng hét thót tim của người phụ nữ.
Một số người trong đám đó vừa cười vừa bắt đầu bàn tán xôn xao: “Bàn Tử rất giỏi trong việc tra phấn phụ nữ ha.”
“E rằng người phụ nữ này giống như Yến Thanh, có chết cũng không chịu nói.”
“Ta rất khâm phục Yến Thanh, nàng ta vô cùng trung thành, mấy năm nay dùng đủ loại thủ đoạn hành hạ nhưng nàng ta đến chết cũng không chịu
hé răng nửa lời.”
“Ngươi đừng nhắc nữa, người phụ nữ tên Yến Thanh đó khi nổi lên thì cũng khá “ngon” đó.” Mấy người họ nhìn nhau, ngầm hiểu bật cười thành tiếng.
Sau đó, trong căn nhà gỗ vang lên tiếng hét thảm thiết của một nam nhân, rồi có tiếng vật gì đó đột ngột đổ sập xuống.
Không lâu sau, người tên Bàn Tử ôm mặt, quần áo xộc xệch, tức giận đùng đùng xách đầu người phụ nữ đi ra khỏi phòng, máu từ kẽ hở giữa lòng bàn tay hắn ta chảy ra, hắn ta hung hăng đá hai cái vào đầu người phụ nữ và chửi: “Đồ đê tiện!”
Đạo Nguyên cảm giác được bàn tay trên cơ thể mình đang véo da đùi của mình với cảm xúc bất ổn, hết lần này đến lần khác, vừa đau vừa tê.
Tên cầm đầu sốt ruột nói: “Đồ ngu, cả nhà nó đều chết rồi, vậy ta tra vấn ai đây?”
Người đứng phía sau hắn ta nói: “Lão đại, chẳng phải là do lão đại giết quá nhanh sao?”
Tên cầm đầu hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, vốn dĩ ta cũng không ôm hy vọng gì nhiều, thiêu hết đi.”
Bàn Tử nói: “Trong nhà vẫn còn một đứa nhỏ nữa.”
“Thiêu hết đi.”
Nàng ngửi thấy mùi dầu hoả nồng nặc.
Thân thể đó cúi đầu xuống, nhìn bắp đùi bị móng tay cào ra đầy máu, tê dại lặp lại hành động tự làm đau chính mình.
Cả đám người cười nói vui vẻ, vừa cười và đổ dầu vào mọi ngóc ngách trong nhà.
Muốn sống tiếp, muốn sống tiếp, muốn sống tiếp.
Hắn nghe thấy thân thể này nói như vậy.
Sống tiếp, sống tiếp, sống tiếp.
Nàng cúi đầu, hắn cảm nhận được trong lòng nàng có một loại xúc động không dám nhìn tiếp nữa, nàng nhìn vào cái đùi mà bị mình véo đến tê
dại, cho đến khi nghe thấy tiếng khóc của trẻ con vang lên bên tai, nàng mới đột ngột ngẩng đầu lên.
Nàng nhìn thấy Tiểu Ngũ vừa khóc vừa bò ra khỏi đống lửa, ánh lửa thiêu đốt làn da trắng nõn non nớt của đứa bé thành màu đen. Nó ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt máu thịt lẫn lộn chỉ còn lại một đôi mắt màu xanh trong veo, nổi bật giữa ánh lửa, từ xa xa nhìn thẳng vào mắt nàng.
Trong đôi mắt non nớt và trong sáng ấy giờ đây lại đầy rẫy nước mắt, đau đớn và nghi hoặc.
Cái nhìn đó đã xoáy sâu vào tầm mắt và tâm trí nàng.
Như thể đang hỏi, tại sao?
Tại sao?
Xin lỗi.
Hắn nghe thấy thân thể này đang xin lỗi.
Xin lỗi.
Đạo Nguyên nhìn thấy đôi mắt ấy.
Hắn đột nhiên hiểu ra, tại sao một người hung bạo và khát máu như Tá Khuynh nhưng không những không giết hắn mà còn luôn khoan dung với hắn.
Đôi mắt của đứa bé đó hầu như giống hệt với hắn.
Nàng bò vào vò nước nhỏ bên bức tường đất ngoài sân, lấy tấm thảm rách trùm lên nóc vò.
Nàng đục một cái lỗ trên vò nước nhỏ, men theo khe hở của bức tường đất, vừa đủ để nàng có thể nhìn thấy tình hình trong sân.
Nàng nhìn thấy Tiểu Tam chạy tới chạy lui quanh cái sân, hét lên: “Tiểu Tứ! Tá Khuynh! Muội ở đâu! Mau ra đây!”
Đồ ngốc, nàng nghĩ.
Lúc này, con chó canh cửa đột nhiên cất tiếng sủa, sau đó âm thanh này bỗng chốc liền biến mất.
Cánh cửa sắt bị người ta đá văng, một đám người cầm kiếm xông vào. Tên cầm đầu một tay cầm đầu người, hai tay vung lên, ném vào trong sân.
Hai cái đầu người lăn hai vòng trên đất, dính đầy bùn đất, hai mắt mở to, chết không nhắm mắt.
Nàng nghe thấy tiếng hét xé ruột xé gan của Tam Tử: “Cha!!! Đại ca!!!” Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Người phụ nữ đẩy cánh cửa gỗ ra, nhìn thấy cái đầu người trên đất, hai chân mềm nhũn, bám vào khung cửa, nhất thời không đứng dậy được, khuôn mặt vốn kiều diễm bỗng chốc như già đi mười tuổi.
Một thanh niên chừng mười bảy, mười tám tuổi từ sau lưng nàng ấy lao ra, nhìn thấy cảnh này, hai mắt đỏ hoe, cầm rìu xông lên nhưng bị tên cầm đầu một đao nhẹ nhàng đã chặt được cái đầu xuống.
Tên cầm đầu đút con đao vào vỏ kiếm, thờ ơ nói: “Nói đi, tiểu cô nương sống ở nhà các ngươi, bây giờ đang ở đâu?”
Nước mắt người phụ nữ lăn dài trên mặt, nàng ấy nhìn chằm chằm vào đầu người chồng đã chết trên mặt đất, lẩm bẩm: “Ai? Ai?”
Tên cầm đầu bắt đầu mất kiên nhẫn: “Đừng giả ngu, cô nương sống ở nhà ngươi, nửa năm trước có người nhìn thấy nó.”
Người phụ nữ lắc đầu, ánh mắt vô hồn, lẩm bẩm nói: “Ta không biết.”
Đạo Nguyên cảm giác được tầm nhìn của mình không ngừng run lên, cuối cùng hắn mới ý thức được thì ra chính là thân thể mà hắn đang ở đang run rẩy.
Người cầm đầu hừ lạnh một tiếng, rút đao ra, đặt lên cổ của Tam Tử nằm liệt trên mặt đất, nói: “Giả vờ cũng vô ích, quanh đây chỉ có một hộ gia đình nhà các ngươi. Nếu ngươi không nói, con trai này của ngươi cũng sẽ chết.”
“Nương....” Tam Tử khóc không thành tiếng, hoảng sợ lắc đầu nói: “Ta, ta nói, một tháng trước, Tiểu Tứ bị nhiễm phong hàn chết rồi, được chôn ở sơn động sau núi.”
Người cầm đầu cười lạnh một tiếng, một đao chặt đứt đầu Tam Tử.
Trên lưỡi đao phản quang, Đạo Nguyên nhìn thấy trên thanh kiếm lạnh băng khắc một từ “Đồ*” vô cùng khoa trương.
*Đồ: giết, tàn sát.
Chữ “Đồ” như được phóng đại đến vô tận, in sâu vào mắt hắn.
Vào lúc đó, sống lưng Đạo Nguyên đột nhiên cảm thấy lạnh, mọi thứ đều liên kết lại với nhau, sau khi rơi vào ma đạo, ba thị trấn bị Tá Khuynh tàn
sát đầu tiên cùng với ác ý lạnh lùng và khuôn mặt cười vui sướng nói “bọn họ nên chết từ một trăm năm”.
Hốc mắt Đạo Nguyên có chút nóng lên.
Cùng lúc đó, hắn cảm giác thân thể này cũng giống như hắn, có thứ gì đó ấm nóng, từng giọt từng giọt từ trong hốc mắt rơi xuống.
Người phụ nữ hét lên một tiếng đau thấu tim, ngã quỵ trên mặt đất, miệng không ngừng nói: “Tai họa... tai họa... tất cả là do tai họa đó.” Nhìn có vẻ như nàng ấy đã điên rồi.
Tên cầm đầu thu đao lại, nhẹ giọng ra lệnh: “Đến sau núi đào thi thể lên, đào ra thì giết nó đi, còn đào không được thì tra tấn bọn chúng cho đến khi chịu nói ra sự thật rồi giết.”
Một nam nhân tai to mặt lớn đứng sau lưng tên cầm đầu lập tức tiến lên, cười nói: “Lão đại, nếu như nàng ta đằng nào cũng phải chết, chi bằng để ta ở lại tra tấn người phụ nữ này, cái này ta là giỏi nhất.”
Tên cầm đầu khẽ gật đầu, tên mập đó liền tiến lên kéo người phụ nữ đang bất tỉnh vào trong nhà, chẳng mấy chốc, từ trong nhà liền truyền ra tiếng hét thót tim của người phụ nữ.
Một số người trong đám đó vừa cười vừa bắt đầu bàn tán xôn xao: “Bàn Tử rất giỏi trong việc tra phấn phụ nữ ha.”
“E rằng người phụ nữ này giống như Yến Thanh, có chết cũng không chịu nói.”
“Ta rất khâm phục Yến Thanh, nàng ta vô cùng trung thành, mấy năm nay dùng đủ loại thủ đoạn hành hạ nhưng nàng ta đến chết cũng không chịu
hé răng nửa lời.”
“Ngươi đừng nhắc nữa, người phụ nữ tên Yến Thanh đó khi nổi lên thì cũng khá “ngon” đó.” Mấy người họ nhìn nhau, ngầm hiểu bật cười thành tiếng.
Sau đó, trong căn nhà gỗ vang lên tiếng hét thảm thiết của một nam nhân, rồi có tiếng vật gì đó đột ngột đổ sập xuống.
Không lâu sau, người tên Bàn Tử ôm mặt, quần áo xộc xệch, tức giận đùng đùng xách đầu người phụ nữ đi ra khỏi phòng, máu từ kẽ hở giữa lòng bàn tay hắn ta chảy ra, hắn ta hung hăng đá hai cái vào đầu người phụ nữ và chửi: “Đồ đê tiện!”
Đạo Nguyên cảm giác được bàn tay trên cơ thể mình đang véo da đùi của mình với cảm xúc bất ổn, hết lần này đến lần khác, vừa đau vừa tê.
Tên cầm đầu sốt ruột nói: “Đồ ngu, cả nhà nó đều chết rồi, vậy ta tra vấn ai đây?”
Người đứng phía sau hắn ta nói: “Lão đại, chẳng phải là do lão đại giết quá nhanh sao?”
Tên cầm đầu hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, vốn dĩ ta cũng không ôm hy vọng gì nhiều, thiêu hết đi.”
Bàn Tử nói: “Trong nhà vẫn còn một đứa nhỏ nữa.”
“Thiêu hết đi.”
Nàng ngửi thấy mùi dầu hoả nồng nặc.
Thân thể đó cúi đầu xuống, nhìn bắp đùi bị móng tay cào ra đầy máu, tê dại lặp lại hành động tự làm đau chính mình.
Cả đám người cười nói vui vẻ, vừa cười và đổ dầu vào mọi ngóc ngách trong nhà.
Muốn sống tiếp, muốn sống tiếp, muốn sống tiếp.
Hắn nghe thấy thân thể này nói như vậy.
Sống tiếp, sống tiếp, sống tiếp.
Nàng cúi đầu, hắn cảm nhận được trong lòng nàng có một loại xúc động không dám nhìn tiếp nữa, nàng nhìn vào cái đùi mà bị mình véo đến tê
dại, cho đến khi nghe thấy tiếng khóc của trẻ con vang lên bên tai, nàng mới đột ngột ngẩng đầu lên.
Nàng nhìn thấy Tiểu Ngũ vừa khóc vừa bò ra khỏi đống lửa, ánh lửa thiêu đốt làn da trắng nõn non nớt của đứa bé thành màu đen. Nó ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt máu thịt lẫn lộn chỉ còn lại một đôi mắt màu xanh trong veo, nổi bật giữa ánh lửa, từ xa xa nhìn thẳng vào mắt nàng.
Trong đôi mắt non nớt và trong sáng ấy giờ đây lại đầy rẫy nước mắt, đau đớn và nghi hoặc.
Cái nhìn đó đã xoáy sâu vào tầm mắt và tâm trí nàng.
Như thể đang hỏi, tại sao?
Tại sao?
Xin lỗi.
Hắn nghe thấy thân thể này đang xin lỗi.
Xin lỗi.
Đạo Nguyên nhìn thấy đôi mắt ấy.
Hắn đột nhiên hiểu ra, tại sao một người hung bạo và khát máu như Tá Khuynh nhưng không những không giết hắn mà còn luôn khoan dung với hắn.
Đôi mắt của đứa bé đó hầu như giống hệt với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.