Chương 23
Tuyết Ảnh Sương Hồn
04/12/2014
Điền Điền gần
như bước vào tòa nhà kí túc xá vừa lúc tiếng chuông đóng cửa vang lên,
ngay phía sau cô là Du Tinh. Cô nàng và La Thiên Vũ đi hẹn hò. Anh ta
vừa đưa cô ấy về. Cô ấy đuổi theo Điền Điền gọi: “Điền Điền, đợi tớ
với.”
Vừa nhìn thấy cô, Du Tinh liền khen bộ váy cô đang mặc: “Oa! Bộ váy này đẹp thật! Cậu mặc đẹp như thế cùng Liên Gia Kỳ đi đâu vậy?”
Câu này nói đi đâu thế? Điền Điền không hiểu gì cả” Cậu nói gì? Cái gì gọi là tớ và Liên Gia Kỳ đi đâu đấy?”
“Đừng giả vờ nữa. Vừa rồi khi Thiên Vũ lái xe đưa tớ về có đi qua cổng trường. Chúng tớ đã nhìn thấy hai người rồi. Rõ ràng là anh ta đưa cậu về. Trước đấy, chắc chắn hai người đi cùng nhau. Cậu và anh ta qua lại với nhau từ khi nào thế? Chẳng thấy nói năng gì cả. Như vậy mà là bạn bè sao?”
“Du Tinh, cậu hiểu lầm rồi. Không phải như cậu nghĩ đâu.”
Du Tinh truy hỏi đến cùng. “KHông phải như tớ nghĩ, vậy là như thế nào?”
Điền Điền bèn kể lại một lượt toàn bộ chuyện xảy ra tối nay cho Du Tinh nghe. Khi nói đến chuyện mình bị ngất, tim cô bỗng đập mạnh, một cảm giác gì đó thoáng qua mà không rõ. Du Tinh nghe thế lại thúc giục, cảm giác đó trôi qua, cô đành kể tiếp.
Du Tinh nghe xong cũng có phần ngạc nhiên: “Tại sao lại là anh ta đưa cậu đến bệnh viện? Về lý mà nói sao đến lượt anh ta cơ chứ? Nếu đồng nghiệp không đưa cậu đi thì cũng phải là tổng giám đốc Đào, chủ nhân bữa tiệc cử người đi chứ?”
Điền Điền cũng không rõ: “Tớ cũng không biết tại sao lại là anh ta nữa. Khi ở bệnh viện, đúng là xấu hổ chết đi được.”
Du Tinh cười khì khì: “Đúng là xấu hổ thật. Nhưng mà cũng chẳng sao. Đó là chuyện bình thường ý mà.”
“Cậu không rơi khi vào hoàn cảnh đó, đương nhiên thấy không sao rồi. Khi nào cậu đứng trước mặt La Thiên Vũ mà xấu hổ như vậy một lần thì sẽ biết.”
Vừa nói, cô vừa leo lên cầu thang, bất giác đã về đến phòng. Hai người bạn cùng phòng đã ngủ, họ cũng không nói gì nữa, chỉ rón rén đi vào, rửa mặt mũi tay chân xong thì cũng lên giường đi ngủ.
Chiều hôm sau, Điền Điền tranh thủ không phải lên lớp đến công ty trả váy. Vừa hay, Yoyo cũng ở đó. Vừa gặp, cô ấy liền hỏi: “Em không sao chứ?”
“Cảm ơn chị. Em không sao.”
“Không sao thì tốt rồi. Tối qua chị bị em làm cho sợ chết khiếp đấy! Vừa đẩy cửa nhà vệ sinh ra, chỉ nghe “cộp” một tiếng đã thấy em ngã lăn ra rồi. Em nằm trên sàn nhà, mặt trắng bệch khiến chị sợ quá, vội la toáng lên.”
Điền Điền nhớ lại,vội hỏi: “Chị Yoyo sau khi chị la lên thì tổng giám đốc Đào cử người đưa em đến bệnh viện à?”
“Chị vừa la lên, vài chục người ở bàn tiệc đều chạy đến. Tổng giám đốc Đào vốn cử lái xe đưa em đến bệnh viện nhưng đúng lúc anh Liên xin phép về trước nên nói tiện đường đưa em đi luôn.”
Điền Điền nghe vậy sững sờ, chuyện xảy ra tối qua giống như những thước phim tự động hiện lên trong đầu cô. Hình ảnh sau khi hôn mê lờ mờ không rõ nhưng có một chi tiết cô nhớ nhất là đôi tay rắn chắc và lồng ngực ấm áp… Hóa ra đều đến từ Liên Gia Kỳ. Người bế cô tối qua là Liên Gia Kỳ, Sau khi cảm nhận được hơi ấm của anh, cô còn kề sát vào anh theo bản năng. Nghĩ đến đây, mặt Điền Điền lại bất giác đỏ lên. Vừa xấu hổ, vừa ngượng ngùng, có chút hối hận. Sớm biết như vậy, thật sự không nên đi ăn bữa cơm chùa đó mà. Kết quả là chưa nhận được bao lì xì một nghìn tệ thì đã rơi vào tình huống khó xử này.
Yoyo còn đứng bên úp úp mở mở: “Điền Điền, tối qua, anh Liên chủ động đề nghị đưa em đến bệnh viện. Xem ra anh ta rất quan tâm đến em. Chưa biết chừng em còn có cơ hội đấy!”
Ý là có cơ hội được để mắt đến. Người mẫu của công ty ăn cơm chùa cùng khách, ngoài việc mong kiếm được thu nhập thì còn tranh thủ cơ hội lấy người có tiền. Chẳng hạn như Sa Mỹ đã thôi việc làm vợ một thương nhân. Tuy người đó hơn cô ấy tới ba chục tuổi, cô ấy lại là người vợ thứ ba nhưng người ta có xe có nhà có tài sản, khoảng cách về tuổi tác sẽ bị đồng tiền xóa mờ, còn không ít người ngưỡng mộ ấy chứ.
Nếu không lấy được người có tiền thì cũng có thể qua lại với họ, ít nhiều vẫn có lợi. Chẳng hạn như Man Lệ đã tìm được một ông chủ Đài Loan, đi lại chưa được mấy tháng mà ông ấy đã tặng cô hẳn một căn hộ chung cư, cũng không ít người ngưỡng mộ.
Lời của Yoyo, Điền Điền chẳng có tâm trạng đâu mà đáp lại. Cô đang cố gắng nghĩ rằng sự việc không phải như vậy. Yoyo và Lily đều là người mới vào công ty sau khi Sa Mỹ thôi việc. Họ không hiểu cô và Liên Gia Kỳ đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không muốn giải thích tường tận.
Jack thấy Điền Điền liền mỉm cười: “Chuyện gì thế? Công ty cứ cử cô đi ăn cơm chùa là cô liền làm loạn. Đang yên đang lành sao lại ngất đi thế? May mà anh Liên rộng lượng, không thèm để ý chuyện cũ, chủ động đưa cô đến bệnh viện đấy! Phải rồi! Cô đã cảm ơn người ta chưa?”
Điền Điền còn có thể nói gì, cô chỉ đỏ mặt lí nhí: “Cảm ơn rồi ạ!”
Sau khi ra khỏi công ty, mặt Điền Điền vẫn chưa hết đỏ. Liên Gia Kỳ bế cô đã là chuyện tối qua, nhưng cảm giác đó vẫn cứ lưu lại trong cô giống như tơ nhện vấn vít, không thể trói buộc nhưng lại khiến người ta không thể không để ý.
“Cái gì? Tối qua, mày trông thấy Liên Gia Kỳ đưa Điền Điền về trường ư? Thiên Vũ, mày không nhìn nhầm đấy chứ?”
Hoắc khởi Minh kinh ngạc và hoài nghi. La Thiên Vũ khẳng định, còn nhấn mạnh: “Sao tao có thể nhìn nhầm được chứ? Cho dù tao nhầm nhưng khi đó Du Tinh cũng ở đấy, cô ấy cũng nhìn thấy mà. Đúng là Liên Gia Kỳ và Điền Điền. Khi đó, một người trong xe, một người ở ngoài, không biết họ nói gì nhưng mặt Điền Điền đỏ ửng. Có vẻ rất thú vị! Không phải nha đầu này hóa giải thù hận với Liên Gia Kỳ xong thì yêu cậu ta luôn đấy chứ?”
Lời của La Thiên Vũ khiến sắc mặt Hoắc Khởi Minh trở nên vô cùng khó coi. Mùa đông năm ngoái, chuyện rắc rối tám năm trước của hai nhà Liên – Diệp đã bị Hoắc Khởi Minh ngấm ngầm đẩy lên cao trào khiến Liên Gia Kỳ sứt đầu mẻ trán, còn anh ta thì vui không gì bằng. Nhưng sự việc đang phát triển theo chiều hướng thuận lợi tì cuối cũng Liên Gia Kỳ lại được trả lại sự trong sạch. Sau khi sự việc yên ắng, anh ta cũng chẳng buồn liên lạc với Điền Điền vì cô đã không còn tác dụng giúp anh ta công kích Liên gia Kỳ nữa.
Nhưng Hoắc Khởi Minh không ngờ thời gian này, Điền Điền và Liên Gia Kỳ không nói tiếng nào đã đi lại với nhau. Hơn nữa, nghe La Thiên Vũ kể lại, dường như cô còn có thái độ và tình cảm đặc biệt với Liên Gia Kỳ. Nếu không, tại sao khi nói chuyện với Liên Gia Kỳ, cô lại đỏ mặt chứ? Xấu hổ là khúc dạo đầu của tình yêu. Một cô gái xấu hổ trước một người con trai thì nói lên điều gì? Người cóc chút kinh nghiệm yêu đương nào cũng đều có thể đoán ra.
Sắc mặt khó coi của Hoắc Khởi Minh chứng tỏ anh ta đoán ra câu trả lời. Nói thực, ban đầu khi tiếp cận với Điền Điền, anh ta không hề nảy sinh ý tứ nào với cô, đơn thuần chỉ là vì rắc rối giữa cô và Liên Gia Kỳ nên anh ta mới nhìn cô bằng con mắt khác. Tuy Điền Điền cũng rất xinh nhưng bây giờ những cô gái đẹp ở thành phố này quá nhiều, tựa như mây trên trời. Dung mạo của cô thậm chí cũng chẳng hề khiến anh ta động lòng.
Thế nên, dù có qua lại với Điền Điền, nhưng Hoắc Khởi Minh chưa bao giờ muốn nắm lấy cô trong tay mình. Với anh ta, cô chẳng qua cũng chỉ như những cô gái quen trong buổi tiệc khác mà thôi. Một khuôn mặt đầy thù hận không thể nào chiếm được tình cảm của anh ta. Quan hệ giữa cô và anh ta cũng chỉ như những người bạn bình thường. Dù là lời nói hay cử chỉ thì cũng chỉ dừng lại ở đó, đều có giới hạn. Thành thật mà nói anh ta tương đối ít qua lại với các cô gái.
Khi đó, Hoắc Khởi Minh chẳng để ý vì nghĩ rằng Điền Điền chưa trả được thù nhà thì sẽ chẳng có tâm trạng nào mà nghĩ đến chuyện yêu đương. Nếu cô có chút tình cảm ở phương diện này , chắc chắn sẽ bị anh ta mê hoặc ngay. Đại công tử Hoắc tuấn tú, phóng khoáng, phong lưu, ngọt ngào, mê hoặc các cô gái chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Bây giờ, Điền Điền không còn thù hận trong lòng nên trái tim đã bắt đầu như mùa xuân đâm chồi nảy lộc, nhưng đối tượng khiến cô rung động lại là Liên Gia Kỳ. Đối diện với điều này, sắc mặt Hoắc Khởi Minh sao có thể không khó coi cho được?
Nói thế nào, Điền Điền cũng là đối tượng anh ta tiếp cận trước, sao có thể bị Liên Gia Kỳ hớt tay trên được chứ? Trên thương trường không phải là đối thủ của Liên Gia Kỳ thì anh ta còn cam lòng chấp nhận. Đó là do thế lực vốn có của Liên Gia Kỳ chứ không phải thực lực của cậu ta mạnh. Có điều, đến tình trường cũng bị Liên Gia Kỳ đánh bại, mặt mũi Hoắc Khởi Minh còn để đi đâu được chứ? Không được! Sao anh ta có thể thua trận này được?
Vừa nhìn thấy cô, Du Tinh liền khen bộ váy cô đang mặc: “Oa! Bộ váy này đẹp thật! Cậu mặc đẹp như thế cùng Liên Gia Kỳ đi đâu vậy?”
Câu này nói đi đâu thế? Điền Điền không hiểu gì cả” Cậu nói gì? Cái gì gọi là tớ và Liên Gia Kỳ đi đâu đấy?”
“Đừng giả vờ nữa. Vừa rồi khi Thiên Vũ lái xe đưa tớ về có đi qua cổng trường. Chúng tớ đã nhìn thấy hai người rồi. Rõ ràng là anh ta đưa cậu về. Trước đấy, chắc chắn hai người đi cùng nhau. Cậu và anh ta qua lại với nhau từ khi nào thế? Chẳng thấy nói năng gì cả. Như vậy mà là bạn bè sao?”
“Du Tinh, cậu hiểu lầm rồi. Không phải như cậu nghĩ đâu.”
Du Tinh truy hỏi đến cùng. “KHông phải như tớ nghĩ, vậy là như thế nào?”
Điền Điền bèn kể lại một lượt toàn bộ chuyện xảy ra tối nay cho Du Tinh nghe. Khi nói đến chuyện mình bị ngất, tim cô bỗng đập mạnh, một cảm giác gì đó thoáng qua mà không rõ. Du Tinh nghe thế lại thúc giục, cảm giác đó trôi qua, cô đành kể tiếp.
Du Tinh nghe xong cũng có phần ngạc nhiên: “Tại sao lại là anh ta đưa cậu đến bệnh viện? Về lý mà nói sao đến lượt anh ta cơ chứ? Nếu đồng nghiệp không đưa cậu đi thì cũng phải là tổng giám đốc Đào, chủ nhân bữa tiệc cử người đi chứ?”
Điền Điền cũng không rõ: “Tớ cũng không biết tại sao lại là anh ta nữa. Khi ở bệnh viện, đúng là xấu hổ chết đi được.”
Du Tinh cười khì khì: “Đúng là xấu hổ thật. Nhưng mà cũng chẳng sao. Đó là chuyện bình thường ý mà.”
“Cậu không rơi khi vào hoàn cảnh đó, đương nhiên thấy không sao rồi. Khi nào cậu đứng trước mặt La Thiên Vũ mà xấu hổ như vậy một lần thì sẽ biết.”
Vừa nói, cô vừa leo lên cầu thang, bất giác đã về đến phòng. Hai người bạn cùng phòng đã ngủ, họ cũng không nói gì nữa, chỉ rón rén đi vào, rửa mặt mũi tay chân xong thì cũng lên giường đi ngủ.
Chiều hôm sau, Điền Điền tranh thủ không phải lên lớp đến công ty trả váy. Vừa hay, Yoyo cũng ở đó. Vừa gặp, cô ấy liền hỏi: “Em không sao chứ?”
“Cảm ơn chị. Em không sao.”
“Không sao thì tốt rồi. Tối qua chị bị em làm cho sợ chết khiếp đấy! Vừa đẩy cửa nhà vệ sinh ra, chỉ nghe “cộp” một tiếng đã thấy em ngã lăn ra rồi. Em nằm trên sàn nhà, mặt trắng bệch khiến chị sợ quá, vội la toáng lên.”
Điền Điền nhớ lại,vội hỏi: “Chị Yoyo sau khi chị la lên thì tổng giám đốc Đào cử người đưa em đến bệnh viện à?”
“Chị vừa la lên, vài chục người ở bàn tiệc đều chạy đến. Tổng giám đốc Đào vốn cử lái xe đưa em đến bệnh viện nhưng đúng lúc anh Liên xin phép về trước nên nói tiện đường đưa em đi luôn.”
Điền Điền nghe vậy sững sờ, chuyện xảy ra tối qua giống như những thước phim tự động hiện lên trong đầu cô. Hình ảnh sau khi hôn mê lờ mờ không rõ nhưng có một chi tiết cô nhớ nhất là đôi tay rắn chắc và lồng ngực ấm áp… Hóa ra đều đến từ Liên Gia Kỳ. Người bế cô tối qua là Liên Gia Kỳ, Sau khi cảm nhận được hơi ấm của anh, cô còn kề sát vào anh theo bản năng. Nghĩ đến đây, mặt Điền Điền lại bất giác đỏ lên. Vừa xấu hổ, vừa ngượng ngùng, có chút hối hận. Sớm biết như vậy, thật sự không nên đi ăn bữa cơm chùa đó mà. Kết quả là chưa nhận được bao lì xì một nghìn tệ thì đã rơi vào tình huống khó xử này.
Yoyo còn đứng bên úp úp mở mở: “Điền Điền, tối qua, anh Liên chủ động đề nghị đưa em đến bệnh viện. Xem ra anh ta rất quan tâm đến em. Chưa biết chừng em còn có cơ hội đấy!”
Ý là có cơ hội được để mắt đến. Người mẫu của công ty ăn cơm chùa cùng khách, ngoài việc mong kiếm được thu nhập thì còn tranh thủ cơ hội lấy người có tiền. Chẳng hạn như Sa Mỹ đã thôi việc làm vợ một thương nhân. Tuy người đó hơn cô ấy tới ba chục tuổi, cô ấy lại là người vợ thứ ba nhưng người ta có xe có nhà có tài sản, khoảng cách về tuổi tác sẽ bị đồng tiền xóa mờ, còn không ít người ngưỡng mộ ấy chứ.
Nếu không lấy được người có tiền thì cũng có thể qua lại với họ, ít nhiều vẫn có lợi. Chẳng hạn như Man Lệ đã tìm được một ông chủ Đài Loan, đi lại chưa được mấy tháng mà ông ấy đã tặng cô hẳn một căn hộ chung cư, cũng không ít người ngưỡng mộ.
Lời của Yoyo, Điền Điền chẳng có tâm trạng đâu mà đáp lại. Cô đang cố gắng nghĩ rằng sự việc không phải như vậy. Yoyo và Lily đều là người mới vào công ty sau khi Sa Mỹ thôi việc. Họ không hiểu cô và Liên Gia Kỳ đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không muốn giải thích tường tận.
Jack thấy Điền Điền liền mỉm cười: “Chuyện gì thế? Công ty cứ cử cô đi ăn cơm chùa là cô liền làm loạn. Đang yên đang lành sao lại ngất đi thế? May mà anh Liên rộng lượng, không thèm để ý chuyện cũ, chủ động đưa cô đến bệnh viện đấy! Phải rồi! Cô đã cảm ơn người ta chưa?”
Điền Điền còn có thể nói gì, cô chỉ đỏ mặt lí nhí: “Cảm ơn rồi ạ!”
Sau khi ra khỏi công ty, mặt Điền Điền vẫn chưa hết đỏ. Liên Gia Kỳ bế cô đã là chuyện tối qua, nhưng cảm giác đó vẫn cứ lưu lại trong cô giống như tơ nhện vấn vít, không thể trói buộc nhưng lại khiến người ta không thể không để ý.
“Cái gì? Tối qua, mày trông thấy Liên Gia Kỳ đưa Điền Điền về trường ư? Thiên Vũ, mày không nhìn nhầm đấy chứ?”
Hoắc khởi Minh kinh ngạc và hoài nghi. La Thiên Vũ khẳng định, còn nhấn mạnh: “Sao tao có thể nhìn nhầm được chứ? Cho dù tao nhầm nhưng khi đó Du Tinh cũng ở đấy, cô ấy cũng nhìn thấy mà. Đúng là Liên Gia Kỳ và Điền Điền. Khi đó, một người trong xe, một người ở ngoài, không biết họ nói gì nhưng mặt Điền Điền đỏ ửng. Có vẻ rất thú vị! Không phải nha đầu này hóa giải thù hận với Liên Gia Kỳ xong thì yêu cậu ta luôn đấy chứ?”
Lời của La Thiên Vũ khiến sắc mặt Hoắc Khởi Minh trở nên vô cùng khó coi. Mùa đông năm ngoái, chuyện rắc rối tám năm trước của hai nhà Liên – Diệp đã bị Hoắc Khởi Minh ngấm ngầm đẩy lên cao trào khiến Liên Gia Kỳ sứt đầu mẻ trán, còn anh ta thì vui không gì bằng. Nhưng sự việc đang phát triển theo chiều hướng thuận lợi tì cuối cũng Liên Gia Kỳ lại được trả lại sự trong sạch. Sau khi sự việc yên ắng, anh ta cũng chẳng buồn liên lạc với Điền Điền vì cô đã không còn tác dụng giúp anh ta công kích Liên gia Kỳ nữa.
Nhưng Hoắc Khởi Minh không ngờ thời gian này, Điền Điền và Liên Gia Kỳ không nói tiếng nào đã đi lại với nhau. Hơn nữa, nghe La Thiên Vũ kể lại, dường như cô còn có thái độ và tình cảm đặc biệt với Liên Gia Kỳ. Nếu không, tại sao khi nói chuyện với Liên Gia Kỳ, cô lại đỏ mặt chứ? Xấu hổ là khúc dạo đầu của tình yêu. Một cô gái xấu hổ trước một người con trai thì nói lên điều gì? Người cóc chút kinh nghiệm yêu đương nào cũng đều có thể đoán ra.
Sắc mặt khó coi của Hoắc Khởi Minh chứng tỏ anh ta đoán ra câu trả lời. Nói thực, ban đầu khi tiếp cận với Điền Điền, anh ta không hề nảy sinh ý tứ nào với cô, đơn thuần chỉ là vì rắc rối giữa cô và Liên Gia Kỳ nên anh ta mới nhìn cô bằng con mắt khác. Tuy Điền Điền cũng rất xinh nhưng bây giờ những cô gái đẹp ở thành phố này quá nhiều, tựa như mây trên trời. Dung mạo của cô thậm chí cũng chẳng hề khiến anh ta động lòng.
Thế nên, dù có qua lại với Điền Điền, nhưng Hoắc Khởi Minh chưa bao giờ muốn nắm lấy cô trong tay mình. Với anh ta, cô chẳng qua cũng chỉ như những cô gái quen trong buổi tiệc khác mà thôi. Một khuôn mặt đầy thù hận không thể nào chiếm được tình cảm của anh ta. Quan hệ giữa cô và anh ta cũng chỉ như những người bạn bình thường. Dù là lời nói hay cử chỉ thì cũng chỉ dừng lại ở đó, đều có giới hạn. Thành thật mà nói anh ta tương đối ít qua lại với các cô gái.
Khi đó, Hoắc Khởi Minh chẳng để ý vì nghĩ rằng Điền Điền chưa trả được thù nhà thì sẽ chẳng có tâm trạng nào mà nghĩ đến chuyện yêu đương. Nếu cô có chút tình cảm ở phương diện này , chắc chắn sẽ bị anh ta mê hoặc ngay. Đại công tử Hoắc tuấn tú, phóng khoáng, phong lưu, ngọt ngào, mê hoặc các cô gái chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Bây giờ, Điền Điền không còn thù hận trong lòng nên trái tim đã bắt đầu như mùa xuân đâm chồi nảy lộc, nhưng đối tượng khiến cô rung động lại là Liên Gia Kỳ. Đối diện với điều này, sắc mặt Hoắc Khởi Minh sao có thể không khó coi cho được?
Nói thế nào, Điền Điền cũng là đối tượng anh ta tiếp cận trước, sao có thể bị Liên Gia Kỳ hớt tay trên được chứ? Trên thương trường không phải là đối thủ của Liên Gia Kỳ thì anh ta còn cam lòng chấp nhận. Đó là do thế lực vốn có của Liên Gia Kỳ chứ không phải thực lực của cậu ta mạnh. Có điều, đến tình trường cũng bị Liên Gia Kỳ đánh bại, mặt mũi Hoắc Khởi Minh còn để đi đâu được chứ? Không được! Sao anh ta có thể thua trận này được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.