Chương 3
Tuyết Ảnh Sương Hồn
04/12/2014
Buổi chiều đến
trường, Điền Điền gần như bước vào lớp cùng lúc tiếng chuông vào học
vang lên. Suýt nữa thì cô đã đến muộn. Giảng viên dạy môn này nổi tiếng
nghiêm khắc. Không ai dám đến muộn trong giờ của thầy.
Du Tinh, cô bạn cùng phòng ký túc đã xí cho Điền Điền một chỗ. Vừa thấy cô bước vào lớp, cô ấy vội vẫy tay gọi: “Điền Điền, đến đây này.”
Du Tinh cũng là người thành phố G như Điền Điền. Đó là một cô gái nhỏ nhắn, nhanh nhẹn, đôi mắt nhỏ, lông mày nhạt, nước da trắng ngần. Cô và Điền Điền tốt nghiệp cùng một trường cấp ba, chỉ có điều trước đây không học cùng lớp nên không quen nhau. Khi cùng thi vào một chuyên ngành của trường đại học này, sau câu hỏi đầu tiên, họ mới biết mình ở cùng một thành phố; sau câu hỏi thứ hai, họ biết mình học cùng một trường cấp ba. Thế nên, quan hệ của họ tự nhiên trở nên thân thiết hơn các bạn cùng lớp khác. Họ đã cố gắng xin đổi để được ở cùng phòng ký túc xá với nhau. Theo cách nói của Du Tinh là hằng ngày được cùng ăn, cùng ngủ, cùng học, cùng vui. Chỉ thiếu mỗi cùng chỗ làm mà thôi. Ban đầu, khi Điền Điền nộp hồ sơ xin làm người mẫu, Du Tinh cũng rất có hứng thú, chỉ tiếc là chiều cao của cô không đạt mà đây lại là yêu cầu cơ bản của nghề này. Thế nên, cô đành phải ngậm ngùi bỏ cuộc.
Điền Điền đi đến, còn chưa kịp ngồi xuống thì Du Tinh đã hỏi cô: “Tối qua, cậu không về ký túc xá ngủ, di động cũng tắt. Mau khai thật đi. Cậu đi đâu, làm gì? Đừng nói với tớ là công ty người mẫu bắt cậu làm thêm suốt đêm nhé! Tớ chưa từng nghe nói người mẫu phải làm thâu đêm bao giờ đâu.”
“Tối qua tớ về nhà ngủ. Di động hết pin. Sạc lại để ở ký túc xá. Bây giờ vẫn không bật được điện thoại lên đây này. Lát nữa về ký túc xá, việc đầu tiên là tớ phải sạc điện thoại cái đã.”
“Í! Không phải công ty cử cậu đến khu vực phía Đông thành phố nhận việc sao? Sao lại về nhà thế? Nhà cậu ở phía Tây cơ mà. Đó là hai nơi hoàn toàn ngược hướng đấy!”
“Tớ không thể hoàn thành công việc được giao nên bỏ về nhà thăm mẹ.”
Du Tinh càng nghe càng không hiểu. “Tại sao lại không thể? Cậu có thể nói rõ hơn một chút được không? Công việc có vấn đề à?”
“Chẳng có vấn đề gì cả. Chỉ là đến một câu lạc bộ cao cấp dự tiệc, ăn cơm cùng với những người nổi tiếng trong giới kinh doanh thôi. Tóm lại, có thể gọi là đi ăn cơm chùa.”
Du Tinh tròn xoe mắt, vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ. ”Đến câu lạc bộ cao cấp dự tiệc cũng có thể coi là công việc ư? Công việc này được đấy chứ! Tớ cũng rất muốn có một cơ hội mở rộng tầm mắt như thế, chỉ tiếc là chiều cao không đủ nên không thể bước vào nghề người mẫu được. Sao cậu lại không hoàn thành được công việc? Lẽ nào những người đó quá chén nên khiếm nhã với cậu?”
“Không phải như vậy. Chỉ là một người trong số họ… tớ không thể ăn cơm cùng hắn được.”
“Ai vậy? Tại sao cậu lại không thể ăn cơm cùng người ta?”
Điền Điền nghiến răng nói: ”Vì hắn là kẻ thù của tớ.”
“Kẻ thù? Chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?”
Du Tinh ngạc nhiên đến nỗi nhất thời kích động, câu chuyện riêng vốn đang thì thầm bỗng oang oang lên khiến giảng viên trên bục giảng liền ném ánh mắt nghiêm khắc về phía họ. Hai người không dám nói chuyện nữa, phải chăm chú nghe giảng trước đã.
Sau khi chuông tan học vang lên, câu nói “giờ học kết thúc” của thầy giáo cũng bằng thừa. Du Tinh vội kéo Điền Điền, tiếp tục truy hỏi: “Kẻ thù mà cậu vừa nói, rốt cuộc chuyện là thế nào vậy?”
Ánh mắt Điền Điền u ám: “Du Tinh, cậu cũng biết nhà tớ chỉ có hai mẹ con, bố tớ đã sớm qua đời.”
“Ừm! Tớ biết. Cậu nói với tớ, bố cậu mất trong một vụ tai nạn ô tô năm cậu mười tuổi.”
“Trong bữa tiệc tối qua, một trong số họ chính là kẻ đã đã đâm vào bố tớ năm xưa.”
Vì đã nhắc đến nên Điền Điền kể lại toàn bộ sự việc tối qua cho Du Tinh nghe. Du Tinh gầm gừ. ”Điền Điền, cậu thật lợi hại! Không nói câu nào mà cho hắn ngay một cái tát. Có lẽ lúc đó, Liên Gia Kỳ bị cậu đánh cho ngớ ngẩn rồi ấy chứ! Chắc chắn hắn có nằm mơ cũng không ngờ một người đẹp được mời đến tiếp khách lại cho hắn một cái bạt tai nổ đom đóm mắt như vậy. Những kẻ có tiền như hắn thường ngày vẫn quen được những người đẹp như hoa như ngọc tôn sùng ngưỡng mộ mà.” Tuy nhiên, ngay sau, đó cô liền thở dài than vãn: “Tiếc thật! Cái tát này cũng làm mất công việc của cậu rồi. Điền Điền, cậu xin việc ở công ty người mẫu này phải nộp phí đào tạo đúng không? Bây giờ không làm nữa, tiền cũng không đòi lại được. Thế chẳng phải là mất trắng sao?”
Điền Điền vừa nói với Du Tinh rằng, cái tát mà cô dành cho Liên Gia Kỳ không những không khiến cô mất việc mà còn đem lại cơ hội chụp poster quảng cáo thì Du Tinh gần như hét lên: “Thật không? Điền Điền, cậu thật quá may mắn đấy!”
May mắn ư? Điền Điền nghĩ, có vẻ là có chút may mắn thật! Buổi sáng ở công ty, vì cô bất ngờ nhận được cơ hội chụp hình nên không ít đồng nghiệp ghen tị, đặc biệt là Sa Mỹ. Cô nàng tiếc đứt ruột: “Thật không ngờ một cái tát của em lại có thể mở ra một chân trời mới như vậy!”
Đúng thế. Sau khi đánh Liên Gia Kỳ, Điền Điền vốn định thôi việc. Ai ngờ, không những không phải nghỉ việc mà còn có cơ hội nhận được một công việc tốt hơn. Cơ hội này đều là do cái tát đó đem lại. Điều này… có thể coi là bố cô ở trên trời đã ngầm phù hộ cô không nhỉ?
Chín giờ sáng Chủ nhật, công ty đã cử xe đến đón Điền Điền như đã hẹn. Sau đó, xe đưa cô đến thẳng câu lạc bộ tennis “địa điểm chụp hình”.
Câu lạc bộ đó nằm ở khu vực yên tĩnh của thành phố, diện tích khoảng vài nghìn mét vuông. Bên cạnh còn có một khu resort sang trọng, bên trong có phòng gym và các hình thức giải trí khác. Sau khi các vị khách đánh tennis xong, họ có thể ra hồ bơi hoặc vào phòng tắm hơi thư giãn một lúc. Ngoài ra, còn có phòng đánh bài, quầy rượu, quán bar… đủ các hình thức giải trí có thể lựa chọn. Câu lạc bộ thực hiện biện pháp giới hạn số lượng hội viên nên phí gia nhập có thể khiến những người bình thường không dám nghĩ đến.
Có kinh nghiệm từ lần ăn cơm chùa trước, khi bước vào câu lạc bộ cao cấp này, Điền Điền không còn để lộ ánh mắt ngỡ ngàng như trước nữa. Cô thay bộ đồ đánh tennis màu trắng và cùng tạo dáng chụp hình với một người mẫu nam.
Đây là lần đầu tiên Điền Điền nhận công việc chụp hình nên không tránh khỏi vẻ bối rối trước ống kính. Nhiếp ảnh gia khá nhẫn nại chỉ trước chỉ sau cho cô nhưng cuối cùng cũng có chút mất kiên nhẫn, miệng làu bàu bất mãn: “Ai chọn người mẫu mới vào nghề này vậy? Thế này chẳng phải là lãng phí thời gian của chúng ta sao?”
Có người lặng lẽ nói với nhiếp ảnh gia: “Nghe nói là người mới của một công tử nào đó, có hậu thuẫn đấy!”
Nhiếp ảnh gia nghe xong thì ngầm hiểu chuyện, không nói thêm gì nữa mà tiếp tục kiên nhẫn chụp hình.
Khi công việc tiến hành được phân nửa thì Hoắc Khởi Minh xuất hiện. Anh ta mặc bộ đồ thể thao hàng hiệu, tay cầm vợt, rõ ràng cũng đến đây đánh tennis. Jack mau mắn bước lên phía trước chào hỏi: “Anh Hoắc, anh cũng đến đánh tennis ư?”
Đáp lại lời chào hỏi vồn vã của Jack, Hoắc Khởi Minh chỉ gật đầu, đoạn mỉm cười bước đến chỗ Điền Điền nghỉ giải lao: “Hi! Chào cô Diệp!”
Điền Điền không nhận ra người đang mỉm cười chào mình là ai. Trong buổi tiệc tối hôm đó, cô làm gì còn tâm trí để ý đến anh chàng Hoắc Khởi Minh ngồi đối diện chứ? Hơn nữa, lúc này anh ta mặc bộ đồ thể thao khác hẳn với bộ com lê sang trọng hôm trước. Cô hơi sững người, gượng nở nụ cười: “Chào anh! Xin hỏi anh là…”
Jack bước tới đứng bên cạnh, tỏ rõ thái độ: “Điền Điền, cô làm sao thế? Vị này chính là Hoắc Khởi Minh, người đã mời cô chụp hình quảng cáo đấy. Không phải cô đã từng gặp anh Hoắc rồi sao?”
Hoắc Khởi Minh cười đầy ngụ ý sâu xa: “Xem ra cô Diệp không nhớ tôi rồi, nhưng tôi lại có ấn tượng rất sâu sắc về cô đấy.”
Điền Điền hiểu ra mọi chuyện, bản thân cũng cảm thấy ngại ngùng: “Xin lỗi anh Hoắc. Tôi… Tôi nhất thời không nhớ ra. Vô cùng xin lỗi anh. Mong anh thông cảm.”
Thấy Điền Điền đỏ mặt tía tai luôn miệng xin lỗi, Hoắc Khởi Minh chỉ cười không nói gì.
Nghe xong, anh ta bỗng giơ tay vẫy gọi người phía sau cô: “Gia Kỳ, bên này.”
Gia Kỳ! Cái tên này vừa vọng đến bên tai Điền Điền, cô bất giác ngây người ra một lúc. Cô vô thức quay đầu lại. Phía sau, cách cô không xa có người đang bước đến, chính là Liên Gia Kỳ, kẻ mà cô vô cùng căm hận.
Giống như Hoắc Khởi Minh, Liên Gia Kỳ cũng mặc một bộ đồ thể thao, tay cầm một chiếc vợt tennis. Thoáng nhìn cũng biết là đến chơi. Khi cô nhìn thấy anh ta, anh ta cũng đang nhìn thẳng vào đôi mắt đầy căm phẫn của cô. Đột nhiên, anh ta sững lại, khuôn mặt lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Thấy Liên Gia Kỳ đứng yên không nhúc nhích, Hoắc Khởi Minh nhếch mép nở nụ cười mà như không bước đến kéo anh ta, giọng điệu rất thân mật: “Gia Kỳ, cậu đúng hẹn thật đấy! Hẹn giờ nào là đến đúng giờ ấy, không chậm một phút một giây. Hôm nay, ở đây rất náo nhiệt, đang chụp hình quảng cáo có cô người mẫu còn là người chúng ta đều biết cơ. Tôi vừa qua chào cô ấy rồi. Cậu cũng đến chào người ta một tiếng đi. Chúng ta không thể thất lễ trước mặt các quý cô được.”
Liếc nhìn Hoắc Khởi Minh, ánh mắt bất ngờ ban đầu của Liên Gia Kỳ đã lấy lại vẻ bình tĩnh. Anh ta thản nhiên buông một câu lạnh lùng: “Được.”
Điền Điền nhìn thấy Liên Gia Kỳ thì lập tức quay lưng về phía anh ta. Cô thật sự không muốn nhìn thấy người này nữa. Nhưng không ngờ, anh ta lại bước đến trước mặt cô, ra vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra: ”Chào cô Diệp! Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Gã đáng ghét này sao có thể chào hỏi cô thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra? Điền Điền tức đến nỗi tay run lên bần bật. Thật sự, cô lại muốn cho anh ta một cái tát nữa. Nhưng Jack đã đứng bên cạnh, ánh mắt tỏ rõ sự cảnh cáo. Anh ta vừa dùng ánh mắt bảo cô không được làm bừa, vừa nở nụ cười hòa giải: “Diệp Điền Điền, anh Liên đến chào cô này. Vừa rồi ồn ào quá, cô không nghe thấy sao?”
Điền Điền ngây người, không thốt nên lời. Jack đã nói với cô rất rõ ràng, dù cô và Liên Gia Kỳ có ân oán riêng tư gì thì cũng hãy giải quyết riêng tư. Trong thời gian làm việc, cô phải tuân thủ quy định, tuyệt đối không được có hành động thất lễ hay đắc tội với khách hàng. Cô có thể không ra tay đánh người nhưng không có cách nào nở nụ cười chào hỏi kẻ thù giết bố mình được. Dù thế nào, cô cũng không thể làm nổi điều này.
Du Tinh, cô bạn cùng phòng ký túc đã xí cho Điền Điền một chỗ. Vừa thấy cô bước vào lớp, cô ấy vội vẫy tay gọi: “Điền Điền, đến đây này.”
Du Tinh cũng là người thành phố G như Điền Điền. Đó là một cô gái nhỏ nhắn, nhanh nhẹn, đôi mắt nhỏ, lông mày nhạt, nước da trắng ngần. Cô và Điền Điền tốt nghiệp cùng một trường cấp ba, chỉ có điều trước đây không học cùng lớp nên không quen nhau. Khi cùng thi vào một chuyên ngành của trường đại học này, sau câu hỏi đầu tiên, họ mới biết mình ở cùng một thành phố; sau câu hỏi thứ hai, họ biết mình học cùng một trường cấp ba. Thế nên, quan hệ của họ tự nhiên trở nên thân thiết hơn các bạn cùng lớp khác. Họ đã cố gắng xin đổi để được ở cùng phòng ký túc xá với nhau. Theo cách nói của Du Tinh là hằng ngày được cùng ăn, cùng ngủ, cùng học, cùng vui. Chỉ thiếu mỗi cùng chỗ làm mà thôi. Ban đầu, khi Điền Điền nộp hồ sơ xin làm người mẫu, Du Tinh cũng rất có hứng thú, chỉ tiếc là chiều cao của cô không đạt mà đây lại là yêu cầu cơ bản của nghề này. Thế nên, cô đành phải ngậm ngùi bỏ cuộc.
Điền Điền đi đến, còn chưa kịp ngồi xuống thì Du Tinh đã hỏi cô: “Tối qua, cậu không về ký túc xá ngủ, di động cũng tắt. Mau khai thật đi. Cậu đi đâu, làm gì? Đừng nói với tớ là công ty người mẫu bắt cậu làm thêm suốt đêm nhé! Tớ chưa từng nghe nói người mẫu phải làm thâu đêm bao giờ đâu.”
“Tối qua tớ về nhà ngủ. Di động hết pin. Sạc lại để ở ký túc xá. Bây giờ vẫn không bật được điện thoại lên đây này. Lát nữa về ký túc xá, việc đầu tiên là tớ phải sạc điện thoại cái đã.”
“Í! Không phải công ty cử cậu đến khu vực phía Đông thành phố nhận việc sao? Sao lại về nhà thế? Nhà cậu ở phía Tây cơ mà. Đó là hai nơi hoàn toàn ngược hướng đấy!”
“Tớ không thể hoàn thành công việc được giao nên bỏ về nhà thăm mẹ.”
Du Tinh càng nghe càng không hiểu. “Tại sao lại không thể? Cậu có thể nói rõ hơn một chút được không? Công việc có vấn đề à?”
“Chẳng có vấn đề gì cả. Chỉ là đến một câu lạc bộ cao cấp dự tiệc, ăn cơm cùng với những người nổi tiếng trong giới kinh doanh thôi. Tóm lại, có thể gọi là đi ăn cơm chùa.”
Du Tinh tròn xoe mắt, vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ. ”Đến câu lạc bộ cao cấp dự tiệc cũng có thể coi là công việc ư? Công việc này được đấy chứ! Tớ cũng rất muốn có một cơ hội mở rộng tầm mắt như thế, chỉ tiếc là chiều cao không đủ nên không thể bước vào nghề người mẫu được. Sao cậu lại không hoàn thành được công việc? Lẽ nào những người đó quá chén nên khiếm nhã với cậu?”
“Không phải như vậy. Chỉ là một người trong số họ… tớ không thể ăn cơm cùng hắn được.”
“Ai vậy? Tại sao cậu lại không thể ăn cơm cùng người ta?”
Điền Điền nghiến răng nói: ”Vì hắn là kẻ thù của tớ.”
“Kẻ thù? Chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?”
Du Tinh ngạc nhiên đến nỗi nhất thời kích động, câu chuyện riêng vốn đang thì thầm bỗng oang oang lên khiến giảng viên trên bục giảng liền ném ánh mắt nghiêm khắc về phía họ. Hai người không dám nói chuyện nữa, phải chăm chú nghe giảng trước đã.
Sau khi chuông tan học vang lên, câu nói “giờ học kết thúc” của thầy giáo cũng bằng thừa. Du Tinh vội kéo Điền Điền, tiếp tục truy hỏi: “Kẻ thù mà cậu vừa nói, rốt cuộc chuyện là thế nào vậy?”
Ánh mắt Điền Điền u ám: “Du Tinh, cậu cũng biết nhà tớ chỉ có hai mẹ con, bố tớ đã sớm qua đời.”
“Ừm! Tớ biết. Cậu nói với tớ, bố cậu mất trong một vụ tai nạn ô tô năm cậu mười tuổi.”
“Trong bữa tiệc tối qua, một trong số họ chính là kẻ đã đã đâm vào bố tớ năm xưa.”
Vì đã nhắc đến nên Điền Điền kể lại toàn bộ sự việc tối qua cho Du Tinh nghe. Du Tinh gầm gừ. ”Điền Điền, cậu thật lợi hại! Không nói câu nào mà cho hắn ngay một cái tát. Có lẽ lúc đó, Liên Gia Kỳ bị cậu đánh cho ngớ ngẩn rồi ấy chứ! Chắc chắn hắn có nằm mơ cũng không ngờ một người đẹp được mời đến tiếp khách lại cho hắn một cái bạt tai nổ đom đóm mắt như vậy. Những kẻ có tiền như hắn thường ngày vẫn quen được những người đẹp như hoa như ngọc tôn sùng ngưỡng mộ mà.” Tuy nhiên, ngay sau, đó cô liền thở dài than vãn: “Tiếc thật! Cái tát này cũng làm mất công việc của cậu rồi. Điền Điền, cậu xin việc ở công ty người mẫu này phải nộp phí đào tạo đúng không? Bây giờ không làm nữa, tiền cũng không đòi lại được. Thế chẳng phải là mất trắng sao?”
Điền Điền vừa nói với Du Tinh rằng, cái tát mà cô dành cho Liên Gia Kỳ không những không khiến cô mất việc mà còn đem lại cơ hội chụp poster quảng cáo thì Du Tinh gần như hét lên: “Thật không? Điền Điền, cậu thật quá may mắn đấy!”
May mắn ư? Điền Điền nghĩ, có vẻ là có chút may mắn thật! Buổi sáng ở công ty, vì cô bất ngờ nhận được cơ hội chụp hình nên không ít đồng nghiệp ghen tị, đặc biệt là Sa Mỹ. Cô nàng tiếc đứt ruột: “Thật không ngờ một cái tát của em lại có thể mở ra một chân trời mới như vậy!”
Đúng thế. Sau khi đánh Liên Gia Kỳ, Điền Điền vốn định thôi việc. Ai ngờ, không những không phải nghỉ việc mà còn có cơ hội nhận được một công việc tốt hơn. Cơ hội này đều là do cái tát đó đem lại. Điều này… có thể coi là bố cô ở trên trời đã ngầm phù hộ cô không nhỉ?
Chín giờ sáng Chủ nhật, công ty đã cử xe đến đón Điền Điền như đã hẹn. Sau đó, xe đưa cô đến thẳng câu lạc bộ tennis “địa điểm chụp hình”.
Câu lạc bộ đó nằm ở khu vực yên tĩnh của thành phố, diện tích khoảng vài nghìn mét vuông. Bên cạnh còn có một khu resort sang trọng, bên trong có phòng gym và các hình thức giải trí khác. Sau khi các vị khách đánh tennis xong, họ có thể ra hồ bơi hoặc vào phòng tắm hơi thư giãn một lúc. Ngoài ra, còn có phòng đánh bài, quầy rượu, quán bar… đủ các hình thức giải trí có thể lựa chọn. Câu lạc bộ thực hiện biện pháp giới hạn số lượng hội viên nên phí gia nhập có thể khiến những người bình thường không dám nghĩ đến.
Có kinh nghiệm từ lần ăn cơm chùa trước, khi bước vào câu lạc bộ cao cấp này, Điền Điền không còn để lộ ánh mắt ngỡ ngàng như trước nữa. Cô thay bộ đồ đánh tennis màu trắng và cùng tạo dáng chụp hình với một người mẫu nam.
Đây là lần đầu tiên Điền Điền nhận công việc chụp hình nên không tránh khỏi vẻ bối rối trước ống kính. Nhiếp ảnh gia khá nhẫn nại chỉ trước chỉ sau cho cô nhưng cuối cùng cũng có chút mất kiên nhẫn, miệng làu bàu bất mãn: “Ai chọn người mẫu mới vào nghề này vậy? Thế này chẳng phải là lãng phí thời gian của chúng ta sao?”
Có người lặng lẽ nói với nhiếp ảnh gia: “Nghe nói là người mới của một công tử nào đó, có hậu thuẫn đấy!”
Nhiếp ảnh gia nghe xong thì ngầm hiểu chuyện, không nói thêm gì nữa mà tiếp tục kiên nhẫn chụp hình.
Khi công việc tiến hành được phân nửa thì Hoắc Khởi Minh xuất hiện. Anh ta mặc bộ đồ thể thao hàng hiệu, tay cầm vợt, rõ ràng cũng đến đây đánh tennis. Jack mau mắn bước lên phía trước chào hỏi: “Anh Hoắc, anh cũng đến đánh tennis ư?”
Đáp lại lời chào hỏi vồn vã của Jack, Hoắc Khởi Minh chỉ gật đầu, đoạn mỉm cười bước đến chỗ Điền Điền nghỉ giải lao: “Hi! Chào cô Diệp!”
Điền Điền không nhận ra người đang mỉm cười chào mình là ai. Trong buổi tiệc tối hôm đó, cô làm gì còn tâm trí để ý đến anh chàng Hoắc Khởi Minh ngồi đối diện chứ? Hơn nữa, lúc này anh ta mặc bộ đồ thể thao khác hẳn với bộ com lê sang trọng hôm trước. Cô hơi sững người, gượng nở nụ cười: “Chào anh! Xin hỏi anh là…”
Jack bước tới đứng bên cạnh, tỏ rõ thái độ: “Điền Điền, cô làm sao thế? Vị này chính là Hoắc Khởi Minh, người đã mời cô chụp hình quảng cáo đấy. Không phải cô đã từng gặp anh Hoắc rồi sao?”
Hoắc Khởi Minh cười đầy ngụ ý sâu xa: “Xem ra cô Diệp không nhớ tôi rồi, nhưng tôi lại có ấn tượng rất sâu sắc về cô đấy.”
Điền Điền hiểu ra mọi chuyện, bản thân cũng cảm thấy ngại ngùng: “Xin lỗi anh Hoắc. Tôi… Tôi nhất thời không nhớ ra. Vô cùng xin lỗi anh. Mong anh thông cảm.”
Thấy Điền Điền đỏ mặt tía tai luôn miệng xin lỗi, Hoắc Khởi Minh chỉ cười không nói gì.
Nghe xong, anh ta bỗng giơ tay vẫy gọi người phía sau cô: “Gia Kỳ, bên này.”
Gia Kỳ! Cái tên này vừa vọng đến bên tai Điền Điền, cô bất giác ngây người ra một lúc. Cô vô thức quay đầu lại. Phía sau, cách cô không xa có người đang bước đến, chính là Liên Gia Kỳ, kẻ mà cô vô cùng căm hận.
Giống như Hoắc Khởi Minh, Liên Gia Kỳ cũng mặc một bộ đồ thể thao, tay cầm một chiếc vợt tennis. Thoáng nhìn cũng biết là đến chơi. Khi cô nhìn thấy anh ta, anh ta cũng đang nhìn thẳng vào đôi mắt đầy căm phẫn của cô. Đột nhiên, anh ta sững lại, khuôn mặt lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Thấy Liên Gia Kỳ đứng yên không nhúc nhích, Hoắc Khởi Minh nhếch mép nở nụ cười mà như không bước đến kéo anh ta, giọng điệu rất thân mật: “Gia Kỳ, cậu đúng hẹn thật đấy! Hẹn giờ nào là đến đúng giờ ấy, không chậm một phút một giây. Hôm nay, ở đây rất náo nhiệt, đang chụp hình quảng cáo có cô người mẫu còn là người chúng ta đều biết cơ. Tôi vừa qua chào cô ấy rồi. Cậu cũng đến chào người ta một tiếng đi. Chúng ta không thể thất lễ trước mặt các quý cô được.”
Liếc nhìn Hoắc Khởi Minh, ánh mắt bất ngờ ban đầu của Liên Gia Kỳ đã lấy lại vẻ bình tĩnh. Anh ta thản nhiên buông một câu lạnh lùng: “Được.”
Điền Điền nhìn thấy Liên Gia Kỳ thì lập tức quay lưng về phía anh ta. Cô thật sự không muốn nhìn thấy người này nữa. Nhưng không ngờ, anh ta lại bước đến trước mặt cô, ra vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra: ”Chào cô Diệp! Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Gã đáng ghét này sao có thể chào hỏi cô thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra? Điền Điền tức đến nỗi tay run lên bần bật. Thật sự, cô lại muốn cho anh ta một cái tát nữa. Nhưng Jack đã đứng bên cạnh, ánh mắt tỏ rõ sự cảnh cáo. Anh ta vừa dùng ánh mắt bảo cô không được làm bừa, vừa nở nụ cười hòa giải: “Diệp Điền Điền, anh Liên đến chào cô này. Vừa rồi ồn ào quá, cô không nghe thấy sao?”
Điền Điền ngây người, không thốt nên lời. Jack đã nói với cô rất rõ ràng, dù cô và Liên Gia Kỳ có ân oán riêng tư gì thì cũng hãy giải quyết riêng tư. Trong thời gian làm việc, cô phải tuân thủ quy định, tuyệt đối không được có hành động thất lễ hay đắc tội với khách hàng. Cô có thể không ra tay đánh người nhưng không có cách nào nở nụ cười chào hỏi kẻ thù giết bố mình được. Dù thế nào, cô cũng không thể làm nổi điều này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.