Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta 2
Chương 55: Hầu môn thế gia vã mặt nam hậu tư sinh tử*
Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu
20/04/2021
*: con riêng
Từ sau khi Nhạc Văn sụp đổ, DC cũng nhanh chóng bước theo. Số lượng lớn tài nguyên, nghệ sĩ rời đi, khiến cho các công ty giải trí tranh nhau lấy.
Giới giải trí Trung Quốc lần nữa xào lại, lần nữa phân chia thế lực. Nhưng mặc kệ là ai thay thế được Nhạc Văn, DC trở thành công ty đứng đầu, cũng đều theo bản năng tránh đi Tinh Mang không tham dự cuộc tranh đoạt này.
Một trong những nguyên nhân, đương nhiên là chế độ tập luyện khắc nghiệt của Tinh Mang.
Phương thức ngàn dặm mới tìm được một này, mặc dù tất cả nghệ sĩ Tinh Mang mang ra sau này đều là siêu sao, nhưng số lượng quá ít, đủ để duy trì cân bằng, cũng không là uy hiếp lớn đối với người khác.
Mà còn nguyên nhân khác nữa, sau lưng Tinh Mang chính là gia tộc Tuttle, gia tộc lâu đời nhất ở Châu Âu
Làm gia tộc tài chính nổi tiếng, dòng họ Tuttle đại biểu cho tiền tài và quyền lực. Ngay cả công ty giải trí đứng nhất thế giới - ROSE'S LOVE cũng chỉ là một sản nghiệp nhỏ trong những sản nghiệp của gia tộc khổng lồ này.
Tuy không ai biết Tinh Mang làm sao lên được thuyền lớn gia tộc Tuttle này, nhưng có bối cảnh như vậy tồn tại, dù là ai cũng không nguyện làm địch.
Còn tổng tài Tinh Mang - Dung Quân Đàn, cũng đã trở thành tồn tại cấm kỵ nhất trong làng giải trí Hoa ngữ.
- ----------------------
Lê Hi lần nữa mở mắt ra, người cũng đã trở lại không gian chủ thần.
Ở thế giới Dung Quân Đàn, hắn bị ép trở thành một búp bê sứ mấy chục năm, mỗi ngày đều được người phủng trong lòng bàn tay mà trải qua sinh hoạt ngọt ngào.
Chỉ mới động ngón tay đã bị lo lắng có mỏi hay không quả thực là một trải nghiệm mới lạ, làm cho Lê Hi cảm giác giới hạn của bản thân đã hoàn toàn sụp đổ. Nhưng hắn cũng không có ý định nhặt tiết tháo đã không còn gì lên.
Trải qua liên tiếp mấy cái thế giưới đã làm cho hắn rõ ràng nhận thấy được có người ở sau lưng động tay chân.
Sắm vai chủ tớ (thế giới tu chân), sinh đôi (ngự thú thế giới), không hợp một lời liền hắc hóa (hào môn thế gia), thậm chí trong thế giới mới đây cũng cho mình một cơ thể không thể lại gần đám đông.
Ha hả, loại ác thú vị này vô cùng thiếu đánh, vô cùng xứng đáng nên được điều giáo (chăm sóc dạy bảo) ở thế giới sao thật tốt.
Sau khi nghĩ xong, Lê Hi thong thả mở miệng nói:"Đi tới thế giới sau."
"Không nghỉ ngơi một chút?" Chủ thần tựa hồ có chút vô cùng kinh nhạc. Trước kia Lê Hi còn cùng y đơn giản trò chuyện mấy câu mới đi tới nhiệm vụ tiếp theo, hôm nay lại giống như hơi sốt ruột.
"Không cần, hiện tại đi đi." Lê Hi khăng khăng nói.
"Tốt." Chủ thần cũng không khuyên tiếp.
Sau khi một trận ánh sáng, thân thể Lê Hi đã biến mất tại chỗ, mà không gian Chủ Thần cũng khôi phục lại ánh sáng, lộ ra dáng vẻ vốn có.
Nam nhân tuấn mỹ lạnh lùng ngồi trên vương tọa, u ám mờ hồ giữa hai lông mày, trong tay y cầm một chén nhỏ, bên trong là nước súp vô cùng thơm. Chỉ tiếc, đứa bé trai ngồi trên ghế bên cạnh lại không có ý muốn phối hợp.
Giống như không thích nước súp chứa dầu mỡ, trên mặt cậu bé giống 8 phần nam nhân cũng mang theo vẻ u ám, mà cặp mắt phượng long lạnh lại mơ hồ có hơi nước, làm cho người không khỏi xót xa.
"Kén ăn sẽ không lớn." Nam nhân nghiêm túc nói, nhưng khi đối mặt với dung mạo quen thuộc của cậu bé, lại không nhịn được mềm giọng lại, sinh ra chút chần chờ và thỏa hiệp.
"Ba ba cũng không thích ăn." Giọng non nớt của trẻ con mang theo khẳng định, cậu bé rất rõ ràng biết nên dùng cách gì đối phó với phụ thân nhìn như lạnh lùng của nó.
"..." Lời nói của cậu bé làm cho nam nhân trầm mặc, sau đó y bất đắc dĩ đặt chén xuống.
Theo thường lệ dặn dò bé mấy câu, nam nhân ôm bé vào lòng hôn trán một cái, sau đó từ vương tọa rời khỏi...
- ----------------------------------------
Mà Lê Hi cũng đã tới thế giới mới. Hắn mới vừa mở mắt, đã phát hiện bản thân nằm trong một căn phòng sương mù lượn lờ, giống như là phòng tắm của thế gia thời cổ đại.
Cách bình phong dày được khắc họa, hai thị nữ tư thái yểu điệu đang canh giữ cách đó không xa. Một người trong tay cầm quần áo, một người khác trong tay bưng chén trà.
Lê Hi nhắm mắt lại, bắt đầu xem tài liệu thế giới này.
Đây là thế giới vào thời cổ đại.
Ngoại trừ nam nhân và nữ nhân, còn có song nhi.
Nam nam, nam nữ có thể kết hôn, nhưng song nhi lại không giống nữ nhân cần ở trong khuê phòng, mà còn có thể cưới vợ làm quan, xưng tương bái tương ( 称将拜相: câu này mình không hiểu lắm, có cao nhân nào biết giúp mình với).
Nam chủ nguyên thế giới tên là Lục Duy Diệu, là song nhi, con nuôi Hầu phủ.
Lục Duy Diệu vốn là con của bạn tốt thế giao (mấy đời thân nhau) với Hầu gia, mẹ là tỷ của tiền Hầu phu nhân.
Nhưng bởi vì sinh phụ (cha ruột) bất ngờ qua đời, lại thêm tiền Hầu phu nhân sắp chết ủy thác, vì vậy mà mẫu thân gã được nạp làm tiểu thiếp sau nâng lên chính.
Lục Duy Diệu cũng vị vậy được Hầu gia nhận làm con nuôi, coi như con ruột, thậm chí những trưởng bối trong tộc ngăn cản vẫn khăng khăng làm theo ý mình để cho gã vào gia phả dòng họ.
Người ngoài đều nói Hầu gia nhân hậu, đối xử tốt với đứa con mồ côi của cấp dưới, tình cảm sâu sắc với thê tử đã mất, không ngần ngại lấy vị trí chính thê cho tỷ.
Lại không biết tới Hầu gia và kế phu nhân trước khi tiền Hầu phu nhân qua đời đã có quan hệ, cái gọi là con nuôi chỉ là che giấu tai mắt, thực ra lại là con ruột.
Dung mạo Lục Duy Diệu diễm lệ, có thể nói là đệ nhất mỹ nhân Đại Chu. Lại bởi vì chiếm giữ vị trí trưởng tử Hầu phủ nhiều năm, nên nhận thức của mọi người cũng mơ hồ.
Cuối cùng, ngoại trừ lão nhân từng hầu hạ tiền Hầu phu nhân ra, cũng không một ai biết lai lịch của gã, ngược lại coi gã xem là con vợ lớn.
Vài năm sau, tân đế đăng cơ, trong cung tuyển tú, Lục Duy Diệu dựa vào dung mạo tuyệt thế cùng thân phận trưởng tự Hầu phủ mà trúng tuyển. Cuối cùng sủng quan lục cung, quang vinh bước lên vị trí nam hậu, hưởng hết một đời vinh quang rực rỡ.
Mà nguyên thân Lục Vân Hi, cũng chính là người thừa kế chân chính Hầu phủ bị Lục Duy Diệu chiếm thân phận nhiều năm.
Luật pháp Đại Chu, song nhi cũng có thể kế thừa tước vị. Nhưng thân là con trai trưởng, Lục Vân Hi bởi vì mẫu thân mất sớm, lại không được Hầu gia thích, trì trệ không xin phong lên vị trí thế tử. Sau đó lại bởi vì đạo sĩ vân du bốn phia phán một câu tinh tượng không tốt, mệnh cứng khắc người thân, liền bị vứt xuống phân gia xa ngàn dặm không quan tâm.
Thân là con trai trưởng, lại lưu vong.
Nhưng Lục Vân Hi thiên tư xuất chúng lại lòng mang chí hướng hiên ngang thiên hạ. Mười lăm tuổi liền tham gia khoa cử, thi Hương, thi Hội đạt được lưỡng Nguyên (hai cuộc thi đều Trạng Nguyên). Thân là song nhi, lại tài giỏi viết nên sách luận ngay cả đại nho đã nghiên cứu nhiều năm về đạo này cũng kinh diễm, cảm giác mặc cảm sâu sắc.
Trong nhất thời, thanh danh Lục Vân Hi vang xa, danh tiếng vô lượng, thậm chí xa xa đè qua cả Lục Duy Diệu được kỳ vọng cao nuôi dưỡng bên người, như châu như ngọc mà được nuôi lớn. Ngay cả Hầu gia cũng không thể không nhận hắn về Hầu phủ. Làm cho kế Hầu phu nhân mưu đồ nhiều năm như vậy làm sao có thể nhẫn nại.
Âm mưu cuối cùng vô thanh vô tức sinh ra.
Trước khi thi Đình, kế Hầu phu nhân sai người lấy trộm bài thơ văn Lục Vân Hi thường làm, hại người mang lên hiềm nghi gian lận mất đi tư cách.
Kế tiếp, lại tính kế Lục Vân Hư say rượu bị gã sai vặt thấy hết cơ thể, bất ngờ mất trinh.
Song nhi mặc dù không khác nam tử, nhưng đối với loại thế gia vọng tộc như Hầu phủ cũng không thể tha thứ. Huống hồ mất trinh tại Đại Chu cũng đã là trọng tội, đã bị ô uế ngay cả sao khi chết không được mai táng, ngay cả mẹ đẻ tỷ muội cùng bị liên lụy.
Vì vậy, kế Hầu phu nhân lấy bài vị thân mẫu Lục Vân Hi ra uy hiếp, bức bách hắn mai danh ẩn tích, trở thành người hầu, cùng Lục Duy Diệu vào cung, trở thành quân cơ tranh thủ tình cảm tốt nhất trong tay gã.
Dù sao đối với loại địa phương ăn thịt người như hậu cung mà nói, chỉ có loại này có nhược điểm như Lục Vân Hi mới có thể hoàn toàn sử dụng. Huống chi, còn có cái gì có thể vui sướng thống khoái bằng giẫm nát người đã từng là con cưng của trời dưới chân, tùy tiện vũ nhục, thậm chí có thể thao túng cơ thể sinh mạng hắn?
Giống như bẻ gẫy cánh chim thiên nga, rồng có sừng bị mắc kẹt trong vũng bùn, vốn là người tài nhưng lại chỉ một chiêu mà suy bại, trở thành nô tỳ hèn mọn, ngay cả sống chết cũng không thể nắm trong tay, đây là bi thương cỡ nào?
Mười năm sau, Lục Duy Diệu sống như các gặp nước, nhưng Lục Vân Hi sống như một cái xác không hồn, sống không được, chết không xong.
Sau cùng lại chết bởi vì đấu đá cung đình, không được toàn thây.
Thật tốt cho một nhà cuộc sống xa hoa nam xướng nữ đạo! (nam trộm nữ dâm)
Đường đường vương gia Hầu phủ lại giống như kẻ phóng đãng hèn mọn, cùng tỷ tỷ của thê tử tư thông (thông dâm), đội nón xanh cho huynh đệ. Mà kế Hầu phu nhân dương danh đoan trang hòa nhã, thực ra cũng chỉ là tiểu tang dâm đãng ham hư vinh câu dẫn muội phu (em rể).
Mẫu không từ (hiền), phụ không giáo (dạy), chướng khí mù mịt như vậy, tổn hại nhân luân (luân lí làm người), thật sự làm cho người khác vô cùng buồn nôn. Lê Hi nghĩ, đáy mắt thoáng qua một tia chán ghét và khinh thường.
Lần này, thời điểm hắn xuyên qua vô cùng đúng lúc, là ngày đầu tiên chính trực Lục Vân Hi mới được nhận về Hầu phủ.
Bởi vì đi xe ngựa gian nan, kế Hầu phu nhân giả dối phái người mang Lục Vân Hi tới tắm rửa nghỉ ngơi, nhưng trên thực tế cũng nhân cơ hội này phân phát tâm phúc của hắn, đem nhãn tuyến (nội gián) xếp vào bên cạnh hắn.
Lục Vân Hi không đề phòng, còn tưởng là kế Hầu phu nhân yêu thương là người hiền lành. Không biết tai họa ngầm đã chôn thật sâu vào thời khắc này.
Nha hoàn bà tử trong viện tạm thời không nói, bốn người ở ngoại viện lấy danh nghĩ thư đồng thiếp thân (bên cạnh) gã sai vặt đưa tới hầu hạ, đều có ngụ ý.
Bọn họ mặt ngoài nhìn là song nhi, thực ra đều là nam tử ngụy trang. Mà người tuổi tác lớn nhất chính là đầu sỏ gây tội sau này hại Lục Vân Hi mất trinh.
"Hứ, xem ra phải cho nàng biết tay mới được." Nhỏ giọng nói một câu, Lê Hi tìm biện pháp. Vừa nghĩ, vừa từ trong nước đứng lên, cất giọng kêu nha hoàn sau bình phong tiến vào hầu hạ.
"Người ta mang tới đâu?" Mặc xong ngoại bào (áo khoác), Lê Hi lười biếng dựa ở trên tiểu tháp (giường nhỏ) hỏi. Ngũ quan tuấn mỹ nhã nhặn cười, lại như hoa nở rộ mùa xuân, làm cho hai người vừa thấy liền thất thần.
Hai nha hoàn ở lâu trong nội viện, thấy Lê Hi phong lưu (anh tuấn kiệt xuất) tuấn nhã như vậy, trên mặt đỏ ửng, không nhịn được mềm giọng trả lời:"Phu nhân nói, Hầu phủ không thể so lão gia (chỗ Lê Hi từng ở), quy củ vô cùng rườm rà phức tạp. Ngài từ nhỏ được những người đó chiếu cố tuy thỏa đáng, nhưng chung quy lão nhân trong phủ càng cẩn thận hơn nhiều. Cho nên an bài bọn họ học quy củ (phép tắc), lại đặc biệt tìm người bổ túc cho ngài. Ngay cả Lưu mụ mụ bên người cũng đem cho ngài, giúp ngài giải quyết công việc trong phòng, miễn cho ngài vừa mới trở về liền tay chân luống cuống.
"Đã biết. Tức là như thế này, vậy trước cảm ơn phu nhân." Lê Hi gật đầu, sau đó dưới sự hướng dẫn của nha hoàn trở lại viện tử của mình.
Lúc này thế cục đã hết sức rõ, kế Hầu phu nhân từ lúc Lục Vân Hi trở về đã bố trí thiên la địa võng, chỉ đợi hắn trở về rơi vào.
Lục Vân Hi rời nhà đã mười mấy năm, trong khoảng thời gian này, kế Hầu phu nhân đã đem toàn bộ hậu viện khống chế ở trong tay, một nhà độc quyền. Mà Lục Duy Diệu ở trên gia phả, cũng biến thành đại thiếu gia danh chánh ngôn thuận của Hầu phủ.
Lão nhân trong phủ khi tiền Hầu phu nhân còn sống cũng đã lác đác không có mấy, còn dư lại, đều bám vào kế Hầu phu nhân.
Vì vậy trên danh nghĩa Lục Vân Hi là trưởng tử, nhưng thực ra lại hoàn toàn không có địa vị ở Hầu phủ, thậm chí không bằng một biểu thiếu gia biểu tiểu thư dòng bên. .
||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||
Hiện tại trọng yếu nhất chính là thay đổi thế cuộc trước mắt. Đường đường là trưởng tử, sao có thể xách giày cho một tư sinh tử? Còn kế Hầu phu nhân dựa theo luật pháp Đại Chu, trước mặt thân mẫu Lục Vân Hi cũng chỉ là thiếp.
Lê Hi cau mày, nhanh chóng tìm kiếm trong ký ức Lục Vân Hi, nỗ lực tìm thời cơ tốt nhất. Nhưng vào lúc này, một thiếu niên giọng nói trong veo từ hoa viên bên cạnh truyền tới.
"Đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa. Người ấy vu quy, nghi thất nghi gia." Giọng nói du dương của thiếu niên trộn lẫn một chút lãng mạn ngây thơ động lòng người, Lê Hi nghe thấy, dừng chân, vô thức nhìn bên trong, lại đối diện với dung nhan tuyệt diễm.....
(đây là một trong những câu thơ nổi tiếng nhất trong "Sách ca", khi hoa đào nở rộ là lúc người phụ nữ sắp lấy chồng.)
Từ sau khi Nhạc Văn sụp đổ, DC cũng nhanh chóng bước theo. Số lượng lớn tài nguyên, nghệ sĩ rời đi, khiến cho các công ty giải trí tranh nhau lấy.
Giới giải trí Trung Quốc lần nữa xào lại, lần nữa phân chia thế lực. Nhưng mặc kệ là ai thay thế được Nhạc Văn, DC trở thành công ty đứng đầu, cũng đều theo bản năng tránh đi Tinh Mang không tham dự cuộc tranh đoạt này.
Một trong những nguyên nhân, đương nhiên là chế độ tập luyện khắc nghiệt của Tinh Mang.
Phương thức ngàn dặm mới tìm được một này, mặc dù tất cả nghệ sĩ Tinh Mang mang ra sau này đều là siêu sao, nhưng số lượng quá ít, đủ để duy trì cân bằng, cũng không là uy hiếp lớn đối với người khác.
Mà còn nguyên nhân khác nữa, sau lưng Tinh Mang chính là gia tộc Tuttle, gia tộc lâu đời nhất ở Châu Âu
Làm gia tộc tài chính nổi tiếng, dòng họ Tuttle đại biểu cho tiền tài và quyền lực. Ngay cả công ty giải trí đứng nhất thế giới - ROSE'S LOVE cũng chỉ là một sản nghiệp nhỏ trong những sản nghiệp của gia tộc khổng lồ này.
Tuy không ai biết Tinh Mang làm sao lên được thuyền lớn gia tộc Tuttle này, nhưng có bối cảnh như vậy tồn tại, dù là ai cũng không nguyện làm địch.
Còn tổng tài Tinh Mang - Dung Quân Đàn, cũng đã trở thành tồn tại cấm kỵ nhất trong làng giải trí Hoa ngữ.
- ----------------------
Lê Hi lần nữa mở mắt ra, người cũng đã trở lại không gian chủ thần.
Ở thế giới Dung Quân Đàn, hắn bị ép trở thành một búp bê sứ mấy chục năm, mỗi ngày đều được người phủng trong lòng bàn tay mà trải qua sinh hoạt ngọt ngào.
Chỉ mới động ngón tay đã bị lo lắng có mỏi hay không quả thực là một trải nghiệm mới lạ, làm cho Lê Hi cảm giác giới hạn của bản thân đã hoàn toàn sụp đổ. Nhưng hắn cũng không có ý định nhặt tiết tháo đã không còn gì lên.
Trải qua liên tiếp mấy cái thế giưới đã làm cho hắn rõ ràng nhận thấy được có người ở sau lưng động tay chân.
Sắm vai chủ tớ (thế giới tu chân), sinh đôi (ngự thú thế giới), không hợp một lời liền hắc hóa (hào môn thế gia), thậm chí trong thế giới mới đây cũng cho mình một cơ thể không thể lại gần đám đông.
Ha hả, loại ác thú vị này vô cùng thiếu đánh, vô cùng xứng đáng nên được điều giáo (chăm sóc dạy bảo) ở thế giới sao thật tốt.
Sau khi nghĩ xong, Lê Hi thong thả mở miệng nói:"Đi tới thế giới sau."
"Không nghỉ ngơi một chút?" Chủ thần tựa hồ có chút vô cùng kinh nhạc. Trước kia Lê Hi còn cùng y đơn giản trò chuyện mấy câu mới đi tới nhiệm vụ tiếp theo, hôm nay lại giống như hơi sốt ruột.
"Không cần, hiện tại đi đi." Lê Hi khăng khăng nói.
"Tốt." Chủ thần cũng không khuyên tiếp.
Sau khi một trận ánh sáng, thân thể Lê Hi đã biến mất tại chỗ, mà không gian Chủ Thần cũng khôi phục lại ánh sáng, lộ ra dáng vẻ vốn có.
Nam nhân tuấn mỹ lạnh lùng ngồi trên vương tọa, u ám mờ hồ giữa hai lông mày, trong tay y cầm một chén nhỏ, bên trong là nước súp vô cùng thơm. Chỉ tiếc, đứa bé trai ngồi trên ghế bên cạnh lại không có ý muốn phối hợp.
Giống như không thích nước súp chứa dầu mỡ, trên mặt cậu bé giống 8 phần nam nhân cũng mang theo vẻ u ám, mà cặp mắt phượng long lạnh lại mơ hồ có hơi nước, làm cho người không khỏi xót xa.
"Kén ăn sẽ không lớn." Nam nhân nghiêm túc nói, nhưng khi đối mặt với dung mạo quen thuộc của cậu bé, lại không nhịn được mềm giọng lại, sinh ra chút chần chờ và thỏa hiệp.
"Ba ba cũng không thích ăn." Giọng non nớt của trẻ con mang theo khẳng định, cậu bé rất rõ ràng biết nên dùng cách gì đối phó với phụ thân nhìn như lạnh lùng của nó.
"..." Lời nói của cậu bé làm cho nam nhân trầm mặc, sau đó y bất đắc dĩ đặt chén xuống.
Theo thường lệ dặn dò bé mấy câu, nam nhân ôm bé vào lòng hôn trán một cái, sau đó từ vương tọa rời khỏi...
- ----------------------------------------
Mà Lê Hi cũng đã tới thế giới mới. Hắn mới vừa mở mắt, đã phát hiện bản thân nằm trong một căn phòng sương mù lượn lờ, giống như là phòng tắm của thế gia thời cổ đại.
Cách bình phong dày được khắc họa, hai thị nữ tư thái yểu điệu đang canh giữ cách đó không xa. Một người trong tay cầm quần áo, một người khác trong tay bưng chén trà.
Lê Hi nhắm mắt lại, bắt đầu xem tài liệu thế giới này.
Đây là thế giới vào thời cổ đại.
Ngoại trừ nam nhân và nữ nhân, còn có song nhi.
Nam nam, nam nữ có thể kết hôn, nhưng song nhi lại không giống nữ nhân cần ở trong khuê phòng, mà còn có thể cưới vợ làm quan, xưng tương bái tương ( 称将拜相: câu này mình không hiểu lắm, có cao nhân nào biết giúp mình với).
Nam chủ nguyên thế giới tên là Lục Duy Diệu, là song nhi, con nuôi Hầu phủ.
Lục Duy Diệu vốn là con của bạn tốt thế giao (mấy đời thân nhau) với Hầu gia, mẹ là tỷ của tiền Hầu phu nhân.
Nhưng bởi vì sinh phụ (cha ruột) bất ngờ qua đời, lại thêm tiền Hầu phu nhân sắp chết ủy thác, vì vậy mà mẫu thân gã được nạp làm tiểu thiếp sau nâng lên chính.
Lục Duy Diệu cũng vị vậy được Hầu gia nhận làm con nuôi, coi như con ruột, thậm chí những trưởng bối trong tộc ngăn cản vẫn khăng khăng làm theo ý mình để cho gã vào gia phả dòng họ.
Người ngoài đều nói Hầu gia nhân hậu, đối xử tốt với đứa con mồ côi của cấp dưới, tình cảm sâu sắc với thê tử đã mất, không ngần ngại lấy vị trí chính thê cho tỷ.
Lại không biết tới Hầu gia và kế phu nhân trước khi tiền Hầu phu nhân qua đời đã có quan hệ, cái gọi là con nuôi chỉ là che giấu tai mắt, thực ra lại là con ruột.
Dung mạo Lục Duy Diệu diễm lệ, có thể nói là đệ nhất mỹ nhân Đại Chu. Lại bởi vì chiếm giữ vị trí trưởng tử Hầu phủ nhiều năm, nên nhận thức của mọi người cũng mơ hồ.
Cuối cùng, ngoại trừ lão nhân từng hầu hạ tiền Hầu phu nhân ra, cũng không một ai biết lai lịch của gã, ngược lại coi gã xem là con vợ lớn.
Vài năm sau, tân đế đăng cơ, trong cung tuyển tú, Lục Duy Diệu dựa vào dung mạo tuyệt thế cùng thân phận trưởng tự Hầu phủ mà trúng tuyển. Cuối cùng sủng quan lục cung, quang vinh bước lên vị trí nam hậu, hưởng hết một đời vinh quang rực rỡ.
Mà nguyên thân Lục Vân Hi, cũng chính là người thừa kế chân chính Hầu phủ bị Lục Duy Diệu chiếm thân phận nhiều năm.
Luật pháp Đại Chu, song nhi cũng có thể kế thừa tước vị. Nhưng thân là con trai trưởng, Lục Vân Hi bởi vì mẫu thân mất sớm, lại không được Hầu gia thích, trì trệ không xin phong lên vị trí thế tử. Sau đó lại bởi vì đạo sĩ vân du bốn phia phán một câu tinh tượng không tốt, mệnh cứng khắc người thân, liền bị vứt xuống phân gia xa ngàn dặm không quan tâm.
Thân là con trai trưởng, lại lưu vong.
Nhưng Lục Vân Hi thiên tư xuất chúng lại lòng mang chí hướng hiên ngang thiên hạ. Mười lăm tuổi liền tham gia khoa cử, thi Hương, thi Hội đạt được lưỡng Nguyên (hai cuộc thi đều Trạng Nguyên). Thân là song nhi, lại tài giỏi viết nên sách luận ngay cả đại nho đã nghiên cứu nhiều năm về đạo này cũng kinh diễm, cảm giác mặc cảm sâu sắc.
Trong nhất thời, thanh danh Lục Vân Hi vang xa, danh tiếng vô lượng, thậm chí xa xa đè qua cả Lục Duy Diệu được kỳ vọng cao nuôi dưỡng bên người, như châu như ngọc mà được nuôi lớn. Ngay cả Hầu gia cũng không thể không nhận hắn về Hầu phủ. Làm cho kế Hầu phu nhân mưu đồ nhiều năm như vậy làm sao có thể nhẫn nại.
Âm mưu cuối cùng vô thanh vô tức sinh ra.
Trước khi thi Đình, kế Hầu phu nhân sai người lấy trộm bài thơ văn Lục Vân Hi thường làm, hại người mang lên hiềm nghi gian lận mất đi tư cách.
Kế tiếp, lại tính kế Lục Vân Hư say rượu bị gã sai vặt thấy hết cơ thể, bất ngờ mất trinh.
Song nhi mặc dù không khác nam tử, nhưng đối với loại thế gia vọng tộc như Hầu phủ cũng không thể tha thứ. Huống hồ mất trinh tại Đại Chu cũng đã là trọng tội, đã bị ô uế ngay cả sao khi chết không được mai táng, ngay cả mẹ đẻ tỷ muội cùng bị liên lụy.
Vì vậy, kế Hầu phu nhân lấy bài vị thân mẫu Lục Vân Hi ra uy hiếp, bức bách hắn mai danh ẩn tích, trở thành người hầu, cùng Lục Duy Diệu vào cung, trở thành quân cơ tranh thủ tình cảm tốt nhất trong tay gã.
Dù sao đối với loại địa phương ăn thịt người như hậu cung mà nói, chỉ có loại này có nhược điểm như Lục Vân Hi mới có thể hoàn toàn sử dụng. Huống chi, còn có cái gì có thể vui sướng thống khoái bằng giẫm nát người đã từng là con cưng của trời dưới chân, tùy tiện vũ nhục, thậm chí có thể thao túng cơ thể sinh mạng hắn?
Giống như bẻ gẫy cánh chim thiên nga, rồng có sừng bị mắc kẹt trong vũng bùn, vốn là người tài nhưng lại chỉ một chiêu mà suy bại, trở thành nô tỳ hèn mọn, ngay cả sống chết cũng không thể nắm trong tay, đây là bi thương cỡ nào?
Mười năm sau, Lục Duy Diệu sống như các gặp nước, nhưng Lục Vân Hi sống như một cái xác không hồn, sống không được, chết không xong.
Sau cùng lại chết bởi vì đấu đá cung đình, không được toàn thây.
Thật tốt cho một nhà cuộc sống xa hoa nam xướng nữ đạo! (nam trộm nữ dâm)
Đường đường vương gia Hầu phủ lại giống như kẻ phóng đãng hèn mọn, cùng tỷ tỷ của thê tử tư thông (thông dâm), đội nón xanh cho huynh đệ. Mà kế Hầu phu nhân dương danh đoan trang hòa nhã, thực ra cũng chỉ là tiểu tang dâm đãng ham hư vinh câu dẫn muội phu (em rể).
Mẫu không từ (hiền), phụ không giáo (dạy), chướng khí mù mịt như vậy, tổn hại nhân luân (luân lí làm người), thật sự làm cho người khác vô cùng buồn nôn. Lê Hi nghĩ, đáy mắt thoáng qua một tia chán ghét và khinh thường.
Lần này, thời điểm hắn xuyên qua vô cùng đúng lúc, là ngày đầu tiên chính trực Lục Vân Hi mới được nhận về Hầu phủ.
Bởi vì đi xe ngựa gian nan, kế Hầu phu nhân giả dối phái người mang Lục Vân Hi tới tắm rửa nghỉ ngơi, nhưng trên thực tế cũng nhân cơ hội này phân phát tâm phúc của hắn, đem nhãn tuyến (nội gián) xếp vào bên cạnh hắn.
Lục Vân Hi không đề phòng, còn tưởng là kế Hầu phu nhân yêu thương là người hiền lành. Không biết tai họa ngầm đã chôn thật sâu vào thời khắc này.
Nha hoàn bà tử trong viện tạm thời không nói, bốn người ở ngoại viện lấy danh nghĩ thư đồng thiếp thân (bên cạnh) gã sai vặt đưa tới hầu hạ, đều có ngụ ý.
Bọn họ mặt ngoài nhìn là song nhi, thực ra đều là nam tử ngụy trang. Mà người tuổi tác lớn nhất chính là đầu sỏ gây tội sau này hại Lục Vân Hi mất trinh.
"Hứ, xem ra phải cho nàng biết tay mới được." Nhỏ giọng nói một câu, Lê Hi tìm biện pháp. Vừa nghĩ, vừa từ trong nước đứng lên, cất giọng kêu nha hoàn sau bình phong tiến vào hầu hạ.
"Người ta mang tới đâu?" Mặc xong ngoại bào (áo khoác), Lê Hi lười biếng dựa ở trên tiểu tháp (giường nhỏ) hỏi. Ngũ quan tuấn mỹ nhã nhặn cười, lại như hoa nở rộ mùa xuân, làm cho hai người vừa thấy liền thất thần.
Hai nha hoàn ở lâu trong nội viện, thấy Lê Hi phong lưu (anh tuấn kiệt xuất) tuấn nhã như vậy, trên mặt đỏ ửng, không nhịn được mềm giọng trả lời:"Phu nhân nói, Hầu phủ không thể so lão gia (chỗ Lê Hi từng ở), quy củ vô cùng rườm rà phức tạp. Ngài từ nhỏ được những người đó chiếu cố tuy thỏa đáng, nhưng chung quy lão nhân trong phủ càng cẩn thận hơn nhiều. Cho nên an bài bọn họ học quy củ (phép tắc), lại đặc biệt tìm người bổ túc cho ngài. Ngay cả Lưu mụ mụ bên người cũng đem cho ngài, giúp ngài giải quyết công việc trong phòng, miễn cho ngài vừa mới trở về liền tay chân luống cuống.
"Đã biết. Tức là như thế này, vậy trước cảm ơn phu nhân." Lê Hi gật đầu, sau đó dưới sự hướng dẫn của nha hoàn trở lại viện tử của mình.
Lúc này thế cục đã hết sức rõ, kế Hầu phu nhân từ lúc Lục Vân Hi trở về đã bố trí thiên la địa võng, chỉ đợi hắn trở về rơi vào.
Lục Vân Hi rời nhà đã mười mấy năm, trong khoảng thời gian này, kế Hầu phu nhân đã đem toàn bộ hậu viện khống chế ở trong tay, một nhà độc quyền. Mà Lục Duy Diệu ở trên gia phả, cũng biến thành đại thiếu gia danh chánh ngôn thuận của Hầu phủ.
Lão nhân trong phủ khi tiền Hầu phu nhân còn sống cũng đã lác đác không có mấy, còn dư lại, đều bám vào kế Hầu phu nhân.
Vì vậy trên danh nghĩa Lục Vân Hi là trưởng tử, nhưng thực ra lại hoàn toàn không có địa vị ở Hầu phủ, thậm chí không bằng một biểu thiếu gia biểu tiểu thư dòng bên. .
||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||
Hiện tại trọng yếu nhất chính là thay đổi thế cuộc trước mắt. Đường đường là trưởng tử, sao có thể xách giày cho một tư sinh tử? Còn kế Hầu phu nhân dựa theo luật pháp Đại Chu, trước mặt thân mẫu Lục Vân Hi cũng chỉ là thiếp.
Lê Hi cau mày, nhanh chóng tìm kiếm trong ký ức Lục Vân Hi, nỗ lực tìm thời cơ tốt nhất. Nhưng vào lúc này, một thiếu niên giọng nói trong veo từ hoa viên bên cạnh truyền tới.
"Đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa. Người ấy vu quy, nghi thất nghi gia." Giọng nói du dương của thiếu niên trộn lẫn một chút lãng mạn ngây thơ động lòng người, Lê Hi nghe thấy, dừng chân, vô thức nhìn bên trong, lại đối diện với dung nhan tuyệt diễm.....
(đây là một trong những câu thơ nổi tiếng nhất trong "Sách ca", khi hoa đào nở rộ là lúc người phụ nữ sắp lấy chồng.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.