Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta
Chương 28: Chương 28
Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu
26/12/2017
Buổi tối ở Garant Cynthia rút đi vẻ náo nhiệt của ban ngày.
Hai bên đường là hàng cây được gọi là ‘Thực vật hoàng kim’, tán lá cây màu bạc khẽ lóe ra ánh sáng dưới màn đêm ám trầm, đem hơn nửa khu phố bao trùm trong ánh sáng màu bạc đó.
Cự tuyệt đám người hầu đi theo, Raymond tự mình đưa Lê Hi trở về Học viện.
Hai người đều không nói gì cả, bầu không khí ở trong xe hết sức vi diệu.
Lê Hi biết rõ chủ ý của Raymond, ngược lại hắn không thèm kiêng kị đối phương nữa.
“Cậu tựa hồ rất đắc ý?”
Thấy vẻ mặt đắc ý của Lê Hi qua kính chiếu hậu, Raymond hết sức bất mãn. Chỉ là một Omega được coi là vật phẩm lệ thuộc, hắn đúng là quá mức càn rỡ.
“Cũng không có.” Lê Hi nhàn nhạt trả lời, sau đó liền bày ra tư thái cự tuyệt nói chuyện, nghiêng đầu nhìn ra ngoài xe.
“Cậu tốt nhất không nên quá mức phách lối, tôi không phải mẹ, sẽ không phóng khoáng bao dung sự ấu trĩ của cậu đâu.” Raymond mở miệng cảnh cáo. Gã liếc nhìn cảnh vật xung quanh, xem ra gã đã nhịn quá lâu rồi.
Mà Lê Hi lại không thèm để ý đến lời cảnh cáo của gã, dùng giọng nói lạnh lùng châm biếm lại “Nếu như giữ yên lặng mà lại bị coi là thất lễ, vậy thì theo tôi thấy, ngay tại bữa tối vừa rồi, biểu hiện của ngài đây quá mức kém cỏi.”
“Ha.” Raymond cười lạnh một tiếng, lời nói của Lê Hi thành công chọc giận gã, vì thế gã không bận tâm phóng thả uy áp của mình ra.
Hơi thở mang theo dị năng tràn đầy bạo ngược lấp đầy mỗi góc nhỏ trong xe, thanh niên Alpha bức bách người trẻ tuổi Omega ngồi sau phải quỳ lạy gã như thần thánh.
“Hãy yên lặng ngồi im ở đó, không cho nhúc nhích!” Mệnh lệnh mang theo cường thế từ trong miệng Raumond phát ra.
Gã định lợi dụng thuộc tính Alpha đầy ưu thế để đánh nát hoàn toàn mọi kiêu ngạo của Lê Hi, để cho tên nhóc vừa gặp đã thấy chán ghét này thần phục quỳ dưới chân gã, xưng thần với gã.
“Biết không? Bộ dáng của mày bây giờ khiến tao cảm thấy rất hứng thú đấy.”
Tùy ý để uy áp của mình phóng hết ra ngoài. Raymond dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Lê Hi vô lực giãy giụa, bên mép nở nụ cười xấu xa so với ma quỷ dưới địa ngục còn khủng bố hơn.
Em trai là cái thá gì chứ? Gã từ nào tới giờ chẳng thèm để ý đến xưng hô này, còn mong đứa em này biến mất luôn thì càng tốt.
Trán ướt đẫm mồ hôi, vài giọt chảy xuống thấm ướt lông mi của Lê Hi, ngay cả làn da trắng nõn cũng trở nên ướt át diễm lệ.
Lê Hi ngồi phía sau không nói một lời, rất giống một con cá bị mắc cạn hấp hối sắp chết, không có chút sức lực phản kháng nào.
Khí tức của Alpha làm cho một Omega chưa trải qua kì động dục không biết khống chế như thế nào, thân thể rất là khó chịu.
Hắn vô lực ngồi dựa lưng vào ghế, vô lực thở dốc.
Nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, Raymond thấy bộ dạng khổ sở chật vật đáng thương của Lê Hi thì sảng khoái cười to, giọng nói vui sướng mang theo giễu cợt “Mày không phải là có miệng đó hả? Sao giờ không nói nữa rồi?”
“…” Miễn cưỡng há miệng ra, nhưng chỉ phát ra tiếng hít thở dồn dập. Vì để tránh đánh mất hình tượng, Lê Hi đành phải cắn chặt môi, cố gắng kiềm nén tiếng thở dốc. Cái này mang theo chút mị hoặc và hương thơm tươi mát, tựa như một cái lưỡi câu, bất cứ lúc nào cũng có thể hấp dẫn lòng người.
Nhìn bộ dáng bị hiếp bức đẹp đến kinh tâm động phách như vậy, Raymond cũng không tránh khỏi có chút bị hấp dẫn. Bất quá, gã lập tức khôi phục thần trí, khinh miệt cười một cái “Quả không hổ là một tên thấp hèn chui ra từ một xóm nghèo rách nát, chỉ cần dính vào đàn ông liền mất khống chế, ngay cả uy áp mà cũng có thể phát tình được.”
Lê Hi cúi thấp đầu, giống như vì lời lẽ sỉ nhục của gã mà khó chịu, nhưng đôi môi tái nhợt kia lại khẽ nhếch tạo thành một nụ cười như có như không.
Tùy tiện tấp xe vào lề đường, Raymond mở cửa ra ngoài rồi đi vòng ra phía sau muốn lôi hắn ra khỏi xe, muốn cho hắn một bài học đến chết cũng không thể nào quên được.
Lê Hi miễn cưỡng cử động thân thể, tựa hồ muốn tránh khỏi tay gã. Raymond hất cằm khinh thường, càng thêm gia tăng tinh thần lực áp chế hắn.
Nhìn Lê Hi cả người càng thêm yếu ớt vô lực, Raymond càng thêm đắc ý.
Nhưng ngay thời điểm sắp chạm vào vạt áo của Lê Hi thì tình thế đột nhiên thay đổi.
Một luồng sức mạnh tinh thần khổng lồ chạy dọc theo đầu ngón tay gã xông thẳng lên não, bao bọc toàn bộ thân thể gã, khiến gã mất đi toàn bộ tri giác.
Gã ngạc nhiên cúi đầu thì thấy Lê Hi đang tựa phi tựa tiếu mà nhìn gã.
Hai bên đường là hàng cây được gọi là ‘Thực vật hoàng kim’, tán lá cây màu bạc khẽ lóe ra ánh sáng dưới màn đêm ám trầm, đem hơn nửa khu phố bao trùm trong ánh sáng màu bạc đó.
Cự tuyệt đám người hầu đi theo, Raymond tự mình đưa Lê Hi trở về Học viện.
Hai người đều không nói gì cả, bầu không khí ở trong xe hết sức vi diệu.
Lê Hi biết rõ chủ ý của Raymond, ngược lại hắn không thèm kiêng kị đối phương nữa.
“Cậu tựa hồ rất đắc ý?”
Thấy vẻ mặt đắc ý của Lê Hi qua kính chiếu hậu, Raymond hết sức bất mãn. Chỉ là một Omega được coi là vật phẩm lệ thuộc, hắn đúng là quá mức càn rỡ.
“Cũng không có.” Lê Hi nhàn nhạt trả lời, sau đó liền bày ra tư thái cự tuyệt nói chuyện, nghiêng đầu nhìn ra ngoài xe.
“Cậu tốt nhất không nên quá mức phách lối, tôi không phải mẹ, sẽ không phóng khoáng bao dung sự ấu trĩ của cậu đâu.” Raymond mở miệng cảnh cáo. Gã liếc nhìn cảnh vật xung quanh, xem ra gã đã nhịn quá lâu rồi.
Mà Lê Hi lại không thèm để ý đến lời cảnh cáo của gã, dùng giọng nói lạnh lùng châm biếm lại “Nếu như giữ yên lặng mà lại bị coi là thất lễ, vậy thì theo tôi thấy, ngay tại bữa tối vừa rồi, biểu hiện của ngài đây quá mức kém cỏi.”
“Ha.” Raymond cười lạnh một tiếng, lời nói của Lê Hi thành công chọc giận gã, vì thế gã không bận tâm phóng thả uy áp của mình ra.
Hơi thở mang theo dị năng tràn đầy bạo ngược lấp đầy mỗi góc nhỏ trong xe, thanh niên Alpha bức bách người trẻ tuổi Omega ngồi sau phải quỳ lạy gã như thần thánh.
“Hãy yên lặng ngồi im ở đó, không cho nhúc nhích!” Mệnh lệnh mang theo cường thế từ trong miệng Raumond phát ra.
Gã định lợi dụng thuộc tính Alpha đầy ưu thế để đánh nát hoàn toàn mọi kiêu ngạo của Lê Hi, để cho tên nhóc vừa gặp đã thấy chán ghét này thần phục quỳ dưới chân gã, xưng thần với gã.
“Biết không? Bộ dáng của mày bây giờ khiến tao cảm thấy rất hứng thú đấy.”
Tùy ý để uy áp của mình phóng hết ra ngoài. Raymond dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Lê Hi vô lực giãy giụa, bên mép nở nụ cười xấu xa so với ma quỷ dưới địa ngục còn khủng bố hơn.
Em trai là cái thá gì chứ? Gã từ nào tới giờ chẳng thèm để ý đến xưng hô này, còn mong đứa em này biến mất luôn thì càng tốt.
Trán ướt đẫm mồ hôi, vài giọt chảy xuống thấm ướt lông mi của Lê Hi, ngay cả làn da trắng nõn cũng trở nên ướt át diễm lệ.
Lê Hi ngồi phía sau không nói một lời, rất giống một con cá bị mắc cạn hấp hối sắp chết, không có chút sức lực phản kháng nào.
Khí tức của Alpha làm cho một Omega chưa trải qua kì động dục không biết khống chế như thế nào, thân thể rất là khó chịu.
Hắn vô lực ngồi dựa lưng vào ghế, vô lực thở dốc.
Nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, Raymond thấy bộ dạng khổ sở chật vật đáng thương của Lê Hi thì sảng khoái cười to, giọng nói vui sướng mang theo giễu cợt “Mày không phải là có miệng đó hả? Sao giờ không nói nữa rồi?”
“…” Miễn cưỡng há miệng ra, nhưng chỉ phát ra tiếng hít thở dồn dập. Vì để tránh đánh mất hình tượng, Lê Hi đành phải cắn chặt môi, cố gắng kiềm nén tiếng thở dốc. Cái này mang theo chút mị hoặc và hương thơm tươi mát, tựa như một cái lưỡi câu, bất cứ lúc nào cũng có thể hấp dẫn lòng người.
Nhìn bộ dáng bị hiếp bức đẹp đến kinh tâm động phách như vậy, Raymond cũng không tránh khỏi có chút bị hấp dẫn. Bất quá, gã lập tức khôi phục thần trí, khinh miệt cười một cái “Quả không hổ là một tên thấp hèn chui ra từ một xóm nghèo rách nát, chỉ cần dính vào đàn ông liền mất khống chế, ngay cả uy áp mà cũng có thể phát tình được.”
Lê Hi cúi thấp đầu, giống như vì lời lẽ sỉ nhục của gã mà khó chịu, nhưng đôi môi tái nhợt kia lại khẽ nhếch tạo thành một nụ cười như có như không.
Tùy tiện tấp xe vào lề đường, Raymond mở cửa ra ngoài rồi đi vòng ra phía sau muốn lôi hắn ra khỏi xe, muốn cho hắn một bài học đến chết cũng không thể nào quên được.
Lê Hi miễn cưỡng cử động thân thể, tựa hồ muốn tránh khỏi tay gã. Raymond hất cằm khinh thường, càng thêm gia tăng tinh thần lực áp chế hắn.
Nhìn Lê Hi cả người càng thêm yếu ớt vô lực, Raymond càng thêm đắc ý.
Nhưng ngay thời điểm sắp chạm vào vạt áo của Lê Hi thì tình thế đột nhiên thay đổi.
Một luồng sức mạnh tinh thần khổng lồ chạy dọc theo đầu ngón tay gã xông thẳng lên não, bao bọc toàn bộ thân thể gã, khiến gã mất đi toàn bộ tri giác.
Gã ngạc nhiên cúi đầu thì thấy Lê Hi đang tựa phi tựa tiếu mà nhìn gã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.