Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta
Chương 3: Chương 3
Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu
26/12/2017
Nếu Lê Hi không nhớ lầm thì nguyên thân tới bái phỏng ngay trong lúc Thất hoàng tử chán ghét vứt bỏ Tề Nguyệt Như, nguyên thân cũng bị đuổi ra ngay sau đó. Bởi vậy khi về tới Tề vương phủ liền bị Tề quận vương nghiêm khắc trách cứ, còn bị phạt viết ‘Hiếu Kinh’, ‘Lễ Kí’ mỗi cái 100 lần.
Lúc trên đường về phòng, nguyên thân gặp Tô Ức Cận và Tề Tuấn Khôn đang ngồi chơi cờ với nhau trong đình viện. Nhìn hai người họ tình chàng ý thiếp, đối với Tô Ức Cận không chịu nói rõ tình cảm khiến tinh thần và thể xác nguyên thân càng thêm mệt mỏi, phẫn uất.
Tề Tuấn Khôn thấy bộ dáng cô đơn của hắn thì bỏ đá xuống giếng, mở miệng giễu cợt. Nguyên thân tức điên lên cãi lộn với gã thì không may trượt chân xuống hồ.
Tề vương phi biết được liền bẩm báo với lão thái quân, muốn trách phạt Tề Tuấn Khôn. Lại trùng hợp thấy Tô Ức Cận cũng đang đi đến phòng lão thái quân, bị ả dùng hoa ngôn xảo ngữ làm cứng họng.
Vì bảo vệ Tề Tuấn Khôn, ả bóp méo sự thật, đổi trắng thay đen, chụp tội danh bất kính với huynh trưởng lên đầu nguyên thân.
Tề vương phi xưa nay trầm mặc ít nói, lại bị lão thái quân từ chối gặp mặt, cho nên nhất thời không biết làm thế nào.
Cuối cùng Tề Tuấn Khôn chẳng những không bị trách phạt mà còn được lão thái quân ưu ái thêm, địa vị mẫu thân của gã cũng theo đó phất lên như diều gặp gió.
Về phần nguyên thân thì bị răn dạy một trận, nhưng không chịu xin lỗi Tề Tuấn Khôn nên chịu đủ ủy khuất.
Thân thể nguyên thân vốn yếu ớt lại nhiều bệnh, hơn nữa trong lòng lại mang nhiều áp lực, hoàn toàn mệt mỏi, đến nỗi bệnh không dậy được. Cứ thuận theo như thế nên một tai họa ngầm lặng lẽ được chôn xuống.
Nghĩ vậy, Lê Hi trong lòng cười lạnh, sâu sắc cảm thấy Tề quận vương đúng là một tên não tàn. Tôn ti trật tự trong cái Tề vương phủ loạn hết lên rồi, nguyên thân đường đường là thế tử của Tề vương phủ, tính theo cấp bậc thì cao hơn Tề Tuấn Khôn rất nhiều. Nếu không phải vì cốt nhục thân tình, Tề Tuấn Khôn và Tô Ức Cận phải hành đại lễ khi gặp hắn.
Nguyên thân rơi vào trong hồ bất luận thế nào cũng dính dáng tới hai kẻ đó, đều do bọn họ không cẩn thận. Huống chi nguyên thân cũng không phải tự mình rớt xuống hồ, đều do Tề Tuấn Khôn cố ý hại nguyên thân.
Trật tự tôn ti đảo lộn, không phân biệt trên dưới, xem ra dòng chính ở Tề vương phủ đúng là khó sống. Nhưng dòng chính vĩnh viễn là dòng chính, bây giờ hắn đã thay thế nguyên thân bạc nhược kia, tuyệt sẽ không nhường nhịn bọn họ nữa!
Lê Hi hiểu rõ tình huống trước mắt, trước hết cứ để Tô Ức Cận ỷ có lão thái quân làm chỗ dựa với Thất hoàng tử tỏ lòng kính trọng với ả. Chỗ lão thái quân hiện tại hắn sẽ không đụng đến, nhưng với Thất hoàng tử thì hắn sẽ sử dụng chút mưu kế.
Hơi hé mắt ra, hắn nhìn bên hông trống rỗng của Thất hoàng tử, âm thầm tính toán.
Hắn nhớ rõ lúc ở Đan Hi viên thấy Thất hoàng tử còn đeo cái hà bao do Tô Ức Cận tặng, giờ cũng tháo xuống luôn rồi. Phải biết rằng, cái hà bao Tô Ức Cận dành rất nhiều tâm tư để làm nên khiến Thất hoàng tử rất yêu thích. Có thể thấy được lời đối thoại của mình với Tề Nguyệt Như đã thành công tạo thành một tấm lưới vô hình ngăn cách Thất hoàng tử và Tô Ức Cận.
Tô Ức Cận đối với thủ đoạn kết giao tri kỷ có chút tự tin. Tự nhận mình quang minh lỗi lạc, không có tình cảm nam nữ. Mà dù sao đây cũng là Đại Chu, ả Tô Ức Cận này sắp xếp mình mang danh phận là em họ của Tề Tuấn Khôn, hẳn có thể tự do hành động thân mật.
Lê Hi vô cùng chờ mong xem cảnh Thất hoàng tử gặp nữ tử mình yêu thương đang ước hẹn với nam nhân khác, không biết trên mặt gã sẽ là biểu tình gì nhỉ? Huống chi Tề Tuấn Khôn cũng đeo bên hông một cái hà bao y chang của gã nữa.
Trong đầu não bổ ra cảnh tượng đặc sắc kia, Lê Hi nhếch miệng lộ ra nụ cười mang vài phần ngọt ngào. Nhưng trong mắt Thất hoàng tử thì Lê Hi đang mộng đẹp. Không làm gã suy nghĩ nhiều, ngược lại còn sai hạ nhân mang đến một cái chăn phủ lên cho hắn.
Không lâu sau đã đến Tề vương phủ. Thất hoàng tử nhéo nhéo cái mũi của hắn, ý muốn hắn tỉnh dậy.
Bị Thất hoàng tử quấy nhiễu, lông mày Lê Hi khẽ nhíu lại, chậm chạp mở đôi mắt mông lung ra. Hắn theo bản năng dựa sát vào người Thất hoàng tử, còn thoải mái cọ cọ lên nữa, bộ dáng ngây thơ đó giống như một con mèo đang làm nũng. (Bạn ý chỉ diễn kịch thui nhé)
Thất hoàng tử bất đắc dĩ lắc đầu, không so đo việc hắn vô lễ, mặc kệ hắn ngọ nguậy trong ngực mình. Lê Hi nhúc nhích người vươn tay ôm lấy cánh tay của gã.
Hơi thở thanh nhã của thiếu niên như có như không, nụ cười chưa biến mất trên khóe môi phá lệ ngọt ngào. Cảnh sắc này làm cho Thất hoàng tử không khỏi rung động.
Gắt gao nhìn đôi môi đỏ hồng kia, Thất hoàng tử phát hiện mình không thể dời mắt đi được. Một trận khô nóng khó hiểu từ bụng dưới trào lên, gã vội vàng nâng thiếu niên dậy, lợi dụng y phục rộng che giấu sự thất thố của mình.
Biến hóa của Thất hoàng tử tất nhiên không tránh khỏi ánh mắt của Lê Hi. Hắn giấu kĩ sự khinh miệt của mình, đáy lòng thầm cảm thán, cái gì mà đế vương kinh tài tuyệt diễm chứ, chẳng qua chỉ là một tên ngụy quân tử háo sắc mà thôi.
Trong lòng nghĩ vậy, Lê Hi lôi kéo ống tay áo của gã hỏi “Sao vương gia ngẩn người vậy?”
“Không có gì.” Thất hoàng tử nói lảng sang chuyện khác để che dấu sự xấu hổ của mình “Đột nhiên phát hiện thấy ngươi giống Tề Nguyệt Như đến năm phần.”
“Đó là đương nhiên, chúng ta là tỷ đệ ruột mà!” Lê Hi lộ ra ngữ khí tự hào, khóe đuôi lông mày nhếch lên tràn ngập giảo hoạt.
“Đúng vậy a, tướng mạo tỷ đệ các ngươi đều rất đẹp a.” Thất hoàng tử nhìn dung mạo của thiếu niên, khẽ thở dài phụ họa.
Lê Hi thấy đáy mắt của gã có chút si mê, cố ý kề sát tai gã trêu tức “Kỳ thật vương gia mới đẹp nhất! Khuynh quốc khuynh thành, tựa như thiên nhân.”
Giọng nói của thiếu niên rất đặc biệt, mang theo chút ám ách, âm cuối nhấn mạnh giống như một cái móc câu, khiến tâm tình của Thất hoàng tử run rẩy cả lên.
Gã sửng sốt một hồi, bình ổn lại hơi thở, kéo Lê Hi đang chơi xấu trên người mình ra, vươn tay nhéo má hắn cười mắng “Lá gan của ngươi ngày càng lớn a, dám dùng mấy từ miêu tả nữ nhân trên người bổn vương!”
Lê Hi cố ý che đầu, bày ra bộ dáng sợ hãi, mở miệng giải thích “Người không biết không có tội, sư phụ không có dạy cách dùng của mấy từ đó nên Cảnh Hành mới nói sai. Vương gia không nên trách phạt ta a.”
Thất hoàng tử lắc đầu, cũng lười so đo với tiểu tử này. Gã thu liễm tâm tình, tiếp nhận áo choàng do hạ nhân đưa tới, tự tay giúp Lê Hi mặc sau đó ôm hắn xuống xe.
Người gác cổng thấy hai người họ liền chạy vào bẩm báo. Tề quận vương biết được Thất hoàng tử giá lâm, lập tức tức xuất môn nghênh đón. Nhìn thấy Thất hoàng tử và Lê Hi đứng cạnh nhau nói chuyện vui vẻ, không khỏi đối đứa con này của mình sinh ra vài phần coi trọng.
Thấy ám chỉ của Tề quận vương, Lê Hi nhiệt tình mời Thất hoàng tử vào phủ uống trà. Nhìn vẻ mặt tha thiết của hắn, Thất hoàng tử không nhẫn tâm cự tuyệt liền đáp ứng. Tề quận vương nhanh chân dẫn đường.
Thất hoàng tử nói khó có dịp đến đây, không bằng đi bái phỏng Tề lão thái quân trước, coi như thăm tổ mẫu của Tề Nguyệt Như đã lâu không gặp. Tề quận vương vội vàng quỳ xuống tạ ơn rồi nhanh chóng dẫn đường.
Đoàn người đi qua đại sảnh rồi đi tới đình viện Lâm Thủy, đột nhiên nghe thấy một trận tiếng cười từ trong đình viện truyền ra, Thất hoàng tử không tự chủ được dừng bước nhìn thoáng qua thì vừa vặn thấy Tô Ức Cận và Tề Tuấn Khôn đang cùng nhau phẩm trà. Nam tuấn nữ tiếu, thật là một bức tranh đẹp. Nhìn cảnh sắc hạnh phúc yên bình trước mặt, Thất hoàng tử cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lê Hi nhìn theo tầm mắt của gã, thấy sắc mặt gã trầm xuống liền quỳ xuống giải thích “Vương gia thứ tội, Ức Cận tỷ tỷ không phải cố ý đâu. Tỷ ấy và huynh trưởng cùng tuổi, lại thêm tổ mẫu thương yêu tỷ ấy, nên tạo cơ hội cho hai người họ thân thiết với nhau một chút. Cho nên hai người họ mới như vậy, hơn nữa Ức Cận tỷ tỷ rất ngưỡng mộ vương gia, chắc chắn sẽ không làm chuyện gì có lỗi với vương gia đâu. Chính tỷ ấy cũng nói tỷ ấy và huynh trưởng chỉ là bạn bè bình thường, không có bất cứ tình cảm nam nữ nào.”
Chỉ là bạn bè bình thường? Thất hoàng tử hừ lạnh một cái, híp mắt không nói gì.
Tề quận vương còn tưởng gã muốn gặp trưởng tử của mình liền phân phó hạ nhận gọi trưởng tử và biểu tiểu thư lại đây.
Hạ nhân vừa đi một lúc thì Tề Tuấn Khôn và Tô Ức Cận liền đi tới.
“Vương gia, sao hôm nay người lại đến đây? Cũng không thông báo cho Ức Cận một tiếng.” Tô Ức Cận nhìn thấy Thất hoàng tử liền bày ra nụ cười ôn nhu mà quyến rũ.
“Đi thăm chính phi thì gặp Cảnh Hành, thuận tiện đưa hắn trở về.” Ánh mắt Thất hoàng tử mang theo dò xét nhìn chằm chằm Tô Ức Cận.
Tô Ức Cận không biết, ả ngượng ngùng cúi đầu đứng bên cạnh gã.
Tề Tuấn Khôn thấy Tô Ức Cận bày ra dáng vẻ yêu kiều, ghen tuông trong lòng tăng vọt. Vì không muốn để Thất hoàng tử phát hiện, gã cúi đầu che đi oán hận cùng không cam lòng nơi đáy mắt.
Thất hoàng tử đương nhiên thấy được ánh mắt không cam lòng của gã, cố ý nói chuyện với gã “Ngươi chính là Tề Tuấn Khôn? Bổn vương có nghe Ức Cận nhắc tới ngươi.”
“Phải.”
“To gan!” Hạ nhân theo hầu Thất hoàng tử bước tới lớn tiếng răn dạy “Ngươi là con vợ kế, thân phận lại thấp kém, sao đứng trước mặt vương gia mà không hành lễ?”
“Này…” Tề Tuấn Khôn không ngờ bị hạ nhân của Thất hoàng tử gây khó dễ, lập tức quỳ xuống, mồ hôi theo cái trán chảy xuống.
Tề quận vương thấy Thất hoàng tử tức giận liền lập tức xin lỗi “Khuyển tử từ nhỏ đến lớn chỉ ở trong khuê phòng, không rành thế sự chọc giận vương gia, mong vương gia bỏ qua cho.”
Tô Ức Cận lôi kéo ống tay áo của Thất hoàng tử ôn tồn khuyên giải “Đúng vậy a, người đừng tức giận. Tuấn Khôn ca ca cũng vì quá kinh ngạc khi gặp người, mới nhất thời vô lễ như vậy. Dù sao đều là cốt nhục thân tình, một giọt máu đào hơn ao nước lã. Vương gia xưa nay tính tình ôn hòa, khẳng định sẽ không trách tội sai đâu.”
“Quả thực hồ nháo!” Tô Ức Cận chưa nói xong thì bị Lê Hi đánh gãy “Vương gia, xin tha lỗi cho tỷ ấy không biết đúng mực. Tuy rằng Tề gia trên danh nghĩa là thông gia với người, nhưng thực tế vẫn là thần tử. Huynh trưởng vô lễ với Thất điện hạ theo lý nên chịu phạt. Nếu vương gia nhân từ không so đo tính toán thì đây chính là sự ban ơn mà thần tử phải trân trọng. Bởi vậy thái độ làm thần tử phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi phép tắc từng li từng tí… không được sai sót dù chỉ một chút.”
Dừng một chút, Lê Hi tiếp tục chỉ trích “Ức Cận tỷ tỷ cũng quá hồ đồ đi. Thân là nữ tử phải ngoan ngoan ở trong phòng hảo hảo học ‘Nữ tắc’, ‘Nữ huấn’, tu tâm dưỡng tính, tại sao có thể xen ngang trong lúc nam nhân đang nói chuyện! Chính mình không có thân phận đàng hoàng, không lo an phận, ngược lại ra ngoài gặp gỡ nam nhân, không hề có một chút đức hạnh mà nữ tử nên có. Tô gia đời đời là thế hệ thanh quý, chẳng lẽ không có dạy tỷ thế nào là công dung ngôn hạnh sao?”
Tô Ức Cận bị lời nói của Lê Hi làm cho sắc mặt trắng bệch, lại nhìn thấy lãnh ý trong mắt Thất hoàng tử, rốt cuộc phát hiện mình đi qua giới hạn liền cuống quýt quỳ xuống chịu tội.
“Thôi thôi, bất quá chỉ là con vợ lẽ, giáo dưỡng sơ sài chẳng có gì lạ. Tô tiểu thư vốn là người Giang Nam, kinh nghĩa lễ tiết không hiểu lắm cũng là chuyện bình thường.” Lê Hi nói mấy câu làm cho Thất hoàng tử thoải mái không ít, lại nhìn Tề quận vương đứng kế bên không biết nói gì, cũng nên cho lão chút mặt mũi. Châm chọc Tề Tuấn Khôn và Tô Ức Cận hai ba câu cũng đủ rồi, không cần so đo nhiều làm gì.
“Gia giáo không nghiêm khiến vương gia chê cười rồi.” Tề quận vương khom người tạ ơn.
Thất hoàng tử phất tay trấn an “Quận vương đừng quá khiêm tốn, bổn vương hiểu mà.”
Giống như thấy Tề Tuấn Khôn còn quỳ, Thất hoàng tử đứng trên cao nhìn xuống đánh giá gã một hồi, bất động thanh sắc chỉ hà bao đeo bên hông của gã “Ta thấy cái hà bao kia của ngươi không tầm thường, có thể cho bổn vương xem một chút được không?”
Tề Tuấn Khôn nhíu mày, có chút luyến tiếc nhưng cũng phải tháo xuống dâng lên.
Thất hoàng tử tiếp nhận liếc mắt nhìn hai câu thơ ‘Xuân phong đắc ý mã đề tật, nhất nhật khán tẫn thượng kinh hoa’ thêu trên đó, sắc mặt gã liền trầm xuống.
Quét mắt nhìn Tô Ức Cận đang quỳ trên đất càng thêm giận dữ. Hảo cho một Tô Ức Cận, hảo cho một quân tử chi giao. Tự do tình chàng ý thiếp không chút nào che dấu, còn coi gã như đã chết rồi. Áp chế phẫn uất trong lòng, Thất hoàng tử lãnh đạm nói một câu “Quả nhiên là hảo tâm tư. Thôi, bổn vương cảm thấy mệt mỏi, trước hết cáo từ.”
“Vương gia, hà bao của tiểu nhân…” Thấy Thất hoàng tử không có ý định muốn trả, Tề Tuấn Khôn đánh bạo mở miệng đòi.
Thất hoàng tử không trả lời, tựa phi tựa tiếu nhìn gã một hồi, sau đó tiện tay vứt hà bao cho hạ nhân Lục Minh của mình “Nghe nói đệ đệ ngươi ba tháng sau phải tham gia kì thi Hương. Cái này không tồi, thưởng cho ngươi.”
“…” Lục Minh nơm nớp lo sợ quỳ dưới chân gã, không biết có nên nhận lấy hay không. Cái hà bao này rõ ràng chủ tử chỉ hỏi mượn xem của người khác thôi mà. Bây giờ tâm tình của chủ tử không tốt, mình không nhận không được, đợi cho chủ tử nguôi giận rồi nói sau, chứ giờ mà không nhận mà còn nói bậy, thế nào cũng bị giận chó đánh mèo cho xem. Thấy Lê Hi đứng bên cạnh, Lục Minh dùng ánh mắt cầu cứu.
Tô Ức Cận cũng bị hành động của Thất hoàng tử làm cho hoảng sợ. Tuy rằng ả không để ý tiểu tiết này nọ, nhưng thời đại này lại khác. Ả thân là một tiểu thư, nếu vật do mình làm mà rơi vào tay hạ nhân thì còn mặt mũi nào gặp người ta. Nghĩ vậy, Tô Ức Cận bắt đầu lo lắng, hai mắt đẫm lệ nhìn Thất hoàng tử muốn nói lại thôi.
Lê Hi nhíu mày, tiến lên khuyên can “Vương gia, Cảnh Hành thích vật này, chẳng biết người có thể kêu Lục Minh nhường nó cho ta không? Đổi lại ta sẽ sai hạ nhận tặng cho đệ đệ Lục Minh một cái nghiên mực được làm ở Huy Châu, có thể chứ?”
Lê Hi tự nhiên không thèm để ý đến Tô Ức Cận, dù sao ả cũng mang danh phận dưỡng nữ của Tề vương phủ. Nếu Tô Ức gây ra chuyện khiến người ta đồn bậy thì rất có ảnh hưởng đến thanh danh của Tề vương phủ.
“Này…” Lục Minh vô cùng cảm kích Lê Hi giải vây cho mình, nhưng biết Thất hoàng tử sẽ không dễ dàng đáp ứng nên có chút khẩn cầu nhìn gã.
“Thế tử muốn trao đổi phần thưởng với ngươi thì ngươi đồng ý đi. Thời gian không còn sớm, bổn vương xin cáo từ.”
Tề quận vương ám chỉ với Lê Hi, hắn vội vàng dẫn đường cho Thất điện hạ đưa gã xuất môn.
Đứng ở nơi không người, Lê Hi giữ chặt ống tay áo của Thất hoàng tử quỳ xuống thỉnh tội “Vương gia, hôm nay là Tề gia gây ra lỗi, trách nhiệm hoàn toàn thuộc về Tề gia. Cảnh Hành sẽ hảo hảo bàn bạc với phụ thân, tìm ra nhũ mẫu dạy dỗ lại Tô Ức Cận, tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy phát sinh nữa.”
Lê Hi nói xong, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Thất hoàng tử “Tất cả sai lầm Cảnh Hành nguyện gánh chịu một mình, xin vương gia không nên giận chó đánh mèo lên Tề vương phủ và tỷ tỷ.”
Đôi mắt đá mèo hắc bạch phân minh của thiếu niên tràn ngập lo lắng và sợ hãi, hàng mi cong tinh tế run rẩy. Thất hoàng tử nhịn không được vươn tay vuốt ve đôi mắt xinh đẹp đó, sau đó kéo người ôm vào lòng an ủi. Nháy mắt chạm tới vòng eo mềm mại của thiếu niên, xúc cảm tốt đẹp đó khiến gã có chút sững sờ, nhịn không được ôm chặt thêm chút nữa “Không phải lỗi của ngươi, đều do Tô Ức Cận kia không biết chừng mực. Bổn vương không phải là người không phân rõ thị phi trắng đen, sao có thể trách tội Tề vương phủ và Nguyệt Như chứ?”
Lê Hi không muốn cùng gã thân mật đụng chạm, mượn cớ lui về sau từng bước tránh khỏi ôm ấp của gã.
Thất hoàng tử nhìn khoảng không trong ngực, không hiểu vì sao dâng lên cảm xúc cô đơn, buồn bã.
Tề vương phủ.
Sau khi tiễn Thất hoàng tử đi, Tề quận vương hung hăng tát Tề Tuấn Khôn một cái, phạt gã quỳ gối tự mình phản tỉnh. Thẳng đến khi quỳ được canh giờ liền quay lại bắt gã phải chép phạt ‘Lễ nghi’, ‘Hiếu lễ’ mỗi cái 100 lần. Chừng nào viết xong thì mới được về phòng. Sau đó trừng mắt Tô Ức Cận một cái, sai người dẫn ả đến chỗ lão thái quân rồi phất tay áo nổi giận đùng đùng rời đi.
Lê Hi tiễn Thất hoàng tử quay lại thấy cảnh Tề quận vương trách phạt Tề Tuấn Khôn và Tô Ức Cận.
Ở thế giới ban đầu, bọn họ hại Tề Cảnh Hành bị thất sủng. Thì bây giờ hắn ăn miếng trả miếng, bắt bọn họ nếm thử tư vị gọi là giận chó đánh mèo.
Đứng trên cao nhìn xuống đánh giá hai người bọn họ một hồi, Lê Hi vân vê thưởng thức hà bao trong tay, khóe môi nhếch lên bày ra nụ cười châm chọc và khiêu khích. Liếc mắt một cái, hắn ném hà bao lên mặt Tề Tuấn Khôn, ngữ khí trào phúng và khinh miệt “Cảm giác bị vũ nhục thế nào? Đừng nóng vội a, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.”
“Tề Cảnh Hành! Ngươi đừng quá đắc ý!” Tề Tuấn Khôn nghiến răng nghiến lợi muốn đứng lên liền bị thị vệ đè chặt quỳ dưới chân Lê Hi.
“Ha.” Lê Hi cười khẽ một tiếng, đoạt lấy cây roi trong tay thị vệ hung hăng quất Tề Tuấn Khôn một cái, lạnh lùng nói “Đúng là không biết tốt xấu!”
Lúc trên đường về phòng, nguyên thân gặp Tô Ức Cận và Tề Tuấn Khôn đang ngồi chơi cờ với nhau trong đình viện. Nhìn hai người họ tình chàng ý thiếp, đối với Tô Ức Cận không chịu nói rõ tình cảm khiến tinh thần và thể xác nguyên thân càng thêm mệt mỏi, phẫn uất.
Tề Tuấn Khôn thấy bộ dáng cô đơn của hắn thì bỏ đá xuống giếng, mở miệng giễu cợt. Nguyên thân tức điên lên cãi lộn với gã thì không may trượt chân xuống hồ.
Tề vương phi biết được liền bẩm báo với lão thái quân, muốn trách phạt Tề Tuấn Khôn. Lại trùng hợp thấy Tô Ức Cận cũng đang đi đến phòng lão thái quân, bị ả dùng hoa ngôn xảo ngữ làm cứng họng.
Vì bảo vệ Tề Tuấn Khôn, ả bóp méo sự thật, đổi trắng thay đen, chụp tội danh bất kính với huynh trưởng lên đầu nguyên thân.
Tề vương phi xưa nay trầm mặc ít nói, lại bị lão thái quân từ chối gặp mặt, cho nên nhất thời không biết làm thế nào.
Cuối cùng Tề Tuấn Khôn chẳng những không bị trách phạt mà còn được lão thái quân ưu ái thêm, địa vị mẫu thân của gã cũng theo đó phất lên như diều gặp gió.
Về phần nguyên thân thì bị răn dạy một trận, nhưng không chịu xin lỗi Tề Tuấn Khôn nên chịu đủ ủy khuất.
Thân thể nguyên thân vốn yếu ớt lại nhiều bệnh, hơn nữa trong lòng lại mang nhiều áp lực, hoàn toàn mệt mỏi, đến nỗi bệnh không dậy được. Cứ thuận theo như thế nên một tai họa ngầm lặng lẽ được chôn xuống.
Nghĩ vậy, Lê Hi trong lòng cười lạnh, sâu sắc cảm thấy Tề quận vương đúng là một tên não tàn. Tôn ti trật tự trong cái Tề vương phủ loạn hết lên rồi, nguyên thân đường đường là thế tử của Tề vương phủ, tính theo cấp bậc thì cao hơn Tề Tuấn Khôn rất nhiều. Nếu không phải vì cốt nhục thân tình, Tề Tuấn Khôn và Tô Ức Cận phải hành đại lễ khi gặp hắn.
Nguyên thân rơi vào trong hồ bất luận thế nào cũng dính dáng tới hai kẻ đó, đều do bọn họ không cẩn thận. Huống chi nguyên thân cũng không phải tự mình rớt xuống hồ, đều do Tề Tuấn Khôn cố ý hại nguyên thân.
Trật tự tôn ti đảo lộn, không phân biệt trên dưới, xem ra dòng chính ở Tề vương phủ đúng là khó sống. Nhưng dòng chính vĩnh viễn là dòng chính, bây giờ hắn đã thay thế nguyên thân bạc nhược kia, tuyệt sẽ không nhường nhịn bọn họ nữa!
Lê Hi hiểu rõ tình huống trước mắt, trước hết cứ để Tô Ức Cận ỷ có lão thái quân làm chỗ dựa với Thất hoàng tử tỏ lòng kính trọng với ả. Chỗ lão thái quân hiện tại hắn sẽ không đụng đến, nhưng với Thất hoàng tử thì hắn sẽ sử dụng chút mưu kế.
Hơi hé mắt ra, hắn nhìn bên hông trống rỗng của Thất hoàng tử, âm thầm tính toán.
Hắn nhớ rõ lúc ở Đan Hi viên thấy Thất hoàng tử còn đeo cái hà bao do Tô Ức Cận tặng, giờ cũng tháo xuống luôn rồi. Phải biết rằng, cái hà bao Tô Ức Cận dành rất nhiều tâm tư để làm nên khiến Thất hoàng tử rất yêu thích. Có thể thấy được lời đối thoại của mình với Tề Nguyệt Như đã thành công tạo thành một tấm lưới vô hình ngăn cách Thất hoàng tử và Tô Ức Cận.
Tô Ức Cận đối với thủ đoạn kết giao tri kỷ có chút tự tin. Tự nhận mình quang minh lỗi lạc, không có tình cảm nam nữ. Mà dù sao đây cũng là Đại Chu, ả Tô Ức Cận này sắp xếp mình mang danh phận là em họ của Tề Tuấn Khôn, hẳn có thể tự do hành động thân mật.
Lê Hi vô cùng chờ mong xem cảnh Thất hoàng tử gặp nữ tử mình yêu thương đang ước hẹn với nam nhân khác, không biết trên mặt gã sẽ là biểu tình gì nhỉ? Huống chi Tề Tuấn Khôn cũng đeo bên hông một cái hà bao y chang của gã nữa.
Trong đầu não bổ ra cảnh tượng đặc sắc kia, Lê Hi nhếch miệng lộ ra nụ cười mang vài phần ngọt ngào. Nhưng trong mắt Thất hoàng tử thì Lê Hi đang mộng đẹp. Không làm gã suy nghĩ nhiều, ngược lại còn sai hạ nhân mang đến một cái chăn phủ lên cho hắn.
Không lâu sau đã đến Tề vương phủ. Thất hoàng tử nhéo nhéo cái mũi của hắn, ý muốn hắn tỉnh dậy.
Bị Thất hoàng tử quấy nhiễu, lông mày Lê Hi khẽ nhíu lại, chậm chạp mở đôi mắt mông lung ra. Hắn theo bản năng dựa sát vào người Thất hoàng tử, còn thoải mái cọ cọ lên nữa, bộ dáng ngây thơ đó giống như một con mèo đang làm nũng. (Bạn ý chỉ diễn kịch thui nhé)
Thất hoàng tử bất đắc dĩ lắc đầu, không so đo việc hắn vô lễ, mặc kệ hắn ngọ nguậy trong ngực mình. Lê Hi nhúc nhích người vươn tay ôm lấy cánh tay của gã.
Hơi thở thanh nhã của thiếu niên như có như không, nụ cười chưa biến mất trên khóe môi phá lệ ngọt ngào. Cảnh sắc này làm cho Thất hoàng tử không khỏi rung động.
Gắt gao nhìn đôi môi đỏ hồng kia, Thất hoàng tử phát hiện mình không thể dời mắt đi được. Một trận khô nóng khó hiểu từ bụng dưới trào lên, gã vội vàng nâng thiếu niên dậy, lợi dụng y phục rộng che giấu sự thất thố của mình.
Biến hóa của Thất hoàng tử tất nhiên không tránh khỏi ánh mắt của Lê Hi. Hắn giấu kĩ sự khinh miệt của mình, đáy lòng thầm cảm thán, cái gì mà đế vương kinh tài tuyệt diễm chứ, chẳng qua chỉ là một tên ngụy quân tử háo sắc mà thôi.
Trong lòng nghĩ vậy, Lê Hi lôi kéo ống tay áo của gã hỏi “Sao vương gia ngẩn người vậy?”
“Không có gì.” Thất hoàng tử nói lảng sang chuyện khác để che dấu sự xấu hổ của mình “Đột nhiên phát hiện thấy ngươi giống Tề Nguyệt Như đến năm phần.”
“Đó là đương nhiên, chúng ta là tỷ đệ ruột mà!” Lê Hi lộ ra ngữ khí tự hào, khóe đuôi lông mày nhếch lên tràn ngập giảo hoạt.
“Đúng vậy a, tướng mạo tỷ đệ các ngươi đều rất đẹp a.” Thất hoàng tử nhìn dung mạo của thiếu niên, khẽ thở dài phụ họa.
Lê Hi thấy đáy mắt của gã có chút si mê, cố ý kề sát tai gã trêu tức “Kỳ thật vương gia mới đẹp nhất! Khuynh quốc khuynh thành, tựa như thiên nhân.”
Giọng nói của thiếu niên rất đặc biệt, mang theo chút ám ách, âm cuối nhấn mạnh giống như một cái móc câu, khiến tâm tình của Thất hoàng tử run rẩy cả lên.
Gã sửng sốt một hồi, bình ổn lại hơi thở, kéo Lê Hi đang chơi xấu trên người mình ra, vươn tay nhéo má hắn cười mắng “Lá gan của ngươi ngày càng lớn a, dám dùng mấy từ miêu tả nữ nhân trên người bổn vương!”
Lê Hi cố ý che đầu, bày ra bộ dáng sợ hãi, mở miệng giải thích “Người không biết không có tội, sư phụ không có dạy cách dùng của mấy từ đó nên Cảnh Hành mới nói sai. Vương gia không nên trách phạt ta a.”
Thất hoàng tử lắc đầu, cũng lười so đo với tiểu tử này. Gã thu liễm tâm tình, tiếp nhận áo choàng do hạ nhân đưa tới, tự tay giúp Lê Hi mặc sau đó ôm hắn xuống xe.
Người gác cổng thấy hai người họ liền chạy vào bẩm báo. Tề quận vương biết được Thất hoàng tử giá lâm, lập tức tức xuất môn nghênh đón. Nhìn thấy Thất hoàng tử và Lê Hi đứng cạnh nhau nói chuyện vui vẻ, không khỏi đối đứa con này của mình sinh ra vài phần coi trọng.
Thấy ám chỉ của Tề quận vương, Lê Hi nhiệt tình mời Thất hoàng tử vào phủ uống trà. Nhìn vẻ mặt tha thiết của hắn, Thất hoàng tử không nhẫn tâm cự tuyệt liền đáp ứng. Tề quận vương nhanh chân dẫn đường.
Thất hoàng tử nói khó có dịp đến đây, không bằng đi bái phỏng Tề lão thái quân trước, coi như thăm tổ mẫu của Tề Nguyệt Như đã lâu không gặp. Tề quận vương vội vàng quỳ xuống tạ ơn rồi nhanh chóng dẫn đường.
Đoàn người đi qua đại sảnh rồi đi tới đình viện Lâm Thủy, đột nhiên nghe thấy một trận tiếng cười từ trong đình viện truyền ra, Thất hoàng tử không tự chủ được dừng bước nhìn thoáng qua thì vừa vặn thấy Tô Ức Cận và Tề Tuấn Khôn đang cùng nhau phẩm trà. Nam tuấn nữ tiếu, thật là một bức tranh đẹp. Nhìn cảnh sắc hạnh phúc yên bình trước mặt, Thất hoàng tử cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lê Hi nhìn theo tầm mắt của gã, thấy sắc mặt gã trầm xuống liền quỳ xuống giải thích “Vương gia thứ tội, Ức Cận tỷ tỷ không phải cố ý đâu. Tỷ ấy và huynh trưởng cùng tuổi, lại thêm tổ mẫu thương yêu tỷ ấy, nên tạo cơ hội cho hai người họ thân thiết với nhau một chút. Cho nên hai người họ mới như vậy, hơn nữa Ức Cận tỷ tỷ rất ngưỡng mộ vương gia, chắc chắn sẽ không làm chuyện gì có lỗi với vương gia đâu. Chính tỷ ấy cũng nói tỷ ấy và huynh trưởng chỉ là bạn bè bình thường, không có bất cứ tình cảm nam nữ nào.”
Chỉ là bạn bè bình thường? Thất hoàng tử hừ lạnh một cái, híp mắt không nói gì.
Tề quận vương còn tưởng gã muốn gặp trưởng tử của mình liền phân phó hạ nhận gọi trưởng tử và biểu tiểu thư lại đây.
Hạ nhân vừa đi một lúc thì Tề Tuấn Khôn và Tô Ức Cận liền đi tới.
“Vương gia, sao hôm nay người lại đến đây? Cũng không thông báo cho Ức Cận một tiếng.” Tô Ức Cận nhìn thấy Thất hoàng tử liền bày ra nụ cười ôn nhu mà quyến rũ.
“Đi thăm chính phi thì gặp Cảnh Hành, thuận tiện đưa hắn trở về.” Ánh mắt Thất hoàng tử mang theo dò xét nhìn chằm chằm Tô Ức Cận.
Tô Ức Cận không biết, ả ngượng ngùng cúi đầu đứng bên cạnh gã.
Tề Tuấn Khôn thấy Tô Ức Cận bày ra dáng vẻ yêu kiều, ghen tuông trong lòng tăng vọt. Vì không muốn để Thất hoàng tử phát hiện, gã cúi đầu che đi oán hận cùng không cam lòng nơi đáy mắt.
Thất hoàng tử đương nhiên thấy được ánh mắt không cam lòng của gã, cố ý nói chuyện với gã “Ngươi chính là Tề Tuấn Khôn? Bổn vương có nghe Ức Cận nhắc tới ngươi.”
“Phải.”
“To gan!” Hạ nhân theo hầu Thất hoàng tử bước tới lớn tiếng răn dạy “Ngươi là con vợ kế, thân phận lại thấp kém, sao đứng trước mặt vương gia mà không hành lễ?”
“Này…” Tề Tuấn Khôn không ngờ bị hạ nhân của Thất hoàng tử gây khó dễ, lập tức quỳ xuống, mồ hôi theo cái trán chảy xuống.
Tề quận vương thấy Thất hoàng tử tức giận liền lập tức xin lỗi “Khuyển tử từ nhỏ đến lớn chỉ ở trong khuê phòng, không rành thế sự chọc giận vương gia, mong vương gia bỏ qua cho.”
Tô Ức Cận lôi kéo ống tay áo của Thất hoàng tử ôn tồn khuyên giải “Đúng vậy a, người đừng tức giận. Tuấn Khôn ca ca cũng vì quá kinh ngạc khi gặp người, mới nhất thời vô lễ như vậy. Dù sao đều là cốt nhục thân tình, một giọt máu đào hơn ao nước lã. Vương gia xưa nay tính tình ôn hòa, khẳng định sẽ không trách tội sai đâu.”
“Quả thực hồ nháo!” Tô Ức Cận chưa nói xong thì bị Lê Hi đánh gãy “Vương gia, xin tha lỗi cho tỷ ấy không biết đúng mực. Tuy rằng Tề gia trên danh nghĩa là thông gia với người, nhưng thực tế vẫn là thần tử. Huynh trưởng vô lễ với Thất điện hạ theo lý nên chịu phạt. Nếu vương gia nhân từ không so đo tính toán thì đây chính là sự ban ơn mà thần tử phải trân trọng. Bởi vậy thái độ làm thần tử phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi phép tắc từng li từng tí… không được sai sót dù chỉ một chút.”
Dừng một chút, Lê Hi tiếp tục chỉ trích “Ức Cận tỷ tỷ cũng quá hồ đồ đi. Thân là nữ tử phải ngoan ngoan ở trong phòng hảo hảo học ‘Nữ tắc’, ‘Nữ huấn’, tu tâm dưỡng tính, tại sao có thể xen ngang trong lúc nam nhân đang nói chuyện! Chính mình không có thân phận đàng hoàng, không lo an phận, ngược lại ra ngoài gặp gỡ nam nhân, không hề có một chút đức hạnh mà nữ tử nên có. Tô gia đời đời là thế hệ thanh quý, chẳng lẽ không có dạy tỷ thế nào là công dung ngôn hạnh sao?”
Tô Ức Cận bị lời nói của Lê Hi làm cho sắc mặt trắng bệch, lại nhìn thấy lãnh ý trong mắt Thất hoàng tử, rốt cuộc phát hiện mình đi qua giới hạn liền cuống quýt quỳ xuống chịu tội.
“Thôi thôi, bất quá chỉ là con vợ lẽ, giáo dưỡng sơ sài chẳng có gì lạ. Tô tiểu thư vốn là người Giang Nam, kinh nghĩa lễ tiết không hiểu lắm cũng là chuyện bình thường.” Lê Hi nói mấy câu làm cho Thất hoàng tử thoải mái không ít, lại nhìn Tề quận vương đứng kế bên không biết nói gì, cũng nên cho lão chút mặt mũi. Châm chọc Tề Tuấn Khôn và Tô Ức Cận hai ba câu cũng đủ rồi, không cần so đo nhiều làm gì.
“Gia giáo không nghiêm khiến vương gia chê cười rồi.” Tề quận vương khom người tạ ơn.
Thất hoàng tử phất tay trấn an “Quận vương đừng quá khiêm tốn, bổn vương hiểu mà.”
Giống như thấy Tề Tuấn Khôn còn quỳ, Thất hoàng tử đứng trên cao nhìn xuống đánh giá gã một hồi, bất động thanh sắc chỉ hà bao đeo bên hông của gã “Ta thấy cái hà bao kia của ngươi không tầm thường, có thể cho bổn vương xem một chút được không?”
Tề Tuấn Khôn nhíu mày, có chút luyến tiếc nhưng cũng phải tháo xuống dâng lên.
Thất hoàng tử tiếp nhận liếc mắt nhìn hai câu thơ ‘Xuân phong đắc ý mã đề tật, nhất nhật khán tẫn thượng kinh hoa’ thêu trên đó, sắc mặt gã liền trầm xuống.
Quét mắt nhìn Tô Ức Cận đang quỳ trên đất càng thêm giận dữ. Hảo cho một Tô Ức Cận, hảo cho một quân tử chi giao. Tự do tình chàng ý thiếp không chút nào che dấu, còn coi gã như đã chết rồi. Áp chế phẫn uất trong lòng, Thất hoàng tử lãnh đạm nói một câu “Quả nhiên là hảo tâm tư. Thôi, bổn vương cảm thấy mệt mỏi, trước hết cáo từ.”
“Vương gia, hà bao của tiểu nhân…” Thấy Thất hoàng tử không có ý định muốn trả, Tề Tuấn Khôn đánh bạo mở miệng đòi.
Thất hoàng tử không trả lời, tựa phi tựa tiếu nhìn gã một hồi, sau đó tiện tay vứt hà bao cho hạ nhân Lục Minh của mình “Nghe nói đệ đệ ngươi ba tháng sau phải tham gia kì thi Hương. Cái này không tồi, thưởng cho ngươi.”
“…” Lục Minh nơm nớp lo sợ quỳ dưới chân gã, không biết có nên nhận lấy hay không. Cái hà bao này rõ ràng chủ tử chỉ hỏi mượn xem của người khác thôi mà. Bây giờ tâm tình của chủ tử không tốt, mình không nhận không được, đợi cho chủ tử nguôi giận rồi nói sau, chứ giờ mà không nhận mà còn nói bậy, thế nào cũng bị giận chó đánh mèo cho xem. Thấy Lê Hi đứng bên cạnh, Lục Minh dùng ánh mắt cầu cứu.
Tô Ức Cận cũng bị hành động của Thất hoàng tử làm cho hoảng sợ. Tuy rằng ả không để ý tiểu tiết này nọ, nhưng thời đại này lại khác. Ả thân là một tiểu thư, nếu vật do mình làm mà rơi vào tay hạ nhân thì còn mặt mũi nào gặp người ta. Nghĩ vậy, Tô Ức Cận bắt đầu lo lắng, hai mắt đẫm lệ nhìn Thất hoàng tử muốn nói lại thôi.
Lê Hi nhíu mày, tiến lên khuyên can “Vương gia, Cảnh Hành thích vật này, chẳng biết người có thể kêu Lục Minh nhường nó cho ta không? Đổi lại ta sẽ sai hạ nhận tặng cho đệ đệ Lục Minh một cái nghiên mực được làm ở Huy Châu, có thể chứ?”
Lê Hi tự nhiên không thèm để ý đến Tô Ức Cận, dù sao ả cũng mang danh phận dưỡng nữ của Tề vương phủ. Nếu Tô Ức gây ra chuyện khiến người ta đồn bậy thì rất có ảnh hưởng đến thanh danh của Tề vương phủ.
“Này…” Lục Minh vô cùng cảm kích Lê Hi giải vây cho mình, nhưng biết Thất hoàng tử sẽ không dễ dàng đáp ứng nên có chút khẩn cầu nhìn gã.
“Thế tử muốn trao đổi phần thưởng với ngươi thì ngươi đồng ý đi. Thời gian không còn sớm, bổn vương xin cáo từ.”
Tề quận vương ám chỉ với Lê Hi, hắn vội vàng dẫn đường cho Thất điện hạ đưa gã xuất môn.
Đứng ở nơi không người, Lê Hi giữ chặt ống tay áo của Thất hoàng tử quỳ xuống thỉnh tội “Vương gia, hôm nay là Tề gia gây ra lỗi, trách nhiệm hoàn toàn thuộc về Tề gia. Cảnh Hành sẽ hảo hảo bàn bạc với phụ thân, tìm ra nhũ mẫu dạy dỗ lại Tô Ức Cận, tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy phát sinh nữa.”
Lê Hi nói xong, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Thất hoàng tử “Tất cả sai lầm Cảnh Hành nguyện gánh chịu một mình, xin vương gia không nên giận chó đánh mèo lên Tề vương phủ và tỷ tỷ.”
Đôi mắt đá mèo hắc bạch phân minh của thiếu niên tràn ngập lo lắng và sợ hãi, hàng mi cong tinh tế run rẩy. Thất hoàng tử nhịn không được vươn tay vuốt ve đôi mắt xinh đẹp đó, sau đó kéo người ôm vào lòng an ủi. Nháy mắt chạm tới vòng eo mềm mại của thiếu niên, xúc cảm tốt đẹp đó khiến gã có chút sững sờ, nhịn không được ôm chặt thêm chút nữa “Không phải lỗi của ngươi, đều do Tô Ức Cận kia không biết chừng mực. Bổn vương không phải là người không phân rõ thị phi trắng đen, sao có thể trách tội Tề vương phủ và Nguyệt Như chứ?”
Lê Hi không muốn cùng gã thân mật đụng chạm, mượn cớ lui về sau từng bước tránh khỏi ôm ấp của gã.
Thất hoàng tử nhìn khoảng không trong ngực, không hiểu vì sao dâng lên cảm xúc cô đơn, buồn bã.
Tề vương phủ.
Sau khi tiễn Thất hoàng tử đi, Tề quận vương hung hăng tát Tề Tuấn Khôn một cái, phạt gã quỳ gối tự mình phản tỉnh. Thẳng đến khi quỳ được canh giờ liền quay lại bắt gã phải chép phạt ‘Lễ nghi’, ‘Hiếu lễ’ mỗi cái 100 lần. Chừng nào viết xong thì mới được về phòng. Sau đó trừng mắt Tô Ức Cận một cái, sai người dẫn ả đến chỗ lão thái quân rồi phất tay áo nổi giận đùng đùng rời đi.
Lê Hi tiễn Thất hoàng tử quay lại thấy cảnh Tề quận vương trách phạt Tề Tuấn Khôn và Tô Ức Cận.
Ở thế giới ban đầu, bọn họ hại Tề Cảnh Hành bị thất sủng. Thì bây giờ hắn ăn miếng trả miếng, bắt bọn họ nếm thử tư vị gọi là giận chó đánh mèo.
Đứng trên cao nhìn xuống đánh giá hai người bọn họ một hồi, Lê Hi vân vê thưởng thức hà bao trong tay, khóe môi nhếch lên bày ra nụ cười châm chọc và khiêu khích. Liếc mắt một cái, hắn ném hà bao lên mặt Tề Tuấn Khôn, ngữ khí trào phúng và khinh miệt “Cảm giác bị vũ nhục thế nào? Đừng nóng vội a, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.”
“Tề Cảnh Hành! Ngươi đừng quá đắc ý!” Tề Tuấn Khôn nghiến răng nghiến lợi muốn đứng lên liền bị thị vệ đè chặt quỳ dưới chân Lê Hi.
“Ha.” Lê Hi cười khẽ một tiếng, đoạt lấy cây roi trong tay thị vệ hung hăng quất Tề Tuấn Khôn một cái, lạnh lùng nói “Đúng là không biết tốt xấu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.