Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta
Chương 41: Chương 41
Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu
26/12/2017
Hồi lâu không thấy người ra mở cửa, Kỳ Tranh đứng bên ngoài có chút lo lắng.
Nhớ tới mấy ngày ngay Lê Hi không ăn không ngủ hoàn thành tác phẩm, y mơ hồ có dự cảm xấu.
Y cầm lấy thẻ mở cửa phòng dự bị muốn mở cửa đi vào.
Vừa mở cửa ra, y liền thấy Lê Hi mặc áo choàng tắm ngã sóng soài trên mặt đất.
Hô hấp của hắn có chút rối loạn, trên mặt cũng hiện lên vệt đỏ ửng không bình thường.
Kỳ Tranh thử sờ cái trán của hắn rồi lập tức cởi áo khoác bọc lấy người ôm vào lòng rời khỏi khách sạn.
Tài xế riêng vẫn đậu xe trước khách sạn không có rời đi.
Nhìn thấy ông chủ nhà mình mới vào thì đã đi ra liền, hơn nữa trong tay còn bế một người, hắn ta theo bản năng liếc nhìn một cái.
Đó là một vị thiếu niên tinh xảo như gốm sứ được áo khoác rộng thùng thình bọc lấy, màu đậm của áo khoác càng tôn thêm làn da trắng nõn của hắn, nhìn trông có vẻ nhỏ bé và dễ vỡ.
Bởi vì bị sốt cao nên trên mặt hắn đỏ bừng và xanh xao, đôi mắt nửa khép nửa mở nhìn hết sức mờ mịt.
Lông mi dài lay động theo từng nhịp thở, mang theo sự quyến rũ hấp dẫn lòng người.
Đôi môi màu hoa anh đào hơi hé mở làm ẩn hiện ra đầu lưỡi đỏ tươi, khiến người ta không nhìn được mà muốn ôm thật chặt hắn vào lòng rồi hôn thật sâu như rút hết toàn bộ hơi thở của hắn.
Thuần khiết như yêu tinh, quyến rũ như ác ma.
Chỉ với một liếc mắt thêm thôi mà tài xế đã không thể nào dời mắt đi được.
Cho đến khi một tầm mắt lạnh rét ập tới thì tài xế mới tỉnh táo trở lại, hắn ta vội vàng xuống xe mở cửa cho Kỳ Tranh.
Ngồi ở hàng ghế phía sau, Kỳ Tranh nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế sao cho Lê Hi được nằm thoải mái.
Mà Lê Hi đang bị sốt cao nên cơ thể rất lạnh, hắn theo bản năng nhích lại gần nguồn nhiệt, cánh tay vốn vô lực rũ một bên bỗng nhiên túm lấy phần áo trước ngực Kỳ Tranh, làm lộ ra cánh tay trắng nõn từ trong áo choàng tắm.
Ánh mắt Kỳ Tranh tối sầm lại, y ôm hắn càng chặt hơn. Bởi vì mất tự nhiên nên hơi nghiêng đầu, hàng lông mày cũng nhíu lại mang theo vài phần ưu sầu.
Chẳng mấy chốc đã tới trước một căn biệt thự tư nhân, quản gia sớm nhận được thông báo đã dẫn theo bác sĩ và một đám người hầu đứng chờ ở cửa chính, mắt thấy xe tới liền lật đật chạy ra nghênh đón.
“Kêu bác sĩ mang theo thuốc men đến phòng của tôi.” Kỳ Tranh phân phó một câu rồi ôm lấy Lê Hi đi tới phòng ngủ của mình.
Quản gia vội vàng dẫn người đi theo sau.
Giằng co một hồi lâu, cuối cùng cơn sốt của Lê Hi cũng giảm bớt.
Kỳ Tranh phân phó quản gia và người hầu có thể lui xuống nghỉ ngơi, còn bác sĩ gia đình thì tạm thời ở lại phòng khách sát vách để tiện theo dõi bệnh tình, sau đó y mới xuống bếp nấu cháo, đợi Lê Hi tỉnh dậy thì đút cho hắn ăn.
Lúc Lê Hi tỉnh lại thì đã là buổi tối.
Hắn mở mắt ra nhìn hoàn cảnh xung quanh thì phát hiện bản thân không phải ở trong phòng khách sạn.
Hắn chậm rãi ngồi dậy, cảm nhận thân thể còn chút mệt mỏi nhưng cơn đau đầu đã hết.
Nhìn bộ áo ngủ kín mít đang mặc ở trên người, hắn không cần nghĩ cũng biết được là ai đã thay cho mình.
Khẽ xắn tay áo có chút dài lên, Lê Hi vén chăn định xuống giường.
“Khoan hãy xuống giường!” Giọng nói của Kỳ Tranh từ ngoài cửa truyền đến, trong tay y còn đang cầm một cái khay.
Lê Hi dừng lại rồi dựa lưng vào đầu giường, nhìn y chăm chú không nói một lời nào.
“Ăn cháo trước rồi uống thuốc.” Sắc mặt Kỳ Tranh mơ hồ không được tốt lắm, lại ẩn ẩn mang theo chút tức giận, nhưng động tác đút cháo cho Lê Hi thì vô cùng ôn nhu.
Lê Hi nếm thử một miếng thì phát hiện hương vị này rất giống với bữa sáng mà hắn đã ăn ở khách sạn, hơn nữa nhìn ống tay áo được xăn đến cùi trỏ của Kỳ Tranh thì trong bụng sáng tỏ.
Nuốt ngụm cháo cuối cùng vào bụng, Lê Hi mở miệng than phiền với Kỳ Tranh “Hương vị của thức ăn hôm nay không được ngon như lúc trước nữa, chắc chắn tên đầu bếp đó làm biếng rồi.”
Kỳ Tranh nhìn hắn một cái rồi trả lời mang theo hàm ý “Cũng có thể là tâm tình của người đó không tốt.”
“Tâm tình không tốt?” Lê Hi cười cười vươn tay nắm lấy cà vạt của y rồi kéo người ngồi xuống bên cạnh, sau đó hôn một cái chóc lên môi y “Giờ tâm tình đã tốt hơn chưa?”
“Đừng có nghịch!” Kỳ Tranh lặng lẽ đỡ lấy hắn rồi nhét người vào trong chăn.
Bỏ lại một câu “Bác sĩ nói thể chất của cậu quá kém nên cần phải nghỉ ngơi cho tốt” rồi xoay người mang theo khay thức ăn rời đi.
Lê Hi nhìn bóng vội vã của y thì bật cười thành tiếng.
Nhưng mà hắn nhanh chóng được nếm thử cái gọi là vui quá hóa buồn, bởi vì ly nước ép mà Kỳ Tranh đưa cho hắn có hơn phân nửa là cà rốt!
Nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Kỳ Tranh, Lê Hi nghiến răng nghiến lợi tu một hơi cạn sạch.
Chỗ này của Lê Hi thì tình ý nồng nàn, còn bên chỗ của Trạm Thiên Lãng toàn là hố sâu nguy cơ.
Gã nhập viện đã được một tuần nhưng cha mẹ lại chẳng bao giờ tới thăm gã dù chỉ một lần, chỉ phái thư kí đến thăm hỏi đôi câu.
Còn về phần đám hồ bằng cẩu hữu thì cùng giống như vậy, không hề có bất kì tin tức nào.
Ngoại trừ Hứa Nam làm bộ làm tịch ra, hầu như không có bất kì ai tới thăm gã cả.
Tình huống bất thường như vậy càng khiến cho Trạm Thiên Lãng sinh lòng hoài nghi, gã cảm thấy có gì đó sai sai, kêu người đi điều tra thì mới biết được, thì ra cái ngày mà gã nhập viện chữa trị vì không bảo mật cẩn thận nên giờ đã lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm của thành phố B.
Cái loại bệnh tình sỉ nhục tôn nghiêm đàn ông này khiến danh dự của gã như bị quét sạch hoàn toàn.
Tất cả mọi người đều bàn tán về nguyên nhân sự việc, từ một công tử thế gia nay lại trở thành chuyện tám trên trời dưới đất của mọi người.
Mà khiến Trạm Thiên Lãng không thể nào chấp nhận được là việc làm của lão Trạm.
Thương thế của mình chưa khỏi hẳn mà đã đi tìm đồ thay thế, dám rước đứa con riêng nhỏ hơn gã gần nửa tuổi về Trạm gia.
“Ha ha.” Trạm Thiên Lãng cười lạnh xé bỏ tài liệu trong tay, trong lòng dâng lên hận ý quyết tuyệt.
Gã biết, ngoài bản thân mình ra, không ai có thể làm chỗ dựa cho gã được.
Sự lạnh lùng vô tình của cha đã khiến gã sáng mắt ra, bất quá không sao, gã sớm muộn gì cũng sẽ làm cho lão hối hận vì quyết định của ngày hôm nay.
Còn cái đứa con riêng đó, cứ để nó đắc ý hai ngày đi đã.
Sau khi gã xuất viện rồi sẽ đưa ra một quyết định.
Nghĩ tới đây, gã gọi điện thoại cho cấp dưới hỏi thăm mấy câu. Khi nhận được câu trả lời khẳng định, gã rốt cuộc cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
May là trí nhớ của gã không có sai sót gì, cuốn sách cổ kia còn chưa có bị người mua mất.
Qua một tháng nữa chính là tiệc mừng thọ của gia chủ Kỳ gia. Kỳ lão thái gia rất thích những món đồ thanh nhã cổ điển, nếu gã có thể tìm được cuốn sách cổ đó thì chắc chắn sẽ chiếm được một câu nói che chở của Kỳ gia, sau đó sẽ là một bước lên trời.
Đến lúc đó, coi như là cha gã thì cũng phải nể mặt ba phần.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nửa tháng này, Lê Hi sống rất nhàn tản tự tại.
Hứa Nam đang vắt óc nghĩ cách làm sao để bản thân tỏa ánh hào quang ở bữa tiệc của Kỳ gia, còn Trạm Thiên Lãng thì đã phái người mua lại cuốn sách cổ kia. Lê Hi liếc nhìn tài liệu trong tay, hắn sẽ không để bọn họ được như ý nguyện đâu.
“Nghĩ cách liên lạc với chủ nhân của cuốn sách đó, trong tay đang giữ một vật còn quý hơn so với trân bảo, sao có thể tùy tiện bán cho người được.” Lê Hi phân phó thuộc hạ được Kỳ Tranh phái tới trợ giúp hắn.
“Vâng.”
“Ngoài ra, đi tới nhà Hứa Nam một chuyến. Cất nhiều châu báu đá quý như thế không sợ bị kẻ khác dòm ngó sao.”
“Vâng.” Nghe ra được thâm ý trong lời nói của Lê Hi, thuộc hạ trả lời một tiếng rồi đi ra ngoài.
Tuy ý dựa lưng vào ghế sofa mềm mại, đôi môi Lê Hi nhếch lên tạo thành nụ cười lạnh lẽo.
Trạm Thiên Lãng muốn há miệng chờ sung, hắn tất nhiên sẽ giúp gã một chút. Nếu là trân bảo ngàn năm hiếm có, chắc chắn giá cả phải khiến người ta líu cả lưỡi, nếu không thì làm sao gã có thể bày tỏ được hết thành ý của bản thân đây?
Còn về phần Hứa Nam, cậu ta vốn hận Trạm Thiên Lãng thấu xương, chẳng qua hắn chỉ châm một mồi lửa để quả bom báo thù này nhanh chóng phát nổ ấy mà.
Sắp xếp xong những chuyện vặt vãnh, Lê Hi cầm lấy áo khoác chuẩn bị đi ra khỏi cửa. Tiệc mừng thọ của ông nội Kỳ Trạch, hắn cũng phải tân trang lại bản thân chứ.
Thành phố B, khu thương mại Thế Thiên Giai.
Là khu thương mại sầm uất nhất thành phố B, Thế Thiên Giai không bao giờ thiếu hụt hàng hóa, hàng năm đều có người đổ xô tới đây mua hàng.
Lê Hi tùy ý dạo chơi vài vòng rồi lựa chọn một bộ vest hợp với mình, sau đó liền muốn trở về.
Ngay tại lúc hắn sắp rời khỏi thì thấy một bóng người quen thuộc từ trong phòng thử đồ đi ra, đó chính là Hứa Nam đã lâu không gặp.
“Là anh!” Hứa Nam không nghĩ sẽ gặp Lê Hi ở đây.
Cha con nhà họ Trạm đang ráo riết truy tìm hắn, bọn họ cơ hồ điều động toàn bộ tay chân, thiếu điều muốn lật tung cả thành phố B này lên nhưng vẫn không thể tìm được người.
Không nghĩ tới lại vô tình gặp được hắn ở đây.
Lê Hi không nói gì liếc cậu ta một cái rồi xoay người rời đi.
“Cố Yến, anh luôn luôn là bất lịch sự như thế sao?” Không biết vì cái gì, Hứa Nam buột miệng gọi hắn lại.
“Cậu có chuyện?” Lê Hi quay đầu đối mặt với cậu ta, đôi con ngươi đen nhánh tràn ngập sự lãnh đạm xa cách.
Nhìn ánh mắt hờ hững của hắn, Hứa Nam không khỏi sinh ra vài phần tức giận trong lòng.
Lại là như vậy, vẫn bộ dáng cao ngạo không hề che giấu, bừa bãi bất kham và phóng túng đó. Người thiếu niên trước mắt này dù có đứng ở một góc khuất cũng có thể hấp dẫn vô số ánh mắt của tất cả mọi người.
Đó là vầng hào quang rực rỡ trời sinh, cho dù bị Trạm gia nuốt nhốt mười năm thì cũng không thể nào phai mờ được. Nhất cử nhất động đều khiến mọi người không nhịn được mà sinh lòng ái mộ.
Khẽ cắn môi dưới, Hứa Nam kiềm nén tình cảm phức tạp trong lòng “Không có gì, cha con nhà họ Trạm đang truy tìm anh đấy.”
“Ồ, vậy tại sao cậu lại nói cho tôi biết?” Lê Hi nhướng mày, vẻ mặt nghiền ngẫm.
“Bởi vì chúng ta có chung kẻ thù.” Hứa Nam theo bản năng bật thốt chân tướng.
Cậu ta muốn nói chuyện với Lê Hi.
Cậu ta vốn nghĩ Lê Hi bị Trạm gia nuôi hỏng, nhưng hôm nay xem ra, mười năm bị nuôi nhốt kia chẳng qua là quãng thời gian che giấu bản lĩnh của hắn mà thôi.
“Không, đó là kẻ thù của tôi, không có liên quan gì đến cậu.” Lê Hi nở nụ cười tươi, thế nhưng ý cười lại không ở trong mắt, giọng nói ấm áp của hắn làm bầu không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo “Cho dù cậu có làm gì đi nữa thì cũng chẳng liên quan đến tôi, nếu như muốn hợp tác thì cậu không đủ tư cách.”
“Anh xem thường tôi?” Hứa Nam tức giận.
“Chẳng lẽ không phải?” Lê Hi hỏi ngược lại “Cậu chẳng qua chỉ là một con thú cưng được Trạm Thiên Lãng nuôi dưỡng, có tư cách gì hợp tác với tôi?”
“Cố Yến, làm người đừng có quá tự phụ! Anh không phải cũng bị Trạm gia nuôi nhốt giống như một con chó quỳ liếm mà sống đó sao!” Hứa Nam nghiến răng nghiến lợi.
“Ha.” Lê Hi cười ôn nhu như nước “Chó? Cậu đang nói chính mình đó à?”
“…” Ánh mắt của Lê Hi quá mức trong vắt làm cho Hứa Nam không khỏi sinh ra một chút mặc cảm. Nhớ lại quãng thời gian cậu ta giãy giụa dưới đáy xã hội mà sinh tồn trước đây, quần áo không đủ che thân, bữa no bữa đói, bộ dáng thấp hèn còn hơn cả ăn mày, Hứa Nam nhận ra bản thân mình thua xa khí thế của Lê Hi.
“Lời nói sắc bén chẳng qua là biểu hiện giả dối để che dấu bộ mặt tự ti của bản thân.” Nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng của cậu ta, Lê Hi vươn tay cầm lấy một lọn tóc dài của Hứa Nam “Thú cưng phải có tự giác của thú cưng. Cậu hẳn nên đeo vòng cổ, a, kèm theo một cái đuôi nữa, có như vậy thì lần sau lúc tôi nhìn thấy cậu thì cậu sẽ tự giác biết vẫy đuôi lấy lòng, chứ không phải là kêu loạn mấy thứ vô bổ với tôi!”
“Cố Yến, anh đừng hiếp người quá đáng!” Hất tay Lê Hi ra, tức giận trong mắt Hứa Nam như sắp hóa thành thực thể.
Thái độ của Lê Hi cao ngạo giống như ở trong mắt hắn, cậu ta và Trạm Thiên Lãng chẳng qua đều là những kẻ ngu xuẩn đê tiện, căn bản không hề tạo thành mối uy hiếp nào đối với hắn.
Lê Hi không thèm để ý đến phản ứng của Hứa Nam, hắn bỏ lại một câu “Nên lo lắng cho bản thân nhiều vào! Mặc dù Trạm Thiên Lãng chỉ là đồ bỏ nhưng đối với thú cưng không nghe lời thì gã ta lại có nhiều thủ đoạn trừng phạt lắm đấy.”, sau đó liền xoay người rời đi.
“…” Nghe ra được thâm ý trong lời nói của Lê Hi, Hứa Nam nhíu mày như đang suy nghĩ thâm ý trong đó.
Ngay trong lúc này, di động trong túi áo của cậu ta vang lên.
Mở ra nhìn một cái, sắc mặt của Hứa Nam thay đổi trong chớp mắt, cậu ta vội vàng thay lại bộ quần áo của mình rồi quá giang một chiếc taxi rời đi.
Trong một chiếc bently màu đen đang đậu gần đó, Lê Hi dựa vào ngực Kỳ Tranh nhìn theo bóng lưng của cậu ta, khóe môi nhếch lên.
Hắn dĩ nhiên biết Hứa Nam cuống cuồng trở về làm gì, xem ra thuộc hạ đã làm xong gọn gàng, mà hắn cũng thành công gieo xuống một hạt giống nghi ngờ, tiếp theo, hắn chỉ cần ngồi xem bọn chúng nội chiến với nhau là được.
Trai cò cắn nhau, hắn đây sẽ làm ngư ông đắc lợi.
Lười biếng rút về ngón tay đang bị Kỳ Tranh dùng khăn giấy ướt chà lau, Lê Hi mở miệng cự tuyệt “Đã sạch lắm rồi, tóc của Hứa Nam cũng không phải là bệnh dịch gì, anh không cần phải lo lắng như sắp ra trận thế đâu.”
Kỳ Tranh không nói lời nào, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại đong đầy sự lo lắng.
“…” Đối mặt với nhau trong hai giây, Lê Hi yên lặng cúi đầu đưa ngón tay trở về chỗ cũ.
Trong lúc này, Hứa Nam gấp gáp trở về chỗ ở bí mật của mình thì liền thấy một mảnh hỗn loạn như bị bão táp qua.
Tiền mặt và thẻ ngân hàng bị ném bừa bãi xuống đất, nhưng còn những đồ vật trang trí lại không thấy tăm hơi đâu hết.
Mồ hôi lạnh trên trán Hứa Nam túa ra dữ dội.
Tiền không quan trọng, quan trọng là những đồ vật bằng ngọc được điêu khắc kia kìa, đó cũng không phải là của cậu ta mà là đơn hàng làm theo yêu cầu của người khác. Không nói đến giá cả của nguyên liệu, những người đặt hàng ở chỗ cậu ta đều có thân phận không hề tầm thường.
Nếu như đến thời hạn mà không chịu giao hàng, bồi thường là chuyện nhỏ, bị đập nát bảng hiệu mới là chuyện lớn.
Rốt cuộc là ai đã dùng thủ đoạn độc ác như thế để chỉnh cậu ta?
Hứa Nam chán nản ngã ngồi lên sofa, đầu óc có chút hoảng loạn, mà không hiểu tại sao cậu ta lại chợt nhớ tới lời nói mà Lê Hi đã nói với cậu ta lúc gặp ở tiệm quần áo.
Trạm Thiên Lãng! Hứa Nam trong chớp mắt liền nhận định ra đối tượng khả nghi nhất.
Không trách lúc trước bị cậu ta cua dễ dàng như vậy, e rằng đã sớm điều tra thân thế và có lòng đề phòng cậu ta.
Còn bản thân thì hết lần này đến lần khác tự phụ không thôi, tự cho thủ đoạn không tầm thường, thật giống như vai hề, không những chủ động dâng mình tới cửa mà còn mặc cho người ta định đoạt.
Cậu ta phiền não đi tới đi lui trong phòng, đôi mắt đỏ quạch giống như là thú vật bị nuôi nhốt. Lúc này có một tờ giấy từ trong túi áo của cậu ta rớt ra, trên đó có viết địa chỉ email và mật khẩu.
Nét chữ xa lạ khiến Hứa Nam thoáng sửng sốt rồi nhanh chóng mở máy tính lên kiểm tra.
Cậu ta đăng nhập vào tài khoản và tải những tập tin trên đó xuống.
Mở đại một trong số đó ra, tài liệu ghi trên đó khiến Hứa Nam kinh hoảng không thôi.
Trầm mặc nhìn văn bản trên máy tính, trong mắt Hứa Nam nổi lên một tầng hơi nước.
Tài liệu trong đó nói về một vài kỹ xảo điêu khắc, lời văn ngắn gọn nhưng quá trình tiến hành được miêu tả rất chi tiết và cụ thể, những bộ phận nào phức tạp thì có hình minh họa kèm theo.
Thủ pháp quen thuộc rất giống với người kia, đó chính là tài nghệ gia truyền của Cố gia.
Mặc dù không nhiều nhưng với tình cảnh trước mắt này mà nói, giống như sau cơn mưa trời lại sáng vậy.
Đây là Lê Hi ở trong bóng tối giúp cậu ta.
Trong lòng Hứa Nam toát lên cảm xúc không nói nên lời. Từ nhỏ cậu ta đã âm thầm ghen ghét với Lê Hi, cậu ta tận lực phá hoại cuộc hôn nhân của Trạm Thiên Lãng và Lê Hi, hơn thế nữa, trong lòng cậu ta cũng chất chứa muôn vàn ác ý với Lê Hi, thậm chí còn đã vạch sẵn kế hoạch sau này sẽ nhục nhã, lăng ngược đối phương ra sao.
Nếu không phải Lê Hi bất ngờ phản công khiến cậu ta trở tay không kịp, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của cậu ta thì chắc chắn bây giờ hắn đã trải qua vô số bi thảm.
Nhưng mà hôm nay, Hứa Nam tiếp xúc với một Lê Hi với bề ngoài cao ngạo lạnh lùng nhưng bên trong lại là tư thái ân cần quan tâm thì làm cho cậu ta xấu hổ không thôi. Nhất là nghĩ đến sự tâm tư không bình thường trong lòng qua hai lần tiếp xúc với Lê Hi.
Cho dù là trong căn phòng kia đắp cho cậu ta tấm drap giường hay là chủ động đưa tài nghệ gia truyền của Cố gia đến trước mặt cậu ta, lòng vị tha và sự bao dung của Lê Hi đã cho cậu ta thấy bản thân mình xấu xí ghê tởm đến cỡ nào.
Hung hăng tự tát bản thân một cái, Hứa Nam photo ra phần tài liệu do tự tay Lê Hi viết rồi cẩn thận gấp lại bỏ vào ví tiền của mình.
Điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, cậu ta save lại địa chỉ email đó vào một góc xó xỉnh trên máy tính rồi cầm áo khoác bước ra khỏi cửa.
Bây giờ Hứa Nam đã hoàn toàn khôi phục lại lý trí, cũng đã tự thông não cho bản thân.
Cậu ta sẽ ghi nhớ ý tốt của Lê Hi vào trong lòng, nhưng không có nghĩa là cậu ta sẽ bỏ qua.
Đều mang dòng máu của Cố gia như nhau, cậu ta có đầy đủ tư cách thừa kế tài sản của Cố gia!
Nhớ đến ánh mắt lãnh đạm kiêu căng của Lê Hi, Hứa Nam thầm kìm nén lại tâm tư trong lòng.
Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, cậu ta sẽ kéo thiếu niên kia từ trên thần đàn xuống, trói buộc hắn ở bên cạnh mình mãi mãi!
Thời gian thấm thoáng trôi qua, tiệc mừng thọ của lão Kỳ gia đã đến, Trạm Thiên Lãng đại diện nhà họ Trạm đi tham dự.
Vuốt ve cuốn sách cổ mua với giá cao trong tay, trong lòng Trạm Thiên Lãng tràn ngập tự tin, tự cho rằng sẽ không còn ai có lễ vật mừng thọ tốt hơn gã, ngay cả âm thanh không ngừng xì xào bàn tán bên tai cũng liếc mắt làm ngơ.
Nhìn thoáng qua Hứa Nam bên cạnh, trong mắt gã cũng toát lên vẻ đắc ý.
Trạm Thiên Lãng đã sớm điều tra rõ tình huống của Hứa Nam, biết cậu ta bị kẻ trộm viếng nhà, tổn thất rất lớn. Nhớ đến tài liệu ghi nhận Hứa Nam đã bị trộm đi cái gì, Trạm Thiên Lãng liền muốn bật cười trên sự đau khổ của kẻ khác, thậm chí gã còn đút lót cảnh sát kêu họ không cần phải nóng lòng điều tra vụ án này.
Mấy ngày nay, Hứa Nam hẳn là bận rộn giải quyết đám khách hàng kia, chắc sẽ không có thời gian chuẩn bị lễ vật mừng thọ rồi.
Còn về phần Hứa Nam đứng bồi bên cạnh Trạm Thiên Lãng thì trong lòng cũng là một mảnh lạnh lẽo.
Cậu ta biết rõ ràng Trạm Thiên Lãng đã làm những gì trong mấy ngày qua, ngày cả việc gã mang cậu ta tới đây cũng là có mục đích. Liếc mắt tìm kiếm thuộc hạ được cậu ta sắp xếp ở trong sân, Hứa Nam cúi đầu che giấu nụ cười giễu cợt.
Cái tên tiểu nhân đê tiện Trạm Thiên Lãng này, cậu ta tất nhiên sẽ không để cho gã toại nguyện đâu.
Mặc dù cuốn sách cổ đó là vật hiếm có, nhưng chung quy chỉ có đá ngọc là mới hấp dẫn lòng người.
Không biết sẽ ra sao nếu gã thấy bảo bối tâm huyết của mình không được người ta liếc mắt tới nhỉ? Liệu sẽ còn tự tin ngông cuồng như bây giờ chứ?
Hơn nữa cậu ta còn có nghe đồn rằng, vì thương tật của Trạm Thiên Lãng mà lão Trạm giống như đã quyết định tước bỏ quyền thừa kế của gã.
Trước mắt, gã đã tiêu xài toàn bộ vốn liếng trong tay, một khi đã xé rách da mặt với Trạm thị về vấn đề tài sản, đến lúc đó gã lấy gì để đấu với đứa con riêng đó đây? Phải biết rằng, đứa con riêng kia có lão Trạm chống lưng cho đó!
Lê Hi đứng trong một góc nhìn sắc mặt và bộ dạng của hai người họ, không thèm để ý uống một ngụm rượu chát vào miệng.
Rõ ràng là hận đối phương tận xương tủy nhưng mà lại hết lần này đến lần khác bày ra vẻ nhu tình mật ý đầy giả dối, thật đúng là một cặp ảnh đế nồi nào nắp vung đấy. Bất quá hôm nay, tiết mục chó cắn chó này sẽ do hắn một tay định đoạt!
Nhưng mà có một chuyện khiến hắn cảm thấy bất ngờ, đó là về kiểu dáng bộ vest của Hứa Nam trông rất giống của hắn.
Rõ ràng vào hôm đó cậu ta thấy kiểu vest của hắn mua mà tại sao không mua kiểu khác để tránh bị đụng hàng chứ? Chẳng lẽ, trong việc này có ý nghĩa gì đặc biệt?
Lê Hi nhíu mày lại, hắn cẩn thận quan sát từng nhất cử nhất động của Hứa Nam, nét mặt cũng tăng thêm sự đề phòng.
Ngay tại lúc này, có một nhân viên phục vụ tay cầm cái khay đầy ắp ly rượu ‘vô ý’ vấp ngã vào người Lê Hi…
Nhớ tới mấy ngày ngay Lê Hi không ăn không ngủ hoàn thành tác phẩm, y mơ hồ có dự cảm xấu.
Y cầm lấy thẻ mở cửa phòng dự bị muốn mở cửa đi vào.
Vừa mở cửa ra, y liền thấy Lê Hi mặc áo choàng tắm ngã sóng soài trên mặt đất.
Hô hấp của hắn có chút rối loạn, trên mặt cũng hiện lên vệt đỏ ửng không bình thường.
Kỳ Tranh thử sờ cái trán của hắn rồi lập tức cởi áo khoác bọc lấy người ôm vào lòng rời khỏi khách sạn.
Tài xế riêng vẫn đậu xe trước khách sạn không có rời đi.
Nhìn thấy ông chủ nhà mình mới vào thì đã đi ra liền, hơn nữa trong tay còn bế một người, hắn ta theo bản năng liếc nhìn một cái.
Đó là một vị thiếu niên tinh xảo như gốm sứ được áo khoác rộng thùng thình bọc lấy, màu đậm của áo khoác càng tôn thêm làn da trắng nõn của hắn, nhìn trông có vẻ nhỏ bé và dễ vỡ.
Bởi vì bị sốt cao nên trên mặt hắn đỏ bừng và xanh xao, đôi mắt nửa khép nửa mở nhìn hết sức mờ mịt.
Lông mi dài lay động theo từng nhịp thở, mang theo sự quyến rũ hấp dẫn lòng người.
Đôi môi màu hoa anh đào hơi hé mở làm ẩn hiện ra đầu lưỡi đỏ tươi, khiến người ta không nhìn được mà muốn ôm thật chặt hắn vào lòng rồi hôn thật sâu như rút hết toàn bộ hơi thở của hắn.
Thuần khiết như yêu tinh, quyến rũ như ác ma.
Chỉ với một liếc mắt thêm thôi mà tài xế đã không thể nào dời mắt đi được.
Cho đến khi một tầm mắt lạnh rét ập tới thì tài xế mới tỉnh táo trở lại, hắn ta vội vàng xuống xe mở cửa cho Kỳ Tranh.
Ngồi ở hàng ghế phía sau, Kỳ Tranh nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế sao cho Lê Hi được nằm thoải mái.
Mà Lê Hi đang bị sốt cao nên cơ thể rất lạnh, hắn theo bản năng nhích lại gần nguồn nhiệt, cánh tay vốn vô lực rũ một bên bỗng nhiên túm lấy phần áo trước ngực Kỳ Tranh, làm lộ ra cánh tay trắng nõn từ trong áo choàng tắm.
Ánh mắt Kỳ Tranh tối sầm lại, y ôm hắn càng chặt hơn. Bởi vì mất tự nhiên nên hơi nghiêng đầu, hàng lông mày cũng nhíu lại mang theo vài phần ưu sầu.
Chẳng mấy chốc đã tới trước một căn biệt thự tư nhân, quản gia sớm nhận được thông báo đã dẫn theo bác sĩ và một đám người hầu đứng chờ ở cửa chính, mắt thấy xe tới liền lật đật chạy ra nghênh đón.
“Kêu bác sĩ mang theo thuốc men đến phòng của tôi.” Kỳ Tranh phân phó một câu rồi ôm lấy Lê Hi đi tới phòng ngủ của mình.
Quản gia vội vàng dẫn người đi theo sau.
Giằng co một hồi lâu, cuối cùng cơn sốt của Lê Hi cũng giảm bớt.
Kỳ Tranh phân phó quản gia và người hầu có thể lui xuống nghỉ ngơi, còn bác sĩ gia đình thì tạm thời ở lại phòng khách sát vách để tiện theo dõi bệnh tình, sau đó y mới xuống bếp nấu cháo, đợi Lê Hi tỉnh dậy thì đút cho hắn ăn.
Lúc Lê Hi tỉnh lại thì đã là buổi tối.
Hắn mở mắt ra nhìn hoàn cảnh xung quanh thì phát hiện bản thân không phải ở trong phòng khách sạn.
Hắn chậm rãi ngồi dậy, cảm nhận thân thể còn chút mệt mỏi nhưng cơn đau đầu đã hết.
Nhìn bộ áo ngủ kín mít đang mặc ở trên người, hắn không cần nghĩ cũng biết được là ai đã thay cho mình.
Khẽ xắn tay áo có chút dài lên, Lê Hi vén chăn định xuống giường.
“Khoan hãy xuống giường!” Giọng nói của Kỳ Tranh từ ngoài cửa truyền đến, trong tay y còn đang cầm một cái khay.
Lê Hi dừng lại rồi dựa lưng vào đầu giường, nhìn y chăm chú không nói một lời nào.
“Ăn cháo trước rồi uống thuốc.” Sắc mặt Kỳ Tranh mơ hồ không được tốt lắm, lại ẩn ẩn mang theo chút tức giận, nhưng động tác đút cháo cho Lê Hi thì vô cùng ôn nhu.
Lê Hi nếm thử một miếng thì phát hiện hương vị này rất giống với bữa sáng mà hắn đã ăn ở khách sạn, hơn nữa nhìn ống tay áo được xăn đến cùi trỏ của Kỳ Tranh thì trong bụng sáng tỏ.
Nuốt ngụm cháo cuối cùng vào bụng, Lê Hi mở miệng than phiền với Kỳ Tranh “Hương vị của thức ăn hôm nay không được ngon như lúc trước nữa, chắc chắn tên đầu bếp đó làm biếng rồi.”
Kỳ Tranh nhìn hắn một cái rồi trả lời mang theo hàm ý “Cũng có thể là tâm tình của người đó không tốt.”
“Tâm tình không tốt?” Lê Hi cười cười vươn tay nắm lấy cà vạt của y rồi kéo người ngồi xuống bên cạnh, sau đó hôn một cái chóc lên môi y “Giờ tâm tình đã tốt hơn chưa?”
“Đừng có nghịch!” Kỳ Tranh lặng lẽ đỡ lấy hắn rồi nhét người vào trong chăn.
Bỏ lại một câu “Bác sĩ nói thể chất của cậu quá kém nên cần phải nghỉ ngơi cho tốt” rồi xoay người mang theo khay thức ăn rời đi.
Lê Hi nhìn bóng vội vã của y thì bật cười thành tiếng.
Nhưng mà hắn nhanh chóng được nếm thử cái gọi là vui quá hóa buồn, bởi vì ly nước ép mà Kỳ Tranh đưa cho hắn có hơn phân nửa là cà rốt!
Nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Kỳ Tranh, Lê Hi nghiến răng nghiến lợi tu một hơi cạn sạch.
Chỗ này của Lê Hi thì tình ý nồng nàn, còn bên chỗ của Trạm Thiên Lãng toàn là hố sâu nguy cơ.
Gã nhập viện đã được một tuần nhưng cha mẹ lại chẳng bao giờ tới thăm gã dù chỉ một lần, chỉ phái thư kí đến thăm hỏi đôi câu.
Còn về phần đám hồ bằng cẩu hữu thì cùng giống như vậy, không hề có bất kì tin tức nào.
Ngoại trừ Hứa Nam làm bộ làm tịch ra, hầu như không có bất kì ai tới thăm gã cả.
Tình huống bất thường như vậy càng khiến cho Trạm Thiên Lãng sinh lòng hoài nghi, gã cảm thấy có gì đó sai sai, kêu người đi điều tra thì mới biết được, thì ra cái ngày mà gã nhập viện chữa trị vì không bảo mật cẩn thận nên giờ đã lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm của thành phố B.
Cái loại bệnh tình sỉ nhục tôn nghiêm đàn ông này khiến danh dự của gã như bị quét sạch hoàn toàn.
Tất cả mọi người đều bàn tán về nguyên nhân sự việc, từ một công tử thế gia nay lại trở thành chuyện tám trên trời dưới đất của mọi người.
Mà khiến Trạm Thiên Lãng không thể nào chấp nhận được là việc làm của lão Trạm.
Thương thế của mình chưa khỏi hẳn mà đã đi tìm đồ thay thế, dám rước đứa con riêng nhỏ hơn gã gần nửa tuổi về Trạm gia.
“Ha ha.” Trạm Thiên Lãng cười lạnh xé bỏ tài liệu trong tay, trong lòng dâng lên hận ý quyết tuyệt.
Gã biết, ngoài bản thân mình ra, không ai có thể làm chỗ dựa cho gã được.
Sự lạnh lùng vô tình của cha đã khiến gã sáng mắt ra, bất quá không sao, gã sớm muộn gì cũng sẽ làm cho lão hối hận vì quyết định của ngày hôm nay.
Còn cái đứa con riêng đó, cứ để nó đắc ý hai ngày đi đã.
Sau khi gã xuất viện rồi sẽ đưa ra một quyết định.
Nghĩ tới đây, gã gọi điện thoại cho cấp dưới hỏi thăm mấy câu. Khi nhận được câu trả lời khẳng định, gã rốt cuộc cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
May là trí nhớ của gã không có sai sót gì, cuốn sách cổ kia còn chưa có bị người mua mất.
Qua một tháng nữa chính là tiệc mừng thọ của gia chủ Kỳ gia. Kỳ lão thái gia rất thích những món đồ thanh nhã cổ điển, nếu gã có thể tìm được cuốn sách cổ đó thì chắc chắn sẽ chiếm được một câu nói che chở của Kỳ gia, sau đó sẽ là một bước lên trời.
Đến lúc đó, coi như là cha gã thì cũng phải nể mặt ba phần.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nửa tháng này, Lê Hi sống rất nhàn tản tự tại.
Hứa Nam đang vắt óc nghĩ cách làm sao để bản thân tỏa ánh hào quang ở bữa tiệc của Kỳ gia, còn Trạm Thiên Lãng thì đã phái người mua lại cuốn sách cổ kia. Lê Hi liếc nhìn tài liệu trong tay, hắn sẽ không để bọn họ được như ý nguyện đâu.
“Nghĩ cách liên lạc với chủ nhân của cuốn sách đó, trong tay đang giữ một vật còn quý hơn so với trân bảo, sao có thể tùy tiện bán cho người được.” Lê Hi phân phó thuộc hạ được Kỳ Tranh phái tới trợ giúp hắn.
“Vâng.”
“Ngoài ra, đi tới nhà Hứa Nam một chuyến. Cất nhiều châu báu đá quý như thế không sợ bị kẻ khác dòm ngó sao.”
“Vâng.” Nghe ra được thâm ý trong lời nói của Lê Hi, thuộc hạ trả lời một tiếng rồi đi ra ngoài.
Tuy ý dựa lưng vào ghế sofa mềm mại, đôi môi Lê Hi nhếch lên tạo thành nụ cười lạnh lẽo.
Trạm Thiên Lãng muốn há miệng chờ sung, hắn tất nhiên sẽ giúp gã một chút. Nếu là trân bảo ngàn năm hiếm có, chắc chắn giá cả phải khiến người ta líu cả lưỡi, nếu không thì làm sao gã có thể bày tỏ được hết thành ý của bản thân đây?
Còn về phần Hứa Nam, cậu ta vốn hận Trạm Thiên Lãng thấu xương, chẳng qua hắn chỉ châm một mồi lửa để quả bom báo thù này nhanh chóng phát nổ ấy mà.
Sắp xếp xong những chuyện vặt vãnh, Lê Hi cầm lấy áo khoác chuẩn bị đi ra khỏi cửa. Tiệc mừng thọ của ông nội Kỳ Trạch, hắn cũng phải tân trang lại bản thân chứ.
Thành phố B, khu thương mại Thế Thiên Giai.
Là khu thương mại sầm uất nhất thành phố B, Thế Thiên Giai không bao giờ thiếu hụt hàng hóa, hàng năm đều có người đổ xô tới đây mua hàng.
Lê Hi tùy ý dạo chơi vài vòng rồi lựa chọn một bộ vest hợp với mình, sau đó liền muốn trở về.
Ngay tại lúc hắn sắp rời khỏi thì thấy một bóng người quen thuộc từ trong phòng thử đồ đi ra, đó chính là Hứa Nam đã lâu không gặp.
“Là anh!” Hứa Nam không nghĩ sẽ gặp Lê Hi ở đây.
Cha con nhà họ Trạm đang ráo riết truy tìm hắn, bọn họ cơ hồ điều động toàn bộ tay chân, thiếu điều muốn lật tung cả thành phố B này lên nhưng vẫn không thể tìm được người.
Không nghĩ tới lại vô tình gặp được hắn ở đây.
Lê Hi không nói gì liếc cậu ta một cái rồi xoay người rời đi.
“Cố Yến, anh luôn luôn là bất lịch sự như thế sao?” Không biết vì cái gì, Hứa Nam buột miệng gọi hắn lại.
“Cậu có chuyện?” Lê Hi quay đầu đối mặt với cậu ta, đôi con ngươi đen nhánh tràn ngập sự lãnh đạm xa cách.
Nhìn ánh mắt hờ hững của hắn, Hứa Nam không khỏi sinh ra vài phần tức giận trong lòng.
Lại là như vậy, vẫn bộ dáng cao ngạo không hề che giấu, bừa bãi bất kham và phóng túng đó. Người thiếu niên trước mắt này dù có đứng ở một góc khuất cũng có thể hấp dẫn vô số ánh mắt của tất cả mọi người.
Đó là vầng hào quang rực rỡ trời sinh, cho dù bị Trạm gia nuốt nhốt mười năm thì cũng không thể nào phai mờ được. Nhất cử nhất động đều khiến mọi người không nhịn được mà sinh lòng ái mộ.
Khẽ cắn môi dưới, Hứa Nam kiềm nén tình cảm phức tạp trong lòng “Không có gì, cha con nhà họ Trạm đang truy tìm anh đấy.”
“Ồ, vậy tại sao cậu lại nói cho tôi biết?” Lê Hi nhướng mày, vẻ mặt nghiền ngẫm.
“Bởi vì chúng ta có chung kẻ thù.” Hứa Nam theo bản năng bật thốt chân tướng.
Cậu ta muốn nói chuyện với Lê Hi.
Cậu ta vốn nghĩ Lê Hi bị Trạm gia nuôi hỏng, nhưng hôm nay xem ra, mười năm bị nuôi nhốt kia chẳng qua là quãng thời gian che giấu bản lĩnh của hắn mà thôi.
“Không, đó là kẻ thù của tôi, không có liên quan gì đến cậu.” Lê Hi nở nụ cười tươi, thế nhưng ý cười lại không ở trong mắt, giọng nói ấm áp của hắn làm bầu không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo “Cho dù cậu có làm gì đi nữa thì cũng chẳng liên quan đến tôi, nếu như muốn hợp tác thì cậu không đủ tư cách.”
“Anh xem thường tôi?” Hứa Nam tức giận.
“Chẳng lẽ không phải?” Lê Hi hỏi ngược lại “Cậu chẳng qua chỉ là một con thú cưng được Trạm Thiên Lãng nuôi dưỡng, có tư cách gì hợp tác với tôi?”
“Cố Yến, làm người đừng có quá tự phụ! Anh không phải cũng bị Trạm gia nuôi nhốt giống như một con chó quỳ liếm mà sống đó sao!” Hứa Nam nghiến răng nghiến lợi.
“Ha.” Lê Hi cười ôn nhu như nước “Chó? Cậu đang nói chính mình đó à?”
“…” Ánh mắt của Lê Hi quá mức trong vắt làm cho Hứa Nam không khỏi sinh ra một chút mặc cảm. Nhớ lại quãng thời gian cậu ta giãy giụa dưới đáy xã hội mà sinh tồn trước đây, quần áo không đủ che thân, bữa no bữa đói, bộ dáng thấp hèn còn hơn cả ăn mày, Hứa Nam nhận ra bản thân mình thua xa khí thế của Lê Hi.
“Lời nói sắc bén chẳng qua là biểu hiện giả dối để che dấu bộ mặt tự ti của bản thân.” Nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng của cậu ta, Lê Hi vươn tay cầm lấy một lọn tóc dài của Hứa Nam “Thú cưng phải có tự giác của thú cưng. Cậu hẳn nên đeo vòng cổ, a, kèm theo một cái đuôi nữa, có như vậy thì lần sau lúc tôi nhìn thấy cậu thì cậu sẽ tự giác biết vẫy đuôi lấy lòng, chứ không phải là kêu loạn mấy thứ vô bổ với tôi!”
“Cố Yến, anh đừng hiếp người quá đáng!” Hất tay Lê Hi ra, tức giận trong mắt Hứa Nam như sắp hóa thành thực thể.
Thái độ của Lê Hi cao ngạo giống như ở trong mắt hắn, cậu ta và Trạm Thiên Lãng chẳng qua đều là những kẻ ngu xuẩn đê tiện, căn bản không hề tạo thành mối uy hiếp nào đối với hắn.
Lê Hi không thèm để ý đến phản ứng của Hứa Nam, hắn bỏ lại một câu “Nên lo lắng cho bản thân nhiều vào! Mặc dù Trạm Thiên Lãng chỉ là đồ bỏ nhưng đối với thú cưng không nghe lời thì gã ta lại có nhiều thủ đoạn trừng phạt lắm đấy.”, sau đó liền xoay người rời đi.
“…” Nghe ra được thâm ý trong lời nói của Lê Hi, Hứa Nam nhíu mày như đang suy nghĩ thâm ý trong đó.
Ngay trong lúc này, di động trong túi áo của cậu ta vang lên.
Mở ra nhìn một cái, sắc mặt của Hứa Nam thay đổi trong chớp mắt, cậu ta vội vàng thay lại bộ quần áo của mình rồi quá giang một chiếc taxi rời đi.
Trong một chiếc bently màu đen đang đậu gần đó, Lê Hi dựa vào ngực Kỳ Tranh nhìn theo bóng lưng của cậu ta, khóe môi nhếch lên.
Hắn dĩ nhiên biết Hứa Nam cuống cuồng trở về làm gì, xem ra thuộc hạ đã làm xong gọn gàng, mà hắn cũng thành công gieo xuống một hạt giống nghi ngờ, tiếp theo, hắn chỉ cần ngồi xem bọn chúng nội chiến với nhau là được.
Trai cò cắn nhau, hắn đây sẽ làm ngư ông đắc lợi.
Lười biếng rút về ngón tay đang bị Kỳ Tranh dùng khăn giấy ướt chà lau, Lê Hi mở miệng cự tuyệt “Đã sạch lắm rồi, tóc của Hứa Nam cũng không phải là bệnh dịch gì, anh không cần phải lo lắng như sắp ra trận thế đâu.”
Kỳ Tranh không nói lời nào, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại đong đầy sự lo lắng.
“…” Đối mặt với nhau trong hai giây, Lê Hi yên lặng cúi đầu đưa ngón tay trở về chỗ cũ.
Trong lúc này, Hứa Nam gấp gáp trở về chỗ ở bí mật của mình thì liền thấy một mảnh hỗn loạn như bị bão táp qua.
Tiền mặt và thẻ ngân hàng bị ném bừa bãi xuống đất, nhưng còn những đồ vật trang trí lại không thấy tăm hơi đâu hết.
Mồ hôi lạnh trên trán Hứa Nam túa ra dữ dội.
Tiền không quan trọng, quan trọng là những đồ vật bằng ngọc được điêu khắc kia kìa, đó cũng không phải là của cậu ta mà là đơn hàng làm theo yêu cầu của người khác. Không nói đến giá cả của nguyên liệu, những người đặt hàng ở chỗ cậu ta đều có thân phận không hề tầm thường.
Nếu như đến thời hạn mà không chịu giao hàng, bồi thường là chuyện nhỏ, bị đập nát bảng hiệu mới là chuyện lớn.
Rốt cuộc là ai đã dùng thủ đoạn độc ác như thế để chỉnh cậu ta?
Hứa Nam chán nản ngã ngồi lên sofa, đầu óc có chút hoảng loạn, mà không hiểu tại sao cậu ta lại chợt nhớ tới lời nói mà Lê Hi đã nói với cậu ta lúc gặp ở tiệm quần áo.
Trạm Thiên Lãng! Hứa Nam trong chớp mắt liền nhận định ra đối tượng khả nghi nhất.
Không trách lúc trước bị cậu ta cua dễ dàng như vậy, e rằng đã sớm điều tra thân thế và có lòng đề phòng cậu ta.
Còn bản thân thì hết lần này đến lần khác tự phụ không thôi, tự cho thủ đoạn không tầm thường, thật giống như vai hề, không những chủ động dâng mình tới cửa mà còn mặc cho người ta định đoạt.
Cậu ta phiền não đi tới đi lui trong phòng, đôi mắt đỏ quạch giống như là thú vật bị nuôi nhốt. Lúc này có một tờ giấy từ trong túi áo của cậu ta rớt ra, trên đó có viết địa chỉ email và mật khẩu.
Nét chữ xa lạ khiến Hứa Nam thoáng sửng sốt rồi nhanh chóng mở máy tính lên kiểm tra.
Cậu ta đăng nhập vào tài khoản và tải những tập tin trên đó xuống.
Mở đại một trong số đó ra, tài liệu ghi trên đó khiến Hứa Nam kinh hoảng không thôi.
Trầm mặc nhìn văn bản trên máy tính, trong mắt Hứa Nam nổi lên một tầng hơi nước.
Tài liệu trong đó nói về một vài kỹ xảo điêu khắc, lời văn ngắn gọn nhưng quá trình tiến hành được miêu tả rất chi tiết và cụ thể, những bộ phận nào phức tạp thì có hình minh họa kèm theo.
Thủ pháp quen thuộc rất giống với người kia, đó chính là tài nghệ gia truyền của Cố gia.
Mặc dù không nhiều nhưng với tình cảnh trước mắt này mà nói, giống như sau cơn mưa trời lại sáng vậy.
Đây là Lê Hi ở trong bóng tối giúp cậu ta.
Trong lòng Hứa Nam toát lên cảm xúc không nói nên lời. Từ nhỏ cậu ta đã âm thầm ghen ghét với Lê Hi, cậu ta tận lực phá hoại cuộc hôn nhân của Trạm Thiên Lãng và Lê Hi, hơn thế nữa, trong lòng cậu ta cũng chất chứa muôn vàn ác ý với Lê Hi, thậm chí còn đã vạch sẵn kế hoạch sau này sẽ nhục nhã, lăng ngược đối phương ra sao.
Nếu không phải Lê Hi bất ngờ phản công khiến cậu ta trở tay không kịp, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của cậu ta thì chắc chắn bây giờ hắn đã trải qua vô số bi thảm.
Nhưng mà hôm nay, Hứa Nam tiếp xúc với một Lê Hi với bề ngoài cao ngạo lạnh lùng nhưng bên trong lại là tư thái ân cần quan tâm thì làm cho cậu ta xấu hổ không thôi. Nhất là nghĩ đến sự tâm tư không bình thường trong lòng qua hai lần tiếp xúc với Lê Hi.
Cho dù là trong căn phòng kia đắp cho cậu ta tấm drap giường hay là chủ động đưa tài nghệ gia truyền của Cố gia đến trước mặt cậu ta, lòng vị tha và sự bao dung của Lê Hi đã cho cậu ta thấy bản thân mình xấu xí ghê tởm đến cỡ nào.
Hung hăng tự tát bản thân một cái, Hứa Nam photo ra phần tài liệu do tự tay Lê Hi viết rồi cẩn thận gấp lại bỏ vào ví tiền của mình.
Điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, cậu ta save lại địa chỉ email đó vào một góc xó xỉnh trên máy tính rồi cầm áo khoác bước ra khỏi cửa.
Bây giờ Hứa Nam đã hoàn toàn khôi phục lại lý trí, cũng đã tự thông não cho bản thân.
Cậu ta sẽ ghi nhớ ý tốt của Lê Hi vào trong lòng, nhưng không có nghĩa là cậu ta sẽ bỏ qua.
Đều mang dòng máu của Cố gia như nhau, cậu ta có đầy đủ tư cách thừa kế tài sản của Cố gia!
Nhớ đến ánh mắt lãnh đạm kiêu căng của Lê Hi, Hứa Nam thầm kìm nén lại tâm tư trong lòng.
Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, cậu ta sẽ kéo thiếu niên kia từ trên thần đàn xuống, trói buộc hắn ở bên cạnh mình mãi mãi!
Thời gian thấm thoáng trôi qua, tiệc mừng thọ của lão Kỳ gia đã đến, Trạm Thiên Lãng đại diện nhà họ Trạm đi tham dự.
Vuốt ve cuốn sách cổ mua với giá cao trong tay, trong lòng Trạm Thiên Lãng tràn ngập tự tin, tự cho rằng sẽ không còn ai có lễ vật mừng thọ tốt hơn gã, ngay cả âm thanh không ngừng xì xào bàn tán bên tai cũng liếc mắt làm ngơ.
Nhìn thoáng qua Hứa Nam bên cạnh, trong mắt gã cũng toát lên vẻ đắc ý.
Trạm Thiên Lãng đã sớm điều tra rõ tình huống của Hứa Nam, biết cậu ta bị kẻ trộm viếng nhà, tổn thất rất lớn. Nhớ đến tài liệu ghi nhận Hứa Nam đã bị trộm đi cái gì, Trạm Thiên Lãng liền muốn bật cười trên sự đau khổ của kẻ khác, thậm chí gã còn đút lót cảnh sát kêu họ không cần phải nóng lòng điều tra vụ án này.
Mấy ngày nay, Hứa Nam hẳn là bận rộn giải quyết đám khách hàng kia, chắc sẽ không có thời gian chuẩn bị lễ vật mừng thọ rồi.
Còn về phần Hứa Nam đứng bồi bên cạnh Trạm Thiên Lãng thì trong lòng cũng là một mảnh lạnh lẽo.
Cậu ta biết rõ ràng Trạm Thiên Lãng đã làm những gì trong mấy ngày qua, ngày cả việc gã mang cậu ta tới đây cũng là có mục đích. Liếc mắt tìm kiếm thuộc hạ được cậu ta sắp xếp ở trong sân, Hứa Nam cúi đầu che giấu nụ cười giễu cợt.
Cái tên tiểu nhân đê tiện Trạm Thiên Lãng này, cậu ta tất nhiên sẽ không để cho gã toại nguyện đâu.
Mặc dù cuốn sách cổ đó là vật hiếm có, nhưng chung quy chỉ có đá ngọc là mới hấp dẫn lòng người.
Không biết sẽ ra sao nếu gã thấy bảo bối tâm huyết của mình không được người ta liếc mắt tới nhỉ? Liệu sẽ còn tự tin ngông cuồng như bây giờ chứ?
Hơn nữa cậu ta còn có nghe đồn rằng, vì thương tật của Trạm Thiên Lãng mà lão Trạm giống như đã quyết định tước bỏ quyền thừa kế của gã.
Trước mắt, gã đã tiêu xài toàn bộ vốn liếng trong tay, một khi đã xé rách da mặt với Trạm thị về vấn đề tài sản, đến lúc đó gã lấy gì để đấu với đứa con riêng đó đây? Phải biết rằng, đứa con riêng kia có lão Trạm chống lưng cho đó!
Lê Hi đứng trong một góc nhìn sắc mặt và bộ dạng của hai người họ, không thèm để ý uống một ngụm rượu chát vào miệng.
Rõ ràng là hận đối phương tận xương tủy nhưng mà lại hết lần này đến lần khác bày ra vẻ nhu tình mật ý đầy giả dối, thật đúng là một cặp ảnh đế nồi nào nắp vung đấy. Bất quá hôm nay, tiết mục chó cắn chó này sẽ do hắn một tay định đoạt!
Nhưng mà có một chuyện khiến hắn cảm thấy bất ngờ, đó là về kiểu dáng bộ vest của Hứa Nam trông rất giống của hắn.
Rõ ràng vào hôm đó cậu ta thấy kiểu vest của hắn mua mà tại sao không mua kiểu khác để tránh bị đụng hàng chứ? Chẳng lẽ, trong việc này có ý nghĩa gì đặc biệt?
Lê Hi nhíu mày lại, hắn cẩn thận quan sát từng nhất cử nhất động của Hứa Nam, nét mặt cũng tăng thêm sự đề phòng.
Ngay tại lúc này, có một nhân viên phục vụ tay cầm cái khay đầy ắp ly rượu ‘vô ý’ vấp ngã vào người Lê Hi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.