Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta
Chương 47: Chương 47
Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu
26/12/2017
Lê Hi phát ra tiếng cười trong trẻo, đầu lưỡi ướt át liếm khẽ lên vành tai của Kỳ Tranh
“Sao lại… Không nhìn em?”
“Đừng có nghịch.” Kỳ Tranh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đỡ lấy Lê Hi.
Nhưng động tác tiếp theo của hắn lại làm cho ánh mắt của Kỳ Tranh trở nên sâu thẳm.
Khác với Lê Hi, dung mạo của Kỳ Tranh cực kỳ tuấn mỹ.
Phong thái ưu nhã ung dung xen lẫn với khí thế nghiêm túc lạnh lẽo thấu xương, khiến người khác không kìm được tôn thờ y, không dám bất kính một chút nào.
Nhất là bộ dáng của y bây giờ, vốn đã ẩn ẩn sắp động tình rồi mà còn cố gắng lấy sự uy nghiêm che đậy đi, thật là làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Chỉ hận không thể chọc thủng lớp vỏ ngụy trang cấm dục ấy đi, muốn nhìn thử xem tư thái ẩn giấu dưới đó có bao nhiêu động tình, có bao nhiêu say mê.
Lê Hi và Kỳ Tranh che giấu rất kỹ nên không có ai phát hiện ra.
Không có ai thấy rằng ở phía dưới tấm trải bàn, cái tay hư hỏng của Lê Hi không chút kiêng kị trêu đùa chỗ đó khiến Kỳ Tranh khổ sở đè nén dục vọng không thôi.
“Ưm…” Tiếng rên rỉ như có như không khẽ phát ra từ miệng Kỳ Tranh.
Âm thanh trầm thấp kìm nén dục vọng càng khiến người ta sôi trào.
Đây là điểm hấp dẫn chết người ở một người đàn ông trưởng thành, khiến người ta say đắm không dứt.
“Suỵt!” Lê Hi bất mãn khẽ cắn vành tai của y “Nếu như bị người khác nghe được thì em sợ mình sẽ không nhịn được mà giết người diệt khẩu mất. Anh chỉ có thể là của em!”
“…” Giọng nói mang đậm dục vọng chiếm hữu làm cho Kỳ Tranh cứng đờ sống lưng.
Mặc dù sự thỏa mãn của tâm hồn khác với sự thỏa mãn của thân xác nhưng vẫn khiến y có xúc động muốn bùng nổ.
Y gắt gao ôm chặt Lê Hi vào trong lòng, mạnh mẽ hôn hắn một cái rồi đứng dậy rời khỏi.
Lê Hi nhìn theo bóng lưng của y, hắn thích thú nhếch môi, lộ ra một nụ cười quyến rũ.
Hắn tiếc nuối liếm đầu ngón tay trắng nõn, buồn bực lầm bầm “Làm sao đây? Thật muốn nuốt trọn người ta nhưng lại bận làm chính sự mất rồi!”
Khẽ cắn môi dưới, Lê Hi thở dài đi ra phía sau sâu khấu của phòng đấu giá.
Ở bên này, Lê Hi và Kỳ Tranh thì nồng nàn tình ý, tim hồng bay phấp phới, còn Trạm Thiên Lãng ở bên kia như rớt xuống hầm băng, giống như mùa đông rét buốt của tháng mười hai.
Gã không thể tin nỗi những gì đang xảy ra trước mắt mình.
Trước khi bắt đầu buổi đấu giá, bởi vì món hàng số 20 trên danh sách gặp trục trặc nên không thể mang ra đấu giá, cho nên gã không thể không dồn hết vốn liếng vào món hàng số 15.
Hơn nữa lại có thêm Lê Hi ở một bên không ngừng khiêu khích mới khiến gã không thể mua với cái giá cao vót. Nhưng kết quả lại làm lòng người nguội lạnh.
Sau khi cắt khối nguyên thạch là món hàng số 15 này ra, đây quả thật là một khối mực phỉ pha lê thượng phẩm nhưng không phải là loại tốt nhất, chỉ được xem là “Tạp Mực Phỉ” mà thôi.
“Tạp Mực Phỉ” là một loại mực phỉ đặc biệt bị lai hỗn tạp.
Loại mực phỉ này lúc nhìn sơ qua thì trông rất tinh khiết và rõ ràng.
Màu sắc bên ngoài thì trong suốt, bên trong thì đen thui như mực, giống như một cái hồ tĩnh lặng, mà dưới làn nước yên tĩnh đó là một cái đáy sâu hoắm đáng sợ.
Một miếng ngọc như vậy quả thực rất quý hiếm nhưng giá trị lại không cao bao nhiêu.
Bởi vì đây là loại mực phỉ lai tạp, lớp bên ngoài cùng của nó chỉ là pha lê trong suốt, nhưng càng đi sâu vào bên trong thì màu sắc trông rất hỗn loạn, phần lõi ở vị trí trung tâm nhỏ xíu bình thường không đáng kể.
Nhưng nếu là nhà điêu khắc có trình độ cao thì may ra có thể biến loại mực phỉ lai tạp này thành hàng thượng đẳng trân quý.
Có điều nếu lấy làm trang sức thì chỉ có lớp vỏ bên ngoài dày khoảng 3 cm là có thể xài được, còn tất cả những gì ở bên trong thì chỉ là đồ bỏ, coi như là một món trang sức thượng đẳng nhưng giá trị lại không cao mấy.
Vậy mà gã đã mua cái thứ hàng rởm không ra hàng rởm này với giá chín mươi lăm triệu cao ngất ngưỡng.
Có thể tưởng tượng ra ngày mai sẽ náo nhiệt đến cỡ nào sau khi đám cổ đông cao cấp của
Trạm thị biết được chuyện này, không chừng còn trực tiếp đá đít gã ra khỏi cái ghế tổng giám đốc đó nữa.
Biện pháp duy nhất trước mắt là làm sao để giải quyết món hàng đấu giá này. Nhưng số tiền dùng để mua cuốn sách cổ kia đã không ít, mà hiện nay gộp chung tất cả tài sản của gã và mẹ gã lại cũng chỉ khoảng được chín mươi triệu. Nếu như bây giờ mà lấy hết ra để trả thì không khác gì cắt đứt con đường sống của gã.
Nếu trông chờ vào số tiền lương ít ỏi của Trạm thị thì gã có nước chết đói, ngay cả mua một cái xe cũng không nổi.
Trong nhất thời, Trạm Thiên Lãng lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, cho dù đi đường nào cũng chết cả.
“Chừng nào Cố tiên sinh tới vậy? Thật làm người ta nôn nóng quá đi.” Lời nói của người thợ cắt đá bên cạnh hấp dẫn sự chú ý của Trạm Thiên Lãng.
“Không biết, tôi cũng gấp lắm nè. Không thể nói không nói, công nhận ngài ấy đúng là lợi hại, chỉ mới sờ có hai cái mà đã biết được khối nguyên thạch ẩn chứa phỉ thúy hình dạng ra sao, màu sắc là gì và cả chủng loại nữa. Cho nên tôi rất tò mò muốn biết trong đây rốt cuộc là loại đá ngọc gì đây?” Một người thợ cắt đá khác cũng sờ sờ nguyên thạch với vẻ mặt hào hứng.
Trạm Thiên Lãng quay đầu nhìn một cái thì lập tức cả kinh.
Khối nguyên thạch được đặt ở chỗ đó chính là món hàng số 20 mà gã đã chấm từ trước.
Đây chính là món hàng bị mất tích một cách thần kỳ trên danh sách đấu giá, hiện tại có một cái bảng được treo trên đó với cái tên vô cùng bắt bắt, Cố Yến.
Tờ giấy giao dịch trong tay rơi xuống đất, Trạm Thiên Lãng rốt cuộc cũng nhận ra, tất cả đều đã được sắp đặt sẵn ngay từ đầu, gã lại một lần nữa bị Lê Hi đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Lửa giận dữ dội bốc lên trong lòng Trạm Thiên Lãng, sự không cam lòng và oán hận khiến gã không thể nhẫn nại thêm được nữa.
Gã sải bước đi tới, hung hăng nắm chặt lấy cổ áo của thợ cắt đá rống to “Các người thông đồng với Cố Yến đùa giỡn tôi!”
“Sao có thể chứ?” Thợ cắt đá chán ghét đẩy gã ra “Danh tiếng của Thủy Vực vẫn luôn rõ ràng, khách mời được chiêu đãi luôn là các thế gia vọng tộc. Khai trương cũng đã hơn năm năm rồi, chưa bao giờ xảy ra chuyện lừa gạt tăng giá hãm hại khách hàng cả. Trạm Đại thiếu không được ngậm máu phun người!”
“Vậy thì các người hãy giải thích cho rõ tại sao món hàng số 20 lại biến mất khỏi danh sách đấu giá, còn tôi thì lại bị Cố Yến ác ý tăng giá?”
“Quy tắc của Thủy Vực từ xưa đến này vẫn không thay đổi, nhà điêu khắc được Thủy Vực mời đến có quyền tự do lựa chọn một trong các món hàng đấu giá và mua với mức giá khởi đầu. Nếu ngài đã đến đây thì sao lại không hiểu quy tắc gì hết vậy? Còn về phấn tăng giá, Cố tiên sinh đương nhiên biết rõ giá trị món hàng nên tăng giá là điều tất nhiên, có gì hiếm lạ đâu?”
“Mấy người tưởng lấy loại lí do này là có thể lừa được tôi? Cố Yến làm sao lai có thể mua khối nguyên thạch đó với giá 90 triệu được?”
“Sao lại không thể? Ngài không phải là chi ra tới chín mươi lăm triệu đó sao? Huống chi đối với tay nghề của Cố tiên sinh là nói, những khối nguyên thạch nào lọt vào mắt xanh của ngài ấy thì chính là kì trân dị bảo, chín mươi triệu thì đã sao? Bản thân ngu dốt thì nên rúc đầu ở nhà đi, đừng có mà vác mặt ra đường nghênh ngang nói tào lao, Trạm đại thiếu, bộ ngài còn quấn tã à?” Lời nói của người thợ cắt đá không hề kiêng kị gì cả.
Thanh danh của Trạm gia đã sớm thối nát trong giới đá quý, chẳng qua là không có ai muốn so đo với bọn họ mà thôi, chỉ khoác một lớp da người tầm thường mà cũng dám coi ta đây là một đại nhân vật.
“Mấy người!” Trạm Thiên Lãng giận đến thở không ra hơi, vừa muốn mở miệng chửi lại thì phía sau lưng truyền đến tiếng cười trong trẻo.
Chính là Lê Hi vừa mới sàm sỡ Kỳ Tranh hồi nãy đang đi đến. (:)))
“Đang nói cái gì mà trông vui vẻ quá vậy?” Lê Hi đi tới chỗ hai người thợ kia nói.
“Chỉ là nói giỡn vài câu với nhau thôi, Cố tiên sinh đừng để ý.” Thợ cắt đá lập tức thay đổi thái độ giễu cợt thành cung kính.
“Được rồi, được rồi, biết hai người tò mò, mau cắt khối nguyên thạch kia ra đi, nhớ phải làm theo sự hướng dẫn của tôi, không được làm tổn thương đến phần bên trong.”
“Đã biết.” Hai người thợ cắt đá biết Lê Hi muốn nói chuyện riêng với Trạm Thiên Lãng nên liền nhanh chóng rời đi nhường lại không gian cho hai người.
Thấy phía sau sân khấu không còn ai nữa, Lê Hi tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống, vẫn không có nói gì.
“Tại sao?” Trạm Thiên Lãng chất vấn.
“Anh đoán xem?” Nụ cười trên mặt của Lê Hi vẫn không thay đổi, nhưng nét mặt thì là sự giễu cợt nghiền ngẫm.
“Cậu cố ý đùa giỡn tôi?”
“Đúng!” Lê Hi gật đầu thừa nhận “Chuyện cười này của anh rất xứng đáng để lấy ra đùa giỡn đó.”
“…” Sự nhạo báng của Lê Hi làm cho Trạm Thiên Lãng như muốn rớt vào hầm băng. Mà nét mặt tràn ngập sự chế giễu của hắn khiến gã không thể nhẫn nhịn nổi.
Gã vọt tới trước mặt Lê Hi muốn vươn tay tóm lấy cổ áo của hắn thì bị Lê Hi giơ chân cản lại.
Lê Hi ngồi vững vàng trên ghế, một chân tùy ý thả lỏng giữ tư thế, chân còn lại đặt ngay chỗ vi diệu ở thân dưới của gã.
“Mày!” Thân thể của Trạm Thiên Lãng phản xạ có điều kiện lập tức dừng ngay lại.
Đôi bốt dùng để cưỡi ngựa bằng da dê màu nâu, trên đó có đính dây thừng tinh xảo rườm rà, ôm sát đôi chân làm tôn theo sự thon dài mê người. Nhưng trước mắt lại dừng ngay vị trí đáng xấu hổ của Trạm Thiên Lãng.
Nơi đó đã từng bị tổn thương không hề nhẹ hiện đang bị đạp hờ lên.
Cảm giác nguy hiểm quen thuộc này khiến Trạm Thiên Lãng không rét mà run, thân thể cứng ngắc tại chỗ không dám nhúc nhích.
Vẻ mặt của gã vô cùng khó coi nhìn chằm chằm Lê Hi, vô số lời nói bị chặn lại ở cổ họng, một câu cũng không dám thốt lên.
Lê Hi hoàn toàn không để ý đến sắc mặt tái nhợt của Trạm Thiên Lãng mà thưởng thức hột nút cổ tay áo bằng lam ngọc.
Khác với phong cách ăn mặc phóng khoáng thường thấy ở độ tuổi của Lê Hi, hắn thích phong cách cổ điển của Anh Quốc hơn.
Áo sơ mi màu xám tro phối với áo vest tay ngắn.
Lê Hi phối hợp hoàn hảo hai khí chất đặc biệt mâu thuẫn giữa thành thục ổn trọng và trong trẻo ngây thơ.
Gò má đẹp đẽ, đôi con ngươi đen nhánh, đôi môi khẽ nhếch tạo thành nụ cười bỡn cợt thích ý.
Hồn nhiên, tinh tế, mê hoặc, dễ vỡ, giống như là con búp bê gothic làm bằng gốm sứ, tuyệt mỹ hấp dẫn nhưng lại là một cơn ác mộng vô tận.
Dưới khí thế cường hãn của Lê Hi, tiết tháo của Trạm Thiên Lãng rơi rớt đầy cả đất, ngay cả suy nghĩ phản kháng cũng bay biến đi mất. Gã không tự chủ được mà run rẩy toàn thân, chỉ muốn liều mạng chạy ra khỏi nơi khủng bố này.
“Xem ra anh còn chưa nhận ra địa vị của bản thân mình?” Lê Hi cười nhẹ, động tác dưới chân cũng tăng thêm lực “Tôi nhớ là lần gặp nhau trước đó đã có nói qua rồi mà? Tôi không thích thú cưng không biết nghe lời, hay là anh cố ý quên rồi?”
“Nằm mơ giữa ban ngày… Tao sẽ không như mày muốn đâu.”
“A ha.” Lê Hi híp mắt quan sát gã một hồi rồi nói “Cho nên anh cố ý bày ra bộ dáng chật vật này là để cho tôi thương tiếc?”
“Tao rất tốt!” Trạm Thiên Lãng chối.
“Phải không?” Hỏi ngược lại một câu nhạt nhẽo, trong mắt Lê Hi lóe lên vài tia thương hại “Sao bây giờ trông anh thấp hèn thế nhở? Bất quá chỉ là vài tên hề trong Trạm thị mà cũng có thể dương oai diễu võ với anh, đối với anh thì đây là rất tốt ư?”
“…” Trạm Thiên Lãng muốn phản bác nhưng nghẹn lời.
Thấy tình trạng khổ bức của gã, nụ cười trên môi Lê Hi càng sâu hơn, giọng nói cũng mơ hồ mang theo chút ôn nhu.
Thả chân xuống, hắn đứng dậy đi đến trước mặt Trạm Thiên Lãng, mỗi một câu một chữ trong đó đều là sự cám dỗ chết người “Trạm Thiên Lãng, muốn xoay người sao? Chỉ cần anh mở miệng, tôi có thể giúp đỡ anh nha. Thật ra thì trong lòng anh hiểu rất rõ mà, so với đám ăn hại mà anh chiêu mộ mời mọc kia thì tôi đây không phải là người có năng lực nhất sao?”
“Cậu có điều kiện gì?”
“Đơn giản thôi.” Lê Hi chỉ chỉ đôi chân của mình “Chỉ cần anh quỳ xuống nguyện ý làm thú cưng của tôi thì cái gì tôi cũng sẽ giúp anh.”
“Đừng có mơ!” Trạm Thiên Lãng trợn to mắt, tức tối cự tuyệt.
“Anh nên xem xét lại lời đề nghị của tôi đi.” Lê Hi lắc đầu một cái, nét mặt không đồng ý nói “Thời gian đã không còn nhiều, nếu không nhanh chóng tìm ra giải pháp hợp lí thì Trạm thị sẽ hoàn toàn sụp đổ.”
“Cố Yến, mày không được nói gở như vậy!”
“Nói gở? Trạm Thiên Lãng, bộ anh cho rằng đám đồ trang sức đó có thể cứu vớt Trạm thị khỏi hoàn cảnh xấu trước mắt này sao? Đúng là mắc cười, cho dù thủ đoạn của anh trông có vẻ hoàn mỹ nhưng thực chất lại không phải như vậy. Tác giả của những mẫu thiết kế đó là ai, anh hẳn là biết rõ nhỉ?”
“Không có chứng cứ, mày tốt nhất đừng có ăn nói bậy bạ!”
“Tùy anh thôi. Bất quá tôi cho anh một lời khuyên chân thành, đồ vật của Cố gia, đừng nghĩ có thể lấy xài miễn phí như vậy, sớm muộn gì có một ngày anh sẽ phải hối hận quỳ xuống cầu xin tôi được sống.” Lê Hi nói xong liền xoay người rời đi.
Bỏ lại Trạm Thiên Lãng vẫn còn đang đứng ngây ngốc tại chỗ, hồi lâu vẫn chưa có tỉnh người lại.
Sau khi rời đi, Lê Hi không có tới chỗ của mấy người thợ cắt đá mà đi vòng tới một góc xó xỉnh.
Hứa Nam đứng ở chỗ đó với sắc mặt tái nhợt.
“Xem kịch vui không?” Lê Hi mở miệng trước.
Hứa Nam lắc đầu một cái, thần sắc tuyệt vọng hỏi ngược lại “Anh thích Trạm Thiên Lãng đến vậy sao?”
“Không hề.” Lê Hi chậm rãi lắc đầu, trong lời nói mang theo vài phần nhiệt độ chân thực “Có lẽ người tôi thích là cậu.”
“Thật sao?” Trong mắt Hứa Nam lóe lên tia mừng như điên, phảng phất như một tín đồ cuồng nhiệt với vị thần của mình.
“Ai biết được!” Lê Hi cười nhẹ quăng ra một câu trả lời khó hiểu, sau đó chỉ chỉ hậu đài nói “Món hàng số 20, cho cậu ngọc thạch Đế Vương Phi, mà cái màu xanh lá cây kia thật đúng là làm bẩn danh hiệu cao quý của nó.”
Lê Hi nói xong liền dứt khoát xoay người rời đi, cũng không thèm nghe câu trả lời của Hứa Nam.
“Cám ơn…” Hứa Nam nhìn bóng lưng rời đi của hắn lẩm bẩm, sự mê luyến trong mắt tăng theo cấp số nhân.
Lúc Lê Hi rời khỏi phòng đấu giá thì quả nhiên thấy Kỳ Tranh đang ngồi đợi hắn ở trong xe.
Nhào tới ôm lấy cổ của y cọ cọ, Lê Hi chôn đầu ở trong lòng y không có lên tiếng.
Tư thái xin lỗi của hắn làm cho Kỳ Tranh không thể nói ra một lời trách cứ nào được. Chỉ có thể đè nén cơn tức giận trong lòng xuống, hồi lâu sau liền cúi người cởi đôi bốt của Lê Hi ra rồi ném vào thùng rác.
“Sau này đừng làm động tác như thế nữa, bẩn hết cả giày.”
“Được, đều nghe lời anh.” Lê Hi cười cười khẽ mút yết hầu của y “Những thứ kia cũng chả quan trọng gì, bây giờ chúng ta sẽ bàn về việc có nên tiếp tục chuyện vừa rồi không nà?”
“…” Kỳ Tranh trầm mặc ôm hắn vào trong lòng, khuôn mặt lạnh tanh ra lệnh cho tài xế lái xe về nhà.
Sau buổi đấu giá, danh tiếng của Trạm Thiên Lãng ở thành phố B hoàn toàn rớt xuống đáy cốc. Mọi người ai ai cũng chưa từng nghe qua trình độ phá của tới nỗi bỏ ra chín mươi lăm triệu mua một khối mực phỉ lai tạp như thế cả. Trạm Thiên Lãng quả là không hổ là ‘Đệ nhất kẻ ngốc ném tiền như rác’ ở thành phố B này.
Mà nội bộ của Trạm thị cũng rất thất vọng về gã, trách móc gã chỉ vì một khối phỉ thúy lai tạp này mà bỏ ra số tiền ngang ngửa với tiền vốn cả công ty như thế, quả là không đáng.
Mực phỉ đúng là hiếm thấy nhưng chỉ là loại cận hiếm mà thôi.
Trạm gia có thể lấy nó làm sản phẩm cho mùa quý này để hấp dẫn con mắt của nhiều người nhưng cũng chỉ là hàng rởm mua lỗ.
Hơn thế nữa, sản phẩm còn phải dựa vào tài nghệ bậc thầy của thợ điêu khắc.
Mặc dù khối mực phỉ được Trạm Thiên Lãng mua với giá cao cắt cổ nhưng chỉ có thể mang về cho Trạm thị 50 triệu lợi nhuận không hơn không kém.
Nhưng 95 triệu bỏ ra mua nguyên liệu đã vĩnh viễn tan thành bọt nước.
Lần này Trạm gia không những kiếm được lợi lộc gì mà còn bị tổn thất nghiêm trọng.
Chuyện này đã khiến cho Trạm thị lâm vào tình cảnh hết sức nguy kịch.
Nhưng hết tai họa này lại có tai họa khác ập xuống Trạm gia, lời đồn đại nổi lên khắp nơi, có người nói là nguyên liệu của Trạm gia có nguồn gốc không rõ ràng.
Loạn trong giặc ngoài làm cho Trạm Thiên Lãng bó tay chịu trói.
Mà danh tiếng Trạm thị càng ngày càng tuột dốc khiến người ta khó có thể tin được.
Thậm chí có một vài nhà đầu tư đòi rút lại vốn và trả hàng lại.
Trước mắt, Trạm Thiên Lãng sắp chết chìm trong nước miếng của dư luận, gã vắt kiệt đầu óc để tìm cách giải quyết tình cảnh tệ hại này.
Lúc này, gã đột nhiên nhớ đến đời trước có thịnh hành một trang mạng xã hội gọi là weibo, gã có thể lợi dụng weibo để quảng cáo sản phẩm của công ty với quần chúng.
Dù sao thì hơn 90% dân số đâu có biết gì về giới đá quý, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể qua ải trót lọt.
Vì vậy, gã chỉ cần chỉnh sửa lại một tí là có thể khiến mọi người tin sái cổ, hơn nữa phần thiết kế kia đúng là bảng vẽ tay xuất phát từ Trạm gia.
Mà gã đã hỏi qua luật sư, muốn kiện tội trộm cắp thì phải cần có bằng chứng.
Năm đó Lê Hi chỉ để lại mỗi một quyển sổ đó ở nhà cũ, cho dù hắn muốn tố cáo gã thì cũng không có bất kì nhân chứng hay vật chứng nào.
Cho dù phong cách có vài phần giống nhau thì đã sao?
Có rất nhiều nhà điêu khắc cũng có phong cách giống như vậy, hơn nữa Lê Hi cũng chỉ là một nhà điêu khắc trẻ tuổi mới nổi danh trong giới mà thôi. Cho dù ánh hào quang của Cố gia sáng rọi đến mấy nhưng nếu không có chứng cứ thì hắn cũng không thể làm gì được.
Cho nên Trạm Thiên Lãng càng thêm chắc chắn.
Gã lấy danh nghĩa của mình tạo một tài khoản trên weibo, rồi đăng lên tất cả bảng thiết kế của Trạm thị từ phác thảo đến bảng vẽ hoàn chỉnh, ngay cả dự án tiêu thụ ra sao cũng đăng lên nốt.
Đồng thời, gã cũng tự tạo cho mình một hình tượng độc đáo mới mẻ, đó là hình tượng của một thanh niên trẻ tuổi đang phát triển xí nghiệp của gia đình. Hơn nữa cũng bỏ tiền mua thêm fan hòng nâng cao tên tuổi bản thân để được nổi tiếng
Có lẽ đây là một thế giới coi trọng nhan sắc, dung mạo của Trạm Thiên Lãng không tầm thường cùng với gia cảnh ưu tú nên gã có không ít người ủng hộ.
Một số người trẻ tuổi không biết đến thanh danh thối nát của Trạm thị nên thần tượng Trạm Thiên Lãng như thần thánh.
Thậm chí còn mang tới một làn sóng phong trào khiến các xí nghiệp nhỏ khác cũng rối rít noi gương theo.
Tình huống được nhiều người ủng hộ như vậy đích thực khiến Trạm Thiên Lãng cứu vãn được phần nào hình tượng thối nát trong nội bộ Trạm thị.
Nhưng rất nhiều thế gia cầm quyền lâu năm hiểu rõ, phương pháp này mặc dù có hiệu quả tức thì nhưng không có lâu dài mấy.
Trong mắt Lê Hi mà nói, hành động lần này của Trạm Thiên Lãng đúng là quá ngu ngốc, chỉ lo nhìn vào cái lợi trước mắt mà không có suy tính đến hậu quả sau này.
Không sai, phương pháp mà Trạm Thiên Lãng sử dụng đúng là làm cho danh tiếng của
Trạm thị tăng lên nhưng gã đã quên mất một điều quan trọng.
Tài nguyên châu báu của Trạm thị từ trước đến nay luôn đi trên con đường cao cấp đắt tiền, mẫu thiết kế sản phẩm đều dựa vào sự đơn giản ưu nhã là chính.
Mà nguyên liệu luôn là mặt hàng cao cấp, giá trị không nhỏ.
Đặc biệt là khối mực phỉ kia được những thợ điêu khắc mà gã mời chào làm ra những sản phẩm đẹp mắt, nhưng giá cả hơn tám triệu cũng chỉ khiến người ta ngắm nhìn thôi chứ không dám mua.
Cho dù thèm thuồng muốn bỏ vào túi nhưng đành bất lực đứng ngắm chơi.
Quả nhiên, mặc dù quảng cáo rất hấp dẫn người xem nhưng khi Trạm thị tung ra sản phẩm mới toanh thì mức thu nhập lại thấp đến đáng thương.
Trong thời khắc mưa gió lất phất này, thư cáo buộc tội danh ‘Ăn cắp bản quyền tác phẩm’ của tòa án được gửi đến Trạm thị.
Mà Trạm thị cũng đã tung ra video quảng cáo sản phẩm mới trên weibo.
Có lẽ là không trải qua hậu kỳ chỉnh sửa nên khác xa với những sản phẩm chói sáng mà Trạm Thiên Lãng đã đăng lên trước đó.
Ngược lại trông có vẻ ảm đạm thiếu đi sức sống.
Nhưng mà điều làm người ta kinh ngạc là phần hoa văn được khắc lên đó.
Rõ ràng là loại hoa văn thường thấy trên các món trang sức bằng ngọc thạch, nhưng sau khi nhúng phần hoa văn đó vào mực rồi ịn lên giấy trắng thì lại tạo thành một chữ Cố.
Xảy ra tình trạng như vậy khiến một cư dân mạng trên weibo bật ngón giữa nói “Kỹ thuật không tốt, làm cẩu thả cũng tạm chấp nhận đi, tôi coi như ngài tiêu tiền chiếu cố người mới, quăng tiền cho chó gặm. Nhưng việc ngài ăn cắp ý tưởng bản quyền đúng là quá đáng! Có phải coi cư dân mạng chúng tôi là dân nhà quê không có mắt, không rành những thứ này nên tùy tiện rêu rao với giá cắt cổ là có thể cho rằng chúng tôi không phân biệt được thật giả?”
Một lời bình luận gây nên một làn sóng kịch liệt.
Trạm gia hoàn toàn bị đẩy lên đầu ngọn sóng.
Những chuyện cũ năm xưa bị che dấu giờ cũng bị lôi ra tất tần tật.
Thủ đoạn phi pháp chèn ép các xí nghiệp mới nổi, lấy giá cao cướp đoạt các nhà điều khắc ưu tú của các công ty nhỏ.
Ngay cả quãng thời gian Lê Hi ở nhà họ Trạm mười năm trời cũng bị bới ra.
Thậm chí vụ tai nạn giao thông năm đó của cha mẹ Cố cũng được nhắc tới.
Có người đánh liều suy đoán, vụ tai nạn năm đó là do hai chiếc xe đâm vào nhau ở phía chính diện, nhưng mà tại sao tài xế còn sống mà hai người ngồi phía sau lại tử vong?
Trạm thị rơi vào tình trạng khủng hoảng lớn chưa từng có, Trạm Thiên Lãng hoàn toàn bị Hội đồng quản trị cách chức, còn lão Trạm thì nghĩ cách xoay chuyển tình huống xấu trước mắt và giải quyết đứa con bất hiếu Trạm Thiên Lãng này như thế nào.
Trong lúc lão đang lâm vào tình cảnh khó xử thì đứa con riêng đẩy cửa đi vào.
“Cha.” Hắn ta cung kính đặt ly cà phê vào tay lão Trạm rồi nhẹ giọng khuyên nhủ “Ngài đã bận rộn cả ngày rồi, hay là nghỉ ngơi một chút đi?”
“Không sao.” Lão Trạm phất tay “Con tới tìm ta có chuyện gì?”
“Vâng, trước đó ngài có yêu cầu con đi gặp Mạnh thiếu gia bàn về việc đầu tư. Mạnh thiếu gia có vẻ đồng ý đầu tư, nhưng anh ta có một yêu cầu đặc biệt…”
“Yêu cầu gì?” Thấy hắn ta muốn nói lại thôi, lão Trạm biết điều kiện này e là không dễ dàng gì.
“Anh ta nói… Muốn bàn bạc trực tiếp với anh trai.” Đứa con riêng cúi thấp đầu, giống như là không dám nhìn thẳng vào lão Trạm, nhưng ánh mắt khép hờ lại che đi sự châm chọc cùng giễu cợt.
Một người lăn lộn nhiều năm như lão Trạm sao lại không hiểu lời nói mập mờ của đứa con riêng, lão lập tức liền biết được ẩn ý sâu xa trong đó.
Nhớ tới mấy lời đồn đãi về sở thích kỳ quặc của Mạnh thiếu gia, trong lòng lão không khỏi tốt hơn vài phần, lão tùy tiện nói “Nếu Mạnh thiếu gia đã có ý nâng đỡ thì kêu nó đi đi.”
“Vâng.” Đứa con riêng đáp lời rồi xoay người rời đi.
Mà trong lúc này, Lê Hi nhận được tin nhắn gửi tới, khóe môi nhếch lên tạo thành độ cong lạnh buốt…
“Sao lại… Không nhìn em?”
“Đừng có nghịch.” Kỳ Tranh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đỡ lấy Lê Hi.
Nhưng động tác tiếp theo của hắn lại làm cho ánh mắt của Kỳ Tranh trở nên sâu thẳm.
Khác với Lê Hi, dung mạo của Kỳ Tranh cực kỳ tuấn mỹ.
Phong thái ưu nhã ung dung xen lẫn với khí thế nghiêm túc lạnh lẽo thấu xương, khiến người khác không kìm được tôn thờ y, không dám bất kính một chút nào.
Nhất là bộ dáng của y bây giờ, vốn đã ẩn ẩn sắp động tình rồi mà còn cố gắng lấy sự uy nghiêm che đậy đi, thật là làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Chỉ hận không thể chọc thủng lớp vỏ ngụy trang cấm dục ấy đi, muốn nhìn thử xem tư thái ẩn giấu dưới đó có bao nhiêu động tình, có bao nhiêu say mê.
Lê Hi và Kỳ Tranh che giấu rất kỹ nên không có ai phát hiện ra.
Không có ai thấy rằng ở phía dưới tấm trải bàn, cái tay hư hỏng của Lê Hi không chút kiêng kị trêu đùa chỗ đó khiến Kỳ Tranh khổ sở đè nén dục vọng không thôi.
“Ưm…” Tiếng rên rỉ như có như không khẽ phát ra từ miệng Kỳ Tranh.
Âm thanh trầm thấp kìm nén dục vọng càng khiến người ta sôi trào.
Đây là điểm hấp dẫn chết người ở một người đàn ông trưởng thành, khiến người ta say đắm không dứt.
“Suỵt!” Lê Hi bất mãn khẽ cắn vành tai của y “Nếu như bị người khác nghe được thì em sợ mình sẽ không nhịn được mà giết người diệt khẩu mất. Anh chỉ có thể là của em!”
“…” Giọng nói mang đậm dục vọng chiếm hữu làm cho Kỳ Tranh cứng đờ sống lưng.
Mặc dù sự thỏa mãn của tâm hồn khác với sự thỏa mãn của thân xác nhưng vẫn khiến y có xúc động muốn bùng nổ.
Y gắt gao ôm chặt Lê Hi vào trong lòng, mạnh mẽ hôn hắn một cái rồi đứng dậy rời khỏi.
Lê Hi nhìn theo bóng lưng của y, hắn thích thú nhếch môi, lộ ra một nụ cười quyến rũ.
Hắn tiếc nuối liếm đầu ngón tay trắng nõn, buồn bực lầm bầm “Làm sao đây? Thật muốn nuốt trọn người ta nhưng lại bận làm chính sự mất rồi!”
Khẽ cắn môi dưới, Lê Hi thở dài đi ra phía sau sâu khấu của phòng đấu giá.
Ở bên này, Lê Hi và Kỳ Tranh thì nồng nàn tình ý, tim hồng bay phấp phới, còn Trạm Thiên Lãng ở bên kia như rớt xuống hầm băng, giống như mùa đông rét buốt của tháng mười hai.
Gã không thể tin nỗi những gì đang xảy ra trước mắt mình.
Trước khi bắt đầu buổi đấu giá, bởi vì món hàng số 20 trên danh sách gặp trục trặc nên không thể mang ra đấu giá, cho nên gã không thể không dồn hết vốn liếng vào món hàng số 15.
Hơn nữa lại có thêm Lê Hi ở một bên không ngừng khiêu khích mới khiến gã không thể mua với cái giá cao vót. Nhưng kết quả lại làm lòng người nguội lạnh.
Sau khi cắt khối nguyên thạch là món hàng số 15 này ra, đây quả thật là một khối mực phỉ pha lê thượng phẩm nhưng không phải là loại tốt nhất, chỉ được xem là “Tạp Mực Phỉ” mà thôi.
“Tạp Mực Phỉ” là một loại mực phỉ đặc biệt bị lai hỗn tạp.
Loại mực phỉ này lúc nhìn sơ qua thì trông rất tinh khiết và rõ ràng.
Màu sắc bên ngoài thì trong suốt, bên trong thì đen thui như mực, giống như một cái hồ tĩnh lặng, mà dưới làn nước yên tĩnh đó là một cái đáy sâu hoắm đáng sợ.
Một miếng ngọc như vậy quả thực rất quý hiếm nhưng giá trị lại không cao bao nhiêu.
Bởi vì đây là loại mực phỉ lai tạp, lớp bên ngoài cùng của nó chỉ là pha lê trong suốt, nhưng càng đi sâu vào bên trong thì màu sắc trông rất hỗn loạn, phần lõi ở vị trí trung tâm nhỏ xíu bình thường không đáng kể.
Nhưng nếu là nhà điêu khắc có trình độ cao thì may ra có thể biến loại mực phỉ lai tạp này thành hàng thượng đẳng trân quý.
Có điều nếu lấy làm trang sức thì chỉ có lớp vỏ bên ngoài dày khoảng 3 cm là có thể xài được, còn tất cả những gì ở bên trong thì chỉ là đồ bỏ, coi như là một món trang sức thượng đẳng nhưng giá trị lại không cao mấy.
Vậy mà gã đã mua cái thứ hàng rởm không ra hàng rởm này với giá chín mươi lăm triệu cao ngất ngưỡng.
Có thể tưởng tượng ra ngày mai sẽ náo nhiệt đến cỡ nào sau khi đám cổ đông cao cấp của
Trạm thị biết được chuyện này, không chừng còn trực tiếp đá đít gã ra khỏi cái ghế tổng giám đốc đó nữa.
Biện pháp duy nhất trước mắt là làm sao để giải quyết món hàng đấu giá này. Nhưng số tiền dùng để mua cuốn sách cổ kia đã không ít, mà hiện nay gộp chung tất cả tài sản của gã và mẹ gã lại cũng chỉ khoảng được chín mươi triệu. Nếu như bây giờ mà lấy hết ra để trả thì không khác gì cắt đứt con đường sống của gã.
Nếu trông chờ vào số tiền lương ít ỏi của Trạm thị thì gã có nước chết đói, ngay cả mua một cái xe cũng không nổi.
Trong nhất thời, Trạm Thiên Lãng lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, cho dù đi đường nào cũng chết cả.
“Chừng nào Cố tiên sinh tới vậy? Thật làm người ta nôn nóng quá đi.” Lời nói của người thợ cắt đá bên cạnh hấp dẫn sự chú ý của Trạm Thiên Lãng.
“Không biết, tôi cũng gấp lắm nè. Không thể nói không nói, công nhận ngài ấy đúng là lợi hại, chỉ mới sờ có hai cái mà đã biết được khối nguyên thạch ẩn chứa phỉ thúy hình dạng ra sao, màu sắc là gì và cả chủng loại nữa. Cho nên tôi rất tò mò muốn biết trong đây rốt cuộc là loại đá ngọc gì đây?” Một người thợ cắt đá khác cũng sờ sờ nguyên thạch với vẻ mặt hào hứng.
Trạm Thiên Lãng quay đầu nhìn một cái thì lập tức cả kinh.
Khối nguyên thạch được đặt ở chỗ đó chính là món hàng số 20 mà gã đã chấm từ trước.
Đây chính là món hàng bị mất tích một cách thần kỳ trên danh sách đấu giá, hiện tại có một cái bảng được treo trên đó với cái tên vô cùng bắt bắt, Cố Yến.
Tờ giấy giao dịch trong tay rơi xuống đất, Trạm Thiên Lãng rốt cuộc cũng nhận ra, tất cả đều đã được sắp đặt sẵn ngay từ đầu, gã lại một lần nữa bị Lê Hi đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Lửa giận dữ dội bốc lên trong lòng Trạm Thiên Lãng, sự không cam lòng và oán hận khiến gã không thể nhẫn nại thêm được nữa.
Gã sải bước đi tới, hung hăng nắm chặt lấy cổ áo của thợ cắt đá rống to “Các người thông đồng với Cố Yến đùa giỡn tôi!”
“Sao có thể chứ?” Thợ cắt đá chán ghét đẩy gã ra “Danh tiếng của Thủy Vực vẫn luôn rõ ràng, khách mời được chiêu đãi luôn là các thế gia vọng tộc. Khai trương cũng đã hơn năm năm rồi, chưa bao giờ xảy ra chuyện lừa gạt tăng giá hãm hại khách hàng cả. Trạm Đại thiếu không được ngậm máu phun người!”
“Vậy thì các người hãy giải thích cho rõ tại sao món hàng số 20 lại biến mất khỏi danh sách đấu giá, còn tôi thì lại bị Cố Yến ác ý tăng giá?”
“Quy tắc của Thủy Vực từ xưa đến này vẫn không thay đổi, nhà điêu khắc được Thủy Vực mời đến có quyền tự do lựa chọn một trong các món hàng đấu giá và mua với mức giá khởi đầu. Nếu ngài đã đến đây thì sao lại không hiểu quy tắc gì hết vậy? Còn về phấn tăng giá, Cố tiên sinh đương nhiên biết rõ giá trị món hàng nên tăng giá là điều tất nhiên, có gì hiếm lạ đâu?”
“Mấy người tưởng lấy loại lí do này là có thể lừa được tôi? Cố Yến làm sao lai có thể mua khối nguyên thạch đó với giá 90 triệu được?”
“Sao lại không thể? Ngài không phải là chi ra tới chín mươi lăm triệu đó sao? Huống chi đối với tay nghề của Cố tiên sinh là nói, những khối nguyên thạch nào lọt vào mắt xanh của ngài ấy thì chính là kì trân dị bảo, chín mươi triệu thì đã sao? Bản thân ngu dốt thì nên rúc đầu ở nhà đi, đừng có mà vác mặt ra đường nghênh ngang nói tào lao, Trạm đại thiếu, bộ ngài còn quấn tã à?” Lời nói của người thợ cắt đá không hề kiêng kị gì cả.
Thanh danh của Trạm gia đã sớm thối nát trong giới đá quý, chẳng qua là không có ai muốn so đo với bọn họ mà thôi, chỉ khoác một lớp da người tầm thường mà cũng dám coi ta đây là một đại nhân vật.
“Mấy người!” Trạm Thiên Lãng giận đến thở không ra hơi, vừa muốn mở miệng chửi lại thì phía sau lưng truyền đến tiếng cười trong trẻo.
Chính là Lê Hi vừa mới sàm sỡ Kỳ Tranh hồi nãy đang đi đến. (:)))
“Đang nói cái gì mà trông vui vẻ quá vậy?” Lê Hi đi tới chỗ hai người thợ kia nói.
“Chỉ là nói giỡn vài câu với nhau thôi, Cố tiên sinh đừng để ý.” Thợ cắt đá lập tức thay đổi thái độ giễu cợt thành cung kính.
“Được rồi, được rồi, biết hai người tò mò, mau cắt khối nguyên thạch kia ra đi, nhớ phải làm theo sự hướng dẫn của tôi, không được làm tổn thương đến phần bên trong.”
“Đã biết.” Hai người thợ cắt đá biết Lê Hi muốn nói chuyện riêng với Trạm Thiên Lãng nên liền nhanh chóng rời đi nhường lại không gian cho hai người.
Thấy phía sau sân khấu không còn ai nữa, Lê Hi tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống, vẫn không có nói gì.
“Tại sao?” Trạm Thiên Lãng chất vấn.
“Anh đoán xem?” Nụ cười trên mặt của Lê Hi vẫn không thay đổi, nhưng nét mặt thì là sự giễu cợt nghiền ngẫm.
“Cậu cố ý đùa giỡn tôi?”
“Đúng!” Lê Hi gật đầu thừa nhận “Chuyện cười này của anh rất xứng đáng để lấy ra đùa giỡn đó.”
“…” Sự nhạo báng của Lê Hi làm cho Trạm Thiên Lãng như muốn rớt vào hầm băng. Mà nét mặt tràn ngập sự chế giễu của hắn khiến gã không thể nhẫn nhịn nổi.
Gã vọt tới trước mặt Lê Hi muốn vươn tay tóm lấy cổ áo của hắn thì bị Lê Hi giơ chân cản lại.
Lê Hi ngồi vững vàng trên ghế, một chân tùy ý thả lỏng giữ tư thế, chân còn lại đặt ngay chỗ vi diệu ở thân dưới của gã.
“Mày!” Thân thể của Trạm Thiên Lãng phản xạ có điều kiện lập tức dừng ngay lại.
Đôi bốt dùng để cưỡi ngựa bằng da dê màu nâu, trên đó có đính dây thừng tinh xảo rườm rà, ôm sát đôi chân làm tôn theo sự thon dài mê người. Nhưng trước mắt lại dừng ngay vị trí đáng xấu hổ của Trạm Thiên Lãng.
Nơi đó đã từng bị tổn thương không hề nhẹ hiện đang bị đạp hờ lên.
Cảm giác nguy hiểm quen thuộc này khiến Trạm Thiên Lãng không rét mà run, thân thể cứng ngắc tại chỗ không dám nhúc nhích.
Vẻ mặt của gã vô cùng khó coi nhìn chằm chằm Lê Hi, vô số lời nói bị chặn lại ở cổ họng, một câu cũng không dám thốt lên.
Lê Hi hoàn toàn không để ý đến sắc mặt tái nhợt của Trạm Thiên Lãng mà thưởng thức hột nút cổ tay áo bằng lam ngọc.
Khác với phong cách ăn mặc phóng khoáng thường thấy ở độ tuổi của Lê Hi, hắn thích phong cách cổ điển của Anh Quốc hơn.
Áo sơ mi màu xám tro phối với áo vest tay ngắn.
Lê Hi phối hợp hoàn hảo hai khí chất đặc biệt mâu thuẫn giữa thành thục ổn trọng và trong trẻo ngây thơ.
Gò má đẹp đẽ, đôi con ngươi đen nhánh, đôi môi khẽ nhếch tạo thành nụ cười bỡn cợt thích ý.
Hồn nhiên, tinh tế, mê hoặc, dễ vỡ, giống như là con búp bê gothic làm bằng gốm sứ, tuyệt mỹ hấp dẫn nhưng lại là một cơn ác mộng vô tận.
Dưới khí thế cường hãn của Lê Hi, tiết tháo của Trạm Thiên Lãng rơi rớt đầy cả đất, ngay cả suy nghĩ phản kháng cũng bay biến đi mất. Gã không tự chủ được mà run rẩy toàn thân, chỉ muốn liều mạng chạy ra khỏi nơi khủng bố này.
“Xem ra anh còn chưa nhận ra địa vị của bản thân mình?” Lê Hi cười nhẹ, động tác dưới chân cũng tăng thêm lực “Tôi nhớ là lần gặp nhau trước đó đã có nói qua rồi mà? Tôi không thích thú cưng không biết nghe lời, hay là anh cố ý quên rồi?”
“Nằm mơ giữa ban ngày… Tao sẽ không như mày muốn đâu.”
“A ha.” Lê Hi híp mắt quan sát gã một hồi rồi nói “Cho nên anh cố ý bày ra bộ dáng chật vật này là để cho tôi thương tiếc?”
“Tao rất tốt!” Trạm Thiên Lãng chối.
“Phải không?” Hỏi ngược lại một câu nhạt nhẽo, trong mắt Lê Hi lóe lên vài tia thương hại “Sao bây giờ trông anh thấp hèn thế nhở? Bất quá chỉ là vài tên hề trong Trạm thị mà cũng có thể dương oai diễu võ với anh, đối với anh thì đây là rất tốt ư?”
“…” Trạm Thiên Lãng muốn phản bác nhưng nghẹn lời.
Thấy tình trạng khổ bức của gã, nụ cười trên môi Lê Hi càng sâu hơn, giọng nói cũng mơ hồ mang theo chút ôn nhu.
Thả chân xuống, hắn đứng dậy đi đến trước mặt Trạm Thiên Lãng, mỗi một câu một chữ trong đó đều là sự cám dỗ chết người “Trạm Thiên Lãng, muốn xoay người sao? Chỉ cần anh mở miệng, tôi có thể giúp đỡ anh nha. Thật ra thì trong lòng anh hiểu rất rõ mà, so với đám ăn hại mà anh chiêu mộ mời mọc kia thì tôi đây không phải là người có năng lực nhất sao?”
“Cậu có điều kiện gì?”
“Đơn giản thôi.” Lê Hi chỉ chỉ đôi chân của mình “Chỉ cần anh quỳ xuống nguyện ý làm thú cưng của tôi thì cái gì tôi cũng sẽ giúp anh.”
“Đừng có mơ!” Trạm Thiên Lãng trợn to mắt, tức tối cự tuyệt.
“Anh nên xem xét lại lời đề nghị của tôi đi.” Lê Hi lắc đầu một cái, nét mặt không đồng ý nói “Thời gian đã không còn nhiều, nếu không nhanh chóng tìm ra giải pháp hợp lí thì Trạm thị sẽ hoàn toàn sụp đổ.”
“Cố Yến, mày không được nói gở như vậy!”
“Nói gở? Trạm Thiên Lãng, bộ anh cho rằng đám đồ trang sức đó có thể cứu vớt Trạm thị khỏi hoàn cảnh xấu trước mắt này sao? Đúng là mắc cười, cho dù thủ đoạn của anh trông có vẻ hoàn mỹ nhưng thực chất lại không phải như vậy. Tác giả của những mẫu thiết kế đó là ai, anh hẳn là biết rõ nhỉ?”
“Không có chứng cứ, mày tốt nhất đừng có ăn nói bậy bạ!”
“Tùy anh thôi. Bất quá tôi cho anh một lời khuyên chân thành, đồ vật của Cố gia, đừng nghĩ có thể lấy xài miễn phí như vậy, sớm muộn gì có một ngày anh sẽ phải hối hận quỳ xuống cầu xin tôi được sống.” Lê Hi nói xong liền xoay người rời đi.
Bỏ lại Trạm Thiên Lãng vẫn còn đang đứng ngây ngốc tại chỗ, hồi lâu vẫn chưa có tỉnh người lại.
Sau khi rời đi, Lê Hi không có tới chỗ của mấy người thợ cắt đá mà đi vòng tới một góc xó xỉnh.
Hứa Nam đứng ở chỗ đó với sắc mặt tái nhợt.
“Xem kịch vui không?” Lê Hi mở miệng trước.
Hứa Nam lắc đầu một cái, thần sắc tuyệt vọng hỏi ngược lại “Anh thích Trạm Thiên Lãng đến vậy sao?”
“Không hề.” Lê Hi chậm rãi lắc đầu, trong lời nói mang theo vài phần nhiệt độ chân thực “Có lẽ người tôi thích là cậu.”
“Thật sao?” Trong mắt Hứa Nam lóe lên tia mừng như điên, phảng phất như một tín đồ cuồng nhiệt với vị thần của mình.
“Ai biết được!” Lê Hi cười nhẹ quăng ra một câu trả lời khó hiểu, sau đó chỉ chỉ hậu đài nói “Món hàng số 20, cho cậu ngọc thạch Đế Vương Phi, mà cái màu xanh lá cây kia thật đúng là làm bẩn danh hiệu cao quý của nó.”
Lê Hi nói xong liền dứt khoát xoay người rời đi, cũng không thèm nghe câu trả lời của Hứa Nam.
“Cám ơn…” Hứa Nam nhìn bóng lưng rời đi của hắn lẩm bẩm, sự mê luyến trong mắt tăng theo cấp số nhân.
Lúc Lê Hi rời khỏi phòng đấu giá thì quả nhiên thấy Kỳ Tranh đang ngồi đợi hắn ở trong xe.
Nhào tới ôm lấy cổ của y cọ cọ, Lê Hi chôn đầu ở trong lòng y không có lên tiếng.
Tư thái xin lỗi của hắn làm cho Kỳ Tranh không thể nói ra một lời trách cứ nào được. Chỉ có thể đè nén cơn tức giận trong lòng xuống, hồi lâu sau liền cúi người cởi đôi bốt của Lê Hi ra rồi ném vào thùng rác.
“Sau này đừng làm động tác như thế nữa, bẩn hết cả giày.”
“Được, đều nghe lời anh.” Lê Hi cười cười khẽ mút yết hầu của y “Những thứ kia cũng chả quan trọng gì, bây giờ chúng ta sẽ bàn về việc có nên tiếp tục chuyện vừa rồi không nà?”
“…” Kỳ Tranh trầm mặc ôm hắn vào trong lòng, khuôn mặt lạnh tanh ra lệnh cho tài xế lái xe về nhà.
Sau buổi đấu giá, danh tiếng của Trạm Thiên Lãng ở thành phố B hoàn toàn rớt xuống đáy cốc. Mọi người ai ai cũng chưa từng nghe qua trình độ phá của tới nỗi bỏ ra chín mươi lăm triệu mua một khối mực phỉ lai tạp như thế cả. Trạm Thiên Lãng quả là không hổ là ‘Đệ nhất kẻ ngốc ném tiền như rác’ ở thành phố B này.
Mà nội bộ của Trạm thị cũng rất thất vọng về gã, trách móc gã chỉ vì một khối phỉ thúy lai tạp này mà bỏ ra số tiền ngang ngửa với tiền vốn cả công ty như thế, quả là không đáng.
Mực phỉ đúng là hiếm thấy nhưng chỉ là loại cận hiếm mà thôi.
Trạm gia có thể lấy nó làm sản phẩm cho mùa quý này để hấp dẫn con mắt của nhiều người nhưng cũng chỉ là hàng rởm mua lỗ.
Hơn thế nữa, sản phẩm còn phải dựa vào tài nghệ bậc thầy của thợ điêu khắc.
Mặc dù khối mực phỉ được Trạm Thiên Lãng mua với giá cao cắt cổ nhưng chỉ có thể mang về cho Trạm thị 50 triệu lợi nhuận không hơn không kém.
Nhưng 95 triệu bỏ ra mua nguyên liệu đã vĩnh viễn tan thành bọt nước.
Lần này Trạm gia không những kiếm được lợi lộc gì mà còn bị tổn thất nghiêm trọng.
Chuyện này đã khiến cho Trạm thị lâm vào tình cảnh hết sức nguy kịch.
Nhưng hết tai họa này lại có tai họa khác ập xuống Trạm gia, lời đồn đại nổi lên khắp nơi, có người nói là nguyên liệu của Trạm gia có nguồn gốc không rõ ràng.
Loạn trong giặc ngoài làm cho Trạm Thiên Lãng bó tay chịu trói.
Mà danh tiếng Trạm thị càng ngày càng tuột dốc khiến người ta khó có thể tin được.
Thậm chí có một vài nhà đầu tư đòi rút lại vốn và trả hàng lại.
Trước mắt, Trạm Thiên Lãng sắp chết chìm trong nước miếng của dư luận, gã vắt kiệt đầu óc để tìm cách giải quyết tình cảnh tệ hại này.
Lúc này, gã đột nhiên nhớ đến đời trước có thịnh hành một trang mạng xã hội gọi là weibo, gã có thể lợi dụng weibo để quảng cáo sản phẩm của công ty với quần chúng.
Dù sao thì hơn 90% dân số đâu có biết gì về giới đá quý, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể qua ải trót lọt.
Vì vậy, gã chỉ cần chỉnh sửa lại một tí là có thể khiến mọi người tin sái cổ, hơn nữa phần thiết kế kia đúng là bảng vẽ tay xuất phát từ Trạm gia.
Mà gã đã hỏi qua luật sư, muốn kiện tội trộm cắp thì phải cần có bằng chứng.
Năm đó Lê Hi chỉ để lại mỗi một quyển sổ đó ở nhà cũ, cho dù hắn muốn tố cáo gã thì cũng không có bất kì nhân chứng hay vật chứng nào.
Cho dù phong cách có vài phần giống nhau thì đã sao?
Có rất nhiều nhà điêu khắc cũng có phong cách giống như vậy, hơn nữa Lê Hi cũng chỉ là một nhà điêu khắc trẻ tuổi mới nổi danh trong giới mà thôi. Cho dù ánh hào quang của Cố gia sáng rọi đến mấy nhưng nếu không có chứng cứ thì hắn cũng không thể làm gì được.
Cho nên Trạm Thiên Lãng càng thêm chắc chắn.
Gã lấy danh nghĩa của mình tạo một tài khoản trên weibo, rồi đăng lên tất cả bảng thiết kế của Trạm thị từ phác thảo đến bảng vẽ hoàn chỉnh, ngay cả dự án tiêu thụ ra sao cũng đăng lên nốt.
Đồng thời, gã cũng tự tạo cho mình một hình tượng độc đáo mới mẻ, đó là hình tượng của một thanh niên trẻ tuổi đang phát triển xí nghiệp của gia đình. Hơn nữa cũng bỏ tiền mua thêm fan hòng nâng cao tên tuổi bản thân để được nổi tiếng
Có lẽ đây là một thế giới coi trọng nhan sắc, dung mạo của Trạm Thiên Lãng không tầm thường cùng với gia cảnh ưu tú nên gã có không ít người ủng hộ.
Một số người trẻ tuổi không biết đến thanh danh thối nát của Trạm thị nên thần tượng Trạm Thiên Lãng như thần thánh.
Thậm chí còn mang tới một làn sóng phong trào khiến các xí nghiệp nhỏ khác cũng rối rít noi gương theo.
Tình huống được nhiều người ủng hộ như vậy đích thực khiến Trạm Thiên Lãng cứu vãn được phần nào hình tượng thối nát trong nội bộ Trạm thị.
Nhưng rất nhiều thế gia cầm quyền lâu năm hiểu rõ, phương pháp này mặc dù có hiệu quả tức thì nhưng không có lâu dài mấy.
Trong mắt Lê Hi mà nói, hành động lần này của Trạm Thiên Lãng đúng là quá ngu ngốc, chỉ lo nhìn vào cái lợi trước mắt mà không có suy tính đến hậu quả sau này.
Không sai, phương pháp mà Trạm Thiên Lãng sử dụng đúng là làm cho danh tiếng của
Trạm thị tăng lên nhưng gã đã quên mất một điều quan trọng.
Tài nguyên châu báu của Trạm thị từ trước đến nay luôn đi trên con đường cao cấp đắt tiền, mẫu thiết kế sản phẩm đều dựa vào sự đơn giản ưu nhã là chính.
Mà nguyên liệu luôn là mặt hàng cao cấp, giá trị không nhỏ.
Đặc biệt là khối mực phỉ kia được những thợ điêu khắc mà gã mời chào làm ra những sản phẩm đẹp mắt, nhưng giá cả hơn tám triệu cũng chỉ khiến người ta ngắm nhìn thôi chứ không dám mua.
Cho dù thèm thuồng muốn bỏ vào túi nhưng đành bất lực đứng ngắm chơi.
Quả nhiên, mặc dù quảng cáo rất hấp dẫn người xem nhưng khi Trạm thị tung ra sản phẩm mới toanh thì mức thu nhập lại thấp đến đáng thương.
Trong thời khắc mưa gió lất phất này, thư cáo buộc tội danh ‘Ăn cắp bản quyền tác phẩm’ của tòa án được gửi đến Trạm thị.
Mà Trạm thị cũng đã tung ra video quảng cáo sản phẩm mới trên weibo.
Có lẽ là không trải qua hậu kỳ chỉnh sửa nên khác xa với những sản phẩm chói sáng mà Trạm Thiên Lãng đã đăng lên trước đó.
Ngược lại trông có vẻ ảm đạm thiếu đi sức sống.
Nhưng mà điều làm người ta kinh ngạc là phần hoa văn được khắc lên đó.
Rõ ràng là loại hoa văn thường thấy trên các món trang sức bằng ngọc thạch, nhưng sau khi nhúng phần hoa văn đó vào mực rồi ịn lên giấy trắng thì lại tạo thành một chữ Cố.
Xảy ra tình trạng như vậy khiến một cư dân mạng trên weibo bật ngón giữa nói “Kỹ thuật không tốt, làm cẩu thả cũng tạm chấp nhận đi, tôi coi như ngài tiêu tiền chiếu cố người mới, quăng tiền cho chó gặm. Nhưng việc ngài ăn cắp ý tưởng bản quyền đúng là quá đáng! Có phải coi cư dân mạng chúng tôi là dân nhà quê không có mắt, không rành những thứ này nên tùy tiện rêu rao với giá cắt cổ là có thể cho rằng chúng tôi không phân biệt được thật giả?”
Một lời bình luận gây nên một làn sóng kịch liệt.
Trạm gia hoàn toàn bị đẩy lên đầu ngọn sóng.
Những chuyện cũ năm xưa bị che dấu giờ cũng bị lôi ra tất tần tật.
Thủ đoạn phi pháp chèn ép các xí nghiệp mới nổi, lấy giá cao cướp đoạt các nhà điều khắc ưu tú của các công ty nhỏ.
Ngay cả quãng thời gian Lê Hi ở nhà họ Trạm mười năm trời cũng bị bới ra.
Thậm chí vụ tai nạn giao thông năm đó của cha mẹ Cố cũng được nhắc tới.
Có người đánh liều suy đoán, vụ tai nạn năm đó là do hai chiếc xe đâm vào nhau ở phía chính diện, nhưng mà tại sao tài xế còn sống mà hai người ngồi phía sau lại tử vong?
Trạm thị rơi vào tình trạng khủng hoảng lớn chưa từng có, Trạm Thiên Lãng hoàn toàn bị Hội đồng quản trị cách chức, còn lão Trạm thì nghĩ cách xoay chuyển tình huống xấu trước mắt và giải quyết đứa con bất hiếu Trạm Thiên Lãng này như thế nào.
Trong lúc lão đang lâm vào tình cảnh khó xử thì đứa con riêng đẩy cửa đi vào.
“Cha.” Hắn ta cung kính đặt ly cà phê vào tay lão Trạm rồi nhẹ giọng khuyên nhủ “Ngài đã bận rộn cả ngày rồi, hay là nghỉ ngơi một chút đi?”
“Không sao.” Lão Trạm phất tay “Con tới tìm ta có chuyện gì?”
“Vâng, trước đó ngài có yêu cầu con đi gặp Mạnh thiếu gia bàn về việc đầu tư. Mạnh thiếu gia có vẻ đồng ý đầu tư, nhưng anh ta có một yêu cầu đặc biệt…”
“Yêu cầu gì?” Thấy hắn ta muốn nói lại thôi, lão Trạm biết điều kiện này e là không dễ dàng gì.
“Anh ta nói… Muốn bàn bạc trực tiếp với anh trai.” Đứa con riêng cúi thấp đầu, giống như là không dám nhìn thẳng vào lão Trạm, nhưng ánh mắt khép hờ lại che đi sự châm chọc cùng giễu cợt.
Một người lăn lộn nhiều năm như lão Trạm sao lại không hiểu lời nói mập mờ của đứa con riêng, lão lập tức liền biết được ẩn ý sâu xa trong đó.
Nhớ tới mấy lời đồn đãi về sở thích kỳ quặc của Mạnh thiếu gia, trong lòng lão không khỏi tốt hơn vài phần, lão tùy tiện nói “Nếu Mạnh thiếu gia đã có ý nâng đỡ thì kêu nó đi đi.”
“Vâng.” Đứa con riêng đáp lời rồi xoay người rời đi.
Mà trong lúc này, Lê Hi nhận được tin nhắn gửi tới, khóe môi nhếch lên tạo thành độ cong lạnh buốt…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.