Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta
Chương 57: Chương 57
Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu
26/12/2017
Sự biến mất của Lâm Mục khiến mọi người vốn không an tâm nay lại càng trở nên sợ hãi hơn bao giờ hết. Đồng thời vụ việc gã giết người ở hẻm Đồng La cũng đã được phát giác và truyền đi khắp nơi.
Thì ra trong đó có một người thường hay đi giao dịch ở đó có cẩn thận mang theo một thiết bị ghi hình, hơn nữa thiết bị đó còn có chức năng đặc biệt.
Nếu như anh ta chết ngoài ý muốn thì thiết bị ghi hình này sẽ tự động quay lại khung cảnh trước khi chết của anh ta, rồi sau đó trực tiếp gửi đến mạng lưới internet duy nhất còn sót lại ở thành phố B.
Tu luyện dựa vào cơ thể người sống, từ đó nâng cấp dị năng, thủ đoạn tà ác ghê gớm như vậy đúng là táng tận lương tâm, là quái vật đội lốt con người.
Vì vậy chỉ trong một đêm, Lâm Mục đã trở thành nhân vật nguy hiểm nhất của thành phố B. Tất cả mọi người đều khiếp sợ về hành động của gã nhưng càng nhiều hơn là thù hận và khinh bỉ.
Lê Hi đang thương nghị với hội đồng cấp cao của Đồng gia, bọn họ quyết định hạ lệnh nghiêm trị Lâm Mục, bắt người về kết án.
Đồng thời cũng nghĩ cách gửi thông tin đến các thành phố khác để mọi người có thể đề phòng và hợp tác điều tra bắt người.
Lệnh truy nã Lâm Mục hầu như được dán khắp thành phố từ đường cái đến từng con hẻm nhỏ, thậm chí nhà nào cũng được phát một tờ. Có điều việc này chẳng ăn nhằm gì vì Lâm Mục giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này rồi vậy, hoàn toàn không thấy gã xuất hiện nữa.
Tựa như một cơn ác mộng, sau khi đã tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng đó, ngoại trừ cơn sợ hãi còn đọng lại ra thì không còn bất kì dấu vết nào khác nữa.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã sáu năm rồi.
Sau khi vụ án giết người vu oan kết thúc, Lâm Mục biến mất không rõ tung tích, nhưng tờ giấy truy nã có in hình gã đã sớm dán đầy khắp trong cùng ngõ hẻm. Còn về phần những thế gia đã từng thông đồng với gã, sau khi mất đi sự tín nhiệm của dân chúng cũng từ từ sa sút, cuối cùng mất đi quyền phát biểu ở thành phố B.
Mà Đồng gia bị bọn họ liên hợp lại đối phó lại vững vàng như núi không hề có một lỗ hổng nào, ngược lại Đồng gia ngày càng dồn sức xây dựng một thành phố B có nền an ninh ổn định vững chắc và cuộc sống của người dân cũng ấm no hơn.
Dần dần, Đồng gia trở thành lãnh tụ duy nhất của thành phố B. Còn Đồng Tử Thừa – người thừa kế chính thức của Đồng gia đã sớm được mọi người tin tưởng và kính phục.
Lúc này, trong một sở nghiên cứu ở thành phố H lại xuất hiện một nghiên cứu viên gọi là Lâm Mục. Có điều người tên Lâm Mục này khác hoàn toàn với cái tên Lâm Mục đang bị truy nã kia, trước ngày tận thế, ông ta là một thành viên cực kỳ quan trọng của sở nghiên cứu đặc biệt quốc gia trong lĩnh vực nghiên cứu dược phẩm, bây giờ ông ta đang dồn sức nghiên cứu thuốc kháng sinh phòng chống virus thây ma, hơn nữa còn có xu hướng thành công…
Thành phố B, Đồng gia.
Một người thanh niên tuấn mỹ ôn hòa đang ngồi trên ghế gần cửa sổ ngẩn người, trong tay cầm một quyển sách lật tới lật lui.
Một sợi tơ đột nhiên xuất hiện nhặt lên tấm chăn bị tuột xuống ngang bên hông lên rồi đắp cho hắn.
Ngay sau đó, cửa phòng được nhẹ nhàng mở ra, là Yến Mộc Dương.
Hơi thở quen thuộc khiến Lê Hi vốn đang buồn ngủ càng trở nên lười biếng uể oải, hắn vươn tay ôm lấy cổ Yến Mộc Dương rồi cọ nhẹ lên má y.
“Về rồi?”
“Ừm.” Yến Mộc Dương nhỏ giọng đáp lại, rồi cúi người ôm hắn lên đi tới mép giường.
Bởi vì trước kia bị Lê Hi ôm tới ôm lui quá nhiều cộng thêm sự không cam lòng của Yến Mộc Dương nên trong mấy năm nay y cao lên rất nhanh.
Từ một thiếu niên dễ thương cưng như trứng mỏng nay đã trưởng thành thành một người đàn ông nghiêm túc chính chắn.
Lê Hi híp mắt lười biếng đánh giá dung mạo không khác gì so với những thế giới trước đây của y rồi hỏi “Nghe nói ở thành phố H bên kia đã nghiên cứu thành công kháng sinh phòng chống virus thây ma và hiện giờ đang được đưa tới chỗ chúng ta?”
“Ừ, hôm qua tôi vừa mới nghe chú Đồng nhắc đến, anh cũng cảm thấy không ổn?”
“Không sai.” Lê Hi gật đầu thừa nhận “Sau khi xảy ra đợt làn sóng thây ma, có rất nhiều thành phố bị thất thủ. Mặc dù thành phố H nằm ở địa hình được bao bọc bởi núi, vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ nhưng căn bản lại là một tỉnh nông nghiệp lớn, tài nguyên phong phú, với lại lĩnh vực khoa học công nghệ lại chênh lệch quá nhiều. Vì thế việc phát minh ra thuốc kháng sinh này quả thật không hợp lí. Hơn nữa xuất thân của vị bác sĩ họ Lâm kia cũng rất là sâu xa nha.”
“Trong lòng hiểu rõ được như thế là tốt.” Yến Mộc Dương nhẹ nhàng đắp chăn cho Lê Hi, cũng chỉnh sửa lại gối nằm cho hắn được thoải mái.
“Đó là tất nhiên.” Lê Hi nghiêng người hôn lên môi của Yến Mộc Dương, nhỏ giọng rù rì “Nó dám đến anh đây dám giết!”
Thành phố B, khu ngoại ô.
Sau khi tận thế xảy ra, những ngôi nhà một tầng thông dụng thường thấy nay trở nên xập xệ hoang vu, bốn phía lại vắng lặng tẻ ngắt, không hề có bất kì ai và cũng không có một mống thây ma nào.
“Ha ha, thật lâu rồi không có ngửi được mùi vị mới mẻ này, chỉ mong tên Đồng Tử Thừa kia vẫn còn béo tốt để không uổng công ta đã chờ đợi nó nhiều năm như vậy.” Lâm Mục cười suồng sã, nhưng trong mắt lại toát lên hận ý nồng đậm gần như hóa thành thực thể.
Sáu năm trước, gã bị Lê Hi và Yến Mộc Dương truy sát, cả người bị thương năng vật vã chạy thoát khỏi thành phố B, giống như chó nhà có tang.
Mà bây giờ, đã đến lúc tới lượt gã báo mối thù khắc cốt ghi tâm này.
Nhìn chất lỏng quỷ dị trong bình thuốc lóe lên tia sáng tăm tối, Lâm Mục điên cuồng cười to lên.
Gã rất nóng lòng muốn chứng kiến cái cảnh cả cái thành phố B này bị biến thành một thành phố chết. Lê Hi và Yến Mộc Dương bị mất đi dị năng và bị thây ma cắn nuốt không còn một mảnh…
Thì ra trong đó có một người thường hay đi giao dịch ở đó có cẩn thận mang theo một thiết bị ghi hình, hơn nữa thiết bị đó còn có chức năng đặc biệt.
Nếu như anh ta chết ngoài ý muốn thì thiết bị ghi hình này sẽ tự động quay lại khung cảnh trước khi chết của anh ta, rồi sau đó trực tiếp gửi đến mạng lưới internet duy nhất còn sót lại ở thành phố B.
Tu luyện dựa vào cơ thể người sống, từ đó nâng cấp dị năng, thủ đoạn tà ác ghê gớm như vậy đúng là táng tận lương tâm, là quái vật đội lốt con người.
Vì vậy chỉ trong một đêm, Lâm Mục đã trở thành nhân vật nguy hiểm nhất của thành phố B. Tất cả mọi người đều khiếp sợ về hành động của gã nhưng càng nhiều hơn là thù hận và khinh bỉ.
Lê Hi đang thương nghị với hội đồng cấp cao của Đồng gia, bọn họ quyết định hạ lệnh nghiêm trị Lâm Mục, bắt người về kết án.
Đồng thời cũng nghĩ cách gửi thông tin đến các thành phố khác để mọi người có thể đề phòng và hợp tác điều tra bắt người.
Lệnh truy nã Lâm Mục hầu như được dán khắp thành phố từ đường cái đến từng con hẻm nhỏ, thậm chí nhà nào cũng được phát một tờ. Có điều việc này chẳng ăn nhằm gì vì Lâm Mục giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này rồi vậy, hoàn toàn không thấy gã xuất hiện nữa.
Tựa như một cơn ác mộng, sau khi đã tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng đó, ngoại trừ cơn sợ hãi còn đọng lại ra thì không còn bất kì dấu vết nào khác nữa.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã sáu năm rồi.
Sau khi vụ án giết người vu oan kết thúc, Lâm Mục biến mất không rõ tung tích, nhưng tờ giấy truy nã có in hình gã đã sớm dán đầy khắp trong cùng ngõ hẻm. Còn về phần những thế gia đã từng thông đồng với gã, sau khi mất đi sự tín nhiệm của dân chúng cũng từ từ sa sút, cuối cùng mất đi quyền phát biểu ở thành phố B.
Mà Đồng gia bị bọn họ liên hợp lại đối phó lại vững vàng như núi không hề có một lỗ hổng nào, ngược lại Đồng gia ngày càng dồn sức xây dựng một thành phố B có nền an ninh ổn định vững chắc và cuộc sống của người dân cũng ấm no hơn.
Dần dần, Đồng gia trở thành lãnh tụ duy nhất của thành phố B. Còn Đồng Tử Thừa – người thừa kế chính thức của Đồng gia đã sớm được mọi người tin tưởng và kính phục.
Lúc này, trong một sở nghiên cứu ở thành phố H lại xuất hiện một nghiên cứu viên gọi là Lâm Mục. Có điều người tên Lâm Mục này khác hoàn toàn với cái tên Lâm Mục đang bị truy nã kia, trước ngày tận thế, ông ta là một thành viên cực kỳ quan trọng của sở nghiên cứu đặc biệt quốc gia trong lĩnh vực nghiên cứu dược phẩm, bây giờ ông ta đang dồn sức nghiên cứu thuốc kháng sinh phòng chống virus thây ma, hơn nữa còn có xu hướng thành công…
Thành phố B, Đồng gia.
Một người thanh niên tuấn mỹ ôn hòa đang ngồi trên ghế gần cửa sổ ngẩn người, trong tay cầm một quyển sách lật tới lật lui.
Một sợi tơ đột nhiên xuất hiện nhặt lên tấm chăn bị tuột xuống ngang bên hông lên rồi đắp cho hắn.
Ngay sau đó, cửa phòng được nhẹ nhàng mở ra, là Yến Mộc Dương.
Hơi thở quen thuộc khiến Lê Hi vốn đang buồn ngủ càng trở nên lười biếng uể oải, hắn vươn tay ôm lấy cổ Yến Mộc Dương rồi cọ nhẹ lên má y.
“Về rồi?”
“Ừm.” Yến Mộc Dương nhỏ giọng đáp lại, rồi cúi người ôm hắn lên đi tới mép giường.
Bởi vì trước kia bị Lê Hi ôm tới ôm lui quá nhiều cộng thêm sự không cam lòng của Yến Mộc Dương nên trong mấy năm nay y cao lên rất nhanh.
Từ một thiếu niên dễ thương cưng như trứng mỏng nay đã trưởng thành thành một người đàn ông nghiêm túc chính chắn.
Lê Hi híp mắt lười biếng đánh giá dung mạo không khác gì so với những thế giới trước đây của y rồi hỏi “Nghe nói ở thành phố H bên kia đã nghiên cứu thành công kháng sinh phòng chống virus thây ma và hiện giờ đang được đưa tới chỗ chúng ta?”
“Ừ, hôm qua tôi vừa mới nghe chú Đồng nhắc đến, anh cũng cảm thấy không ổn?”
“Không sai.” Lê Hi gật đầu thừa nhận “Sau khi xảy ra đợt làn sóng thây ma, có rất nhiều thành phố bị thất thủ. Mặc dù thành phố H nằm ở địa hình được bao bọc bởi núi, vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ nhưng căn bản lại là một tỉnh nông nghiệp lớn, tài nguyên phong phú, với lại lĩnh vực khoa học công nghệ lại chênh lệch quá nhiều. Vì thế việc phát minh ra thuốc kháng sinh này quả thật không hợp lí. Hơn nữa xuất thân của vị bác sĩ họ Lâm kia cũng rất là sâu xa nha.”
“Trong lòng hiểu rõ được như thế là tốt.” Yến Mộc Dương nhẹ nhàng đắp chăn cho Lê Hi, cũng chỉnh sửa lại gối nằm cho hắn được thoải mái.
“Đó là tất nhiên.” Lê Hi nghiêng người hôn lên môi của Yến Mộc Dương, nhỏ giọng rù rì “Nó dám đến anh đây dám giết!”
Thành phố B, khu ngoại ô.
Sau khi tận thế xảy ra, những ngôi nhà một tầng thông dụng thường thấy nay trở nên xập xệ hoang vu, bốn phía lại vắng lặng tẻ ngắt, không hề có bất kì ai và cũng không có một mống thây ma nào.
“Ha ha, thật lâu rồi không có ngửi được mùi vị mới mẻ này, chỉ mong tên Đồng Tử Thừa kia vẫn còn béo tốt để không uổng công ta đã chờ đợi nó nhiều năm như vậy.” Lâm Mục cười suồng sã, nhưng trong mắt lại toát lên hận ý nồng đậm gần như hóa thành thực thể.
Sáu năm trước, gã bị Lê Hi và Yến Mộc Dương truy sát, cả người bị thương năng vật vã chạy thoát khỏi thành phố B, giống như chó nhà có tang.
Mà bây giờ, đã đến lúc tới lượt gã báo mối thù khắc cốt ghi tâm này.
Nhìn chất lỏng quỷ dị trong bình thuốc lóe lên tia sáng tăm tối, Lâm Mục điên cuồng cười to lên.
Gã rất nóng lòng muốn chứng kiến cái cảnh cả cái thành phố B này bị biến thành một thành phố chết. Lê Hi và Yến Mộc Dương bị mất đi dị năng và bị thây ma cắn nuốt không còn một mảnh…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.