Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Chương 161

Bất Hội Hạ Kỳ

20/03/2023

Hội đấu giá bắt đầu, lực chú ý của nhóm tu giả đều bị kéo đến mấy vật đấu giá, chỉ có Tô Dận cùng Diệp Chi Châu hoàn toàn không quan tâm đến.

“Làm sao bây giờ?” Tô Dận trừng trần nhà khắc hoa, trong lòng sốt ruột, “Phải làm sao mới lên được lầu ba đây, sắp trưa rồi.”

Diệp Chi Châu ăn xong linh quả, cũng nhìn lên trần nhà, tiểu nhân ở trong lòng chui ra. Vừa nãy hẳn không phải là ảo giác, tuy rằng chỉ có một ít, nhưng đúng là khí tức người yêu không sai. Sau khi đi vào thế giới này cậu liền phát hiện, cái được gọi là tinh thần lực ở thế giới của cậu, thì ở thế giới này được gọi là thần thức. 《Tử Hư công pháp》 vốn chỉ để dùng để rèn luyện linh hồn đột nhiên giống như được giải bỏ cấm chế, biến thành một bộ công pháp tu chân chính thống thật sự. Cho nên đừng nhìn khối thân thể hiện tại này chỉ có ba tuổi, nhưng xét về mức độ thần thức cùng tu luyện, Tô Dận ở kim đan kỳ cũng không lợi hại bằng cậu. Cái cậu thiếu hiện tại chính là tích lũy linh lực cùng gia tăng cảnh giới, cùng với các loại thuật pháp tu chân. Mà khi nãy tinh thần lực của cậu, a không, là thần thức của cậu nói cho cậu biết, người yêu đang ở gần đây.

Trước đó cậu vẫn không hỏi ra được tin tức của y, thiếu chút nữa cho là mình lại bị hồn kỳ lừa gạt, kết quả thì ……. Hỗn đản! Rõ ràng đang cùng một thế giới tại sao không đến tìm cậu! Không phải tính nhân duyên rất là lợi hại sao, như thế nào lại không tính được cậu ở đâu!

Tô Dận thấy cậu trầm mặc còn tưởng rằng cậu khó chịu, vội vỗ lưng cậu, nhỏ giọng dỗ dành, “Đừng lo lắng, để sư thúc nghĩ biện pháp, trước buổi trưa, sư thúc nhất định đem ngươi tới lầu ba!”

Diệp Chi Châu nghiêng đầu nhìn hắn, đưa tay vỗ lên trán của hắn một cái, ghét bỏ nói, “Ngươi có thể có biện pháp nào, vẫn là ta đến đi.” Nếu lầu ba chỉ có người đại quý mới có thể tới, vậy cậu chỉ cần lấy ra một mớ vật đại quý đến gõ cửa lầu ba không phải là được vào rồi sao.

Tô Dận kéo tay cậu xuống, nghiêm mặt trừng cậu, “Nhóc con như ngươi thì có biện pháp nào chứ!”

Diệp Chi Châu nhe răng mỉm cười, lợi dụng ống tay áo che lấp lấy ra một gốc cây từ ruộng linh thảo trong không gian, khoe khoang, “Loại linh thảo phẩm chất như thế này, có mười gốc. Lát nữa ngươi đi tìm quản sự hội đấu giá, nói là muốn bán cái này, nhưng chỉ bán cho lầu ba, điều kiện là để chúng ta lên đó.”

“Hàn Thanh ——!”

Diệp Chi Châu lanh tay lẹ mắt che miệng hắn lại, ném gốc linh thảo về không gian.

Tô Dận cũng hiểu tiếng gào to khi nãy của mình thiếu chút nữa gây ra chuyện, vội tỉnh táo lại, kéo tay cậu xuống nghiêm túc hỏi, “Tiểu Châu, Hàn Thanh Thảo trăm năm mới được một gốc, chủng loại biến dị như thế này lại càng hiếm thấy, là thảo dược cần thiết để luyện chế Hóa Anh Đan, ở đâu mà ngươi có?”

Diệp Chi Châu chỉ chỉ túi trữ vật của mình.

Tô Dận trừng mắt, “Lại là nhặt được? Vận khí này ……”

Diệp Chi Châu ngượng ngùng mỉm cười, “Có lẽ lão thiên gia khá là thích ta.”

Tô Dận nhịn không được đưa tay nhéo nhéo búi tóc của cậu.

Phía trên vừa lúc đấu giá xong một kiện linh khí, khách nhân bàn bên cạnh vô cùng tiếc nuối vì không lấy được. Hắn bỏ bài tử xuống chuẩn bị lấy linh quả ăn, lại đột nhiên ngừng tay, nghi hoặc hít hít cái mũi, “Mùi linh thảo thật nồng, chẳng lẽ trong linh quả hạ phẩm này lại lẫn lộn loại cao cấp sao?” Nói xong cầm đĩa lên.

Tô Dận nghe được sống lưng cứng đờ, vội ôm Diệp Chi Châu đứng dậy, cố ý cao giọng, “Ngươi nói ngươi xem, muốn tiểu lúc nào thì không đi, lại muốn đi tiểu ngay lúc này, sư thúc đến hội đấu giá cũng không dễ dàng, còn ngươi lại cố gắng quấy rối ta!”

Diệp Chi Châu phối hợp khóc hai tiếng, sau đó nhìn khách nhân bên cạnh ủy khuất bĩu môi.

Hai người nhanh chóng rời khỏi đại sảnh biệt tăm tung tích, khách nhân bên cạnh bỏ đĩa linh quả xuống, sờ cằm, “Hình như nuôi một tiểu hài tử cũng không tồi nhỉ? Về sau thu một đồ đệ vui đùa một chút …”

“Hàn Thanh Thảo, Cửu Hoa Ngưng Lộ, Kim Vu Liên Tử, Đề Vật Quả ……” Quản sự nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn túi trữ vật của Tô Dận cơ hồ sáng lên, “Vị tu sĩ này, ngươi xác định muốn bán đấu giá hết sao?”

“Xác định.” Tô Dận kéo kéo mặt nạ trên mặt, cẩn thận nói rằng, “Nhưng ta hy vọng có thể một mình đi lên lầu ba, những bảo bối đó các tiền bối đã thấy nhiều, khẳng định sẽ không mơ ước đồ vật của một tiểu bối như ta, người trong đại sảnh rất nhiều lại pha tạp, ta chỉ là một kim đan kỳ, còn có hài tử phải nuôi, cũng không thể bởi vì một chút đồ vật tổ tiên để lại mà ném mệnh được.”

Quản sự nghe vậy nhìn nhìn Diệp Chi Châu trong ngực của hắn, mềm lòng, suy xét một chút rồi nói rằng, “Ta hiểu băn khoăn của ngươi, nhưng để một mình ngươi đi lên lầu ba không phải là việc một quản sự nhỏ như ta có thể làm chủ, ngươi chờ một lát, ta đi xin chỉ thị của Đông gia.”

Tô Dận thấy ánh mắt của ông ta thanh chính không có tà niệm, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, gật đầu đồng ý.

Một khắc sau, quản sự vui mừng đi trở về, lấy ra một cái áo choàng đưa cho hắn, nói rằng, “Đông gia đáp ứng, mặc cái này vào rồi đi theo ta, vốn là không thể để cho ngươi đi lầu ba, nhưng lo ngươi có dẫn theo tiểu hài tử, vả lại giá cả thảo dược bán đấu giá được công khai minh bạch nên cũng không sợ ảnh hưởng gì đến chiêu bài của Tụ Bảo Các, cho nên phá lệ cho ngươi đi lên. Nhớ kỹ, lát nữa không nên nói lung tung, chọc giận các tiền bối thì Tụ Bảo Các chúng ta cũng không giúp ngươi được.”

Tô Dận vội gật đầu, lấy áo choàng che Diệp Chi Châu lại, đi theo phía sau hắn.

Tầm mắt bị áo choàng bao lại khiến Diệp Chi Châu có chút buồn bực, Tụ Bảo Các này thật là có chút bản lĩnh, áo choàng đưa lại đây cư nhiên là một linh khí thượng phẩm, có thể hoàn toàn che khuất khí tức cùng tu vi người khác, không cho người khác nhìn trộm thân phận chân chính của người mặc nó. Nhưng áo choàng này lại che đậy cả hai chiều, nói theo cách khác, hiện tại cậu bị che toàn bộ ở trong áo choàng, người bên ngoài không cảm ứng được cậu, cậu cũng không cảm ứng được người ở bên ngoài, quả thực tìm đường chết rồi!

“Đừng làm rộn.”

Đầu mới vừa ló ra đã bị Tô Dận đẩy trở về, sau đó bị ôm chặt hơn.

“Phía trên đều là người đại quý, thằng nhóc ngươi còn chưa bước vào cánh cửa tu chân phỏng chừng không chịu nổi uy áp không tự giác tản mát ra trên người bọn họ, trốn cho tốt, áo choàng này có thể bảo hộ ngươi.”

Quả nhiên là như vậy, Diệp Chi Châu nhụt chí từ bỏ giãy dụa, chuẩn bị lát nữa đến lầu ba sẽ tùy theo hoàn cảnh mà hành sự.

Đi theo quản sự qua vài trận pháp che chắn, hai người rốt cục tới lầu ba trong truyền thuyết.



Bố cục của lầu ba cùng đại sảnh không khác nhau lắm, chẳng qua là được trang trí hoa lệ hơn, khoảng cách giữa các bàn cũng xa hơn.

“May quá, không phải là ghế lô như lầu hai.” Tô Dận vỗ vỗ sống lưng Diệp Chi Châu, ngữ khí thả lỏng rất nhiều, “Là đại sảnh thì dễ làm hơn, chúng ta chỉ cần tìm được cái cây kia rồi đợi đến buổi trưa là được.”

Diệp Chi Châu lại muốn ló đầu ra ngoài, sau đó lần thứ hai bị trấn áp xuống.

Các vị trí xung quanh bàn ngồi lầu ba đều có bày trận pháp nhỏ, có thể căn cứ theo yêu cầu mà lựa chọn không muốn lộ ra hình dáng hoặc là khí tức. Quản sự cẩn thận dẫn Tô Dận đến một cái bàn trong góc, dặn dò, “Đây là truyền âm phù, nếu các ngươi có việc thì  bóp nát nó tìm ta, nhớ kỹ, không cần va chạm với khách nhân khác, hiểu chưa?”

Tô Dận gật đầu, đưa cho hắn túi trữ vật có chứa linh thảo.

Sau khi quản sự rời đi, Tô Dận kéo áo choàng tạo ra một khe hở, chỉ chỉ trong đại sảnh thấp giọng nói rằng, “Nhìn thấy không, gốc cây đang phát sáng ở trên bàn kia hẳn là linh thụ ngàn năm, lát nữa chúng ta cứ nhìn nó là được, nhớ kỹ, buổi trưa người đầu tiên đi ngang qua cái cây kia chính là sư phụ tương lai của ngươi.”

Diệp Chi Châu khiếp sợ trừng cây kia, ngốc lăng.

Quá quen thuộc, khí tức thuộc về người yêu cư nhiên là từ gốc cây kia truyền tới! Vả lại trong không khí lầu ba còn tràn ngập một mùi bạc hà mát lạnh! Không lẽ, người yêu là một thân cây sao? Vậy ba năm qua y không đến tìm mình liền hợp tình, một gốc cây, một gốc cây bị trồng ở trong chậu, muốn đi tìm người như thế nào đây!

Thảo nê mã trong đầu chạy như điên, cậu nhịn không được muốn tới gần, tinh thần lực rục rịch muốn đi qua.

“Thành thật chút.” Tô Dận sắc bén phát hiện cậu không thích hợp, lại kéo cậu trở về, nghiêm túc nói, “Nơi này người có tu vi kém cỏi nhất cũng đã là lão quái vật Nguyên Anh kỳ, đừng có lộ thần thức ra bên ngoài, coi chừng bị chấn ngốc đấy.”

Diệp Chi Châu vẫn duy trì vẻ mặt khiếp sợ không nói lời nào, khó chịu muốn khóc.

….. Không biết Tụ Bảo Các có bán trấn điếm chi bảo không ta, nếu bán, giá tiền là bao nhiêu vậy, nếu không bán, cho hỏi trộm cây sẽ bị đánh chết mấy lần?

Truyện được edit và post duy nhất tại:https://shiye91.wordpress.com/.

Bán đấu giá dưới lầu vẫn tiếp diễn, trên lầu cũng đã bắt đầu bán đấu giá.

Mười gốc thảo dược được lấy ra cùng một lúc khiến lầu ba tràn đầy khí tức linh thảo nồng đậm, các cao nhân vốn cẩn thận cũng nhịn không được kích động, đủ loại thần thức uy áp tản ra ở lầu ba, không khí trở nên buộc chặt.

“Các tiền bối cũng đã thấy được, đây là một nhóm thảo dược dùng để chế tạo Hóa Anh Đan thượng phẩm.” Quản sự cẩn thận cầm lấy một gốc cây chuyển chuyển, dùng ảnh xạ trên tường phóng đại từng chi tiết cho bọn họ nhìn, “Phẩm chất hoàn chỉnh, dược lực nồng đậm, chất lượng thành đan khẳng định rất cao. Nếu có thể dùng lò luyện của đại đan sư, một nhóm thảo dược này đại khái có thể tạo ra ba đến năm viên Hóa Anh Đan.”

Ba đến năm viên! Vậy liền có ba đến năm tu sĩ Nguyên Anh! Bất luận là môn phái nào nếu có nhiều thêm vài tu sĩ Nguyên Anh thì thực lực sẽ được nâng cao thêm một bậc lớn, làm sao bọn họ không kích động cho được! Tuy rằng hiện tại vật bán đấu giá vẫn chưa thành đan, nhưng chỉ cần tìm đại sư luyện đan, cộng thêm mấy loại thảo dược biến dị hiếm có kia là có thể thành công, huống chi còn là thảo dược thượng phẩm có phẩm chất tốt như vậy! Nhất định phải lấy được!

Quản sự thấy đã khơi lên hứng thú của bọn họ thì mỉm cười, không nhiều lời nữa, cất kỹ dược thảo rồi trực tiếp tuyên bố, “Giá khởi đầu là một trăm viên linh thạch thượng phẩm, xin mời các vị.”

Tô Dận bị sặc linh trà, “Trăm, trăm viên làm giá khởi đầu?” Hắn sống nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy qua nhiều linh thạch như thế! Mà còn là thượng phẩm nữa chứ! Nhóm thảo dược này quả thật rất tốt, nhưng mà sẽ quý đến như thế sao?

Diệp Chi Châu hảo tâm nhắc nhở, “Ngươi không luyện đan cho nên không biết, nhóm thảo dược này là dùng để luyện Hóa Anh Đan, phẩm chất tốt, lại hiếm thấy. Ta vẫn còn một ít, lát nữa giao cho ngươi mang về, ngươi nói chưởng môn tìm đại sư luyện đan đáng tin để luyện ra, như vậy ngươi về sau Hóa Anh sẽ không sợ.” Đáng tiếc thuật luyện đan của cậu vẫn chưa tới trình độ luyện Hóa Anh Đan, nếu không thì có thể trực tiếp đưa đan dược cho Tô Dận luôn rồi.

“Ngươi vẫn còn?!” Có trận pháp ngăn cách, Tô Dận cũng không kiêng nể gì kinh hô, xoay người cậu lại hỏi, “Ngươi thành thật khai mau, túi trữ vật kia thật là do ngươi nhặt được sao? Nhiều thứ tốt như vậy, ít nhất cũng thuộc về tu sĩ trên Nguyên Anh mới có được, chung quanh núi của chúng ta nào có tu sĩ Nguyên Anh kỳ chớ!”

“Được rồi, kỳ thật là khi ta đi bắt lươn đào ra được.” Diệp Chi Châu mở to hai mắt nhìn hắn, nói bừa, “Bên dưới có một bộ bạch cốt, ta sợ các ngươi sẽ không cho ta  vào núi chơi nữa, cho nên mới giấu các ngươi.”

“Bạch cốt?” Tô Dận nhíu mày, nghiêm túc hỏi, “Chắc là của một vị tu sĩ bất hạnh nào đó ngã xuống ….. ngươi xử lý bộ bạch cốt kia như thế nào?”

“Chôn a, còn lập một bia mộ vô danh.”

“Ừm.” Tô Dận gật đầu, mày vẫn nhăn như cũ, “Như vậy mới đúng, ngươi cầm đồ vật của người ta, thì phải hảo hảo an táng cho người nọ, đây là nhân quả, hiểu chưa?”

Diệp Chi Châu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, vô cùng nhu thuận.

Lúc hai người nói chuyện thì giá cả đã được đẩy lên tới ngàn viên linh thạch thượng phẩm, lực chú ý của Tô Dận nhanh chóng bị hấp dẫn đi.

Diệp Chi Châu xuyên qua khe hở áo choàng nhìn cái cây trong đại sảnh, tâm tư cong quẹo trăm hướng. Người yêu thoạt nhìn lợi hại như vậy, sao trở lại thế giới của mình liền biến thành một tiểu thụ nhược kê không thể chạy không thể nói chuyện chứ? Này không khoa học!

Bán đấu giá trên lầu vẫn tiếp tục, bán đấu giá dưới lầu cũng rất náo nhiệt.

“Phía dưới đang đấu giá một kiện thần khí thượng cổ khiếm khuyết, tên là Thông Thiên kính!”

Hình ảnh ở đại sảnh bên kia đúng lúc truyền tới tình huống bán đấu giá dưới lầu, nhưng lầu ba lại không ai chú ý nó, chỉ trừ bỏ hai người qua đường —— Tô Dận cùng Diệp Chi Châu.



“Thông Thiên kính?” Tô Dận buồn cười túm bao trùm đầu của Diệp Chi Châu, trêu chọc, “Mau lên, bảo bối Thông Thiên của ngươi cũng bị bán đấu giá kìa, ngươi có muốn không, sư thúc lấy cho ngươi.”

Hình dáng quen thuộc, hoa văn quen thuộc, mà ngay cả vết rạn trên mặt kính cũng quen thuộc. Hô hấp của Diệp Chi Châu bắt đầu dồn dập, tầm mắt cứ nhìn chằm chằm ảnh xạ trên vách tường, kéo ống tay áo Tô Dận, “Lấy! Ta muốn nó!”

“Hả?” Tô Dận sửng sốt, “Ngươi thật sự muốn hả, cái kính kia bị nứt như vậy, còn nói là thần khí thượng cổ, vừa nghe liền biết không phải là đồ thật rồi, đừng để bị lừa.”

Hình ảnh biến mất, biến thành khuôn mặt hoa cúc của quản sự bán đấu giá, “Thần khí thượng cổ Thông Thiên kính, giá khởi đầu là mười viên linh thạch thượng phẩm, mời các vị.”

“Mười viên?!” Tô Dận vốn còn muốn lấy cái kính kia để hài tử vui đùa một chút, hiện giờ nghe đến giá cả nháy mắt đánh mất suy nghĩ, “Tiểu Châu, chúng ta đừng mua cái này, ngươi muốn Thông Thiên ta sẽ luyện cho ngươi, không thể dưỡng thành thói xấu bại gia như vậy.”

Diệp Chi Châu không đáp, đoạt lấy bài tử mà Tụ Bảo Các phát cho hắn, tham nhập thần thức đưa kim ngạch vào.

“Có một đạo hữu ra giá một trăm viên linh thạch thượng phẩm, có ai tăng giá không?”

Tô Dận trợn tròn mắt, “Ngươi, ngươi ngươi ngươi …….”

Một trăm viên thượng phẩm linh thạch vừa ra, các tu sĩ khác có ý muốn mua lập tức từ bỏ. Chỉ là một cái kính không biết tên treo hai chữ thần khí, không đáng tốn nhiều tiền như vậy, tu sĩ vừa nãy trực tiếp nâng giá lên gấp mười lần kia quả thực là nhiều tiền, coi tiền như rác ấy.

Diệp Chi Châu coi tiền như rác đưa tay che miệng Tô Dận lại, chờ quản sự tuyên bố Thông Thiên kính bán đấu giá thành công xong liền chỉ chỉ mấy vị tiền bối đang đấu giá ở lầu ba, vẻ mặt chân thành, “Sư thúc, chúng ta có tiền.” Cho nên không cần để ý một trăm viên linh thạch thượng phẩm kia, chỉ là tiền trinh mà thôi!

Tô Dận tức giận nổi gân xanh trên trán, kéo tay cậu xuống hung hăng vỗ ót cậu, quyết định cùng cậu đơn phương chiến tranh lạnh một hồi.

Cuối cùng nhóm thảo dược lấy giá cuối cùng là năm ngàn viên linh thạch thượng phẩm được một vị trưởng lão của Lâm Tiên Các mua đi, Tô Dận lấy được linh thạch, thanh toán tiền Thông Thiên kính, tay có chút run rẩy bỏ túi trữ vật vào trong ngực Diệp Chi Châu, “Giấu kỹ, không được nói cho sư phụ tương lai của ngươi biết, hiểu chưa?”

Diệp Chi Châu lại nhét lại, “Ngươi cầm đưa cho môn phái đi, giúp mọi người cải thiện hoàn cảnh tu luyện.” Phái Thanh Thành chỉ là một môn phái tu chân nhỏ, nội tình không tốt, mọi người tương đối kham khổ, mớ linh thạch này vừa vặn dùng đến. Nếu không phải thân thể của cậu quá nhỏ lấy ra thứ tốt sẽ rất khả nghi thì cậu đã sớm nhồi đầy nhà kho phái Thanh Thành rồi.

“Không được không được, ngươi cầm đi.” Tô Dận kiên trì, sờ tóc cậu, “Ngươi còn nhỏ, có nhiều vật phòng thân thì tốt hơn …… Nếu ngươi có thể ở lại môn phái thì tốt rồi, đáng tiếc …….”

Diệp Chi Châu nhếch môi, nhét túi trữ vật vào trong tay hắn, buồn buồn nói, “Ta vẫn còn một ít thảo dược mà, hơn nữa thứ tốt ta đã lấy rất nhiều rồi  …… Được rồi, đã sắp tới buổi trưa, nói không chừng sẽ không có người đi ngang qua đâu, như vậy ta có thể trở về tiếp tục cùng mọi người ở cùng một chỗ.” Không chừng người đi ngang qua trong lời nói chính là linh thụ ngàn năm kia, như vậy cậu chỉ cần nghĩ biện pháp đem linh thụ thu vào tay mang về phái Thanh Thành là được.

Bán đấu giá dưới lầu dần dần tiến vào cao trào, hai người đều trầm mặc lại, yên tĩnh đợi đến trưa.

Không quá một hồi quản sự liền tới đưa Thông Thiên kính cho bọn họ, Diệp Chi Châu từ trong các loại tiểu kịch trường mua cây đoạt cây cướp cây tỉnh thần lại, cẩn thận tiếp nhận cái rương lấy Thông Thiên kính ra, cầm trong tay sờ sờ, lại ở trong lòng kêu gọi một chút, sau đó suy sụp hạ bả vai.

Không ai đáp lại …… Nếu cái này cũng không phải là Thông Thiên, vậy Thông Thiên chân chính đã đi nơi nào …… Rõ ràng hình dáng giống như thế …..

“Đến trưa rồi!” Tô Dận đột nhiên khẩn trương hô nhỏ một tiếng, cậu vội ngẩng đầu nhìn linh thụ, trong mắt đều là chờ mong linh thụ đột nhiên hóa người biến thành người yêu cùng mình đoàn viên.

Một cỗ uy áp khủng bố đột nhiên xuyên thấu qua mái nhà bao phủ toàn bộ lầu ba, tất cả nhóm người dưới lầu đều sửng sốt, sau đó khẩn trương hẳn lên.

“Khí này tức …… Chẳng lẽ là ……”

“Không có khả năng! Vị kia không phải là đã sớm phi thăng rồi sao?”

“Nói hưu nói vượn, vị kia rõ ràng là đi lịch kiếp, trên người của y có sát nghiệt, không lịch kiếp tích trữ công đức, lúc phi thăng khẳng định sẽ bị thiên đạo diệt sát!”

“Ta, ta nghe nói trăm năm trước lúc bí cảnh huyền cổ mở ra, vị kia ….. đi vào…”

“Bí cảnh huyền cổ?! Ông trời ơi ……”

Giờ phút này nhóm tiền bối đột nhiên đều biến thành tiểu tu sĩ thường thấy ở giới tu chân, quăng luôn vẻ ngụy trang cao nhân sâu không lường được, quên luôn phương thức truyền âm nhập mật, giống như mấy nhàn hán bát quái ở quán trà, châu đầu ghé tai khe khẽ nói chuyện với nhau.

Uy áp dần dần nặng thêm, tiếng gió quanh quẩn trong căn phòng yên tĩnh, Tô Dận chỉ mới bước vào kim đan kỳ vội điều động linh lực bảo hộ cơ thể, ôm chặt Diệp Chi Châu, “Buổi trưa đã qua, không có người xuất hiện đi ngang qua, phỏng chừng sư huynh lại lừa chúng ta một phen rồi, có lão quái vật đến, chúng ta đi thôi!”

Diệp Chi Châu giãy dụa vươn tay tới linh thụ, “Không, chúng ta đi xem cái gốc —— “

Crack, ầm.

Linh thụ ngàn năm đang phát sáng kia dưới mi mắt của cậu bị uy áp đáng sợ kia nghiền nát thành hàng vạn bột phấn phát ra quang điểm, sau đó ầm một tiếng nổ tung, phiêu tán ở trong không khí.

“—— cây kia ……. Không!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook