Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung
Chương 20
Bất Hội Hạ Kỳ
20/03/2023
Cao ốc Mộ Thiên tổng cộng có 35 tầng, ban giám đốc vô cùng hào khí nằm ở hai tầng trên cùng. Trong tư liệu hệ thống có đề cập tới, kỳ thực ban giám đốc chỉ nằm ở tầng 34, còn tầng 35 là một khu độc lập, phải có thẻ thông hành mới có thể sử dụng thang máy chuyên dụng, là không gian cá nhân thuộc về đại cổ đông và cây rụng tiền Âu Dương Chất, không được chủ nhân cho phép thì không thể vào được.
Mà lúc này, Triệu Bình lại dẫn cậu đi qua tầng 34 tới tầng 35, sau đó tùy ý lấy ra một thẻ từ đút vào khe nhỏ trên cửa gỗ lim tinh xảo, sau khi vào cửa lại càng thêm tùy ý đưa thẻ cho cậu, “Cậu cầm đi, thẻ thông hành này là đặc biệt cấp cho cậu, có thể ra vào toàn bộ công ty, bao gồm cả tầng an ninh ở tầng 17, 18, xin hãy giữ kỹ.” Nói xong liền bước vào đại sảnh rộng lớn hoa lệ, dùng ngón tay chỉ về phía nam, “Kia là hàng lang số 1, cuối hành lang là phòng nghỉ của cậu, được thiết kế ba phòng ngủ một phòng khách, bên cạnh phòng nghỉ có phòng tập đàn, phòng gym và một phòng bếp nhỏ riêng biệt, trong tủ lạnh phòng bếp có nguyên liệu nấu ăn và rượu đều được thay mới mỗi ngày, điện thoại nội tuyến đã được nối thẳng tới nhà hàng ở tầng 5, cậu có thể gọi món ăn, công ty sẽ thanh toán.”
Diệp Chi Châu tiếp nhận thẻ, có chút lờ mờ.
Trên mặt đất có trải thảm nên khi bước đi hoàn toàn không phát ra thanh âm, càng làm cho giọng nói của Triệu Bình thêm rõ ràng vang dội, “Công ty sẽ bố trí cho cậu một đội ngũ stylish và PR, kế hoạch phát triển cũng sẽ mau chóng làm ra rồi đưa cậu xem qua, vệ sĩ của cậu tạm thời chỉ có bốn người, công ty đang điều thêm người từ tổng bộ, có lẽ ngày kia sẽ tới.”
Hai bên đại sảnh tổng cộng có bốn hàng lang, trong lúc nói chuyện hai người đã đi vào hàng lang số 3 đối diện hàng lang số 1, “Trên cửa đều có bảng tên phòng, phòng âm nhạc, phòng bi-a, phòng xem phim, phòng chơi game và một bể bơi bên trong, cậu có thể tùy ý sử dụng.” Vừa nói vừa đẩy một cánh cửa ở cuối hành lang ra, “Đây là phòng ghi âm, về sau nơi đây thuộc về cậu.”
Cậu nâng mắt nhìn bảng tên trên cửa phòng, ở trong lòng dùng sức lắc đầu. Không đúng! Đây rõ ràng là phòng ghi âm của Âu Dương Chất! Chỉ cho phép nữ chủ và đội ngũ tiến vào! Cậu đã đọc tư liệu rất nhiều lần nên sẽ không bị nhầm đâu!
“Đây là chìa khoá dự phòng của phòng ghi âm, mật mã vào cửa là 888123, nếu cậu không thích thì có thể đổi lại.”
“……….” Trong lòng dâng lên một dự cảm bất thường. Điều kiện Mộ Thiên cung cấp cho cậu có phải hơi quá tốt rồi không? Cảm giác như có âm mưu ấy ……
Triệu Bình đóng cửa lại, dẫn cậu trở về, “Phía trước có lối đi nối với hàng lang số 4, có thể trực tiếp đi qua, bên kia là mấy gian phòng họp và phòng làm việc, khi cậu cần họp đội thì có thể trực tiếp tới đây, không cần lo lắng nội dung nói chuyện sẽ bị lộ.”
“Triệu tỷ chờ chút đã.” Cậu quả thật không dám nghe tiếp nữa, “Em còn chưa quyết định ký hợp đồng hay không, công ty an bài những thứ này có phải quá sớm rồi không?”
“Cậu không muốn ký sao?” Triệu Bình xoay người nhìn cậu, lật văn kiện vẫn luôn cầm trong tay tới trang ký tên đưa đến trước mặt cậu, còn tri kỷ để một cây viết ở trên, “Hợp đồng 5 năm, trích phần trăm theo tỷ lệ cao nhất, sẽ không ép buộc cậu nhận công việc, chỉ có một yêu cầu, trong lúc thực hiện hợp đồng nghiêm cấm yêu đương và tạo scandal.”
Cái bánh càng lớn, cậu càng không dám ký.
Triệu Bình thấy cậu chần chờ, bỏ thêm một mồi câu, “Chỉ cần cậu ký tên, cậu sẽ là Âu Dương Chất thứ hai, tài nguyên của Mộ Thiên tùy cậu chọn.”
Âu Dương Chất! Nam chủ!
Ra-đa nhiệm vụ trong nháy mắt nổ vang, ngẫm lại hiện nay nhiệm vụ vẫn không có tiến triển gì cả, cậu do dự một chút, sau đó quyết tâm cầm viết lên, “Em có một yêu cầu.” Vì tiếp cận với Âu Dương Chất, bất kể Mộ Thiên muốn làm gì, cậu cũng phải liều mạng!
Triệu Bình giơ tay lên sờ sờ bông tai, “Cậu cứ nói.”
“Trở thành Âu Dương Chất thứ hai thì không cần.” Cậu mở nắp viết ra, nhắm ngòi bút ngay chỗ ký tên, nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói, “Sau khi ký hợp đồng, bên công ty phải tận lực an bài cho em những công việc có thể tiếp xúc với Âu Dương Chất.”
Vùng xung quanh lông mày Triệu Bình giật giật, cô lại sờ bông tai, dừng một lát rồi mới gật đầu đáp ứng, “Không thành vấn đề.”
Ký hợp đồng xong thì phải đi gặp boss, vốn tưởng rằng Triệu Bình sẽ dẫn cậu đến tầng 34 gặp người quản lí mà Âu Dương Chất mời tới tọa trấn Mộ Thiên, nhưng không ngờ lại được dẫn tới hàng lang số 2 chưa được nói đến trước đó.
“Hồ tổng tài ở chỗ này sao?”
“Ý của cậu là Hồ Tông Trạch?” Triệu Bình kỳ quái nhìn cậu một cái, lắc đầu, “Không phải, ông chủ của cậu không phải người đó.”
Cậu nghi hoặc cau mày, Hồ Tông Trạch chính là tên của người quản lý hiện nay, mà mình đã ký hợp đồng với Mộ Thiên, ông chủ không phải hắn ta thì còn có thể là ai?
Hai người đi thẳng tới một căn phòng cuối hành lang mới dừng lại, Triệu Bình tiến lên gõ cửa một cái, đợi bên trong truyền ra tiếng trả lời mới mở cửa, bản thân cô cũng không đi vào, trái lại lui ra một bước, dùng tay làm dấu mời Diệp Chi Châu.
“Chị không vào sao?”
Triệu Bình giao văn kiện cho cậu, dùng hành động thay thế câu trả lời.
Dừng một chút, cậu tiếp nhận văn kiện, bước vào gian phòng, đột nhiên trong lòng dâng lên một tia không thích ứng. Thần thần thần bí bí như vậy, ngược lại cậu muốn xem thử rốt cuộc Mộ Thiên đang muốn chơi trò bí hiểm gì.
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Vừa vào cửa đập vào mắt chính là cửa sổ sát sàn to lớn, sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu thẳng đến, phủ lên toàn bộ căn phòng một tầng sáng màu vàng, vì vật dụng trong phòng đều có màu sắc trang nhã nên càng tăng thêm vị đạo ấm áp. Cậu nhanh chóng dời tầm mắt từ cửa sổ sát đất ở trước ghế salon đi, chuyển dọc theo giá sách trên tường, lướt qua bồn hoa, cuối cùng rơi vào một thân ảnh cao lớn đứng trước tủ sách.
Đó là một người đàn ông, vai rộng thắt lưng hẹp, chân dài mông cong, vóc người vô cùng hoàn mỹ, đường nét gò má dưới ánh mặt trời lộ ra vẻ đẹp khiến người ta hoảng thần. Lúc này người đó đang buông mi mắt xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lật trang sách, mang theo vẻ tự nhiên ưu nhã ý nhị.
Một nam nhân vô cùng mê người.
Khác với Vân Kha lạnh lùng cấm dục, khí chất người này mang theo sự nguy hiểm dã tính, khiến người khác vừa kiêng kỵ lại vừa mê muội.
“Diêu Thành.” Thanh âm trầm thấp ôn hoà hiền hậu mơ hồ có chút quen thuộc. Nam nhân xoay người lại, nâng mắt nhìn cậu, trong con ngươi màu hổ phách có tâm tình bí ẩn chợt lóe lên, “Em rất thích Âu Dương Chất?”
Sau khi chống lại ánh mắt lạnh nhạt khiến người ta khắc sâu ấn tượng của người nọ, trong đầu loáng thoáng xuất hiện ký ức không rõ, cậu nhịn không được giơ tay lên che cái trán sưng đỏ vẫn chưa tiêu hết, ngạc nhiên nghi ngờ thốt ra, “Là ngài?”
“Thật vui khi em còn nhớ rõ tôi.” Âu Dương Thuần hơi cong môi, trong mắt lộ ra sung sướng, anh để sách xuống, đi tới trước người cậu, giơ tay lên chạm cái trán sưng đỏ của cậu, giọng nói mang theo thâm ý, “Tôi sẽ khiến em luôn luôn nhớ kỹ tôi.”
Theo từng bước anh lại gần, tinh thần lực nhàn nhã vờn quanh ở bên cạnh lại bắt đầu sống động hẳn lên, không chịu sự khống chế chạy đến quấn lấy đối phương.
Không thể nào!
Cậu chợt lui về phía sau, mạnh mẽ thu hồi tinh thần lực áp chế ở sâu trong đầu, trong lòng bối rối. Tại sao lại có thể như vậy, tinh thần lực vừa đụng đến đối phương liền không bị khống chế, loại tình huống này rõ ràng chỉ khi đối mặt với Vân Kha thì mới xuất hiện.
Lẽ nào người này ….. Cậu nâng mắt tỉ mỉ quan sát người nam nhân trước mắt, trong lòng mờ mịt phút chốc, sau đó lập tức tỉnh táo lại.
Không, hy vọng mong manh như vậy, cậu làm sao dám mơ tưởng xa vời. Nếu như cậu nghĩ sai thì làm sao? Vân Kha chỉ có một, không phải là người này, không phải là người này, không được, đừng, đừng nghĩ nữa.
Cậu giơ tay lên cố sức dằn cái trán sưng đỏ, cố gắng dùng đau đớn đè tâm tư rối loạn xuống.
“Em đang làm gì!” Âu Dương Thuần nhanh chóng cầm tay của cậu, một tay kia nâng cằm cậu lên, ánh mắt nặng nề như có một cơn lốc, “Diêu Thành, nhìn tôi, em đang sợ cái gì? Ở đây không ai có thể thương tổn được em.”
Lực đạo trên cằm nhìn như hung ác độc địa nhưng kì thực rất ôn nhu khắc chế, cậu bị ép ngửa đầu đón nhận sự trách cứ tức giận lại mang theo vẻ lo lắng của nam nhân, sau đó cậu hoảng thần. Quá giống, ánh mắt này …..
“Diêu Thành!” Âu Dương Thuần hết kiên nhẫn, cúi đầu kề sát vào cậu, khí lực nắm cổ tay cậu không tự chủ tăng thêm, giọng nói áp lực mà nguy hiểm, “Em nhìn tôi mà nghĩ đến ai? Âu Dương Chất? Nó và tôi rất giống nhau sao?”
“Âu Dương Chất?” Cậu không tự chủ lặp lại lời của anh, tư duy dần dần bị hồi ức chiếm hết, trong tầm mắt chỉ còn lại ánh mắt tràn đầy ưu tư quen thuộc, nhịn không được giơ tay lên muốn chạm vào. Đã bao lâu rồi cậu không thấy được ánh mắt như thế …. Mũi dần dần cay lên, viền mắt đỏ ửng, tâm tình mềm yếu trào dâng, tinh thần lực đang bị áp chế cũng bắt đầu sôi trào, giãy dụa muốn lao ra.
Sự phẫn nộ của Âu Dương Thuần khi thấy viền mắt ửng đỏ của cậu liền nhanh chóng rút đi, thấy cậu muốn chạm vào mình, anh dừng lại trong chốc lát, sau đó hơi nghiêng đầu, đón nhận ngón tay cậu đang đưa tới, đưa tay ôm lấy cậu, tâm tình trong mắt dần dần lắng đọng, ngưng tụ thành vực sâu không đáy, “Diêu Thành, bé ngoan, em muốn cái gì, anh đều cho em hết.”
Âu Dương Chất bỏ công việc trộm đi về tươi cười đẩy cửa ra, một tiếng “chú hai” mới hô được phân nửa liền bị tư thái mập mờ của hai người trong phòng hù dọa làm nghẹn lại trong miệng, nín nửa ngày hắn mới khô khốc nói, “Chú hai, chú, chú tìm một người đàn ông làm thím hai tụi cháu sao?”
Diệp Chi Châu đang rơi vào mê loạn bị những lời này làm cho hồi thần, bối rối nhìn tư thế của hai người, vội vàng giãy giụa đẩy anh ra, nghiêng đầu nhìn về phía ảnh đế xuất hiện ở cửa, lý trí và hệ thống lập tức kết nối, “Âu Dương Chất?” Nói xong lại nhìn người đàn ông mặt đang đen lại vì bị đẩy ra, đầu óc có chút không đủ dùng, “Anh, anh gọi người này là gì? Chú hai?”
Âu Dương Chất bị phản ứng của cậu làm cho nghi hoặc, trực tiếp trả lời, “Đúng vậy, không gọi chú hai thì gọi là gì?”
Âu Dương Chất, cha mẹ đều mất, do chú hai Âu Dương Thuần nuôi lớn, sau khi thành niên về nước liền tiến vào showbiz, hai năm sau thành lập Mộ Thiên, năng lực trác việt, sau khi yêu nữ chủ dần dần lui về phía sau, sau đó cùng nữ chủ luôn chiến đấu ở các chiến trường giải trí nước ngoài và anh ruột cùng hướng về phía trưởng bối duy nhất thẳng thắn tình cảm của ba người, tiếp đó đạt được sự thông cảm chấp nhận, ba năm sau, thân thể Âu Dương Thuần không khỏe nên lui về phía sau dưỡng lão, hai anh em chính thức chấp chưởng tập đoàn, mở ra con đường thượng thần truy phủng nữ chủ.
Trong đầu không tự chủ lướt qua tư liệu hệ thống, sau đó dừng lại ở mấy từ ngữ mấu chốt. Được chú hai Âu Dương Thuần nuôi lớn ……. Bởi vì thân thể không khỏe nên lui về dưỡng lão……
Âu Dương Chất năm nay mới vừa 26 tuổi …… Cậu nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân thành thục tuấn mỹ, giọng nói run rẩy, “Tên …. của ngài là gì?”
“Âu Dương Thuần.”
“Còn tuổi tác …..?”
“Diêu Thành.” Âu Dương Thuần híp mắt, đưa tay bóp cằm cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng nói tràn đầy uy hiếp, “Em dám ghét bỏ tôi?”
Âu Dương Thuần, gia chủ đương nhiệm của Âu gia, là người chân chính nắm quyền trong tay, là núi dựa cường đại của Âu Dương Chất và Âu Dương Chi, nữ chủ khi vào Âu gia cũng cố gắng lấy lòng người chú này, Mộ Thiên có thể phát triển tốt như vậy, hoàn toàn là dựa vào tài nguyên và mạng giao thiệp của Âu Dương Thuần.
Cậu dường như thấy đỉnh đầu đối phương có ba chữ đang chớp sáng — — — bắp đùi vàng!
“Không có.” Vẻ mặt của cậu trong nháy mắt từ mê man biến thành kiên định, trong mắt lóe một tia chân chó, “Tôi rất thích nam nhân tuổi tác như thế!” Vì nhiệm vụ, tiết tháo gì gì đó, chắc không cần đâu ha!
Mà lúc này, Triệu Bình lại dẫn cậu đi qua tầng 34 tới tầng 35, sau đó tùy ý lấy ra một thẻ từ đút vào khe nhỏ trên cửa gỗ lim tinh xảo, sau khi vào cửa lại càng thêm tùy ý đưa thẻ cho cậu, “Cậu cầm đi, thẻ thông hành này là đặc biệt cấp cho cậu, có thể ra vào toàn bộ công ty, bao gồm cả tầng an ninh ở tầng 17, 18, xin hãy giữ kỹ.” Nói xong liền bước vào đại sảnh rộng lớn hoa lệ, dùng ngón tay chỉ về phía nam, “Kia là hàng lang số 1, cuối hành lang là phòng nghỉ của cậu, được thiết kế ba phòng ngủ một phòng khách, bên cạnh phòng nghỉ có phòng tập đàn, phòng gym và một phòng bếp nhỏ riêng biệt, trong tủ lạnh phòng bếp có nguyên liệu nấu ăn và rượu đều được thay mới mỗi ngày, điện thoại nội tuyến đã được nối thẳng tới nhà hàng ở tầng 5, cậu có thể gọi món ăn, công ty sẽ thanh toán.”
Diệp Chi Châu tiếp nhận thẻ, có chút lờ mờ.
Trên mặt đất có trải thảm nên khi bước đi hoàn toàn không phát ra thanh âm, càng làm cho giọng nói của Triệu Bình thêm rõ ràng vang dội, “Công ty sẽ bố trí cho cậu một đội ngũ stylish và PR, kế hoạch phát triển cũng sẽ mau chóng làm ra rồi đưa cậu xem qua, vệ sĩ của cậu tạm thời chỉ có bốn người, công ty đang điều thêm người từ tổng bộ, có lẽ ngày kia sẽ tới.”
Hai bên đại sảnh tổng cộng có bốn hàng lang, trong lúc nói chuyện hai người đã đi vào hàng lang số 3 đối diện hàng lang số 1, “Trên cửa đều có bảng tên phòng, phòng âm nhạc, phòng bi-a, phòng xem phim, phòng chơi game và một bể bơi bên trong, cậu có thể tùy ý sử dụng.” Vừa nói vừa đẩy một cánh cửa ở cuối hành lang ra, “Đây là phòng ghi âm, về sau nơi đây thuộc về cậu.”
Cậu nâng mắt nhìn bảng tên trên cửa phòng, ở trong lòng dùng sức lắc đầu. Không đúng! Đây rõ ràng là phòng ghi âm của Âu Dương Chất! Chỉ cho phép nữ chủ và đội ngũ tiến vào! Cậu đã đọc tư liệu rất nhiều lần nên sẽ không bị nhầm đâu!
“Đây là chìa khoá dự phòng của phòng ghi âm, mật mã vào cửa là 888123, nếu cậu không thích thì có thể đổi lại.”
“……….” Trong lòng dâng lên một dự cảm bất thường. Điều kiện Mộ Thiên cung cấp cho cậu có phải hơi quá tốt rồi không? Cảm giác như có âm mưu ấy ……
Triệu Bình đóng cửa lại, dẫn cậu trở về, “Phía trước có lối đi nối với hàng lang số 4, có thể trực tiếp đi qua, bên kia là mấy gian phòng họp và phòng làm việc, khi cậu cần họp đội thì có thể trực tiếp tới đây, không cần lo lắng nội dung nói chuyện sẽ bị lộ.”
“Triệu tỷ chờ chút đã.” Cậu quả thật không dám nghe tiếp nữa, “Em còn chưa quyết định ký hợp đồng hay không, công ty an bài những thứ này có phải quá sớm rồi không?”
“Cậu không muốn ký sao?” Triệu Bình xoay người nhìn cậu, lật văn kiện vẫn luôn cầm trong tay tới trang ký tên đưa đến trước mặt cậu, còn tri kỷ để một cây viết ở trên, “Hợp đồng 5 năm, trích phần trăm theo tỷ lệ cao nhất, sẽ không ép buộc cậu nhận công việc, chỉ có một yêu cầu, trong lúc thực hiện hợp đồng nghiêm cấm yêu đương và tạo scandal.”
Cái bánh càng lớn, cậu càng không dám ký.
Triệu Bình thấy cậu chần chờ, bỏ thêm một mồi câu, “Chỉ cần cậu ký tên, cậu sẽ là Âu Dương Chất thứ hai, tài nguyên của Mộ Thiên tùy cậu chọn.”
Âu Dương Chất! Nam chủ!
Ra-đa nhiệm vụ trong nháy mắt nổ vang, ngẫm lại hiện nay nhiệm vụ vẫn không có tiến triển gì cả, cậu do dự một chút, sau đó quyết tâm cầm viết lên, “Em có một yêu cầu.” Vì tiếp cận với Âu Dương Chất, bất kể Mộ Thiên muốn làm gì, cậu cũng phải liều mạng!
Triệu Bình giơ tay lên sờ sờ bông tai, “Cậu cứ nói.”
“Trở thành Âu Dương Chất thứ hai thì không cần.” Cậu mở nắp viết ra, nhắm ngòi bút ngay chỗ ký tên, nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói, “Sau khi ký hợp đồng, bên công ty phải tận lực an bài cho em những công việc có thể tiếp xúc với Âu Dương Chất.”
Vùng xung quanh lông mày Triệu Bình giật giật, cô lại sờ bông tai, dừng một lát rồi mới gật đầu đáp ứng, “Không thành vấn đề.”
Ký hợp đồng xong thì phải đi gặp boss, vốn tưởng rằng Triệu Bình sẽ dẫn cậu đến tầng 34 gặp người quản lí mà Âu Dương Chất mời tới tọa trấn Mộ Thiên, nhưng không ngờ lại được dẫn tới hàng lang số 2 chưa được nói đến trước đó.
“Hồ tổng tài ở chỗ này sao?”
“Ý của cậu là Hồ Tông Trạch?” Triệu Bình kỳ quái nhìn cậu một cái, lắc đầu, “Không phải, ông chủ của cậu không phải người đó.”
Cậu nghi hoặc cau mày, Hồ Tông Trạch chính là tên của người quản lý hiện nay, mà mình đã ký hợp đồng với Mộ Thiên, ông chủ không phải hắn ta thì còn có thể là ai?
Hai người đi thẳng tới một căn phòng cuối hành lang mới dừng lại, Triệu Bình tiến lên gõ cửa một cái, đợi bên trong truyền ra tiếng trả lời mới mở cửa, bản thân cô cũng không đi vào, trái lại lui ra một bước, dùng tay làm dấu mời Diệp Chi Châu.
“Chị không vào sao?”
Triệu Bình giao văn kiện cho cậu, dùng hành động thay thế câu trả lời.
Dừng một chút, cậu tiếp nhận văn kiện, bước vào gian phòng, đột nhiên trong lòng dâng lên một tia không thích ứng. Thần thần thần bí bí như vậy, ngược lại cậu muốn xem thử rốt cuộc Mộ Thiên đang muốn chơi trò bí hiểm gì.
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Vừa vào cửa đập vào mắt chính là cửa sổ sát sàn to lớn, sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu thẳng đến, phủ lên toàn bộ căn phòng một tầng sáng màu vàng, vì vật dụng trong phòng đều có màu sắc trang nhã nên càng tăng thêm vị đạo ấm áp. Cậu nhanh chóng dời tầm mắt từ cửa sổ sát đất ở trước ghế salon đi, chuyển dọc theo giá sách trên tường, lướt qua bồn hoa, cuối cùng rơi vào một thân ảnh cao lớn đứng trước tủ sách.
Đó là một người đàn ông, vai rộng thắt lưng hẹp, chân dài mông cong, vóc người vô cùng hoàn mỹ, đường nét gò má dưới ánh mặt trời lộ ra vẻ đẹp khiến người ta hoảng thần. Lúc này người đó đang buông mi mắt xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lật trang sách, mang theo vẻ tự nhiên ưu nhã ý nhị.
Một nam nhân vô cùng mê người.
Khác với Vân Kha lạnh lùng cấm dục, khí chất người này mang theo sự nguy hiểm dã tính, khiến người khác vừa kiêng kỵ lại vừa mê muội.
“Diêu Thành.” Thanh âm trầm thấp ôn hoà hiền hậu mơ hồ có chút quen thuộc. Nam nhân xoay người lại, nâng mắt nhìn cậu, trong con ngươi màu hổ phách có tâm tình bí ẩn chợt lóe lên, “Em rất thích Âu Dương Chất?”
Sau khi chống lại ánh mắt lạnh nhạt khiến người ta khắc sâu ấn tượng của người nọ, trong đầu loáng thoáng xuất hiện ký ức không rõ, cậu nhịn không được giơ tay lên che cái trán sưng đỏ vẫn chưa tiêu hết, ngạc nhiên nghi ngờ thốt ra, “Là ngài?”
“Thật vui khi em còn nhớ rõ tôi.” Âu Dương Thuần hơi cong môi, trong mắt lộ ra sung sướng, anh để sách xuống, đi tới trước người cậu, giơ tay lên chạm cái trán sưng đỏ của cậu, giọng nói mang theo thâm ý, “Tôi sẽ khiến em luôn luôn nhớ kỹ tôi.”
Theo từng bước anh lại gần, tinh thần lực nhàn nhã vờn quanh ở bên cạnh lại bắt đầu sống động hẳn lên, không chịu sự khống chế chạy đến quấn lấy đối phương.
Không thể nào!
Cậu chợt lui về phía sau, mạnh mẽ thu hồi tinh thần lực áp chế ở sâu trong đầu, trong lòng bối rối. Tại sao lại có thể như vậy, tinh thần lực vừa đụng đến đối phương liền không bị khống chế, loại tình huống này rõ ràng chỉ khi đối mặt với Vân Kha thì mới xuất hiện.
Lẽ nào người này ….. Cậu nâng mắt tỉ mỉ quan sát người nam nhân trước mắt, trong lòng mờ mịt phút chốc, sau đó lập tức tỉnh táo lại.
Không, hy vọng mong manh như vậy, cậu làm sao dám mơ tưởng xa vời. Nếu như cậu nghĩ sai thì làm sao? Vân Kha chỉ có một, không phải là người này, không phải là người này, không được, đừng, đừng nghĩ nữa.
Cậu giơ tay lên cố sức dằn cái trán sưng đỏ, cố gắng dùng đau đớn đè tâm tư rối loạn xuống.
“Em đang làm gì!” Âu Dương Thuần nhanh chóng cầm tay của cậu, một tay kia nâng cằm cậu lên, ánh mắt nặng nề như có một cơn lốc, “Diêu Thành, nhìn tôi, em đang sợ cái gì? Ở đây không ai có thể thương tổn được em.”
Lực đạo trên cằm nhìn như hung ác độc địa nhưng kì thực rất ôn nhu khắc chế, cậu bị ép ngửa đầu đón nhận sự trách cứ tức giận lại mang theo vẻ lo lắng của nam nhân, sau đó cậu hoảng thần. Quá giống, ánh mắt này …..
“Diêu Thành!” Âu Dương Thuần hết kiên nhẫn, cúi đầu kề sát vào cậu, khí lực nắm cổ tay cậu không tự chủ tăng thêm, giọng nói áp lực mà nguy hiểm, “Em nhìn tôi mà nghĩ đến ai? Âu Dương Chất? Nó và tôi rất giống nhau sao?”
“Âu Dương Chất?” Cậu không tự chủ lặp lại lời của anh, tư duy dần dần bị hồi ức chiếm hết, trong tầm mắt chỉ còn lại ánh mắt tràn đầy ưu tư quen thuộc, nhịn không được giơ tay lên muốn chạm vào. Đã bao lâu rồi cậu không thấy được ánh mắt như thế …. Mũi dần dần cay lên, viền mắt đỏ ửng, tâm tình mềm yếu trào dâng, tinh thần lực đang bị áp chế cũng bắt đầu sôi trào, giãy dụa muốn lao ra.
Sự phẫn nộ của Âu Dương Thuần khi thấy viền mắt ửng đỏ của cậu liền nhanh chóng rút đi, thấy cậu muốn chạm vào mình, anh dừng lại trong chốc lát, sau đó hơi nghiêng đầu, đón nhận ngón tay cậu đang đưa tới, đưa tay ôm lấy cậu, tâm tình trong mắt dần dần lắng đọng, ngưng tụ thành vực sâu không đáy, “Diêu Thành, bé ngoan, em muốn cái gì, anh đều cho em hết.”
Âu Dương Chất bỏ công việc trộm đi về tươi cười đẩy cửa ra, một tiếng “chú hai” mới hô được phân nửa liền bị tư thái mập mờ của hai người trong phòng hù dọa làm nghẹn lại trong miệng, nín nửa ngày hắn mới khô khốc nói, “Chú hai, chú, chú tìm một người đàn ông làm thím hai tụi cháu sao?”
Diệp Chi Châu đang rơi vào mê loạn bị những lời này làm cho hồi thần, bối rối nhìn tư thế của hai người, vội vàng giãy giụa đẩy anh ra, nghiêng đầu nhìn về phía ảnh đế xuất hiện ở cửa, lý trí và hệ thống lập tức kết nối, “Âu Dương Chất?” Nói xong lại nhìn người đàn ông mặt đang đen lại vì bị đẩy ra, đầu óc có chút không đủ dùng, “Anh, anh gọi người này là gì? Chú hai?”
Âu Dương Chất bị phản ứng của cậu làm cho nghi hoặc, trực tiếp trả lời, “Đúng vậy, không gọi chú hai thì gọi là gì?”
Âu Dương Chất, cha mẹ đều mất, do chú hai Âu Dương Thuần nuôi lớn, sau khi thành niên về nước liền tiến vào showbiz, hai năm sau thành lập Mộ Thiên, năng lực trác việt, sau khi yêu nữ chủ dần dần lui về phía sau, sau đó cùng nữ chủ luôn chiến đấu ở các chiến trường giải trí nước ngoài và anh ruột cùng hướng về phía trưởng bối duy nhất thẳng thắn tình cảm của ba người, tiếp đó đạt được sự thông cảm chấp nhận, ba năm sau, thân thể Âu Dương Thuần không khỏe nên lui về phía sau dưỡng lão, hai anh em chính thức chấp chưởng tập đoàn, mở ra con đường thượng thần truy phủng nữ chủ.
Trong đầu không tự chủ lướt qua tư liệu hệ thống, sau đó dừng lại ở mấy từ ngữ mấu chốt. Được chú hai Âu Dương Thuần nuôi lớn ……. Bởi vì thân thể không khỏe nên lui về dưỡng lão……
Âu Dương Chất năm nay mới vừa 26 tuổi …… Cậu nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân thành thục tuấn mỹ, giọng nói run rẩy, “Tên …. của ngài là gì?”
“Âu Dương Thuần.”
“Còn tuổi tác …..?”
“Diêu Thành.” Âu Dương Thuần híp mắt, đưa tay bóp cằm cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng nói tràn đầy uy hiếp, “Em dám ghét bỏ tôi?”
Âu Dương Thuần, gia chủ đương nhiệm của Âu gia, là người chân chính nắm quyền trong tay, là núi dựa cường đại của Âu Dương Chất và Âu Dương Chi, nữ chủ khi vào Âu gia cũng cố gắng lấy lòng người chú này, Mộ Thiên có thể phát triển tốt như vậy, hoàn toàn là dựa vào tài nguyên và mạng giao thiệp của Âu Dương Thuần.
Cậu dường như thấy đỉnh đầu đối phương có ba chữ đang chớp sáng — — — bắp đùi vàng!
“Không có.” Vẻ mặt của cậu trong nháy mắt từ mê man biến thành kiên định, trong mắt lóe một tia chân chó, “Tôi rất thích nam nhân tuổi tác như thế!” Vì nhiệm vụ, tiết tháo gì gì đó, chắc không cần đâu ha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.