Luôn Luôn Cạnh Bên

Chương 3

Savanla Họa

01/10/2024

Nhân ngày 20 tháng 11 nhà trường tranh thủ tổ chức thêm sự kiện Kế hoạch nhỏ để nâng cao tinh thần và ý thức cho học sinh. Việc tích góp số cân sẽ được tính như một cuộc thi và giải thưởng là những giỏ hoa trang trí tinh tế từ lớn cho tới nhỏ sẽ được dành tặng cho lớp.

Tôi cùng vài thằng con trai nữa trong lớp cùng nhau bê đống đồ xuống dưới sân để xếp hàng cân. Lớp chủ yếu là gia đình có điều kiện nên số lượng cũng nhiều, phải đến gần chục thằng bê mới được, thằng bê giấy, thằng xách lon, cầm nhựa,... trông đến mà khổ.

Thằng Dũng chật vật vác chồng thùng giấy tiến lại gần chỗ tôi, thì thầm.

" Mẹ, nhiều vãi, mày bê giúp tao ít đi."

Tôi nhìn chồng thùng giấy được làm dẹp, buộc gọn vào thành chồng lớn liền đá chân nó.

" Bê kiểu gì, mày buộc thành một chồng to thế kia rồi giờ bắt gỡ ra chắc?

Dũng thản nhiên ừ một cái, tôi lại đá chân nó phát nữa. Đằng nào cũng xuống tới sân trường rồi chẳng lẽ bầy ra giữa sân để chia lại chắc?

Lũ chúng tôi ra đến sân bóng sau tòa nhà đa năng.

Lớp trưởng nhìn cảnh tượng trước mắt thốt lên.

" Mẹ nó, sao xếp hàng dài thế này ?"

Tên Huy bước lên phía trước vài bước vào xếp hàng, rồi đặt chồng sách cũ xuống.

" Chấp nhận thôi, trường mình hơn 30 lớp cơ mà! Thế này còn ít rồi đấy!"

Mấy bạn nữ của lớp sách đồ nhẹ theo sau vừa kịp tới, lớp phó liền lên tiếng.

" Mỗi lớp cả đống thế này, đợi cân lần lượt xong đến tụi mình cũng hơi lâu đấy."

Nghe xong cả lũ cùng hướng mắt nhìn hàng dài phía trước mà ngao ngán. Đành phải chịu thôi, đâu thể xấu tính chen hàng lên được.

Đúng như lớp phó nói, lũ bọn tôi phải đợi từ sáng cho đến tận trưa nắng mà không dám ra khỏi chỗ vì sợ mất hàng  thì sẽ không kịp chơi các trò chơi buổi chiều mất.

Trưa nắng oi ả, mà còn là mùa thu nên công thêm khô hanh, nắng chiếu vào ra rát nạt.  Sân bóng rộng thênh thang nhiều cỏ lại chẳng lấy nổi một bóng cây mới lạ. Thấy khuôn mặt dễ thương của Đào đang đỏ ửng lên vì nóng và nắng, tôi sợ cô ấy sẽ bị say nắng liền tiến tới lại gần, đứng ra chắn đằng  trước làm bóng râm. Dù sao thì da tôi cũng đen sẵn rồi lại là đàn ông con trai dầy thịt nên có đứng nắng chút cũng chẳng sao. Khổ thân một chút lại được cái thiện cảm to đùng của crush thằng nào mà không nguyện cơ chứ?

Đào đang ngồi xổm trên bãi cỏ, thấy có bóng dâm liền ngẩng đầu lên nhìn. Thấy tôi, Đào nói cảm ơn rồi cười một cái đầy ngọt ngào.

Nhìn nụ cười ấy trai tim tôi như tan chảy ra, cái nóng nắng có là gí chứ?  Có bằng độ ấm áp trong lòng tôi hay không?

Tình cờ thằng Dũng cũng đang ngồi bệt cạnh đấy, thấy bóng tôi liền lăn lại gần.



" Hí hí, đúng bạn tốt, chắn cho mình tí !'

Trời đã nóng, mà thấy cái lưng dài của thằng Dũng sắp sát gần với lưng của Đào thì mắt tôi lại càng nóng hơn, cả người rộn rạo khó chịu, muốn tẩn cho thằng EQ thấp này một trận. Ngoài mặt không thấy gì chứ trong lòng tôi đang dâng trào dung nham thạch đỏ cồn cào rồi. Thằng chó mày có biết tao còn chưa được tới gần như thế không hả hả hả?

Để đuổi tên não ngắn này đi tôi liền ngẩng đầu, nói lớn với mọi người.

" Trời nắng quá hay lớp mình cử người đi mua nước đi?"

Bây giờ  cũng đã gần trưa, mọi người đều cùng đợi ở đây từ sáng sớm, thân ai chắc cũng mệt lả nên ngay khi tôi lên tiếng ai cũng đồng tình. Chẳng cần đợi lớp trưởng lên tiếng phân phó, tôi liền  đá chân, khều  đùi Dũng kêu nó đi mua.

Tên Dũng cũng nhiệt tình liền cùng hai người nữa đi tới căng teen. Lúc này ánh mắt tôi mới dịu hơn, cuối cùng cũng có không gian riêng nói chuyện với Đào, nói chuyện bình thường như hai người bạn thân thiết.

Lúc Dũng quay về, tên Huy đã nhanh chân lẹ tay tới đón nước, hắn còn cố tình nhét cốc nước dứa vào tay tôi dù biết rõ từ lần trước.

" Hay mình đổi nha?"

Đào thấy vậy liền nhanh chóng dơ lên cốc trà sữa của mình, hỏi tôi.

Bản thân còn chưa kịp trả lời, tên Lâm không biết từ đâu tới liền giật lấy cốc nước của tôi.

Tôi khó chịu tính quay lại nói thì Lâm liền đổi cốc nước mía vào tay tôi coi như trao đổi.

Cảm ơn đấy, nhưng tôi không cần là hắn, vẫn khó chịu nói.

" Sao lấy nước của người ta vậy?"

Lâm vừa  cắm ống hút vào vừa nói.

" Tao thích dứa!"

Nói xong liền đưa lên miệng hút.

" Thế đợt sau nhắc mọi người đi đừng cứ lấy của người khác như thế!"

Nói xong tôi liền quay người hướng khác không muốn nhìn thấy mặt tên ôn thần đấy nữa. Chỉ là quay mặt thôi chứ không đi, bởi nếu tôi đi thì Đào sẽ lại bị nắng.

Quay ra vừa lúc thấy tên Huy Đang đang cầm hai cốc cà phê trước mặt, ngơ ngác tiến tới nói.

" Anh Lâm, anh thích dứa bao giờ thế? Sao anh không bảo để em lấy cho?"

Lâm nhún vai, thản nhiên đáp.



" Gần đây, tự dưng thấy ngon!'

Huy dơ hai cốc cà phê đen lên.

" Thế cà phê của anh thì sao?"

Lâm chưa kịp trả lời thì Dũng đứng cách đó một khoảng la lên.

" Ê, tao mua đủ mà? Phát hết rồi, thế nước của tao đâu?"

Nhìn thấy Huy đang cầm hai cốc, Dũng tiến tới.

" Sao mày cầm hai cốc?'

Huy đưa cốc cà phê cho Dũng.

" Tạm đi, hết rồi!"

Nhìn cốc sinh tố màu vàng trên tay Lâm, Dũng cũng chẳng nói gì nữa, nhận lấy cốc cà phê đen, tu một ngụm lớn.

" Trời đang nóng, tạm cũng được."

Chờ đợi suốt cả buổi trời đến lượt lớp tôi cũng gần giữa trưa, mặt trời ngay giữa đỉnh đầu chiếu thẳng cái nắng nóng nhất của ngày xuống, nhìn mặt đứa nào cũng đỏ tía tái hết lên, mồ hôi thì nhễ nhãi, lưng áo đứa nào cũng ướt sũng dán chặt vào lưng.

Trong lúc luân chuyển đồ, Đào vô tình bị giấy làm đứt tay.  Thấy vậy, theo phản xạ tôi ngay lập tức để chồng bìa xuống, phi ngay tới cạnh Đào, cầm ngón tay bị cứa nhẹ đang ứa máu lên hỏi mọi người xung quanh có ai có băng keo cá nhân không. Một lúc không thấy ai trả lời, tôi tính đưa Đào tới phòng y tế thì thình lình một bàn tay xuất hiện trước mặt tôi, đưa tới một miếng băng keo cá nhân y tế.

Ngước nhìn lên theo chiều cánh tay, liền thấy khuôn mặt  khó ở của Lâm. Dù không được ưa nhau lắm nhưng lúc này cấp bách tôi đành nhận lấy, trước mắt vết thương của Đào đối với tôi quan trọng hơn.

Sau khi xong xuôi mọi việc, lúc này lí trí tôi mới trở lại, cảm thấy hành động của mình có phải đang thái quá quá không? Tôi liền đứng phắt dậy, dở giọng có chút gượng gạo nói .

" Ờm, à thì,... Xong rồi đấy! Chỉ xước có chút thôi.'

Tôi quay người như con rô bốt, miễn cưỡng vỗ vai Lâm một cách cứng ngắc, cả nụ cười cũng không được tự nhiên nói với Đào.

" L, là của Lâm đấy! May có Lâm Đào nhỉ?"

Đào ngượng ngùng hơi cúi mặt xuống, nói nhỏ lời cảm ơn đôi với Lâm và cả tôi.

Để ý kĩ thấy tai Đào hơi phiếm hồng, tôi bối rối không biết có phải do hành động của tôi quá lố làm  Đào ngại hay không, hay lại do trời quá nóng lên mới thế? Chết rồi, nếu tại vì hôm nay mà sau này Đào ghét tôi thì biết phải làm sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Luôn Luôn Cạnh Bên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook