Luôn Luôn Cạnh Bên

Chương 7

Savanla Họa

01/10/2024

Cuối tiết, tôi với Dũng cùng bê thùng các tông đựng mớ pháo giấy với đĩa bánh xuống khu  đổ rác. Khi trở về thấy Đào cùng lớp phó đang khó nhọc xách xô nước lớn để lau sàn. Nhìn đôi tay nhỏ bé bị hằn đỏ lên đó làm tôi thấy thương quá đi, không biết lũ con trai đâu hết rồi?

Tôi tiến tới, dùng một tay, ra vẻ ngầu lòi, nhấc xô nước lên khỏi tay hai cô nàng lấm lùn bước phía trước.

" Con trai lớp mình đâu hết rồi mà để con gái làm thế này?"

Vừa nhấc lên, vai tôi liền bị trùng xuống. Má nó nặng thật, nhưng hiện tại  không thể để mất mặt được.

Hai người bất ngờ quay lại nhìn tôi.

Lớp phó lên tiếng.

" Ôi giật cả mình, mà Quân khỏe ghê, một tay mà nâng được cả sô nước."

Được khen tôi liền phồng mũi lên, càng cố gắng nâng xô nước lên cao hơn để làm màu.

Về tới lớp, lũ con trai đang cầm chổi quét với chổi lau đứng  tụ tập vào một nhóm, ngồi cả lên bàn học của hàng đầu tiên. Nhìn chung quanh lớp học đã rất sạch sẽ, có lẽ đã quét xong rồi chỉ còn đợi nước lau mà thôi.

Ngay khi tối bước vào, đám tên Lâm xởi lởi thu dọn cốc nhựa còn sót.  Lớp trưởng cầm cốc nước còn một nửa đưa lên.

" Ai không uống hết nước đây?"

Nhìn màu cốc nước đó quen quen, cả cái ống hút đó nữa. À, hình như là của tôi.

Tôi đặt xô nước xuống sàn nhà.

" Của tao đấy!"

Tên Huy nghe thấy vậy như bắt được rada, liền bật người đứng dậy, tính nối đá đểu tôi đôi ba câu. Nhưng chưa kịp nói ông anh họ thân yêu của hắn liền cầm lấy một cốc nước, một hơi hút sạch.

Huy lần nữa bàng hoàng, miệng há hốc nhìn Lâm.

Lâm đáp luôn cốc nước rỗng vào thùng giấy đặt trên bục giảng, quay ra nhìn tôi.

" Không thích nước mía à?"

Tôi lắc đầu. Thực ra là không hẳn.

Sao tôi có cảm giác rằng tên Lâm đang bảo vệ mình thế nhỉ? Sao thế được, chắc do tôi nghĩ linh tinh thôi.

Do buổi sáng thể hiện quá mức nên đâm ra tôi phải xuống phòng y tế xin cao dán vào bả vai và cổ tay. Đang đi về lớp học, vừa đi tôi vừa xoay tay, không may huých phải bở ngực tên đực rựa nào đó. Quay ra, khuôn mặt tên Lâm trình ình ra đó. Tôi giật mình đến bật ngửa ra. Không may phía sau là bậc thang, may tên Lâm đó kịp thời giữ tay tôi kéo lại. Nhưng hắn lại giữ đúng bên cánh tay bị đau khiến tôi nhăn mặt lại rên nhẹ.

Lâm thấy vậy lúng túng nắm nhẹ lấy bắp tay tôi.

Lần đầu tiên tôi thấy cái tên mặt lạnh tanh này bày ra biểu cảm đó, thấy cũng có chút dễ nhìn.

" Bị đau à?"

Lâm cất chất giọng nghe chút lạnh lùng lên hỏi.

 Thôi được rồi, tên này lên ngậm mồm vào thì hơn.

Tôi hất tay hắn ra, vươn vai nhẹ , nói.

" Không sao!"

Lỡ gặp nhau rồi chúng tôi tiện đi vào lớp cùng luôn.

Vào trường cũng được một thời gian rồi đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy trường mình thật sự rất rộng. Sao đi mãi không về được đến lớp vậy? cứ đi tiếp như vậy chắc tôi hóa đá mất.

Đang lơ đãng suy nghĩ linh tinh, Lâm bất chợt hỏi.

" Không thích nước mía à?"

" À hả, ờ, không hẳn."

Hắn hỏi tiếp.



" Thế bình thường c,cậu, à mày thích gì vậy?"

Tôi:???

Có lẽ chính bản thân hắn cũng cảm thấy không đúng liền hằn giọng ho nhẹ một cái mới nói tiếp.

" T, tao thích trà quất mật ong.'

Tên này nay bị đụng đầu à?

Cả tôi và hắn cùng đứng khựng lại. Tên Lâm nói xong liền quay mặt đi đâm ra tôi không thể hiểu nổi sắc mặt hiện tại của hắn thế nào. Hắn tính làm thân à? Không là bắt điểm yếu à? Ai chả biết đám tên này ghét tôi như nào. Tự nhiên hỏi cái này làm gì? Bí quyết nắm bắt đối thủ của dân kinh doanh à? Hay kiểu kì lạ nào đấy của người giàu?...

Tôi bàng hoàng một lúc, cũng ậm ừ trả lời thành thật, dù gì con trai thích cái đấy cũng không mất mặt lắm.

" S, sữa dâu."

" Hả!?"

Tên Lâm không nghe rõ hỏi lại.

Nghĩ vậy thôi nhưng nói ra mà không ngại chứ tên chết tiệt này. Tôi hơi đỏ mặt nói lại lần nữa.

" S. sữa dâu."

" À!"

Hắn trả lời.

À! Chỉ câu à? Ý tên chó này là gì? Khinh thường à?

Mặc dù đang rất ngại nhưng tôi vẫn cố gắng giọng lên ra vẻ.

" Thì sao? Con trai không được thích cái đó à? Đây thích từ khi mới sinh ra luôn đấy. Muốn kể cho ai thì kể, đây chẳng sợ mất mặt đâu."

Nói xong tôi quay người bỏ.

Lâm bước vội phía  sau nói.

" K, không... không, ý tao không phải như..."

Hắn chưa kịp nói xong thì bị tôi lôi vào gầm cầu thang gần đấy, bịt miệng lại.

Đang xấu hổ tôi thì tôi nghe thấy giọng lũ con gái lớp mình , hiển trong đó có cả giọng của Đào. Nên theo phản xạ tôi liền muốn né tránh trong vô thức. Ai muốn crush nhìn thấy mặt xâu hổ của mình chứ? Đặc biệt tôi còn đang đi cùng tên đáng ghét này nữa, tôi chẳng muốn dây dưa tí gì gọi là tốt đẹp với hắn cả. Nhỡ giờ mà bị thấy mai cả trường lại đồn âm tôi với hắn là bạn tốt thì sao? Ai biết được mồm miệng thiên hạ.

Tiếng lũ con gái tới gần.

Lớp phó trọc nghẹo nói.

" Này, cậu có đẻ ý không? Hình như Quân thích Đào đó!"

" Thật á!" _Giọng Liên cất lên.

Đào ngại ngùng phủ nhận.

" Không có, sao cậu nói thế?"

Liên tiếp tục nói.

" Không phải trong lớp mình chỉ có Đào là thân thiết nhất với Quân sao? Đã vậy còn toàn là Quân chủ động, có việc gì cũng liền giúp Đào luôn."

Đào ngại ngùng nói.

" Không phải Quân vẫn giúp đỡ các bạn khác đấy đi, với lại Quân có thân cùng Lớp phó mà!"

Lớp phó xua tay.

" Không hề nha, tại có Đào lên Quân mới nói chuyện cùng mình đó. Biết bao vụ rồi, có trực lớp, đã vậy hôm 20/10 còn đứng chắn nắng cho Đào nữa."

Liên hào hứng hỏi.



" Ôi, như thế nào đấy, kể ra xem nào!"

Đào lại phủ nhận.

" Đâu có, hôm đó còn có cả Dũng nữa mà!"

Liên bắt đầu liến thoáng kể, còn tả chi tiết hơn cả trí nhớ của tôi.

Thật sự tôi đã lộ liễu quá à? Vậy Đào thấy sao? Đào có cảm giác gì không?

Lớp phó kể xong, đến Liên cất tiếng.

" Uầy, Đào sướng nhớ, có tận hai người thích.

Nghe vậy tim tôi bỗng hẫng một nhịp. Là tên chó nào muốn làm tình địch với tôi?

Đào ngơ ngác hỏi.

" Ai?"

Lớp phó phấn kích.

" Lâm chứ ai!"

Cái gì? Xa tận chân trời gần ngay trước mặt.

Tôi nhìn tên chó chết tình địch trước mắt mình.

Nhìn vào ánh mắt dò xét của tôi, tên Lâm liền lắc đầu.

Tôi hiểu ý hắn chứ nhưng tin thì chưa.

Giọng Đào có chút hơi kích động nhưng vẫn nhẹ nhàng.

" Ơ, lại nói gì nữa đấy? Dở người à?"

Lớp  phó tiếp tục bàn tán nói.

" Chớ sao, không thấy mỗi lần Quân tiếp cận Đào đều sẽ thấy Lâm ở gần đó à, đã thế đám chơi cùng Lâm cũng hay nhiệt tình nữa, việc nào của lớp có Đào cũng thấy đám đấy xuất hiện."

Đào lại tính phản bác thì lớp phó đã chặn họng trước.

" Tính giảo biện chứ gì? Không nha, không có nha! Bọn đấy chơi thân với Lâm nên biết chắc Lâm thích Đào nên mới nhiệt tình thế, mấy việc phụ chỉ để làm nền cho việc chính thôi."

Liên ngưỡng mộ nói.

" Đào sướng nha, hai anh vừa trông rất chi ưa nhìn lại còn thuộc dạng trâu bò nữa, tận hạng 1 với hạng 2 luôn."

Đào cúi mặt , vụt đi trước.

" Sao hai người cứ trêu mình hoài vậy ? Đã bảo là không có mà!"

Mặc cho đào có phủ nhận hay bao biện thế nào thì hai người kia vẫn tiếp tục trọc ghẹo chủ đề ấy.

Đợi đến khi tiếng nói xa dần, tôi mới bỏ tay mình ra khỏi mịêng tên Lâm. Tên chó chết đó phả hơi ướt hết long bàn tay tôi rồi.

Chưa biết sự thật là như nào, lời tụi con gái nói có đúng hay không nhưng nghĩ đến việc tên đáng ghét kia là tình địch của của mình cũng đủ làm tôi khó chịu rồi.

Tôi bước đi trước với tâm trạng không tốt lắm, tên Lâm bước phía sau nắm lấy cổ tay tôi, hơi kéo lại. Tên điên này lại chọn trúng cái tay đau của tôi rồi.

Thấy tôi nhăn mặt, hắn chợt nhớ ra, liền nhanh chóng thả bàn tay của mình ra, giọng điệu vội vàng nói.

" Tao không thích Đào!"

Tôi chỉ ừ một cái lạnh lùng rồi quay người đi tiếp ngay.

Suốt đoạn đường còn lại trở về lớp học chúng tôi đều giữ im lặng, Lâm bước sau tôi, giữ một khoáng cách nhất định không gần cũng chẳng xa, đủ để người ngoài nhìn vào biết quan hệ giữa hai thằng chúng tôi đúng là chẳng ra gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Luôn Luôn Cạnh Bên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook