Luôn Luôn Cạnh Bên

Chương 30: "Tao sợ!”

Savanla Họa

03/10/2024

Mưa dông dài đến gần chợp tối, sau đám may đen đang tan dần lộ ra cuối chân trời một màu lòng gà đỏ au.

Trong không gian chợp chờn tối tôi lang thang đi tìm con bé Linh, trong tay còn đem theo túi kẹo dẻo phủ đường mà hồng phấn dễ thương.

Thấy gian nhà chung sáng đèn lên, tôi bước vào trong. Một bàn chân mới vừa đặt xuống, mọi người đều đổ dồn ánh nhìn về phía tôi, ai cũng im lặng.

Tôi ngượng ngạo xoa tóc gáy." Kh, không thấy t,tiếng gì... con tưởng không có ai mấy!"

Linh đứng trong đám đông, thấy tôi con bé liền chạy vụt đi mất.

Nhìn thấy con bé tôi liền xoay người đuổi theo." Ấy, con bé kia!"

"Quân!" Mẹ gọi tên tôi.

Quay người lại thấy bà đang tiến tới cùng với ánh mắt nghi ngờ cùng thất vọng.

Tôi hoang mang, load mãi một lúc mới nghĩ ra. Hay là con bé Linh bô bô chuyện tôi với thằng Lâm rồi?

Mặt tôi hơi tái lại, sợ hãi những câu hỏi mà mình sắp phải đối mặt. Cảm giác lo sợ nếu bản thân sai sẽ làm mất điều gì đó rất to lớn mà chính mình vần chưa hình dung ta điều đó là gì.

Mẹ tiến lại gần, bố bước theo sau, khi bà đứng đối diện trước mặt tôi, tên Lâm không biết từ đâu lao ra phía trước, ngăn cách tầm nhìn của bà.

"Mẹ tìm con à?"

Bà giật mình, hơi lùi lại một bước." Sao còn thình lình vậy? Làm mẹ tí đau tim."

Lâm bình tĩnh nhìn bà hỏi." Có chuyện gì sao mẹ? Nếu không có thì con cùng Quân hẹn nhau ra ngoài chơi nha!"

Ánh mắt bà phức tạp." S, sao...c,con lại..."

Không đợi bà nói hết câu.

"Không gì thì bọn con đi nha?"

Bà đưa tay nhẹ nhàng chạm vào má hắn, vết hằn đỏ đã mờ dần đi còn lại chút vết tích màu hồng nhạt. Do da hắn trắng quá lên vết hồng mới thấy rõ chứ người bình thường thì bay từ lâu rồi.

Sau bóng lưng hắn, thấy bàn tay mẹ đồng tử tôi liền co lại. Thật sao, thật sự thấy rồi sao? Con bé Linh kể hết cho mọi người rồi! Nó đã kể cái gì chứ? Việc này phải nói làm sao? Là lỗi của tôi hay của hắn? Hay tôi đổ lỗi hết trách nhiệm lên người hắn nhỉ? Dù gì Lâm chắc chắn sẽ nhận vì tôi thôi. Nhưng nhỡ may không ai tin thì sao? Tôi phải làm sao bây giờ?...

Trong lúc đầu óc đang ù ù không ý thức đến xung quanh, Lâm bất ngờ quàng tay qua cố, lôi tôi đi ra bên ngoài.

Đến khi tôi tỉnh táo lấy lại được ý thức thì khung cảnh xung quanh đã thành rừng gỗ sau chùa. Rừng cây tối om, không một điểm sáng, chỉ có bầu trời phía trên là còn chút mờ mờ xanh.

Tôi giật mình." Đi đâu đấy?"

Lâm nắm cổ tay tôi dẫn đi phía trước." Không biết!"

Ôi mẹ cha cái thằng này.

Tôi hất tay hắt ra." Mày bị điên à? Không biết đâu với đâu rồi lạc làm sao? Đi về!"

Tôi vừa quay đầu lại, Lâm đã giữ lấy vai tôi, xoay người đối diện với hắn, ngón tay đưa lên trước miệng." Xuyt!" Rồi chỉ sang hướng bên cạnh." Nhìn kìa!"

Theo hướng ngón tay, trong màn đêm tối mịt dần dần từng đốm sáng li ti xuất hiện ngày một nhiều rồi bay lên như tấm lưới sang được tung ra giữa biển khơi.

Là đom đóm! Chúng bay lượn lờ khắp rừng cây, từ mặt đất như lối liền với trời sao lấp lánh trên đỉnh đầu.

Tôi vô thức tiến tới, úp lấy một con, ghé mắt nhìn vào trong ánh lung linh.

Lâm bước theo sau, tôi đưa tay ra, hắn cũng ghé lại xem.

Lâm vui vẻ xoay người đi úp thêm vài con nữa, hắn nhét lần lượt từng con một vào lòng bàn tay tôi.

Tôi thắc mặc." Làm gì đấy?"

Hắn quay mặt phía tôi rộ một nụ cười thật tươi." Đợi xíu!"

Đến khi hai lòng bàn tay tôi đã đầy ắp, cảm giác như lũ đom đóm cũng sắp chen chúc đến ngạt thở đến nơi Lâm mới ngưng lại.

Hai bàn tay hắn đỡ xuống dưới tay tôi." Nhìn này!"

Tôi nhìn vào hai bàn tay mình đang úp chặt, qua khẽ ngón tay lóe lên những tía sáng màu mạ non. Tôi vui vẻ cảm giác như trong tay mình là đang giữ lấy trân bảo.

Lâm từ từ, nhẹ nhàng úp hai bàn tay hắn nắm lên mu bàn tay tôi, chầm chậm mở ra. Đom đóm theo khe hở bay lên trên thành hàng dần dần hòa mình như đang lối lấy trời cao. Xung quanh tôi là một thể ngân hà.

Tôi vui sướng chạy bước vờn lấy đám cỏ, đom đóm thành đàn đan thành màn bay. Tôi thả mình theo tiếng gió, theo vẻ đẹp của màn đêm, tạm gác lại muộn phiền một chút.



Trời vừa mưa chiều, càng đêm nhiệt độ trong rừng cây càng giảm, dù đang trời tháng 8 thì chút gió xuyên qua cùng kèm theo chút hơi se se lạnh.

Đang ngẩn ngơ, Lâm tiến lại gần, đặt nhẹ bàn tay lên vai tôi." Thích không?"

Tôi hỏi hắn." Sao mày biết chỗ này?"

Lâm trả lời." Anh Đức nói."

Tôi quay nhìn hắn." Thế mày biết đường về không đấy?"

Lâm thản nhiên lắc đầu." Có mày rồi mà!"

Ôi là trời gan ghê, ông tướng không biết gì cũng dám đi luôn.

" Tao không biết thì sao?"

"Chắc chắn mày biết!"

Tự tin ghê, mà cũng đúng mà

Nhìn trời cũng đã tối đen, tôi hỏi." Mấy giờ rồi?"

Lâm nhìn đồng hồ số điện tử đeo bên tay trái." 7 giờ hơn."

" Thôi, về thôi!" Nói xong tôi đi trước.

Lâm nắm, kéo giữ tôi lại." Đợi tao!"

Tôi hất mạnh tay hắn." Mày bị điên à?"

" Tao sợ!"

Tôi nghe nhầm không? Giọng hắn nghe như làm nũng vậy, sởn cả gai ốc.

" To đùng như thế có ma sợ mày thôi!"

" Tao sợ thật, nhỡ có ma rừng thì sao?"

Tôi nhăn mày. Sợ thì sao đi vào đây làm gì ông nội?

Không có quá nhiều ánh sáng, cũng chẳng thấy được nét mặt hắn ra sao. Lâm vẫn cố vờn lấy tay tôi.

"Tao sợ thật đấy!"

Hừ, nói thêm nữa là da tôi tự lột tại đây luôn đấy.

Đảm bảo an toàn cho lớp da đẹp trai này tôi đành chấp thuận đưa tay ra.

"Đươc, được rồi, mày ngưng đi! Nghe giọng mày còn kinh hơn ma đấy!"

Lấm bắt lấy tay tôi, siết chặt." Mày dẫn tao về đi, tao không thấy!"

Sao lắm chuyện thế không biết!

Từ rừng gỗ về chùa còn phải qua một đoạn cánh đồng nữa.

Đang sải bước trên đê, tôi bỗng nảy ra ý nghĩ tinh nghịch.

"Mọi người hay bảo trong rừng thường hay có ma đấy!"

Bờ mương nhỏ mà trời tối đen nên tôi không thấy được biểu cảm hắn đằng sau.

" Vậy á! Mày dọa tao à?"

" Không, tao nghe mọi người bảo thế thôi!"

"Tao sợ đấy!"

Tôi cười khanh khách trong lòng.

" Mấy đứa yếu bóng vía như mày là dễ bị theo nhất đấy!"

" Mày không sợ à?"



"Con trai ai sợ mấy thứ đấy làm gì!"

" Tao sợ!"

" Chắc tại vì mày..." không phải con trai 100.

Câu sau tôi vội nuốt lại vào bụng.

"Sao?"

"Sao đéo gì mà sao? Nói nhiều ma nghe nó theo bây giờ!"

"..."

Về đến cổng chùa, mọi người vội chạy tới lo lắng cho chúng tôi.

Nhìn nửa người toàn bùn đất, mẹ nhăn mày nói." Hai đứa đi đâu giờ mới về thế này? Đến giờ cơm rồi còn chưa về!"

Lâm mỉm cười." Bọn con đi chơi gần đây thôi!"

Chú Hùng bước tới." Chơi gì mà người lấm lem thế này? Nhanh vào tắm rồi ăn cơm đi!"

Chúng tôi đáp lời rồi rời đi.

Tới giờ đi ngủ, trong màn ngủ buộc sẵn, mẹ và Lâm đã ngồi trò chuyện bên trong, nhìn góc được chừa ra cạnh tên

Lâm tôi hơi cau mày, nhìn ngó xung quanh thật sự đã không còn màn trống.Tín ơi là Tín , tính chuẩn vậy làm gì?

Nếu tiếp tục thì đêm nay tôi sẽ lại mất ngủ mất.

Nghe tiếng động, nhìn thằng Tín đang bê đồ ngang qua cửa. Tôi nói với mẹ." Lâu rồi con không ngủ với các em, con để chỗ cho mẹ với Lâm nằm thoải mái."

Nói xong tôi liền ôm gối vọt đi luôn mà không đợi thêm câu nào.

Đẩy cửa gian phòng ngủ của bọn trẻ, bước vào bên trong thấy đã đông đủ.

Thằng Tín đang thay tã cho bé Tâm chỉ ngước nhìn lên một cái rồi lại cúi xuống." Đến đây làm gì?"

"Nhớ các em không được à?"

Tín không nói gì, xì một tiếng.

Cái Linh thấy tôi liền lùi người lại, tính bỏ chạy nhưng bị tôi nhanh chân trèo lên phản vồ lấy túm được.

"Á à con này chạy đi đâu? Sao thấy anh mày chạy hả?"

Linh vùng vẫy muốn thoát vây nhưng bị tôi cù nách đành vừa cười vừa mếu đầu hàng.

" Anh đánh nhau với anh Lâm thật à?" Tín hỏi.

"Mày đoán xem?"

" Chắc chắn!"

"Ơ cái thằng này!"

Con bé Linh đầu tóc xù rũ rượi tiến tới chui vào tôi nịnh hót." Dù anh Quân có đánh anh đẹp trai thì chắc chắn là anh đẹp trai sai."

Tôi véo má con bé." Thế mà có đứa đi mách lẻo khác đấy!"

"Ông ải!"( Không phải!)

"Ê, chúng mày đánh lẻ đấy à?" Ông Đức thình lình đẩy mạnh cửa bước vào.

Bé Tâm giật mình mà vẫn không khóc tí nào, còn nghiêng đầu hóng chuyện.

Ông Đức đáp gối cầm trong tay lên phản nằm gần đấy, tiến đến cầm lấy khăn lau từ tay Tín." Đi ra, anh mày làm cho. Nhìn chõ kỹ kinh nghiệm anh chăm mấy đứa đây này."

Tín không nói gì, bĩu môi nhường chỗ cho ông Đức thể hiện.

Đúng là dân chuyên có khác, kinh nghiệm chăm mấy đứa em đúng thành thạo thật. Đến cái thằng ocd quá mức như Tín đứng bên cũng chẳng phán xét được câu nào.

Sau một lúc ngồi tâm sự thì bọn trẻ cũng đã bắt đầu ngáp dài. Phòng chia hai phản lớn, tôi chọn sang bên ngủ cùng hai đứa em gái để cho chỗ nằm thoải mái.

Giữa đêm, tôi nằm ngủ say mơ thấy có con giắn to quấn lấy thân, mình cảm giác chân thật đến lạ kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Luôn Luôn Cạnh Bên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook